Chương 14 : Tiểu thây ma
Tiễn bước Dạ Húc, thời gian cũng không còn sớm, khi Mộc Bác tắm rửa xong mặc áo tắm đi ra, thấy Thương Triệt đang định đi về hướng tầng hầm, nhanh chóng ngăn cản. “Tiểu Dịch?”
Thương Triệt quay đầu lại, mặc dù có áo tắm che khuất, nhưng Mộc Bác là người bình thường, lúc mới tắm rửa xong trên người đều mang theo hơi nóng. Khí tức và mùi hương thuộc về Mộc Bác truyền tới chóp mũi, Thương Triệt đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, con ngươi chuyển a chuyển, may mắn mặt mình vạn năm không đổi sắc, nếu không bây giờ cậu cũng không biết nên làm thế nào. (Dung: em hảo háo sắc nga,hí hí)
Thấy Thương Triệt chỉ cúi đầu không nhìn mình, Mộc Bác có chút kỳ quái. “Sao vậy, tiểu Dịch?”
Ổn định tốt tâm lý Thương Triệt mới ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Mộc Bác, cảm giác trước đó bỗng chốc lại nổi lên.
Vươn tay ra viết hai chữ ‘Nghỉ ngơi.’
Mộc Bác nháy mắt hiểu rõ, cười nói. “Tiểu Dịch ngốc, tầng hầm không đèn không điện, anh nỡ lòng nào để em lần thứ hai xuống đó. Từ hôm nay trở đi, tiểu Dịch quang minh chính đại sinh hoạt trong căn cứ, còn vấn đề thân phận, ngày mai anh giúp em giải quyết, được không?” monganhlau.wordpress.com
Nghe vậy, tâm Thương Triệt run rẩy, từ hôm nay cậu sẽ sinh hoạt cùng Mộc Bác sao?!
Mộc Bác kéo tay Thương Triệt, cười nói: “Hôm nay chưa kịp chuẩn bị gì cả, đành ủy khuất tiểu Dịch ngủ chung một giường với anh, cũng may giường này rất lớn.” Nhớ đến em trai nhà mình yêu sạch sẽ, Mộc Bác lại bổ sung. “Ngày mai anh gọi người mang thêm một chiếc giường lại đây, bây giờ nếu tiểu Dịch không quen ngủ chung với anh cứ nói, anh có thể ngủ sofa.”
Mộc Bác đang cố gắng thỏa mãn yêu cầu em trai, Thương Triệt đã ngẩng đầu, chậm rãi viết xuống mấy chữ ‘Không sao, có thể ngủ chung’
Thấy mấy chữ này, Mộc Bác nhịn không được nở nụ cười. “Được, anh đều nghe theo tiểu Dịch.”
Không biết tại sao, nghe Mộc Bác nói như vậy, trong lòng Thương Triệt có một loại cảm giác nói không rõ.
Hai người song song nằm trên giường, cũng không chật chội, nhưng kỳ diệu là, trong lòng hai người đều có cảm giác rất thỏa mãn.
Mộc Bác cẩn thận đắp chăn cho Thương Triệt, tuy biết này là vô dụng với Thương Triệt, nhưng hắn vẫn muốn chăm sóc em trai như cũ.
Nhìn Thương Triệt một hồi lâu, Mộc Bác mới cười nói. “Tiểu Dịch, ngủ ngon.”
Thương Triệt dùng mắt đáp lại ‘Ngủ ngon’, liền thấy Mộc Bác nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Thương Triệt cũng nhắm mắt lại, thây ma không cảm thụ được nóng lạnh, nhưng điều thần kỳ là, bây giờ cậu cảm thấy thật ấm áp.
Từ từ thả lỏng tư duy bản thân, Thương Triệt cũng đưa tinh thần lực trở về trạng thái nghỉ ngơi.
…
Nửa đêm, Thương Triệt trên giường đột nhiên mở mắt, nhìn Mộc Bác ngủ say, sau khi bỏ thêm tinh thần thôi miên, Thương Triệt mới nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa đi ra căn cứ.
Căn cứ ban đêm rất yên tĩnh, ngoài thủ vệ ra, gần như không thấy ai.
Nhưng thủ vệ đối Thương Triệt mà nói chính là trang trí.
‘Không Không, tạm thời che chắn cảm ứng khí thây ma trên cổng.’
‘Chủ nhân yên tâm, ta đã chỉnh sửa hệ thống, nó không cảm ứng được chủ nhân.’
‘Ừ.’ Thương Triệt gật đầu, sau đó để lại một tàn ảnh, người đã xuất hiện cách đó mấy trăm thước bên ngoài.
Đêm mùa xuân hơi lạnh, gió thổi lá cây kêu xào xạc, Thương Triệt đứng trên bãi đất trống, cẩn thận đánh giá bốn phía.
Đột nhiên, Thương Triệt mở miệng thét dài một tiếng, thanh âm sắc nhọn trong đêm truyền rất xa, dị năng giả đang canh gác giật mình một cái, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài căn cứ, không phát hiện ra cái gì bất thường, cảm ứng khí cũng không phản ứng, mới yên tâm.
“Đội trưởng, sao vậy?” Thấy đội trưởng thần kinh căng thẳng, tiểu binh cũng bị dọa nhìn nhìn xung quanh. Hiện giờ, trong thời kỳ này, không phải ai cũng có thể thật sự ngủ.
“Vừa rồi cậu có nghe một tiếng thét không, rất sắc nhọn, đâm vào màng tai sinh đau.”
Tiểu binh hoảng sợ. “Không a đội trưởng, ngài đừng làm tôi sợ, lá gan tôi rất nhỏ.” Hắn rất sợ trực đêm, bây giờ còn nghe đội trưởng nói như thế, cảm thấy da gà nổi lên. Tiếng lá cây xào xạc xa xa, nghe vào tai hắn cũng trở thành khủng bố, có cảm giác thần hồn nát thần tính (sợ bóng sợ gió)
Thấy tiểu binh sắc mặt trắng bệch, chân run lên, đội trưởng thấy không có ý nghĩa. “Gan cậu thật đúng là nhỏ, mau vào đi thôi, đừng ở chỗ này làm lão tử mất mặt.” Tiểu binh mới mười tám tuổi, đặt trong thời đại hòa bình, đúng là cái tuổi được gia đình cưng chiều. Nhưng mà tại mạt thế, vì sinh tồn, cho dù sợ hãi, cũng phải giữ vững cương vị bản thân. monganhlau.wordpress.com
Đội trưởng là một người đàn ông vùng Đông Bắc chính hiệu, điển hình ngoài cứng trong mềm, thấy trẻ con bị dọa thành bộ dáng như vậy cũng không đành lòng.
Tiểu binh rất cảm động, tại mạt thế, gặp được người tốt cảm giác không thua gì trúng thưởng. Nhưng hắn biết, người khác giúp được một lần không giúp được cả đời, nhất là tại cái thời mạt thế này, chỉ có chân chính cường đại, mới đủ khả năng tiếp tục sinh tồn.
Thanh âm tiểu binh có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình. “Cám ơn đội trưởng, tôi có thể vượt qua.” Hắn còn một đứa em gái cần chăm sóc, tuyệt không thể ngã xuống.
Đội trưởng thở dài, nhìn bầu trời phương xa, thói đời ngày nay a…
…
Thương Triệt sau khi thét dài liền đứng im tại chỗ. Một lát sau, bốn phía rộn ràng nhốn nháo vây đầy thây ma, đầu tiên là thây ma cấp thấp, tiếp đó là thây ma biến dị. Thây ma biến dị vừa đến, thây ma cấp thấp tự động nhường đường, cảnh tượng hết sức vui mắt.
Thương Triệt quét mắt bốn phía, thây ma rất nhiều, nhưng không có thứ cậu muốn tìm, chưa từ bỏ ý định, gia tăng áp lực tinh thần, thẳng đến thây ma cấp 1 cấp 2 trước mắt gầm rú đáp lại, Thương Triệt mới nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ, cực kỳ không tình nguyện chậm chạp dịch lại đây.
Thương Triệt cười cười, quả nhiên thế giới thây ma cấp bậc rất nghiêm khắc, hoặc là nói thây ma cấp thấp phải phục tùng thây ma cấp cao, cho dù có tư duy, cũng không thể chống lại loại kính sợ theo bản năng này. Cậu cũng không tin, có tinh thần lực của cậu áp bách, ‘thứ’ kia dám không ra.
Thân ảnh nhoáng lên một cái, Thương Triệt liền xuất hiện trước mặt tiểu thây ma.
Tiểu thây ma ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng là tiểu thây ma buổi chiều hôm đó đi theo phía sau Thương Triệt.
Thương Triệt nhếch môi, tiểu thây ma này dường như rất thông minh a.
Tiểu thây ma thấy Thương Triệt đứng trước mặt mình, theo bản năng co rúm lại.
Thương Triệt gầm nhẹ một tiếng, nhóm thây ma vây chung quanh dần dần tản đi.
Vốn muốn giết mấy cái thây ma cấp 2, nhưng tiểu thây ma trước mắt này càng làm cho Thương Triệt tò mò. Vì thế, Thương Triệt rộng lượng không tính toán với những thây ma khác.
Không được Thương Triệt cho phép, tiểu thây ma không dám đi, nhưng đôi con ngươi chuyển a chuyển. Thương Triệt bất động thanh sắc nhìn, trong lòng tràn đầy tò mò, thứ này, dường như không giống nhưng những thây ma kia.
‘Chủ nhân, nó có năng lực tư duy.’ Thanh âm Không Không truyền tới, mang theo vui mừng nhảy nhót. ‘Hơn nữa nó còn có dị năng không gian, khó trách lúc trước bị nó theo dõi mà chúng ta không thể phát hiện, hóa ra nó trốn trong không gian.’
Thương Triệt có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ thây ma bây giờ cũng có đột biến gien sao?
Để nghiệm chứng hoài nghi của mình, Thương Triệt với tay công kích tiểu thây ma, tiểu thây ma trong mắt hiện lên kinh sợ, thân thể nhảy một cái, lấy tốc độ mắt thường khó có thể thấy rõ dần dần hóa hư không, chỉ hai giây liền biến mất.
Trong mắt Thương Triệt hiện lên hứng thú. Quả nhiên thú vị! (Dung: tiểu Triệt đùa ác wá, vợ ko buông chồng ko tha)
Mở rộng tinh thần lực, chuẩn xác tìm được chỗ tiểu thây ma trốn. Giống như xách tiểu động vật, đem tiểu thây ma xách ra.
Tiểu thây ma trong mắt tràn đầy không thể tin, lăng lăng nhìn Thương Triệt. Thương Triệt cười híp mắt, trong mắt tràn ngập đắc ý.
Viết lên không trung mấy chữ ‘Ngươi có tư duy à?’
Tiểu thây ma hơi run rẩy, không nói gì.
Thương Triệt cũng không ngại ‘Cho ngươi hai lựa chọn, một là tự nói, hai là ta giao ngươi cho sủng vật của ta nghiên cứu. Lấy năng lực của nó, ngươi xảy ra chuyện gì, nó rất nhanh sẽ nghiên cứu ra.’
Tiểu thây ma vẫn bất vi sở động, Thương Triệt ánh mắt biến đổi, lập tức truyền tinh thần lực cường đại vào, tiểu thây ma chỉ cảm thấy đầu óc một trận ầm ầm, dùng sức lắc đầu. Ánh mắt nhìn Thương Triệt đã mang theo sợ hãi và cầu xin.
Thương Triệt dừng tay, tiếp tục viết ‘Nói.’
Tiểu thây ma tay run rẩy, nó không có năng lực dùng tinh thần lực viết chữ như Thương Triệt, ngồi chồm hổm trên đất, dùng móng tay thay viết, viết ‘Ngươi là người văn minh cao cấp?’
Cái này làm Thương Triệt thật sự kinh ngạc, đánh giá tiểu thây ma trong chốc lát, cảm thấy cực kỳ hứng thú ‘Xem ra, ngươi cũng không phải người tinh cầu này? Khó trách biểu hiện không giống người thường như vậy.’
Tiểu thây ma ngược lại không dám nhận ca ngợi, cúi đầu tiếp tục viết ‘Ta là ngoài tinh hệ, âm thầm đến địa cầu kiểm tra tài nguyên. Nào biết, toàn bộ địa cầu đã bị nhiễm bệnh độc ngoài tinh hệ, cơ thể của ta cũng thối rữa. Có lẽ là do tinh thần lực của ta cao, chờ sau khi tỉnh lại, ta bi thúc phát hiện mình bám vào thân thể trẻ con này.’
Nhớ tới ‘lịch sử’ bi thúc, tiểu thây ma cảm thấy, nó nhất định là người xui xẻo nhất tinh cầu.
Bệnh độc?
Thương Triệt nhạy cảm bắt được hai chữ này. Không Không từng nói qua chuyện bệnh độc, bất quá lấy năng lực hiện tại của Không Không, vẫn không thể hoàn toàn lý giải. monganhlau.wordpress.com
Tiếp tục viết xuống nghi vấn của mình ‘Bệnh độc gì?’
Tiểu thây ma nhìn Thương Triệt, biết mình lỡ lời. Bất quá, ở trong cái thế giới thây ma này, cư nhiên có thể tìm được người giống như mình, tiểu thây ma trong lòng rất vui vẻ. Bởi vậy cũng không để ý đến hành động thô lỗ của Thương Triệt vừa rồi, tốt tính giải thích: ‘Toàn vũ trụ chia ra rất nhiều nền văn minh, ta đến từ văn minh cấp 2. Nhìn tinh thần lực của ngươi hẳn là văn minh cấp cao đi? Cũng bởi vì văn minh cấp 2 muốn trở thành văn minh cao cấp, rất nhiều quốc gia đã phát triển công nghệ sinh hóa. Ta đến địa cầu trước, dường như còn có mấy người của đế quốc Phát Đạt, bọn họ đang cùng nghiên cứu một thứ, có tên là ‘HE’. Đây là một loại thuốc tinh thần, người uống vào sẽ nâng cao tinh thần lực trên diện rộng. Đồng thời tăng thêm năng lực khống chế các loại vũ khí trang bị, nói đơn giản là người biến thành vũ khí, toàn bộ hợp lại thì thực lực của một quốc gia đương nhiên cũng sẽ nâng cao. Bất quá mọi người không dự liệu được chính là, loại thuốc này, tuy nâng cao tinh thần lực của con người nhưng đồng thời cũng làm thay đổi năng lực tư duy của con người. Ảnh hưởng nghiêm trọng thì hóa điên, ai có thể vượt qua, sẽ trở thành người mạnh chân chính. Nhưng đại đa số đều biến thành người man rợ, không tư duy, không tình cảm, còn uống máu ăn thịt người. Đã không còn đặc trưng cơ bản của nhân loại, hoặc là nói, bọn họ đã không còn là người.’
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top