Chương 45: Tránh xa ra, đừng tiếp tục nữa

Phó Hàn Xuyên thấy Nguyễn Khả Hạ cứ ngây ngốc đứng đực ở cửa, đi tới hỏi, "Cậu thấy khó chịu ở đâu à?"

Tim Nguyễn Khả Hạ nhảy bình bịch trong lồng ngực, lập tức phủ nhận, "Không không không."

"Sao mặt lại đỏ thế này?" Phó Hàn Xuyên lo lắng đưa tay ra, muốn sờ trán Nguyễn Khả Hạ xem có sốt không.

Nguyễn Khả Hạ quay đầu né, như thể bị dọa cho sợ, "Không chỗ nào khó chịu hết, chỉ là, chỉ là hơi mệt. Tôi về phòng nghỉ trước đây."

Phó Hàn Xuyên thu cánh tay giơ lưng chừng lên, đứng im tại chỗ một lúc.

Nguyễn Khả Hạ có chỗ nào đó không đúng.

Phó Hàn Xuyên nghĩ, có lẽ anh nên kiềm chế lại một chút.

---------------------------------------------

Trước khi chính thức bắt đầu chiếu tập đầu tiên của cuộc thi "Sáng tác đỉnh nhất" là phần ghi lại quá trình sáng tác cải biên chỉnh sửa bài hát của các thí sinh.

Thấy biểu cảm của Nguyễn Khả Hạ khi bốc được bài dân ca kia, trên diễn đàn bùng nổ tràng cười ra nước mắt.

<Hahahahahahahahah Nguyễn Nguyễn toang rồi>

<Đối thủ lại còn là thầy Vương, phen này Nguyễn Nguyễn thua ngay từ vòng gửi xe rồi>

<Bài này có cải biên thế nào cũng đầy mùi quê mùa>

Tổ tiết mục yêu cầu thí sinh phải hoàn thiện phần chuẩn bị của mình trong vòng 1 ngày, trong khi chuẩn bị không được rời khỏi trường quay. Chủ yếu là để tránh cho các thí sinh tìm "phao", đảm bảo tính công bằng của cuộc thi.

Nguyễn Khả Hạ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

Cậu mang theo tâm thế tham gia để học hỏi, nhiệm vụ càng khó càng có tính thử thách, thua thì thua, cố hết sức là được.

Yêu cầu cải biên của tổ tiết mục là phải đảm bảo giữ được 70% lời ca và nhịp điệu của bài hát.

Ca từ của bài hát này khá đơn giản, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy khó mà thay đổi biến tấu được nhiều và thời gian cũng eo hẹp nên quan trọng nhất vẫn là biên soạn lại phần nhạc.

Cậu nghe đi nghe lại mấy lần bài hát này, càng nghe càng thấy có điểm để phát huy, trong đầu hình thành nên hướng đi cơ bản.

Sau đó mở phần mềm chỉnh sửa và sản xuất âm nhạc (*) lên, bắt tay làm bản chỉnh sửa đầu tiên.

(*) Phần mềm sản xuất nhạc hay tên tiếng Anh là Digital Audio Workstation (DAW) giúp các nhà sản xuất ghi lại, chỉnh sửa và tạo các tệp âm thanh. Ở đây tui lấy ảnh minh họa của phần mềm Ableton Live 10 Suite Multitrack và nó phức tạp vl :(

Toàn bộ quá trình đều được quay hết lại, Nguyễn Khả Hạ quay đầu về phía camera, dùng chuột nhấp vào phần mềm, "Nếu thêm chút hiệu ứng âm thanh thế nào thì cũng ổn đấy phải không?"

<Quá ổn luôn ấy chứ>

<Ây, hay quá má>

<Đột nhiên cảm thấy có chút mong chờ>

Để kích thích trí tò mò của khán giả và cũng để đảm bảo khán giả không phân biệt được bài hát nào là của ai làm nên tổ tiết mục không tiết lộ quá nhiều, những gì khán giả thấy chỉ là Nguyễn Khả Hạ sử dụng phần mềm kia một cách thành thục mà thôi.

<Chồi ôi, bé con nhà mình còn biết dùng cái này nữa, tui nhìn mà không hiểu luôn á>

<Nguyễn Nguyễn giỏi quá trời, kiểu thành thần luôn ấy>

<Không ngờ cậu ấy lại lợi hại thế>

<Fan đừng có tâng bốc, đợi ra sản phẩm rồi thổi phồng chưa muộn đâu>

......

Sau khi chiếu xong phần quá trình làm việc các thí sinh xong, bắt đầu vào phần nghe và đánh giá chính thức.

Nhóm của Nguyễn Khả Hạ là nhóm được mong chờ nhất vì bài hát dân ca này có độ khó cao nhất, khán giả đều muốn xem là cải biên thêm hoa thêm lá thế nào.

Bài hát đầu tiên với ý tưởng là thay đổi bài hát dân ca này thành nhạc điện tử và thêm một số hiệu ứng âm nhạc tuy nhiên giai điệu tổng thể vẫn không thay đổi.

Diễn đàn kinh ngạc không thôi, <Oa, bài hát này nhoáng cái đã tiến hóa thành cao cấp rồi>

<Không quê mùa chút nào luôn, hơn nữa còn kích thích ghê á>

<Quả nhiên biên soạn nhạc là bước quan trọng nhất, được nhà soạn nhạc biên soạn cho thì tốn một đống tiền chứ đùa à>

Bài hát thứ nhất đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, đến khi bài thứ hai phát lên, khán giả muốn quỳ luôn.

<Ôi nhạc dạo đầu hay quá, còn thêm cả cổ cầm nữa>

<Đây là cùng một bài hát sao?>

<Ấy thế mà chuyển thành nhạc cổ phong rồi! Hay quá xá>

<Tuy là hay thật đấy nhưng mà đổi thế này thì đã vượt quá 70% rồi còn đâu>

Rất nhiều khán giả cảm thấy bài hát này thay đổi quá nhiều, có lẽ đã vượt quá mực yêu cầu của tổ tiết mục, nhưng đến khi ghép lên trên phần mềm âm nhạc thì âm luật, tiết tấu vẫn giữ được tới 90%, không hề phạm quy.

<Nhưng lúc nghe thì hoàn thành là hai bài khác nhau mà!>

<Biên soạn đỉnh vãi huhu>

<Đúng là kỹ thuật thành thần>

<Ngay cả lời bài hát cũng thành ra có ý nghĩa hẳn>

Cuối cùng, bài hát thứ hai giành chiến thắng với số phiếu 189:111.

Công bố người biên soạn, bài hát giành được chiến thắng là do Nguyễn Khả Hạ cải biên.

Nguyễn Khả Hạ nói, "Bài hát gốc này ban đầu nghe có vẻ sẽ hơi lỗi thời, nhưng thực chất giai điệu gốc rất hay, tôi chỉ chỉnh sửa một chút thôi, thật sự phải cảm ơn đến tác giả, người đã sáng tác bài hát này." Nhưng đây là một bài dân ca được dân tộc thiểu số lưu truyền lại nên không biết tác giả là ai.

<Nguyễn Nguyễn của tui giỏi quá, ma ma tự hào về con huhuh>

<Cậu ta còn cảm ơn tác giả nữa, đúng là khiêm tốn>

<Cậu ấy mới 20 tuổi thôi mà, sao cái gì cũng biết thế>

<Cậu ấu là thiên tài hở trời, sao cái gì cũng biết hết vậy?>

Vì thế, trong buổi phỏng vấn, MC có hỏi cậu, "Có người nói cậu là thiên tài, cậu có cảm thấy thế không?"

Nguyễn Khả Hạ chẳng nghĩ ngợi gì trả lời luôn, "Đương nhiên là không phải rồi."

Cậu học chơi các loại nhạc cụ từ khi còn rất nhỏ, cũng đã học tập và rèn luyện rất nhiều ở mảng sáng tác nhạc nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình có rất nhiều thứ phải học. Vì thế, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy bản thân mình không phải thiên tài.

MC hỏi, "Vậy cậu cảm thấy trong số những người mà cậu quen biết ai mới xứng danh thiên tài?"

Nguyễn Khả Hạ nghĩ một lát.

"T."

Mục tiêu của Nguyễn Khả Hạ là cố gắng, là nỗ lực để một ngày nào đó cậu có thể  viết được ra những tác phẩm xuất sắc như của T.

*

Tập thứ 2, để thu hút thêm khán giả theo dõi chương trình, tổ tiết mục đã mời thêm khách mời đặc biệt đóng vai trò giúp đỡ cho các thí sinh.

Nguyễn Khả Hạ ngồi trong phòng, chờ vị khách mời đặc biệt sẽ là đồng đội của mình.

Cửa mở, người kia bước vào. Nụ cười trên gương mặt Nguyễn Khả Hạ đông cứng lại.

Sao lại là anh ta? Đen đủi quá thể.

Bây giờ trong phòng có máy quay, Nguyễn Khả Hạ không tiện hằm mặt, đành phải nở nụ cười thương mại, chào hữu nghị với Lục Đình Hiên, "Hi."

Lục Đình Hiên cười cười, "Không ngờ lại là em."

Nhìn biểu cảm của Lục Đình Hiên thì có vẻ như anh ta cũng không ngờ mình được phân vào nhóm cùng với Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ phải dựa vào giọng, âm vực của Lục Đình Hiên để điều chỉnh bài hát.

Trong chương trình thì có vẻ rất là hợp nhau, rất ăn ý, vừa kết thúc ghi hình một cái, nụ cười trên mặt Nguyễn Khả Hạ biến mất luôn.

Lục Đình Hiên bảo trợ lý đưa một cái túi đến, "Anh biết em tham gia chương trình này, trên đường thấy nên mua. Anh nhớ là em rất thích ăn bánh kem hãng này."

Nguyễn Khả Hạ nói, "Cảm ơn. Tôi không thích ăn nữa rồi."

Công bằng mà nói, Lục Đình Hiên không phải là người ăn không ngồi rồi. Anh ta trời sinh đã đẹp trai, đôi mắt trìu mến, thái độ với người xung quanh đều giữ phép, nho nhã. Nếu không thì "Nguyễn Khả Hạ" nguyên bản và Tạ Thần đã không thích anh ta nhiều đến thế.

Nguyễn Khả Hạ nghĩ, còn tận tâm ra phết, vẫn nhớ hàng nguyên bản thích ăn cái gì. Nếu như cậu là hàng nguyên bản thì chắc đã bị cảm động phát khóc rồi.

Đáng tiếc cậu không phải.

Lục Đình Hiên thấy Nguyễn Khả Hạ lạnh mặt, không biết phải làm sao hết. Gần đây anh ta luôn quan tâm theo dõi chương trình này, không ngờ Nguyễn Khả Hạ lại giỏi đến thế, tính cách cũng khác hoàn toàn trước kia.

Trong lòng Lục Đình Hiên có chút tiếc nuối và không can tâm. Nếu như trước đây Nguyễn Khả Hạ cũng có thái độ như thế này, cũng tài năng như thế này thì anh ta đã không tránh né cậu rồi.

-----------------------------------------

Nguyễn Khả Hạ ghi hình xong thì về nhà, ngồi trên sô pha vừa chọc Nguyên Bảo vừa gọi điện thoại cho Kỳ Hàng.

Nguyễn Khả Hạ: "Dạo này anh sao rồi, vẫn ổn chứ?"

Kỳ Hàng: "Cũng tàm tạm, không bị chửi thê thảm như mấy hôm trước nữa rồi. "Hơn nữa mỗi ngày đều có rất nhiều người soi hint của Kỳ Hàng và Tạ Thần nên cũng coi như là trong cái rủi có cái may.

Nguyễn Khả Hạ quan tâm hỏi: "Tâm tình của anh tôi dạo này tốt hơn chưa?"

Kỳ Hàng nghe thấy Tạ Thần một cái không kìm được nhếch môi cười, "Anh ấy khá ổn. Lần trước tôi vô tình nghe được......"

Nguyễn Khả Hạ nghe kể một hồi rồi bật dậy, "Anh tôi với Lục Đình Hiên chia tay rồi?"

Kỳ Hàng nói, "Tôi chỉ nghe được một tý thôi, nhưng đại ý hẳn là thế. Anh ấy nói với Lục Đình Hiên là thời gian này đừng liên lạc với nhau nữa."

Nguyễn Khả Hạ vui đến nhảy cẫng cả lên. Cuối cùng Tạ Thần cũng nhận ra được bộ mặt ích kỷ chỉ biết lo thân mình của Lục Đình Hiên rồi.

Nguyễn Khả Hạ bảo Kỳ Hàng, "Thế thì anh nhất định phải ở bên cạnh anh ấy, anh tôi bây giờ chắc chắn đang buồn lắm đấy."

Kỳ Hàng: "Không cần cậu nói, tôi biết mà."

***

Phó Hàn Xuyên về đến nhà, thấy Nguyễn Khả Hạ đang ôm Nguyên Bảo quay tròn tròn đến là vui.

Nguyễn Khả Hạ thấy Phó Hàn Xuyên, vội vã dừng lại, xém chút nữa đứng không vững.

Sắc mặt Phó Hàn Xuyên âm trầm khó hiểu, "Vui lắm à?"

Đương nhiên Nguyễn Khả Hạ vui rồi, cứ nghĩ đến chuyện Tạ Thần suy nghĩ thông suốt, quyết định bỏ gã đàn ông xấu xa kia đi là miệng cậu lại không khép vào được, "Ừ, vui lắm."

Phó Hàn Xuyên nhìn cậu mấy giây, không nói gì rồi đi thẳng lên tầng.

Được ghi hình chương trình cùng với Lục Đình Hiên đã vui đến thế sao.

Nguyễn Khả Hạ ngờ vực nhìn bóng lưng Phó Hàn Xuyên.

Sao nghe thấy cậu bảo cậu rất vui mà người này hình như lại không vui lắm nhỉ.

Nhưng mặt không cảm xúc như thế, vẫn đẹp trai ghê.

Nguyễn Khả Hạ bị chính suy nghĩ của mình dọa đến mất hồn.

*

Buổi tối, Nguyễn Khả Hạ bế Nguyên Bảo xuống tầng để lấy đồ ăn vặt thì thấy Phó Hàn Xuyên đang uống nước.

Bàn tay nhìn rõ các khớp xương quyến rũ đang cầm ly nước, hơi ngửa cổ lên, yết hầu chuyển động lên xuống......

Nguyễn Khả Hạ: ......

Cậu thật sự không muốn nhìn chằm chằm đâu, là mắt cậu không nghe lời, tự làm theo ý mình mà ghim chặt vào người Phó Hàn Xuyên.

Nguyên Bảo kêu "a a" giục cậu. Thấy Nguyễn Khả Hạ không động đậy gì, Nguyên Bảo bắt đầu lấy tay nhỏ vỗ vỗ vào mặt cậu, Nguyễn Khả Hạ vẫn án binh bất động.

Nguyên Bảo thèm ăn đồ ăn vặt lắm rồi, muốn ăn bánh quy nhỏ lắm, lấy tay túm cổ áo của Nguyễn Khả Hạ mà kéo lên kéo xuống để thu hút sự chú ý của ba.

Phó Hàn Xuyên nghe thấy, đặt cốc nước xuống đi tới chỗ hai ba con đang đứng.

Nguyễn Khả Hạ đang bế Nguyên Bảo định né vội thì Phó Hàn Xuyên chặn đường cậu, "Bỏ ra."

Nguyễn Khả Hạ ngơ ngẩn "Hở?", sau đó mới nhận ra là Phó Hàn Xuyên đang nói với Nguyên Bảo.

Bàn tay nhỏ của Nguyên Bảo đang túm chặt lấy cổ áo của ba nhỏ, ngực Nguyễn Khả Hạ lộ ra một mảng lớn trắng bóc.

Phó Hàn Xuyên nói, "Ba của con sẽ bị lạnh."

Nguyễn Khả Hạ vội nói, "Không sao, không sao. Để nó nắm, tôi không lạnh."

Nguyên Bảo nhận được sự bao che của Nguyễn Khả Hạ thì bắt đầu "nổi dậy", lại lấy hết sức để kéo áo Nguyễn Khả Hạ xuống làm cho cả cái áo ngủ biến dạng luôn.

Phó Hàn Xuyên khẽ chau mày, không nói gì, trực tiếp giơ tay cầm lấy tay Nguyên Bảo.

Lúc này Nguyên Bảo sợ rồi, ngoan ngoãn buông tay ra.

Nguyễn Khả Hạ không chịu nổi nữa.

Vừa nãy mu bàn tay Phó Hàn Xuyên chạm vào phần da chỗ xương quai xanh của cậu.

Chỉ trong một khoảnh khắc thôi nhưng giống như có dòng điện chạy qua, chạy từ xương quai xanh lan ra tứ chi.

Da đầu Nguyễn Khả Hạ tê rần, đưa vội Nguyên Bảo cho Phó Hàn Xuyên bế, "Anh bế một lát đi, tôi đi vệ sinh." Sau đó ù té chạy.

Phó Hàn Xuyên không để ý thấy sự hoảng loạn trong mắt Nguyễn Khả Hạ, bế Nguyên Bảo rồi nhàn nhạt nói, "Tại sao lại nghịch?"

Nguyên Bảo uất ức mếu máo rồi "Oe" một cái, khóc òa lên.

***

Nguyễn Khả Hạ ngồi trên bồn cầu, trong đầu loạn cào cào một bể suy nghĩ.

Bây giờ cậu nhìn Phó Hàn Xuyên làm cái gì cũng cảm thấy bị câu dẫn. Phó Hàn Xuyên làm việc, kéo cà vạt, uống nước, ...... thậm chí là mặt không cảm xúc vừa bế vừa cho Nguyên Bảo uống sữa, cậu cứ nhìn chằm chằm rồi tim đập loạn nhịp.

Nguyễn Khả Hạ tự lên án bản thân mình quá háo sắc, nhìn con nhà người ta đẹp trai cái là thèm rỏ dãi ra, thèm thuồng muốn sờ mó đủ kiểu. Đúng là vô liêm sỉ.

Hơn nữa không phải là đồ của mình mà cứ trưng ra ánh mắt đói khát đấy thì có tác dụng gì? Có làm ăn xơ múi được gì đâu.

Nguyễn Khả Hạ không biết bản thân mình lại thành ra thế này.

Lẽ nào cậu... cậu......

Nguyễn Khả Hạ kiềm chế không nghĩ nữa.

Nhưng một khi đã nảy ra thì làm gì có chuyện không nghĩ tới nữa.

Cậu...... thích Phó Hàn Xuyên rồi?

Một chữ kia nổ như pháo hoa lấp lánh lung linh trong đầu cậu, Nguyễn Khả Hạ rùng mình một cái.

Không, không đâu.

Nguyễn Khả Hạ định thần lại, tự nói với bản thân là phải kiềm chế, không được thích.

Nhưng đi từ nhà vệ sinh ra, lúc đón lấy Nguyên Bảo đang khóc nấc từ tay Phó Hàn Xuyên, lại vô tình đụng chạm một chút khiến cho tâm lý Nguyễn Khả Hạ vừa vất vả trấn định lại tiêu tan đi phương nào hết.

Cực kỳ xấu hổ. Còn tê rần nữa.

Nguyễn Khả Hạ sợ đến mức ôm con chạy vọt vào trong phòng ngủ.

Vừa hay có mail phản hồi câu trả lời của cậu do T gửi đến, cậu bấm mở ra xem.

Bàn luận chán chê xong chuyện về âm nhạc, Nguyễn Khả Hạ bắt đầu thấp thỏm. Cậu đột nhiên nghĩ ra, hay là mình hỏi ý kiến T đại nhỉ?

Cậu và T nói chuyện với nhau cũng được một thời gian khá lâu rồi, có thể coi là bạn thân quen. T rất đáng tin, hơn nữa không phải là người thực sự quen biết ở ngoài đời, có lẽ sẽ dễ mở miệng về vấn đề này hơn bất kỳ ai.

Nguyễn Khả Hạ do dự một lát rồi gửi mail hỏi.

<<Học trưởng, em có một người bạn, cậu ấy thích người mà cậu ấy không nên thích. Anh cảm thấy nên làm thế nào?>>

Qua một hồi lâu ơi là lâu T mới trả lời.

<<Tránh xa ra, đừng tiếp tục nữa.>>

Nguyễn Khả Hạ có chút thất vọng, nằm vật ra giường.

Ài.

T đã nói như thế rồi, quả nhiên vẫn đừng nên lún sâu nữa thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top