Chương 100: Chào mừng họ trở về nhà

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Lục Thừa An cảm giác mình chỉ chợp mắt một lát, nhưng khi ý thức dần quay về lại cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.

Bởi cái cảm giác toàn thân rệu rã như bị Cảnh Thượng "làm" cho gần như rã rời đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm như người vừa khỏi bệnh nặng, thậm chí như sau một kiếp nạn mới sống sót.

Khi nhìn thấy Cảnh Thượng mệt mỏi đến mức ngủ gục bên giường bệnh, vẫn nắm chặt tay cậu không buông, Lục Thừa An càng chắc chắn mình không chỉ hôn mê trong chốc lát.

Mu bàn tay còn dán băng y tế sau khi truyền dịch, chắc mới rút kim không lâu, nếu không Cảnh Thượng chắc chắn không dám ngủ.

Đoạn ký ức dạ dày nóng rát, lồng ngực bí bách, sau đó ho sặc sụa rồi nôn ra máu giống như một cuốn phim hư ảo, Lục Thừa An lặng lẽ ngắm nhìn Cảnh Thượng.

Đôi mắt màu lam khói trong veo ngoan cố phác họa từng đường nét trên khuôn mặt anh, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót.

Lúc đó cậu hoàn toàn mất ý thức, không nhớ những chuyện xảy ra sau đó, Lục Thừa An không dám tưởng tượng Cảnh Thượng đã bị doạ đến mức nào.

Cậu muốn để Cảnh Thượng nghỉ ngơi cho tốt, nhưng ngón tay chỉ vừa vô tình cử động, Cảnh Thượng đã lập tức mở mắt.

Lúc ngồi dậy trong mắt không hề có chút mơ hồ, chuẩn xác khóa chặt Lục Thừa An.

"...Em không định đánh thức anh."

"Em thế nào rồi?!"

Hai người gần như đồng thanh, giọng Cảnh Thượng nhanh hơn Lục Thừa An một chút, sự lo lắng và vui mừng đều nồng đậm như nhau. Nhưng nhiều hơn cả vẫn là lo lắng và kinh hãi.

Một bàn tay to lớn lập tức đặt lên trán để xác định nhiệt độ của Lục Thừa An, Lục Thừa An lặng lẽ liếc mắt lên nhìn, không dám hó hé.

Bác sĩ và y tá xông vào, tuy hơi ồn ào nhưng vẫn trật tự tiến hành một loạt kiểm tra, nào là soi đèn vào mắt, nào là nghe nhịp tim có bình thường không, Lục Thừa An suốt cả quá trình đều ngoan ngoãn phối hợp.

Đặc biệt là khi nhận ra Cảnh Thượng từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Lục Thừa An lại càng phối hợp hơn, cố gắng để anh thấy mình không sao.

Khoảng vài phút sau, với sự đảm bảo kép của cả nhân lực và máy móc, các chỉ số của Lục Thừa An đều bình thường, mọi thứ đều ổn.

Các y tá lui ra, trước khi đi, vị bác sĩ kia hình như đã cung kính nói với Cảnh Thượng: "Tiến sĩ Ryan lát nữa sẽ đến ạ."

Nhưng Lục Thừa An không nghe rõ, vì cậu đang chột dạ nhìn Cảnh Thượng, nghĩ xem nên tìm cớ gì để cho qua chuyện.

Tuy tạm thời vẫn chưa tận mắt nhìn thấy chuỗi gen của mình biến chuyển ra sao, nhưng mẹ nó chỉ riêng lần nôn ra máu này, trong lòng Lục Thừa An đã biết rõ, chuỗi gen của cậu chắc chắn đã biến dị rồi.

Số phận đúng là đồ khốn, âm thầm kiểm tra nhiều lần chẳng sao, đợi khi không kiểm tra, định đi du lịch thì lại ói máu ngất xỉu vào viện.

Lục Thừa An thầm nghĩ, may mà không phải ói máu ngay trên giường, không thì cái cảnh tượng đó vừa giống bị Cảnh Thượng "làm" đến chết, lại vừa có khả năng cực cao khiến Cảnh Thượng sợ đến mức... sau này 'bất lực'

Anh Cảnh của cậu không thể 'không được' được.

"Lục Thừa An."

"A... ừm!"

Lục Thừa An cạn lời khinh bỉ bản thân lúc này mà vẫn còn nghĩ được đến chuyện đó

"Anh Cảnh, anh..."

"Em có gì muốn nói với tôi không?" Cảnh Thượng ngắt lời cậu hỏi, tay nâng giường của cậu lên.

"..."

Người đàn ông khí thế mạnh mẽ ngồi trên ghế cạnh giường, lại còn nắm chặt tay cậu. Nếu không phải ánh mắt nhìn chằm chằm, gương mặt tuấn tú đen như đổ mực, thì cảnh tượng này hẳn phải gọi là dịu dàng.

Giường được nâng lên, Lục Thừa An ngồi dậy, đưa tay xoa mặt xoa trán tìm cách ứng phó, dựa vào đầu giường lắp bắp: "Em..."

"Nó thì có lời gì để nói với cậu chứ, chắc chắn là đang suy nghĩ lời nói dối để trốn thoát rồi. Cậu cứ để nó ở đây 'em' nửa ngày trời cũng chẳng 'em' ra được cái gì đâu, tốt nhất đừng tin nó."

Ryan mặc áo blouse trắng, một tay đút túi, một tay cầm tài liệu, hậm hực đi vào.

Rõ ràng cằm không có râu, nhưng Lục Thừa An không hiểu sao lại thấy ông đang làm động tác râu vểnh mắt trừng.

Lục Thừa An vội nói: "Thầy ơi, thầy lớn tuổi rồi đừng có nói bậy nói bạ được không. Em nói dối hồi nào? Sao lại không thể tin em được chứ? Phải, em đúng là định cho qua chuyện, nhưng em có định lừa anh Cảnh của em đâu. Đừng có bôi nhọ danh tiếng của em. Trước đây uy tín của em đã rất kém rồi, thầy nói chuyện vô trách nhiệm như vậy khiến em về sau làm sao..."

"Thấy chưa, qua mặt cho xong chuyện."

Ryan hừ một tiếng, mặt quay sang Cảnh Thượng làm ra vẻ "thấy chưa, tôi đã nói rồi" với biểu cảm quái đản.

Lục Thừa An: "..."

"Ngủ một lèo 6 ngày, vừa tỉnh lại đã khỏe ra phết nhỉ." Ryan nói, "Cãi lại thầy, tội chồng thêm tội."

Lục Thừa An kinh hãi thất sắc: "Vãi! Tôi ngủ lâu thế á?"

Bên cạnh, Cảnh Thượng không nói một lời, từ đầu đến cuối đều im lặng, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Lục Thừa An...

Lục Thừa An mồ hôi đầm đìa.

"Như cậu mong muốn nhé học trò ngoan của tôi, có biết chuỗi gen pheromone của cậu bây giờ đang hoạt động ở trạng thái nào không?"

Ryan không ngồi ghế, cứ đứng ở chân giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn xuống Lục Thừa An.

"Trạng thái đứt gãy."

"Thật á?!"

Mắt Lục Thừa An sáng lên ngay, đợi đến khi nhận ra hai người còn lại trong phòng đều mang vẻ mặt... ba chấm, cậu mới rụt cổ, giấu đi niềm vui, chau mày đổi sang nét mặt kiểu "sao lại thành ra thế này".

Như thể giờ cậu mới nhận ra mình đang làm điều ngu xuẩn, sợ hãi như thể chuỗi gen đứt gãy thật đáng sợ.

Đúng là đáng sợ quá đi.

Ryan cười lạnh: "Thằng nhóc điên."

Lục Thừa An có một điều không hiểu: "Tại sao em lại nôn ra máu ạ?" Cậu vòng tay qua nắm lấy tay Cảnh Thượng

"Thật sự dọa chết người."

Câu này của cậu có lẽ còn có một ẩn ý khác: Cảnh Thượng thì chẳng sao, tại sao lại đến lượt em lại phải nôn ra máu chứ.

Ý nghĩ vừa nảy ra, Lục Thừa An chợt nhớ lại, Cảnh Thượng đã từng nôn ra máu. Hồi cấp ba.

"Tại sao à? Để tôi giải thích một cách dễ hiểu hơn cho cậu nghe."

Ryan chưa từng thấy cảnh tượng Cảnh Thượng pheromone bạo phát lần nào, không biết anh đã từng nôn ra máu, tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói:

"Giống như một người sinh ra đã thiếu mất một cánh tay, đó là dị tật bẩm sinh, sẽ không chảy máu. Nhưng nếu một người bị cắt từ từ cánh tay đó, dao trước tiên chỉ rạch nhẹ một chút da, em chỉ thấy một vệt máu thôi."

"Nếu nhát đầu chưa sâu, chỉ để lại dấu trắng, mắt không để ý còn thấy da lành lại ấy. Rồi con dao cứ tiếp tục cắt, em tưởng tượng đi, trước là da ngoài, rồi tới da trong, rồi đến mô dưới da, sau đó là cơ, gân, mạch máu lớn... máu chắc chắn phun ào ào ra."

Ryan thật sự hận không thể đập thẳng tập tài liệu lên đầu Lục Thừa An

"Cậu không nôn ra máu thì ai nôn ra máu hả?"

Lục Thừa An gật đầu: "Ồ, hóa ra dạo này hay bị sốt thật sự là do chuỗi gien có vấn đề. Chỉ là lúc đó nó vẫn còn có thể tự khôi phục, giống như là..."

Cảnh Từ, người đã sử dụng thuốc gen.

Chuỗi gen của Cảnh Từ bị đứt gãy, đây là một khiếm khuyết bẩm sinh, dùng loại thuốc màu xanh nhạt mà Ryan nghiên cứu cho ông, có thể khiến chuỗi gen đứt gãy lành lại và hồi phục trong vài giờ.

Trong phòng bệnh nhất thời rơi vào im lặng, Ryan đích thân xác nhận tình trạng cơ thể hiện tại của Lục Thừa An rất tốt, ông nói có chút xót xa, rằng bây giờ chuỗi gen của cậu đã đứt gãy biến dị, nếu không có thuốc giải, hiện tượng này sẽ không thể đảo ngược được nữa.

Nhưng có một điểm tốt là, lần phát tác này coi như là lần cuối, sau này Lục Thừa An sẽ không nôn ra máu nữa.

Trước khi đi, Ryan mắt đỏ hoe mếu máo nói: "Lại thêm một đứa đoản mệnh."

Lúc xoay người rời khỏi phòng bệnh nước mắt đã lưng tròng.

Ông không lau nước mắt, bóng lưng vô cùng bướng bỉnh, nhưng Lục Thừa An biết ông hay khóc nhè, thầm nghĩ ngày mai phải dỗ dành thầy mới được.

Nhưng người cần dỗ dành lúc này không phải là Ryan.

"..."

"Em xin sâu sắc kiểm điểm lỗi lầm, không nên lấy cơ thể mình ra đùa giỡn. Phòng thí nghiệm có bao nhiêu vật thí nghiệm như vậy, em thật sự không dám lấy mình ra làm dao mổ, đáng lẽ nên thận trọng hơn nữa"

Lục Thừa An suy ngẫm lại sau khi đã trải qua nỗi đau, đoạn ôm tay Cảnh Thượng đặt lên tim mình

"Em tuyệt đối sẽ thành khẩn nhận tội, không nói một lời giả dối nào, anh Cảnh anh nhất định phải tin em... Chuyện này ấy à, là em đã làm trước khi anh trở về."

"Lúc đó thí nghiệm đã được 10 năm, em không thấy có chút tiến triển nào cả. Em thật sự, thật sự rất sốt ruột, với lại em cảm thấy chắc chắn là do đối tượng thí nghiệm không đúng, điều chế loại thuốc về gen này cho người mà lại dùng động vật thì làm sao được, thế nên em mới nhất thời bốc đồng..."

"Trên đời này chỉ có một mình em, em mà chơi ngu là chết luôn, em còn đang đợi anh sống sót trở về tìm em, không điên cuồng đến mức đó đâu. Liều lượng em dùng thật sự rất nhẹ, nồng độ cực kỳ thấp. Nếu không thì sao cả năm nay chẳng phát hiện ra vấn đề gì, quan trọng nhất là Ryan biết, nếu thật sự xảy ra tình huống không thể kiểm soát, ông ấy sẽ không mặc kệ em đâu. Ông ấy là thầy em, em là học trò của ông ấy..."

Tách.

Một giọt nước mắt tròn trịa nóng hổi từ trên cao rơi xuống, vỡ tan tành khi chạm vào mu bàn tay Lục Thừa An. Lục Thừa An khẽ run lên, lại bị nóng đến mức muốn lập tức rụt tay về.

"...Lại là vì tôi."

Giọng Cảnh Thượng không mang chút nghẹn ngào nào, nếu không phải những giọt nước mắt rơi xuống như mưa, cúi đầu nhìn anh, có lẽ người ta chỉ nghĩ anh trông hơi buồn thôi.

Chẳng bao lâu sau, bàn tay anh bắt đầu co giật không khống chế được, vai và cổ cũng khẽ run. Nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn, nóng bỏng hơn.

Lục Thừa An luống cuống, vội chìa tay ra hứng nước mắt: "Anh làm gì thế, đừng khóc nữa mà, khóc đến thế này..."

"Cảnh Thượng anh biết rõ em không chịu nổi khi thấy anh như thế này mà..."

Cậu ôm lấy cổ Cảnh Thượng, vùi mặt vào bên gáy anh, như thể thế gian này chỉ còn lại hai người họ đang cùng nhau nếm trải nước mắt của đối phương

"Vừa rồi anh nói sai rồi."

"Em không phải chỉ vì anh, em là vì chúng ta. Cảnh Thượng, anh Cảnh, em chưa từng nghĩ đến những ngày tháng trong cuộc sống của em mà không có anh... chưa từng nghĩ đến."

"Chuỗi gen của em bị đứt gãy không phải là chuyện xấu đâu, chỉ khi nó trở nên của giống anh, em mới có thể nghiên cứu đúng trọng điểm hơn. Mà em làm được rồi còn gì! Anh mẹ nó phải vui mới đúng chứ!"

Giọng Lục Thừa An có tiếng khóc nấc, cậu đấm vào vai Cảnh Thượng bảo anh đừng khóc nữa

"Còn không phải đều tại anh sao! Ai bảo anh về muộn như vậy, mẹ nó nếu anh về sớm hơn một chút, em chắc chắn sẽ biến anh thành vật thí nghiệm! Đồ ngốc thối tha đừng tưởng em sẽ đau lòng, em chắc chắn sẽ biến anh thành vật thí nghiệm. Nghiên cứu trực tiếp trên người anh còn tiện hơn..."

Hai cánh tay Cảnh Thượng như gọng kìm sắt siết chặt lấy Lục Thừa An: "Xin lỗi."

"Chúng ta về nhà đi, anh Cảnh." Lục Thừa An khẽ nói.

...

Họ đã trở về ngôi nhà của 11 năm về trước.

Quá khứ là thứ phải đối diện.

Con đường, là thứ phải bước tiếp.

Bệnh viện cho Lục Thừa An, người đã hiến thân cho y học, nghỉ phép hai tháng, nghỉ phép có lương. Bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài thư giãn tinh thần nhiều hơn, đừng suy nghĩ luẩn quẩn nữa.

Lục Thừa An, người đúng là thường xuyên suy nghĩ luẩn quẩn, sau khi Cảnh Thượng dọn dẹp xong nhà họ Lục và nhà họ Mục, lại chưa từng quay về một lần nào.

Trước kia là vì không có thời gian, bây giờ cậu đã có rồi. Cho dù lần này bệnh viện không đóng cửa với cậu, cậu cũng sẽ chủ động xin nghỉ.

Cậu đã hứa sẽ đi du lịch cùng Cảnh Thượng, chưa từng nghĩ đến việc nuốt lời.

Chiếc xe bọc thép được quân đội cải tạo tinh vi nếu muốn về nhà họ Mục, phải đi qua nhà họ Lục trước.

Sân nhà họ Lục rất lớn, từng cỏ dại mọc um tùm, hoang tàn đến thê lương.

Nhưng hôm nay, khi Lục Thừa An hạ kính xe xuống ngây người nhìn ra ngoài, trong mắt lộ ra vẻ xa lạ đến khó tin.

Thậm chí còn nghi ngờ đây có thật sự là nhà mình không?

Cảm giác chấn động rồi hạnh phúc tràn lan khắp lồng ngực.

Toàn bộ khu vườn của nhà họ Lục đã bị hàng trăm hàng nghìn đóa hồng lửa đỏ rực chiếm lĩnh.

Chúng nở rộ dưới nắng, hướng thẳng về phía ánh sáng, tỏa hương ngọt ngào làm người ta ngây ngất.

Đẹp đến mức khiến người ta không dám tin là thật.

Nhưng trong im lặng, chúng đang dùng hương sắc rực rỡ nhất để chào đón Lục Thừa An và Cảnh Thượng.

Chào mừng họ trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top