Ngoại Truyện 1: Em nhớ anh rồi
Mọi hành động, cử chỉ của Cố Ngôn đều bị người khác theo dõi sát sao. Khi anh đưa Tô Đường đến Bắc Thành, tin tức ngay lập tức truyền đến tai Tô Sâm Thái. Điều khiến ông ta bất ngờ nhất là đứa trẻ nhút nhát, bị ông khinh thường năm xưa lại có "giá trị" lớn đến thế.
Alpha vốn là nhóm người đặt quyền lực lên hàng đầu. So với Cố Ngôn, nhà họ Thiệu chẳng là gì. Tô Sâm Thái tìm cách thông qua Tô Mịch để gặp Tô Đường, nhưng đến cả Tô Mịch ông còn không gặp được.
Nhờ mối quan hệ với Cố Ngôn, nhà họ Thiệu nhanh chóng nhìn rõ cục diện. Hai ông bà nhà họ Thiệu thậm chí bảo với Tô Mịch rằng, nếu phải coi anh như tổ tông mà cung phụng cũng không phải là quá đáng. Nhưng Tô Mịch không muốn gặp họ. Dù nhà họ Thiệu không bằng nhà họ Tô, họ vẫn nắm chắc một điều: cuối cùng họ sẽ chẳng thiệt thòi gì. Với tình cảm giữa Tô Mịch và Tô Đường, Cố Ngôn chắc chắn sẽ không để họ lâm vào cảnh khó xử.
Cố Ngôn từ lâu đã đề phòng Tô Sâm Thái. Ông ta muốn lén liên lạc với Tô Đường, nhưng điều đó là không thể. Cố Ngôn không muốn người mà anh yêu quý bị người đàn ông đó làm tổn thương. Bé xinh yêu mỗi ngày đều vui vẻ ở nhà học thiết kế. Alpha còn mời hẳn giáo viên chuyên nghiệp đến dạy kèm.
Tô Sâm Thái chỉ yên lặng được một thời gian. Khi biết Cố Ngôn tổ chức một đám cưới linh đình cho Tô Đường, ông ta không thể ngồi yên nữa. Ông ta tin rằng bản chất của thương nhân là tìm kiếm lợi nhuận, nên hợp tác với Cố Ngôn chắc chắn sẽ là đôi bên cùng có lợi.
Ông ta trực tiếp xuất hiện ở công ty Cố thị. Lễ tân lấy lý do không có lịch hẹn để từ chối, nhưng khi ông tiết lộ thân phận và nhắc đến "phu nhân" lễ tân báo lại với Hứa Thuần rồi mới đưa ông vào phòng khách đợi.
Nghe tin Tô Sâm Thái đến, Cố Ngôn chỉ khẽ cười nhạt, bảo trợ lý: "Muốn đợi thì cứ để ông ta đợi."
Hứa Thuần vừa ra ngoài đã nghe tiếng chuông điện thoại của phu nhân vang lên. Vậy mà vị tổng tài lạnh lùng của họ lại ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng.
Điện thoại vừa bắt máy, giọng Omega đã nghẹn ngào, tủi thân: "Cố Ngôn Ngôn, em nhớ anh..."
Sắc mặt Cố Ngôn lập tức thay đổi, trái tim run lên bần bật: "Sao em lại khóc?"
Chỉ cần một câu hỏi, Tô Đường càng uất ức hơn, òa khóc thành tiếng. Cậu kể rằng chiều nay đã ăn món bánh kem và kem yêu thích, vì hiếm khi có cảm giác thèm ăn nên còn ăn thêm hai đĩa trái cây. Thế nhưng, cậu vừa mới nôn sạch, đến mức dạ dày vẫn còn đau âm ỉ.
Đây không phải lần đầu, nhưng chưa bao giờ phản ứng lại dữ dội đến thế. Cậu sợ đến mức quỳ bệt xuống thảm, chú Đoạn dỗ mãi không được, phải gọi cho Cố Ngôn và canh bên cạnh không rời.
Chú Đoạn đã thay đổi cách nhìn về bé mỹ nhân từ lâu. Ông biết cậu không giống những người trước kia muốn hãm hại thiếu gia, nên cũng muốn đối xử tốt với cậu. Nhưng do tính cách cứng nhắc, ông không giỏi nói những lời hoa mỹ. Quan hệ giữa hai người có phần gượng gạo, không giống trẻ nhỏ có thể nắm tay làm hòa ngay được.
"Cố Ngôn Ngôn, em nôn hết mọi thứ rồi, khó chịu lắm... Em... Em có phải mắc bệnh nan y không? Anh mau về đi, được không? Em sợ lắm, anh nhanh lên..." Giọng bé mỹ nhân nghẹn ngào, từng chữ như bóp nghẹt trái tim anh.
Dù có chuyện gì xảy ra, trong lòng Cố Ngôn, vợ luôn là ưu tiên số một. Nghe tiếng khóc của Tô Đường, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. Anh lập tức cầm chìa khóa xe lao ra cửa. Lướt qua phòng tiếp khách đang mở cửa, anh chẳng buồn liếc nhìn mà đi thẳng.
Ngay sau đó, bảo vệ được lệnh tiễn Tô Sâm Thái ra ngoài, thái độ không cần giải thích thêm.
Trên đường, anh vội vã đến bệnh viện đón Thẩm Vũ Thành vừa hoàn thành ca phẫu thuật. Trong lúc dừng đèn đỏ, ngón tay hắn liên tục gõ lên vô lăng, không gian trong xe ngột ngạt đến mức nghẹt thở.
"Bình tĩnh lại đi." Thẩm Vũ Thành vừa trải qua năm tiếng đứng trên bàn mổ, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Bình tĩnh kiểu gì? Đường Đường thế nào rồi vẫn chưa biết!" Cố Ngôn hối hận vì không ở bên Omega của mình từng bước, từng giây.
"Có thể là... mang thai." Thẩm Vũ Thành nhàn nhạt đáp, chẳng khác nào một gã lang băm.
Mang thai?
Trong khoảnh khắc, não bộ Alpha trống rỗng. Hai từ ấy như vượt ngoài khả năng hiểu biết của anh. Mãi lâu sau, anh mới hỏi lại: "Sao cậu biết?"
"Đoán thôi." Thẩm Vũ Thành xoa thái dương, giọng điệu như không hề để tâm.
Két!
Cố Ngôn phanh gấp, khiến Thẩm Vũ Thành đập đầu vào kính chắn gió, đau đến mức nghiến răng: "Cái đệt, cậu muốn giết người à?!"
Đôi mắt Alpha lạnh lùng, đáng sợ: "Đừng đùa với Đường Đường."
Pheromone của Cố Ngôn khiến Thẩm Vũ Thành như bị đẩy đến cửa tử. Hắn vội mở cửa xe hít thở: "Lái xe đi, tôi không đùa đâu. Hôm bị đánh dấu triệt để, tôi đã đoán được. Nhưng vì không chắc chắn nên chưa nói."
Cố Ngôn vẫn lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Khi đến nơi, kết quả kiểm tra ban đầu cho thấy Tô Đường đúng là đã mang thai. Tuy nhiên, để có kết luận chính xác hơn, cậu cần bình tĩnh lại và đến bệnh viện kiểm tra thêm.
Trước tin này, Cố Ngôn bỗng nhiên trở nên lúng túng, không biết phải làm sao để chăm sóc cả vợ lẫn con. Anh vô thức dùng ngón tay gãi sau tai – một thói quen mà anh đã sửa từ lâu, chỉ xuất hiện khi anh cực kỳ căng thẳng. Nhưng lần này, anh không thể kìm nén được nữa.
"Đừng căng thẳng quá bạn hiền, hiện tượng ốm nghén là bình thường thôi. Qua giai đoạn đầu này mọi thứ sẽ ổn. Chăm sóc tốt cho Omega của mình là được." Thẩm Vũ Thành nhắc nhở, đồng thời giúp Cố Ngôn đặt lịch hẹn kiểm tra vào ngày mai trước khi rời đi.
Trong vòng tay của Cố Ngôn, Tô Đường vẫn ngơ ngác, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng mình. Nơi đó còn phẳng lì, chẳng hề có gì khác biệt. Một lúc sau, cậu cầm lấy tay Cố Ngôn, đặt lên bụng mình.
Lòng bàn tay thô ráp của Alpha chạm vào bụng cậu, ngực anh phập phồng, tựa hồ lo lắng đến mức sợ làm đau cậu và em bé.
Giọng bé đáng yêu ngọt ngào, mang theo chút ngây thơ: "Cố Ngôn Ngôn, chúng ta có em bé rồi."
"Ừ, cục cưng của anh sắp sinh một cục cưng khác." Cố Ngôn cúi đầu vùi mặt vào cổ Omega, hít thở mùi hương pheromone dịu dàng của cậu, cảm giác căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.
Buổi chiều gió nhẹ lùa vào qua khung cửa sổ, rèm lay động theo từng nhịp, không gian chìm trong tĩnh lặng.
Rất lâu sau, một giọt nước ấm rơi xuống hõm vai Tô Đường.
Alpha của cậu... đã khóc.
Tô Đường ngẩng đầu lên, hôn lên ngón tay đeo nhẫn cưới của Cố Ngôn, khẽ thì thầm: "Cố Ngôn Ngôn, anh phải mạnh mẽ lên. Anh sắp làm bố rồi, nếu để em bé biết anh khóc nhè, có xấu hổ không chứ~"
Cố Ngôn mỉm cười dịu dàng, siết chặt cậu vào lòng: "Cưng à, anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top