Chương 59 - Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Cốc Trạch căn bản không có khái niệm tuần trăng mật, tâm trí trả lời cũng nhạt nhẽo hơn, chỉ nói: "Anh muốn đi chơi ở đâu, chúng ta sẽ đi đó."

"Tuy rằng kiến thức lịch sử của em không được tốt lắm, nhưng em vẫn thích đi xem danh lam thắng cảnh, di tích cổ." Cốc Trạch vừa nghĩ vừa nói: "Nhưng bây giờ sắp xếp cái này hình như hơi trễ rồi. Kỳ nghỉ Lễ Phục Sinh chúng ta có thể đi chơi quanh vùng, lái xe đi tìm một cái thị trấn nhỏ có phong tình nào đó ở lại một chút gì đó."

Tiện thể... làm chút cái kia, khặc khặc.

Dù sao cũng sắp sáu tháng rồi.

Cốc Trạch cảm thấy thời gian cũng không cần phải cứng nhắc như vậy, đầu tháng Tư là được, trước sau cách mấy ngày, hắn cảm thấy hồi phục rất tốt, hoàn toàn OK.

Bách Thời Ngôn đề nghị: "Hay là chúng ta đi đảo chơi."

"Đảo ư?" Cốc Trạch nghĩ một lát: "Bây giờ đi vẫn kịp sao?"

"Kịp, vé máy bay chặng ngắn không đắt."

Mắt Cốc Trạch bắt đầu sáng lên: "Vậy thì tuyệt vời."

Cốc Trạch thu dọn hành lý thì không cho Bách Thời Ngôn xem.

Bách Thời Ngôn: "….Em chắc chắn là em có thể thu dọn xong xuôi không?"

"Đương nhiên." Cốc Trạch ngẩng cằm kiêu ngạo nói: "Mấy năm học nghiên cứu sinh qua rồi, không phải đều là em tự mình thu dọn đồ vật sao, sao anh lại không yên tâm như vậy?"

"Vậy được."

Dù sao cũng không có gì đặc biệt quan trọng, cùng lắm thì đến đó mua.

Cốc Trạch mang theo chiếc nhẫn đã mua và các đồ vật khác đã được thu dọn và đặt trong vali. Hai người đặt vé máy bay chiều tối thứ năm. Tối thứ năm đến trên đảo, thẳng đến khách sạn họ đã đặt.

Cốc Trạch cả người chìm vào chiếc giường mềm mại, cảm giác mệt mỏi cả tuần đều ùa đến, không muốn nhúc nhích, thậm chí lười xuống ăn tối.

Bách Thời Ngôn đặt hành lý xong, vỗ vỗ mông hắn nói: "Dậy đi, chuẩn bị đi ăn tối."

Cốc Trạch kéo tay Bách Thời Ngôn, trực tiếp kéo người lên giường lẩm bẩm: "Em không muốn đi ăn."

Bách Thời Ngôn nằm thẳng bên cạnh Cốc Trạch, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

"Mệt." Cốc Trạch ngáp một cái: "Em muốn ngủ một chút trước."

Hắn vừa nói vừa cọ xát trong lòng Bách Thời Ngôn, rồi ngủ luôn.

Bách Thời Ngôn cử động tay, vốn định đánh thức Cốc Trạch, nhưng cuối cùng vẫn biến thành vỗ nhẹ lưng đối phương.

Thôi, tối nay nhịn không ăn tối.

Cốc Trạch ngủ một mạch đến mười giờ tối mới tỉnh. Khi tỉnh lại, Bách Thời Ngôn đang làm việc trên notebook ở một bên. Trong phòng chỉ mở cái đèn bàn nhỏ, ánh sáng lờ mờ.

Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, lập tức bò dậy khỏi giường: "Sao anh không gọi em dậy?"

"Em nói muốn ngủ một chút."

Cốc Trạch sờ mũi, cảm thấy đuối lý.

"Mau, chúng ta nhanh chóng xuống ăn chút gì." Cốc Trạch liền nói: "Chậm là không ăn được đâu."

"Không cần." Bách Thời Ngôn chỉ vào bàn ăn bên cạnh: "Anh gọi đồ đến rồi."

Trên bàn ăn bày đặt gà nướng, khoai lang, salad rau củ v.v... Bách Thời Ngôn cầm gà nướng và khoai lang đặt vào lò nướng do khách sạn cung cấp để hâm nóng lại. Cốc Trạch ngồi bên cạnh chỉ việc há miệng: "Bách Thời Ngôn, anh thật sự quá chu đáo."

Bách Thời Ngôn lấy gà nướng ra đặt lên bàn nói: "Ăn đi. Ăn vào còn không chặn được cái miệng của em sao?"

Cốc Trạch nháy mắt một cái: "Em muốn dùng miệng anh để chặn."

Bách Thời Ngôn quả quyết cúi đầu hôn hắn. Hôn một lát sau nói: "Ăn cơm."

Cốc Trạch ăn uống rất nhanh, sau khi ăn xong hắn tức tốc đi rửa mặt, sau đó mặc áo ngủ, trần truồng nằm trên giường.

Bách Thời Ngôn không nghi ngờ hắn, ngược lại dặn dò: "Ăn xong không nên nằm xuống ngay, tốt nhất đi lại trong vòng nửa giờ, phòng ngừa đường huyết tăng cao nhanh chóng."

Cốc Trạch: “…Dạ.”

Cái tên đàn ông không có suy nghĩ này, cũng không thấy anh ấy muốn làm gì cả.

Bách Thời Ngôn đi tắm rửa, Cốc Trạch lừa dối tự mình đi trong phòng hai vòng, lại nằm trong chăn.

Đợi đến khi Bách Thời Ngôn đi ra thì nhìn thấy Cốc Trạch chỉ ló đầu ra, nằm trên giường.

"Mệt đến vậy sao?" Bách Thời Ngôn vừa sấy tóc vừa hỏi: "Vừa mới ngủ lâu như vậy còn muốn ngủ tiếp."

Cốc Trạch mơ hồ nhưng lại trực tiếp nói: "Em muốn ngủ cùng anh."

Bách Thời Ngôn: "Sao hôm nay lại dính người như vậy?"

Cốc Trạch: "..."

Hắn nói như vậy tại sao lại bị hiểu thành dính người? Bách Thời Ngôn là mắt không dùng được hay đầu óc không dùng được vậy.

Hắn ai oán nhìn Bách Thời Ngôn: "Em dính người một chút không được sao?"

Bách Thời Ngôn thả máy sấy xuống, ho khan hai tiếng, nhanh chóng tắt đèn lớn, nói: "Ngủ."

Nhưng ai biết, anh vừa vào chăn chợt phát hiện Cốc Trạch không mặc gì cả.

Lúc này đèn ngủ vẫn mở, Bách Thời Ngôn quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Cốc Trạch sáng rực.

"Em quên ghi nhớ thời gian, gần như có thể rồi..." Cốc Trạch nhìn Bách Thời Ngôn nhẹ giọng nói: "Cũng không cần thiết cứ nhất định phải sáu tháng, căn ke thời gian đến mức chết chóc như vậy. Bây giờ chỉ còn mấy ngày nữa, em thật sự cảm thấy có thể..."

Bách Thời Ngôn nhìn Cốc Trạch một lúc, giọng khàn khàn nói: "Để anh kiểm tra một chút."

Cốc Trạch bị kiểm tra một chút, có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhịn xấu hổ khẽ hỏi: "Thế nào rồi?"

"Rất trơn tru, hẳn là có thể." Bách Thời Ngôn vừa nói vừa ngồi dậy: "Anh đi ra ngoài mua đồ."

Trước khi đến anh tính toán chưa tới thời gian nên đã không chuẩn bị đồ vật, bây giờ phải tạm thời đi ra ngoài mua.

Cốc Trạch kéo tay Bách Thời Ngôn nói: "Em có mang rồi."

Bách Thời Ngôn như có ngộ ra nhìn hắn: "Đây chính là lý do em không cho anh giúp thu dọn hành lý?"

"Khặc khặc, xem như là một phần đi." Cốc Trạch nhìn Bách Thời Ngôn: "Em còn muốn tạo bất ngờ cho anh."

"Bất ngờ gì?"

Cốc Trạch kéo Bách Thời Ngôn nằm xuống, trực tiếp trở mình đặt trên người Bách Thời Ngôn, cởi hết quần áo của đối phương.

Tuy rằng gần đây không làm sao cởi quần áo Bách Thời Ngôn, có chút lóng tay, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lột sạch hết.

Sau khi lột sạch, bàn tay hắn vươn đến phía dưới gối đầu. Ánh mắt Bách Thời Ngôn vẫn rơi trên mặt Cốc Trạch, chăm chú nhìn hắn.

Anh tưởng Cốc Trạch là đi lấy bao cao su cho anh, nhưng cái anh chạm được lại là một vật lạnh lẽo, chứ không phải cảm giác cao su quen thuộc.

Cốc Trạch cầm trên tay một vật lạnh buốt định lồng lên phía trên, nhưng có lẽ vì vòng quá nhỏ mà vật kia quá lớn, trong chốc lát không lồng vào được.

Bách Thời Ngôn giật mình, lưng nổi da gà ngay lập tức, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay Cốc Trạch, giọng nghiêm nghị hỏi: "Em đang làm gì?"

Cốc Trạch sững sờ.

Chuyện này sao không giống như hắn nghĩ?

Trong sự tưởng tượng của hắn, lẽ ra hắn nên ở cái vị trí đặc biệt này đeo nhẫn cho Bách Thời Ngôn, sau đó rất cảm tính nói: “Anh Bách Thời Ngôn thân mến, tuy rằng em hiện tại vẫn chưa tốt nghiệp chưa bắt đầu đi làm, nhưng tâm trạng muốn cưới anh của em là đặc biệt cấp bách. Xin anh cho phép em ở trạng thái bần cùng này nói cưới anh. Em bảo đảm cưới anh về nhất định sẽ tốt với anh. Hy vọng anh có thể gả cho em. Đây là chiếc nhẫn em mua cho anh. Em hy vọng có thể lồng vào vị trí đặc biệt này, để nơi đây của anh cả đời chỉ thuộc về một mình em.”

Lúc đó hắn tự tưởng tượng xong đều cảm thấy quá hoàn hảo, hầu như tự mình cảm động, cảm thấy tất cả những chuyện này nên tự nhiên mà thành.

Hắn hầu như đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Bách Thời Ngôn vừa khó chịu, vừa vui mừng, lại vừa cảm động.

Hắn thiết kế đến rất hoàn mỹ, nhưng dường như đã phạm sai lầm ngay ở bước đầu tiên.

Bởi vì hắn tìm không đúng chỗ, nhẫn không lồng vào được.

Không chỉ có như vậy, Bách Thời Ngôn trông có vẻ tức giận, hay nói là phẫn nộ, dường như hắn đã làm một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cốc Trạch rất không hiểu. Vốn dĩ hắn lên kế hoạch một chuyện vô cùng lãng mạn, tại sao Bách Thời Ngôn lại nói năng gay gắt như vậy, thần sắc nghiêm nghị.

"...Sao vậy?" Cốc Trạch có chút không vui, nhưng cũng hơi sợ hãi vẻ mặt Bách Thời Ngôn lúc này: "Em chỉ là... muốn đeo cho anh một cái nhẫn thôi."

Bách Thời Ngôn hít sâu, cố gắng nhịn, nhịn rất lâu mới nén được ý muốn phát hỏa, ngữ khí đặc biệt cứng ngắc hỏi: "Em muốn đeo vào chỗ nào?"

"Thì... chỗ đó chứ." Mắt Cốc Trạch đảo qua đảo lại, không tiện nói thẳng: "Chỗ mà tối nay chúng ta muốn dùng ấy."

Bách Thời Ngôn: "..."

Hiện tại, anh vẫn chưa bóp chết Cốc Trạch thì nhất định là tình yêu đích thực.

Anh cố gắng nhịn rất lâu, nhưng vẫn không nhịn được, giọng nói như nghiến răng mà ra, cố nén giận: "Em có chút thường thức không?"

"...Cái này liên quan gì đến thường thức?"

Bách Thời Ngôn trực tiếp giật lấy chiếc nhẫn từ tay Cốc Trạch, giận dữ hỏi: "Em định đeo cái này vào đó ư?!?"

"Đúng vậy." Cốc Trạch thấy Bách Thời Ngôn chẳng hề quan tâm đến chiếc nhẫn, ngược lại chất vấn hắn, nên không vui.

Trước đây hắn nghĩ đến sự lãng mạn, nhẹ nhàng và hàm súc, bây giờ tan biến hết rồi.

Bách Thời Ngôn khó khăn khống chế tính khí, hỏi: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Hắn thấy vẻ mặt Bách Thời Ngôn phẫn nộ như vậy, rất mất mát, có chút tức giận.

Bây giờ không còn chút bầu không khí nào nữa, hắn dứt khoát ngồi dậy, trực tiếp buồn bã nói hết.

"Đây là nhẫn em mua. Tối nay em... vốn định nhân cơ hội này cầu hôn anh. Em nghĩ rất lâu, nghĩ ra một phương pháp cầu hôn vô cùng độc đáo, đeo nhẫn vào một nơi sẽ khiến anh khó quên cả đời lại rất lãng mạn. Sắp đặt rất lâu, ai ngờ anh lại phản ứng như thế."

Bách Thời Ngôn nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà châm biếm thẳng thừng: "Anh thật sự phải cảm ơn em đó. Quả thực khó quên cả đời."

Cốc Trạch: "...Anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Em làm như vậy có gì sai sao?"

Bách Thời Ngôn vừa nghe liền tăng huyết áp: "Bây giờ em còn không biết mình sai ở đâu ư?!"

Bách Thời Ngôn thật sự rất muốn đeo thử cho Cốc Trạch một lần, để đối phương cảm nhận cái cảm giác đó, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.

Tình yêu đích thực là không thể nghi ngờ.

Cốc Trạch thấy vẻ mặt Bách Thời Ngôn không ổn, dường như hắn thật sự đã làm một chuyện cực kỳ sai trái, có chút chột dạ, khẽ hỏi: "Rốt cuộc sai ở đâu?"

"Em muốn anh ngay tối nay vào bệnh viện bị cắt ra, hay là em phải mất cả đêm đi tìm cưa, để cưa ra cho anh?"

"Hả?" Cốc Trạch há hốc mồm: "Tại sao lại như vậy?"

"Bởi vì đeo vào rồi, không cưa thì không lấy ra được."

"Sẽ như vậy sao?" Cốc Trạch không hiểu: "Đeo vào được thì lấy xuống được chứ, có cần phải như vậy không?"

Bách Thời Ngôn tức giận đến nỗi sắp không nói nên lời: "Trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì, nước ư?"

"...Đừng như vậy, em vẫn rất thông minh. Em thi nghiên cứu sinh còn từ trường hạng hai thi vào 985 đấy."

"Điều đó không ngăn cản em không có chút thưởng thức nào." Giọng Bách Thời Ngôn nghe như nghiến răng nghiến lợi, Cốc Trạch thậm chí cảm thấy vẻ mặt Bách Thời Ngôn cũng đặc biệt hung dữ: "Một khi đeo vào sẽ bị sung huyết, căn bản không lấy ra được, hoặc là đến bệnh viện cắt, hoặc là tìm cưa để lấy xuống. Bất luận phương pháp nào, sau này em có thể sẽ không sử dụng tốt được nữa."

Cốc Trạch hít một hơi khí lạnh, trong lòng nghĩ tại sao lại như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Bách Thời Ngôn lại không giống như đang giả vờ.

Hắn chột dạ, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, sau đó phát hiện...

Hình như đúng là như vậy.

Xong đời rồi.

A a a a a, tại sao lại như vậy!!!

Hắn rất phát điên, hận không thể bốc hơi tại chỗ.

Hắn vốn muốn bày ra một màn cầu hôn vô cùng khó quên lại vô cùng lãng mạn.

Bây giờ khó quên thì rất khó quên rồi, nhưng chẳng có chút liên quan gì đến lãng mạn cả.

Hắn nhìn vẻ mặt Bách Thời Ngôn giận đến hỏng, chột dạ vô cùng.

Một lúc lâu sau, hắn thử nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, trước đây em thật sự không biết."

Bách Thời Ngôn không nhịn được hỏi: "Em biết cái gì, đầu óc em thật sự không có hố à?"

Cốc Trạch cũng không dám nói đầu óc mình không có hố nữa.

Người đầu óc không có hố hẳn là sẽ không suýt chút nữa làm phế đối tượng cầu hôn.

"Có khả năng... Có một chút." Cốc Trạch rất bi thương: "Em thật sự muốn cầu hôn anh mà, muốn kết hôn với anh. Nhẫn cũng mua xong rồi, chính là cái anh đang cầm trên tay ấy."

Bách Thời Ngôn: "..."

Anh cảm giác đầu óc mình có lẽ cũng có một chút hố, đã tức giận như vậy rồi mà còn theo bản năng cầm chiếc nhẫn này.

Lời tác giả:

Bách Thời Ngôn: Vậy nên anh cũng bị giảm trí thông minh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top