Chương 26
Chương 26
Trịnh Tư Kỳ học kém tự nhiên từ thời tiểu học. Cây là cây, hoa là hoa, tội gì phải phân loại, rồi thông thạo kỹ càng mọi tập tính của nó khác nào đối xử nhẹ nhàng với một người phụ nữ. Độ thông minh tài trí lúc sinh ra hơi ít ỏi một tí, khả năng hiểu biết sự vật cũng hơi lép vế nên anh tự biết trong thế giới công việc văn chương bản thân mình chỉ làm được nhánh dạy học trồng người, đến bây giờ cũng ở trình độ cơ bản nhất thôi.
Người được gọi là chuyên gia là những người thông thấu nghiền ngẫm được tình đời chỉ bằng một con mắt trong khi mọi người khác không biết. Nhưng anh không làm được.
Trịnh Tư Kỳ đứng trước giàn trồng cây hoa của Kiều Phụng Thiên, đưa tay sờ sờ cẩn thận phiến lá trầu bà Nam Mỹ trơn nhẫy như bôi dầu. Riêng cái này thì anh còn biết chút chút, vì Trịnh Hàn Ông cũng có trồng một chậu này trong sân nhà, chỉ có điều không khỏe khoắn được như của Kiều Phụng Thiên.
Anh chỉ mó vào một cái rồi buông tay ra ngay —— Số mình khắc cây cỏ, sờ mỗi tí như thế cũng đủ khắc nó chết khô.
Kiều Phụng Thiên rửa bát trong bếp, Tiểu Ngũ Tử và Trịnh Úc chơi với nhau vui vẻ. Trịnh Tư Kỳ nhất thời không biết phải làm gì cũng theo vào.
Một căn bếp thường xuyên được trưng dụng để nấu cơm thì không bao giờ sạch sẽ. Dù có chăm dọn dẹp bao nhiêu cũng không tẩy hết được mớ dầu mỡ chồng lớp tích lại quanh năm suốt tháng, nhiều lắm cũng chỉ làm cho nó ngăn nắp thông thoáng được thôi. Trịnh Tư Kỳ bước vào bếp, cảm giác thấy lớp gạch dưới chân không thoải mái được như phòng khách mà hơi dinh dính chân. Anh cúi xuống nhìn, giờ mới chợt phát giác ra mình chưa thay giày.
"Xin lỗi cậu, vừa nãy chưa thay giày đã bước vào nhà."
"Lau tí là sạch ấy mà." Kiều Phụng Thiên quay lại nhìn anh, mở vòi nước, cười: "Bé Táo nhà thầy cũng y chang, không thay giày là không chịu vào nhà, đúng là anh dạy mà."
"Tôi là do chị mắng ấy chứ, bé Táo cũng nhờ bác con bé dọa nạt mãi mà ra."
Bài thuyết giáo của Trịnh Tư Nghi truyền từ đời này sang đời nọ, trong miệng chị gắn động cơ vĩnh cửu vừa năng vừa chuẩn chỉnh còn hơn cả hòa thượng già niệm kinh trong chùa miếu.
"Bảo sao." Kiều Phụng Thiên cúi đầu, bát dĩa trong tay va vào nhau, "Phải rồi."
"Hửm?" Trịnh Tư Kỳ bước về trước một bước.
"Sao thầy biết bé Táo đến nhà tôi."
Trịnh Tư Kỳ chỉ vào mắt y: "Nhìn khuôn mày với đôi mắt."
Kiều Phụng Thiên hiểu chết liền: "Hả?"
Trịnh Tư Kỳ nở nụ cười, nói tiếp: "Tôi gọi cho giáo viên chủ nhiệm trước. Cô ấy nói bé Táo đi với bạn cùng bàn ra khỏi cổng trường. Mà mấy hôm trước tôi ngồi trong xe có thấy đứa bé này từ xa xa, khuôn mặt giống cậu lắm, thế là cũng đoán được đại khái."
Hệt như hai phiến lá trúc đen mảnh dài khắc họa tiết rậm rạp đính ngang trên xương lông mày; tròng mắt trắng trong veo, đôi đồng tử đen như nước sơn, như vũng nước đọng đậm màu. Bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ ấn tượng rất sâu sắc, và đều sẽ cảm thấy rằng cả hai vô cùng giống nhau.
Vẫn có những nét khác biệt chứ. Kiều Thiện Tri nhỏ tuổi nên bọng mắt đầy đặn phát sáng, còn bọng mắt Kiều Phụng Thiên lại nhạt mỏng gợn xanh nhạt. Kiều Thiện Tri chất phác thật thà, nét mặt cũng nào cũng tươi tắn khoan khoái, Kiều Phụng Thiên khi không cười nét mặt lại trông đôi phần căng thẳng.
Hy vọng cậu ấy sẽ cười nhiều hơn, thế thì trông khá là đẹp đẽ.
Trịnh Tư Kỳ không biết mọi người khác có thấy Kiều Phụng Thiên cũng giống như mình không, cũng nảy đâu ra những suy nghĩ không khác gì xen vào chuyện bao đồng.
Kiều Phụng Thiên không tiếp lời, Trịnh Tư Kỳ im lặng đứng đó. Căn bếp chật chội chỉ còn tiếng nước máy chảy rất khẽ.
Đầu xuân nước máy chẳng ấm được bao nhiêu, thường còn buốt hơn ngày tam cửu* mấy lần. Vòi nước đời cũ lại càng lạnh hơn, y chỉ đành ráng chịu nước lạnh tráng bát, được một lúc là đầu ngón tay đỏ tấy lên, còn lòng bàn tay thì trắng bệch.
*Chỉ ngày lạnh thứ 3 kể từ đông chí
Kiều Phụng Thiên ấn vào vòi chai nước rửa tay, ra được phân nửa giọt, cầm chai nhựa lên lắc lắc mới phát giác chỗ nước rửa tay còn lại hôm qua đã xài sạch sẽ. Y đưa tay mở cửa tủ trên đầu định lấy chai mới, ngặt nỗi cái chai nằm sâu bên trong, khó với tới nên phải nhón chân lên.
Y đẩy đầu ngón tay một cái, rốt cuộc hất ngã luôn cái chai nằm trong tủ, nghe rõ mồn một tiếng nó lăn kềnh vào sâu bên trong. Xong, giờ có nhảy lên cũng không với tới.
Đệt mợ. Kiều Phụng Thiên cau mày, bộ đầu úng nước tưởng nó là bàn thờ hay gì mà cất cao cho cố lên. Y bĩu môi, nghĩ bụng hay là đi kê cái ghế.
"Để tôi lấy cho."
Trịnh Tư Kỳ bước tới, đứng ngay sau Kiều Phụng Thiên. Anh càng lúc càng xích đến gần nên lúc anh lên tiếng, Kiều Phụng Thiên gần như cảm giác thấy lồng ngực anh nhấp nhô khe khẽ. Kiều Phụng Thiên giật mình, vội vã dịch về trước, rụt cổ lại.
"Cầm lấy."
Trịnh Tư Kỳ cao ráo tay dài, lấy xuống dễ như ăn bánh, không buồn chớp mắt lấy một cái.
Kiều Phụng Thiên đáp rồi đưa tay đón lấy. Lúc xoay người, Trịnh Tư Kỳ còn chưa kịp lui về sau, thế là mũi y vô tình quẹt phải sơ mi anh, lướt qua chất vải mềm mại mang hương thơm dễ chịu. Mùi quần áo anh rất nhạt, thế nhưng vẫn làm Kiều Phụng Thiên sợ, sợ tới độ thấy xấu hổ vô cùng.
"Cảm ơn thầy."
"Tiện tay thôi." Trịnh Tư Kỳ đẩy mắt kính, lùi về sau một bước, đoạn chỉ vào tay Kiều Phụng Thiên: "Tay cậu."
Kiều Phụng Thiên nhìn về đầu ngón tay mình theo tầm mắt anh.
"Nẻ da chảy máu rồi, cậu mau lau khô tay đi."
Thế này đã là nhẹ rồi. Hồi Lợi Nam bão tuyết hai năm trước kéo theo đợt không khí lạnh hiếm có, từ trước Tết tay Kiều Phụng Thiên đã nổi kín đốm đỏ li ti. Mấy hôm Tết dương lịch khách đến làm không xuể, bận rộn túi bụi, kéo với tông đơ không rời tay, cứ thế tới khi nó buốt cóng tới độ chảy máu chảy mủ mới thấy đau.
Đến tận bây giờ mấy ngón tay vẫn còn vết đỏ không hết được.
"Không sao không sao đâu." Kiều Phụng Thiên hời hợt quẹt chỗ máu rỉ ra, máu trộn lẫn với nước thành màu đỏ nhạt, "Chuyện nhỏ ấy mà."
"Chậc."
Trịnh Tư Kỳ nhẹ nắm lấy cổ tay y: "Đừng cứ xem chuyện gì cũng là chuyện nhỏ. Nhà cậu hết thuốc rồi à?"
Cổ tay Kiều Phụng Thiên bị nắm lấy bất thình lình không kịp đề phòng.
Y khác với người ta, y thích đàn ông, sự thật là y khá là không thể bình thản đụng chạm tay chân với người cùng giới. Kiểu thi xem ai cao hơn, ngủ chung giường, kề vai sát cánh, bị nắm tay, nếu không quen biết thì những chuyện mà đàn ông với nhau coi là bình thường này đều sẽ in vào lòng y. Kiều Phụng Thiên muốn né ra, nhưng ái ngại không mạnh tay được.
"... Có, trong buồng."
Trịnh Tư Kỳ gật khẽ, không biết Kiều Phụng Thiên mất tự nhiên, nắm cổ tay y kéo kéo: "Đi, tôi làm giúp cậu."
Kiều Phụng Thiên ngồi trên giường, Trịnh Tư Kỳ chuẩn bị ngồi xổm xuống dưới giường. Y lúng túng muốn chết, nhìn chăm chăm xoáy tóc anh, ngồi cũng không yên, vội dịch mông ngồi xuống dưới với anh. Trịnh Tư Kỳ nhìn y: "Tôi với cậu phải cùng ngồi xổm thế à?"
Kiều Phụng Thiên sờ mũi, nhăn mày: "Thế, thế thầy đừng ngồi thế nữa, thầy ngồi vậy tôi không ngồi yên được."
"Thôi được."
Trịnh Tư Kỳ ngồi lên giường, bấy giờ Kiều Phụng Thiên mới chịu ngồi xuống lại.
"Để tự tôi đi."
"Cậu không thuận tay. Sao, xấu hổ cơ à?" Trịnh Tư Kỳ loay hoay lọ Iodophor trong hộp thuốc, cúi đầu cười.
Kiều Phụng Thiên khựng lại, nhướng mày: "Đâu có."
"Đừng có nghĩ theo hướng phim Hàn mãi, nghĩ theo kiểu phim y khoa ấy."
Kiều Phụng Thiên phì cười: "Trong phim bác sĩ có cả cảnh bôi nẻ da nữa hả?"
"Chắc chắn có. Miễn là có tiền bác sĩ tai mũi họng còn lấy ráy tai cho người ta cơ mà."
Trịnh Tư Kỳ tứ thể bất cần là thật, nhưng cũng là người làm việc hết sức cẩn thận. Anh đẩy mắt kính, gộp hai miếng bông gòn sạch vào với nhau lau máu trên vùng da bị nứt nẻ, tiếp đó anh lấy miếng bông gòn mới chấm Idophor tỉ mỉ bôi lên đầu ngón tay Kiều Phụng Thiên, bôi tới lui cho kín.
"Không đau à?" Trịnh Tư Kỳ nhìn cậu một cái.
Kiều Phụng Thiên lắc đầu: "Không đau, chỉ hơi lạnh thôi."
"May là Idophor đấy, rửa cồn thì đau thấu tim." Trịnh Tư Kỳ dúi bông gòn đã xài xong sang tay kia: "Cậu biết lý do vì sao nứt da cứ trở nặng thêm theo từng năm không?"
Kiều Phụng Thiên lại lắc đầu.
"Phức hợp miễn dịch."
Tiếp theo đó Trịnh Tư Kỳ vặn tuýp bôi Erythromycin, nặn thuốc mỡ trong suốt to cỡ hạt đậu nành lên đầu ngón tay, thoa tròn trên vết thương: "Nứt da sẽ khiến cho hệ thống mạch máu sinh ra một thứ gọi là phức hợp miễn dịch. Đây lại là thứ mà các đại thực bào khó hấp thụ hoàn toàn, thường sẽ được giữ lại ở các mô và mạch máu, từ đó hình thành bệnh mạn tính dai dẳng. Thế cho nên vào năm tiếp theo khi trời trở lạnh, các phức hợp miễn dịch ở chỗ đó tương tác với nhau gây ra phản ứng miễn dịch cục bộ, tạo thành nứt nẻ, hay còn gọi là nứt da."
Kiều Phụng Thiên nghe vậy thoáng sửng sốt. Y xòe hai bàn tay ra trước mặt Trịnh Tư Kỳ, trông cứ như đang khoe bộ móng tay xinh đẹp mới đi sơn về cho anh xem vậy.
"... Đúng là phim bác sĩ thật rồi."
"Có trên Baidu cả." Trịnh Tư Kỳ lấy giấy lau tay: "Vậy nên bốn mùa quanh năm phải giữ ấm cho thật cẩn thận, mùa đông thì cố gắng không rời bao tay khỏi người."
"Vô dụng thôi, tay tôi không nóng được, có đeo bao lâu cũng không thấy ấm."
Trịnh Tư Kỳ nói tiếp: "Vậy để về tôi hỏi thăm mấy thầy cô bên khoa điện điện tử thử, nhờ mấy thầy làm bao tay gắn thêm pin chuyển hóa thành điện nhiệt ấy, như kiểu thảm điện. Hình như mấy thầy bên đó hay chế ra mấy món độc lạ giống vậy lắm."
Kiều Phụng Thiên ngẩng mặt lên: "Thật á? Có thứ như thế thật à?"
Trịnh Tư Kỳ cũng ngước lên, nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình đăm đăm, đôi mắt chợt cong cong bật cười: "Tôi nói đại giỡn chơi thế thôi mà cậu tin thật đấy à? Không ngờ cậu ngây thơ vậy."
"..."
Nếu đây là Đỗ Đông hay Hà Tiền thì đã nhét ngay ngón giữa vào lỗ mũi rồi nhé.
Trịnh Tư Kỳ cắt một đoạn băng vải quấn vào đầu ngón tay Kiều Phụng Thiên, quấn tới khi băng kín được kha khá thì dừng, xé miếng băn dán y tế dính lại.
Thực tế nếu nhìn kỹ, tay Kiều Phụng Thiên rất giống mình, cùng kiểu lộ rõ mạch máu dưới da, đốt ngón tay dài thuôn mà rõ từng khớp xương. Chỉ có điều bàn tay mình dày rộng hơn, hồng hào hơn. Vết chai mỏng nằm ở ngón giữa của mình do cầm phấn mà có, vết chai dày của người kia nằm ở giữa ngón cái và ngón trỏ là nơi chuôi kéo tì lên.
"Thầy Trịnh này."
"Ừ?"
"Mẹ bé Táo... ở nước ngoài sao?" Kiều Phụng Thiên hỏi.
Trịnh Tư Kỳ nói thật với y hết sức tự nhiên: "Không có, lừa con bé đó. Cô ấy qua đời rồi, năm năm trước."
"..."
Ban nãy Kiều Phụng Thiên đã đoán được, nhưng không chắc chắn. Y không nói gì thêm.
Có những người luôn cho rằng rất nhiều điều được tạo thành từ giao ước, tất yếu có một bộ nguyên tắc riêng. Luân thường đạo lý hay đạo đức ân tình cũng được, song thường khi không ở bản thân vị trí đó, người ta khó lòng rũ bỏ hoàn toàn được cảm xúc và định kiến cá nhân để cư xử một cách bình thản.
Bố đơn thân. Làm tốt là lẽ đương nhiên; làm không tốt là vô dụng, là vô trách nhiệm, là bỏ bê không gánh vác. Khi tự xem xét cân đo, người hành động thường là bản thân nhưng đúng hay sai lại là phán quyết của kẻ khác. Có rất nhiều người tự cho mình là người được quyền phán xét trịch thượng.
Kiều Phụng Thiên nhìn Trịnh Tư Kỳ.
Y khuất sáng, Trịnh Tư Kỳ ở trước ánh sáng, thế nên mọi đường nét tỏ rõ. Ánh mặt trời ban trưa tràn vào cửa sổ mang lấy hơi ấm và độ sáng đến quá mức. Từ ngôn ngữ, biểu cảm đến mọi sắp xếp bên ngoài của Trịnh Tư Kỳ đều không hề mất cân đối và rất mực khôn khéo trước mặt người ngoài, Trịnh Úc cũng vậy. Cả hai đều mang thiện ý với mọi điều chung quanh mình.
Bầu bạn được đến nước ấy không phải chuyện dễ dàng gì đâu.
"Cá khoai lần trước cậu cho thơm mà ăn ngon lắm, tôi với bé Táo chia nhau mỗi người một nửa." Xử lý vết thương xong, Trịnh Tư Kỳ đứng dậy sửa sang nếp gấp chỗ vạt áo, bỏ rác vào thùng rác bên giường: "Hộp giữ tươi còn ở nhà tôi, lần tới tôi bớt chút thời gian trả cho cậu."
Kiều Phụng Thiên chà chà ngón tay đang nóng dần lên: "Thầy cứ để bé Táo ở lại nhà tôi ăn cơm đi, từ giờ về sau."
Trịnh Tư Kỳ khựng tay, quay đầu mỉm cười với y.
"Làm vậy sao được."
"Thật ra có gì đâu mà không được. Hai người tôi cũng nấu bấy nhiêu, ba người tôi cũng nấu từng ấy, có thêm con bé đỡ phí phạm là tốt chứ. Thế thì Tiểu Ngũ Tử cũng có bạn chơi cùng, huống hồ con bé không thích ăn cơm nhà ăn, thầy ở trường cũng đỡ lo lắng."
Kiều Phụng Thiên xót bé Táo lắm, vừa rất thích con gái cứ thích mân mê nghịch tóc mình, vui vẻ tự nguyện ghé vào tai nói "thích" mình.
Y nói tiếp: "Hay là thầy cảm thấy, bé Táo tiếp xúc với tôi..." Nói đến đây, y bỗng khựng một giây, "Tiếp xúc nhiều với loại người như tôi thì không tốt lắm?"
Trịnh Tư Kỳ nghe vậy nhìn y: "Thật ra có những chuyện miễn là cậu không tự cho rằng nó sẽ là như vậy, người khác sẽ không nghĩ như vậy, chí ít tôi sẽ không." Trịnh Tư Kỳ không ra sức tâng bốc cũng không hề ăn không nói có, anh chỉ đáp bằng một câu trần thuật rất bình thường.
Kiều Phụng Thiên nghe xong nở nụ cười.
"Nhưng mà..."
Trịnh Tư Kỳ không thể thoải mái yên lòng giao gánh nặng tinh thần kiêu căng quen được chiều tên bé Táo cho Kiều Phụng Thiên được.
"Nếu nhất nhất phải cảm ơn, vậy phiền thầy mốt rủ bạn bè đến tiệm cắt tóc uốn tóc nhiều nhiều lên, dụ đồng nghiệp làm thẻ trong tiệm nữa chứ. Mấy vụ xăm mày nối mi Đỗ Đông biết hết, thật đó, nhờ thầy quảng cáo hết đấy nhé."
Trịnh Tư Kỳ im lặng nghe y nói xong, buồn cười dường như đầy bất lực.
Edit: tokyo2soul
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top