Chương 30+31+32


Một loạt hành động của Chu Dã khiến Tất Hạo khi bị ném xuống bậc thang, chân mềm nhũn đến mức không đứng vững, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt mọi người.

Buồn cười nhất là, lúc ấy Bùi Úc đang chạy về phía Chu Dã, hướng quỳ của Tất Hạo vừa vặn đối diện với Bùi Úc.

"Các người làm cái gì vậy?! Có còn chút thể thống nào không!"

Đám người vây xem bị đẩy ra, một phu nhân ăn mặc lộng lẫy giẫm giày cao gót xông tới, đỡ Tất Hạo dậy.

"Bá mẫu, là Tất Hạo động tay trước, chúng cháu đều có thể làm chứng, hắn còn ném tranh của Bùi thiếu xuống biển." Tôn Tam thiếu là người đầu tiên đứng ra.

"Vì một bức tranh, mà có thể đem mạng người ra nói đùa sao?"

Tất mẫu phủi phủi bụi cho con trai, quay đầu lạnh lùng đánh giá Chu Dã và Bùi Úc, trong lòng cân nhắc một chút, ngay sau đó cười nhạo ra tiếng.

"Thứ dân dã, khó trách không hiểu lễ nghi, trước kia ở trong núi đánh nhau với lợn rừng quen rồi hả? Còn có ngươi, thời trẻ nhà Hứa đối đãi với ngươi thế nào, ngươi quên hết rồi sao? Đồ vong ân bội nghĩa!"

Chu Dã nắm chặt tay, Bùi Úc đi tới, che hắn ở phía sau, mỉm cười.

"Phu nhân miệng đầy thể thống lễ nghi, sao lại không biết không phải người trong cuộc, không nên tùy tiện bình luận đạo lý của người khác? Tất thiếu lớn lên cũng coi như cao ráo, phu nhân vẫn là không nên đem hắn so sánh với lợn rừng chứ? Tôi thấy Tất thiếu không vui lắm đâu?"

Tất mẫu đương nhiên không có ý đó, bà ta nhìn Bùi Úc, tức giận đến méo cả miệng, vô cùng khó tin. Trước kia đi nhà Hứa chơi mạt chược cũng gặp Bùi Úc vài lần, đứa trẻ ngoan ngoãn ít nói, sao bây giờ lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

"Ngươi chính là như vậy nói chuyện với trưởng bối hả? Vô giáo dục như thế, ai cho phép ngươi xuất hiện trên chiếc du thuyền này? Đi theo cái tên dân dã này lên đây?"

"Bá mẫu, Bùi thiếu là do chính cháu gửi thư mời, cậu ấy là bạn của cháu."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đám người vây xem tự động nhường ra một lối đi, Lý Thế Tuyết mặc một bộ vest trắng bạc thoải mái, điều khiển xe lăn của mình, chậm rãi đi tới.

Lý Thế Tuyết đã nói như vậy, Tất mẫu tự nhiên không tiện gây khó dễ cho Bùi Úc nữa, dù sao so với nhà Lý, nhà Tất của họ tính là gì, nịnh bợ còn không kịp.

"Tranh rơi xuống biển?" Lý Thế Tuyết đi đến bên cạnh Bùi Úc, hỏi.

Bùi Úc gật đầu, sắc mặt Lý Thế Tuyết liền không vui.

"Vậy xin Tất thiếu rời khỏi chiếc du thuyền này đi."

Lý Thế Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như vậy, mặt Tất Hạo và Tất mẫu lập tức trắng bệch.

"Tam thiếu, bất quá chỉ là một bức tranh, có đáng gì đâu? Tôi sẽ bảo Tất Hạo xin lỗi Bùi Úc là được!"

Mọi người đều biết, số lượng khách mời trên du thuyền lần này có hạn, điều này có nghĩa là, những người được Lý thị lựa chọn, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn, ở thành phố Hoa cũng có nhiều cơ hội phát triển hơn.

Bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu mới có được tấm vé này, giới truyền thông đã sớm đưa tin ra ngoài, bây giờ bị đuổi xuống, nhà Tất ở thành phố Hoa còn mặt mũi nào nữa?

"Bất quá chỉ là một bức tranh?" Khóe miệng Lý Thế Tuyết hơi nhếch lên, cả người trông như một mỹ nhân thanh tao lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chọc.

"Vậy thì, Tất thiếu xuống biển vớt tranh lên, chuyện này coi như bỏ qua."

Mặt Tất mẫu lại trắng thêm một độ, "Cái này...... Cái này chẳng phải là làm khó người khác sao? Nguy hiểm lắm đó!"

"Ồ? Đã làm sai thì nên đền bù, không đền bù được thì phải trả giá, chẳng phải bá mẫu nói đó là lễ nghi phép tắc sao? Không đền bù được, còn không muốn trả giá, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?"

Những người ở đây đều bị cái tên ốm yếu này làm cho ngơ ngác, mọi người mới phát hiện, người khó đối phó nhất của nhà Lý không phải đại thiếu gia, không phải nhị thiếu gia, mà là tam thiếu gia này, thật là không chút tình cảm nào.

"Tam thiếu nói đúng, thằng nghịch tử này, còn không mau cút xuống du thuyền đi!"

Không biết từ lúc nào, Tất phụ xuất hiện, cũng kịp thời đưa ra lựa chọn, trực tiếp xách tai con trai, tự mình đưa hắn xuống du thuyền.

Một màn kịch hài hước, lúc này mới coi như kết thúc.

Đám người vây xem tản đi, mấy người Hứa nhị thiếu mới "ha ha ha" cười rộ lên, vây quanh Chu Dã một trận thổi phồng.

"Lão Chu cứng rắn thật!"

"Hôm nay bị lão Chu làm cho mê mẩn rồi, đúng là đàn ông!"

"Lão Chu anh làm thế nào mà chân không run, giọng không run vậy? Thật đáng sợ!"

Chu Dã rất thích nghe người khác khen, mỗi lần nghe đám phú nhị đại này khen hắn, hắn liền không nhịn được lâng lâng, cảm thấy mình càng thêm hòa nhập vào đại gia đình thành phố Hoa này.

Nhưng hôm nay, bao nhiêu lời khen hoa mỹ đến tai hắn, đều tự động bị bỏ qua, giờ phút này trong mắt hắn tất cả đều là Bùi Úc.

"Hắn đánh cậu sao? Trên người có bị trầy xước hay bầm tím không?"

Chu Dã nắm lấy hai tay Bùi Úc, tỉ mỉ kiểm tra cánh tay cậu, còn bên trong quần áo thì trước mặt mọi người không tiện xem, khiến hắn có chút bực bội.

Mọi người đều đang nhìn, Bùi Úc rất ngượng ngùng, nhưng trái tim nhỏ lại không nhịn được rung động.

Cậu cũng giống như mọi người, vừa bị Chu Dã dọa sợ, vừa bị sự mạnh mẽ của hắn làm cho mê mẩn, đặc biệt là Chu Dã làm tất cả vì cậu. Quen biết vai ác lâu như vậy, khoảnh khắc đó, Bùi Úc cảm thấy Chu Dã quá tuyệt vời, hoàn toàn đảo lộn mọi ấn tượng của cậu về vai ác này.

Bọn họ ở đây trông có vẻ thân mật, những người khác không nhận được phản hồi của Chu Dã, có người xấu hổ nhìn trời, có người không nhịn được trợn trắng mắt.

Lý Thế Tuyết dường như không biết gì, chẳng hề xấu hổ, hỏi: "Bức họa đó không thấm nước sao?"

Nghe vậy, Bùi Úc mới từ trong rung động tỉnh lại, theo bản năng tránh né ánh mắt chân thành và nhiệt liệt của Chu Dã.

"Họa không chống nước, tôi mua hộp chắc là không thấm nước."

Lý Thế Tuyết gật đầu, giơ tay gọi bảo vệ tới.

Bây giờ còn chưa xuất phát, nước biển xung quanh sẽ không quá sâu, vẫn có khả năng vớt lên được.

"Cậu không có việc gì chứ, mượn một bước nói chuyện?"

Bùi Úc nhớ tới, Lý Thế Tuyết cho cậu tấm vé này giúp cậu giải vây, cũng là vì muốn gặp cậu hỏi vài chuyện, liền gật đầu, dặn dò Chu Dã đi ăn sáng trước, rồi đi theo Lý Thế Tuyết.

Chu Dã nể mặt Lý Thế Tuyết đã giúp bọn họ, tạm thời không nghi ngờ hắn.

Bùi Úc đẩy xe lăn cho Lý Thế Tuyết, một đường theo chỉ dẫn của hắn, đi đến phòng ngủ của Lý Thế Tuyết.

Phòng suite của Lý Thế Tuyết có một phòng chiếu phim nhỏ, trên màn hình là bức nguyên họa của "Người Vẽ Tranh".

Khi Bùi Úc bước vào, trong lòng liền kinh ngạc một chút, cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

"Đây là ảnh chụp nguyên họa, tôi tìm người tốn không ít công sức mới lấy được từ nhà Bùi."

Thì ra là như vậy, Bùi Úc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Tam thiếu gọi tôi đến, chỉ là để tôi xem bức họa này sao?"

Lý Thế Tuyết nhìn chằm chằm thiếu niên trên họa, nhìn đến xuất thần, "Tôi cảm thấy gần đây tâm trạng tôi có chút vấn đề, đặc biệt là sau khi xem bức Giả Họa ở triển lãm tranh lần trước."

Bùi Úc hơi cúi đầu lắng nghe, cậu đoán không sai biệt lắm Lý Thế Tuyết muốn nói gì, lần trước ở triển lãm tranh, cậu đã cảm thấy ánh mắt Lý Thế Tuyết nhìn bức họa kia không đúng, hắn quá đồng cảm với thiếu niên trong bức Giả Họa.

"Đó là Giả Họa, tam thiếu quên rồi sao?"

Lý Thế Tuyết khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Bức họa của cậu, tôi cân nhắc mấy ngày, có thể nói là hoàn toàn giống nguyên họa. Tôi nghĩ, cậu hiểu được tâm cảnh của người trong họa, cho nên mời cậu đến giải thích nghi hoặc cho tôi."

"Biết một vài, tam thiếu xin hỏi."

"Hắn qua đời trước đó có vui vẻ không? Có yêu cuộc sống không?"

Nghe vậy, Bùi Úc hơi đỡ vào xe lăn, bàn tay trên tay vịn run rẩy một chút.

Cậu đã có thể chấp nhận Bùi Úc ở thế giới này và cậu là hai người khác nhau, nhưng nghe thấy hai chữ "qua đời", đáy lòng vẫn theo bản năng run lên.

Nhưng cậu cũng biết, giờ phút này Lý Thế Tuyết hẳn là đang ở bờ vực suy sụp cảm xúc, hắn vô cùng cần một câu trả lời trực tiếp, nếu không, hắn có thể sẽ lập tức phân liệt, trở nên giống như trong nguyên văn, bị anh em phản bội, bạn bè xa lánh.

"Đương nhiên." Bùi Úc trên mặt hiện ra nụ cười, ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn, hơi ngửa đầu nhìn Lý Thế Tuyết đang ngồi trên xe lăn với đôi mắt có chút xuất thần.

"Tam thiếu tự mình cũng có thể cảm nhận được mà, Giả Họa sở dĩ là giả, là bởi vì họa sĩ sai lầm trong việc hiểu tâm cảnh của người trong họa. Trong bức họa thật,  hắn bình tĩnh  an hòa, hắn yêu thích và hướng tới cuộc sống, những ngày còn lại mỗi ngày đều là hy vọng, đều nghĩ đến việc làm cho nó phong phú. Hắn có người nhà yêu thương hắn, và hắn cũng yêu họ."

"Hắn cố gắng hết sức làm tất cả những gì có thể, khu rừng trúc rất xa, người nhà cũng không đồng ý hắn đi lại vất vả, nhưng hắn vẫn đi, ngày đó hắn rất vui vẻ, bởi vì hắn lại hoàn thành một việc hắn muốn làm, và trong lòng đã lên kế hoạch cho việc tiếp theo......"

Ngày đó, cậu nghe tiếng lá trúc xào xạc, phía sau là bà nội cùng cậu dưỡng bệnh cùng nhau vẽ tranh. Bà nội vừa vẽ tranh, vừa kể chuyện tình yêu thời trẻ của bà và ông nội.

Lúc ấy cậu đã nghĩ, nếu có thể, việc tiếp theo, hẳn là nói một cuộc tình ngọt ngào đi? Nếu là cậu, sẽ gặp gỡ một người như thế nào khiến cậu rung động đây?

Bùi Úc nói rồi, dường như trở về ngày đó, trước mắt đều mơ hồ, tựa như cảnh trong mơ, cho đến khi trước mắt có thêm mấy tờ khăn giấy.

Đôi mắt Lý Thế Tuyết, không còn xuất thần nữa, dường như có thể nhìn rõ mọi thứ.

Bùi Úc lấy lại tinh thần, trong lòng luống cuống một chút, nhận lấy khăn giấy, lau lau những giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào.

"Xin lỗi, tôi tưởng tượng hơi nhiều."

"Tôi tin những gì cậu nói."

Lý Thế Tuyết mỉm cười, không giống nụ cười âm u trước đây, giống như hắn đột nhiên đã nhìn thấu, đột nhiên có thể buông bỏ, cả người nhẹ nhõm hẳn xuống, nụ cười cũng ấm áp tự nhiên hơn nhiều.

Bùi Úc không hiểu ý trong lời hắn, cũng không dám giao tiếp sâu hơn, đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

Không khí có chút vi diệu, Bùi Úc có chút muốn rời đi, hối hận vì mình đã nói quá nhiều.

Lúc này, cửa bị gõ vang.

Hứa nhị thiếu thở hồng hộc, bước vào nói: "Bùi thiếu cậu mau đi xem một chút, Chu huynh nhảy xuống biển vớt tranh rồi, bọn tôi cản không được!"

Nghe vậy, đầu óc Bùi Úc "ong" một tiếng, tim đập nhanh hơn, không rảnh lo nhiều, vội theo Hứa nhị thiếu chạy đi.

Một đường chạy như bay đến lan can du thuyền nhìn xuống, mặt biển một mảnh bình lặng, bị ánh mặt trời chiếu xuống sóng nước lấp lánh, nhìn xuống không thấy gì cả.

Tim Bùi Úc như một tảng đá chậm rãi chìm xuống đáy biển, nặng trĩu đến sắp không thở nổi.

Cảm giác này, giống như lúc cậu phát bệnh ở kiếp trước.

"Người đâu? Hắn xuống từ chỗ nào?!"

"Chính...... Chính chỗ này......" Giọng Hứa nhị thiếu run run, "Lý tam thiếu bảo người xuống tìm nói không thấy, Chu huynh không tin, liền tự mình xuống."

"Vậy...... Vậy thuyền cứu hộ đâu?"

Vừa dứt lời, chiếc thuyền cứu hộ vốn đã trở về điểm xuất phát bên bờ lại quay trở lại, từng nhân viên cứu hộ của nhà Lý chuẩn bị xuống biển cứu người.

Người vây quanh lan can du thuyền càng lúc càng đông, có người bắt đầu chỉ trích.

"Ôi, ngốc quá đi, một bức tranh không tìm thấy thì thôi, tự mình nhảy xuống nguy hiểm biết bao!"

"Đúng vậy, đừng làm chậm trễ du thuyền xuất phát nữa."

"Đây thật là vì người đẹp cười, mạng cũng bỏ."

Từng câu từng chữ đều đâm vào tim Bùi Úc, cậu không nghe nổi nữa, muốn xuống du thuyền đi theo thuyền cứu hộ, nhưng lại sợ chậm trễ, cái này cũng không được cái kia cũng không xong, trong lòng bực bội vô cùng, mũi cũng không nhịn được cay xè.

Ngay lúc nhân viên cứu hộ chuẩn bị xuống biển, mặt biển bình lặng bỗng nhiên dao động một chút, theo tiếng kinh hô của nhân viên du thuyền, Chu Dã phá nước trồi lên.

"Tìm thấy rồi!"

Chu Dã trên mặt biển trông trạng thái cực tốt, căn bản không cần cứu viện, thấy thuyền cứu hộ ở bên cạnh, vui vẻ bơi qua, cũng không cần người đỡ, lưu loát xoay người lên thuyền.

Người trên du thuyền lập tức thay đổi thái độ, bắt đầu kinh ngạc thán phục khen ngợi.

"Ngọa tào! Trâu bò!"

"Chu Dã thật sự đảo lộn ấn tượng của tôi về hắn, quá đỉnh!"

"Tôi...... Tôi hỏi ba tôi xem có thể kết hôn với Chu Dã không, tôi cảm thấy tôi có thể chấp nhận hôn nhân thương mại!"

Hai chân Bùi Úc mềm nhũn, trong lòng lại kích động vô cùng, cậu không muốn chờ đợi trong đám người, nhanh chóng chạy dọc du thuyền, đi đến bên bờ đón Chu Dã.

"Bùi Bùi Bùi Bùi!"

Chu Dã từ thuyền cứu hộ bước xuống, nhìn thấy Bùi Úc đang đợi hắn, vui vẻ vẫy hộp tranh chạy vội tới.

"Cậu xem! Tôi tìm thấy rồi! Cậu mau xem có ướt không!"

Bùi Úc nhận lấy hộp, mũi cay cay hốc mắt cũng cay cay, run rẩy đưa tay dưới ánh mắt nhiệt liệt của Chu Dã, mở ra, bên trong là bức họa cuộn tròn hoàn hảo không sứt mẻ.

"Anh ngốc quá, một bức tranh thôi mà, tôi có thể vẽ vô số bức, hà tất mạo hiểm chứ?"

Chu Dã thấy tranh còn nguyên vẹn, càng vui vẻ, "Sao lại mạo hiểm, bơi một vòng vịnh thôi mà, chẳng phải đang hè sao? Hơn nữa đây là cậu sáng sớm bò lên Tây Sơn vẽ ba bốn tiếng, tôi tận mắt chứng kiến, dựa vào cái gì mà bị ném đi như vậy."

Bơi một vòng vịnh thôi mà......

Người ta Tất Hạo sợ nguy hiểm còn tình nguyện bị đuổi xuống du thuyền đó, sao có thể chỉ là bơi một vòng vịnh thôi.

Bùi Úc nhìn nụ cười ngốc nghếch của đại ca vai ác, đón ánh mặt trời chói chang sắp giữa trưa, có vẻ nóng rực vô cùng.

Có một loại ảo giác, cả thế giới đều bị hắn chiếu sáng.

Tim Bùi Úc đập thình thịch, tránh né ánh mắt, kéo Chu Dã về du thuyền tắm rửa.

Nhét Chu Dã vào phòng tắm, Bùi Úc ngồi xuống mép giường, mở bức họa cuộn tròn ra, cả người ngơ ngẩn.

Cậu thầm nghĩ, vừa rồi tim đập thình thịch, đó có phải là rung động không?

Có lẽ thế giới này chỉ có Chu Dã đối tốt với cậu nhất, quá dễ dàng khiến người ta lún sâu.

Hơn nữa đại ca vai ác này, là một tên ngốc.

Bùi Úc vỗ vỗ mặt mình, cố gắng tỉnh táo lại.

Rất nhanh, Chu Dã tắm xong, từ trong phòng tắm phát ra nghi vấn.

"Bùi Bùi?"

Bùi Úc bỗng hoàn hồn, "Tôi đây, sao vậy?"

"Cậu có vẽ tranh chân dung không?"

Bùi Úc vẫn còn ngơ ngác, không nghĩ nhiều, theo bản năng đáp: "Sẽ ạ."

"Vậy...... Cậu có thể vẽ cho tôi một bức không? Giống như Jack vẽ Rose kiểu đó?"

Thế là, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra, Chu Dã trần trụi, thập phần ngượng ngùng, hơi xấu hổ, chậm rãi nhích người ra.

"Tôi vừa rồi cứu tranh cẩn thận nghĩ lại, nghệ thuật sẽ không gợi cảm, tôi không thể cổ hủ như vậy."

Sau khi cửa phòng tắm hoàn toàn mở ra, Bùi Úc liếc nhìn, trừng lớn hai mắt, sợ đến mức vội vàng nhắm lại, "hưu" một tiếng trốn ra khỏi phòng.

Vai ác này rốt cuộc sao lại thế này?!!!

__________

CHƯƠNG 31

__________

"Đại ca không được ngươi kiếm loại này tiền! Quá Sáp Tình tuyệt đối không được!"

Lời phản đối vẽ khỏa thân của đại ca vai ác vẫn còn văng vẳng bên tai, sao giờ lại trần trụi đứng trước mặt hắn bảo hắn vẽ? Hai tiêu chuẩn như vậy?

Du thuyền đã bắt đầu khởi hành, Bùi Úc một mạch chạy trốn lên boong tàu, tìm một góc tương đối yên tĩnh, tựa vào lan can đón gió biển, chậm rãi ổn định nhịp tim đang đập quá nhanh của mình.

Là một họa sĩ, bản thân Bùi Úc không hề có bất kỳ ánh mắt gợi dục nào đối với vẽ khỏa thân. Chỉ là giây trước còn đang phán đoán xem mình có chút rung động với vai ác hay không, giây tiếp theo vai ác đã trần trụi xuất hiện trước mặt hắn, hình ảnh quá mức ấn tượng sâu sắc , nhất thời căn bản không biết nên phản ứng thế nào.

Lúc này cậu mới biết, thì ra cái loại tình tiết trong TV, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, là có thật......

Chỉ là hiện tại chạy ra rồi, từ từ bình tĩnh lại, Bùi Úc lại cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, có vẻ rất mất tự nhiên, rất chột dạ dường như.

"Bùi thiếu."

Quay người lại, là Triệu nhị thiếu và Tôn Tam thiếu.

"Buổi sáng hết chuyện này đến chuyện khác, tôi thấy cậu hình như vẫn chưa ăn gì, ăn chút bánh ngọt nhỏ nhé?" Triệu nhị thiếu bưng một khay bánh ngọt kiểu Âu, đưa tới trước mặt Bùi Úc.

"Cảm ơn." Lúc này mới nhớ ra, quả thật vẫn chưa ăn gì, bụng trống rỗng.

"Danh tiếng của Bùi thiếu càng ngày càng lớn, lần này về từ làng du lịch, e là lại muốn tăng một lượng fan lớn. Bức bích họa nói trước đó, Bùi thiếu còn nhớ chứ? Tôi thật sợ chậm trễ, chút gia sản này của tôi e là không trả nổi tiền vẽ bích họa của Bùi thiếu."

Triệu nhị thiếu đương nhiên là nói đùa, Bùi Úc cười gật đầu, "Đơn hàng đầu tiên liền nhận của Triệu nhị thiếu, về liền vẽ cho nhà ngài, giá hữu nghị, không tăng giá."

"Vậy tôi...... Khụ......" Tôn Tam thiếu vất vả lắm mới có được vị trí bạn tốt WeChat của Bùi Úc, nói chuyện với cậu cũng không còn giọng điệu kỳ quái, còn có chút ngượng ngùng.

Bùi Úc nhìn buồn cười, "Tôn Tam thiếu cũng muốn?"

Trước kia một mực khó chịu chẳng phải chính là vị Tôn Tam thiếu này sao.

Tôn Tam thiếu trợn trắng mắt, giọng thô lỗ: "Bức bích họa ai thèm, tôi chỉ muốn một bức chân dung, bao nhiêu tiền cũng được."

Nhắc đến chân dung, mặt Bùi Úc liền không nhịn được nóng lên, nhớ tới Chu Dã.

"Chân dung nào?"

Chu Dã cũng không biết mình đã làm nhị đệ sợ hãi thế nào, vất vả lắm mới mặc chỉnh tề, tóc còn chưa kịp sấy khô, liền vội vàng đuổi theo, sau đó liền nghe được Tôn Tam thiếu cũng muốn chân dung!

Nhất thời trong lòng liền có chút tức giận.

Bùi Úc nhìn sắc mặt vai ác, không hiểu vì sao, trong lòng nhảy dựng, không hiểu sao có chút sảng khoái.

Cậu lặng lẽ ăn bánh ngọt kiểu Âu, không lên tiếng.

"Cái gì chân dung nào?" Tôn Tam thiếu vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.

Chẳng phải là vẽ một người sao? Lão Chu vừa rồi còn nói gợi cảm, không biết hắn nghĩ gì!

Chu Dã cũng không hiểu những thuật ngữ hội họa đó, cảm thấy mình nói không rõ với Tôn Tam thiếu, phất phất tay với bọn họ, kéo Bùi Úc sang một bên, ý bảo bọn họ có chuyện muốn nói.

Tìm một khu nghỉ ngơi vắng người, Bùi Úc bảo phục vụ lấy cho một chiếc khăn lông, ném lên đầu Chu Dã, bảo hắn tự lau khô, mình ngồi xuống tiếp tục ăn gì đó.

Chu Dã vừa lau, vừa liếc nhìn Bùi Úc, "Bùi Bùi? Cậu thật sự muốn vẽ cho Tôn Ngạo?"

Bùi Úc nhìn vẻ mặt hai tiêu chuẩn của vai ác, kìm nén ý cười nơi khóe miệng, hỏi lại: "Đại ca vừa rồi chẳng phải nói nghệ thuật không gợi cảm, không thể cổ hủ sao?"

Bị hỏi như vậy, Chu Dã cả người liền sững sờ một chút, há miệng thở dốc phát hiện hoàn toàn không biết giải thích thế nào cho thông, bực bội vò khăn lông trên đầu, một hồi lâu xoa xoa xong, ném khăn lông sang một bên.

"Không gợi cảm mà, tôi một chút cũng không cổ hủ! Nhưng mà...... Nhưng mà...... Vừa rồi chẳng phải cậu bị dọa rồi sao?" Nói đến đây, Chu Dã chợt hiểu ra, hợp tình hợp lý nói tiếp: "Tôi thấy cậu bị dọa rồi, cũng sợ cậu bị thân thể Tôn Ngạo dọa, cậu hiểu không?"

"Không hiểu." Bùi Úc ăn bánh ngọt kiểu Âu, vẻ mặt vô tội nhìn vai ác.

Chu Dã nghiêng đầu, khó hiểu, cái này có gì mà không hiểu?

Hắn nhịn không được muốn nổi cơn thịnh nộ, trong lòng không hiểu sao có một cỗ khó chịu không chỗ trút! Dựa vào cái gì tên Tôn Ngạo kia đề nghị vẽ chân dung, Bùi Bùi liền vẻ mặt bình tĩnh, hắn muốn vẽ một chút, Bùi Bùi đã bị dọa chạy?

Bùi Úc thấy hắn sắp nổ tung, thu lại tâm tư trêu chọc hắn, buông bánh ngọt kiểu Âu xuống, nói: "Tôi không bị dọa, tôi vẽ cho anh."

"Thật sao?" Tựa như tàu lượn siêu tốc, Chu Dã cẩn thận hỏi.

Bùi Úc gật đầu, "Nhưng tôi muốn biết, vẽ cho anh, anh có đồng ý tôi vẽ cho người khác không?"

Chu Dã:......

Cả người lại cứng đờ.

Vừa rồi còn có thể lấy cớ nói sợ Bùi Bùi bị thân thể người khác dọa, hiện tại Bùi Bùi tự mình nói sẽ không bị dọa, hắn còn có thể nói gì nữa?

"Cái này...... Cái này, nghệ thuật không gợi cảm, tôi đương nhiên biết......"

Chu Dã ấp úng, lựa chọn từ ngữ, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân tuy rằng đã lĩnh ngộ đạo lý này, cũng nguyện ý để Bùi Bùi vẽ khỏa thân cho mình, nhưng để Bùi Bùi vẽ cho Tôn Tam, trong lòng hắn vẫn có một cổ lửa giận vô danh.

"Bùi Bùi cậu yên tâm, tôi không hai mặt!" Chu Dã nói, quay đầu nhìn khắp nơi, duỗi tay chỉ một ngón tay, "Vị nam sĩ kia là được! Tôn Tam hắn luôn âm dương quái khí, cậu đừng vẽ cho hắn, vẽ không tốt hắn lại âm dương quái khí cậu, không đáng!"

Bùi Úc theo hướng ngón tay hắn nhìn, bên kia người đàn ông duy nhất là một ông lão dắt cháu trai ra chơi......

Vai ác đại ca hai mặt, Bùi Úc ngầm hiểu.

Cậu không tiếp tục phản bác Chu Dã, bởi vì trong lòng đã có được câu trả lời mình muốn, bưng bánh ngọt kiểu Âu lên ăn một miếng, ngọt ngào, ngon thật.

"Vâng vâng vâng, đại ca không cho vẽ thì tôi không vẽ."

Còn định tìm xem gần đó có ông già hoặc trẻ con nào nữa không, Chu Dã ngây người, quay đầu nhìn Bùi Úc một cái, xác định mình không nghe lầm, cả người đều sảng khoái.

Hỏi thử xem, nhà ai còn có được một đứa em trai ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ?

"Vậy chúng ta bây giờ đi vẽ tranh nhé?"

Bùi Úc:......

Thật ra trong lòng cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

"Buổi tối đi, vẽ mất rất lâu, không cần bỏ lỡ tiệc tối."

Buổi chiều gần tối, phòng tiệc trên du thuyền tổ chức một bữa tiệc tự chọn, chủ trì là đại thiếu gia Lý Thế Nghiêu, người đại diện hiện tại của Lý thị.

Lão gia tử nhà Lý thân thể không tốt, không ngồi được du thuyền, đi làng du lịch trước một bước, Lý Thế Nghiêu vì thế hướng các vị khách quý tạ lỗi, sau đó mời mọi người tùy ý thưởng thức mỹ thực.

Nói là tiệc tự chọn, thực tế là để mọi người có cơ hội giao lưu với nhau.

Thương trường, không có một bữa tiệc nào có mục đích đơn thuần.

Bùi Úc cũng biết đạo lý này, trước khi đến đã giúp Chu Dã chỉnh trang lại quần áo, vuốt mái tóc rối bù của hắn thành một kiểu tóc thoải mái mà vẫn lịch sự, còn dặn dò hắn không ít quy tắc.

Chu Dã sáng nay trên du thuyền cũng rất nổi bật, tuy rằng vẫn có một số người mang thành kiến, cảm thấy hắn lỗ mãng, nhưng cũng không ít người thường nghe tin đồn vỉa hè, lần này tiếp xúc trực tiếp xong, cảm thấy Chu Dã mị lực mười phần , nhìn hắn với ánh mắt khác.

Giao lưu với đối tác tiềm năng, Bùi Úc không tiện đi theo bên cạnh, cậu ngồi ở khu nghỉ ngơi, từ xa nhìn Chu Dã bưng ly rượu, phong độ nhẹ nhàng, cử chỉ thỏa đáng mà khách khí giao lưu với mọi người, khóe miệng theo bản năng cong lên.

Còn nhớ rõ lúc mới xuyên qua, Chu Dã đầu tóc bóng nhẫy, quần áo không chỉnh tề, đi đứng tùy tiện, nói chuyện thô lỗ ồn ào, giọng phổ thông pha lẫn tiếng địa phương và thỉnh thoảng lại thốt ra tiếng Anh lơ lớ.

"Bùi Úc."

Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp lại ôn hòa.

Bùi Úc ngẩng đầu nhìn, thế mà là Lý Thế Nghiêu.

Thấy hắn bưng ly rượu, cậu cũng vội bưng ly rượu trên bàn lên, mỉm cười đứng dậy chào hỏi.

"Đại thiếu."

Hai người khẽ chạm ly, mỗi người nhấp một ngụm.

"Tam đệ hôm nay tìm cậu?"

Bùi Úc sững sờ, mỉm cười, không nói tiếp, không biết ý đồ của Lý Thế Nghiêu là gì.

Lý Thế Nghiêu khẽ cười một tiếng, "Cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu. Sau khi gặp cậu, trông nó tốt hơn nhiều. Cậu không biết đâu, khoảng thời gian trước thái độ của nó với tôi và nhị ca rất kỳ lạ, lạnh nhạt lại cổ quái. Nó nói sau khi gặp cậu sẽ có đáp án, bây giờ tôi tin."

Thì ra là thế.

Bùi Úc liếc mắt thấy xe lăn của Lý Thế Tuyết chậm rãi lại gần, cười nói: "Tam thiếu thân thể không tốt, có chút để tâm vào chuyện vặt vãnh thôi. Vài lời của tôi không có gì, sự quan tâm của người nhà mới là quan trọng nhất."

Lý Thế Nghiêu vui vẻ gật đầu, lại chạm ly với Bùi Úc, uống một hơi cạn sạch.

Đợi Lý Thế Tuyết đến, Lý Thế Nghiêu nhận lấy chiếc khăn mỏng quản gia đưa tới, nhẹ nhàng đắp lên chân em trai.

"Điều hòa ở đây lạnh, đừng mải chơi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Lý Thế Tuyết nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn theo đại ca rời đi, không giống như trước đây bực bội ném khăn ra, còn nhẹ nhàng sờ sờ, cảm thấy xúc cảm rất tốt.

"Ngày mai Bạch Trạch sẽ lên." Lý Thế Tuyết từ trên xe lăn xuống, ngồi xuống bên cạnh Bùi Úc.

Bùi Úc giúp hắn lấy chiếc khăn lông nhỏ lại, đắp lên cho hắn, cười nói: "Tam thiếu sẽ không cho rằng tôi coi Bạch Trạch là tình địch chứ? Cố ý nói cho tôi một tiếng?"

Lý Thế Tuyết nhìn cậu, cũng cười, "Trước đó Tôn Tam thế cậu phát Weibo làm rõ, nhắc tới nữ trang đại lão, trong giới thành phố Hoa ai không biết đó là Bạch Trạch?"

Bùi Úc:......

Quên mất vụ này.

"Cậu có thể không biết Bạch Đạc biến thái đến mức nào, nếu hắn nổi điên trút giận lên cậu, cậu cứ tìm tôi."

Vừa dứt lời, phía sau ghế sofa họ ngồi liền bước ra một người mặc bộ vest trắng nghiêm túc lạnh lùng hơn cả vest đen......

"Cậu đang nói tôi biến thái, bệnh tâm thần?" Bạch Đạc từ trên cao nhìn xuống, mặt lạnh như băng, cúi đầu nhìn Lý Thế Tuyết.

Lý Thế Tuyết sau lưng nói người ta, chẳng hề nao núng, ngẩng đầu nhếch khóe môi, "Chính là nói anh."

Ánh mắt hai người lập tức "xoạt xoạt" chạm vào nhau, Bùi Úc nhìn mà sau lưng dựng hết cả lông tơ, cảm thấy mình đang đứng trên chiến trường đầy khói súng.

Vừa định tìm cách hòa hoãn không khí, Chu Dã đi tới.

"Thế nào, còn nhìn vừa mắt không?"

Bùi Úc:......

Trường hợp nhất thời vô cùng xấu hổ.

Bạch Đạc cười lạnh một tiếng, đẩy xe lăn Lý Thế Tuyết đi rồi nói, "Đến phòng tôi lấy."

Bùi Úc: ???

Thật là bệnh tâm thần, đẩy người ta không  đẩy , đẩy xe lăn đi làm gì?

Quay đầu nhìn Lý Thế Tuyết, sợ Lý Thế Tuyết tức giận phát bệnh.

Kết quả khóe miệng Lý Thế Tuyết không những không giảm ý cười, ngược lại càng thêm phóng túng......

Bùi Úc không hiểu, nhưng cậu cảm thấy mình đa tâm, Bạch Lý hai nhà là những gia tộc hào môn lâu đời nhất thành phố Hoa, ngầm qua lại cũng không ít. Nghĩ như vậy, hai người quen biết trêu chọc nhau vài câu cũng không có gì.

Buổi tối, Bùi Úc và Chu Dã rời khỏi bữa tiệc sớm, trở về phòng ngủ, họa sĩ vẽ người mẫu.

Chu Dã tắm rửa tỉ mỉ xong bước ra, không hiểu vì sao, lúc không vẽ thì điên cuồng muốn vẽ, bây giờ muốn vẽ lại ngượng ngùng.

Bùi Úc ngồi trước giá vẽ, nhìn Chu Dã ngượng nghịu quấn khăn tắm đi tới, không nhịn được muốn cười.

"Anh tìm tư thế nào mình thích đi."

Chu Dã liền đi kéo chiếc sofa lại, dựa theo ký ức về "Titanic", bày ra tư thế không khác Rose là bao.

Bùi Úc:......

Sao cứ nhất định phải giống cái phim đó vậy?

"Không suy xét đổi tư thế khác sao?"

"Cái này...... Cái này khá tốt."

Chu Dã vừa nói, vừa lấy khăn tắm che chắn.

Bùi Úc liếc mắt một cái, trong lòng "thình thịch thình thịch", lặng lẽ cảnh cáo bản thân, phải chuyên nghiệp một chút!

Rất nhanh, Bùi Úc liền nhập tâm, không còn mang theo bất kỳ ánh mắt gợi dục nào.

Nhưng Chu Dã, hoàn toàn không tập trung.

Bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi ở trong tiệc hắn đã uống vài ly rượu, hắn sợ lát nữa "cậu em" không nghe lời, giống như trước đây uống rượu xong liền có phản ứng......

Càng nghĩ càng hoảng.

Hắn nhìn dáng vẻ Bùi Úc vẽ tranh, an tĩnh, mê người, phảng phất cậu mới là người trong tranh.

Nhìn nhìn, Chu Dã nuốt mấy ngụm nước bọt, cảm thấy cả người có chút khô nóng.

Bùi Úc đang vẽ, một lần nữa ngẩng đầu nhìn người mẫu, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn!

Vai ác hắn, vì sao, đột nhiên có phản ứng?!

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Bùi Úc, Chu Dã theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, "xoạt" một cái nhảy dựng lên, lấy khăn tắm quấn chặt lấy.

"Bùi Bùi...... Cậu cậu cậu...... Cậu nghe tôi giải thích!"

Mặt Bùi Úc "oanh" một tiếng đỏ bừng, hận không thể tìm cái hầm chui xuống!

Nhất thời cậu không biết nên vui vì thân thể vai ác căn bản không sợ đàn ông, hay là tuyệt vọng vì vai ác đột nhiên giống như tên lưu manh như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Đề cử truyện của bạn thân ~

《Nghe nói tôi từng là một đại lão [xuyên nhanh]》by Lan Lăng cười cười mộng

Vân Tang một giấc tỉnh dậy, phát hiện mình thành một thiếu niên nông thôn bị lừa bán, sống ở một thôn nhỏ trên núi mười mấy năm.

Một loạt siêu xe dừng trước mặt cậu, hóa ra cậu là thiếu gia nhà giàu, năm xưa bị bảo mẫu cố ý ôm nhầm. Hiện tại cha mẹ và anh trai đã tìm được cậu, chuẩn bị đón cậu về thành phố.

Đột nhiên trở về đô thị lớn, cậu không có tài năng gì đặc biệt, cách nói năng, kiến thức và học vấn đều không hợp với giới hào môn.

Cha mẹ hào môn ấp úng nói gia sản không có phần của cậu, vị hôn phu từ chối kết hôn, anh trai ruột càng không thừa nhận quan hệ anh em của hai người, chỉ thừa nhận thiếu gia giả. Thiếu gia giả lại là nam thần vườn trường vạn người mê, người theo đuổi vô số.

Nhân vật chính ảm đạm: "Hóa ra tôi không có gì cả, chỉ có thể dựa vào sự cần cù của mình để làm giàu."

Người sau: "Đây là kịch bản tiểu đáng thương nhà giàu gì vậy, cút cho tôi."

Đối mặt với bắt nạt học đường, hơn mười người chặn ở WC, cậu một cái xoay người tiêu sái, túm cây lau nhà phản công.

—— Cây lau nhà dính phân , Lữ Bố tái thế.

Lưu manh học đường khàn giọng: Mày đừng tới đây a a a!

Giới thượng lưu chế nhạo cậu không có gia sản, nhân vật chính ngoáy ngoáy tai: Trời lạnh rồi, đế chế game tôi tạo nên chắc cũng sắp ra mắt ở Mỹ.

Từ mạng xã hội đến game thịnh hành toàn cầu, các ông trùm tập đoàn trò chuyện vui vẻ với cậu, vô số nam thần tranh giành theo đuổi cậu đến sứt đầu mẻ trán.

Cậu nhắm mắt lại, cuộc sống này hóa ra vẫn là phim bộ.

【Show hẹn hò】

Từ kẻ đáng ghét đến vạn người mê.

Ban đầu các khách mời đều cười nhạo: Vân Tang là cái thá gì?

Sau này họ chỉ muốn mỗi đêm nhắn tin cho đối phương: Đêm nay trăng đẹp quá.

【Con đường khoa cử của con nhà nông】

Nữ phụ Cẩm Lý nhặt được tướng quân ngốc, muốn làm vương phi thuận buồm xuôi gió, tiện thể chèn ép hắn. Hắn cũng có con đường thăng tiến riêng, làm quan làm tể tự có phương pháp.

【Những năm 80, nhóc con thật ngọt】

Hắn là trứng phượng hoàng bảo bối của cả nhà, dẫn dắt cha vào đại học, đuổi theo trào lưu kinh doanh mạo hiểm, trở thành hộ vạn nguyên rực rỡ của thời đại.

......

Dù ở hoàn cảnh nào, Vân Tang đều có thể thông qua việc "tẩy bài", sống ra hình mẫu người thắng cuộc.

_________________

CHƯƠNG 32 

_________________

Bởi vì Chu Dã muốn tắm rửa, việc vẽ được thực hiện trực tiếp trong phòng ngủ của Chu Dã.

Hiện tại tình huống này vô cùng xấu hổ, Chu Dã thấy Bùi Úc bộ dạng không dám nhìn, trong lòng kinh hoảng thất thố, hận không thể cũng giống như Bùi Úc buổi sáng, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đây là phòng của hắn, hắn quấn khăn tắm, thật sự không có chỗ nào để đi.

Sâu trong lòng Bùi Úc cũng có chút muốn chạy trốn, bất quá cậu nhịn xuống, làm như vậy có vẻ cậu rất không bình tĩnh.

Hơn nữa, cậu thấy Chu Dã đã hoảng hốt như vậy, mình lại quay đầu bỏ chạy, sợ thật sự sẽ dọa hắn, để lại bóng ma trong lòng hắn......

Nỗ lực bình phục tâm tình, khiến mình bình tĩnh lại, Bùi Úc muốn dùng góc độ nghệ thuật để trấn an Chu Dã, đây đều là hiện tượng bình thường, không cần xấu hổ.

Lời cậu còn chưa kịp nói ra, Chu Dã đã vội vàng lớn tiếng: "Không phải cậu nghĩ đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không có phản ứng với đàn ông!"

Bùi Úc:......

Lời này tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, dập tắt sạch sẽ sự dịu dàng vừa mới nhen nhóm trong lòng Bùi Úc.

Vẫn luôn biết Chu Dã từ núi ra, tư tưởng còn tương đối bảo thủ, không quá lý giải được tình cảm giữa đàn ông với đàn ông. Nhưng hôm nay, Bùi Úc cũng đã thử thăm dò, cậu cảm thấy Chu Dã không phải thật sự không thể chấp nhận, chỉ là trong tiềm thức cự tuyệt khám phá thế giới mới thôi.

Hôm nay Bùi Úc còn thầm nghĩ Chu Dã đối với cậu có chút khác biệt, nhưng Chu Dã ngay trước mặt cậu gần như gầm lên những lời đó, lời nói còn lộ rõ vẻ ghét bỏ chán ghét, trong nháy mắt dập tắt ngọn lửa nhỏ lặng lẽ nhen nhóm trong lòng Bùi Úc hôm nay.

Nụ cười vừa mới nở trên mặt cứng đờ, không khỏi có vẻ xấu hổ, Bùi Úc nhàn nhạt nói: "Nằm xuống, vẽ khăn tắm, đừng bỏ dở nửa chừng."

Chu Dã còn định giải thích mình là uống rượu mới có phản ứng, nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Bùi Úc, nhìn vẻ mặt tươi cười dần trở nên lạnh lùng của cậu, trong lòng không hiểu sao hẫng một nhịp.

Gần như không dám do dự nửa giây, lặng lẽ quấn khăn tắm, ngoan ngoãn nằm trở lại sofa, tạo dáng quyến rũ giống y như vừa rồi.

Tâm trạng Bùi Úc không tốt lắm, ngẩng đầu liếc nhìn vị trí khăn tắm quấn trên người Chu Dã một cái, buông bút vẽ, đứng dậy đi qua.

Sau một hồi căng thẳng kích thích cảm xúc, Chu Dã đã sớm tự dọa mình mềm nhũn.

Thấy Bùi Úc sắc mặt bình tĩnh đi tới, Chu Dã trong lòng lại "thình thịch thình thịch" căng thẳng lên, hắn cảm thấy tim mình đập từng hồi từng hồi, nhưng hắn không nói một lời, không dám nghi ngờ nghệ thuật, hắn cảm thấy Bùi Úc trông không vui.

"Khăn tắm rủ xuống một chút, hơi đáp xuống thảm, hiệu quả thị giác sẽ tốt hơn."

Lần này Bùi Úc hoàn toàn xuất phát từ góc độ thẩm mỹ, đến điều chỉnh, không hề có chút tạp niệm nào.

Tay cậu nhẹ nhàng kéo một góc khăn tắm, ý bảo Chu Dã nâng eo lên, để cậu trải rộng khăn tắm ra.

Chu Dã cũng làm theo, chỉ là, có một số thứ hắn không thể dùng ý chí mà điều khiển, không nghe sai khiến.

Bùi Úc vừa điều chỉnh góc độ khăn tắm, vừa trơ mắt nhìn một thứ gì đó "ô" một tiếng chậm rãi ngóc đầu dậy.

Bùi Úc:......

Chu Dã xấu hổ nhìn trần nhà, lần này không dám la hét nữa.

Sắc mặt Bùi Úc cũng vô cùng lạnh nhạt, tựa như một cỗ máy không có cảm xúc, hoàn mỹ chứng minh —— nghệ thuật sẽ không gợi cảm.

Quay người về phía bàn vẽ, khi lưng quay về phía Chu Dã, biểu cảm trên mặt Bùi Úc khẽ run rẩy, học bộ dáng Tôn Tam thiếu, không nhịn được trợn trắng mắt.

Anh anh anh, tôi tuyệt đối sẽ không có phản ứng với đàn ông!

Ừ.

Tiếp theo, ai cũng không lên tiếng, Bùi Úc mặt không cảm xúc mà một hơi vẽ xong.

Chu Dã nằm đến cả người cứng đờ, việc đầu tiên sau khi bò dậy là giải thích toàn bộ quá trình "ngóc đầu dậy" cho Bùi Úc nghe, tuyệt đối không thể để nhị đệ cảm thấy hắn là một tên biến thái.

"Bùi Bùi, tôi muốn nói cho cậu một bí mật."

"Ừ?" Bùi Úc vừa thu dọn đồ đạc, vừa nghe.

Chu Dã gắt gao quấn khăn tắm, đi đến đối diện Bùi Úc, nhìn thẳng vào mắt nhị đệ, chân thành nói: "Tôi có một tật xấu, uống rượu nhiều quá sẽ như vậy, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đại ca không phải biến thái."

"Ồ, đúng vậy, uống rượu thật hỏng việc, đại ca ngủ ngon."

Bùi Úc nội tâm không hề dao động, đưa bức họa hoàn thành cho Chu Dã, xoay người mang theo đồ đạc về phòng mình.

Chu Dã còn đang lo lắng nhị đệ có phải bị mình dọa rồi không, có tin lời mình nói không, đợi hắn cúi đầu xem bức phác họa, hai mắt sáng ngời.

Đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai!

Đường cong cơ bắp hoàn mỹ này, thân hình rắn chắc đầy sức bật này, chậc, thế mà dưới ngòi bút của Bùi Bùi lại hiện ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn!

Phần khăn tắm cũng được xử lý rất tốt, đúng như Bùi Bùi nói, tự nhiên rủ xuống chạm đất đẹp hơn nhiều so với quấn chặt trên người.

Lúc này, Chu Dã vô cùng may mắn, khi Bùi Úc vẽ phần đó, hắn đã trở lại bình thường, bằng không chỗ đó chắc chắn sẽ rất kỳ quái.

Hắn không nhịn được muốn khoe khoang, chỉnh tề trải bức họa lên bàn, cầm điện thoại chụp vài góc độ, chọn bức đẹp nhất, gửi vào nhóm ăn chơi trác táng.

【Chu Dã: Nhị đệ vẽ phác họa cho tôi —— một vạn điểm!】

Vốn dĩ rất yên tĩnh, không ai nói chuyện trong nhóm, nháy mắt liền như cá ao bị nổ, điên cuồng sôi động, đầy màn hình "ngọa tào".

【Khương đại thiếu: Thảo thảo thảo...... Bùi thiếu không phải vẽ tranh quốc họa???! Phác họa cũng tuyệt vời như vậy sao???】

【Tôn Tam thiếu: Thảo! Đây là lý do anh không cho Bùi thiếu vẽ cho tôi hả?】

【Tôn Tam thiếu: Tôi vốn không nghĩ đến loại này, bây giờ tôi càng muốn!】

【Triệu nhị thiếu: Lại một ngày bị tài năng của Bùi thiếu thuyết phục, đáng ghét tôi không cong! Muốn "quải" về nhà!】

【Phùng đại thiếu: Muốn vẽ +1, muốn "quải" về nhà +10086】

Chu Dã:......

Vì sao không ai khen dáng người hắn?

Vì sao tất cả đều mơ ước cái tên nam nhân thối tha kỳ quái Bùi Bùi?

Đầu Chu Dã ong ong, vội vàng lật tìm ảnh chụp, thu hồi!

【Khương đại thiếu: Hả? Thu hồi làm gì? Tôi lưu hết rồi.】

【Tôn Tam thiếu: Lão Chu mở cửa, tôi muốn hôn mắt thưởng thức.】

【Chu Dã: Đừng si tâm vọng tưởng, Bùi Bùi sẽ không vẽ cho các cậu.】

【Chu Dã: Các cậu không khen tôi một câu sao? Nhìn thấy dáng người tôi trong nháy mắt các cậu không cảm thấy hổ thẹn à?】

【Khương đại thiếu: Ngại quá, vừa nãy quá kinh ngạc, tôi xem lại cái ảnh đã lưu.】

【Khương đại thiếu: Ha ha ha ha ha! Dáng người lão Chu tuyệt hảo, nhưng xin hỏi anh vì sao lại tạo dáng quyến rũ của mỹ nữ?】

【Phùng đại thiếu: hhhhhhhhh! Tôi cũng muốn hỏi, đây là tư thế nữ chính trong "Titanic" hả? Lão Chu nghĩ gì vậy?】

【Tôn Tam thiếu: Được, tôi tuyên bố, lão Chu tuyệt mỹ, vậy bây giờ có thể mở cửa cho tôi xem tranh không?】

【Triệu nhị thiếu: Tôi đã ở cửa phòng Bùi thiếu, chờ một vị trí.】

Chu Dã:......

Tức giận.

Vô năng cuồng nộ!

Phẫn hận rời khỏi WeChat, một giây mặc áo ngủ, mở cửa, đem Tôn Tam thiếu ở cửa và Triệu nhị thiếu ở phòng bên cạnh gói ghém ném về phòng ngủ của bọn họ, Chu Dã mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉnh trang quần áo xong, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Bùi Úc.

Bùi Úc vừa tắm xong, mặc áo ngủ trên du thuyền, tóc còn chưa sấy, những giọt nước nhỏ trên tóc rơi xuống, nghịch ngợm nhảy xuống xương quai xanh, rồi lăn xuống ngực.

"Đại ca có việc?"

Chu Dã nhìn ngực trắng nõn của Bùi Úc, nuốt một ngụm nước miếng.

Điều hòa trên hành lang du thuyền không đủ mạnh, nóng kỳ lạ.

"Cậu xem nhóm chat không?"

Bùi Úc lắc đầu, "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, đêm nay khóa kỹ cửa, ai đến cũng đừng mở, đợi sáng mai tôi đến bảo vệ cậu ra ngoài, nghe lời."

Nói xong, Chu Dã không dám nhìn nhiều nữa, vội trở về phòng ngủ của mình ở bên cạnh.

Bùi Úc vẻ mặt mờ mịt, trở về cầm điện thoại liếc nhìn, hiểu ra, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.

Tôi tuyệt đối sẽ không có phản ứng với đàn ông!

Ừ.

Cái loại chiếm hữu dục kỳ quái này, Bùi Úc không tin hoàn toàn xuất phát từ tình huynh đệ kết nghĩa của một đại ca đối với nhị đệ.

Bất quá vai ác ra sức phủ nhận, Bùi Úc cũng sẽ không cưỡng ép hắn lập tức nhìn rõ, ranh giới an toàn của bản thân vẫn cần tự mình thăm dò, bị người khác mạnh mẽ phá vỡ dễ dàng phản tác dụng.

Sáng sớm hôm sau, Chu Dã đã như một cận vệ, sớm đứng ở cửa phòng ngủ của Bùi Úc.

Quả nhiên có vài người ý đồ đến tìm Bùi Úc, bị hắn hung dữ chặn lại.

Khi Bùi Úc ra ngoài liền thấy sắc mặt đại ca vai ác không tốt lắm.

"Vừa rồi có người tìm tôi?"

Chu Dã hừ lạnh một tiếng, có lẽ buổi sáng nghẹn khí, lại trở nên bá đạo, "Không cần để ý, nhớ rõ hôm qua cậu đã hứa với tôi cái gì không?"

"Cái gì?"

"Cậu nói tôi không được để cậu vẽ chân dung cho người khác, cậu sẽ không vẽ."

Bùi Úc trong lòng muốn cười, cố ý nói: "Nhớ rõ, nhưng anh cũng nói có ngoại lệ."

"Không có ngoại lệ." Chu Dã trầm giọng nói.

Ồ? Cả đêm qua đi, ông già và trẻ con cũng không được?

Thấy Bùi Úc không nói gì, Chu Dã cho rằng mình quá hung dữ, vội bình ổn tâm tình, miễn cưỡng nở nụ cười tìm cớ: "Cậu vẽ quá đẹp, rất nhiều người muốn, như vậy tay cậu sẽ rất mỏi, chi bằng không vẽ cho ai hết, rất công bằng."

Bùi Úc:......

Chưa đến 7 giờ, trời đã sáng, xuống lầu ra boong tàu, liền thấy ánh mặt trời mùa hè tuyệt đẹp trên mặt biển, biển và trời một màu.

Bùi Úc có ý muốn đến khu nghỉ ngơi, tìm một chiếc sofa thoải mái dựa vào, vừa thưởng thức ánh mặt trời vừa ăn chút bữa sáng.

Đến khu nghỉ ngơi, chỉ thấy đã đầy người ngồi sẵn, dường như đều đang đợi cậu.

"Bùi thiếu sớm!"

"Bùi thiếu buổi sáng tốt lành!"

"Bùi thiếu đến ăn sáng đi, chúng tôi gọi rất nhiều!"

Bùi Úc giật mình, trận thế này có hơi lớn thì phải?

"Hừ, tổ chức thành đoàn thể đến mua tranh khỏa thân, đáng ghét." Chu Dã nói, liền vẫy tay với đám người kia, kéo Bùi Úc về phía mũi thuyền.

Bùi Úc cũng không bực, cậu còn rất thích nhìn Chu Dã như vậy, giống như có chiếc đuôi nhỏ của con mèo cào vào tim cậu, ngứa ngáy lại ấm áp.

"Bùi Bùi cậu ngàn vạn lần đừng kiếm cái loại tiền đó, vẽ tranh bích họa khá tốt, mỗi ngày nhìn vào cơ thể người, sớm muộn gì cũng có ngày buồn nôn!"

Chu Dã lẩm bẩm, Bùi Úc không nghe rõ, bị cảnh tượng ở mũi thuyền làm cho mê mẩn.

Ở mũi thuyền, hẳn là một đôi tình nhân đang chụp ảnh theo kiểu "Titanic" kinh điển, xung quanh vây quanh mấy nhiếp ảnh gia, vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp.

Cô gái kia, mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tự tin và tận hưởng dang rộng hai tay, đứng ở mũi thuyền cao nhất, phía sau là một người đàn ông cao lớn mặc lễ phục vest xanh xám, đứng thẳng tắp, đỡ eo cô gái.

Bùi Úc nhìn nhìn, mày không nhịn được khẽ nhíu lại.

Người đàn ông kia bảo vệ cô gái quá mức, thân mật lại không đủ, một chút cũng không giống như đang chụp ảnh cưới, sợ không phải lại là một cuộc hôn nhân thương mại nữa sao?

Rất nhanh, hai người chụp xong đi xuống.

Chu Dã trong lòng rục rịch, kéo Bùi Úc liền muốn đi qua.

"Chúng ta cũng đi chụp."

Cuối cùng hắn cũng đợi được cơ hội!

Bùi Úc thấy hắn vui vẻ như vậy, nghĩ nghĩ, mỉm cười, nhắc nhở, ám chỉ: "Tôi không đi, đây là kiểu chụp của tình nhân, hai chúng ta chụp cái này tính là gì?"

Chu Dã vẻ mặt không tin, vỗ vỗ đầu Bùi Úc, "Dựa vào cái gì? Tôi nói anh em cũng có thể, cậu đừng ngại."

Vừa nói, Chu Dã vừa kéo Bùi Úc đi qua.

"Thật sự đều là tình nhân chụp." Bùi Úc lại nói.

Vừa dứt lời, cô gái mặc váy cưới vén làn váy lên, hào phóng như con trai, bỗng nhiên từ trên cao nhảy xuống boong tàu, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

"Anh, người mẫu trong mắt anh không có tình yêu sao được? Xúc phạm bộ đồ cưới tôi thiết kế, hiệu quả chụp ra chắc chắn không tốt, tôi bán thế nào đây?"

Giọng nói đó, rõ ràng là một cậu con trai.

Bùi Úc tức khắc như bị sét đánh, quay đầu nhìn kỹ, người đàn ông mặc vest lạnh nhạt kia thế mà là Bạch Đạc......

Vậy cô gái kia???

Tập trung nhìn vào, quả nhiên giống hắn ba phần, chỉ là hóa trang đến mức không khác gì con gái, đại lão giả gái trong truyền thuyết —— Bạch Trạch!

"Bạch tổng? Đây là em trai anh?" Chu Dã chào hỏi.

Bạch Đạc liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh nhạt gật đầu.

Chu Dã tức khắc "ha ha" cười, vỗ vỗ Bùi Úc, "Cậu xem, người ta cũng là anh em chụp, tôi đã bảo không vấn đề gì mà!"

Bùi Úc:......

Tình cảm ám chỉ của cậu, đều bị cặp anh em này phá hỏng!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top