Chương 77: Huỷ Dung
Ta lẳng lặng đứng sau cánh cửa như ngừng thở.
Lúc này tiếng nói của Tô Nguyệt Hạ lại vang lên: "Thời gian cũng đã đến".
"Được, ta đi ra ngoài." Bạch Lộ Ngưng trả lời, tựa hồ như đang di chuyển một cơ quan nào đó, cửa đá liền chậm rãi mở ra, ta thấy Bạch Lộ Ngưng sử dụng chút khinh công bay ra ngoài.
"Còn sống mà trở về đó" Trầm Trạc Thanh lên tiếng quan tâm hững hờ. Xem ta Bạch Lộ Ngưng là muốn dụ Đế Hạo vào, và nơi đây nhất định có cơ quan gì rồi để mà dồn Đế Hạo vào đường cùng, lại còn nhắc đến Tử Kim Cực Mộng, đáng tiếc là khi Bạch Lộ Ngưng vào thì cửa đá đóng lại ta không vào được.
Không lâu sau đó, ta liền nghe thấy âm thanh rung động của cây cỏ phát ra, sau đó cửa đá lại mở ra, Trầm Trạc Thanh nói với Tô Nguyệt Hà xem ra Bạch Lộ Ngưng đã dẫn dụ được Đế Hạo vào đây.
Lúc này thì Bạch Lộ Ngưng đã như ngay trước mắt, ta liền nhảy qua cửa đá, nhất thời Tô Nguyệt Hà thấy ta mà thất thần còn Trầm Trạc Thanh cùng Bạch Lộ Ngưng thì miệng nói: "Tàm Đậu—-"
Lúc này thì Đế Hạo đã tới gần cửa, áo trắng tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, ta xoay người hét to: "Không được thở!"
Đế Hạo bước đến, mỗi bước tựa hồ như in lại trên đất, tóc hắn bay tự do, làm cho nét gần yếu trên gương mặt hiện rõ, ít nhất ta có thể thấy được hắn không có còn thất thần như trước.
Có lẽ là ta đã đánh giá quá cao bản thân, ta cũng chỉ là một người cao ngạo thế mà.
Hắn đi vào trước mặt ta, che ta phía sau lưng hắn, âm thanh phát ra lạnh lùng: "Định giở trò lừa gạt sao, ngươi cảm thấy ta dễ dàng trúng kế thế sao?"
"Đế Hạo……" Mày ta cau lại.
"Ngươi từ đầu đã không có hít thở?" Tô Nguyệt Hà giống như bừng tỉnh.
Lúc này ta cảm nhận thân thể Đế Hạo chấn động, một loại khí lực thật mạnh tỏa ra bốn phương tám hướng trong nháy mắt đánh tan Tử Kim Cực Mộng, đẩy chúng ta ra bên ngoại thất. Tất cả ngọn đuốc đều lại sáng lên.
Ta nhìn bốn phía, tựa như đang đứng trong một đại sảnh khác, mỗi góc đều như có một địa đạo có cửa đá, phải nói là nơi này rất lớn, hai sườn đều có hình Khổng Tước điêu khắc, đỉnh điện bằng vàng, xem ra thì Tô Nguyệt Hà là một phú bà, không biết là cướp được từ nơi tình nhân của ả nhiều như thế……….
Đế trụ cũng rất tinh mỹ, nhưng đáng tiếc, thạch điện này ngoại trừ nhưng thứ xa xỉ kia thì quá trống trãi làm cho người ta phải tội nghiệp.
"Dù sao thì ba chọi hai vẫn là bọn ta có ưu thế." Tô Nguyệt Hà nhíu mày, tuy rằng ba người họ nhìn không có chút gì thoải mái.
Đế Hạo không nói gì, chỉ là bước về phía trước, ba người kia cũng bất giác mà lùi lại phía sau, ta bước sau Đế Hạo nói: "Tô Nguyệt Hà để cho ta."
Hắn nhìn ta, giống như có rất nhiều nhiều cảm giác như lúc trước, nhưng ta phải quên đi cảm giác đó, thật lâu sâu hắn mới cất tiếng: "Được, nhưng ngươi không được để cho mình bị thương."
Ta hé môi cười, xoay xoay mấy khớp tay một cái, hướng tới Tô Nguyệt Hà mà xuất chưởng, bộ dáng chắc chắn: "Có câu qua ba ngày phải nhìn nhau bằng cặp mắt khác xưa—-"
Tô Nguyệt Hà bị ta chọc giận, cả đời được xưng là ‘đệ nhất mỹ nhân’ trên mặt lại bị che phủ bởi nếp nhăn dữ tợn, bất quá nhắc ta nhớ ả đã già rồi.
Ả có chút thiếu kiên nhẫn, một chưởng đánh về phía ta, mà ta lại sượt tay qua vai ả, tay kia của ả liền thu về cản ta, ta một chưởng ả một chưởng, nội lực lại phát ra nửa chưởng, ả còn chưa kịp phản ứng, ta lại đánh ả một chưởng, ả không kịp trở tay, bị ta chưởng tới tám phần nội lực, phun ra một ngụm máu.
Đế Hạo nhìn thấy ta chiếm thế thượng phong, vì thế liền quay đầu đi, Trầm Trạc Thanh cũng không động đậy trước mắt Đế Hạo, quả nhiên khí thế rất là quan trọng nha!
Bạch Lộ Ngưng vẫn luôn là người thiếu kiên nhẫn, tay trái ra chiêu Hàn thiền chỉ liền bị Ngự hoa bát thức của Khinh Hàn phá giải, nhưng mỗi chiêu Đế Hạo phát ra ta cảm nhận được nỗi uất hận sâu sắc, chỉ một chưởng Bạch Lộ Ngưng liền bị đánh văng, phun ra một miệng máu, xem ra nội thương nghiêm trọng rồi đây.
Lúc này thì Trầm Trạc Thanh rút kiếm từ bên hông nhảy đến đứng trước Bạch Lộ Ngưng, cái này thì ở Cửu Trọng Thiên ta đã được lãnh giáo rồi, đáng tiếc chẳng làm cho ta kinh ngạc nữa, hắn lại dùng Lưu vân phân thủy kiếm pháp, không hổ là người của Bích U Cung nha, Đế Hạo tránh qua ba kiếm. Trong nháy mắt dùng ngón trỏ giữ lấy mũi kiếm của Trầm Trạc Thanh, một trận tiếng giòn ta nổi lên, kiếm của Trầm Trạc Thanh cứ thế mà vỡ vụn.
"Lưu vân phân thủy kiếm pháp của ngươi chưa đủ điêu luyện đâu." Sắc mặt Đế Hạo vẫn không thay đổi.
Tô Nguyệt Hà nhân lúc ta thất thần, hướng đến ta mà đánh lén, nhưng đáng tiếc ta đã đi trước ả một bước, tay đã đặt ở yết hầu của ả.
Ngay lúc này thì Tô Nguyệt Hà bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười.
"Cẩn thận!" Đế Hạo dùng nội lực kéo ta lại, trong tay áo của Tô Nguyệt Hà bỗng bắn ra một loại chất lỏng màu đen, Đế Hạo dùng chưởng mà đẩy Tô Nguyệt Hà văng thật mạnh lên tường, mà Đế Hạo trên mặt lại phát ra tiếng xèo xèo vang trong không khí như đang đốt vật gì đó.
"Ngươi sao vậy?" Ta đến trước Đế Hạo, muốn đưa tay chạm vào mặt hắn, nhưng hắn lại bướng bỉnh không cho ta xem, ta nhìn thấy mặt hắn đỏ một màu lại còn bị dính chất kia, trong nháy mắt ăn mòn da thịt, ta sợ hãi hét lên, muốn chạm vào mặt hắn nhưng lại bị hắn giữ tay lại thật chặt: "Không nên chạm vào"
"Haha………haha………" Tô Nguyệt Hà ngã xuống bên tường, thấy ta một người đang tuyệt vọng, ả cười: "Đó là…… Hữu Thực Thủy……ta tặng cho bọn ngươi……coi như lễ vật……"
Ta xoay người, nhìn thấy mặt ả gần mông lung, nhưng vẫn chẳm chằm nhìn Đế Hạo.
Ngay sau đó, Trầm Trạc Thanh kéo Bạch Lộ Ngưng dậy mà bỏ chạy sau đó cửa đá vang lên tiếng ầm ầm.
Ta thử di chuyển các cơ quan trong hang động nhưng không có tác dụng.
"Đế Hạo, cửa đá đã bị khóa từ bên ngoài rồi. Mỗi cửa lại nặng hơn ngàn cân, dù có nội lực kinh người —- cũng không thể thoát ra được—-" Ta nghe thấy âm thanh của Trầm Trạc Thanh ngày càng nhỏ đi, trong người ta dường như giận sôi lên. Ta dùng hết nội lực muốn chấn gãy cửa đá nhưng mà dù có cộng thêm tay thì chả làm cho nó run lên được một miếng nữa, ngay cả nhúc nhích nhẹ cũng đều không có.
Hắn nắm tay ta mà nói: "Vô dụng thôi, loại đá này giống như đá ở Chú Kiếm Điên, ngàn lực vạn chưởng cũng không làm cho nó hư hại, huống chi dùng sức một mình ngươi."
Ta vừa định quay lại nhìn hắn, hắn liền nhanh chóng xoay đi, ta xé một lớp áo muốn lau đi máu từ mắt hắn chảy ra, hắn nhận lấy miếng vãi che lên mắt trái, khi quay người lại, nhìn thấy máu chảy ra làm cho ta cảm thấy rợn người.
"Ngươi là tên ngốc hay sao vậy! ta không cần ngươi cứu ta! Ngươi cũng chẳng có lí do gì để mà cứu ta cả!" Ta vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng lại bị hắn dùng tay giữ lại, ta liều mạng giật ra, nhưng lại không thể được, trên mặt hắn ta lại không nhìn ra một chút gì là đau đớn phát ra từ hắn cả.
Ta bình tâm lại chính mình, bất đắc dĩ mà nhìn hắn, người này thật là chấp nhất như một đứa ngốc, ngốc đến nỗi khiến ta chẳng biết phải làm sao, mà hắn chỉ nhẹ giọng nói: "Vì sao phải lộ ra biểu tình như thế? Ta còn một mắt cũng vẫn nhìn thấy ngươi mà."
Việc ta chỉ có thể làm lúc này là ngẩng mặt nhìn hắn, nước mắt cứ rơi tự do trên mặt.
Hắn không hề nói gì, đem ta ôm vào trong lòng, làm cho ta tựa hồ như chẳng còn biết gì, nước cứ như thác đang chảy xuôi theo dòng từ miệng của tượng Khổng Tước, sau đó càng lúc càng nhanh hơn, tràn đến bên chân ta, làm ta đột nhiên bừng tỉnh.
Đế Hạo buông ta ra, trong lòng ta nóng như lửa đốt, ta chạy lại cửa đá mà gõ, đáng tiếc đều là đá nặng ngàn cân…
"Bình tĩnh lại." Đế Hạo đi đến bên ta, ôm một người không còn bình tĩnh như ta chặt trong lồng ngực.
"……Bình tĩnh thế nào đây………ngươi đã vì ta mà mất đi một mắt……chẳng lẽ ta phải nhìn ngươi mất mạng sao……" Ta chưa bao giờ phát hiện ra mình đáng ghét đến như thế này, thật yếu đuối, vô dụng, ta cảm nhận được nhịp tim của con người phía sau ta vẫn đang đập trầm ổn.
Cằm của Đế Hạo đặt trên đầu ta, cánh tay ôm ta: "Không phải gấp gáp, chúng ta sẽ có cách, nhất định có cách, ngươi nhìn xem bên kia coi có khóa nào không?"
Ta nhìn về phía hắn chỉ, nhìn thấy một cái khóa trên tường, tựa hồ hơi yên tâm một chút.
"Nhưng Trầm Trạc Thanh đã khóa từ bên ngoài rồi……"
"Cái mà ngươi gọi là khóa trái cũng chỉ là cho nó thêm sức nặng mà thôi. Ta sẽ dùng nội lực xoay cái khóa đó, đến lúc cửa mở lên là có thể đi ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top