Chương 51: Rút Thăm Thi Đấu
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Ba ngày thoáng trôi qua, quảng trường lớn trên đảo Bất Từ bỗng nhiên được chia ra làm nhiều khu thạch đài, hình thành từng sân đấu quy mô nhỏ, giữa các đài đều có một khoảng cách, hiển nhiên có tác dụng để quan sát thi đấu.
Lúc này trên quảng trường đã đông nghịt người, tu giả mỗi môn phái đều lần lượt xếp hàng chờ rút thăm thứ tự thi đấu.
“Tiểu sư thúc!”
Sau khi trông thấy Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đến nơi, Vân Nhiêu vẫy tay với bọn họ, nụ cười trên mặt xán lạn.
Nhóm đệ tử ngoại môn đang lặng lẽ ngắm nhìn Vân Nhiêu ánh mắt càng thêm si mê.
Một gã tu giả không rõ thân phận lau đi nước bọt trên môi, lôi kéo tên tu giả bên cạnh vẻ mặt còn đang si ngốc: “Ôi chao, cô nương này là ai vậy?”
Tu giả bị kéo dường như mới tỉnh lại trong mộng, thờ ơ liếc nhìn tên nhà quê này, lập tức tiếp tục si mê đáp: “Đệ nhất mỹ nhân tiên tu cũng không biết, có thấy mất mặt không?” Nói xong còn trừng mắt nhìn tên tu giả kia, dường như cảm giác mình hơi phũ, bèn giải thích: “Cũng đúng, tuổi ngươi còn quá nhỏ, không biết cũng là bình thường, thiếu nữ này là Vân Nhiêu, chính là đệ tử thân truyền đời thứ ba mươi bảy của Thừa Kiếm tông, ba mươi năm trước từng xuất hiện một lần trong đại hội, sau đó mỹ nhân đứng đầu bảng xếp hạng bị lật đổ, Vân Nhiêu tiên tử trở thành đệ nhất, đến nay đã xếp hạng lại mấy lần nhưng nàng chưa bao giờ bị xuống hạng cả.”
Tên tu giả kia nghe vậy vội vã chắp tay: “Đệ tử thụ giáo.”
Lúc trước ở Thừa Kiếm tông phần lớn đệ tử trong tông tương đối lễ độ, thêm nữa thân phận Vân Nhiêu lại cao, rất ít người dám nhìn chằm chằm thẳng vào nàng.
Ánh mắt Vân Nhiêu đảo qua một đám tu giả đang lau nước miếng, không khỏi rùng mình, cuối cùng nàng cũng minh bạch vì sao Minh Đường trưởng lão lại muốn Thẩm Trì đeo mặt nạ, nghĩ thế, Vân Nhiêu bước nhanh qua đám tu giả vây quanh, đi về phía hai người giơ tay hành lễ: “Vân Nhiêu bái kiến Vô Hoặc sư thúc, bái kiến tiểu sư thúc.”
Thẩm Trì liếc nhìn Vân Nhiêu: “Vân Nhiêu sư điệt không cần đa lễ.” Lại chậm rãi nói: “Đa tạ lễ vật ngươi tặng lần trước, ta rất thích.”
Nghe vậy nụ cười trên mặt Vân Nhiêu càng sâu: “Viên đá kia là mấy hôm trước trong lúc vô tình ta nhặt được trong hồ, thấy nó thật là đặc biệt, màu sắc sặc sỡ rất kỳ lạ, liền nghĩ ngay tới tiểu sư thúc, tiểu sư thúc thích là tốt rồi. Chẳng qua chữ viết của đệ tử thật quá xấu xí, tiểu sư thúc thấy chớ nên chê cười.” Nói đến chữ viết, sắc mặt Vân Nhiêu lại đỏ bừng, nghiễm nhiên có chút ảo não, thủa đầu xuyên việt tới nàng bị nhiệm vụ hệ thống làm cho phiền não, về sau không không còn hệ thống lại vội vã tu hành, đến mấy ngày hôm trước để lại tờ giấy cho Thẩm Trì mới nhớ bản thân dĩ nhiên đã quên luyện chữ.
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, chúng tu giả đồng thời cùng hướng lên trên đài, một tu giả huyền y dẫn theo mười mấy tên đệ tử áo nâu phi thân đạp xuống, gã tu giả huyền y thân hình như ngọc đứng ở trước đài, thấy mọi người nhìn lại bèn nâng hai cánh tay lên, thuận thế đè thấp xuống.
Ngay lập tức uy thế đè xuống mọi người tuy không mấy nặng nề nhưng lại đủ để gây chú ý, các tu giả mới hơi nói to ồn ào liền rối rít ngậm miệng.
“Ta là Tần Mạnh đại đệ tử thân truyền Chấp Phù tông, hoan nghênh các vị đạo hữu tới tông ta, nói vậy chư vị cũng đã biết được chủ đề đại hội tu giả lần này.” Người nọ nhìn mọi người xung quanh một vòng thấy không ai lắc đầu, mới mở miệng: “Nếu chư vị không có câu hỏi, vậy mời các vị lựa chọn đối thủ chiến đấu thôi.”
Nói xong, hơn mười gã đệ tử áo nâu tay nâng lên hộp thẻ đứng ở trước đài, chúng tu giả chờ đợi đã lâu cũng không chậm trễ, từng người tiến lên đưa ngón tay vào hộp dò xét tự bốc lấy thẻ của mình.
Vân Nhiêu dẫn đầu bốc thẻ, tiếp theo trước lúc Thẩm Trì định tiến lên đưa tay vào miệng hộp, gã đệ tử áo nâu kia áy náy cười nói: “Thực xin lỗi đạo hữu, hộp thẻ của ta đã bốc hết, mời ngài sang chỗ sư huynh bên cạnh rút.”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn đệ tử kia, gật đầu đi sang hộp bên cạnh, Thẩm Vô Hoặc cũng theo sau Thẩm Trì.
Đứng cạnh hộp thẻ chính là Tần Mạnh, trông thấy hai người Thẩm Trì liền đứng nhường sang bên cạnh một chút, cười bảo: “Nhị vị đạo hữu, mời rút thẻ.”
Thẩm Trì định đưa tay ra lại bị Thẩm Vô Hoặc ngăn lại: “Ta tới trước.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc lãnh đạm, ánh mắt dừng lại trên người Tần Mạnh.
Thẩm Trì cũng không để tâm trước sau, rất tự nhiên dịch sang bên cạnh một bước, ý bảo Thẩm Vô Hoặc tiến lên.
Dưới tầm mắt của Thẩm Vô Hoặc, vẻ mặt Tần Mạnh không thay đổi, vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười như trước: “Đạo hữu, xin mời.”
Thẩm Vô Hoặc liếc y một cái, đưa tay vào trong hộp thẻ dò xét, hai ngón tay kẹp cái thẻ trúc nhìn lướt qua rồi thu hồi, cũng không để ý đến vẻ mặt Tần Mạnh vẫn tươi cười, ra hiệu cho Thẩm Trì chọn thẻ.
Thẩm Trì cũng liếc nhìn Tần Mạnh, thuận tay rút ra một chiếc thẻ trúc, sau đó cùng Thẩm Vô Hoặc tiến về phía đoàn người bên ngoài.
Thẻ trúc Thẩm Trì rút được đánh số 2326, tổng cộng có 5000 người tham dự đại hội, vòng thứ nhất mỗi ngày thi đấu luân phiên 500 tu giả, nói vậy Thẩm Trì xếp vào ngày thứ chín.
“Ta số 820, tiểu sư thúc, Vô Hoặc sư thúc, các ngươi thì sao?” Thấy hai người đi ra, Vân Nhiêu vung vẩy thẻ trúc trong tay.
Thẩm Trì không nói lời nào, trực tiếp đưa số thẻ cho Vân Nhiêu, Vân Nhiêu nhận lấy, sau khi xem xong ánh mắt sáng ngời, vô thức nói: “Tiểu sư thúc, ngươi có thể tới xem ta thi đấu không?” Nói xong cảm giác mình yêu cầu có phần mạo phạm, liền vội vàng giải thích: “Chẳng qua ta cảm thấy tương đối ăn ý với tiểu sư thúc, hy vọng tiểu sư thúc có thể đến xem thi…”
“Có thể.”
Vân Nhiêu vui vẻ ra mặt, đang định nói gì đó thì đúng lúc này một giọng nam véo von truyền tới: “Sư muội! Ta thi đấu vào ngày thứ năm. Không biết ngươi có thể tới xem không? Nếu như ngươi tới, nhất định sư huynh sẽ rất thần…”
Chữ “uy” còn chưa thốt ra miệng thì giọng nói đã im bặt, khuôn mặt Vân Vụ nhất thời đỏ lên, khôi phục lại bộ dáng tuấn mỹ nhìn chằm chằm về phía Thẩm Trì, chân tay luống cuống một lát mới chắp tay hành lễ, giọng nói có vài phần lắp bắp: “Đệ tử Vân Vụ, bái kiến tiểu, tiểu sư thúc, bái kiến Vô Hoặc sư thúc.”
“Không cần đa lễ.” Trước đó Thẩm Trì cũng không giao thiệp với Vân Vụ, nhưng nghe thấy tên này lại nhớ vài ngày trước Vân Dục từng đề cập đến chuyện y bị Vân Nhiêu đánh một trận, không khỏi nhìn y thêm một lát, lại thấy mặt y càng đỏ hơn mấy phần.
Trông thấy bộ dạng túng quẫn của Vân Vụ, trong lòng Vân Nhiêu thầm phỉ nhổ một tiếng mặt cẩu, nhưng cũng không tiện phát tác trước mặt mọi người, chỉ dịch sang bên cạnh một bước làm bộ không biết y.
Lúc này chúng đệ tử Thừa Kiếm tông đều đã rút thẻ hoàn tất, sau khi phát hiện Vân Vụ đi tới chỗ Vân Nhiêu, ánh mắt Vân Dục căng thẳng, cúi đầu dặn dò vài tiếng với đệ tử bên cạnh rồi rảo bước về hướng này. Phát hiện hai người dĩ nhiên cũng không đánh nhau, không khỏi có chút kinh ngạc, y thấy Vân Nhiêu cũng không có ý nổi giận mới quay sang chào hai người Thẩm Trì: “Bái kiến Vô Hoặc sư thúc, tiểu sư thúc.”
Vân Vụ trông thấy Vân Dục, cau mày hỏi: “Ngươi qua đây làm gì?”
Vân Dục thoáng nhìn y, khẽ cười nói: “Ngươi có thể qua đây vì sao ta lại không thể?”
Vân Vụ nghe vậy dường như rất tức giận, liếc nhìn Vân Dục một cái: “Ta chỉ qua đây chào hỏi tiểu sư muội, làm sao? Ta ngay cả nói chuyện với người khác cũng không được?”
“Dạ dạ dạ, ngươi cứ tiếp tục.” Vân Dục đáp, tiếu ý trên khóe miệng cũng nhiều hơn vài phần.
Sắc mặt Vân Vụ khá hơn một chút, vênh mặt gật đầu, hừ một tiếng: “Cái này còn tạm được.”
Vân Dục nghe vậy nụ cười càng sâu: “Số thẻ của sư đệ bao nhiêu? Đợi sư huynh thi đấu xong sẽ tới xem ngươi đấu được không?”
“Ta số bao nhiêu thì liên quan gì đến ngươi?” Ánh mắt Vân Vụ dò xét trên người Thẩm Trì, nhưng khi chạm đến Thẩm Vô Hoặc đứng đằng sau bỗng nhiên ngưng lại, quay sang Vân Nhiêu cười tủm tỉm nói: “Sư muội, khi nào ngươi bắt đầu thi đấu? Sư huynh đến góp phần trợ uy cho ngươi được không?”
Nhìn Vân Dục từ trước đến nay luôn lễ độ nhã nhặn vừa rồi nói mấy câu đùa giỡn khiến người ta quay vòng, Thẩm Trì cảm thấy có vài phần mới mẻ, không khỏi nhìn nhiều hơn một lát. Khi quay sang thấy Thẩm Vô Hoặc đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Trì mỉm cười với Thẩm Vô Hoặc, lại quay sang nhìn sư huynh đệ hai người bắt đầu tranh luận.
Gần đây Thẩm Trì thường xuyên phát hiện Thẩm Vô Hoặc ngắm nhìn mình, ban đầu hắn còn tưởng rằng bản thân có gì không ổn, sau đó lại phát hiện dường như Thẩm Vô Hoặc chỉ nhìn theo thói quen, hỏi y cũng không đáp lời, cũng liền tùy ý. Cho đến lúc này dường như đã có phần quen thuộc với ánh mắt không chút dao động của Thẩm Vô Hoặc.
Sau khi rút thăm hoàn tất, chúng tu giả dần dần tản đi, mỗi người đều trở về chuẩn bị thi đấu.
Trên một hòn đảo phía đông nam Chấp Phù tông, một ngôi đình xây giữa mặt nước buông mành lụa mỏng tung bay theo gió, tiếng đàn sáo tựa như tiên nhạc thư thái êm tai, làn nước bồng bềnh dao động càng thêm hài hòa.
Lúc này một bóng đen vội vã từ xa chạy tới, nhảy vào trong lan can rộng rãi trước đình, dập đầu hành lễ nói: “Tần Mạnh bái kiến sư tôn.”
Đàn sáo trong đình im bặt, một lát sau mới nghe thấy tiếng người nói: “Đều lui ra đi.”
“Dạ.” Hai giọng nữ giới êm tai đồng thời đáp lại.
Trong chốc lát hai vị tì nữ nhu mỹ ôm đàn vén lên mành lụa bước ra khỏi đình, trông thấy Tần Mạnh cúi người hành lễ: “Bái kiến Tần công tử, ta xin cáo lui.”
Tần Mạnh thờ ơ gật đầu, nào có nửa phần ôn hòa như lúc vừa trên đảo Bất Từ, hai người kia cũng không lưu tâm, ôm đàn rảo bước rời đi.
Lúc này bên trong đình vang lên tiếng người: “Vào đi.”
Tần Mạnh chắp tay thưa lại, mới xốc lên mành lụa nửa kín nửa hở, lúc này trong đình đặt một chiếc bàn dài, bên trên bày một bầu rượu ngon, một mâm linh thực, hai đĩa linh quả, góc bàn đặt một chiếc lô nhỏ, trong đó đang từ từ bốc lên khói xanh lượn lờ, vừa ngửi vào đã khiến tinh thần phấn chấn.
Sau bàn đặt một chiếc nhuyễn tháp, Tam trưởng lão ngồi xếp bằng trên đó, ánh sáng đang tích tụ ở lòng bàn tay, nghe thấy Tần Mạnh tiến đến mới hé nửa con mắt liếc nhìn y, miễn cưỡng hỏi: “Làm xong việc chưa?”
Tần Mạnh lập tức quỳ rạp xuống đất đáp: “Bẩm báo sư tôn, đệ tử làm việc không thành, xin sư tôn trách phạt.”
“Oh?” Tam trưởng lão mở hai mắt, dường như có vài phần hứng thú: “Nói tỉ mỉ cho ta nghe.”
“Bẩm sư tôn, theo kế hoạch ban đầu hai người kia đi đến chiếc hộp của đệ tử, nhưng gã thanh niên không biết sử dụng quỷ kế gì, trong nháy mắt vô thanh vô tức phá bỏ phù chú của đệ tử.”
“Nói như thế, hai người bọn chúng đều không rút được thẻ đã định trước rồi.” Tam trưởng lão trầm ngâm, “Thời gian thi đấu của bọn chúng là lúc nào?”
“Trong khoảng ngày thứ tám tới ngày thứ mười.” Tần Mạnh lập tức trả lời: “Hộp thẻ của đệ tử chính là ba ngày cuối cùng.”
Tam trưởng lão sâu xa nói: “Ừm, đành như vậy, hai người bọn chúng là kim Đan hậu kỳ cùng Kim đan sơ kỳ, ngươi đã là Kim đan viên mãn lại dễ dàng bị bọn chúng nhìn thấu mưu mô, ngược lại là sơ suất của ngươi. Nhỡ kỹ, vòng thứ hai nhất định phải để cho chúng xếp hạng đầu.”
“Dạ, sư tôn, đệ tử ghi nhớ.” Nghe được lời ấy, sắc mặt Tần Mạnh vẫn chưa buông lỏng, thân hình lại khom xuống thấp hơn một chút.
“Được rồi, không cần phải căng thẳng như thế.” Tam trưởng lão mỉm cười, giơ tay lên cầm lấy bầu rượu trên bàn, nghiêng tay rót đầy một chén đẩy tới góc bàn: “Tới, uống với vi sư một chén.”
Cơ thể Tần Mạnh run rẩy, một lát sau mới ngẩng đầu lên, dưới tầm mắt mang theo ý cười của Tam trưởng lão bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại nói cám ơn: “Đệ tử cám ơn sư tôn.”
Tam trưởng lão khoát tay áo: “Được rồi xuống đi, nhớ kỹ, vi sư giao phó không thể quên.”
“Đệ tử cẩn tuân sư mệnh.” Tần Mạnh dập đầu lần nữa, sau đó chậm rãi rút lui.
Trở lại tiểu viện của mình, sắc mặt Tần Mạnh âm trầm, bỗng đá một phát vào khối đá trong viện, chỉ thấy tảng đá vốn cao bằng hai người trong phút chốc kêu răng rắc hóa thành bụi phấn, cùng lúc đó, sắc mặt y đang hết sức khó coi bỗng phun ra một búng máu, hồi lâu mới móc một viên đan dược xanh đen từ trong ngực ra đưa vào miệng.
Sau khi Tần Mạnh rời đi không lâu, Tam trưởng lão đi tới Lãm Nguyệt lâu, Sở Trực đang từ trong lâu đi ra trông thấy người đến liền vội vã hành lễ: “Sở Trực bái kiến Tam trưởng lão.”
“Ừm, Lăng nhi sao rồi?”
“Thưa Tam trưởng lão, ban nãy ta mới châm huyệt cho Lăng sư điệt, không đến mười mấy ngày nữa Kim đan sẽ khôi phục, còn khả năng khôi phục tu vi vẫn cần thời gian, có điều… Haiz.” Nói xong Sở Trực buông tiếng thở dài, lắc đầu.
“Như vậy đa tạ Sở sư điệt rồi.” Tam trưởng lão hiển nhiên minh bạch y đang nói gì, gật đầu: “Nó ở đâu?”
“Chính Lăng sư điệt ở lầu hai.”
Tam trưởng lão bước nhanh lên lầu, gõ cửa một cái, giọng nói mềm mỏng hơn rất nhiều: “Lăng nhi, mở cửa đi, là gia gia.”
Hồi lâu bên trong cũng không ai lên tiếng trả lời, lão lại gõ cửa vài lần, khẽ thở dài bèn trực tiếp đẩy cửa ra.
Chỉ thấy Chính Lăng đang ngồi ngây người trước giường, hai mắt đờ đẫn, si ngốc nhìn thi thể phấn y trên giường, trong miệng dường như đang lẩm bẩm gì đó, nghe kỹ mới nghe được vụn vặt vài từ: “Nguyệt nhi… Sư muội… Cùng một chỗ…”
Tam trưởng lão đứng ở bên cạnh rất lâu, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét thâm trầm nhưng vẫn xen cũng vài phần bi thương, đưa tay đặt lên trán Chính Lăng: “Lăng nhi, nàng đã chết, nghe lời gia gia, đưa nàng đi chôn thôi.”
Hồi lâu, thấy Chính Lăng vẫn không đáp lời, lão lại nói: “Nữ nhân này tổn thương ngươi, nàng chết cũng không có gì đáng tiếc, ngươi chẳng qua chỉ lỡ tay, không nên quá tự trách mình. Còn hai kẻ đả thương ngươi, gia gia sẽ giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng.”
Vẫn là một hồi trầm mặc kéo dài, thấy hiện tại không thể nói chuyện được với y, Tam trưởng lão lại thở dài một tiếng, đóng cửa rời đi.
Sau khi Tam trưởng lão xuống lầu, vẻ mặt Chính Lăng vốn đang si ngốc ánh mắt lập tức thanh tỉnh, đứng dậy kéo chăn phủ lên người thiếu nữ nằm trên giường đã sớm hoàn toàn biến dạng, đặt một nụ hôn lên trán nàng, ngồi dậy đi ra cửa sổ nhìn bóng dáng Tam trưởng lão rời đi, thần sắc đầy phức tạp.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Lâu ngày sinh tình quả nhiên hữu hiệu, hiện tại Tiểu Trì đã bắt đầu quen thuộc ta, về sau rời khỏi ta hắn sẽ không quen, tiếp đó.. khà khà khà ~(≧▽≦)/~
— —
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top