C52- 53- 54

Edit: Huyết Vũ

C52: Ấn tượng thấy đổi

Ngay lúc Tần Vô Song đang cùng Tần đại tổng quản giằng co, Tần Vô Phong nhận được tin tức Tần Vô Song trở về, liền đi ra tìm đệ đệ.

Kỳ thực ngày thường hắn không cần phải làm như vậy.

Chỉ là, nghe hạ nhân nói, Tần Vô Song tự mình ôm phu nhân xuống xe ngựa, tiến vào cửa Tần gia, hắn liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hiếu kỳ trong lòng đối với phu nhân của Tần Vô Song, thoáng cái thăng lên đỉnh điểm.

Nữ nhân kia, chỉ nghe kỳ danh, chưa thấy kỳ nhân.

Thế nhưng, Vô Song vì nàng, phá lệ rất nhiều, khiến hắn phải chú ý tới ‘Nàng’, phải cẩn thận cảnh giác ‘Nàng’, dù sao Tần Vô Song là đệ đệ hắn, hắn không thể để bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn người nhà của hắn.

Tuy rằng Tần Vô Phong biểu hiện ra không có bất luận cái gì cử động, thế nhưng đáy lòng hắn có chút lo lắng —-

Cho dù Tần Sơn Tần gia, là bộ tộc sủng thê sợ thê, thế nhưng, Tần Vô Phong vô luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, nhị đệ lang thang vô tâm kia cũng sẽ vậy.

Hắn thậm chí đoán rằng. . . Vô Song là bị người của Vân gia dùng yêu thuật gì đó mê hoặc. . . Hoặc là, Vô Song đang ngầm thực hiện kế hoạch nào đó? ? ?

Vì vậy, mang theo tâm tình khó hiểu, Tần Vô Phong liền tự mình tìm đến vị đệ đệ này của hắn.

Trong Tần phủ, đại tổng quản cứng mềm không ăn, đối với ai cũng hé ra khuôn mặt cứng nhắc, duy độc chỉ theo mệnh lệnh của đại công tử Tần Vô Phong.

Bởi vì hắn nghĩ, Tần gia, chỉ có Tần Vô Phong là người có quyết đoán nhất, cũng là một người nghiêm chỉnh nhất.

Tần gia mẫu thân, là một nữ tử khả ái đơn thuần, Tần gia cha một đời anh danh, đều hủy ở trong tay tiểu nữ nhân kia, trở nên càng ngày càng già mà không kính.

Tần nhị công tử thường ngày lang thang không kềm chế được, Tần tam công tử tùy hứng làm bậy, nhìn một cái một người hai người, cũng chỉ có Tần Vô Phong này nghiêm khắc, lãnh ngạnh là có thể trông cậy vào dựa vào một chút.

Cho nên, Tần đại tổng quản, cũng chỉ nghe lời Tần gia đại công tử nói.

Tần đại tổng quản vừa nhìn thấy Tần Vô Phong, nét mặt già nua giống như sồ cúc lập tức cười nở hoa.

Nhìn xem nhìn xem, đây mới là hình dạng đương gia gia chủ.

Quần áo thâm tử sắc trường bào, ngưng trọng, thần bí, đẹp đẽ quý giá.

Búi tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt anh tuấn, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, mắt như sao lạnh, liếc mắt nhìn lại, là không người bình thường có thể so sánh.

Tùy tiện ngăn lại, đều là thành công thượng vị nhân sĩ.

“Đại công tử!”

Tần đại tổng quản tâm tình rất tốt, khách khách khí khí hành lễ với Tần Vô Phong.

Tần Vô Phong khoát tay áo:

“Hồng thúc, khổ cực ngươi, xuống phía dưới trước đi, ở đây giao cho ta.”

Tần Vô Song vừa thấy đại ca nhà mình, liền ở trong lòng âm thầm kêu hỏng bét, xem ra hắn là thực sự chọc tới đại ca, dĩ nhiên tự mình tới đón hắn.

“Ha hả. Đại ca, ta đã trở về.”

Chờ Tần đại tổng quản sau khi rời khỏi, Tần Vô Song nỗ lực tương đương ẩn hình bất đắc dĩ nói.

Tần Vô Phong nhìn hắn ôm Vân Khuynh, một đôi mày kiếm, chậm rãi nhíu lại:

“Quả nhiên là bị mỹ sắc hồ đồ rồi? ? ? Một đường phong lưu khoái hoạt còn chưa đủ, về tới nhà còn muốn vô thì vô khắc nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực? ? ?”

Tần Vô Song cảm giác được ánh mắt lợi hại của đại ca nhà mình quét về phía Vân Khuynh, cánh tay ôm Vân Khuynh không tự chủ nắm thật chặt.

Tần Vô Phong tự nhiên là đem động tác của hắn nhìn tại trong mắt, nhíu mày:

“Bảo bối như thế? Thực sự yêu rồi? ? ?”

Tần Vô Song chấn chỉnh thần sắc:

“Đúng, giống như đa đối với nương vậy.”

Khuôn mặt lãnh ngạnh anh tuấn của Tần Vô Phong toát ra một tia vô cùng kinh ngạc:

“Đã vậy còn thẳng thắn thừa nhận — từ khi ‘Nàng’ xuất hiện, ngươi luôn luôn khiến ta kinh ngạc, Vô Song.”

Nói xong, không đợi Tần Vô Song phản ứng, xuất thủ như điện, trong nháy mắt điểm trụ huyệt đạo của Tần Vô Song, tiện thể đoạt lấy Vân Khuynh trong tay hắn.

Phải biết rằng, Tần gia tam huynh đệ, đều có sở trường, võ công cân sức ngang tài, thế nhưng, Tần Vô Song là bởi vì đối mặt với đại ca của mình, một điểm đề phòng cũng không có, mà Tần Vô Phong còn lại là cố tình muốn xem Vân Khuynh, có ý định làm, cho nên kết quả cũng rất rõ ràng.

Tần Vô Song bị định tại chỗ, Tần Vô Phong dễ dàng cướp đi Vân Khuynh trong tay hắn.

Lúc này Vân Khuynh còn đang ngủ say, sắc mặt còn hơi hơi đỏ ửng, môi anh đào hồng nộn hơi đô khởi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy uể oải và suy nhược, bởi vì tình sự liên tiếp mấy ngày, nét mặt còn mang theo vẻ xinh đẹp rõ ràng.

Tần Vô Phong liếc mắt nhìn lại, mê hoặc, người này, là thuần khiết, hay là quyến rũ? ? ?

Mặt khác, ‘Nàng’ hảo nhẹ, hảo nhỏ, nhìn qua hảo nhu nhược, tựa hồ, so với biểu muội nhiều bệnh kia của bọn hắn còn nhu nhược hơn.

Đừng nói đến Vô Song là loại người luôn luôn thương hương tiếc ngọc sẽ che chở người này như vậy, cho dù là hắn là loại người không giải thích được phong tình, cũng muốn đem ‘Nàng’ hảo hảo bảo vệ. . .

Ách. . .

Hắn thế nào sẽ có ý niệm kỳ quái như vậy trong đầu? ? ?

Từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa từng muốn đem một người, nhét vào dưới cánh chim của hắn như vậy. . .

Tần Vô Phong đáy lòng mát lạnh, nét mặt cả kinh, hắn hắn hắn thế nào có thể nghĩ như vậy? ? ?

Đây là đệ muội của hắn a! ! !

Vừa lúc hắn phân thần, Vân Khuynh liền mở mắt, mâu quang bắn toé, lạnh lùng như tuyết, sắc bén như điện, thẳng tắp chiếu vào đáy lòng Tần Vô Phong rất ít khi thất thần.

Tần Vô Phong bị nhãn thần của y làm giật mình tỉnh giấc, sửng sốt.

Lập tức, phủ định kết luận lúc trước, không, y một điểm cũng không nhu nhược, ánh mắt của y nói cho hắn, linh hồn y, tính cách của y, cường đại giống như tiểu lão hổ.

Đáy lòng nghĩ, Tần Vô Phong cũng quên dời đi ánh mắt.

Vân Khuynh cau mày, y đang ở trong lòng Vô Song ngủ thoải mái, lại đột nhiên cảm giác được một cổ khí tức xa lạ vây quanh. . .

Không quen, cho nên khó chịu, vậy nên, y giật mình tỉnh giấc.

Tần Vô Song một bên, chỉ cho rằng đại ca muốn thương tổn Vân Khuynh, toàn tâm toàn ý phá tan huyệt đạo bị Tần Vô Phong điểm trụ, phá tan huyệt đạo xong, hắn trái lại vô cùng kinh ngạc.

Hai người vốn trong tưởng tượng của hắn hẳn là đối chọi gay gắt, trên thực tế, thế nào sẽ là nhất phó hình dạng ái muội lại thâm tình chân thành nhìn nhau? ? ?


Chương 53: khách đến Tần gia.

“Đại ca? ? ?”

Tiếng đại ca này là Vân Khuynh kêu, tuy rằng ánh mắt đối phương không giống những người bên ngoài mang theo mơ ước thèm nhỏ dãi, thế nhưng, ôn độ quá mức nóng rực, như cũ khiến y cảm thấy đáy lòng có một tia kinh hoảng.

Người này, mặt mày anh tuấn, khuôn mặt lãnh, khí chất bất phàm, nói vậy chính là đại ca của Vô Song.

Y là ‘Thê tử’ của Vô Song, như vậy Tần Vô Phong tự nhiên cũng là đại ca của y.

“Xin hãy thả ta xuống.”

Tuy rằng Tần Vô Phong là đại ca Tần Vô Song, nhưng dù sao cũng không phải thân đại ca của y, cho nên, y không quen kiểu thân mật này.

Tần Vô Phong giật mình, vì sao thanh âm người trong lòng, nghe vào trong tai hắn, so với thanh âm của người khác đều phải tuyệt vời hơn vài phần? ? ?

Mang theo nghi hoặc, Tần Vô Phong buông tay, chậm rãi để Vân Khuynh đứng thẳng.

Vân Khuynh lúc trước bị Tần Vô Song thương yêu quá độ, hai chân như cũ nhũn ra, địa phương bí ẩn trong cơ thể cũng mơ hồ đau, hai chân vừa chạm đất liền không khỏe nhíu lại vùng xung quanh lông mày.

Ánh mắt Tần Vô Phong, một mực ở trên mặt y, vừa thấy y nhăn lại lông mi mảnh khảnh, trong lòng vừa động, liền lại nghĩ y rất nhu nhược.

Vân Khuynh nghĩ đại ca của Tần Vô Song quá kỳ quái, nhìn chằm chằm vào y, nhìn đến mức khiến y chân tay luống cuống không nói, sau khi y đứng lên, lại không muốn đem tay đặt ở trên thắt lưng y rời đi. . .

Nếu như không phải y nhớ kỹ Tần Vô Song giới thiệu ca ca hắn, không chừng y sẽ nghĩ Tần Vô Phong là sắc lang. . .

“Đại ca, phiền phức buông tay ra một chút được không? ? ?”

Vân Khuynh thực sự không muốn nói như vậy, nói như vậy sẽ tổn hại mặt mũi Tần Vô Phong, thế nhưng Tần Vô Phong cùng hình tượng Vô Song nói cho y kém quá xa.

Y nghĩ Tần Vô Phong kỳ quái gần như quỷ dị.

Tần Vô Phong một lần nữa khôi phục một mảnh lạnh lùng nghiêm nghị, buông tay ra, lui về phía sau vài bước:

“Đệ muội, vừa rồi thất lễ, ta thật sự là hiếu kỳ người Vô Song yêu. . .”

“Khuynh nhi. . .”

Tần Vô Phong còn chưa nói xong liền bị Tần Vô Song cắt đứt, hoá ra là Vân Khuynh ngủ quá lâu, hơn nữa thân thể vốn vô lực, cho nên Tần Vô Phong buông lỏng tay, y liền mềm nhũn ngã xuống.

May là Tần Vô Song mắt nhanh tay lẹ, tiếp được y.

“Ca, Khuynh nhi thân thể không khỏe, ta đưa y xuống phía dưới nghỉ ngơi trước.”

Tần Vô Song bất chấp ca ca nghĩ như thế nào, lại đem Vân Khuynh ôm ngang lên.

Lần này Tần Vô Phong không làm khó hắn:

“Được rồi, ngươi đi đi!”

Vì vậy, Tần Vô Song liền nhấc chân chuẩn bị ly khai.

“Vô Song.”

Tần Vô Phong gọi lại hắn:

” ‘Nàng’. . . Ân, thân thể đệ muội, rất yếu sao? ? ?”

Tần Vô Song có chút ngạc nhiên ca ca nhà mình hỏi như vậy, bất quá, hắn thành thật trả lời:

“Không, kỳ thực thân thể Khuynh nhi coi như khỏe mạnh, chỉ là không biết võ công. . . Hiện tại là. . . Là bị ta làm mệt.”

“Vô Song! ! !”

Tần Vô Phong nghe thấy người trong lòng Tần Vô Song, buồn bực kêu tên đệ đệ hắn.

Tâm tình của hắn kỳ dị chìm xuống:

“Tốt lắm, ngươi mang ‘Nàng’ xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.”

Sau đó hắn nhìn theo thân ảnh Tần Vô Song ôm Vân Khuynh ly khai, trong không khí mơ hồ bay tới lời đệ đệ hắn vô lại nói:

“Thế nào. . . Ta có nói sai sao? Lẽ nào Khuynh nhi không phải bị ta làm mệt? ? ?”

“Ngươi còn nói! ! !”

Như là sợ bị hắn nghe được, Vân Khuynh ôm cổ Tần Vô Song, ghé vào đầu vai Tần Vô Song nhìn Tần Vô Phong, thấy Tần Vô Phong đang bình tĩnh nhìn y và Tần Vô Song, liền biết đối thoại của y và Tần Vô Song bị Tần Vô Phong nghe được.

Y rên một tiếng, lùi về, trời ạ, Tần Vô Song này, đem hình tượng thuần khiết của y hủy hết.

Tần Vô Phong lần đầu tiên nghĩ một người ‘Nữ tử’ có thể khả ái như thế, tâm tình vừa chìm xuống của hắn, không hiểu lại tốt lên.

“Khuynh nhi. . . Ngươi rốt cuộc là một người thế nào. . . Dĩ nhiên khiến Vô Song thương yêu ngươi như vậy, lại càng có thể khiến ta thất thố? ? ?”

Lần đầu tiên gặp mặt Vân Khuynh, Tần Vô Phong bại đến rối tinh rối mù.

Thu thập tốt tâm tình, Tần Vô Phong đi vào thư phòng:

“Long Kính.”

Ảnh vệ chủ ám trong lục đại ảnh vệ Long Kính lập tức hiện thân:

“Đại công tử có gì phân phó? ? ?”

Ánh mắt sâu thẳm của Tần Vô Phong thẳng tắp nhìn hắn:

“Khuynh nhi. . . Ta là nói, thê tử của Vô Song, là một nữ nhân thế nào? ? ?”

“Ách. . .”

Long Kính có chút vô cùng kinh ngạc, lẽ nào nhị công tử, không có nói cho đại công tử, nhị phu nhân, kỳ thực là một gã nam tử? ? ?

“Thế nào? ? ?”

Hồi lâu không nghe được đáp án, Tần Vô Phong không vui nhíu mày.

“Đại công tử, ta cùng với nhị phu nhân tiếp xúc không nhiều lắm, không phải quá hiểu biết, Long Lê, có lẽ rõ ràng hơn so với ta.”

Ô ô, hắn thực sự không thích đối mặt với thẩm vấn của đại công tử nhà hắn, nếu như nhị công tử bởi lý do nào đó giấu diếm thân thể của nhị phu nhân, hắn lại đi nói cho đại công tử, sau đó nhị công tử tìm hắn tính sổ, hắn phải làm sao bây giờ a. . .

Ai, làm ảnh vệ đích thực mệnh khổ.

Long Lê mặt cười như hồ ly kia, luôn thích chiếm tiện nghi của hắn, thời khắc mấu chốt, kéo hắn đến làm tấm mộc cũng hẳn là. . .

Tần Vô Phong lạnh lùng liếc nhìn hắn:

“Long Dạ!”

Theo tiếng kêu, lại một vị ảnh vệ chủ ám Long Dạ lập tức xuất hiện, ảnh vệ chủ ám bình thường, rất ít tiếp xúc với ai, đều luôn lạnh lùng, mà trong tam đại ảnh vệ chủ ám, còn hơn Long Liễm và Long Kính, Long Dạ lại càng lạnh lùng, cùng Tần Vô Phong cũng giống nhau nhất.

Long Dạ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, Tần Vô Phong quay hắn nói:

“Đi gọi Long Lê tới.”

Chờ Long Dạ rời đi, Tần Vô Phong lại lần nữa nói với Long Kính:

“Ngươi trước tiên nói một chút về cái gì ngươi biết.”

“Ách. . .”

Long Kính nghĩ không ra hắn đem Long Lê ra dụ dỗ Tần Vô Phong còn không buông tha cho hắn.

Ngay lúc hắn quấn quýt có nên nói thật hay không, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Trán Tần Vô Phong đều sắp nhăn thành một toà núi nhỏ.

“Tiến đến.”

Long Dạ vừa đi, hẳn là sẽ không nhanh tìm đến Long Lê như thế, như vậy rốt cuộc là ai? ? ?

Một niên thiếu đẹp dị thường đẩy cửa ra, hắn mặc trường sam vàng nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp, thoạt nhìn giống như nữ tử, thế nhưng hắn cũng là nam nhi thân hàng thật giá thật.

Hơn nữa, hắn rất kỳ lạ, không lạnh mạc, nhưng thích giả khốc.

Hắn, là ảnh vệ kỳ quái nhất trong ba ảnh vệ chủ minh của Tần gia — Long Ảnh.

“Đại công tử.”

Long Ảnh hơi nheo lại phượng mâu, nhìn Long Kính đối Tần Vô Phong nói:

“Bạch thiếu gia ở kinh thành nghe nói nhị công tử thành thân, đến tặng lễ cho chúng ta.”

Tần Vô Phong vùng xung quanh lông mày nhăn càng chặt.

Bạch thiếu gia, tên đầy đủ Bạch Khuynh Vận, là một trong tam đại gia của Huỳnh Quang, là đại gia chủ của hoàng thương chi gia được ngự phong, cũng là người hợp tác một chút sự nghiệp của Tần gia tam huynh đệ, càng là tổn hữu gia chí hữu (*) của bọn hắn.

( (*) Tổn hữu gia chí hữu: K chắc lắm, có thể là bạn làm ăn)

Mọi việc ở kinh thành gần như là dựa vào hắn, hắn biết Tần nhị công tử thú đi Vân gia tiểu thư, một điểm cũng không ngạc nhiên.

“Hắn tặng vật gì? ? ?”

Tên kia luôn luôn e sợ thiên hạ bất loạn, thứ Bạch Khuynh Vận đưa tới, nhất định sẽ không khiến hắn cảm thấy vui mừng, mà sẽ chỉ làm hắn nghĩ đau đầu.

Biểu tình Long Ảnh càng thêm ngưng trọng, gian nan phun ra hai chữ:

“Long Liễm.”

Len lén nhìn một chút biểu tình Long Kính không thể tin nổi, lại nhìn khuôn mặt đại công tử nhà mình đen như đáy nồi, Long Ảnh tưởng là vì bọn họ không có nghe rõ, liền lập lại một lần:

“Bạch thiếu gia đưa tới lễ vật là Long Liễm tỷ tỷ.”

Chương 54: ảnh vệ Long Ảnh.

Bạch Khuynh Vận đưa tới lễ vật là Long Liễm? ? ?

Thực sự là hoang đường, Long Liễm vốn là người Tần gia bọn họ, từ lúc nào, Bạch Khuynh Vận có thể quyết định người Tần gia bọn họ đi hay ở? ? ?

Ngày hôm nay Tần Vô Phong tâm tình biến hóa hết sức kịch liệt, giống như là tìm thấy nơi để phát tiết, đem toàn bộ bất mãn đều đổ lên trên người Bạch Khuynh Vận.

Hắn nâng mi lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Kính:

“Ngươi xuống phía dưới trước, thuận tiện tra cho ta chuyện của nhị phu nhân trước khi đến Tần gia.”

Trên trán Long Kính lặng lẽ nhỏ một giọt mồ hôi.

Hô. . . Rốt cục buông tha hắn. . .

Thế nhưng. . . Đại công tử muốn tra nhị phu nhân, có nên đi nói cho nhị công tử hay không a? ? ?

Hảo quấn quýt, xem ra có nhiều chủ tử thật không tốt a. Không cẩn thận lấy lòng cái kia, chọc cái này. . . Lấy lòng cái này lại chọc cái kia. . .

“Uy.”

Lúc Long Kính đờ ra, Tần Vô Phong đã ném hắn và Long Ảnh đi ra ngoài — có lẽ là đến xem Bạch Khuynh Vận.

Nhìn Long Kính hé ra vẻ mặt khổ qua mướp đắng, Long Ảnh từ trong lòng móc ra cây quạt, rất có dáng dấp phẩy phẩy, làm bộ mạn bất kinh tâm hỏi:

“Ngươi sẽ không là nhìn đại công tử đến ngây người đấy chứ? ? ?”

Long Ảnh hỏi, trên tay phe phẩy càng hăng say, sợi tóc màu mực bị hắn phẩy phẩy theo gió loạn múa, nhìn qua, quả thật có dáng dấp phiên phiên giai công tử.

Long Kính lạnh lùng liếc nhìn hắn:

“Thu hồi cây quạt rách nát của ngươi lại, ảnh vệ họ Long danh Dạ không ở chỗ này, ngươi giả cái gì ôn nhu mỹ nam?”

Nghe xong Long Kính nói, Long Ảnh lập tức thu hồi cây quạt, phượng mâu hẹp dài liếc mắt Long Kính:

“Không nói sớm. . .”

Sau khi nói xong sửa sang lại y phục, ngẩng đầu hướng ra phía ngoài đi đến:

“Đi nhìn một cái tỷ tỷ Long Liễm lần này, lại thế nào té ngã. . .”

Long Ảnh thường ngày rất ít cảm thấy hứng thú với người khác, duy độc thích ở trước mặt Long Dạ biểu hiện, thích khiêu khích Long Liễm.

Khiến Long Kính tuyệt đối khó tin chính là, Long Ảnh thản nhiên thừa nhận, hắn là thích Long Dạ cho nên mới muốn khiến cho Long Dạ chú ý.

Điểm này, Long Kính vô cùng bội phục Long Ảnh, dĩ nhiên trực tiếp thừa nhận ái tình kinh hãi thế tục như vậy.

Bất quá, nếu như Long Kính biết Long Ảnh đời trước là một hủ nữ, hắn sẽ không bội phục Long Ảnh.

Về phần đối với Long Liễm sao, có lẽ là bởi vì trước đó Long Ảnh là nữ nhân, tỉnh lại sau thấy bản thân biến thành một nam nhân, bên người đều là nam nhân, chỉ có Long Liễm một người là nữ nhân, cho nên trong lòng không yên ổn dẫn đến hắn tìm mọi cách khiêu khích Long Liễm.

Long Liễm, vốn có chính là một nữ tử lạnh lùng thẳng thắn lưu loát, trời sinh không thích gây sự, thế nhưng từ nhỏ đến lớn Long Ảnh liên tiếp không ngừng khiêu khích, khiến nàng thế nào cũng không thể bỏ qua, hơn nữa mỗi lần Long Ảnh còn có thể khiến nàng tức giận.

Thậm chí, nếu như, Long Ảnh và Long Liễm, không phải cùng là lục đại ảnh vệ Tần gia, Long Liễm đã sớm thiêu phòng Long Ảnh ám sát Long Ảnh, sao có thể để Long Ảnh kiêu ngạo đến bây giờ? ? ?

“Bạch Khuynh Vận! ! !”

Vừa mới vào đại đường, Tần Vô Phong liền lạnh lùng nhìn thẳng. . . Nam tử khả ái ngồi ở ghế gỗ lim nhàn nhã đi chơi uống trà trong đại sảnh? ? ?

Khụ khụ, Bạch gia gia chủ Bạch Khuynh Vận, trời sinh hé ra khuôn mặt lừa dối thế nhân, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thịt đô đô, nước gợn liễm diễm, nhỏ giọt đảo quanh mắt mèo, lại thêm môi anh đào hồng nộn khéo léo, thấy thế nào cũng là một hài tử khả ái vô tội.

Nhưng kỳ thực, người kia tâm địa gian trá, đầu óc giảo hoạt, hiện tại đang cười với ngươi, không chừng trong đầu đang suy nghĩ phải đổi biện pháp gì ngoạn ngươi.

Người bị hắn tính kế, nhiều không kể xiết.

Ngay cả mọi người trong Tần phủ, đối với vị Bạch Khuynh Vận thiếu gia này đều có chút sợ sệt, vừa gặp là phải xốc lại mười hai vạn phần tinh thần.

“Tần đại ca!”

Bạch Khuynh Vận trực tiếp bỏ qua Tần Vô Phong tức giận, trên khuôn mặt khả ái lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào.

“Tần nhị ca đâu, ta nghe nói hắn cưới một nhị tẩu, liền lập tức mang theo lễ vật đến đây. . .

Ai nha nha, ở kinh thành bận quá, cũng chưa kịp bái phỏng Vân gia tam tiểu thư, bất quá có người nói nhị tẩu này chính là quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. . .”

Bạch Khuynh Vận cho rằng Tần Vô Song thú chính là Vân Thù, nhìn có chút hả hê không ngớt bỏ thêm một câu:

“Hình như. . . Chính là tính tình không tốt một chút. . .”

Con mắt Tần Vô Phong hàn băng vẫn nhìn hắn, tuy là Bạch Khuynh Vận người như vậy, cũng không tự chủ được thấp tiếng nói, cuối cùng mất tiếng.

“Nói đủ chưa? ? ?”

Tần Vô Phong lạnh lùng nói.

Bạch Khuynh Vận cau chóp mũi:

“Tần đại ca đây là làm sao vậy, vì sao hỏa khí lớn như vậy? ? ? Chẳng lẽ là do khí trời? ? ? Phương Bắc khí hậu khô ráo thiếu nước lại nóng bức, Tần đại ca không bằng dọn nhà đi kinh thành. . .”

“Bạch, Khuynh, Vận.”

Tần Vô Phong một chữ một chữ đọc ra.

“Đến. Tần đại ca, ta đây, có chuyện gì sao? ? ?”

Tần Vô Phong lạnh lùng nhìn hắn không mở miệng.

Bạch Khuynh Vận rụt lui cái cổ.

Được rồi được rồi, hắn đầu hàng, đại khối băng này, không tin là tìm không được biện pháp khiến hắn khuất phục, hanh hanh.

“Rồi rồi, Tần đại ca muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Sắc mặt cứng ngắc của Tần Vô Phong lúc này mới lúc này mới hoà hoãn một chút, đi thẳng vào vấn đề nói:

“Long Liễm hiện ở nơi nào? ? ?”







Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top