C41: Đồng hành về nhà
Edit: Huyết Vũ
“Đúng rồi. Ngọc, ngọc của ta. Vân Khuynh, ngọc dù sao cũng nên trả cho chúng ta chứ? ? ?”
Thượng Quan Nhược Vũ mở to mắt nhìn Vân Khuynh, hiện tại nàng chịu thua, cũng đáp ứng vì bọn họ bán mạng, ngọc, cũng nên trả đi chứ? ? ?
Vân Khuynh đem ánh mắt dời về phía Tần Vô Song:
“Vô Song. . .”
Tần Vô Song câu câu khóe môi, từ trong lòng móc ra khối ngọc, đưa cho Thượng Quan Nhược Vũ.
“Nếu như là thứ trọng yếu, tiếp theo liền giữ chắc, hơn nữa, sau đó hạ thủ phải suy nghĩ tỉ mỉ thế lực đối phương một chút rồi mới động thủ.”
Khuôn mặt Thượng Quan Nhược Vũ lập tức đỏ lên.
Bỉu môi, có chút không nhịn được nói:
“Biết rồi biết rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.”
Vân Khuynh thấy nàng như vậy, lại nghĩ hôm nay y cùng Tần Vô Song chiếm một đại tiện nghi, liền không dự định lại để Tần Vô Song khi dễ Thượng Quan Nhược Vũ nữa, lập tức mở miệng nói:
“Vô Song, nếu hiện tại toàn bộ chuyện tình hiểu lầm đã giải khai, chúng ta liền trở về đi.”
“Chờ một chút.”
Thượng Quan Tôn lập tức mở miệng.
Vân Khuynh nghi hoặc nhìn hắn:
“Thượng Quan huynh đây là, còn có cái gì nghi hoặc sao? ? ?”
Thượng Quan Tôn có chút bối rối:
“Ám hoàng đại nhân để tiểu Vũ làm Bách Hiểu Lâu chủ, thế nhưng, Bách Hiểu Lâu ở nơi nào? ? ?”
“Ách. . .”
Vân Khuynh nhất thời nghẹn lời, y ngay cả Bách Hiểu Lâu làm cái gì cũng không biết, thế nào biết nó ở nơi nào.
Lúc này, Long Lê giống như người phát ngôn cho Tần Vô Song mở miệng nói:
“Về cái này, sợ rằng còn phải phiền phức Thượng Quan công tử và tiểu Vũ cô nương theo chúng ta đến Tần gia đi một chuyến, tổ chức quản lý của Tần gia cơ bản đều là lan tràn khắp nơi tại toàn quốc, tương đối phức tạp. . .
Hôm nay Long Khiêm không ở, vô pháp làm nghi thức giao tiếp công tác, bất quá. . . Tam công tử đã đi tìm Long Khiêm, chờ đến khi Long Khiêm quay về Tần gia, hắn tự nhiên sẽ nói cho các ngươi Bách Hiểu Lâu ở nơi nào, cũng sẽ nói cho các ngươi cần làm như thế nào.”
Thượng Quan Nhược Vũ lấy ngón tay ngoéo lòng bàn tay Thượng Quan Tôn một cái, Thượng Quan Tôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Đều đã thành người của nhân gia, bọn họ còn có phần phản kháng sao? ? ?
“Như vậy, thỉnh Long công tử, ám hoàng đại nhân, và Vân Khuynh công tử sau đó bang trợ nhiều hơn.”
Vân Khuynh khoát tay áo, hai hài tử họ Thượng Quan này thật đáng yêu, rõ ràng có hại là bọn hắn, nhưng nói chuyện lại khách khí như vậy. . .
“Thượng Quan xưng hô chúng ta, cũng không cần phải quá mức xa lạ như vậy, không bằng, sau đó Long Lê gọi Long Lê, Vô Song liền giống Long Lê gọi nhị công tử, ta sao. . .”
Y còn chưa nghĩ ra, Long Lê liền cơ linh mở miệng:
“Nhị phu nhân.” ( Vũ: Há há há. . .)
“. . .”
Vân Khuynh không nói gì, Tần Vô Song mỉm cười, tán dương liếc nhìn Long Lê.
Thượng Quan Tôn cùng Thượng Quan Nhược Vũ cũng là mỉm cười:
“Tốt lắm, Long Lê, nhị công tử, nhị phu nhân, sắc trời đã tối, đêm nay không bằng ở trong rừng hoa đào trọ một đêm. . .”
Thượng Quan Tôn còn chưa nói xong, Thượng Quan Nhược Vũ liền khinh bỉ:
“Ca, tiểu nhà tranh kia của ngươi có thể ở lại mấy người. . .”
“Ách. . . : ”
Lần này nghẹn lời chính là Thượng Quan Tôn.
Long Lê bật cười, tiểu cô nương Thượng Quan Nhược Vũ này nói thật đúng là không khách khí, ho nhẹ một tiếng, hắn lập tức hoà giải nói:
“Không cần, nhị công tử trước đó đã ăn nói xuống phía dưới. . . Thượng Quan cùng tiểu Vũ cô nương cùng chúng ta một khối trở lại, ngày mai cũng dễ xuất phát.”
Thượng Quan Nhược Vũ lưu luyến nhìn một mảnh rừng hoa đào:
“Hảo a, một hồi để ý một chút đồ dùng là được. . . Đáng tiếc, không biết lúc nào có thể trở về. . .”
Tần Vô Song ý vị thâm trường mở miệng:
“Chỉ cần không làm chuyện phản bội Tần gia, hành động của các ngươi, là tự do.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top