C176---- 180

Edit: Huyết Vũ


C176: Vô Song bất an

Vân Khuynh luôn cảm thấy ngày hôm nay có chút kỳ quái, nhưng y lại nghĩ không ra kỳ quái ở đâu.

Thẳng đến buổi trưa ăn xong bữa trưa, y mới rốt cục biết quái ở chỗ nào...

Hình như từ lúc Tần Vô Song về đến nhà, y liền không thấy Tần Vô Phong nữa.

Vân Khuynh nghĩ dần dần nhíu lại mày mảnh, Tần Vô Phong sao lại không thấy đâu???

Trước khi Tần Vô Song về đến nhà, Tần Vô Phong trên cơ bản đem toàn bộ mọi chuyện đẩy đi, chuyên tâm chăm sóc y, vòng quanh bên người y, hôm nay đột nhiên không thấy, khó trách Vân Khuynh nghĩ kỳ quái.

Y chớp chớp mắt nhìn Tần Vô Song ở phía trước, tâm tư cũng chậm rãi từ kinh hỉ Tần Vô Song trở về, dần dần tỉnh lại.

Từ lúc nhận được tin tức Tần Vô Song về nhà, y liền không nghĩ tới cái khác.

Tỷ như, nghĩ đến sau khi Tần Vô Song trở về, Tần Vô Phong không bao giờ có thể chăm sóc y nữa.

Y cũng khó có thể giống như trước đây, mỗi ngày nhìn thấy Tần Vô Phong, hưởng thụ Tần Vô Phong quan tâm bất cứ lúc nào...

Y tưởng rằng...

Y tưởng rằng...

Sắc mặt Vân Khuynh trắng không còn chút máu, lẽ nào, dưới đáy lòng, y còn có thể ngây thơ cho rằng, bất cứ lúc nào, Tần Vô Phong vẫn có thể giống như trước đây chăm sóc y, ở bên y sao???

Cho dù có Tần Vô Song ở đây???

Sao có thể như vậy!!!

Lúc trước, Tần Vô Phong chăm sóc y chỉ là vì hài tử trong bụng y, cùng với Tần Vô Song giao phó mà thôi.

Hiện tại Tần Vô Song trở về, hắn tự nhiên sẽ không ở bên y nữa.

Thế nhưng...

Thế nhưng, giữa bọn họ, còn có thể trở lại như trước sao, trở lại lúc trước khi Tần Vô Song rời đi???

Trải qua đêm giao thừa kia, cái đêm lộn xộn kia, quan hệ giữa bọn họ, từ lâu đã không thể trở về đại bá và đệ muội vốn có...

Mặt khác...

Vân Khuynh bưng trán thở dài, sự kiện kia, có nên nói cho Tần Vô Song???

Không nói, ngày sau Tần Vô Song biết, cho rằng y tận lực giấu diếm, sẽ càng thêm tức giận.

Nói, sự kiện kia đối với Tần Vô Song chẳng khác nào một loại phản bội hai tầng, y không dám tưởng tượng Tần Vô Song sau khi biết sẽ đối xử với y như thế nào, cũng không biết sau đó giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai huynh đệ, sẽ ra sao...

Đau đầu...

Vân Khuynh vốn đã thất kinh, dưới sự tự nhiên mấy ngày nay của Tần Vô Phong, cùng với Liên Duyệt dung túng Tần Vô Phong và y vô cùng thân thiết, đã chậm rãi nhạt đi, hơn nữa đã qua một đoạn thời gian, y đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này.

Chỉ là, cho dù bình tĩnh lại, y như trước vẫn nghĩ không ra biện pháp giải quyết.

Tần Vô Phong rất tốt với y, Tần Vô Song cũng rất tốt với y, Liên Duyệt không chỉ là tỷ tỷ của y, lại còn tốt với y tốt hơn cả kiếp trước.

Y sao có thể để một người nho nhỏ như mình, quấy rối hạnh phúc gia đình hài hòa này??

Chỉ cần Tần Vô Phong không nói, y liền tuyệt không nói cho Tần Vô Song, cứ vậy sinh hạ hài tử.

Sau khi sinh hạ hài tử, y liền lưu lại hài tử, biến mất khỏi Tần gia, triệt để biến mất.

Y yêu Tần Vô Song, cho nên y không nỡ làm khó Tần Vô Song.

Ngoại trừ không nỡ làm khó Tần Vô Song, y còn không nỡ làm khó Tần Vô Phong, càng không nỡ làm khó Liên Duyệt và hài tử ngày sau sẽ hiểu chuyện.

Cho nên, y muốn bảo vệ hạnh phúc của bọn họ, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư loại hạnh phúc này...

Cho dù là chính y.

Vân Khuynh hơi nheo lại đôi mắt thâm thúy, bàn tay xoa lên bụng.

Kiếp này đi tới Tần gia, có hài tử trong bụng, gặp được Tần Vô Song Tần Vô Phong, biết trên thế giới này có người thật tình yêu y, y liền cảm thấy thỏa mãn.

Y đã rất hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc này quá ngắn.

Dựa lên đệm mềm Tần Vô Song đặt trên ghế quý phi, Vân Khuynh nhắm mắt lại, vỗ về hài tử chưa xuất thế của y, dưới đáy lòng, hạ quyết tâm cuối cùng.

Chờ sau khi sinh hạ hài tử, y nhất định phải rời đi.

Vô luận như thế nào cũng phải rời đi, cho dù Tần Vô Song không ngại, cho dù phải bỏ lại người y yêu cùng với hài tử của y.

Vân Khuynh nghĩ, đáy lòng thăng lên một loại cảm giác bi thương và đau đớn, chỉ là nghĩ đến thời khắc rời đi kia, y liền nghĩ dứt bỏ không nổi, trong lòng cũng tràn ngập vô số lưu luyến.

Những ngày này, trước khi sinh hạ hài tử, y nhất định phải sống tốt, hưởng thụ hạnh phúc hiếm có giống như thời gian đảo ngược này.

“Khuynh nhi.”

Tần Vô Song chẳng biết từ lúc nào ngồi xuống bên người y, vẻ mặt lo lắng nhìn y: “Hài tử đang nghịch ngợm sao, hay là thời tiết quá lạnh??? Ngươi nhìn qua rất khó chịu???”

Vân Khuynh chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy dung nhan của Tần Vô Song, y nhếch lên khóe môi, cong lên độ cung vui sướng: “Không đâu...

Ta chỉ là đang tỉ mỉ cảm thụ hài tử lớn lên mà thôi.”

Tần Vô Song nhíu mày, đem bàn tay thon dài của mình tiến vào phía dưới áo lông chồn tuyết trắng, bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên tay Vân Khuynh, cùng y mười ngón nắm chặt, cùng nhau nhẹ nhàng đặt ở trên bụng y, cảm thụ gân mạch nơi đó hơi nhảy lên, đáy lòng bọn họ tràn đầy cảm động.

Đầu Vân Khuynh giật giật, dựa vào trên vai Tần Vô Song, hai người chăm chú dựa sát vào nhau, lặng im cảm thụ nhất khắc yên lặng ấm áp này.

Sau khi rời đi Vân Khuynh, Tần Vô Song lúc nào cũng chờ đợi giờ khắc này đến, hôm nay, rốt cục được như nguyện.

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, vào lúc bọn họ dần như ngủ trong sự trầm mặc này, có người đến gõ cửa.

Tần Vô Song chớp mắt mở ra hai mắt nói: “Tiến đến.”

Tần Vô Song vừa về nhà, đến nay cũng chưa về gian phòng của bọn họ, lúc hắn rời đi, Vân Khuynh là ở trong phòng Tần Vô Phong.

“Ngô...”

Vân Khuynh có chút mệt mỏi rã rời nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở mắt, cùng Tần Vô Song nhìn về phía bên ngoài.

Người đến là Tần Vô Phong.

Vừa nhìn thấy Tần Vô Phong, Vân Khuynh mệt mỏi lập tức bay sạch, bắt đầu tỉnh táo lại.

Lần thứ hai trông thấy khuôn mặt tuấn tú khôi phục lạnh lùng ít có biểu tình của Tần Vô Phong, Vân Khuynh nhẹ nhàng cúi đầu, cùng Tần Vô Song gọi một tiếng đại ca.

Tần Vô Song điều chỉnh tư thế, đem Vân Khuynh nửa ôm vào ngực, tư thái nhàn tản.

Tâm Tần Vô Phong hơi tắc nghẽn, vì hình ảnh trước mắt khiến đáy lòng hắn ẩn ẩn đau nhức.

Hắn miễn cưỡng gật đầu nói: “Ân, ta tới đây, là muốn nhìn tình huống Vân nhi một cái.”

Nói đến đây, Tần Vô Phong liền coi như có thể bỏ qua Tần Vô Song và Vân Khuynh thân mật, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vân Khuynh cũng đang nhìn hắn.

Đáy mắt chậm rãi hiện ra một tia ôn nhu ấm áp: “Vân nhi ngươi lại nghén sao, ngày hôm nay cơm ăn được không... Ngươi xuống giường lúc nào, có muốn nghỉ ngơi một hồi nữa không???”

Vân Khuynh hơi cong môi, Tần Vô Phong như vậy thật là đủ lải nhải.

Thế nhưng, y thích Tần Vô Phong như vậy, không giống xa cách lúc mới quen, không giống Tần Vô Song bọn họ nói Tần Vô Phong không biết cười kia.

Tần Vô Phong cười... Có lẽ chỉ để một mình y xem.

Y gật đầu, mỉm cười nhất nhất trả lời từng vấn đề của Tần Vô Phong: “Có nghén, còn nôn ra một thân của Vô Song, ân, ăn cơm cũng được, buổi sáng ta xuống giường cùng Vô Song đi gặp đa nương, hiện tại cũng đã nghỉ ngơi, không cần tiếp tục quay về giường.”

Tần Vô Phong gạt gạt, nhìn về phía Tần Vô Song: “Thật sự là quá tốt, chúng ta huynh đệ hai người, cuối cùng cũng đồng cam cộng khổ một hồi.

Ta bị Vân nhi nôn vô số lần, hiện tại Vô Song cũng bị, lòng ta cuối cùng cũng cân đối.”

“Không phải là hai bộ quần áo sao...”

Vân Khuynh lầm bầm.

Tần Vô Song lẳng lặng, lẳng lặng, dùng đôi mắt tối tăm thâm thúy đến nhìn không thấu chăm chú nhìn vào Vân Khuynh và Tần Vô Phong.

Đáy lòng hắn lúc này bất an thấp thỏm, không những không giảm thiểu bởi vì trở lại bên người Vân Khuynh, trái lại là càng lúc càng nghiêm trọng.

Lúc hắn về nhà, Hồng thúc đón hắn thì ấp úng và chần chờ...

Lúc hắn vừa trở về nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Khuynh và Tần Vô Phong thân mật...

Lúc hắn đi bái phỏng đa nương, nương hắn tán dương và thừa nhận Tần Vô Phong chiếu cố Vân Khuynh...

Cùng với, hiện tại, Tần Vô Phong và Vân Khuynh rất quen thuộc và tự nhiên, đều là ngọn nguồn khiến hắn bất an.

Vô luận đại ca hắn, có khắc chế đến mức nào, hắn cũng nhìn ra nhu tình trong mắt Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh.

Vô luận Vân Khuynh che giấu thế nào, hắn cũng phát hiện bầu không khí quỷ dị giữa y và Tần Vô Phong.

Hai người này, một là ‘Thê tử’ hắn yêu nhất, một là đại ca hắn kính trọng nhất, bọn họ, rốt cuộc giấu hắn chuyện gì???

“Được rồi, biểu ca rời đi từ lúc nào, hắn lúc nào thì về???”

Thấy Vân Khuynh và Tần Vô Phong cười cười nói nói, Tần Vô Song cảm thấy chói mắt không gì sánh được, nhịn không được cắt đứt bọn họ, hỏi một chuyện khác khiến hắn lo lắng: “Lúc trước muốn ta đi lấy lam ngân hoa, biểu ca từng nói qua, cổ độc của Khuynh nhi phải giải trừ trong ba tháng, hiện tại ba tháng mắt thấy sẽ tới, biểu ca lại ở nơi nào??”




C177: Nói rõ

Tần Vô Song nói, khiến Vân Khuynh giật mình.

Vân Khuynh nghĩ đến cổ độc nguy hại cho hài tử trong bụng, tính tính thời gian xong, sắc mặt y cũng chậm rãi ngưng trọng.

Bởi vì cổ độc không có tái phát, y trái lại cũng quên hạn chế thời gian này.

Y quên, nhưng Tần Vô Phong lúc nào cũng nhớ tới chuyện của y sẽ không quên.

Bởi vì dược trấn áp cổ độc Vân Khuynh ăn đều ở chỗ hắn, Tần Vô Phong tự nhiên rõ ràng dược này đã không còn nhiều, cho nên hắn sớm đã bắt đầu tìm kiếm tin tức của Liên Cừ mấy người.

Hơn nữa, mấy ngày trước, hắn nhận được tin tức Liên Cừ lập tức cũng sắp về tới Tần gia.

“Liên Cừ biểu đệ rất nhanh là có thể trở về, hơn nữa hắn và Khuynh Vận cũng thành công lấy được tị độc châu.”

Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng, đem tin tức này nói cho Vân Khuynh và Tần Vô Song.

“Vậy thì tốt.”

Tần Vô Song có vẻ phi thường vui vẻ: “Nói như vậy, toàn bộ chuyện tình đều được giải quyết, Khuynh nhi và hài tử đều an toàn.”

“Đúng vậy.”

Tần Vô Song thở dài nói tiếp: “Cứ như vậy, chúng ta cũng có thể yên tâm.”

“Nhị công tử, nhị công tử...”

Ba người đang nói chuyện, lão tổng quản lại vội vã chạy đến.

Tần Vô Song và Tần Vô Phong nghi hoặc nhìn lão tổng quản: “Hồng thúc, xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại nôn nóng như thế.”

Lão tổng quản vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nhị công tử, tên Nguyệt Mạc ngươi mang về kia, căn bản không nghe chỉ huy, hắn không nghe lời cũng liền thôi, lão phu cũng có biện pháp khiến hắn khuất phục, nhưng hết lần này tới lần khác, Nhã nhi cô nương lại bảo hộ hắn.

Nhã nhi cô nương chen tay, ta thật không biết nên xử lý chuyện Nguyệt Mạc như thế nào.”

Dù sao Tần Vô Song cũng từng căn dặn, phải khách khí với Nhã Sóc Lam một chút, cho nên xảy ra chuyện như vậy, khiến hắn rất  khó xử.

Tần Vô Song nghe vậy nhíu nhíu mày, Nhã Sóc Lam thiện lương chính là bảo vật trong tộc Tà Vu cốc bọn họ, cừu nhân hại chết tộc nhân nàng còn có thể giữ gìn như vậy.

Đôi mắt vòng quanh trên người Tần Vô Phong và Vân Khuynh, Tần Vô Song thoáng suy nghĩ: “Vừa lúc đại ca ở chỗ này, như vậy, đại ca liền giúp ta chăm sóc Khuynh nhi, ta đi xem xem rồi trở lại.”

Tần Vô Phong tự nhiên là vui lòng đơn độc ở chung với Vân Khuynh, hắn đương nhiên đáp ứng.

Tần Vô Song đem Vân Khuynh một lần nữa đặt trên ghế quý phi, nói với Vân Khuynh: “Để đại ca ở cùng ngươi một hồi, ta đi giáo huấn tên hỗn đản Nguyệt Mạc kia một chút.”

Vân Khuynh gật đầu: “Không sao, ngươi đi đi.”

Vân Khuynh lúc này cũng có chuyện muốn nói với Tần Vô Phong, còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để Tần Vô Song rời đi, nghe Tần Vô Song vừa nói như thế y lập tức gật đầu đồng ý.

Nhìn Tần Vô Song và tổng quản Tần gia rời đi, sắc mặt Vân Khuynh chậm rãi ngưng trọng: “Đại ca.”

Nhìn thấy y nghiêm túc, trong lòng Tần Vô Phong có một loại dự cảm chẳng lành, hắn chậm rãi nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Ta...”

Vân Khuynh mấp máy môi, có chút khó có thể mở miệng.

Đôi mắt Tần Vô Phong càng ngày càng sâu, càng ngày càng đen.

“Vân nhi.”

Hắn chậm rãi mở miệng: “Chỉ mới qua nửa ngày mà thôi, ngươi liền cùng đại ca trở nên xa lạ như thế, tối hôm qua chúng ta, không phải là còn ngủ cùng giường sao???”

Nghe vậy sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, thân thể có chút run run.

Tần Vô Phong nói, rõ ràng chỉ là trần thuật sự thực, nhưng y lại cảm thấy như đang chỉ trích y.

Hơi thở dài một tiếng, chẳng biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với Tần Vô Phong, rồi lại không biết có lỗi ở chỗ nào.

“Không, không phải như trong tưởng tượng của ngươi, chỉ là, sự kiện kia, chúng ta phải giải quyết.”

Thấy Vân Khuynh sắc mặt tái nhợt lại hơi phiếm hồng, hình dạng khó có thể mở miệng Tần Vô Phong liền biết Vân Khuynh nói đến chính là sự kiện kia.

Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Khuynh: “Đúng vậy, Vân nhi, sự kiện kia phải giải quyết, thế nhưng, Vân nhi, ta nói rồi, sự kiện kia ngươi không cần lo lắng, giao cho đại ca là được, đại ca sẽ cố gắng xử lý tốt chuyện này.”

Vân Khuynh lắc đầu: “Không, không phải, đại ca, ta không biết phương pháp giải quyết trong lòng ngươi là như thế nào, thế nhưng, ta có chủ ý của ta, hơn nữa, ta mong muốn, đại ca có thể tôn trọng ý kiến của ta.”

Một phen nói này của Vân Khuynh khiến Tần Vô Phong giật mình.

Tần Vô Phong nhớ tới mẫu thân hắn Liên Duyệt đã từng nói, Vân Khuynh cũng là một người nam nhân, hắn phải đem Vân Khuynh đặt ở vị trí ngang bằng với hắn.

Nghĩ đến đây, tâm của hắn không khỏi càng thêm trầm trọng: “Như vậy, ý của Vân nhi, rốt cuộc là như thế nào?”

Vân Khuynh vươn ra cái lưỡi ôn nhuận liếm liếm môi mình: “Ta, mong muốn, đại ca không nên đem chuyện này nói cho Vô Song.”

Sắc mặt Tần Vô Phong bỗng nhiên đại biến: “Không hơn???”

Vân Khuynh gật đầu: “Đúng, không hơn!”

Thế nhưng, như vậy, sao có thể được???

Không nói cho Tần Vô Song, Tần Vô Phong sao có thể có được Vân Khuynh???

“Vì sao???”

Sắc mặt Tần Vô Phong ngưng trọng, thẳng tắp truy vấn.

Hắn không nghĩ ra vì sao Vân Khuynh lại muốn yêu cầu hắn như vậy???

Lẽ nào Vân Khuynh muốn đem sự kiện kia coi như chưa từng xảy ra???

Không, sao có thể, hắn làm không được, vô luận như thế nào cũng làm không được.

Trong lòng chậm rãi mọc lên không cam lòng, Tần Vô Phong luôn luôn lãnh tĩnh cũng không thể tiếp tục bảo trì lãnh tĩnh.

Sắc mặt anh tuấn của hắn chậm rãi vặn vẹo, nỗ lực khắc chế chính mình, cùng đợi đáp án của Vân Khuynh.

Tần Vô Phong phản ứng quá lớn có chút dọa đến Vân Khuynh.

Vân Khuynh ngẩn ngơ: “Ta, ta chỉ là không muốn Vô Song hiểu lầm chúng ta... Dù sao, tuy rằng ngày đó là ngoài ý muốn, nhưng trong mắt của Vô Song cũng là nghiêm trọng phản bội, ta, ta không muốn Vô Song biết chuyện này...”

“Vân nhi...”

Tần Vô Phong đứng lên, chậm rãi đến gần Vân Khuynh, Vân Khuynh mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú vạn năm hàn băng của Tần Vô Phong, đáy lòng có chút kinh hoảng.

“Đại... Đại ca...”

Tần Vô Phong lúc này đã đi tới trước mặt y.

Tần Vô Phong vươn tay, đặt lên bờ vai của y nói: “Vân nhi, ngươi không cần sợ Vô Song hiểu lầm...

Bởi vì đây căn bản không phải là hiểu lầm, ta, đích xác, yêu ngươi.”

Tần Vô Song trở về, khiến Tần Vô Phong nếm trải bất an Tần Vô Song trải qua, hắn phi thường nôn nóng muốn xác định cảm giác của Vân Khuynh đối với hắn, hắn cấp bách muốn nói cho Vân Khuynh cảm tình của hắn.

Tâm của hắn, đầu của hắn, sớm đã bị Vân Khuynh và Tần Vô Song lúc nào cũng vô cùng thân thiết làm cho lộn xộn không gì sánh được, hắn không thể tiếp tục bình tĩnh.

Hắn cũng không thể giống như trước đây chuẩn bị từ từ hết thảy.

Tần Vô Phong thổ lộ quá mức vượt qua dự liệu của Vân Khuynh, Vân Khuynh ngơ ngác hóa đá tại chỗ, nói không nên lời một câu.

“Vân nhi, ta yêu ngươi, cho nên, ta không thể cho rằng sự kiện kia chưa từng xảy ra, cho nên ta nhất định phải phụ trách với ngươi, ta huých ngươi, liền nhất định phải gánh lấy trách nhiệm ta nên làm...

Chuyện này, ta nhất định sẽ nói cho Vô Song, khác biệt, sẽ chỉ là thời gian sớm muộn.”

Vân Khuynh chậm rãi lấy lại tinh thần, tim đập của y mất tần suất, trong óc y rối loạn như ma, y lắc lắc đầu, kinh hoảng nhìn Tần Vô Phong, liên tục nói: “Không... Không... Không, ta là thê tử của Vô Song...

Đại ca... Ngươi sao có thể nói ra những lời như vậy...

Ngươi điên rồi... Đại ca ngươi điên rồi...”

Đôi mắt Tần Vô Phong nôn nóng không ngớt, giống như con thú bị vây hãm: “Không không không, Vân nhi, ta rất tỉnh táo, ta phi thường tỉnh táo, ta yêu ngươi, ta nói cho ngươi chỉ là tuân theo lòng mình mà thôi...

Vân nhi, nhiều ngày như vậy, tâm của ta, lẽ nào ngươi không biết???

Lẽ nào ngươi cho rằng ta mọi cách chiếu cố ngươi, chỉ là bởi vì hài tử trong bụng ngươi và lời dặn dò của Vô Song sao???”

Sắc mặt Tần Vô Phong đau thương lắc đầu: “Nếu như chỉ là nguyên nhân này, ta hoàn toàn có thể trực tiếp đem ngươi giao cho lục đại ảnh vệ bọn họ, cần gì phải lừa dối Vô Hạ, nói ta không ở Tần gia, mà lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh ngươi???”

Vẻ mặt Vân Khuynh chậm rãi hòa hoãn xuống, đôi mắt mang theo bi thương đau buồn.

Y biết, y đương nhiên biết Tần Vô Phong đối với y, là ôm thái độ như thế nào.

Thế nhưng, quan hệ của họ, thuộc về cấm kỵ, cho nên y một mực ở dưới đáy lòng lừa dối chính mình, Tần Vô Phong đối tốt với y chỉ là vì hài tử trong bụng cùng với Tần Vô Song giao phó, cho nên y chưa bao giờ dám suy nghĩ sâu xa sự thực Tần Vô Phong thương y.

Nhưng hôm nay, chuyện đã bị Tần Vô Phong nói rõ, y không thể tiếp tục trốn tránh.

Đương nhiên, Tần Vô Phong cũng không cho phép y trốn tránh, đôi mắt Tần Vô Phong thống khổ nhìn y: “Ngươi trả lời ta, trả lời ta, Vân nhi, ngươi có phải là vẫn biết ta yêu ngươi hay không???”

“Ta...”

Vân Khuynh mở miệng, nhưng mờ mịt không biết nên trả lời thế nào.

Dù sao, hai loại đáp án, hai loại kết quả, hoặc là, sẽ có lỗi với Tần Vô Song, hoặc là sẽ thương tổn Tần Vô Phong.



C178: Vô Song thống khổ

Phản bội Tần Vô Song hay là thương tổn Tần Vô Phong???

Vân Khuynh phát hiện y ghét phải đối mặt với lựa chọn như vậy, cực kỳ ghét!!!

Bởi vì y hai cái đều không muốn chọn, nếu như có thể, y mong muốn vĩnh viễn làm con đà điểu, cái gì cũng không cần đối mặt.

Thế nhưng, sự thực luôn luôn đi ngược lại với ý nghĩ của người.

Vân Khuynh chậm rãi thở dài một tiếng, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sốt ruột và khát vọng, lại hỗn loạn thấp thỏm bất an của Tần Vô Phong.

Y ngẩng đầu, nhắm mắt giấu đi ý nghĩ trong mắt y, lông mi dày dài run rẩy không ngừng, y nhẹ nhàng mở miệng, tuyên án cho Tần Vô Phong: “Đại ca... Xin lỗi.”

Y không phải có ý muốn tổn thương Tần Vô Phong.

Thế nhưng, y thực sự khó có thể lựa chọn.

Nếu như, không thể lựa chọn theo tâm ý, ngực không thể làm ra lựa chọn tốt nhất, như vậy, y liền lựa chọn hợp lẽ thường nhất, tuyển chọn nên làm nhất.

Nghe Vân Khuynh nói, Tần Vô Phong giống như là bị người hung hăng đánh một quyền, thân thể hắn loạng choạng, lui về phía sau một bước.

“Không... Không...”

Ngón tay thon dài nắm lấy vai Vân Khuynh chậm rãi siết lại, con mắt thường ngày tối tăm lãnh tĩnh của Tần Vô Phong hoàn toàn bùng cháy: “Cái gì xin lỗi??? Ta không cần xin lỗi...

Ngươi biết ta yêu ngươi đúng không, hơn nữa, Vân nhi, ngươi đối với ta, cũng không phải không chút thiện cảm, đúng không???”

Vấn đề này...

Tâm của Vân Khuynh hung hăng cứng lại, chậm rãi lui thành một đoàn.

Vấn đề này, so với vấn đề kia còn khó trả lời hơn..

Y thương hắn sao???

Y yêu Tần Vô Phong sao???

Nếu như, biết đáp án Tần Vô Phong thương y là khẳng định, như vậy, chính y có yêu Tần Vô Phong hay không, y hoàn toàn không biết, y mê man.

Yêu một người, rốt cuộc là như thế nào???

Rốt cuộc nên làm thế nào???

Đời trước, thống khổ chấp nhất đối với Ngụy Quang Hàn là một loại yêu, đời này, toàn tâm tín nhiệm đối với Tần Vô Song là một loại yêu khác...

Như vậy, những ngày qua, bình yên tin cậy đối với Tần Vô Phong, rốt cuộc có phải là yêu hay không???

Y không biết!!!

Đáy lòng Vân Khuynh loạn thành một đoàn, y đầy mặt mê man, hoảng hốt như đang ở cảnh trong mơ.

Yêu, chỉ là một chữ, cũng cực kỳ dễ nói ra miệng, thế nhưng, lại không ai có thể chân chính biểu đạt ra ý nghĩa của nó, không ai có thể tuyệt đối nói cái này là yêu, cái kia không phải yêu.

“Quan trọng sao???”

Đúng vậy, yêu hay không yêu, có quan trọng sao???

Yêu thì đã sao???

Không yêu thì sao???

Cho dù yêu, bọn họ như trước sẽ không ở bên nhau, như trước không thể có được hạnh phúc, y như trước vẫn là đệ muội của Tần Vô Phong.

Kết cục yêu hay không yêu, hoàn toàn như nhau!!!

“Đại ca, ngươi đừng ép ta.”

Vân Khuynh giống như bừng tỉnh giấc mộng, thì thào lẩm bẩm: “Ta yêu Vô Song, hơn nữa ta là thê tử của Vô Song, đây mới là quan trọng nhất.”

Tần Vô Phong lắc đầu: “Vân nhi, ngươi yêu hay không yêu, đối với đại ca mà nói là rất quan trọng, Vân nhi, đại ca cũng không muốn ép ngươi, thế nhưng đáp án này thực sự rất quan trọng...

Ngươi yêu ta sao???”

Tần Vô Phong lại một lần nữa hỏi.

Tần Vô Song đứng ở ngoài cửa cánh tay cứng ngắc, duy trì liên tục động tác muốn đẩy cửa ra.

Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không đẩy cửa.

Lão quản gia Tần phủ, ở phía sau hắn, cũng đem lời hai người trong phòng nói ra nghe rất rõ ràng.

Hắn hít sâu một hơi.

Hắn không dám không tin, Tần Vô Phong cho tới nay là huynh trưởng mẫu mực, là người hắn cho rằng khiến kẻ khác yên tâm nhất trong ba huynh đệ Tần gia, dĩ nhiên lại làm ra loại chuyện xung động như vậy, dĩ nhiên sẽ nói ra loại lời điên cuồng này.

Hắn dĩ nhiên ép hỏi đệ muội của hắn có thương hắn hay không???

Cảm tình của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh hắn từ trước kia đã nhìn ra đầu mối, nhưng ở trong lòng hắn, Tần Vô Phong vẫn là một hài tử kiềm chế hiểu được ẩn nhẫn, hắn cho rằng Tần Vô Phong sẽ đem cảm tình như vậy giấu ở đáy lòng, hắn là nằm mơ cũng nghĩ không ra Tần Vô Phong dĩ nhiên lại làm như vậy.

Kỳ thực, nếu không có đêm giao thừa kia, Tần Vô Phong đích xác dự định đem phần cảm tình này luôn luôn giấu ở đáy lòng, chỉ là, sau khi có cơ duyên như vậy, hắn liền không nỡ buông tay Vân Khuynh.

Trong lòng lão tổng quản Tần phủ hiện lên tất cả tâm tình, cuối cùng hóa thành một hơi thở dài vì nhóm tiểu bối của Tần phủ.

Hắn lo lắng nhìn Tần Vô Song thân thể run run sắc mặt tái nhợt: “Nhị công tử...”

Bởi vì sợ kinh động người trong phòng, thanh âm của lão tổng quản Tần phủ áp xuống rất thấp.

Tần Vô Song vẫn duy trì liên tục động tác vươn cánh tay, hắn buông đầu xuống, giống như là hóa thành một pho tượng đá tĩnh lặng.

Thanh âm của Tần phủ lão tổng quản, giống như là đem hắn bừng tỉnh từ trong ác mộng.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vô tư từ lâu đã vặn vẹo không bình thường.

Đáy mắt trong trẻo lóe lên ngọn lửa, hắn lắc lắc đầu, không ngừng lui về phía sau, giống như cự tuyệt nội dung hắn vừa nghe thấy.

Tần Vô Song giống như lâm vào thế giới của chính mình, trên khuôn mặt vặn vẹo của hắn mang theo đau đớn tàn nhẫn và tuyệt vọng.

Ánh mắt hắn không có nửa phần tiêu cự, hắn liên tục lắc đầu liên tục lui về phía sau, hắn mở mở miệng, nhưng lại như là không có bất cứ sức lực nào nói ra một câu.

Bởi vì hắn vẫn lui về phía sau, quên mất phía sau có bậc thang, cho nên Tần phủ lão tổng quản bước nhanh tới, đi đến phía sau hắn, đỡ lấy hắn, lần thứ hai lo lắng kêu lên: “Nhị công tử???”

Tần Vô Song đờ đẫn quay đầu, nhìn về phía Tần phủ tổng quản, như thì thào tự nói, hắn hỏi: “Hồng thúc.”

Lão tổng quản khẩn trương nhìn hắn: “Nhị công tử, ngươi bình tĩnh trước đã...”

Tần Vô Song giống như không nghe thấy hắn nói, chỉ là tiếp tục mở miệng: “Hồng thúc, ngươi có nghe hay không???

Ngươi nhất định nghe được đúng không???

Ca ca của ta, đối với thê tử của ta, nói hắn thương y... Lại còn ép hỏi y có yêu hắn hay không???”

Sắc mặt Tần Vô Song âm trầm, trầm đến mức giống như là có thể nhỏ ra nước, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh, lạnh giống như có thể kết thành hàn băng.

Trong lòng Tần phủ lão tổng quản thầm kêu hỏng bét, xem tình hình này, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều bị vây trong trạng thái cực độ không bình tĩnh.

Mong muốn hai người huynh đệ này không nên xảy ra rắc rối.

Nghĩ hắn lập tức mở miệng giải thích cho Tần Vô Phong: “Nhị công tử, ngươi bình tĩnh đã, tỉnh táo lại trước.

Ngươi hẳn là rõ ràng đại công tử hắn không phải loại người sẽ đi đoạt thê tử của người khác, huống hồ, ngươi chính là đệ đệ của hắn, trung gian này nhất định có nỗi khổ.”

“Nỗi khổ???”

Tần Vô Song híp mắt: “Hắn có nỗi khổ??? Là loại khổ gì khiến hắn nói với đệ muội của hắn, Khuynh nhi của ta rằng hắn thương y???

Là loại khổ gì mới có thể khiến cho Tần Vô Phong làm ra chuyện như vậy???”

Sau khi lạnh lùng nói ra những lời này, hắn mới coi như chân chính lấy lại tinh thần.

Hắn một lần nữa bước nhanh tới cửa.

Nhưng lời nói tiếp theo của Tần Vô Phong ở trong phòng, lần thứ hai khiến hắn không thể tin tưởng đứng ở tại chỗ.

“Vân nhi, ngươi vì sao muốn chạy trốn tâm của ngươi??? Ngay cả nương cũng nhìn ra ngươi có tình với ta, vì sao ngươi không chịu thừa nhận???”

Vô luận Tần Vô Phong nôn nóng thế nào, chất vấn Vân Khuynh thế nào, Vân Khuynh vẫn luôn trầm mặc im miệng, Tần Vô Phong rốt cục không thể nhịn được nữa, nói ra một câu không hợp thời thế.

Tâm Tần Vô Song trong nháy mắt lạnh buốt, hắn bỗng nhiên nhớ tới sáng nay lúc đi bái phỏng đa nương, trong lời nói của nương hắn, tán thưởng Tần Vô Phong cẩn thận chiếu cố Vân Khuynh như thế nào.

Vậy ra...

Phản bội hắn, không chỉ là thê tử hắn, ca ca hắn, còn có mẫu thân hắn.

Tần Vô Song hắn, rốt cuộc đã làm ra chuyện ác tày trời gì, hắn vất vả trăm cay nghìn đắng đi cầu dược cho thê tử, nhưng ca ca hắn, thê tử hắn, lại vào lúc hắn rời đi song song phản bội hắn.

Rõ ràng là phản bội trái với luân lý, nhưng nương hắn, lại còn đứng về phía ca ca hắn??

Vì sao???

Vì sao ông trời lại muốn nghiêm phạt hắn như vậy???

Không...

Hắn không tin, hắn không tin Vân Khuynh sẽ yêu Tần Vô Phong, hắn không tin mẫu thân hắn sẽ bất công như vậy.

“Tần Vô Phong, ngươi nói bậy!!!”

Không thể tin được sự thực chính mình nghe thấy, Tần Vô Song không nhịn được nữa, một cước đá văng cửa phòng.

Hắn không thể nhịn nữa, hắn không tin loại chuyện tàn nhẫn như vậy trên đời này, lại phát sinh ở trên người hắn.


C179: Không đánh trả

Tần Vô Song bỗng nhiên xuất hiện, khiến hai người trong phòng, có phản ứng tuyệt nhiên khác biệt.

Tần Vô Phong ngốc ở tại chỗ, Vân Khuynh còn lại là xoát một chút khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trắng bệch.

Thân thể Vân Khuynh run run không ngớt, ước nguyện ban đầu của y là muốn Tần Vô Phong không nên đem chuyện này nói cho Tần Vô Song, nhưng hiện tại...

Nhưng hiện tại, lại chẳng khác nào chính y nói cho Tần Vô Song chuyện này!!!

Khuôn mặt tuấn mỹ vô tư của Tần Vô Song vặn vẹo không ngớt, hai tròng mắt hắn gần như bùng cháy thành màu đỏ.

Hắn từng bước từng bước đến gần Tần Vô Phong, hung hăng trừng mắt hắn, một chút cũng không có kính trọng thường ngày đối với Tần Vô Phong.

Thế nhưng cũng đúng, đối phương đoạt thê của hắn, hắn sao có thể tiếp tục coi đối phương là đại ca hắn tôn trọng nhất đây???

“Tần Vô Phong, ngươi nói bậy, nương sao có thể nói như vậy, Khuynh nhi sao có thể yêu ngươi???”

Vân Khuynh không tiếp tục ngồi trên ghế quý phi, y lập tức đứng dậy, đi đến chỗ Tần Vô Song: “Vô Song, chuyện này là một hiểu lầm, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta không phải cố ý muốn...”

“Ngươi câm miệng!!!”

Tần Vô Song quay đầu, đồng dạng hung hãn nhìn Vân Khuynh: “Một lúc nữa, ta sẽ cho ngươi đủ thời gian, để ngươi từng chút giải thích.”

Giọng nói âm hàn của Tần Vô Song dọa Vân Khuynh run chân, thân thể thiếu chút nữa liền đứng không vững.

Tần Vô Song nhìn qua rất giận...

Sao lại không chứ???

Sự tình sao lại đi đến nước này???

Vốn là muốn phòng ngừa tất cả, vì sao hiện tại lại đột ngột bị ép phải đối mặt như thế??

Phải giải quyết thế nào???

Làm trung tâm mâu thuẫn của chuyện này, y phải làm thế nào mới có thể dẹp loạn lửa giận của Tần Vô Song???

Kết quả, y tự tay phá hủy tình huynh đệ của Tần Vô Phong và Tần Vô Song, y tự tay phá hủy hạnh phúc gia đình này.

Trong lòng Vân Khuynh tràn đầy thống khổ và tự trách.

Tần Vô Phong còn lại là đứng thẳng thắt lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của Tần Vô Song: “Vô Song, ta yêu Vân nhi, nói cho ngươi điểm ấy, chỉ là thuận theo tâm ý mà thôi.”

“Câm miệng!!!”

Tần Vô Song rất ghét phải nghe Tần Vô Phong nói hắn yêu Vân Khuynh, điều này làm cho hắn phi thường khó chịu.

Hắn hiện tại ngoại trừ phẫn nộ ra chỉ có một loại cảm giác, chính là kinh khủng, sợ hãi!!

Hắn sợ, sợ Vân Khuynh cũng yêu Tần Vô Phong, sợ Vân Khuynh cuối cùng sẽ bỏ rơi hắn đến bên Tần Vô Phong.

Hắn sợ vị đại ca cái gì cũng mạnh hơn hắn, có thể dễ dàng cướp đi Vân Khuynh.

“Đừng gọi y là Vân nhi, y là thê tử của ta, không phải của ngươi, y chỉ là đệ muội của ngươi.”

Tần Vô Song hít một hơi thật sâu: “Tần Vô Phong, nể mặt ngươi là đại ca của ta, ta hiện tại sẽ không tính toán với ngươi.”

Hắn dừng một chút, lại hít một hơi thật sâu, từng chữ từng câu nói: “Hiện tại, thỉnh đi ra ngoài!!!”

Tần Vô Phong nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn là một mảnh lạnh lùng: “Ta vì sao phải đi ra ngoài?”

Hắn hỏi lại: “Vô Song, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở đây, hiện tại vì sao phải rời đi???”

“Ngươi...”

Tần Vô Song tức giận đến thân thể run rẩy.

Tần Vô Phong có ý gì???

Hắn vẫn luôn ở đây???

Thế nhưng, lúc hắn trở về, Vân Khuynh chẳng phải là nằm trên giường ở phòng này???

Lẽ nào... Bọn họ, đã...???

Đầu óc Tần Vô Song tương thông với thân thể, hắn một cái lảo đảo lui về phía sau một bước, thế nhưng lập tức lại phản ứng, bước mấy bước dài, đi tới trước mặt Tần Vô Phong, chưa thèm hỏi rõ, một nắm đấm liền đánh lên trên mặt Tần Vô Phong: “Ngươi khốn kiếp!!! Là ngươi ép Khuynh nhi đúng không??? Là ngươi ép y có đúng hay không???”

Vân Khuynh sao có thể phản bội hắn, sao có thể để cho người khác bính y??? Sao có thể!!!

Tần Vô Phong không đánh trả, kỳ thực hắn cũng không trấn tĩnh như hắn biểu hiện ở ngoài, đáy lòng hắn đồng dạng tràn ngập thống khổ.

Ở đó có yêu thương đối với Vân Khuynh, có áy náy đối với Tần Vô Song, cũng có tự trách.

Tần Vô Song đánh hắn, đánh càng hung ác lòng hắn lại càng cảm thấy kiên định, bằng không hắn sẽ cảm thấy càng thêm áy náy, càng thêm cảm thấy mình có lỗi với Tần Vô Song.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong bị Tần Vô Song đánh nghiêng về một bên, chờ Tần Vô Song đánh xong một quyền, hắn run run thân thể nắm nắm tay.

Mà Tần Vô Phong thì chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn xuất hiện một mảnh xanh tím, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu, hắn nắm tay thành quyền, lau đi tơ máu khóe miệng, nói với Tần Vô Song: “Tiếp tục!!!”

“Không...”

Vân Khuynh trừng lớn hai mắt, chuyện y sợ nhất trong lòng đã xảy ra...

Hai huynh đệ này, quả nhiên vì y mà trở mặt thành thù.

Lão quản gia Tần phủ đứng ở cửa trông thấy một màn này, trong lòng thầm kêu không ổn, liền nhanh chóng đi kêu viện binh.

Trong toàn bộ Tần gia, có thể áp xuống Tần Vô Phong và Tần Vô Song, ngoại trừ Tần gia nhị lão thì không còn ai khác.

May là, Tần gia nhị lão năm nay ở lại Tần gia, bằng không Tần gia huynh đệ, có lẽ thực sự sẽ từ nay về sau đoạn tuyệt.

Tần gia lão quản gia yên lặng lui ra ngoài, Vân Khuynh còn lại là ngăn đến trước người Tần Vô Song: “Đừng, Vô Song, hắn là ca ca ngươi, hắn là đại ca, ngươi sao có thể đánh hắn???”

Vân Khuynh cầu tình khiến Tần Vô Song càng thêm tức giận, bởi vì cử động này của Vân Khuynh, chính là bảo hộ Tần Vô Phong.

Hắn đẩy Vân Khuynh ra: “Ngươi tránh ra, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan đến ngươi.”

Vân Khuynh kiên định lắc đầu: “Không, Vô Song, ngươi không thể như vậy, ngươi tỉnh táo lại, ta và đại ca sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi.”

Tần Vô Song vốn đã lửa giận tăng vọt, Vân Khuynh lại lặp đi lặp lại nhiều lần giữ gìn Tần Vô Phong, hắn lập tức bạo phát: “Đại ca đại ca, gọi thân thiết như vậy, không biết còn tưởng rằng là Tình ca ca của ngươi!!! Hắn là đại ca của ta thì sao??? Là đại ca của ta thì có thể đoạt thê của ta???”

Lời Tần Vô Song nói, hung hăng đâm sâu vào tâm Vân Khuynh, Vân Khuynh giật mình, nhỏ giọng nói: “Vô Song... Chúng ta chưa bao giờ muốn phản bội ngươi... Lần kia chỉ là ngoài ý muốn...”

“Vân Khuynh... Vân Khuynh...”

Tần Vô Song dùng thanh âm thất vọng, đau lòng tuyệt vọng than nhẹ: “Vân Khuynh, ta yêu ngươi không đủ sao, ta đối với ngươi không tốt sao???

Vì sao lại đối xử với ta như vậy??? Ngươi biết Tần Vô Phong là đại ca của ta, là đại ca của tướng công ngươi, vậy sao ngươi còn để hắn bính ngươi???”

“Ta.”

Vân Khuynh mở đôi môi trắng bệch, sắc mặt mang theo ưu thương và tự trách: “Xin lỗi... Ta cũng không biết, không biết vì sao sự tình lại biến thành cục diện hôm nay.”

Nói xong, lông mày mảnh khảnh vốn đã nhăn chặt của Vân Khuynh, lại hung hăng nhíu chặt, ngực y khó chịu lợi hại, thân thể vô ý thức run run.

Bụng...

Đau quá.

Vân Khuynh nhẹ nhàng hít một hơi, có lẽ, là đau nhức trong lòng, nhiễm đến thân thể!!!

Tần Vô Phong nhìn khuôn mặt Vân Khuynh trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, cùng với thống khổ và ưu thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, lòng hắn yêu thương vạn phần...

Đây vốn là chuyện hắn phải gánh chịu, nhưng hôm nay lại để Vân Khuynh đối mặt.

Hắn tiến lên một bước, cầm tay Vân Khuynh, nói với Tần Vô Song: “Vô Song, ta là thật tâm với Vân nhi.”

Tâm Tần Vô Song buồn bã cực kỳ, đôi mắt hắn hơi chuyển hồng: “Lẽ nào...”

Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào, trừng mắt Tần Vô Phong: “Lẽ nào ta không thật tâm sao??? Lẽ nào bởi vì ngươi là thật tâm, ta làm chuẩn tướng công nên rời đi, thành toàn cho các ngươi???”

Tần Vô Song dĩ nhiên buồn bã muốn khóc, Tần Vô Phong vì sao lại muốn cường điệu hắn là thật tâm, vì sao muốn ép Vân Khuynh thừa nhận thương hắn???

Lẽ nào, Tần Vô Phong thực sự muốn cướp đi Vân Khuynh từ trong tay hắn???

Không, không, không, hắn không cho phép, Vân Khuynh là thê tử của hắn, là của hắn, vô luận như thế nào, đều là của hắn, của một mình hắn.

“Không.”

Thấy Tần Vô Song hiểu lầm ý của mình, Tần Vô Phong giải thích: “Ta chỉ là muốn cho ngươi thành toàn, không có ý muốn để ngươi rời đi.”

Ha hả...

Thực sự là buồn cười, thành toàn bọn họ, không phải là đem Vân Khuynh hai tay nhường đi sao...

Chỉ muốn để người thành toàn, không muốn để người buông tay.

Tần Vô Phong, sao hắn có thể công khai nói ra lời nói dối như vậy.

“Tần Vô Phong, ngươi sao có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy?”

Lửa giận trong lòng lại tăng cao, Tần Vô Song xoay nắm tay, lần thứ hai đánh lên mặt Tần Vô Phong, Vân Khuynh kinh hô, Tần Vô Phong thân thể bị đánh một cái lảo đảo.

Lúc này, Tần Vô Song không dự định tiếp tục dừng tay, vào lúc Tần Vô Phong không có phản ứng lại, hắn liền lập tức đánh ra quyền thứ hai, quyền thứ ba, quyền thứ tư... Vừa đánh, Tần Vô Song vừa oán hận nói: “Vừa rồi ngươi không phải bảo ta tiếp tục sao, được, như ngươi mong muốn, Tần Vô Phong, đừng tưởng rằng ngươi là ca ca ta, ta sẽ nương tay!”

Tần Vô Song ra tay càng ngày càng nặng, Tần Vô Phong bị buộc không ngừng lui về phía sau, xanh tím trên mặt cũng tầng tầng chồng lên, nguyên cả khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra một chút địa phương vẹn toàn.

Vân Khuynh dường như bị trường hợp như vậy dọa sợ ngây người, phản ứng lại sau, y lập tức chạy đến bên cạnh Tần Vô Song, kéo cánh tay hắn: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, ngươi không thấy đại ca căn bản là không đánh trả sao, ngươi còn đánh tiếp, sẽ đánh chết người mất!”

Tay Tần Vô Song bị Vân Khuynh kéo lại, sợ tổn thương Vân Khuynh, Tần Vô Song thực sự dừng tay, không còn đánh tiếp, hắn chỉ là vạn phần yêu thương thất vọng nhìn Vân Khuynh: “Ngươi có phải thực sự yêu hắn hay không? Vì sao ngươi luôn luôn che chở hắn... Hai tháng, chỉ có hai tháng, thực sự có thể thay đổi tâm của một người sao?”

Vân Khuynh mờ mịt nhìn Tần Vô Song, vì sao ngay cả Tần Vô Song cũng cho rằng y yêu Tần Vô Phong.

Lẽ nào, y thực sự yêu Tần Vô Phong?




C180: Suy nghĩ của Liên Duyệt

Vân Khuynh mê man, thế nhưng Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều đang duỗi cổ chờ đáp án của y.

Bởi vì nội dung Tần Vô Song chất vấn, cũng là chuyện Tần Vô Phong hiện nay muốn biết nhất.

Chỉ cần Vân Khuynh nguyện ý thừa nhận, nguyện ý nói một câu thương hắn, như vậy, cho dù là vì Vân Khuynh mà phản bội toàn bộ thế giới hắn đều nguyện ý.

“Vô Song.”

Vân Khuynh thoáng trấn tĩnh một chút: “Ngươi đừng nói vậy, giữa ta và đại ca, thực sự không phải cố ý phản bội, chỉ là ngoài ý muốn...”

“Gặp quỷ ngoài ý muốn!”

Tần Vô Song tức giận cắt đứt Vân Khuynh.

Hiện tại Tần Vô Song đã nghe không vào bất cứ cái gì, cũng không còn kiên trì nghe Vân Khuynh nói hết.

Thấy Tần Vô Song rống to có chút dọa đến Vân Khuynh, Tần Vô Phong chịu đựng đau đớn trên khuôn mặt, nhíu nhíu mày: “Có cái gì ngươi hướng về phía ta, đừng hung Vân nhi.”

“Tần Vô Phong, chuyện giữa phu thê chúng ta, không cần ngươi nhúng tay.

Ngươi ít giả làm người tốt ở chỗ này cho ta, nếu như không phải ngươi, ta sao có thể đối với Khuynh nhi như vậy?”

“Các ngươi...”

Vân Khuynh vốn có đáy lòng lộn xộn thành một đoàn có chút chán nản.

Bọn họ...

Tần Vô Song không nghe khuyên bảo cũng thôi, Tần Vô Phong lại theo Tần Vô Song ầm ĩ, không chút nào chịu nhượng bộ, tình huống như vậy khiến y không thể không quấn quýt sợ hãi song song cũng cảm thấy tức giận không ngớt.

“Câm miệng hết cho ta.”

Thanh âm Vân Khuynh rất lớn, lớn trước nay chưa có, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y đỏ lên không ngớt, nỗ lực hít thở bình phục tình tự của mình.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều bị một tiếng quát lớn đột nhiên của Vân Khuynh khiến ngốc ở tại chỗ, Tần Vô Song cứng rắn dừng lại tức giận, Tần Vô Phong cũng thân thiết nhìn Vân Khuynh.

Khuôn mặt vốn có nghiêm túc của Vân Khuynh sau một khắc lại lập tức trở nên uể oải, y nâng tay xoa xoa huyệt thái dương: “Vô Song đánh tiếp cũng không thay đổi được chuyện đã xảy ra, hiện tại, chúng ta ba người đều tự chia ra, đều tỉnh táo lại, sai lầm đã đúc thành, chúng ta nếu muốn có phương thức giải quyết tốt nhất, đánh tiếp, chỉ càng ngày càng loạn.”

“Tiểu Khuynh nói rất đúng.”

Vân Khuynh vừa mới nói xong, ở cửa liền truyền đến thanh âm của Liên Duyệt.

Tần Vô Song còn nhớ thái độ của Liên Duyệt đối với chuyện của Tần Vô Phong và Vân Khuynh...

Nàng rõ ràng biết cảm tình của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, không những không ngăn cản, trái lại là nói với Tần Vô Phong rằng Vân Khuynh có thể cũng thương hắn...

Lẽ nào hắn rời đi đoạn thời gian như vậy, Vân Khuynh, Tần Vô Phong, cùng với mẫu thân hắn, đều quẳng hắn đi sao???

Tần Vô Song nghĩ như vậy, dưới đáy lòng vì chính mình mà bi ai không ngớt, nhìn ba người dường như đứng cùng một trận tuyến, hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Hắn không biết vào lúc này, mình còn đang giãy dụa cái gì, bảo hộ quyền lợi của mình sao?

Ai bằng lòng chi trì hắn đây?

Nghĩ nghĩ, Tần Vô Song không tự chủ được tự giễu cười khẽ hai tiếng, nhìn Vân Khuynh gật đầu: “Lãnh tĩnh... Lãnh tĩnh, được rồi, ta đi lãnh tĩnh.”

Tần Vô Song cảm thấy rất mệt.

Giữa hắn và Vân Khuynh, vốn là không hề có khoảng cách, nhưng Liên Cừ một lần đoán mệnh kia, hạ xuống định ngữ khiến hắn bất an không ngớt, từ khi đó bắt đầu, hắn bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu hoài nghi cảm tình giữa hắn và Vân Khuynh.

Đồ tốt dù có thuần túy hơn nữa, bất luận là cảm tình hay là cái gì, đều không chịu nổi tâm người nghi kỵ.

Trước khi Tần Vô Song đi lấy lam ngân hoa, lần đầu tiên hắn không khống chế được thương tổn Vân Khuynh, hai người bọn họ liền tận lực lảng tránh lời nói của Liên Cừ, cùng nhau duy trì hòa bình giả tạo.

Tần Vô Song, kỳ thực cũng mang theo ngờ vực và bất an rời đi, trước khi đi lấy lam ngân hoa, hắn là cực kì không muốn, cuối cùng mới bất đắc dĩ rời nhà.

Tần gia ba huynh đệ, đúng lúc chỉ có hắn từng cứu nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, đúng lúc chỉ có hắn mới có thể dễ dàng lấy được lam ngân hoa, có thể thấy có một số việc, cũng là đã được định trước.

Hiện nay chỉ cần nhìn thấy ba người trước mắt, Tần Vô Song liền không thể bình tĩnh, hắn mang theo chán chường buồn bã đau lòng và đầy người tức giận phất tay áo rời đi.

Liên Duyệt nhìn bóng dáng Tần Vô Song, trong lòng cũng là phi thường khó chịu.

Hai người, đều là nàng mang thai mười tháng, ngậm đắng nuốt cay sinh hạ.

Đối với ba nhi tử của mình, nàng tuyệt không thiên vị ai, chỉ là...

Lúc nàng về đến nhà, sự tình đã tới loại hoàn cảnh không xong này.

Vô luận lựa chọn cái gì cũng là một loại thương tổn, làm một người mẫu thân, nàng chỉ có thể chọn ra loại phương pháp có thể đem thương tổn kéo xuống thấp nhất.

Nguyên nhân nàng chi trì Tần Vô Phong, có rất nhiều.

Thứ nhất, Tần Vô Phong và Vân Khuynh có thiện cảm với nhau, thứ hai, Tần Vô Phong từ nhỏ chính là một hài tử hiểu chuyện khiến người ta yêu thương, nhiều lúc, hắn vì hai người đệ đệ bình yên tự do mà hi sinh rất nhiều.

Vô luận là Tần Vô Song hay Tần Vô Hạ tiến bộ trưởng thành hoặc là nàng và Tần Du Hàn hai người nỗ lực nhiều nhiều ít ít đều có chút có lỗi với Tần Vô Phong.

Huống hồ, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.

Tần Vô Phong bính Vân Khuynh, là bởi vì cuồng ma chi chứng vào đêm giao thừa.

Mà cuồng ma chi chứng của Tần Vô Phong, cũng là vào lúc rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’, vì cứu Tần Vô Song mà mắc phải.

Chân chính tính ra, trước khi xuất hiện chuyện Vân Khuynh, người có lỗi với Tần Vô Phong nhất, chính là Tần Vô Song.

Vì Tần Vô Song, Tần Vô Phong bị tuyết mãng của ‘Vô Gian luyện ngục’ đánh trúng, bị thương nhiễm phải cuồng ma chi chứng, cuồng ma chi chứng sau khi phát tác Tần Vô Phong giết chết người vô tội, vẫn khiến Tần Vô Phong đau khổ dưới đáy lòng, đó là ác mộng nửa đêm mộng tỉnh của hắn, đó là tội lỗi cả đời hắn cũng không thể chuộc lại.

Liên Duyệt đang tự hỏi đến lúc này, rất rõ ràng Tần Vô Phong cho dù cực kỳ yêu Vân Khuynh, nhưng song song với một phần yêu Vân Khuynh, dưới đáy lòng hắn còn phải chịu đựng cực kỳ có lỗi với Tần Vô Song.

Thống khổ Tần Vô Phong phải đối mặt có quá nhiều.

Tần Vô Phong vì Tần gia, vì Tần Vô Song làm cũng rất nhiều.

Cho nên, nàng thật tình mong muốn đại nhi tử của mình có thể hạnh phúc, cho dù là loại hạnh phúc không trọn vẹn này.

Nếu như Vân Khuynh vô ý với Tần Vô Phong, không thể cho Tần Vô Phong hạnh phúc, nàng tuyệt sẽ không đồng ý.

Nhưng Tần Vô Phong lại hiếm có đụng tới người hắn yêu, đồng thời người đó cũng yêu hắn, như vậy nàng nhất định sẽ nỗ lực để Tần Vô Phong hạnh phúc.

Mặt khác, còn là bởi vì Vân Khuynh, dựa vào trải nghiệm và hiểu biết về Lạc Minh đời trước.

Nàng cực kỳ rõ ràng Lạc Minh khát vọng và che chở tình yêu đến mức nào, huống hồ đời này y lại có thân thể như vậy, có lẽ cũng chỉ vào lúc y đối mặt với nàng, với Tần Vô Song và Tần Vô Phong mới có thể thản nhiên.

Nàng vẫn rất yêu thương Vân Khuynh, nếu như hai nhi tử của nàng có thể cho Vân Khuynh hạnh phúc, nàng không ngại quan hệ lộn xộn giữa ba người bọn họ, một chút cũng không ngại.

Muốn Tần Vô Phong hạnh phúc, Liên Duyệt cũng không có ý muốn hi sinh hạnh phúc của Tần Vô Song, Tần Vô Song yêu nhất chính là Vân Khuynh, Vân Khuynh hạnh phúc Tần Vô Song mới có thể chân chính vui vẻ.

Nếu như Vân Khuynh yêu Tần Vô Phong mà không thể mở miệng nói yêu, nếu như Vân Khuynh vẫn thấp thỏm Tần Vô Song đối với y và ngờ vực giữa cảm tình của Tần Vô Phong, như vậy, Vân Khuynh tất nhiên cũng sẽ không hạnh phúc.

Khi đó, thống khổ chính là, ba người.

Cho nên, nàng lớn mật điều hoà, để mọi người cùng nhau hạnh phúc.

Chỉ cần hai nhi tử của nàng... Không, hẳn là chỉ cần Tần Vô Song có thể nhìn thẳng vào tình yêu của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, Vân Khuynh có thể nhìn thẳng vào tâm ý của mình, ba người có thể vì yêu mà tự nhiên hài hòa ở chung, tất cả sẽ viên mãn.

Lúc mới nghĩ đến chủ ý này, Liên Duyệt cũng đã nghĩ tới chặng đường quanh co và gian khổ trong đó.

Thế nhưng, không trải qua mưa gió, sao có thể thấy được cầu vồng.

Tuy rằng việc này rất khó thỏa hiệp, thế nhưng, lấy tình huynh đệ giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong, lấy tình yêu của Tần Vô Song và Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, lấy cảm tình của Vân Khuynh đối với Tần Vô Song và Tần Vô Phong, cùng với khát vọng tình yêu của Vân Khuynh, Liên Duyệt, tin tưởng bọn hắn cuối cùng nhất định sẽ có được hạnh phúc chân chính.

Cần, chỉ là thời gian mà thôi.

Có thời gian mài dũa, khi tất cả không thể tiếp thu đều trở thành thói quen, liền cấm cũng cấm không xong.

Thế gian này, chỉ có cảm tình là thứ thời gian không thể xóa nhòa, chỉ cần bọn họ yêu, vẫn duy trì thuần túy lúc ban đầu, tất cả bên ngoài, đều sẽ có biện pháp giải quyết.

Tần Vô Song đơn giản rời đi khiến mấy người cực kỳ ngạc nhiên song song cũng có chút lo lắng, Vân Khuynh bất an nhất, bởi vì chính y cũng không biết rốt cuộc y ôm một loại cảm tình như thế nào với Tần Vô Phong.

Chuyện y muốn làm nhất lúc này, chính là giải thích cho Tần Vô Song rằng y cùng với Tần Vô Phong cũng không phải cố ý phản bội, y muốn cho Tần Vô Song biết, đây là một sai lầm trùng hợp, y không muốn Tần Vô Song cho rằng tất cả mọi người đang tận lực phản bội hắn.

Liên Duyệt hít một hơi thật sâu, đánh vỡ trầm mặc, thu hồi ánh mắt đuổi theo bóng lưng Vô Song, nàng đi về phía Tần Vô Phong, nhìn khuôn mặt đã không còn nguyên dạng của hắn, có chút yêu thương, nhưng nàng cũng không có ý muốn trách cứ Tần Vô Song.

Dù sao, gặp phải chuyện như vậy, cho dù là ai cũng không khống chế được, Tần Vô Song cần phải phát tiết.

Nàng tin tưởng, Tần Vô Phong chịu được những nắm đấm này, chỉ là, cho dù biết vậy nhưng đáy lòng nàng vẫn yêu thương Tần Vô Phong.

Nàng thân thiết hỏi Tần Vô Phong: “Thế nào, rất đau sao? Tiểu Phong ngươi về trước đi, ta kêu Hồng thúc lấy chút dược cho ngươi, ngươi cũng bình tĩnh trước đã, đối đãi với Vô Song không nên cứng đối cứng, uyển chuyển một chút.”

Tần Vô Phong gật đầu, lưu luyến nhìn Vân Khuynh vài lần, cũng xoay người rời đi.

Thẳng đến khi Tần Vô Phong đi ra ngoài gian phòng, thắt lưng vẫn chống rất thẳng của Vân Khuynh cuối cùng mới tê liệt.

Khuôn mặt y tái nhợt, trên trán rớt xuống từng giọt mồ hôi hột, khó chịu lúc trước cố nén, toàn bộ tuôn ra, trước mắt hơi tối sầm, đau nhức nơi đáy lòng và trong bụng liên tục truyền ra, y không biết cái nào đau hơn.

Thân thể hơi lắc lư một cái, liền lảo đảo ngã xuống.

Liên Duyệt thấy thế kinh hô một tiếng, lập tức đón lấy thân thể Vân Khuynh.














Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top