Chương 91: Trốn Khỏi Hoàng Cung
"Vi thị thư, ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì."
Thái giám thấy Nhiếp Bất Phàm vừa thức dậy đã bắt đầu sục sạo khắp tẩm cung, lúc này ngay cả ván giường cũng lật lên, không nhịn được, hỏi.
Nhiếp Bất Phàm không trả lời, đứng dậy, đi đi lại lại trong tẩm cung, biểu tình rối rắm.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến một tiếng vấn an, Minh đế sải bước đi vào.
Nhiếp Bất Phàm vừa nhìn thấy hắn liền bổ nhào tới, hai tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người đối phương.
"Ha, Tiểu Bảo, hôm nay vì sao lại nhiệt tình như vậy."
Minh đế ôm người nọ vào lòng, trên mặt tràn đầy tiếu ý.
Nhiếp Bất Phàm nhìn hắn một lúc lâu mới nghiêm túc hỏi, "Lệnh bài của ta đâu."
"Lệnh bài nào."
Minh đế nhướn mày.
"Chiếu ngự lệnh bài."
Nhiếp Bất Phàm hoài nghi hỏi, "Hôm qua rõ ràng vẫn còn, vừa thức dậy đã không thấy đâu nữa."
"A."
Minh đế trầm giọng nói, "Kẻ nào to gan lớn mật như thế, ngay cả lệnh bài Chiếu Ngự của ngươi cũng dám lấy trộm!"
Nhiếp Bất Phàm âm thầm khinh bỉ, 'Ngươi còn giả bộ làm gì. Ngay trên địa bàn của ngươi, ai dám trộm đồ?' Thối lui vài bước, Nhiếp Bất Phàm buồn bã nói, "Hoàng thượng, đồ đã ban thưởng lại trộm thu hồi, như thế có phải quá kém phúc hậu rồi không."
"Tiểu Bảo nói cái gì vậy? Trẫm sao có thể làm chuyện này."
Minh đế thà chết không chịu nhận, "Nếu không phải bị trộm thì nhất định là ngươi bất cẩn làm rơi ở đâu đó rồi. Một lát trẫm tìm giúp ngươi, tìm được liền đưa lại cho ngươi."
Nhiếp Bất Phàm nói, "Nếu không tìm được thì sao."
"Sẽ tìm được."
Minh đế xoa xoa đầu hắn trấn an.
"Ta hiện tại muốn xuất cung thì phải làm thế nào."
Hắn lại hỏi.
"Vừa về đã muốn xuất cung."
Minh đế bất động thanh sắc hỏi, "Ngoài cung chơi vui như vậy sao."
"Đương nhiên."
Nhiếp Bất Phàm khẳng định gật đầu.
Minh đế dừng một chút, nói, "Được, mấy ngày nữa trẫm đích thân dắt ngươi xuất cung dạo chơi."
Nghe được ý tứ của đối phương, Nhiếp Bất Phàm tất nhiên hiểu được hắn sẽ không trả lại lệnh bài cho mình. Nhưng là hắn không trả lại, mình không thể tự lấy được sao? Nghĩ đến đây, Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh hơn một chút.
Hắn đặt tay lên bả vai hoàng đế, nghiêm túc nói, "Hoàng thượng, người là vua một nước, ngàn vạn lần đừng vì Tiểu Bảo mà bỏ bê quốc sự. Chuyện xuất cung, Tiểu Bảo tự mình lo liệu là được rồi."
Thế nhưng Minh đế không thể nào ngờ, cái mà Nhiếp Bất Phàm gọi là 'tự mình lo liệu' chính là trực tiếp bỏ trốn.
Hắn hoàn toàn không biết được binh đoàn gà chiến của người nào đó có bao nhiêu lợi hại. Đừng nói là lén trộm một tấm lệnh bài, mà ngay cả quốc khố bảo vệ nghiêm mật cũng khó tránh khỏi móng vuốt càn quét của chúng nó. Mà có lẽ phải một thời gian sau, hoàng đế mới phát hiện được rằng quốc khố đã thất lạc không ít bảo bối một cách thần bí... Ngày hôm sau, thuận lợi nhận lấy lệnh bài Chiếu Ngự mà Ngộ Không trộm được ở ngự thư phòng, Nhiếp Bất Phàm lập tức nhờ Đại Khí truyền thư cho Trương Quân Thực. Trên thư vẽ một chiếc xe ngựa vặn vẹo méo mó, cạnh đó còn ghi chú thời gian và địa điểm hội họp, ý tứ rất mực rõ ràng, chính là muốn Trương Quân Thực giúp hắn chuẩn bị chu toàn. Lúc này Nhiếp Bất Phàm thực sự đã quyết tâm đánh là đánh đến cùng, được ăn cả ngã về không rồi.
Rất nhanh, Trương Quân Thực hồi âm lại cho hắn. Lần này trên thư vẽ một con thuyền, trên thuyền có ký hiệu rõ ràng, thời gian không có gì thay đổi, nhưng là nơi ước định đổi lại thành bến tàu ở ngoại ô.
Nhiếp Bất Phàm cảm thấy thời cơ đã chín muồi liền lợi dụng lúc Minh đế lâm triều, tay cầm lệnh bài Ngự chiếu nghênh ngang rời khỏi hoàng cung.
Sau khi rời đi, hắn cũng không lập tức tới chỗ hẹn mà trước tiên đi vòng vào một ngõ khuất. Bất quá chỉ một lúc sau, trong ngõ truyền ra một tiếng hét thảm thiết, liền sau đó là đủ loại thanh âm vỗ cánh giẫm đạp ầm ầm.
Đợi sau khi tất thảy yên ổn trở lại, Nhiếp Bất Phàm mới thay đổi y phục, đầu đội mũ lớn, thong dong đi vào đường tắt, thẳng một lèo tiến đến bến tàu.
Mà ở sâu trong ngõ khuất vừa rồi, một ám vệ quỳ rạp trên mặt đất, y phục rách nát tả tơi, trên người lưu lại không biết bao nhiêu là vết tích giày vò chà đạp...
Bến tàu có khoảng chừng mười chiếc thuyền thả neo đậu lại, thuyền chiến, thuyền buôn, thuyền hàng, ... loại nào cũng có. Thương nhân lữ khách lui tới như con thoi, tiếng bán – mua vang lên bên tai không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Nhiếp Bất Phàm cẩn thận phân biệt những ký hiệu trên tàu, không bao lâu liền xác định được mục tiêu. Đó là một con thuyền chở hàng cỡ nhỏ, mũi thuyền giống như mỏ một con chim, thân thuyền quét sơn đen bóng, bên trong dùng hai màu sắc đỏ – vàng làm chủ đạo, từ ngoài nhìn vào cũng không khác biệt nhiều so với những con thuyền khác.
Nhiếp Bất Phàm đi theo người khuân vác lên thuyền, đảo mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng không hề nhận ra bất kỳ một bóng dáng quen thuộc nào. Hắn trong lòng buồn bực. Với tính cách của Trương Quân Thực mà nói, cho dù không thể tự mình đến đón cũng sẽ phái người tới tiếp ứng cho hắn, không có khả năng một câu cũng không nói, để mặc hắn một mình ngồi đợi trên thuyền.
Hắn đi vào bên trong, xem xét từng khoang một. Lúc này, phần lớn nhân công đều bận rộn trên boong thuyền, không ai để ý tới hành động của một người ngoài như hắn.
Nhiếp Bất Phàm lùng sục khắp nơi nhưng không có kết quả, dứt khoát gạt bỏ khúc mắc trong đầu, tùy tiện tìm một gian trên thuyền mà ngả lưng. Dù sao cũng đã lên thuyền, kế tiếp chỉ cần chờ người của Trương Tam tới tìm hắn là được.
Bất quá qua một lúc lâu, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng động, ngay sau đó thân thuyền bắt đầu lắc lư, tựa hồ như đã bắt đầu rời bến.
Nhiếp Bất Phàm thò đầu ra cửa sổ nhìn lại. Con thuyền càng lúc càng trôi xa bờ, những bóng người trên bờ sông cũng theo đó mà mỗi lúc một nhạt dần. Khúc sông này không phải chính lưu, chỉ có thuyền nhỏ mới có thể lưu hành thuận lợi. Nhưng chỉ một lúc sau khi thuyền tiến vào nhánh sông chính, cảnh tượng trước mắt liền mở rộng hơn rất nhiều.
Nhiếp Bất Phàm ôm tiểu hầu tử ném lên không trung vài cái, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn – rốt cuộc có thể hồi thôn rồi. Nhưng là hắn không hề biết, chiến thuyền này hoàn toàn không phải con thuyền mà Trương Quân Thực đã chuẩn bị, chẳng qua là ký hiệu giống nhau mà thôi, mục đích vốn dĩ hoàn toàn bất đồng.
Mà bên kia, Trương Quân Thực luôn kiên nhẫn chờ đợi trên thuyền, thế nhưng qua cả giờ ngọ vẫn không thấy bóng dáng người kia. Hắn trong lòng thầm biết không ổn, lập tức phái người đi thăm dò, vừa vặn biết được hoàng đế cũng đã phái một đám lớn thị vệ xuất cung tìm người. Rõ ràng người nào đó quả thực đã rời khỏi hoàng cung rồi, nhưng là không biết đi đâu. Chẳng lẽ lạc đường rồi? Trương Quân Thực ngẩng đầu nhìn trời. Không thấy bóng dáng của Đại Khí, mà những con gà khác cũng giống hệt như mất tích hàng loạt, ngay cả một cong lông cũng không bỏ sót lại. Thực sự là khi cần đến gà thì một con cũng không có, vô cùng đáng giận. Đợi đến lúc chạng vạng, hắn rốt cuộc bỏ đi, đau lòng không gì sánh được mà xác nhận – người nào đó lại như bướm bay đi mất rồi. Có đúng là nhất thiết phải dùng dây thừng trói tên kia lại thì mới đảm bảo được thiên hạ thái bình hay không? Như thế, mấy tên 'công quân'(*) khổ bức lại một lần nữa sum vầy, nhìn nhau rơi lệ.
(*) Công quân: chính là chúng công nhà ta.
Về phần Minh đế, sau khi biết tin Nhiếp Bất Phàm bỏ trốn, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Phiền Lạc, ai ngờ thái giám truyền triệu được phái đi, khi trở về thế nhưng lại bẩm báo, 'Quốc sư chẳng biết đi đâu'.
Chẳng biết đi đâu? Minh đế đen mặt, âm thầm suy nghĩ, 'chẳng lẽ bọn hắn cùng nhau bỏ trốn?' Vừa nghĩ đến đây liền lập tức chắc chắn, hắn không khỏi nổi trận lôi đình. Tên kia trước là thần không biết quỷ không hay mà lấy trộm lệnh bài Chiếu Ngự, sau đó lại xúi giục Phiền Lạc cùng hắn bỏ trốn? Mà Phiền Lạc cư nhiên vì hắn nguyện ý từ bỏ thân phận và địa vị của mình? Minh đế mặt mũi sa sầm, nắm tay siết chặt, cực lực bác bỏ chính những suy đoán của bản thân.
Hắn phái rất nhiều thị vệ tiến hành lục soát truy bắt khắp kinh thành. Dám ngay trước mắt hắn ngang nhiên bỏ trốn, nhất định phải dạy dỗ một trận nhớ đời. Trên thực tế, việc Phiền Lạc vắng mặt chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Hắn vốn dĩ đang cùng vài tên sứ giả tham quan kinh thành Yên Thuấn, một đường đi thẳng tới tận bến tàu, trong lúc lơ đễnh lại phát hiện một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Tuy rằng người nọ đội mũ rộng vành, thế nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Mắt thấy đối phương lên thuyền, Phiền Lạc không chút suy nghĩ, vội vàng viện cớ thoát thân rồi tức tốc theo lên chiếc thuyền kia.
Đây là một chiến thuyền chở hàng tư nhân, không cho phép người ngoài bước vào, nhưng Phiền Lạc vừa nhìn ký hiệu trên thân thuyền đã biết chủ nhân con thuyền này là ai. Hắn lấy ra con dấu Quốc sư, lại đưa thêm một ít tiền 'đi lại', liền thuận lợi lên thuyền.
Lúc này, Nhiếp Bất Phàm đang nằm ở trên giường dùng ngón tay chơi kéo co với Ngộ Không, xung quanh còn có một đám gà hào hứng vây xem. Đám này chủ yếu là phi kê và thủy kê, những con gà còn lại đã tìm một đường khác để hồi thôn.
Ngộ Không liều mạng kéo sợi dây thừng, còn Nhiếp Bất Phàm một tay chống đầu, một tay quấn lấy sợi dây, hoàn toàn bất động.
Cuối cùng, Ngộ Không mệt mỏi gục xuống.
"Ha ha ha."
Nhiếp Bất Phàm ngửa đầu cười to ba tiếng, đắc ý nói, "Nhóc con, luyện thêm vài năm nữa rồi hãy tới so tài với bản trưởng thôn!"
"Ngươi nha, chơi kéo co chỉ thắng được một con khỉ to bằng bàn tay, có cái gì mà tự mãn!" Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên. Không đợi Nhiếp Bất Phàm đi tới nghênh đón, người bên ngoài đã tự ý mở cửa bước vào.
"A? Quốc sư."
Nhiếp Bất Phàm mở to hai mắt, chỉ vào hắn hỏi, "Ngươi như thế nào lại ở đây."
"Những lời này hẳn là nên để ta hỏi ngươi mới đúng."
Phiền Lạc tiện tay đóng cửa, chậm rãi đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống người nọ, "Ngươi muốn đi đâu."
"Đương nhiên là về nhà."
Nhiếp Bất Phàm không chút do dự trả lời.
"Về nhà."
Phiền Lạc nhướn mày nói, "Ngươi biết người của Kỳ Tự đảo."
"Kỳ Tự đảo."
Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt mịt mờ, nhưng là cái địa danh này hình như nghe có chút quen tai.
Phiền Lạc kỳ quái nói, "Ngươi không biết Kỳ Tự đảo? Vậy tại sao lại lên thuyền của bọn họ."
"A."
Nhiếp Bất Phàm sửng sốt, "Đây là thuyền của Kỳ Tự đảo."
Hắn lại nhớ, Thái Bạch từng nói qua bản thân chính là Thiếu đảo chủ của Kỳ Tự đảo. Chẳng lẽ Trương Tam và Thái Bạch hợp tác với nhau? Phiền Lạc tuy rằng hỏi như vậy, nhưng hắn một chút cũng không tin Nhiếp Bất Phàm là người của Kỳ Tự đảo.
Cư dân ốc đảo kia rất dễ nhận dạng, nước da ngăm đen, phục sức đặc biệt khác thường, kỹ năng bơi lội vô cùng tốt, trên người luôn mang theo một mùi tảo biển của đại dương.
Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, cười nói, "Ta ở tại một thành nhỏ phía Đông Nam."
"Phía Đông Nam."
Phiền Lạc bình tĩnh nói, "Nhưng là chiến thuyền này đang thẳng hướng Tây Nam mà chạy, sau khi đi vào nhánh sông chính sẽ cùng chủ thuyền hội họp, tiếp đó xuôi dòng tiến thẳng ra biển khơi."
"Thẳng ra biển khơi."
Nhiếp Bất Phàm mãnh liệt ngồi phịch xuống khiến cho tiểu hầu tử đang đứng trèo lên người hắn ngã chổng vó lên trời.
"Trước đó ngươi không biết."
Phiền Lạc tay vắt sau lưng, ngưng thần nhìn hắn.
Nhiếp Bất Phàm nhìn trời, trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó tức thì nhào tới ôm lấy thắt lưng Phiền Lạc, ưỡn người ra sau nhìn đối phương, cười nói, "Quốc sư, theo ta lên đảo vui chơi vài ngày được không."
Phiền Lạc không có động tĩnh gì, thản nhiên nói, "Ngươi từ trong cung lén lút chạy tới đây, Hoàng thượng nhất định sẽ nổi trận lôi đình, ngươi muốn ta như thế nào ăn nói với hắn."
"Còn ăn nói cái gì."
Nhiếp Bất Phàm cười đến rực rỡ xán lạn, "Chúng ta cách đây không lâu tuyên bố luyến ái lẫn nhau, hiện tại lại cùng biến mất, với chỉ số thông minh của Hoàng thượng, sao lại không đoán ra chúng ta có gian tình? Qua một thời gian nữa sẽ gửi cho hắn một tấm thiệp mời báo rằng chúng ta đã định chung thân, khiến hắn hiểu được đại cục đã định, vô pháp lay chuyển. Cứ như vậy bóp chết 'cơ' tâm của hắn, chúng ta liền có thể vui vẻ ăn mừng rồi."
Ngươi xác định ngươi đây là không phải lửa cháy lại đổ thêm dầu, chọc hắn tức chết đi? Phiền Lạc không nói gì.
"Dù sao ta cũng sẽ không hồi cung."
Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười, nói, "Ngươi nếu như không đồng ý, có thể lặng lẽ mật báo cho hắn, ta đây sẽ bắt ngươi về làm áp trại phu nhân, thực sự làm tới mức 'chuyện đã rồi', cho ngươi chỉ còn nước thất 'thân' gào khóc, kêu oan cũng không có cửa."
Phiền Lạc im lặng nhìn hắn, đột nhiên có loại cảm giác chính mình đã bước xuống tặc thuyền (*).
(*)Tặc thuyền: thuyền của bọn cướp, giết người cướp của gian dâm cưỡng bức, không gì không làm.
Nhiếp Bất Phàm đặt tay lên vai hắn, tiếp tục nói, "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ không làm thế với ngươi, lại còn đảm bảo cuối cùng sẽ khiến ngươi công thành lui thân (*), ngàn đời bất diệt."
(*) công thành lui thân: hoàn thành công đoạn thối lui rút chân ra khỏi việc này. Mấy lời phía sau thì xin miễn đi, đa tạ.
Phiền Lạc đáy mắt chợt lóe tinh quang, vươn tay ôm lấy thắt lưng người kia, thấp giọng nói, "Kỳ thực, ta lại muốn xem ngươi làm sao khiến ta thất 'thân' gào khóc, 'công' thành lui thân."
Từ sau lần rời cung ngày ấy, Phiền Lạc liền không cách nào ngăn cản được khát vọng chỉ chực bùng cháy nơi đáy lòng, thậm chí còn gặp một hồi xuân mộng. Người kia trong mộng mị sắc vô cùng, xinh đẹp động nhân, khiến cho hắn không thể nào nhẫn nhịn, muốn chiếm lấy.
Trong đầu hắn tự động tái hiện lại những hình ảnh đã thấy trên cuốn 'Đoạn tụ đồ', mỗi tư thế, mỗi biểu tình cũng đều làm cho người ta mê muội.
Phiền Lạc hiểu được, hắn quả thực đã động tâm với người này. Nhưng tên kia lại là người của hoàng thượng, quanh năm ở chốn thâm cung, cho dù hắn muốn vọng tưởng cũng không thể được.
Bất quá hôm nay thì khác, người nọ chạy khỏi hoàng cung, lại vừa vặn bị hắn bắt gặp, đây chẳng lẽ không phải chính là thời cơ trời ban cho hắn hay sao? Phiền Lạc cũng không lo Hoàng thượng sẽ giận cá chém thớt mà trút giận lên gia tộc của hắn. Với hiểu biết của hắn đối với Hoàng thượng, người kia tuyệt đối sẽ không vì một chuyện nhỏ mà làm hư đại sự.
Hắn chỉ có thể nói một tiếng 'cáo lỗi' với Hoàng thượng mà thôi, cái tên tai họa này, hắn là thật lòng muốn thu nạp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top