Chương 75: Di chứng rắn cắn

Ngay sau khi Thái Bạch và Nhiếp Bất Phàm lặn xuống nước không bao lâu, Vệ Địch liền nhận được tin hai người bỏ trốn. Hắn tức đến mức không thở nổi, liền lập tức hạ lệnh cảnh giới khắp trong ngoài Đông Thịnh Thượng Phủ. Bất quá lần này hắn đã tính toán sai, đám mèo ngoài phủ chẳng con nào kịp thời báo động cho hắn, thậm chí còn không mảy may phát ra động tĩnh gì.

Hắn thổi còi - đây là tín hiệu triệu tập đàn mèo, nhưng lết quả là chỉ triệu hồi được hai ba con, những con còn lại không rõ đi đâu. Nhận thấy tình hình không ổn, hắn bình tĩnh, tự mình dẫn người đi lục soát cả thung lũng, nhưng trải nửa canh giờ vẫn không thu hoạch được cái gì.

Vệ Địch không nén được cơn giận, bực bội ra lệnh, "Đi, canh chừng ở tất cả những con đường có thể dẫn thông ra nơi khác, tuyệt không để người trốn khỏi địa phận Yên Thuấn."

Hắn chắc chắn rằng, tham gia vào hành động bỏ trốn lần này không chỉ có hai người Thái Bạch và Nhiếp Bất Phàm mà còn có những người khác phối hợp tác chiến, bằng không người kia không thể trốn đi gọn gàng nhanh lẹ như vậy được. Ở nhiều nơi trong phủ và sơn cốc, hắn tìm thấy lông gà và những dấu móng cào, điều này càng nghiệm chứng cho suy đoán của hắn. Trên đời này, e là chỉ có gà ở Kê Oa thôn mới có loại bản lĩnh không chỉ tự do đi ra đi vào phủ đệ mà còn hoàn toàn áp chế được mèo của hắn.

"Đáng giận, thật là sơ ý quá. Nhiếp Bất Phàm, nếu để ta bắt được một lần nữa, ta nhất định đánh gãy chân ngươi." Vệ Địch rống giận.

Bên kia, Vương Thi Thiện đi ra khỏi khe núi liền tụ họp cùng đám người Trương Quân Thực. Lúc này bọn họ đang ngụ trong một thôn trang ở ngoại thành Yên Thuấn, cũng chính là địa điểm giao hẹn với Nhiếp Bất Phàm.

"Vương huynh, ngươi tại sao không ở ngoài cốc chi viện cho Bất Phàm."

Trương Quân Thực hỏi.

"Ta không thấy hắn."

Vương Thi Thiện trả lời, "Hắn hẳn là đã đi đường khác rồi."

Lý Dực trầm giọng nói, "Ngươi khẳng định hắn an toàn sao? Thái Bạch kia có thể tin cậy được hay không."

"Không biết."

Vương Thi Thiện bình tĩnh nói, "Nhưng ta tin tưởng khả năng nhìn người của Nhiếp Bất Phàm."

"Tin hắn." Lý Dực hừ một tiếng, "Hắn làm chuyện gì cũng không đáng tin."

Trương Quân Thực cười cười, "Còn một - hai canh giờ nữa là đến hừng đông. Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, có Hoa Cô Nương và Đại Khí ở đây thì không lo không tìm được hắn."

Ba người lại bàn bạc một chút, sau đó từng người một tản đi.

Trời tờ mờ sáng, không khí ban mai lạnh buốt.

Thái Bạch giật mình, từ trong mê man mà tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm gần mình trong gang tấc. Người kia dựa sát vào thân thể mình, khí tức ấm áp, bộ dáng khi ngủ vô cùng bình thản.

Thái Bạch khẽ cử động để không làm kinh động hắn, lặng lẽ vận khí luân chuyển toàn thân, sau khi xác định chính mình không còn gì đáng ngại liền nhịn không được mà hoan hỉ trong lòng. Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra tình trạng của Nhiếp Bất Phàm, phát hiện trên người đối phương có chút sốt.

Hắn nhớ tới lúc trước, khi mình đang hút độc cho người kia lại dở chừng lăn ra bất tỉnh. Nói cách khác, nọc rắn trong người tên kia còn chưa được thanh tẩy sạch sẽ? Thái Bạch sắc mặt đại biến, cẩn thận lật người Nhiếp Bất Phàm lại, kéo quần của hắn xuống tận bắp đùi, nhìn kỹ thì thấy vết máu ứ đọng trên mông trái của hắn hình như đã tiêu tán không ít, cả dấu răng ban đầu cũng đã đầy thịt lên.

Thái Bạch âm thầm thở phào một hơi, khẳng định Nhiếp Bất Phàm không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Đang lúc định kéo quần của hắn lên, Thái Bạch lại thấy hắn đột ngột vắt chân, vừa vặn kẹp chặt tay mình vào giữa.

Thái Bạch biểu tình cứng ngắc, động cũng không dám động. Xúc cảm nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền đến khiến cho tim hắn đập mạnh liên hồi, tầm mắt không tự chủ mà lướt qua vùng giữa hai bắp đùi trong của người kia, huyệt khẩu mềm mại nõn nà như cánh hoa... Hắn vội vã chuyển dời tầm mắt, thầm mắng chính mình bụng đói ăn quàng, đối với một nam nhân mà lại đâm ra ngây ngẩn, thật là có bệnh. Lúc này, Nhiếp Bất Phàm vô thức líu ríu một tiếng, "Lạnh quá."

Thái Bạch lấy lại tinh thần, nhanh chóng giúp hắn kéo quần lên, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn, vươn tay ôm người vào trong ngực.

Nhiếp Bất Phàm thò tay lần mò vào trong y phục đối phương, men theo làn da vòng tới sau lưng hắn, gắt gao ôm chặt, cả mặt cũng dám vào lồng ngực người kia, khóe miệng hơi hơi cong lên, tựa hồ vô cùng thỏa mãn.

Thái Bạch nhìn mà có chút ngây người. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, thân nhiệt truyền giao giữa hai người vậy mà lại có thể làm cho người ta cảm thấy dễ chịu như vậy. Ôm hắn, dường như hết thảy hàn ý đều bị xua tan.

Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn vô ý vô thức, trong lúc cùng Thái Bạch tứ chi quấn quýt giao triền, hạ thân cũng chặt chẽ dán vào nhau, việc này không thể tránh khỏi cọ xát.

Thái Bạch cảm nhận được một luồng khí nóng tràn xuống phía bụng dưới, một thứ khát vọng không thể hiểu nổi bỗng chốc lan tràn khắp toàn thân hắn.

Là một thanh niên nhiệt huyết sục sôi thân tâm khỏe mạnh, hắn sâu sắc cảm nhận được sự sung mãn mà nam nhân thường gặp sáng sớm (*). Thứ kia thực sự là cứng như sắt, một mực vận sức chờ phát động.

(*)Là 'chào cờ' buổi sáng.

Hắn lặng lẽ niệm đọc Thanh tâm chú(**), cố gắng phân tán sự chú ý của chính mình. Tiếc rằng động tác của Nhiếp Bất Phàm quá mị hoặc, mềm mại như rắn, thỉnh thoảng lại nhúc nhích một chút, mà mỗi lần nhúc nhích đều khiến cho Thái Bạch kinh hồn bạt vía. Hô hấp của tên kia nóng bỏng, không ngừng phả lên da thịt hắn, khiến cho hắn tê dại từng hồi.

(**) Thanh tâm chú: bài chú giúp tâm trong sạch.

Hắn biết quan hệ giữa Nhiếp Bất Phàm và Vệ Địch. Nam nhân và nam nhân cũng có thể giao hoan, nhưng là từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng dám thử qua... Ách, chính mình đang nghĩ cái gì đây? Thái Bạch vội vàng niệm chú đè nén suy nghĩ trong đầu, đỏ mặt mà thành thành thật thật đóng vai trò cái gối ôm của Nhiếp Bất Phàm.

Đến khi Nhiếp Bất Phàm tỉnh lại, thì mặt trời đã lên cao.

Hắn xoa xoa mắt ngồi dậy, mơ màng hỏi, "Giờ nào rồi."

Thái Bạch đáp, "Hẳn là sắp trưa rồi."

"A, thời điểm ước hẹn cùng bọn Vương Ngũ qua mất rồi."

Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ đầu, suy nghĩ dường như thanh tỉnh lại một chút, thoáng nhìn Thái Bạch vẫn còn đang nằm, nghi hoặc hỏi, "Ngươi còn không dậy sao? Thời gian không còn sớm nữa."

Thái Bạch khóe miệng co rút, giống như cương thi cứng ngắc mà đứng lên. Bị Nhiếp Bất Phàm ôm một hai canh giờ, nửa người của hắn đều tê liệt rồi.

Nhiếp Bất Phàm người này còn không biết tốt xấu mà cười nhạo hắn, "Ha ha, nhìn bộ dạng của ngươi đã biết ngủ không đúng tư thế rồi, về sau luyện tập nhiều một chút đi."

Thái Bạch quay đầu đi, âm thầm lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là 'đổi trắng thay đen', 'vừa ăn cướp vừa la làng' rồi.

Hai người tùy tiện rửa mặt, sau đó cùng đi xuyên qua thác nước tới chỗ hẹn.

Đi một đoạn, chợt nghe một tiếng chim hót rất dài, sau đó liền thấy một con chim Ưng bay vút xuống, dừng trên nhánh cây cách hai người không xa.

"Đại Khí." Nhiếp Bất Phàm hưng phấn chạy tới.

Đại Khí ngẩng cao đầu, một vẻ 'miễn cưỡng cho ngươi chút thể diện' mà phản ứng một cái.

Trên cẳng chân nó buộc một bức thư của đám người Vương Thi Thiện. Trên thư ngoại trừ hỏi thăm tình hình của Nhiếp Bất Phàm ra còn đề cập đến việc địa điểm hẹn của bọn họ đã bị người của Vệ Địch phát hiện và theo dõi, cho nên Nhiếp Bất Phàm hãy trực tiếp vào thành, hội họp với bọn họ tại khách điếm Vân Lai.

Thái Bạch đọc thư xong liền hỏi, "Chúng ta vào thành sao."

Nhiếp Bất Phàm gật đầu, "Đương nhiên, thuận tiện đi tìm đại phu, nọc rắn trong người ngươi còn chưa tiêu trừ triệt để."

Thái Bạch nghe vậy, cảm nhận được sự quan tâm của Nhiếp Bất Phàm, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia ấm áp, nhẹ giọng nói, "Ngươi cũng vậy."

"Được, phiền ngươi hồi âm cho bọn họ."

Nhiếp Bất Phàm đưa giấy cho Thái Bạch. Đám người Vương Thi Thiện rất cẩn thận, còn chuẩn bị cho bọn hắn một mảnh giấy Tuyên Thành trắng tinh để tiện cho bọn hắn trả lời.

"Nhưng là dùng cái gì để viết đây."

Thái Bạch nhận lấy tờ giấy rồi thử tìm kiếm khắp nơi, xem có cái gì có thể viết được hay không.

Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nắm lấy tay hắn, thành khẩn nói, "Tiểu Bạch, đừng sợ, chỉ đau một chút thôi."

Thái Bạch còn chưa hiểu hắn có ý gì đã thấy ngón trỏ trên bàn tay phải đau nhói, tiếp đó một giọt máu chảy ra.

Nhiếp Bất Phàm vứt đi cái gai nhọn không biết nhổ được ở xó nào, giống như giao nhiệm vụ trọng yếu cho hạ cấp mà ra lệnh nói, "Có thể viết."

Thái Bạch khóe miệng co rút, đây là muốn hắn viết huyết thư sao? Hắn nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm, Nhiếp Bất Phàm lại đáp lại hắn bằng một ánh nhìn tán thành cùng khích lệ. Hắn đành phải chấp nhận số phận mà vuốt phẳng tờ giấy, để lên trên một phiến đá bằng phẳng, hỏi, "Viết cái gì."

"Trước tiên báo cho bọn hắn một tin bình an, nói chúng ta mọi thứ đều tốt đẹp, đang định chạy tới chỗ hẹn. Sau đó hỏi bọn hắn hiện tại đang ở đâu, khi nào thì tụ họp cùng chúng ta, Vệ Địch có làm khó bọn hắn hay không, có cần ta chi viện không..."

"Từ từ."

Thái Bạch càng nghe sắc mặt càng xanh mét, vội vàng ngắt lời, "Viết nhiều như vậy, máu ta chẳng phải chảy hết rồi sao, có thể ngắn gọn một chút không? Hơn nữa, bọn họ còn cần ngươi chi viện sao? Ngươi ẩn náu cho cẩn thận chính là giúp bọn họ nhiều lắm rồi."

Người này ban nãy quan tâm lo lắng cho hắn, kỳ thực chính là để ngày sau muốn hắn lấy máu lót đường đi, "Ngắn gọn chút."

Thái Bạch liên tục gật đầu.

"Được."

Nhiếp Bất Phàm vươn ra hai ngón tay, hào khí ngút trời nói, "Vậy viết hai chữ - đã duyệt." Đại Khí đạp mây bay đi.

Hai người Thái Bạch và Nhiếp Bất Phàm lẩn lẩn trốn trốn, lén la lén lút trà trộn vào dòng người mà đi vào thành. Trên người bọn họ không có tiền mặt. Cũng may là Nhiếp Bất Phàm sớm có chuẩn bị, trước đó cạy ra mấy viên ngọc trên bức bình phong của Vệ Địch rồi mang theo bên người.

Hai người vào tiệm cầm đồ đổi được ba mươi lượng, đủ cho bọn họ ăn uống ngủ nghỉ ở khách điếm Vân Lai chừng năm, sáu ngày. Bởi vì phí tiêu dùng ở Yên Thuấn khá cao, khách điếm Vân Lai này tuy là loại nhà trọ bậc trung nhưng cũng tốn kém ngang với khách điếm đắt nhất ở thành Khê Sơn rồi.

"Các ngươi bị làm sao."

Trong y quán, một lão nhân râu bạc trắng hỏi hai thanh niên y phục nhàu nhĩ, hình dáng có chút tiều tụy ở trước mặt.

Thái Bạch xắn ống quần lên, để lộ ra vết thương trên đùi, nói, "Hôm qua chúng ta bị rắn cắn, muốn nhờ đại phu kiểm tra giúp một chút."

Đại phu nhìn kỹ tình trạng miệng vết thương, lại bắt mạch cho Thái Bạch, gật gù nói, "Độc tố trong người ngươi đã được thanh trừ kịp thời, nếu chậm nửa khắc, e là thần tiên cũng khó cứu."

Thái Bạch an tâm, áy mắt sau đó liền mang chút nhu tình mà nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm ở bên cạnh. Nhưng là, người kia đang nhìn ngang ngó dọc đánh giá một lượt bài trí trong y quán nên không chú ý tới ánh mắt chứa chan tình cảm của Thái Bạch.

"Ta kê cho ngươi vài vị thuốc phù hợp, vừa uống vừa đắp, trong ngoài kết hợp, tiêu trừ nốt dư độc trong cơ thể, qua hai ba ngày liền vô sự."

Đại phu hạ bút, rất nhanh sau đó đã viết xong đơn thuốc, giao cho người giúp việc đi bốc thuốc.

"Đa tạ đại phu. Vị bằng hữu kia của ta cũng bị rắn cắn, có phải cứ dùng dược giống ta là được đúng không."

Thái Bạch vỗ vỗ vào Nhiếp Bất Phàm.

"A? Hắn bị cắn chỗ nào? Để lão phu xem thử."

Đại phu nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm.

Thái Bạch do dự không đáp.

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt thản nhiên nói, "Mông."

"Tình trạng miệng vết thương ra sao."

Sắc mặt đại phu cũng không có gì bất thường, hỏi tiếp.

Lúc này Thái Bạch chủ động trả lời, "Thương thế nhẹ hơn so với ta, không bị sưng, nhưng mà có chút bầm tím."

Đại phu gật gật đầu, bắt đầu bắt mạch cho Nhiếp Bất Phàm. Một lúc lâu sau, lông mày đại phu cau lại.

Thái Bạch trong lòng kinh hãi, cẩn thận hỏi, "Đại phu, làm sao vậy."

Đại phu biểu tình nghi hoặc, không để ý tới Thái Bạch, chỉ hỏi Nhiếp Bất Phàm, "Ngươi bình thường không cảm thấy thân thể có gì khó chịu sao."

"Không có."

Nhiếp Bất Phàm lắc đầu, "Ăn ngon, ngủ tối, thắt lưng không đau, chân không mỏi."

"Vậy thật kỳ lạ."

Đại phu lẩm bẩm, "Tại sao lại có mạch tượng giống như thế này chứ."

"Giống cái gì."

Thái Bạch vội la lên, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

"Vị công tử này rõ ràng giống như lâm trọng bệnh. Dựa vào tình hình hiện tại, hắn thậm chí sống không nổi một năm nữa."

Đại phu thẳng thắn nói.

"Nói đùa gì vậy."

Thái Bạch bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt kinh hãi, "Đại phu, bộ dáng hắn có chỗ nào giống lâm trọng bệnh."

"Cho nên lão phu mới nói là kỳ quái. Mạch tượng của hắn không ổn định, giống như lúc có lúc không, sức lực mạnh mẽ, thanh âm sang sảng, cũng có thể đây là dấu hiệu Hồi quang phản chiếu. "

Đại phu lại lắc đầu, "Nhưng là vị công tử này lại nói ngày thường thân thể hắn khỏe mạnh, không có bất cứ khó chịu gì, thật làm người ta nghĩ mãi không ra."

Thái Bạch sắc mặt tái mét, nhưng Nhiếp Bất Phàm ngược lại thần sắc vẫn bình thường. Không nghĩ tới cư nhiên lại có người dựa vào bắt mạch mà có thể nhìn ra manh mối, vị đại phu này quả thực là y thuật cao minh, hoàn toàn không phải đẳng cấp mà tên Từ đại phu cái dị trạng gì cũng không nhìn ra ở Kê Oa thôn kia có thể so sánh được.

Thái Bạch thấy hắn như thế, không khỏi nghi ngờ hỏi, "Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết."

"Biết cái gì."

Nhiếp Bất Phàm vẫn vô tâm vô phế mà cười.

"Biết thời gian của mình không còn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top