Chương 7: Lý Tiêu Dao

Trương Quân Thực vẫn cảm thấy Nhiếp Bất Phàm không giống người xuất thân bần hàn. Người này tướng mạo xinh đẹp, khí chất ưu tú, chỉ là ngày thường ăn mặc quá mức tùy tiện, thậm chí có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Nhưng nếu có thể thay đổi một thân xiêm y nho nhã, chắc chắn phong thái sẽ không tầm thường.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy vẫn là bị chấn động một hồi.

Người trước mắt lấy áo lụa xanh thẫm làm nền, trường bào lam nhạt khoác bên ngoài, đường viền nơi cổ áo thêu hoa tinh tế, đai lưng buộc chặt lấy eo thon, ống tay áo rộng dài phất phơ buông xuống, thân hình thẳng tắp, giống hệt như một thiếu niên ôn nhã từ trong sách bước ra.

Trương Quân Thực nhìn chăm chú vào Nhiếp Bất Phàm, cảm thấy hắn trước sau giống như hai người hoàn toàn khác biệt, một thứ tình cảm yêu thích rất tự nhiên liền nảy sinh trong lòng.

Nhiết Bấp Phàm lắc lắc tay áo, nói, "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm chiều chứ?"

"Đợi một chút." Trương Quân Thực xoay người lấy từ trong tủ ra một cái mũ dành cho văn sĩ, tự tay đội lên đầu Nhiết Bất Phàm.

Tóc của Nhiếp Bất Phàm chỉ vỏn vẹn tới mang tai, không thể buộc lên, đội mũ văn sĩ là hoàn hảo nhất.

"Được rồi." Trương Quân Thực mặt mày tươi cười, nắm tay hắn kéo ra ngoài cửa.

Nhiếp Bất Phàm vừa mới định dắt theo hai con gà lúc này đang ngồi chờ ngoài cửa thì Trương Quân Thực nói, "Đêm nay không dắt theo chúng có được không?"

Nhiếp Bất Phàm suy nghĩ một chút, quyết định tháo sợi dây đang buộc chúng nó ra, dặn dò, "Hoa cô nương, Lang Gia, hôm nay là lễ hội, các ngươi được phép tự do vui chơi, chơi chán thì tự mình tìm đường về, không được gây chuyện, bằng không gia pháp nghiêm trị!"

Trương Quân Thực khóe miệng giật giật mấy cái, ý của hắn vốn là để hai con gà ở lại chỗ này.

"Ngươi thả chúng nó ra, không sợ đi mất hay sao?"

"Không việc gì." Nhiếp Bất Phàm cười xán lạn nói, "Chúng nó biết đường."

Gà lại có thể biết đường? Chúng đều là cẩu biến hình sao?

Trước tình huống mờ mịt không thể lý giải, Trương Tam công tử đành bày ra vẻ mặt phi thường ngạc nhiên...

Hai con gà cao hứng chạy ra ngoài. Hai người Trương Quân Thực và Nhiếp Bất Phàm đơn giản ăn một bữa cơm tối, sau đó nhàn nhã đi dạo chợ đêm.

Chợ đêm trong hội Trung thu, đâu đâu cũng là người chen chúc, phi thường náo nhiệt, đủ loại trò chơi với ngụ ý may mắn cát tường bày ra ở khắp mọi nơi. Đèn lồng treo trải dọc các con phố, trên sông thả hà đăng, từng đốm sáng lấp loáng rực rỡ trôi trong đêm tối.

Trương Quân Thực dắt theo Nhiếp Bất Phàm đi dọc theo dãy phố, đàm luận với hắn về những nơi nổi tiếng thú vị, hoặc đứng xem tạp kỹ, cũng có lúc nghe ca nương tấu khúc, đôi khi dưới đèn thưởng hoa... chơi đùa đến thập phần tận hứng.

Bọn hắn một người tao nhã ôn hòa, một người thanh tú xán lạn, đi ở giữa đám đông thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Đặc biệt là những nữ tử khuê các hiếm có dịp xuất môn kia, khi đi thoáng qua đều khe khẽ liếc trộm một cái, thậm chí có người còn phái người hầu đi dò hỏi lai lịch bọn hắn.

Bất quá các nàng rất nhanh phát hiện, hai người này đều có mắt không tròng, đối với nữ nhân thấy mà như không, đặc biệt là công tử ôn nhã kia, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người còn lại, cười khẽ nói nhẹ, cử chỉ vô cùng thân mật.

Hai người không để người khác vào trong mắt, hoàn toàn không ý thức được giữa họ có gì đó không thích hợp.

Trương Quân Thực dừng chân trước một quán hàng rong, nói, "Chúng ta mua một chiếc hà đăng, đợi đến khi đi tới bờ sông thì thả, thế nào?"

"Được." Nhiếp Bất Phàm đầy hứng thú nhìn hà đăng muôn hình vạn trạng bày bán trong quán, hồ điệp, thỏ ngọc, gà trống, hầu tử đủ loại đều có, chế tác khéo léo xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.

"Ngươi thích cái nào? Thỏ ngọc được không?" Trương Quân Thực cầm lấy một lồng đèn hình con thỏ, xoay người cười nói với người bên cạnh.

Vừa nâng mắt lại bắt gặp ngay một đại nam nhân thân hình cường tráng, để râu quai nón. Người nọ thẹn thùng đáp, "Ta đây thích hợp với thỏ ngọc sao?"

Dáng cười trên mặt Trương Quân Thực lập tức cứng đờ, nguyên lai là người vẫn đứng bên cạnh hắn không biết từ lúc nào đã biến mất. Hắn tìm kiếm khắp nơi, chỉ thấy dòng người qua lại không ngớt, còn bóng dáng người nọ đang ở nơi đâu?

...

Một khắc trước đó.

Hai con gà đang sung sướng vì được thả tự do kia đầy kích động mà chạy khỏi tiệm cơm, chạy như bay xuyên qua đám người, thỉnh thoảng ngẩng đầu quác quác vài tiếng, sau đó còn cố ý lưu lại vài "vật kỷ niệm" tại những xó xỉnh vừa ngao du qua.

Bất thình lình, Lang Gia dừng lại, nhận ra một cái khách điếm quen thuộc, ánh mắt lộ ra quang mang vui sướng, ngay sau đó xoạt một cái lách vào bên trong.

Hoa cô nương thấy vậy liền rất có phong độ lão đại chiếu cố hậu bối mà theo sát sau lưng.

Mục tiêu của Lang Gia chính là lầu hai thẳng tiến, nó linh hoạt tiến vào một sương phòng kín đáo.

Bên trong phòng bày biện những đồ trang trí hoa lệ, mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra bốn phía. Chính giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ lim trạm trổ tinh mỹ. Bên cạnh bàn, một vị công tử trang phục hoa lệ thư thái ngồi, ăn mặc rực rỡ, thần sắc lãnh ngạo, rõ ràng chính là Hoa khổng tước đã một lần đi tới Kê Oa thôn.

Hắn giơ đũa vừa định gắp đồ ăn, lại cảm giác như có vật gì âm ấm đang cọ cọ ở dưới chân mình. Cúi đầu nhìn xuống, bắt gặp chính là một con gà mái béo ú ngu xuẩn.

Hoa khổng tước lập tức giống như gặp phải ôn dịch, hung hăng một cước đá bay.

Lang Gia hét thảm một tiếng, vẫy cánh ngã nhào trên mặt đất. Vừa đứng lên, nó lại can đảm thấy chết không sờn mà lao vào Hoa khổng tước. Hoa khổng tước sắc mặt xanh mét, quơ lấy chén rượu ném vào một bên chân nó.

Lang Gia hiện nay tuy chỉ là một con gà nhưng thân thể so với trước còn cường mạnh hơn mấy lần. Hoa khổng tước dùng cả nội lực để ném chén rượu, thế nhưng chỉ khiến nó đau một chút, sau đó lại bắt đầu bày ra bộ dáng một mãnh kê bi tình...

Ồn ào một hồi như vậy, gia nô canh giữ cách đó không xa cũng chạy tới.

Lang Gia hai mắt đẫm lệ, thê lương mà gào khóc, vừa bị đạp rơi xuống đất lại tiếp tục bám lấy chủ nhân trước đây của mình.

"Đều phát ngốc ở đấy làm gì?" Hoa khổng tước gầm lên, "Còn không đuổi cái con gà điên không biết từ đâu mò tới này đi?"

Mấy tên gia nô như sực tỉnh giữa cơn mơ, tụ nhau lại bao vây thành một vòng, muốn bức con gà mái ra khỏi cửa.

Ai ngờ thân hình kê tỷ linh hoạt nhạy bén, những gia nô kia ngay cả một cái lông gà cũng chưa chạm được vào, trái lại còn để nó vài lần bám được góc áo của Hoa khổng tước.

Hoa khổng tước là người luyện võ, hiện tại lại bị một con gà chà đạp như thế này, nếu truyền ra ngoài quả thực không còn mặt mũi nhìn người khác.

Hoa khổng tước giận sôi máu, lạnh lùng nói, "Bắt nó làm thịt, làm thịt!"

Đám gia nô lĩnh mệnh, từng kẻ từng kẻ hung thần ác sát, mặt mũi cực kỳ dữ tợn.

Lang Gia toàn bộ tâm tình đều đặt lên người Hoa khổng tước, không màng đến nguy hiểm rình rập tới gần, nhưng là ngay khi nó thiếu chút nữa rơi vào ma trảo thì Hoa cô nương thân hình to lớn oai phong lẫm liệt xuất hiện ngoài cửa phòng. Nó vỗ cánh nhảy lên, móng vuốt sắc bén khai triển công kích cường hãn.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Trong phòng nhất thời loạn thành một tràng, bóng người đan cài vào nhau, lông gà bay tán loạn, tiếng động phát ra to đến mức thu hút tất cả mọi người xung quanh. Hoa khổng tước tự khoe xuất thân cao quý, nhưng ngay lúc này mặt mũi xem như đã triệt để ném đi.

Sau khi phát bạo khí, Hoa cô nương vươn cổ, diễu võ dương oai kêu vài tiếng, sau đó dẫn Lang Gia bình bịch bỏ chạy.

Hoa khổng tước uất nghẹn một cục, từ cửa sổ nhảy xuống, chân vừa chạm đất liền thấy hai con gà chạy lướt qua trước mặt. Hắn đuổi theo không chút do dự, sau lưng còn có mấy tên gia nô cũng đuổi tới.

Hoa cô nương và Lang Gia theo hơi hướng của Nhiếp Bất Phàm mà bỏ chạy như điên, nhưng chân của Lang Gia đã thụ thương nên tốc độ suy giảm.

Đang khi chúng nó rẽ sang hướng đầu phố, Hoa khổng tước và vài tùy tùng nhảy lên, một cước đá văng chúng nó vào ngõ cụt, mà một màn này vừa vặt được Nhiếp Bất Phàm vốn dĩ đang chuẩn bị chọn hà đăng tận mắt chứng kiến. Vì thế hắn lập tức xoay mình chạy về phía bên kia, hướng bên kia chạy tới, hoàn toàn bỏ quên Trương Quân Thực.

"Hừ! Các ngươi còn muốn chạy đi đâu?" Hoa khổng tước lạnh lùng trừng hai con gà trong xó hẻm.

Hoa cô nương toàn thân dựng thẳng kê mao, chuẩn bị nghênh chiến, trong khi Lang Gia thần sắc ủ rũ, cúi gục đầu gà, đau thương nhìn Hoa khổng tước.

Hoa khổng tước xoa tay bẻ khớp một cái, hung ác nói, "Đêm nay sẽ ăn một bàn lớn thịt gà, một con hấp, một con đem nướng."

"Khụ." Từ ngoài con hẻm đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Hoa khổng tước xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tướng mạo khôi ngô, ăn mặc nho nhã chậm rãi đi tới.

Nhãn thần Hoa cô nương và Lang Gia sáng bừng lên, tưng tưng vài bước chạy vội tới bên chân Nhiếp Bất Phàm.

Hoa khổng tước thấy thế hỏi, "Đây là gà của ngươi?"

"Đúng vậy." Nhiếp Bất Phàm cười nói, "Không biết chúng nó đắc tội với công tử như thế nào?"

Hoa khổng tước lạnh mặt không nói lời nào, chuyện mất mặt như thế làm sao mà khoe ra?

Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Mấy con gà cưng của tại hạ thật không ngoan, nếu có gì mạo phạm, thỉnh công tử giơ cao đánh khẽ, chớ so đo."

Gà cưng? Dùng gà làm thú cưng? Hoa khổng tước tỉ mỉ đánh giá người trước mắt, thấy hắn khí chất không tầm thường, không hề giống bình dân áo vải, nhẫn nhịn lại cơn tức giận, hỏi, "Tại hạ Lý Hoài, không biết công tử xưng hô như thế nào?"

"Tại hạ 'Hưng Vinh' Lý Tiêu Dao." Nhiếp Bất Phàm mặt không đổi sắc tự giới thiệu.

Hưng Vinh là thủ phủ của Dục Quốc, phàm là người có liên hệ với thủ phủ đều là người có tầm ảnh hưởng to lớn.

Nhiếp Bất Phàm đã sớm nhận ra người trước mặt chính là tên Hoa khổng tước đã tới Kê Oa thôn lần trước, cách ăn mặc của hắn thật sự làm cho người ra rất khó quên. Lúc đó Hoa khổng tước và đám gia nô một con mắt cũng không thèm liếc qua hắn, hắn hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị nhận ra, huống chi bây giờ hắn một thân hoa y mỹ phục, dáng dấp so với ngày đó như hai người hoàn toàn khác nhau.

Quả nhiên, vừa nghe tới hai chữ "Hưng Vinh", lại họ Lý, biểu tình trên mặt Hoa khổng tước hòa hoãn đi một chút. Họ Lý có danh tiếng ở Hưng Vinh không ít, nói không chừng còn có chút quan hệ thân gia.

"Thì ra là người trong nội tộc, hạnh ngộ hạnh ngộ." Hoa khổng tước chắp tay hỏi, "Không biết Tiêu Dao công tử xuất thân môn hộ nào? Tại hạ dường như chưa từng nghe qua tên của công tử."

"A, chưa nghe qua cũng bình thường thôi, trưởng bối của tại hạ đã sớm không màng việc đời, quy ẩn sơn dã."

"Thì ra là thế." Hoa khổng tước biến sắc, thầm nghĩ: chẳng lẽ chính là Lý gia kia?

Nhiếp Bất Phàm khách khí nói, "Gặp gỡ là duyên phận, không bằng cùng tại hạ kết giao, mời Lý công tử dời bước tới Túy Tiên Lâu, cho tại hạ được hảo hảo thiết đãi Lý công tử, đồng thời cũng thay chúng nó bảy tỏ chút tâm ý."

Nhiếp Bất Phàm chỉ chỉ hai con gà dưới chân.

Hoa khổng tước luôn phân chia người mình gặp thành ba bảy loại. Nếu đã là người cùng đẳng cấp, hắn nhất định không ngại bán một chút thể diện.

Vì thế, hắn gắng gượng gật đầu đồng ý.

Lúc này, vài gia nô khác của Hoa khổng tước cũng đuổi tới nơi, lại bị hắn nói dăm ba câu đuổi đi, sau đó liền nối bước Nhiếp Bất Phàm cùng đi về Túy Tiên Lâu.

Trên thực tế, trước đó Nhiếp Bất Phàm ngay cả cái tên Túy Tiên Lâu cũng chưa từng nghe qua, đây là vừa rồi Trương Quân Thực nói cho hắn biết, nghe nói là tửu lâu xa hoa đệ nhất thành Khê Sơn.

Nhiếp Bất Phàm để Hoa cô nương và Lang Gia chờ ở bên ngoài.

Hai người đi vào Túy Tiên Lâu, lập tức có tiểu nhị vẻ mặt tươi cười chào đón đi đến, "Hai vị quý nhân cần gì a?"

"Còn phòng nào trang nhã lịch thiệp không?" Nhiếp Bất Phàm khoanh tay hỏi.

"Có, có, hai vị mời đi bên này."

Tiểu nhị dẫn hai người tới một nhã gian cao cấp. So với những thanh âm huyên náo hỗn loạn dưới lầu, nơi này rõ ràng tao nhã hơn rất nhiều.

Hoa khổng tước quen xa hoa, những cái này vốn là không thể lọt vào mắt hắn, mà Nhiếp Bất Phàm càng là không hề bận tâm.

Trong mắt những người ở bên ngoài, biểu hiện của hai người bọn hắn thực sự là vô cùng quý phái.

Để biểu thị sự cẩn trọng, chủ lâu tự mình bước đến chào hỏi.

Nhiếp Bất Phàm nói, "Ta cũng không yêu cầu nhiều, có món gì đặc sắc cứ mang lên, vị ngồi bên cạnh ta đây sơn hào hải vị nào cũng đã từng ăn qua, ông chủ đừng nghĩ có thể tùy tiện lừa gạt."

"Được được, tiểu nhân nhất định khiến cho hai vị khách quý vừa lòng." Nói xong liền gọi người đưa lên rượu và mấy món ăn khai vị.

"Lý công tử, mời."

Hoa khổng tước nâng chén đối ẩm.

Hai người hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới biển. Hoa khổng tước xuất thân bất phàm, kiến thức uyên bác, lời nói còn pha thêm mấy phần học thức. Mà Nhiếp Bất Phàm nghe tai nọ lọt qua tai kia, hơn nữa hắn tán phét không cần bản thảo, mặt không đỏ thở không mạnh mà đem những chuyện thú vị Trương Quân Thực vừa nói cho hắn biết thuật lại một phen, nói đến vô cùng ăn ý.

Không bao lâu, cao lương mĩ vị từng thứ từng thứ được bưng lên, ước chừng cũng hơn hai mươi món có lẻ.

Hoa khổng tước mặt không đổi sắc, mỗi món ăn chỉ dùng lướt qua một chút rồi thôi, hiển nhiên là cảnh tượng này, hắn hàng ngày nhìn đã quen mắt. Điều này không khỏi làm cho Nhiếp Bất Phàm cảm thán, người giàu thực sự vô cùng hoang phí.

"Ai nha." Nhiếp Bất Phàm đột nhiên vỗ vỗ cái trán, nói, "Hôm nay là lễ hội, chỉ ăn cơm thì không khỏi có phần nhàm chán, tại hạ đi gọi một ca nữ đến giúp vui."

"Không cần." Hoa khổng tước cười cười, "Ca nữ ở loại thành nhỏ này đều là dung chi tục phấn, có tài nghệ gì đáng để bỏ tiền?"

"Ha ha, từ xưa tới nay cao nhân đều ẩn nơi sơn dã, Túy Tiên Lâu này có một đào chính, nhạc khúc tinh mỹ, người bình thường muốn mời cũng không mời được đâu."

"A? Nghe nói như vậy, ta thật muốn xem một lần."

"Thỉnh Lý công tử chờ một chút, tại hạ tự mình đi mời."

"Làm phiền rồi." Hoa khổng tước rất có phong độ khoát tay một cái.

Nhiếp Bất Phàm ung dung ra khỏi nhã gian, cười khanh khách đi xuống lầu, sau đó trực tiếp đi thẳng ra khỏi Túy Tiên Lâu.

"Hoa cô nương, Lang Gia, chúng ta đi." Nhiếp Bất Phàm nhìn vào góc tường gọi một tiếng, sau đó dắt theo hai con gà nhẹ nhàng rời đi...

Hoa khổng tước đáng thương trước khi xuất môn còn chưa kịp mang theo tiền, đã vậy lại đuổi hết gia nô về, kết quả bị Nhiếp Bất Phàm công tử mặt mũi thuần lương, dáng dấp thanh cao hại cho phải ăn một chầu cơm Bá Vương (ăn cơm không trả tiền), việc này chắc chắn sẽ trở thành nỗi nhục suốt cả đời Hoa khổng tước...

Dám khi dễ gà của Nhiếp Bất Phàm, phải nhận đùa bỡn cho tỉnh ra.

Đi thật xa rồi, Nhiếp Bất Phàm còn có thể nghe được tiếng gào thét xuyên sông vượt núi của Hoa khổng tước, "Lý Tiêu Dao, đừng để cho bản công tử gặp lại ngươi!!!!!!!!!!"

Muốn tìm Lý Tiêu Dao, trước hết phải tu tiên đi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top