Chương 55: Ba con gà
Nam tử ôm con mèo vào lòng, chậm rãi đi về phía Nhiếp Bất Phàm.
Hắn càng tới gần thì con mèo trong ngực càng run rẩy kịch liệt, kêu meo meo không ngừng.
Nam nhân đáy mắt lạnh lẽo, khi chỉ còn cách chỗ Nhiếp Bất Phàm ngồi chừng ba bước thì dừng lại, từ tên cao nhìn xuống hỏi, "Giỏ này đựng cái gì?"
Cầm Bá Nha ngồi ở phía đối diện Nhiếp Bất Phàm toàn thân căng thẳng, trên mặt dù là bất động thanh sắc nhưng cơ thể đã kích hoạt chế độ cảnh giác.
Nhiếp Bất Phàm thế nhưng tựa hồ không hề cảm thấy áp lực cường hãn tỏa ra từ người nam nhân kia, chống cằm nhả ra một chữ, "Gà."
"Cái gì?" Nam nhân dường như nhất thời không tìm được mối liên hệ giữa câu hỏi của hắn và chữ "Gà".
"Gà." Nhiếp Bất Phàm nhắc lại một lần, "Không phải ngươi hỏi giỏ của ta đựng gì sao? Ta trả lời — Gààààà. Nghe hiểu chưa?"
Hắn giống như đang giáo huấn tiểu hài tử, dài giọng nghiêm túc nói, sau đó còn bổ sung một câu, "Nào, đọc theo ta một lần – Gààààà."
Xung quanh truyền đến vài tiếng hít sâu, cũng không biết là do nam nhân kia sinh khí hay là đang hấp thụ cái "uy danh" của gà kia.
Nam tử trầm mặc một hồi, lại nói, "Lấy ra xem thử."
Nhiếp Bất Phàm vươn ra hai ngón tay, trên không làm một cái dấu X, nói, "Nhìn một lần mười đồng tiền."
Chung quanh lại truyền tới một hồi tiếng hít thở thật sâu, ngay cả Cầm Bá Nha cũng liên tiếp nháy mắt ra hiệu với Nhiếp Bất Phàm, hi vọng hắn cư xử bình thường một chút.
Trên thực tế, Nhiếp Bất Phàm cảm thấy biểu hiện của chính mình rất bình thường, đối phương bên kia thế lực càng lớn, càng đòi được giá cao lại càng khiến hắn có cảm giác thành tựu. Tuy rằng mấy đồng tiền với người này mà nói chính là rơi trên mặt đất phỏng chừng cũng không thèm liếc mắt nhìn, nhưng với Nhiếp Bất Phàm, ít nhất cũng đổi được mấy cái bánh bao, hơn nữa còn vô cùng có thể diện, lại giết thời gian, cớ sao không làm?
Nam nhân có lẽ cũng chưa từng gặp qua người nào có dũng khí chọc giận hắn, không khỏi quan sát người này một phen. Người trước mặt trừ bỏ ánh mắt rất có thần thái ra thì những chỗ khác không có gì đặc biệt, không có khí chất của người luyện võ, cũng không có quý khí của hào môn thế gia quyền cao chức trọng, bất quá phong cách thực tươi mới, mặt mũi luôn mang ý cười, khiến cho người ta có một loại cảm giác như cây khô đón gió xuân về.
"Được." Nam tử lần đầu tiên phá lệ đáp ứng. Hắn chỉ là ý nghĩ nhất thời, thấy lạ mà ham, muốn xem thử một chút rốt cuộc là loại súc sinh nào có thể khiến cho Thuần Quân sợ hãi.
Một lời kia của hắn làm cho toàn bộ đám người hầu đi theo lộ vẻ kinh hãi, cơ hồ tưởng như lỗ tai của mình có vấn đề.
"Nói phải giữ lời." Nhiếp Bất Phàm cao hứng mở giỏ trúc, từ bên trong nắm cổ Hoa Cô Nương lôi ra, giơ lên phía trước, "Nha, một con gà trống, tên gọi 'Hoa Cô Nương', canh nhà giữ sân, trung thành tận tụy, tuyệt đối là người bạn thân thiết của mọi gia đình."
Nan nhân tự nhiên không để ý tới phần tự biên tự diễn phía sau của Nhiếp Bất Phàm. Vốn tưởng rằng sẽ thấy mãnh thú nào đó, kết quả bên trong giỏ trúc lại thật sự là gà. Mào đỏ, lông nhiều màu, đúng là một con gà trống bình thường không thể bình thường hơn. Thực tế và tưởng tượng chênh lệch quá lớn khiến cho nam nhân trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tức giận.
Nhưng là, con mèo béo trong ngực lại vì sự xuất hiện của con gà này mà biểu hiện thập phần bất an, một bộ dạng sợ mà còn cố nhe nanh dựng thẳng lông nhìn Hoa Cô Nương.
Hoa Cô Nương tiền thân là chó, trời sinh đã bất hòa với loài mèo, làm sao có thể khách khí với nó? Do đó, Hoa Cô Nương lập tức nhảy lên bàn, rướn cổ quác quác gáy thị uy.
Con mèo béo co rụt thân thể, biểu tình khúm núm, như muốn trốn tránh, hết nhìn nhìn Hoa Cô Nương lại nhìn nhìn giỏ trúc, móng vuốt theo bản năng điên cuồng cào lên ống tay áo nam nhân.
Nam tử trong mắt hiện ý không vui. Mèo do hắn dày công huấn luyện thế mà lại đi sợ một con gà? Phải biết Thuần Quân có dũng khí đánh rắn đuổi chó, cho dù đối mặt với võ lâm cao thủ cũng không hề rụt rè e sợ, nhưng như thế nào lại sợ một con gà trống phàm tục đến mức khó có thể chấp nhận? Thật sự là chuyện hoang đường.
Hắn cho rằng loài vật khác còn cất giấu bên trong giỏ trúc mới là mấu chốt khiến cho Thuần Quân ngày càng sợ hãi.
Vì thế nam nhân lại nói, "Trong giỏ trúc của ngươi còn có cái gì? Lấy ra."
Nhiếp Bất Phàm dựng lên hai ngón tay, nói, "20 đồng."
"Được." Nam tử ngữ khí lạnh lùng cứng rắn. Hắn muốn nhìn xem trong giỏ trúc đến tột cùng là ẩn giấu kỳ trân dị thú gì.
Ai ngờ Nhiếp Bất Phàm lại từ trong giỏ bắt ra một con gà, chỉ khác một chút lần này là gà mái.
"Lang Gia, giới tính mái, yêu thích gà trống, bắt nạt kẻ yếu, ngạo mạn ngang ngược, bởi vì xuất thân cao quý cho nên dưỡng thành thói hư tật xấu đầy mình. Bất quá coi như trung thành, là chính thất của Hoa Cô Nương." Nhiếp Bất Phàm trịnh trọng giới thiệu.
Lang Gia bất mãn kêu vài tiếng, đang muốn kháng nghị, nhưng sau khi thấy Hoa Cô Nương nhìn chằm chằm đành ngậm ngùi im lặng, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Nam tử nhìn hai con gà lần lượt xuất hiện, khóe miệng nhịn không được mà có chút co rút, đột nhiên có loại xúc động muốn phất tay áo bỏ đi, thế nhưng mèo của hắn còn đang phát run, hơn nữa đã đến mức này, vô luận thế nào cũng nhất định phải nhìn rõ tới cùng.
"Còn cái gì nữa, mau lấy hết ra!" Nam nhân đáy mắt lạnh băng, sát khí bừng bừng.
"30 đồng."
Nam tử không nói gì, ngầm đáp ứng.
Nhiếp Bất Phàm vì thế lại thò tay vào giỏ trúc lấy ra, không có gì đáng kinh ngạc, vẫn là một con — gà!
Con đầu tiên là gà, con thứ hai là gà, đến con thứ ba đương nhiên vẫn là gà, giống như cái giỏ này là cái ổ gà vô tận.
Nam nhân cả giận nói, "Giỏ của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu con gà?"
"Ba con." Nhiếp Bất Phàm nhún nhún vai, "Nhiều hơn nữa cũng không mang được, chúng nó sẽ phải chen chúc."
Ý là nếu như cái giỏ đủ lớn, hắn còn có thể mang tới cả trăm con?
Nam tử đột nhiên cảm thấy chính mình đã sa vào một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, chỉ vì ba con gà mà lãng phí nhiều thời gian như vậy, thực sự đáng buồn cười. Nhưng, hắn chính là không thể ngờ một phú gia công tử ăn mặc đẹp đẽ, lại ở tại khách điếm xa hoa này, cư nhiên có thể mang theo ba con gà để gây sự chú ý? Hay cho một tên ăn chơi trác táng, không nuôi chó không chơi chim không dắt theo đủ loại động vật có phong cách, mà lại đi nuôi gà. Còn có tên gọi cùng giới thiệu mang ra nói với bên ngoài?
Ngay thời khắc con gà thứ ba kia xuất hiện, nam nhân cảm giác được con mèo béo trong ngực mình run như cầy sấy, thân thể co quắp, ngay cả mắt cũng không dám đảo loạn. Không những thế, ngựa ở bên ngoài khách điếm cũng phát ra những tiếng hí đầy rối loạn bất an.
Nam nhân cảm thấy bất ngờ, lúc này mới chăm chú quan sát con gà kia, chỉ thấy nó một thân lông vàng sọc đen, thân hình có phần cường tráng hơn so với hai con gà trước, ánh mắt sắc bén, vô thanh vô tức đã có loại khí thế không giận mà uy.
Hắn tỉ mỉ quan sát, thầm giật mình, theo bản năng hỏi, "Đây là gà gì?"
"Gà trống, tên là 'Kim Tử', trấn trạch cầu tài, nghênh cát đuổi hung." Nhiếp Bất Phàm giơ ngón cái lên tán thưởng, "Là đàn anh đứng đầu giữa đông đảo chúng gà."
Nam nhân không nói gì, nhìn nhìn Kim Tử uy phong lẫm liệt, lại nhìn con mèo của mình. Nếu gạt bỏ thành kiến về chủng loại, chỉ bàn về khí thế của chúng thì con mèo của mình hoàn toàn không thể sánh bằng, cao thấp có thể phân định rõ ràng.
Hắn mặt lạnh như băng, ném con mèo trong ngực thị nữ, lạnh lùng nói một câu, "Xử lý chuyện còn lại." Sau đó lập tức xoay người chuẩn bị phất tay bỏ đi.
Nhiếp Bất Phàm thấy vậy lập tức hô lên, "Đừng quên trả tiền, ba mươi đồng, đa tạ chiếu cố."
Nam tử sát khí sục sôi, ống tay áo vung mạnh một cái tiêu thất tại cầu thang.
Thị nữ tiến lên, lấy ra một thỏi bạc đưa cho Nhiếp Bất Phàm, ánh mắt lạnh băng, nhìn hắn tựa như đang nhìn người chết.
Nhiếp Bất Phàm không hay không biết, thản nhiên tiếp nhận bạc, nói, "Chờ một lát, ta trả lại tiền thừa cho ngươi."
Thị nữ ngoảnh mặt làm ngơ với lời hắn nói, xoay người đi lên lầu. Những người hầu còn lại cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn đặc biệt có thâm ý mà liếc nhìn Nhiếp Bất Phàm một cái.
"Đoàn công tử, ngươi có biết vị vừa rồi là ai hay không?" Cầm Bá Nha nhìn Nhiếp Bất Phàm vừa cười hì hì vừa cất bạc, nhịn không được hỏi.
"Không biết." Nhiếp Bất Phàm thuận miệng hỏi, "Là ai?"
"Hắn là phủ chủ của Đông Thịnh Thượng phủ, cũng là minh chủ võ lâm danh chấn thiên hạ — Vệ Địch!" Cầm Bá Nha nói rành mạch từng chữ, "Ngươi lá gan cũng quá lớn, dám trêu chọc hắn!"
"Trêu chọc? Ta không có." Nhiếp Bất Phàm vô tội nói, "Hắn muốn xem gà, ta liền cho hắn xem. Giao dịch thôi, cả hai cùng có lợi."
Cầm Bá Nha đỡ trán, "Vấn đề là, ai mà nghĩ được trong giỏ chính là gà!"
"Lời này ngươi nói không đúng rồi, gà thì sao?" Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, "Chúng nó cũng là gia cầm tự nhiên sinh dưỡng, sinh động, có tài có mạo, về kỹ năng tối thiểu cũng thông thạo tới chín mười hạng mục, trộm cướp thông thường cũng không phải đối thủ của chúng nó."
Mấy câu đầu còn chưa tính, "có tài có mạo" kia là như thế nào? Lại còn "kỹ năng tối thiểu cũng thông thạo tới chín mười hạng mục" là cái gì?
Cầm Bá Nha than thở nói, "Tóm lại, Đoàn công tử, mấy ngày tới xin bảo trọng." Hắn dường như vừa vô tình vừa hữu ý quét mắt bốn phía một lượt.
Nhiếp Bất Phàm nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy không ít người cố ý tránh xa hắn, vẻ mặt thế nhưng lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi cho rằng ta có khả năng bị người đoạt mạng hủy thi hay sao?" Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Cầm Bá Nha nghiêm túc gật đầu, "Không phải ta dọa ngươi. Vệ minh chủ võ công cao cường, tâm cơ khó đoán, tính tình lại là nóng nảy bất thường, nửa chính nửa tà, hơn nữa còn có quan hệ với rất nhiều đại thần trong triều đình, cho dù là Hoàng thượng cũng phải nể mặt hắn ba phần. Đông Thịnh Thượng phủ cùng với Bặc Thiên Cung đều là hai môn phái đặc biệt trong thiên hạ, bọn chúng nếu như muốn âm thầm xử lý một hai tiểu nhân vật, bất quá chỉ cần phất tay một cái mà thôi. Người chết dưới tay hắn nhiều vô số kể, mà sau khi sự việc xảy ra cũng không ai dám xen vào."
"Lợi hại như vậy?" Nhiếp Bất Phàm thích thú mà cảm thán một câu.
"Ta khuyên ngươi vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."
Nhiếp Bất Phàm kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi và ta cùng ngồi một chỗ, bọn chúng chắc chắn đã cho rằng chúng ta cùng một nhóm, ngươi không sợ bọn họ tìm ngươi gây rối sao?"
"Ha ha." Cầm Bá Nha cười nói, "Ta hành tẩu giang hồ mười mấy năm, tốt xấu cũng có chút tên tuổi, Vệ minh chủ hẳn là đối với ta sẽ chừa chút thể diện."
"A." Nhiếp Bất Phàm sờ sờ Kim Tử, hồn phách như lạc vào cõi tiên.
Đúng lúc này, tiểu nhị cẩn trọng đi tới hỏi, "Vị công tử này, ngài còn muốn trọ ở đây không?"
"Ở, đương nhiên ở, tiền ta cũng đã trả rồi." Nhiếp Bất Phàm không chút do dự trả lời.
Cầm Bá Nha nhìn hắn, đang muốn nói gì đó thì Nhiếp Bất Phàm lại ngắt lời, "Đa tạ đại bá quan tâm, con người của ta được phúc tinh chiếu sáng, sẽ không có việc gì."
Đại... đại bá? Cầm Bá Nha khóe miệng co rút, theo bản năng đưa tay sờ sờ mặt mình, hắn thật sự già như thế sao?
Ghi sổ hoàn tất, Nhiếp Bất Phàm đứng lên, hiếm thấy mà khí phách nói, "Ta về phòng nghỉ ngơi trước, cơm tối, ta mời."
Cầm Bá Nha gật đầu, nhìn bóng dáng thản nhiên của người kia, càng cảm thấy thú vị. Người này tính cách độc đáo, ham thích vui đùa, cũng không biết chốn nào lại có thể dưỡng ra một người kỳ lạ như hắn? Hắn thực sự không sợ đắc tội với một vị võ lâm chí tôn hay sao?
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Vệ Địch, Cầm Bá Nha nhịn không được mà cười ra tiếng. Vị Vệ minh chủ này tính tình lãnh ngạo, hứng thú duy nhất chính là nuôi mèo. Mèo hắn nuôi cơ hồ có thể đối đầu với hổ báo, danh tiếng vô cùng hiển hách, không ngờ được hôm nay thế mà lại bị ba con gà dọa cho vỡ mật.
Sự thực chứng minh, cái gọi là "Cơ hồ dám cùng lão hổ đối đầu", quả nhiên cũng chỉ là "cơ hồ". Một khi đối mặt với một con hổ chân chính, đẳng cấp chênh lệch rõ ràng thì chỉ cần ngửi thấy khí tức đã phải cúi đầu khuất phục. Lão hổ đáng sợ, mà hổ dưới lốt gà còn đáng sợ hơn nhiều...
—
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top