Chương 45: Bị Kẹt

Tư Thần Vũ đột nhiên quay lại ngọt ngào cười với Nhiếp Bất Phàm một cái, "Nhiếp Bất Phàm, đừng để bụng, cho ta bóp ngươi một chút có được không?"

"Để bụng, phi thường để bụng!" Nhiếp Bất Phàm hai tay ôm ngực, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước.

"Ta nói bóp ngươi một chút, ngươi ôm ngực làm cái gì?" Tư Thần Vũ nhìn hắn, nghiến răng trợn mắt nói, "Trông coi đám gà của ngươi đi, nếu còn phá hỏng cái gì, ta liền làm thịt hết cả bọn!"

Lời vừa nói ra, chợt nghe 'keng' một tiếng, một cái bình cổ quý giá hy sinh ngay trên sàn nhà, vỡ vụn thành từng mảnh. Sau đó là một hồi khanh khách quỷ dị của chúng gà, tựa hồ như đang cười, mà lại còn cười đến vô cùng kiêu ngạo.

Tư Thần Vũ bắn một ánh mắt giết người về phía Nhiếp Bất Phàm.

Nhiếp Bất Phàm vô tội mở rộng hai cánh tay, "Ta hai tay khó địch lại quần hùng..."

Tư Thần Vũ vươn tay, chỉ về phía cửa phòng ở bên kia, ra lệnh, "Ngươi nhanh chóng dẫn theo gà của ngươi ra khỏi phòng này đi."

"A." Nhiếp Bất Phàm không phản đối, hô hào toàn thể chúng gà đi ra ngoài. Gà huynh gà đệ nối đuôi nhau đi theo. Chỉ một lát sau, bên trong đã khôi phục một mảnh an tĩnh.

Tư Thần Vũ trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tên hỗn đản này từ khi nào lại vâng lời như vậy? Hay là hắn thực ra muốn tìm một chỗ khác để gây họa?

Đúng lúc này, bỗng nghe 'Uỳnh' một tiếng, một cửa đá lớn rơi sầm xuống bịt chặt lối thông giữa gian phòng và hành lang mà Nhiếp Bất Phàm cùng đàn gà vừa tiến vào. Tư Thần Vũ một mình bị nhốt tại đây.

Tư Thần Vũ trong lòng kinh hãi, chạy vài bước vọt tới chỗ cửa đá, vội vàng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Ngại quá, vừa rồi không biết đụng vào cơ quan nào khiến cho cửa bị đóng lại như vậy." Thanh âm Nhiếp Bất Phàm từ bên ngoài cửa truyền vào.

"Mau tìm, rồi mở cửa ra!" Ánh sáng bên trong thực rất mờ nhạt, có lẽ chỉ có duy nhất thứ ánh sáng của bảo thạch được nạm trên tường, không khí cũng không được lưu thông, vô cùng ngột ngạt.

Nhiếp Bất Phàm ngồi xuống cạnh cửa, từ trong túi lấy ra một quả trứng luộc, vừa lột vỏ vừa đáp, "Được, ngươi đợi một chút, ta tìm xem."

Tư Thần Vũ nghe được bên ngoài cửa truyền tới vài tiếng động nhỏ vụn, cho rằng Nhiếp Bất Phàm đang tìm kiến cơ quan, liền kiên nhẫn chờ đợi.

Qua một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, Tư Thần Vũ nhịn không được hỏi, "Sao rồi?"

"Sắp rồi, ngươi chờ một chút." Nhiếp Bất Phàm vừa nuốt trứng gà vừa dùng thứ âm thanh mơ mơ hồ hồ mà đáp lại, sau đó tiện tay vỗ vỗ vài cái lên vách tường, phát ra tiếng 'bộp bộp' giống như thanh âm va chạm.

"Tình hình các ngươi bên đó thế nào?" Thấy cách vách tựa hồ như có tiếng động, Lý Hoài cao giọng hỏi.

"Khụ khụ, rất tốt." Nhiếp Bất Phàm không cẩn thận bị nghẹn, vội vàng thò tay gỡ bình nước mang theo xuống uống một hớp.

"Nhiếp Bất Phàm, ngươi rốt cuộc có tìm được không?" Tư Thần Vũ sắc mặt âm trầm, thanh âm vô cùng thiếu kiên nhẫn. Không gian chật hẹp khiến cho hỏa khí trong người hắn dâng trào.

"Đừng nóng vội, đang tìm."

"Nhanh lên!"

"Ai, ta sờ soạng nửa ngày, nhưng cái gì cũng không sờ thấy."

"Ngươi có sờ cẩn thận hay không?" Tư Thần Vũ nôn nóng quát.

"Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng rất nhạy, vì sao bây giờ sờ mãi cũng không được?"

"Hay là ngươi khí lực không đủ?"

"Ta dùng sức thêm chút... A!"

"Làm sao vậy?"

"Kẹt rồi."

"Như thế nào kẹt được!" Khí tức Tư Thần Vũ càng lúc càng loạn.

"Ngươi bảo ta dùng sức, kết quả dùng sức quá độ."

"Thử xoay xoay một chút."

"Đang thử... Ân... A... Ô... chặt quá, đau chết ta.... " Những thanh âm tiêu hồn này ở giữa thông đạo trống không vang lên vô cùng rõ nét, thậm chí còn kéo theo từng trận tiếng vang vọng lại.

"... Đừng kêu!" Tư Thần Vũ nghiến răng giận dữ nói, "Ngươi có phải nam nhân đại trượng phu hay không!"

"Ân..." Nhiếp Bất Phàm hạ giọng, biến thành từng tiếng kêu rên đứt quãng.

"Các ngươi rốt cục là đang làm cái gì?" Lý Hoài càng nghe càng thấy không bình thường, một lần nữa lên tiếng hỏi, thanh âm có chút run rẩy.

"Nhiếp Bất Phàm, đừng nói với ta là ngươi lại đang động dục!" Lý Dực lạnh lùng gầm nhẹ.

Vương Thi Thiện một câu cũng không nói, lắc mình tiêu thất tại chỗ. Hắn nhanh chóng lao vào thông đạo, lần theo thanh âm người nọ mà phóng đi.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Nhiếp Bất Phàm, hai người Vương – Lý đều cảm thấy khí huyết sục sôi, không tự chủ được mà trong đầu nảy sinh đủ loại hình ảnh cấm kỵ, như thế nào cũng không trấn tĩnh được, hận không thể lập tức tóm cổ tên kia hảo hảo giáo huấn một phen.

Bất quá theo như nội dung đối thoại, tựa hồ như Nhiếp Bất Phàm kia ở phía trên? Tư Thần Vũ kia cư nhiên bị hắn cắm vào? Còn cái gì mà kẹt ... kẹt rồi... Của quý của Nhiếp Bất Phàm có to như vậy không?

Tư Thần Vũ hiển nhiên cũng nhận thấy mọi người đã hiểu lầm. Hắn mặt mũi sa sầm, hơi thở dồn dập, nói cũng không nên lời, chính là không ngừng vung tay đấm vào cửa đá.

Nhiếp Bất Phàm ở ngoài cửa làm vài động tác tập thể dục, vận động gân cốt, trong miệng còn không ngừng phát ra những âm thanh ô ô a a khó hiểu.

Sau một lúc lâu, hắn cảm thấy giáo huấn đủ rồi mới chuẩn bị từ bi mà mở cửa ra. Ai ngờ mới duỗi thân một cái, còn chưa kịp chạm vào cơ quan đã nghe thấy một âm thanh quan thuộc vang lên, cửa đá thế mà tự động mở ra.

Bụi bặm dần tản đi, Tư Thần Vũ chằm chằm nhìn vào động tác quái dị của Nhiếp Bất Phàm, vẻ mặt âm u. Ngay sau đó, hắn nhìn tới một cái vỏ trứng gà luộc, nhất thời lửa giận hừng hực bốc lên.

Hắn đường đường một vương gia, trước nay chưa từng có kẻ nào dám đùa bỡn hắn.

"A? Ngươi ra rồi." Nhiếp Bất Phàm nhanh chóng đứng thẳng người, tươi cười như hoa mà hỏi thăm.

"Ngươi không phải nói bị kẹt sao?" Tư Thần Vũ chậm rãi bước từng bước về phía hắn, đáy mắt tràn đầy sát khí.

"Đúng vậy, khi ngươi đi ra thì vừa vặn gỡ được ra rồi." Nhiếp Bất Phàm lắc lắc tay, thò đầu nhìn về cánh cửa nói, "Ngươi như thế nào ra được?"

"Ta ở bên trong tìm được một cái cơ quan khác." Tư Thần Vũ hai tay chống mạnh lên tường, vây chặt Nhiếp Bất Phàm ở trong lòng, uy nghiêm nói, "Có thể cho ta một lý do hay không, ngươi làm sao trong lúc bị kẹt mà vẫn còn hưng trí ăn trứng gà?"

"Cái đó, ta không có khí lực nên ăn một quả để bổ sung, không thì tay ta cũng không dễ dàng gỡ ra như vậy rồi, phải không?" Nhiếp Bất Phàm mặt không đổi sắc trả lời.

"Phải không?" Tư Thần Vũ cười lạnh, "Vừa rồi còn kêu đến là sung sướng mà?"

"Hắc hắc, âm điệu của tại hạ trước giờ vẫn luôn như sóng tràn bờ."

Tư Thần Vũ khóe miệng co rút, nắm chặt quai hàm người kia, hừ lạnh nói, "Ta đây ngược lại muốn xem thử giọng điệu ngươi như sóng tràn bờ cái kiểu gì?"

Nói xong, Tư Thần Vũ một tay luồn vào giữa hai chân người nọ, nắm chặt thứ kia.

"A... Ngươi, ngươi làm cái gì?"

"Muốn nghe ngươi kêu." Tư Thần Vũ áp sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, bàn tay bên dưới cũng rất có tiết tấu mà xoa nắm.

Nhiếp Bất Phàm cố sức trấn tĩnh, thân thể áp sát vào tường, tình ý sâu xa mà khuyên nhủ, "Thấp huynh, như vậy không tốt, rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào."

"Phải không?" Tư Thần Vũ ánh mắt cũng chưa từng đảo một cái về phía đàn gà đang yên lặng xung quanh, tiếp tục đùa bỡn.

Nhiếp Bất Phàm nắm lấy tay hắn, chớp mắt nói, "Ngươi không dừng lại, ta có nên đáp lễ một chút hay không?"

"Ngươi cứ thử xem." Tư Thần Vũ lúc này đã vượt qua mọi loại rào cản, hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm và cẩn trọng mà một vương gia nên có.

"Ô... Như vậy là không được." Nhiếp Bất Phàm giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo, nhưng bộ vị trọng yếu còn đang bị đối phương nắm giữ, trốn cũng không thoát, ngược lại còn tự làm đau bản thân.

Thực sự là bi kịch. Nhiếp Bất Phàm trong lòng tự khinh bỉ chính mình một phen.

"Bản vương gia hôm nay nhất định cho ngươi kêu đến thỏa mãn mới thôi!" Tư Thần Vũ tụt bỏ nội khố của người kia, không ngừng xoa nắn cọ sát cây gậy đang rục rịch ngóc đầu kia.

"Ô... Ân...." Nhiếp Bất Phàm ánh mắt mê ly, thanh âm nóng bỏng bật ra từng tiếng, "Thấp huynh, động tác ngươi thuần thục như vậy, có phải trước đây thường tự mình an ủi hay không... A!"

Tư Thần Vũ nghe vậy thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương đầy mình, lực đạo trên tay tăng thêm, suýt chút nữa kéo đứt cái của quý kia.

"Đừng có thẹn quá hóa giận!" Nhiếp Bất Phàm nhấc chân dẫm dẫm lên đùi hắn, lên án, "Cho dù bị ta nói trúng cũng không thể ác độc mà khiến cho ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy chứ?"

Tư Thần Vũ nhe răng trợn mắt.

"Nói thật, không thể ngờ ngươi thân là vương gia mà cũng cô đơn tịch mịch như vậy!" Nhiếp Bất Phàm hai tay khoác lên vai hắn, dùng biểu tình thấu hiểu mà nói, "Được rồi, ta lúc này cho ngươi chiếm tiện nghi một chút, để cho tay ngươi được cầm thỏa thích."

Nhiếp Bất Phàm hai mắt khép hờ, thả lỏng cơ thể, tựa hồ như hưởng thụ từng thao tác mát xa của tiểu thiếp, muốn bao nhiêu đáng ghét liền có bấy nhiêu.

Trên đời này tại sao lại có loại người như vậy.

Tư Thần Vũ toàn thân run rẩy, nỗ lực kiềm chế lửa giận đang cuồn cuộn sục sôi, ánh mắt mãnh liệt. Hắn cúi đầu xuống hung hăng cắn một cái lên môi đối phương.

"A!" Nhiếp Bất Phàm đau nhói, khẽ há miệng. Tư Thần Vũ thừa cơ vươn đầu lưỡi tiến thẳng vào, không ngừng khuấy động, nước miếng giao hòa lẫn lộn, phát ra âm thanh vô cùng ái muội.

Cùng lúc đó, hai tay hắn cũng không hề rảnh rỗi, bắt đầu mơn trớn khắp trên y phục Nhiếp Bất Phàm, đầu gối lách vào giữa hai chân người kia, liên tục cọ sát.

Hai người hô hấp bắt đầu dồn dập, dục vọng không ngừng dâng lên, ý thức tựa hồ rơi vào mê loạn.

Trong giây phút bất tri bất giác, y phục đã hỗn độn từ lúc nào, hai cỗ thân thể gần như bán xích lõa.

Vốn là Tư Thần Vũ chỉ muốn giáo huấn cái tên thích làm bậy này một chút, nhưng là không ngờ chính mình cũng muốn phát hỏa lên.

Hạ thân cứng như sắt, gấp gáp muốn mang dục vọng toàn bộ phát tiết ra.

Hắn cũng không định nhịn thêm nữa, ngón tay quét dọc theo sống lưng Nhiếp Bất Phàm, trượt thẳng một đường xuống dưới, đâm sâu vào huyệt khẩu.

Người trong ngực thân thể khẽ run, không tự chủ mà rướn người về phía trước, vô tình khiến cho ngón tay kia lập tức bị hút vào.

Tư Thần Vũ cười khẩy. Người này thì ra cũng không trấn tĩnh như hắn vẫn tưởng.

Nhìn hai mắt đối phương đã có chút mơ màng, gò má phiếm hồng, xem ra đã động tình. Tư Thần Vũ trong lòng ngứa ngáy, động tác khuếch trương càng thêm nhanh hơn.

Nhiếp Bất Phàm cảm giác ngón tay người kia không ngừng chạm vào một vị trí mẫn cảm nào đó, thân thể trong nháy mắt giống như có một luồng điện xoẹt qua, tê dại từng hồi.

Hai cánh mông bất thình lình bị nâng lên, nửa thân của Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn dựa vào vách tường, hạ thân cũng đã vắt vẻo giữa không trung.

Hắn rốt cuộc ý thức được điều gì đó không ổn. Tư Thần Vũ lúc này vốn là đang đùa, thế nhưng cảm xúc mãnh liệt càng lúc lại càng rõ rệt.

Hắn bám vào Tư Thần Vũ, hai chân không ngừng kẹp vào hông đối phương, lấy đà mà leo lên, y hệt như một con gấu Koala trèo lên vách đá. Hắn cố sức rời xa cái thiết bổng bất cứ lúc nào cũng có thể hành hung hắn kia.

"Ngươi đang làm gì?" Tư Thần Vũ một phen giữ hắn lại. Còn trèo nữa thì tên kia sẽ ngồi lên đầu hắn luôn.

"Ta phải bảo vệ phòng tuyến cuối cùng." Nhiếp Bất Phàm trên mặt vẫn còn ửng đỏ, thế nhưng ánh mắt đã từ từ khôi phục vẻ trong veo.

"Đến lúc này ngươi còn muốn lâm trận bỏ chạy?" Tư Thần Vũ kéo hắn xuống, dục vọng nóng như lửa nháy mắt đã chạm vào huyệt khẩu.

Nhiếp Bất Phàm lại bò lên một chút, tiếp tục nói, "Thấp huynh, tuy rằng ta đã duyệt vô số người, nhưng cũng là có chọn lọc nhất định."

"Duyệt vô số người?" Tư Thần Vũ đen mặt, vận sức chờ phát động nhưng vẫn cố gắng nhịn đến là khổ sở, "Ngươi nói một chút xem ngươi muốn chọn cái gì, lọc cái gì?"

"Khụ, Thấp huynh, thân phận của ngươi không phù hợp với tiêu chuẩn đối tượng phối ngẫu của ta, tướng mạo ngươi cũng không lọt vào con mắt thẩm mỹ của ta."

"Tướng mạo bản vương gia làm sao?"

"Quá lòe loẹt, quá yêu kiều, ngay cả kích thước cái kia cũng không đạt tiêu chuẩn..."

Tư Thần Vũ sắc mặt đỏ bừng, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn bóp chết người đến như vậy.

Tên kia vì sao luôn cho rằng bảo bối của hắn ... nhỏ.

Hắn hai mắt phun lửa, không thể chịu đựng nổi nữa, ôm lấy thắt lưng đối phương, không chút lưu tình mà dùng sức ghì mạnh xuống –

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng tất thảy không gian, từng hồi thanh âm đập vào thạch bích, dội lại triền miên không dứt...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top