Chương 40: Kính Huyền Vũ
Bầu không khí vốn dĩ hài hòa xuân sắc vô hạn, lúc này đã bị Nhiếp Bất Phàm triệt để phá hoại. Tư Thần Vũ không có được tinh thần thép ngày ngày tôi luyện như Lý Dực nên chỉ đành mất hứng mà thu tay lại.
Nhiếp Bất Phàm cuối cùng cũng không nói ra bí mật của Thủy đàm cho Tư Thần Vũ biết, hay cũng có thể nói là hắn vừa rồi bị sặc nước một phen nên đã hoàn toàn quên mất.
Hai người trong tình cảnh ướt sũng trở lại Kê Oa thôn, vừa mới vào thôn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Đám người Lý Dực, Lý Hoài, Trương Quân Thực, Thẩm Mộ Nhiên, Thiên nữ phá lệ mà cùng tụ lại tại đây, ngay cả Vương Thi Thiện vô ảnh vô tung cũng hiện thân, tựa hồ đang bàn bạc cái gì đó.
Nhiếp Bất Phàm hô lên, "Hôm nay thật đông đủ nha. Các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Mọi người thấy hắn hai mắt rạng ngời như ánh dương, lại nhìn Tư Thần Vũ toàn thân ướt nước, thần sắc đối lập.
Tư Thần Vũ thấy thế cũng không đi thay quần áo, trực tiếp hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Mộ Nhiên thần sắc ngưng trọng nói, "Chiếc chìa khóa của ta bị trộm."
"Ân?" Tư Thần Vũ kinh ngạc, "Ngươi nói chính là cái chìa khóa bảo tàng?"
"Đúng vậy."
"Tại sao lại bị trộm?"
Thẩm Mộ Nhiên lắc đầu, "Ta cũng không biết, sáng sớm hôm nay thức dậy đã không thấy tăm hơi."
Tư Thần Vũ sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, nói, "Kê Oa thôn canh phòng cẩn mật, ta không tin có ai có thể thoát được sự giám thị của đàn gà, lặng lẽ không một tiếng động mà trộm chìa khóa mang đi. Trên đời cũng không có 'Trung Phong Nhã Khách' thứ hai."
Nói xong, hắn liếc nhìn về phía Vương Thi Thiện.
Vương Thi Thiện mở miệng nói, "Luận về khinh công, ta quả thật cũng chưa từng nghe nói có người nào hơn ta."
"Hơn nữa người ngoài căn bản không biết hình dáng của cái chìa khóa." Thẩm Mộ Nhiên nói bổ sung.
"Như vậy." Tư Thần Vũ thản nhiên nói, "Chỉ còn một khả năng – là người trong thôn lấy trộm."
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dừng lại trên người Nhiếp Bất Phàm.
"Các ngươi nhìn ta làm cái gì?" Nhiếp Bất Phàm trừng bọn họ, cảm giác nhân phẩm bản thân đã bị vũ nhục thậm tệ, "Ta đây quang minh chính đại, không phải phường trộm cắp gian manh!"
Mọi người trực tiếp xem nhẹ lời nói rất không đúng thực tế này của hắn.
"Không phải hắn." Vương Thi Thiện đột nhiên nói một câu.
"Làm sao ngươi biết?" Lý Hoài nghi hoặc.
"Tối hôm qua ta ở chỗ hắn."
Nghe đến đây, Lý Dực và Trương Quân Thực ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Nhiếp Bất Phàm, tựa hồ như lên án người nào đó hồng hạnh xuất tường.
Nhiếp Bất Phàm xoắn xuýt hỏi, "Vương Ngũ, ngươi như thế nào lại ở chỗ ta? Ta không thấy ngươi a."
"Ta nghỉ tại nhà chính, cách vách phòng ngươi."
Lúc này Trương – Lý hai người mới buông lỏng tinh thần. Cũng đúng, người như Vương Thi Thiện làm sao lại có thất tình lục dục? Hắn một đời hướng Phật thanh tâm quả dục, phiêu dật lãnh đạm như thế, chắc chắn luôn giữ được phong phạm cao nhân.
Manh mối về chiếc chìa khóa vì thế lần thứ hai rơi vào ngõ cụt.
Tư Thần Vũ nói, "Người ngoài cầm được chìa khóa cũng vô dụng thôi, nếu hắn muốn lấy bảo tàng thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện."
Mọi người gật đầu đồng ý.
Thẩm Mộ Nhiên thở dài, "Đều tại ta quá sơ ý, cho rằng sẽ không ai ngờ được vật kia chính là chìa khóa."
Nhiếp Bất Phàm tò mò hỏi, "Nói đến chuyện này, rốt cuộc chìa khóa của mỗi người các ngươi có hình dạng như thế nào?"
Đám người Tư Thần Vũ liếc mắt nhìn nhau.
Lý Dực nói, "Có mặt ở đây xem như đều là người trong cuộc, kì thực cũng không có gì phải giấu."
Thẩm Mộ Nhiên gật đầu, tiên phong nói, "Của ta chính là một tấm gương, kính Huyền Vũ."
Tư Thần Vũ, "Vòng tay Thanh Long."
Vương Thi Thiện, "Lược Bạch Hổ."
Lý Hoài, "Trâm Chu Tước."
Nhiếp Bất Phàm "Úc" một tiếng, trầm tư không nói.
Tư Thần Vũ thăm dò, nói, "Ngươi không phải đang nghĩ đến cái gì chứ?Có manh mối gì về cái chìa khóa thứ năm sao?"
"Cái chìa khóa thứ năm?" Lý Hoài không hiểu nói, "Vì cái gì lại hỏi hắn? Chìa khóa không phải đang ở trong tay Thiên nữ hay sao?"
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Thiên nữ.
Thiên nữ âm thầm căng thẳng, ngoài mặt thế nhưng lại tỏ vẻ trấn định, nói, "Chờ thời cơ đến, chìa khóa thứ năm tự nhiên sẽ xuất hiện. Vấn đề hiện nay chính là kính Huyền Vũ đang ở đâu."
"Cũng đúng." Lý Hoài cau mày nói, "Hình dạng chìa khóa đều rất đặc biệt, người ngoài làm sao biết được? Thẩm huynh, ngươi có tiết lộ cho ai hay không?"
"Tuyệt không có khả năng." Thẩm Mộ Nhiên phủ quyết nói, "Chuyện về chìa khóa bảo tàng, trong gia tộc ta cũng chỉ có hai ba người biết, ta lại càng không tùy tiện. Huống chi trong khoảng thời gian này ta luôn ở Kê Oa thôn, căn bản không hề tiếp xúc với người ngoài."
"Thật kì quái." Gà Kê Oa thôn sắc bén nhanh nhạy như ma như quỷ, ai có thể thoát khỏi tầm mắt của chúng nó?
"Hiện tại nói chuyện này cũng vô ích." Lý Dực lên tiếng, "Trong khoảng thời gian này chúng ta cẩn thận tìm xem, ta cảm thấy cái chìa khóa cuối cùng chỉ ở quanh đây thôi."
Mọi người đồng loạt gật đầu. Mắt thấy thời điểm khai mở bảo tàng đã tới gần, bọn họ thực sự không muốn công sức bấy lâu nay đổ ra sông ra bể.
Nhiếp Bất Phàm nhìn bộ dáng phiền não của bọn hắn, yên lặng đồng tình. Vốn còn định một ngày không xa sẽ cùng bọn họ tiến vào bảo tàng, không ngờ lại bất thình lình nảy sinh trở ngại, chẳng lẽ Đa Bảo Thánh nhân trên trời linh thiêng, không muốn cho bọ họ lấy được bảo vật?
Mang theo tâm tình thảnh thơi được chăng hay chớ, Nhiếp Bất Phàm trở lại phòng mình. Vừa mới mở cửa, chỉ thấy một bóng đen lao vụt đến, "bộp" một tiếng tức thì bám trên mặt hắn.
Nhiếp Bất Phàm vươn tay gỡ xuống, cười nói, "Ngộ Không, tinh thần không tồi nhỉ!"
Tiểu hầu tử khua múa chân tay, chờ Nhiếp Bất Phàm buông tay liền trèo đến đỉnh đầu hắn vạch tóc bắt rận.
"A?" Nhiếp Bất Phàm lơ đãng quét mắt đến Hoa cô nương đang lù đù ngồi trong xó, tựa hồ đang nghịch ngợm thứ gì đó.
Đến gần, liền thấy đó là một tấm gương lớn bằng bàn tay.
Nhiếp Bất Phàm đoạt lại tấm gương từ dưới móng vuốt của Hoa Cô Nương, lật qua lật lại quan sát. Đây là một mặt gương bằng đồng cổ có màu xanh đậm, phía trên được khảm hai viên trân châu nho nhỏ màu đen, giống như cặp mắt, mép gương trạm khắc một vòng hoa văn cổ xưa, phía dưới là một cái tay cầm dài nối liền với viền gương, mặt sau phủ đầy hoa văn hình thù giống như vảy cá.
Đây chẳng lẽ là kính Huyền Vũ?
Quả nhiên đúng như Lý Hoài nói, hình dạng kì lạ như vậy, người bình thường sẽ không thể nghĩ đây lại là một cái chìa khóa.
Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía Hoa cô nương, hỏi, "Là ai trộm vậy?"
Hoa cô nương chớp chớp con mắt to bằng hạt đậu, vẻ mặt vô tội.
Lúc này, Tiểu hầu tử trên đỉnh đầu Nhiếp Bất Phàm nhảy nhót vài cái, vươn cái đuôi ra câu lấy tấm gương kéo lên.
Nhiếp Bất Phàm kéo nó xuống dưới, nghiêm túc nói, "Chẳng lẽ là ngươi?"
Tiểu hầu tử lầm rầm lên tiếng, sau đó lại cười đến nhăn nheo mặt mũi.
"Ngươi." Nhiếp Bất Phàm chỉ vào nó, chính nghĩa nói, "Tuổi còn nhỏ thế mà dám học trộm đồ!"
Tiểu hầu tử cúi đầu, một bộ dạng biết lỗi.
Ai ngờ Nhiếp Bất Phàm lập tức chuyển giọng, "Nhưng là, ta không thể không nói, ngươi làm rất tốt!"
Tiểu hầu tử nháy mắt khôi phục tinh thần, dùng móng vuốt vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ chính mình sẽ không ngừng cố gắng.
Nhiếp Bất Phàm khen ngợi một phen.
Thật không biết Tiểu hầu tử đơn thuần dưới sự giáo dục của hắn sẽ trở thành cái dạng gì nữa...
Nhiếp Bất Phàm vừa mới cất kĩ kính Huyền Vũ đã thấy Thiên nữ giống như kẻ trộm lén la lén lút đi tới.
"Nhiếp Bất Phàm, ta phải làm như thế nào bây giờ?" Nàng bước tới, nhỏ giọng nói, "Cái chìa khóa cuối cùng còn chưa có tin tức, kính Huyền Vũ lại bị trộm mất."
Nhiếp Bất Phàm xem thường mà nhìn nàng một cái, "Ngươi gấp cái gì?"
"Ta tại sao có thể không vội?" Thập Cửu u sầu nói, "Hiện tại tình cảnh hình như càng ngày càng nguy hiểm, thời điểm khai mở bảo tàng thực không thể kéo dài. Nếu uy tín Bặc Thiên Cung bị hủy trên tay ta, ta biết phải làm như thế nào?"
"Ngươi bị ngốc sao?" Nhiếp Bất Phàm lộ ra vẻ mặt đang nhìn 'Trẻ con không thể dạy dỗ', nói, "Nếu là trước kia, ngươi quả thật cần phải lo lắng. Nhưng hiện giờ là Thẩm Mộ Nhiên làm mất cái chìa khóa, cho nên không mở được bảo tàng cũng là do lỗi của hắn, liên quan gì tới Bặc Thiên Cung?"
Thập Cửu bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn nói, "Đúng vậy, ta như thế nào lại không nghĩ tới?"
Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Cứ như vậy đi. Trước khi Thẩm Mộ Nhiên tìm được kính Huyền Vũ thì ngươi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm tìm cái chìa khóa cuối cùng là được rồi."
Thập Cửu lộ ra vẻ mặt tiếp thu, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm, nhỏ giọng thử thăm dò, nói, "Lúc trước ngươi nói sẽ giúp ta, chẳng lẽ... kính Huyền Vũ là do ngươi..."
"Mọi thứ đều có thể, mọi thứ đều có thể."
Thập Cửu cúi đầu, liên tiếp xuất ra mấy nụ cười gian xảo, cuối cùng ngẩng đầu sùng bái nói, "Thôn trưởng đại nhân, ngài quả thật là anh minh thần vũ!"
"Đâu có, đâu có." Nhiếp Bất Phàm hất hàm ra vẻ nhất phái cao nhân mà đón nhận.
Thập Cửu lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cảm giác ngoài trời ánh nắng thật là tươi sáng, ngay cả mùi vị phân gà cũng đều thơm mát hẳn lên.
Chờ khi Thập Cửu rời đi, Nhiếp Bất Phàm mới chắp tay sau lưng, đứng ở cửa sổ nhìn xa xăm, thở dài, "Ngay cả lão thiên gia cũng không muốn các ngươi khai bảo, ta làm sao dám trái ý trời đây?"
...
Ban đêm, Nhiếp Bất Phàm mĩ mãn mà nằm ở trên giường ôm mộng Chu Công, bộ dáng thoải mái kia quả thực khiến trời đố người kị, hoàn toàn không biết rằng có trong thôn nhiều người trằn trọc rất lâu mà vẫn chưa thể tiến vào giấc ngủ.
Thiên nữ chìm trong hồ đồ mà âm thầm sung sướng.
Thẩm Mộ Nhiên làm mất cái chìa khóa, trong lòng đầy rối rắm không thôi.
Tư Thần Vũ đang tự hỏi sau khi đại chiến với Nhiếp Bất Phàm, kết cục có thật sự là thi cốt vô tồn hay không?
Lý Hoài vừa nghĩ tới việc phải tiếp tục ở lại Kê Oa thôn thêm một đoạn thời gian nữa, liền có loại xúc động muốn phát điên.
Lý Dực ngược lại không có tâm tư gì, nhưng là đang khổ não với chiến thuật canh giữ nghiêm ngặt của Trương Quân Thực. Tên kia thế mà không biết xấu hổ, dám mua chuộc mấy chục con gà canh gác khiến hắn nửa bước cũng khó đi. Hắn quả thực không dám đắc tội chúng gà ở Kê Oa thôn a...
Còn Trương Quân Thực thì đang do dự. Hắn chính là đã đáp ứng sẽ không tập kích giữa đêm, một thời gian dài không giao lưu tình cảm. Nếu vi phạm, cái tên Nhiếp Bất Phàm vô tâm vô phế kia chỉ sợ sẽ rất nhanh vứt hắn qua một bên.
Hắn hoàn toàn không biết, ngay khi hắn đang chần chừ thì đã có người hành động trước một bước.
Vương Thi Thiện ỷ vào mình có khinh công trác tuyệt, công phu ẩn tích xuất quỷ nhập thần, lần thứ hai lẻn vào phòng Nhiếp Bất Phàm, bắt người mang tới tiểu sơn động tăm tối tràn đầy xuân sắc kia.
Nhiếp Bất Phàm chỉ càm thấy bản thân gặp một hồi quái mộng, đầu tiên là cưỡi gió đạp mây, vượt phòng nhảy núi, sau đó lại thấy mỹ nữ quấn quanh, dịu dàng âu yếm, tiếp đến sóng lớn cuộn trào, miệng đắng lưỡi khô. Thân thể giống như bị bạch tuộc vây quấn, từng xúc tua linh hoạt đùa bỡn những điểm mẫn cảm của hắn, từ chậm đến nhanh, từ mạnh đến nhẹ, triền miên không dứt. Cuối cùng, hắn xuất tinh mà tỉnh dậy.
"Ô." Nhiếp Bất Phàm mãnh liệt mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt một mảnh hắc ám.
Chân phải bị nâng lên, thân thể có tiết tấu mà đong đưa lên xuống, người ở phía trên vững vàng mà hữu lực, mỗi lần ra vào đều thúc sâu tới đỉnh điểm, như có thần trợ giúp.
Nhiếp Bất Phàm bị làm đến mức thở dốc không ngừng, hồi lâu mới nói được một câu đứt quãng, " Lý, Lý Tứ, ngươi lại nữa."
Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, tiết tấu càng thêm cuồng loạn khiến cho Nhiếp Bất Phàm rên rỉ không thôi.
"Ôi, ngươi thật đáng giận!" Nhiếp Bất Phàm thân thể trong cơn xốc nảy liên hồi cáu giận nói, "Ấn định một cái rồi mới tới có được hay không, ngươi lén trộm người như thế này là rất thiếu đạo đức, ô... A... Ngươi, đủ rồi... Nhẹ một chút! Khốn nạn! Ta muốn văng tục... ô..."
Miệng hắn đột ngột bị chặn lại.
Trong bóng đêm chỉ nghe thanh âm ooxx không dứt bên tai, thật sự là xuân sắc khôn cùng, khiến cho cô hồn dã quỷ chốn này nghe được cũng phải thèm thuồng chảy nước miếng.
Gió đêm gào thét, mặt trăng cô độc ẩn ẩn hiện hiện, đắm mình giữa tầng mây mong đợi ánh mặt trời...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top