Chương 30: Đêm hỗn loạn mùa động dục (2)

"Hoa Cô Nương, ngoan nào, dẫn ta đi tìm chủ nhân của ngươi." Lý Dực tóm cổ Hoa Cô Nương, lạnh mặt uy hiếp. Hoa Cô Nương đầu ngẩng cao, mười phần uy vũ, bộ dáng anh dũng không chịu khuất phục.

Lý Dực nở nụ cười, hừ hừ vài tiếng, quay sang Trương Quân Thực ở ngay bên cạnh, nói, "Trương huynh."

Trương Quân Thực lập tức từ phía sau tiến lên, lôi ra một con gà mái bị trói như cái bánh chưng, chính là Lang Gia không thể nào sai được.

Hoa Cô Nương trừng hai con mắt hạt đậu, cả người xù lông tức giận, trong cổ họng lẩm bẩm phát ra âm thanh run rẩy. Lý Dực không biết từ lúc nào rút ra một cây roi mềm, âm trầm nói, "Nếu ngươi không chịu dẫn đường, ta liền tra tấn vợ của ngươi."

Hoa Cô Nương nhìn Lý Dực, lại nhìn Lang Gia, trong mắt bi phẫn không thôi. Cuối cùng, ngay thời điểm Lý Dực vung roi lên, đầu nó rũ xuống, thống khổ mà thỏa hiệp. Lang Gia cảm động hai mắt đẫm lệ, thâm tình nhìn Hoa Cô Nương, Hoa Cô Nương cũng tình ý nồng nàn đong đầy ánh mắt mà đáp lại. Một màn tình chàng ý thiếp này, hai người Trương – Lý xem xong mà toàn thân đổ một hồi mồ hôi lạnh.

Hoa Cô Nương vừa được người buông ra đã phóng đi tựa như đạn pháo bắn khỏi nòng, âm thầm tính toán muốn hai người kia theo không kịp. Đáng tiếc, Trương Quân Thực có chậm chân cũng là chuyện thường tình, nhưng Lý Dực lại là đối thủ không dễ bị vứt bỏ như thế. Bọn họ một gà hai người cứ thế mà nối đuôi nhau chạy như điên giữa đêm tối, mục tiêu là cái kẻ đang ung dung khoái hoạt ở thanh lâu kia.

Giữa Hạnh Hòa Lâu, Nhiếp Bất Phàm đang cùng tam vị mĩ nhân chơi oẳn tù tì, nam nhân thua thì uống rượu, nữ tử thua thì thoát y. Đây là lần đầu tiên hắn chơi, nhóm mĩ nữ vốn tưởng người này là tân thủ, thế nào cũng sớm gục, ai ngờ hắn giống như có thần tiên yểm trợ, mười lần thì thắng đến chín lần, một mình đấu với ba nữ nhân, bất quá trong chốc lát đã khiến cho các nàng thua sạch chỉ còn lại cái yếm và chiếc quần.

Ba mỹ nữ chịu chết, đòi đổi sang trò khác. Nhiếp Bất Phàm thuận lời nghe theo, chẳng những chơi cái khác mà còn thay đổi cách trừng phạt, nam nhân thua thì thoát y, nữ tử thua thì uống rượu, nhưng thực tế là cả ba nàng kia đều đã trần như nhộng rồi. Đáng tiếc dự tính của ba mỹ nữ đã sai, Nhiếp Bất Phàm có thiên phú chơi trò chơi đến mức làm người ta giận sôi. Hắn chỉ dùng một cái đai lưng cùng một kiện áo khoác đã khiến ba nữ tử kia ngã trái ngã phải, mà hắn vẫn như cũ mặt không đỏ tim không nhảy, y phục không loạn, quả thực chính là Liễu Hạ Huệ tái thế, không hề bị nữ sắc mê hoặc, từ đầu chí cuối vẫn như cao tăng đắc đạo lãnh tĩnh trầm mặc, ngồi trong lửa mà không nóng mông.

Lúc này, một cánh tay ngọc vòng qua ôm lấy cổ Nhiếp Bất Phàm, ghé vào lỗ tai hắn, thanh âm mềm mại nũng nịu nói, "Công tử thật xấu, rõ ràng là cao thủ đấu rượu, lại còn muốn làm bộ như tân thủ gạt mấy tỉ muội chúng ta."

"Đúng vậy." Một nữ nhân khác cũng dựa sát lại, bàn tay lần mò tiến nhập vào y phục của hắn, ngay trên ngực hắn vẽ vẽ mấy vòng tròn, ái muội nói, "Công tử kì thật là muốn làm chuyện khác đi?"

"Để tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ ngài, thế nào?" Cả ba nữ nhân trực tiếp ngồi lên đùi hắn, ấn một cái hôn ướt át lên gương mặt hắn, mị nhãn như tơ mà nhìn hắn.

"Khụ, chuyện này thì..." Nhiếp Bất Phàm cảm thấy chính mình không nên quá tùy tiện, tuy rằng mĩ nữ mỗi người đều là thiên kiều bá mị, nhưng nam nhân cũng phải có nguyên tắc.

"Đừng do dự." Mĩ nữ từ đùi hắn đứng lên, hai người đồng thời kéo hắn lên giường. Khó có cơ hội gặp công tử nào tướng mạo tuấn tú lại ra tay hào phóng như thế, các nàng sao có thể bỏ qua?

Nhiếp Bất Phàm ỡm ờ mà cùng các nàng lên giường. Nhìn ba mỹ nữ đều là vẻ mặt say khướt, hắn một bên tự trấn an mình, một bên mạnh mẽ nói, "Không bằng trước khi ngủ, các ngươi kể ta nghe chính mình bình thường tiếp đãi những dạng khách nhân như thế nào?"

Lời này vừa hỏi ra, ba nữ tử đều lộ biểu tình giận dữ pha lẫn bi thương, một lúc lâu mới có một người trả lời, "Nam nhân tới chốn thanh lâu này được mấy người tốt? Khách nhân dạng nào chúng ta cũng đã từng gặp qua."

Nói đến điều này, các nàng liền ủy khuất vô cùng. Nữ tử thanh lâu xưa nay đa phần bất hạnh, ba mỹ nhân này cũng nhịn không được xót xa trong lòng, nương theo hơi rượu, từng người từng người bắt đầu thê lương mà dốc bầu tâm sự...

Trăng treo đầu ngọn cây, nến đỏ lay động, trong phòng từ từ rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn, đối lập với cảnh tượng náo nhiệt rực rỡ bên ngoài. Nhiếp Bất Phàm y phục không ngay ngắn nằm giữa ba mỹ nữ đang ngủ say, ánh mắt dường như mơ mơ hồ hồ nhìn ra cửa sổ, không biết nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau, hắn mới ngồi dậy, quyết định sẽ không mang theo đám người Trương Tam – Lý Tứ tới nơi này khoái hoạt.

Đối với những nữ tử đáng thương này, hắn một chút lòng dạ háo sắc gì gì kia cũng đều không có. Xuống giường, trước tiên hắn đặt tấm ngân phiếu năm mươi lượng lên trên bàn, sau đó nhặt áo khoác trên mặt đất mặc vào, trong lòng tính toán phải lập tức mang Thiên nữ trở về.

Ngay thời điểm hắn đang thắt đai lưng, cửa phòng "phanh" một tiếng bị người đá văng ra. Lý Dực vẻ mặt âm trầm đứng ở trước cửa. Tầm mắt của hắn trước tiên dừng ở trên người Nhiếp Bất Phàm còn đang ngây ngốc, sau đó lại quét tới ba nữ nhân trắng nõn nằm vật trên giường...

"Ách..." Nhiếp Bất Phàm vươn tay về phía trước, muốn giải thích một chút về cái cảnh tượng ái muội tựa hồ như phiêu kỹ xong chuẩn bị bỏ của chạy lấy người này. Nhưng là Lý Dực cũng không cho hắn cơ hội giải thích, lắc mình một cái đã tới gần đem hắn đánh ngất, sau đó vác hắn lên, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Trương Quân Thực tới chậm một bước, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng bọn họ. Hắn sắc mặt khó coi, nghĩ qua cũng biết sắp có chuyện gì phát sinh. Hắn không khỏi có chút phát điên mà lay lay Hoa Cô Nương, "Nhanh đuổi theo chủ nhân của ngươi, bằng không là xong đời."

Hoa Cô Nương liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì mà đi ra ngoài. Lại truy đuổi?? Cứ từ từ. Lý Dực một đường chạy như điên, Nhiếp Bất Phàm bị xóc nảy đến mức thiếu chút nữa ói ra, rất nhanh sau đó đã thanh tỉnh lại.

"Lý Tứ, ngươi nổi điên làm gì?" Nhiếp Bất Phàm kêu lên, "Điên chết người!"

Lý Dực không ho he một tiếng. Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Giờ này đã quá nửa đêm, ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Lý Dực trầm mặc, mặc cho Nhiếp Bất Phàm giống như con Bạch tuộc ở trên cạn mà khua chân múa tay. Không bao lâu sau, Lý Dực chạy vào sân một tòa nhà u tĩnh, đá bật cửa phòng, đem Nhiếp Bất Phàm ném lên giường. Không đợi cho hắn giãy giụa, Lý Dực lanh lẹ tháo đai lưng hắn, trói chặt hai tay hắn lên đầu giường, sau đó xoay người lấy nến châm lửa, thoáng chốc cả căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Nhiếp Bất Phàm thoáng nảy sinh chút sợ hãi, hỏi.

Lý Dực một câu cũng không nói, bắt đầu cởi quần áo.

Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt kinh hãi nói, "Ngươi chẳng lẽ muốn..."

Hừ, rút cục biết sợ rồi sao?

"Muốn cậy vào thân thể cường tráng của mình làm cho ta xấu hổ giận dữ mà chết sao?"

Lý Dực lảo đảo một cái, đem áo lót vứt sang một bên, sau đó đi đến cạnh giường bắt đầu xé bỏ quần áo của Nhiếp Bất Phàm.

"Lý Tứ, đừng nhìn, vóc dáng ngươi quả thực đẹp hơn ta." Nhiếp Bất Phàm kêu to.

"Im miệng!" Lý Dực biểu tình âm trầm nói, "Lúc này ngươi còn giả ngu với ta!"

"Cái gì mà giả ngu?" Nhiếp Bất Phàm bi phẫn nói, "Ta vẫn luôn là người tài nhưng vẻ ngoài đần độn, khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy rất ngu ngốc!"

Lý Dực thầm hít một hơi, nhịn xuống suy nghĩ muốn bóp chết hắn.

"Lý Tứ!" Nhiếp Bất Phàm giọng nói có chút hòa hoãn trở lại lại, sâu sắc nói, "Ngươi có cái gì luẩn quẩn trong lòng thì cứ nói, đừng bày ra bộ mặt muốn giết người diệt khẩu, thật đáng sợ!"

"Ta hôm nay muốn tiêu diệt ngươi!"

"Đừng mà, ta rút cục đã làm chuyện gì khiến cho người người oán thán?"

"Ngươi còn dám hỏi ta?" Lý Dực một mặt cởi y phục của hắn, một mặt âm trầm nói, "Lúc trước là ai nói sẽ giữ mình trong sạch? Chẳng ngờ chớp mắt liền đi chơi kĩ viện, còn một lần thượng luôn ba nữ nhân, ngươi cũng thật có bản lĩnh!"

"Oan uổng, ta thực sự giữ mình trong sạch!" Nhiếp Bất Phàm đạp chân kêu oan. "Ta đây tự mình kiểm nghiệm."

Lý Dực một phen ngăn chặn chân hắn, trong mắt lóe ra một tia đen tối không rõ ràng.

Nhiếp Bất Phàm thấy mình trần như nhộng bị Lý Dực cũng một thân lõa lồ đè lên, da thịt chặt chẽ áp sát từ trên xuống dưới, không được tự nhiên mà giật giật, nhỏ giọng nói, "Lý Dực, ta biết ngươi đang trong thời kì động dục, có thể thương lượng đổi một đối tượng phát tiết khác hay không?"

Lý Dực đem răng nanh nghiến đến kêu kèn kẹt, cúi đầu xuống lấp kín cái miệng đáng giận kia.

"Đừng..." Miệng Nhiếp Bất Phàm bị một cái đầu lưỡi quấy đảo tới tối tăm trời đất, muốn kêu mà không được.

Lý Dực trực tiếp tiêu diệt Hoàng Long (*), một tay giữ chặt Nhiếp Bất Phàm ở trong lòng, tay còn lại vuốt ve khắp từ trên xuống dưới.

(*) tiêu diệt Hoàng Long: Thường được dùng để chỉ việc không quan tâm đến đối phương, lập tức xông vào bên trong đánh bại kẻ thù.

Nhiếp Bất Phàm tay không được tự do, chỉ có thể dùng chân không ngừng quẫy đạp, đến mức chiếc giường kẽo kẹt, kẽo kẹt mà thống khổ rên rỉ.

Lý Dực dùng tay trái nâng đùi phải của hắn lên, dùng gối phải đè chặt chân trái của hắn, hạ thân tiến về phía trước, nhắm trực diện nụ hoa kia, chuẩn bị đâm tới.

"A a a a a a..." Miệng Nhiếp Bất Phàm vừa được tự do liền bắt đầu kêu la thảm thiết.

"Ngươi cứ kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không có người tới cứu ngươi đâu. Nơi này hẻo lánh, bình thường đến cả dã thú cũng không đi qua."

Ở nơi tranh sáng tranh tối này, khuôn mặt Lý Dực tựa như Hắc Bạch Vô Thường(*) hợp thể.

*Hắc Bạch Vô Thường: tên 2 con quỷ ở Âm giới. Bạch Vô Thường mặc áo trắng, mang một cái mặt nạ. Mặt nạ đó, Hắc Vô Thường cũng có một cái. Tóc hai người đều rối tung, chỉ khác nhau ở chỗ một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen. Hai người tuy cùng chức vụ, nhưng ít khi nào đi chung. Bạch Vô Thường lui tới dân gian vào ban ngày, dẫn độ vong hồn. Hắc Vô Thường chỉ đi ban đêm, chuyên tróc ác quỷ. Bọn họ bao giờ cũng mang mặt nạ, chưa từng gỡ ra. Không ai biết khuôn mặt của bọn họ ra sao. Có người nói, Hắc Bạch Vô Thường là quỷ không mặt, cho nên mới vĩnh viễn đeo mặt nạ như vậy.

Nhiếp Bất Phàm run rẩy nói, "Lý Tứ, ngươi đây không phải là bị ác quỷ câu hồn rồi chứ?"

"Phải, bị ác quỷ là ngươi câu hồn." Lý Dực liếm liếm cổ của hắn, điên cuồng phát tiết.

Nhiếp Bất Phàm nuốt nước miếng, nhẹ giọng chầm chậm nói, "Ta bỏ ác theo thiện đã rất nhiều năm..."

"Ngươi như thế này còn nói là thiện?Vậy khi ngươi ác sẽ thành ra cái dạng gì?" Tay trái của Lý Dực men theo cẳng chân người kia, tham nhập vào nơi sâu thẳm bên dưới.

Nhiếp Bất Phàm khẽ run lên, tội nghiệp nói, "Đừng mà, nếu mang thai thì làm sao?"

"..." Lý Dực dừng động tác lại, thiếu chút nữa phì cười, mất một lúc lâu mới phun ra một câu, "Ta đây muốn xem ngươi có thể sinh ra cái gì!"

Dứt lời, lại đâm thêm vào một ngón tay.

"Này, như vậy đi." Nhiếp Bất Phàm yếu thế nói, "Chúng ta hôm nào đó nghiên cứu lại vấn đề này. Ta còn chưa có chuẩn bị tốt cho việc mang thai."

"Loại sự tình này nói không không được, cần phải có kinh nghiệm thực chiến." Mấy ngón tay đại gian đại ác kia tiếp tục tác quái, đùa bỡn đến mức Nhiếp Bất Phàm mặt đỏ tim đập liên hồi, rã rời vô lực.

"Ô...Đừng vào nữa." Nhiếp Bất Phàm nhịn không được rụt thân mình lại. Lý Dực cúi đầu, dùng đầu lưỡi hôn liếm khắp ngực hắn, hai tay cũng không ngừng tìm kiếm điểm mẫn cảm. Những mẩu đối thoại trong phòng dần dần bị tiếng thở dốc thay thế. Dưới ánh nến mờ nhạt, hai cỗ thân thể dây dưa, toát ra một vẻ dâm mĩ vô cùng.

"Bất Phàm, ta muốn vào..." Lý Dực thanh âm khàn khàn thấp thấp vang lên ở bên tai Nhiếp Bất Phàm.

"Có thể thương lượng lần nữa... A!" Nhiếp Bất Phàm một bên thở dốc, một bên không ngừng giãy giụa muốn thương lượng lần cuối, nhưng là Lý Dực không đợi hắn nói xong đã vội vã tiến vào, đâm thẳng tới nơi sâu nhất.

"Đau – chết – người!" Nhiếp Bất Phàm nhe răng trợn mắt kêu lớn.

Lý Dực đỡ lấy thắt lưng hắn, không di chuyển ngay lập tức, mà đợi cho hắn thích ứng mới chậm rãi bắt đầu ra vào.

Thân thể Nhiếp Bất Phàm theo thế công của người phía trên mà bị thúc lên thúc xuống liên tục. Hắn rên rỉ, "Đầu ta choáng váng, ta muốn chết!"

"Nhưng ta không nỡ để ngươi chết." Lý Dực âm trầm cười vài tiếng đầy ẩn ý, sau đó liền tăng tốc hùng hổ tiến công chiếm thành đoạt đất.

"Sắp xong chưa? Ta, ta chịu không nổi!" Nhiếp Bất Phàm lắc lắc thân mình, hận không thể cởi trói cho hai cánh tay để giáng một quyền lên trên đầu tên quái thú này.

"Đừng nóng vội, đêm còn rất dài."

"Ngươi sẽ không sống thọ đâu!" Nhiếp Bất Phàm hồn phách không biết bị ném đến nơi nào rồi, hét lên một tiếng, "Quá kiêu ngạo rồi. Tên hỗn đản nhà ngươi, ỷ vào có võ công, cậy mạnh hiếp yếu, có bản lĩnh thì thả bản thôn trưởng ra, chúng ta quang minh chính đại đấu một chọi một."

"Một chọt một? Chỉ bằng ngươi?" Lý Dực trong mắt ánh lên tia mỉa mai châm chọc, động tác lại càng thêm mãnh liệt.

"Ta thì sao? Ngươi dám xem thường ta? Có tin ta, ta..."

"Ngươi như thế nào?"

"Ta, ta kẹp chết ngươi!" Nói xong thật sự vươn chân ra như cái càng cua, gắt gao kẹp lấy Lý Dực.

Lý Dực cười ngã lên trên người hắn, thiếu chút nữa thì mềm nhũn. Người này thật tài tình. Vẫn là không nên cho hắn có cơ hội nói chuyện.

Lý Dực lấp kín cái miệng hắn, liên tiếp mút vào, điên cuồng động thân, không lưu cho hắn một tia khí lực nào, tránh cho hắn lại làm ra mấy chuyện quái dị...

Đêm nay, Nhiếp Bất Phàm triệt để bị ăn sạch sẽ, trinh tiết hai mươi mấy năm gìn giữ đã từ đây một đi không trở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top