Chương 15: Tiền trao cháo múc

"Tĩnh Nhu? Là ai a?"

Một buổi chiều, đám người Nhiếp Bất Phàm ở trong đình thưởng trà, lại nghe Trương Quân Thực nhắc đến một cái tên, khiến Nhiếp Bất Phàm không nhịn được hiếu kỳ mà hỏi lại.

Trương Quân Thực nhìn hắn một cái, "Tĩnh Nhu chính là khuê danh của Thiên nữ, lâu như thế rồi mà ngươi vẫn chưa biết sao?"

Nhiếp Bất Phàm tự nhiên lắc lắc đầu, "Các ngươi không nói với ta."

Trương Quân Thực giải thích, "Vị Tĩnh Nhu tiểu thư này thập phần thần bí, được cung chủ Bặc thiên cung nuôi dưỡng mười tám năm, vẫn chưa bao giờ lộ diện. Bất quá nghe đồn, nàng ấy phong tư thoát tục, tính nết dịu dàng, tài nghệ song toàn. Cho dù không nói tới bối cảnh gia thế Bặc thiên cung kia, nữ tử như vậy, nam nhân nào có thể không động tâm?"

"A." Nhiếp Bất Phàm tay cầm chén trà, suy nghĩ mông lung. Tĩnh Nhu? Tên này tựa hồ đã nghe thấy ở đâu rồi...

"Xem ra hiện nay còn chưa có ai tìm ra được Thiên nữ đích thực." Trương Quân Thực nhìn đám tài tử giai nhân đi dạo tán gẫu bên hồ nói.

"Nói đi, hai người các ngươi có hứng thú với Thiên nữ không?" Nhiếp Bất Phàm bất thình lình hỏi.

"Duyên phận không thể cưỡng cầu." Trương Quân Thực nhàn nhạt cười.

Lý Dực thì ngay cả lông mày cũng không thèm động.

"Ngươi mới vừa rồi còn nói nữ tử giống như Thiên nữ kia, nam nhân khó mà không động tâm." Nhiếp Bất Phàm hoài nghi nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói, "Các ngươi sẽ không thực sự có loại quan hệ ái muội này đi?"

Trương Quân Thực giật giật khóe miệng, nhìn ánh mắt có chút cổ quái của Nhiếp Bất Phàm, trong lòng cũng không biết là mang loại tư vị gì. Người này nói với bọn họ nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy, bây giờ trái lại bắt đầu nghi ngờ bọn họ? Mà chính bản thân hắn lại thật sự không có tính hướng này? Chẳng qua chỉ là đùa giỡn bọn họ? Còn không biết mấy ngày trước ai ở trước bàn dân thiên hạ đi hôn một nam nhân. Với hắn mà nói, chuyện như thế chỉ là mây bay hay sao?

Lý Dực cũng liếc mắt nhìn Nhiếp Bất Phàm một cái đầy thâm ý.

"Kỳ thực nếu các ngươi có hứng thú với Thiên nữ, ta có thể giúp các ngươi một phen." Nhiếp Bất Phàm lại nói.

"A, như thế nào?" Trương Quân Thực tò mò hỏi.

Nhiếp Bất Phàm nhìn trái ngó phải một chút, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói, "Ta nghĩ ta biết Thiên nữ là ai."

Hai người Trương – Lý đều lộ vẻ kinh ngạc.

"Ngươi biết?" Trương Quân Thực thần tình nghi hoặc.

Nhiếp Bất Phàm hì hì cười vài tiếng, "Đúng vậy, nắm chắc tới tám phần mười."

Vừa rồi đã thấy cái tên "Tĩnh Nhu" này thực rất quen tai, bây giờ hắn đã nhớ ra.

"Là ai?" Trương Quân Thực thăm dò hỏi.

"Các ngươi lại không có hứng thú, ta nói cho các ngươi làm cái gì?" Nhiếp Bất Phàm thảnh thơi uống trà.

"Thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút cũng tốt a!"

"Không nói." Nhiếp Bất Phàm đắc ý nói, "Nói ra không phải mất hết kịch tính sao, ta còn muốn xem sau cùng ai có thể ôm người đẹp về."

Trương Quân Thực thấy bộ dáng nhất định không nói của hắn, chỉ đành nhún vai.

Bọn họ cũng không để tâm, nhưng là có người để ý. Một màn trò chuyện ban nãy không cẩn thận đã bị người khác nghe được, hậu quả chính là, Nhiếp Bất Phàm lần thứ hai bị bắt cóc mang đi.

Đương nhiên đãi ngộ lần này đã khá hơn nhiều, không bị trói, cũng không bị ai dọa dẫm. Thế nhưng, đứng ở hai bên hắn là hai hàng nam nhân cường tráng, khiến cho một gian phòng hoa lệ thoáng chốc bị chen chúc đến chật kín.

Mà kẻ thần bí sai người bắt hắn tới đây lại ngồi cách hắn một tấm mành, không thể nào nhận diện được.

"Ngươi chính là Lý Tiêu Dao?" Người ngồi sau tấm mành mở miệng hỏi, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần uy lực.

"Phải."

Kẻ thần bí lại nói, "Nghe nói ngươi biết thân phận của Thiên nữ?"

"Làm sao ngươi biết là ta biết?"

Kẻ thần bí trầm mặc một hồi.

Nhiếp Bất Phàm chợt nói, "Nguyên lai lúc ta nói chuyện ở đình hóng mát hôm qua đã bị ngươi nghe trộm."

Kẻ thần bí lại tiếp tục trầm mặc.

Một đại hán đứng bên cạnh quát lớn, "Bớt xàm ngôn đi, chủ nhân hỏi như thế nào thì ngươi cứ như thế mà đáp!"

"Được, ngươi hỏi đi." Nhiếp Bất Phàm kéo một cái ghế lại gần, rất tự nhiên mà ngồi xuống, bày ra một bộ dáng có hỏi sẽ đáp.

Kẻ thần bí dường như ở nơi bí mật kia chuẩn bị tâm lý một chút, rồi mới nói, "Thiên nữ là ai?"

"Nghe nói khuê danh là 'Tĩnh Nhu'."

"..." Phía sau tấm mành tựa hồ vang lên thanh âm một vật gì đó rơi vỡ. Một lúc lâu sau người ở bên trong mới dùng giọng nói đầy kiềm chế mà hỏi tiếp, "Ở Hinh Chiếu viên, Tĩnh Nhu là người nào?"

"Nói cho ngươi biết thì có lợi gì?"

"..."

Nhiếp Bất Phàm tự rót một chén trà, thảnh thơi nói, "Đây là một tin tức rất trọng yếu. Ai có thể tìm được Thiên nữ trước, thì người đó xem như thắng một nước."

"Ngươi nói, ngươi muốn gì?"

"Ngươi hỏi như vậy không thấy rất thiếu thành ý hay sao?" Nhiếp Bất Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Bạc trắng một ngàn lượng." Kẻ thần bí dứt khoát nói.

"Một ngàn lượng? Có vẻ không tệ lắm." Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt tươi cười, nhưng ngay sau đó làm bộ khổ tâm nói, "Nhưng là ta lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, loại người quyền thế giống như ngươi đây, giỏi nhất chính là nói một đằng làm một nẻo, lợi dụng xong rồi liền giết người diệt khẩu, thứ lỗi ta không thể mạo hiểm."

"Láo xược! Chủ nhân nhà ta mà ngươi cũng dám nghi ngờ?" Đại hán ban nãy không nhịn được gầm lên.

"Xem đi, hung hãn biết bao!" Nhiếp Bất Phàm khoát tay áo.

"Ngươi cho rằng nếu không nói thì có thể an toàn mà trở về?"

"Ta không nói, chí ít có thể gây khó dễ cho các ngươi một phen."

Đại hắn trợn trắng mắt nhìn hắn.

"Đặng Hoành, ngươi lui ra." Kẻ thần bí chặn lại cơn bạo phát của thủ hạ, sau đó nói với Nhiếp Bất Phàm, "Vậy rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới chịu nói?"

Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cằm, "Thấy ngươi không có dùng vũ lực đe dọa... Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta ký một thỏa thuận, đảm bảo tiền trao cháo múc xong thì không còn nợ nần gì, cũng không tìm tới tính sổ."

Kẻ thần bí lạnh lùng nói, "Ngươi muốn cùng bản... cùng ta ký thỏa thuận? Ngươi cũng biết thân phận của ta?"

"Chậc, vừa rồi mới nói ngươi không dùng vũ lực uy hiếp, như thế chẳng phải càng cho thấy rõ thân phận của ngươi sao." Nhiếp Bất Phàm không hề sợ chết mà khiêu khích, "Nam nhân tham dự yến hội lần này còn có ai mà ta không nhận ra? Người duy nhất chưa từng gặp cũng chỉ có Tư Thần Vũ trong truyền thuyết."

Cho nên còn làm bộ thần thần bí bí làm cái gì? Thân phận của người này, hắn đoán không thể nào sai được.

Đại hán kia vốn lại muốn quát lớn 'dám gọi thẳng kỳ danh của chủ nhân, thật là bất kính'. Thế nhưng kẻ thần bí kia đã lên tiếng trước, cắn răng nói, "Ngươi đã biết mà còn dám ăn nói như thế với ta?"

"Không còn cách nào khác, ai bảo kẻ có chuyện muốn cầu người lại không phải là ta cơ chứ?"

"..." Người này nếu không phải trời sinh ngứa đòn thì chính là lá gan quá lớn.

"Rốt cục phải như thế nào? Thời gian của ta vô cùng quý giá."

"... thỏa thuận kia phải ký như thế nào?" Kẻ thần bí cuối cùng chịu thỏa hiệp. Thời điểm đặc biệt này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, về sau còn nhiều cơ hội giáo huấn người này.

Đại hán mang giấy bút tới cho Nhiếp Bất Phàm.

Nhiếp Bất Phàm bày ra một bộ dáng văn hào tiêu sái, múa bút thành thơ, bất quá một hồi sau đã viết xong thỏa thuận.

Đại hán kia không biết chữ, đương nhiên cũng không biết hắn viết gì trên giấy, chỉ cung kính mà chuyển vào bên trong.

Tiếp theo, bên trong một mảnh trầm lặng.

Tư Thần Vũ cầm tờ giấy trên tay, khẽ run rẩy. Hắn chưa từng nhìn thấy loại chữ nào chọc mù mắt người đến như vậy.

Hơn nữa phía trên lại viết cái gì?

"Bản nhân Tư Thần Vũ là Dục quốc vương gia, bởi vì nhận sự trợ giúp của Lý Tiêu Dao mà đặc biệt dâng tặng một ngàn lượng bạc trắng để tỏ lòng cảm kích, sau này không được âm thầm ra tay giết người diệt khẩu, cũng không cố ý giăng bẫy hãm hại, tiền trao cháo múc xong liền không còn liên quan."

Phía dưới còn đặc biệt để chỗ trống cho người làm chứng ký tên điểm chỉ.

Mấy chục cái chữ ngắn ngun ngủn này, ít nhất viết sai đến bảy, tám chữ.

Quả thực là không đành lòng nhìn thẳng!

Muốn hắn ký tên lên cái dạng thỏa thuận như thế này, thực sự là quá hạ thấp giá trị của hắn rồi.

Trong lòng âm thầm đấu tranh một hồi, hắn quyết định gọi người mang giấy bút tới, tự mình viết xuống, sau đó dùng nét bút như rồng bay phượng múa mà ký lên đại danh của mình.

"Chỗ nhân chứng này do ai ký?"

"Bên cạnh ngươi nhiều người hầu như vậy, tùy tiện chọn một người không được sao?"

Tư Thần Vũ nhịn xuống tức giận, lạnh lùng lệnh một tùy tùng làm theo.

"Như thế nào? Vừa lòng chưa?"

Nhiếp Bất Phàm cầm tờ thỏa thuận, liên tục gật đầu, "Không tồi không tồi, không hổ là Vương gia, chỉ riêng nét chữ đã thấy được đến ba phần thần thái."

"..." Ngươi rốt cục có bao nhiêu tự kỷ a!

"Được, thỏa thuận đạt thành, vậy bạc trắng đâu?"

Đại hán tâm không cam tình không nguyện mà rút ra một tờ ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho hắn.

Nhiếp Bất Phàm hì hì cười, giơ giơ ngân phiếu lên xem xét.

"Thành giao." Hắn đứng lên nói, "Chờ ta rời khỏi đây, sẽ nói ra thân phận của Thiên nữ cho ngươi biết."

"Tại sao không nói luôn bây giờ?"

"Ta phải chắc chắn chính mình an toàn mới được. Nếu như ta nói xong, ngươi liền tại đây hủy thi diệt tích, thì ta biết tìm ai thay ta báo thù?"

"..."

Tư Thần Vũ đột nhiên cảm thấy tìm bắt người này về là một sai lầm lớn nhất trong đời của hắn.

Nhiếp Bất Phàm vui vẻ đi khỏi. Khi về đến tửu quán của Trương Quân Thực, hắn mới nhỏ giọng nói đáp án cho đại hán vẫn luôn đi theo hắn. Đại hán vẻ mặt vui tươi, sung sướng trở về phục mệnh.

Nhiếp Bất Phàm không có hảo cảm đối với hình tượng của Tư Thần Vũ, địa vị – phú quý – tướng mạo đều hội tụ đủ, mà còn muốn đi cửa sau. Thật khinh bỉ!

Sau khi trở về, hắn lập tức gọi Thổ Băng tới dặn dò một phen.

Ngày hôm sau, Thổ Băng dựng một sạp bán trứng luộc nước trà ở phụ cận Hinh Chiếu viên, cứ thấy nam nhân ăn mặc sang trọng nào từ bên trong bước ra liền săn đón hỏi, "Vị công tử này, có muốn biết thân phận thật của Thiên nữ hay không? Mua mười cái trứng sẽ cấp tin cho ngươi, là tuyệt mật a, mua trước biết trước."

Nam nhân tám phần đều không chống đỡ nổi trước tin tức hấp dẫn này, mười cái trứng có đáng bao nhiêu tiền, thà tin thử biết đâu có ích.

Vì thế, trứng luộc nước trà lại một phen buôn bán phát đạt, mà thân phận Thiên nữ, chỉ ngày hôm sau đã lan truyền khắp thiên hạ...

Sau khi Tư Thần Vũ biết được, liền tức giận đến thổ huyết không ngừng.

Nhiếp Bất Phàm cầm thỏa thuận kia mở ra, một mặt phe phẩy quạt, một mặt than thở nói, "Đối phó với kẻ có tiền chính là không thể nương tay. Lát nữa ta sẽ sao chép thỏa thận này thành một trăm tám mươi bản, sau đó giấu bản gốc đi. Chỉ cần tên kia trở mặt, ta liền bố cáo thiên hạ. Lại nói, Tư đại ca này kỳ thực IQ rất có vấn đề đi, thỏa thuận thế mà còn tự tay viết ra, có khác nào tự mình đào hố rồi nhảy xuống không đây!"

Nếu như Tư Thần Vũ nghe được một đoạn tự thoại này, phỏng chừng sẽ lại thổ huyết tiếp.

Mà Thiên nữ còn chưa kịp phản ứng đã bị người tới vây xem, sau đó liền bất an vài ngày. Chẳng những vì thân phận bị phơi bày, mà còn vì hình tượng của nàng cùng những lời đồn đãi trước đó nháy mắt liền cách xa nghìn dặm. Cái gì mà thiên tư thoát tục, cái gì mà dịu dàng thanh tao, đều tiêu tan, triệt để tiêu tan!

Thiên nữ khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không biết thân phận của mình như thế nào lại bại lộ.

Đáng thương chính là, nàng ngay cả chút thời gian để bưng bít cũng đều không có.

Như vậy, Nhiếp Bất Phàm rốt cuộc làm sao biết thân phận của thiên nữ?

Nguyên nhân rất đơn giản. Lần trước đề bài khảo nghiệm mà Ngọc từ Thập Cửu giao cho hắn chính là giúp nàng tìm kiếm chiếc khăn tay thất lạc. Hoa Cô Nương chẳng những tìm khăn tay về, mà còn mang về một cái yếm... Thật bất hạnh, trên cái yếm lại thêu một cái tên rất bắt mắt – Tĩnh Nhu.

Việc này nói lên một bài học, nữ nhân tốt nhất đừng tùy tiện ấn ký thân phận của mình thêu trên quần áo thiếp thân, bởi sẽ rất dễ bị người khác tìm được nguồn gốc mà vu oan hãm hại...

Yến hội kén rể của Thiên nữ lần này, cơ bản đã bị Nhiếp Bất Phàm hủy hoại đến mức không thể hủy hoại thêm được nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top