Chương 12: Thiệp mời
Lại đến thời kỳ xuân về hoa nở.
Nhiếp Bất Phàm ngồi tựa vào lan can tầng hai của một tửu lầu, nhìn một chiếc xe ngựa đi dọc theo con phố, cảm thán nói, "Thật lắm kẻ có tiền!"
Tin tức Thiên nữ đại giá quang lâm đã lan truyền rộng rãi từ năm trước, thanh niên tài tuấn ở khắp mọi nơi vì thế ồ ạt đổ về thành Khê Sơn. Không chỉ nam nhân, mà một số khuê nữ cũng vượt ngàn dặm đường xa tìm đến, chính là vì muốn tìm một đoạn nhân duyên.
Thành Khê Sơn nghiễm nhiên trở thành thánh địa cầu thân.
Nhiếp Bất Phàm quay đầu nói với đám người Trương Quân Thực, "Thiên nữ từ trước tới nay chưa từng lộ diện, nàng định chọn rể như thế nào?"
Trương Quân Thực đáp, "Cung chủ Bặc thiên cung phái người mua một trang viên tại thành Khê Sơn, tên là 'Hinh Chiếu viên', không bao lâu sau sẽ mời những nam nhân tài tuấn và các tiểu thư danh gia vọng tộc tới tham dự một yến hội. Các tiểu thư chỉ cần có chút thân phận là đã có thể được mời. Nhưng là thiệp mời cho nam nhân chỉ có bốn mươi chín cái, nhất định phải do bốn mươi chín người được gọi là Ngọc từ mà Thiên nữ phái đi tuyển chọn tiến cử. Người đủ tư cách mới có thể được mời."
"Tuyển chọn? Phương pháp chọn lọc như thế nào?" Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt tò mò.
"Khó nói, ít nhất cũng phải tạo được hảo cảm với Ngọc từ, tướng mạo khí chất là điều kiện tiên quyết."
Nhiếp Bất Phàm nhìn Trương Quân Thực, rồi lại nhìn qua Lý Dực một chút, gật đầu nói, "Ân, ba người chúng ta chí ít cũng thỏa mãn cái điều kiện tiên quyết."
Trương Quân Thực buồn cười mà lắc đầu, nói tiếp, "Bốn mươi chín Ngọc từ trên người đều mang theo một tấm thiệp mời, các nàng ấy sẽ dựa vào sở thích của chính mà mà chọn lựa, có khi chỉ đơn giản tán gẫu vài câu, đôi lúc lại là ra một nan đề. Bất quá cũng có vài người không cần phiền phức như vậy mà vẫn lấy được thiệp mời, tỷ như hoàng tộc."
"Vậy hai người các ngươi thì sao?" Nhiếp Bất Phàm nhìn bọn họ hỏi, "Đã nghĩ làm như thế nào để lấy được thiệp mời chưa?"
"Ta có rồi." Trương Quân Thực cười cười.
"Ngươi làm sao có được?" Nhiếp Bất Phàm ngạc nhiên nói. Theo hắn biết, Trương Quân Thực chẳng qua là một thương nhân mà thôi.
Trương Quân Thực tùy tiện đáp, "Hinh Chiếu viên là ta bán cho cung chủ Bặc thiên cung."
"Thì ra là thế." Nhiếp Bấp Phàm lại nhìn về phía Lý Dực, "Vậy Lý Tứ ngươi thì sao?"
Lý Dực không trả lời, chỉ thong thả uống trà.
Trương Quân Thực thay mặt đáp, "Với thân phận của Lý huynh, tin là cũng đã có rồi."
"Thân phận của Lý Tứ là gì, chẳng lẽ lại là hoàng thân quốc thích hay sao?"
"Cũng không phải." Lý Dực thản nhiên nói, "Chẳng qua là quan lại thế gia mà thôi."
Chẳng qua là quan lại thế gia mà thôi?Khóe miệng Trương Quân Thực nhất thời co rút. Từ ngày lập quốc cho đến nay, Lý gia vẫn luôn luôn kế thừa tước vị từ đời này sang đời khác, sản sinh ra ba tể tướng, hai tướng quân, bốn thượng thư, quan gia ngũ phẩm trở xuống thì càng là không đếm xuể. Danh tiếng về lòng trung thành và tài năng của hậu duệ Lý gia lan truyền khắp dân chúng, mấy trăm năm không suy giảm, đúng là cây to rễ cả lai lịch sâu xa nhất triều đình.
Nhiếp Bất Phàm ngược lại không hề đi sâu nghiên cứu vào thân phận của Lý Dực, hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, xoắn xuýt nói, "Các ngươi đều có, ta cũng không thể tụt hậu a."
"Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi tìm Ngọc từ xin thiệp mời?"
"Có thể." Nhiếp Bất Phàm dùng ngón tay điểm điểm vào cái trán, nghiêm túc nói, "Ta đột nhiên nghĩ đến, loại thiệp mời này hẳn là có thể trộm được đúng không?"
"Trộm?" Trương Quân Thực phản đối nói, "Ngươi có biết vì sao trên người mỗi Ngọc từ chỉ có một tấm thiệp mời không? Bởi vì mỗi tấm thiệp mời đều là độc nhất vô nhị, thiệp bị trộm sẽ bị vô hiệu hóa, đồng thời người trộm thiệp sẽ bị hủy bỏ tức cách tham gia tuyển chọn."
"A?" Nhiếp Bất Phàm xuất ra vẻ mặt quỷ dị, nói, "Nói như vậy, trước tiên ta đi trộm thiệp, sau đó lén đổi cho người khác, như vậy là có thể vô thanh vô tức tiêu diệt một đối thủ cạnh tranh rồi."
Ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu đen tối hả?
Hai người Trương Quân Thực và Lý Dực không nói gì.
"Đơn giản hơn nữa, trực tiếp trộm thiệp từ trên người được mời cũng được!"
"Ngươi vẫn là đừng có nghĩ đến nữa." Trương Quân Thực day day thái dương, nói, "Nếu ngươi thật sự muốn đi, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách."
Nhiếp Bất Phàm lắc đầu liến thoắng nói, "Phải để các ngươi giúp đỡ, không phải biểu thị rằng ta rất vô năng hay sao?"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Trương Quân Thực trợn trắng mắt, "Trước hết phải nhắc nhở ngươi, không được dùng thủ đoạn thiếu đứng đắn."
"Yên tâm đi, ta là người như vậy sao?" Nhiếp Bất Phàm khoát tay.
Hai người Trương - Lý nghiêng đầu sáu mươi độ liếc nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
"Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, có thể tìm Ngọc từ ở đâu?"
"À, vậy thì có một vị." Trương Quân Thực dựa vào lan can chỉ chỉ một người ở cách đó không xa.
Nhiếp Bất Phàm thò đầu ra nhìn theo, chỉ thấy một nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi đang từ bên đường đi tới. Nàng một thân trường sam màu lam nhạt ánh bạc lấp loáng, tóc đơn giản buộc lên cao, không hề đeo bất cứ trang sức nào, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng hoạt bát. Mà sau lưng nàng, hơn mười người nối đuôi đi theo không xa không gần không nhanh không chậm, đoán chừng chính là người hầu của mấy vị công tử thiếu gia nào đó, muốn biết vị Ngọc từ này dừng chân ở nơi nào để tới cửa cầu kiến.
Nhiếp Bất Phàm vẫy tay gọi lớn, "Ngọc từ cô nương, nhìn bên này, có muốn ăn một bữa cơm, tán gẫu với chúng ta một hồi hay không?"
Một tràng âm thanh này vang lên, xung quanh nhất thời rơi vào yên lặng.
Trương Quân Thực che đầu, hắn còn chưa từng thấy có người nào nói năng với Ngọc từ như vậy, tùy tiện, hoàn toàn không có khuôn phép.
Mọi người dưới lầu cũng không khỏi âm thầm khinh bỉ cái tên ngốc đã lên tiếng này. Nếu đã có thể gọi Ngọc từ tới như vậy, thì đám bọn hắn còn phải vất vả bám theo như vậy làm gì?
Nhưng kế tiếp, khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm chính là, Ngọc từ kia thế mà lại thật sự đi về phía tửu lâu, lại còn bước thẳng lên lầu hai.
Toàn thể quần chúng hóa đá.
"Cô nương, mời ngồi." Nhiếp Bất Phàm chào đón Ngọc từ bước vào, mỉm cười kéo cho nàng một cái ghế.
Ánh mắt Ngọc từ lướt qua ba người bọn họ, thầm khen một tiếng. Ba người này, một người nhẹ nhàng ôn nhã, một người trầm ổn lạnh lùng, người còn lại tươi vui như cây đón gió xuân, khí chất đều thuộc hạng thượng thừa.
"Không biết cô ngươi xưng hô như thế nào?" Nhiếp Bất Phàm lễ độ hỏi.
"Ngọc từ không có tên, các ngươi có thể gọi ta là Thập Cửu. Ba vị công tử đây xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Nhiếp Bất Phàm." Nhiếp Bất Phàm khom lưng chắp tay hành lễ.
"Trương Quân Thực."
"Lý Dực."
Ngọc từ nhíu mày, vẫn là lần đầu được nghe một cách tự giới thiệu qua loa như vậy. Bất quá chỉ nhìn qua khí độ và phong thái của ba người này, khẳng định xuất thân cũng không thua kém bất cứ ai.
"Không biết là vị nào muốn thiệp mời trong tay Thập Cửu?" Thập Cửu đi thẳng vào vấn đề.
"Ta." Nhiếp Bất Phàm hứng chí bừng bừng giơ tay.
Thập Cửu cười cười với hắn, "Vậy thì công tử nghĩ sẽ làm sao để lấy được?"
Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh trả lời, "Văn thi võ thử, chỉ cần cô nương bằng lòng."
Lời vừa nói ra, Trương - Lý hai người đều lộ ra biểu tình cổ quái.
"Không ngờ công tử đây văn võ song toàn." Thập Cửu cũng không chú ý tới thần sắc của hai người còn lại, tiếp tục nói, "Một khi đã như vậy, ta cũng không khảo thí văn võ của công tử nữa, mặt khác sẽ ra cho công tử một cái đề."
"Mời nói." Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh tự nhiên.
"Ta vừa mới đi dạo chợ, không cẩn thận đánh rơi một cái khăn tay, chẳng hay công tử có thể trong vòng một nén nhang tìm về đây cho ta hay không?"
"Không biết khăn tay của cô nương hình dạng như thế nào?"
"Khăn lụa bạch sắc, ở một góc có thêu hai đóa hoa mai. "
"Tìm được là có được thiệp mời phải không?"
"Nếu như ta hài lòng."
"Được, tại hạ nhất định giúp cô nương tìm cho được." Nhiếp Bất Phàm ha ha cười đáp ứng.
Thập Cửu có chút bất ngờ. Đối phương thoạt nhìn dường như ngập tràn tự tin. Tìm một cái khăn tay đánh rơi chẳng khác nào mò kim đáy biển, hắn tại sao lại khẳng định có thể tìm được như vậy?
Nhiếp Bất Phàm đứng lên, vỗ vỗ tay, lập tức hai con gà trống sặc sỡ từ trong góc phòng đi ra, trong đó một con đương nhiên là Hoa cô nương trung thành tận tụy, con còn lại chính là thành viên mới của Kê Oa thôn, xinh đẹp như hoa tên gọi "Anh Hùng". Màu lông của nó ngũ sắc rực rỡ, có thể nói là ngạo kiều kê diễm lệ nhất giữa chúng gà. Gần đây bởi vì tâm tình không tốt, cho nên Nhiếp Bất Phàm mới quyết định dắt theo nó đi chơi, tránh cho nó buồn chán quá độ mà gây rối khắp nơi.
Thập Cửu thấy trong phòng bất thình lình hiện ra hai con gà trống, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên ngơ ngác, đặc biệt khi nhìn đến con gà rực rỡ năm màu kia, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, nhịn không được hỏi, "Đây là?"
"Hộ vệ của ta." Nhiếp Bất Phàm có phần tự đắc đáp lời.
"A, rất... rất độc đáo." Thập Cửu ngập ngừng hồi lâu mới chọn ra được một từ như vậy.
"Phiền Thập Cửu cô nương chờ đợi, ta sẽ trở lại ngay. Trương Tam quân, Lý Tứ quân, các ngươi hảo hảo chiêu đãi Thập Cửu cô nương, nếu ta quay lại không thấy người đâu, liền cho các ngươi ngủ cùng bọn Phá Phá." Phá Phá chính là con gà nhím, lông mao toàn thân cứng nhọn, trên người còn tỏa ra mùi lạ, hai người này tuyệt đối là chịu không nổi.
Quả nhiên, trên mặt hai người Trương - Lý đều lộ ra biểu tình hiểm ác vô cùng.
Nói xong câu này, Nhiếp Bất Phàm liền dẫn hai con gà rời đi.
Ra khỏi cửa, Nhiếp Bất Phàm ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói, "Vừa rồi đã nghe rõ chưa?"
Hoa Cô Nương ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng tự tin vô cùng.
"Tốt, ngươi dẫn Anh Hùng cùng đi tìm đi, càng nhanh càng tốt. Nếu đã bị người khác nhặt mất, ta cho phép ngươi dùng vũ lực."
Hoa Cô Nương khí khái kêu vài tiếng, ngửa đầu lên ngửi ngửi, sao đó mang theo Anh Hùng chạy vọt ra ngoài.
Nhiếp Bất Phàm nhìn theo bóng dáng chúng nó vẫy vẫy tay, giống như hô hào cổ vũ đại sự hoàn thành, sau đó xoay người tìm một tiệm mì, gọi một bát mì Dương Xuân, thảnh thơi mà ăn. Không có cách nào khác, đồ ăn thức uống vừa rồi cơ bản là chưa kịp bỏ vào miệng, hắn thật sự là đói bụng.
Sau thời gian đủ để ăn hai bát mì, bọn Hoa Cô Nương đã chạy trở lại, trong miệng còn tha thêm một vật gì đó. Nhiếp Bất Phàm cầm lấy nhìn nhìn, cau mày nói, "Không phải cái này, là cái khăn thêu hoa mai cơ, hoa mai có biết không?"
Hắn dùng chiếc đũa vẽ vẽ trên mặt đất. Hoa Cô Nương nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó cẩn thận gật đầu, lần thứ hai cất bước chạy đi.
Chỉ một lúc sau đã lại tha thêm một vật tới, lần này đúng là có hoa mai, nhưng lại không phải bạch sắc.
Vì thế nó lại tiếp tục đi tìm.
Lần thứ ba, Hoa Cô Nương vậy mà lại tha tới một cái yếm...
Tới tới lui lui mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được cái như ý muốn.
Khăn lụa bạch sắc, một góc thêu hai đóa hoa mai, chính là nó rồi!
Nhiếp Bất Phàm mặt mày hớn hở, thời gian vừa kịp.
Hắn đắc ý ngập lòng quay trở lại tửu lâu, đưa khăn tay cho Thập Cửu. Khi Thập Cửu nhận được khăn tay thì vẻ mặt hết sức kỳ quái, xanh trắng lẫn lộn, do dự phân vân. Một lúc lâu nàng mới hỏi, "Công tử tìm được ở chỗ nào?"
"Ngoài chợ. "
Thập Cửu hít vào một hơi dài, ngón tay có chút giật giật. Nàng căn bản không đánh rơi khăn tay, cái khăn này vốn dĩ là đang ở trong phòng nàng. Sở dĩ nàng viện cớ mất khăn, chẳng qua muốn thử xem đối phương phản ứng như thế nào.
Ai mà ngờ hắn thật sự có thể lấy được khăn tay của chính mình? Chuyện này chẳng phải nói lên rằng, hắn đã lẻn vào phòng mình để trộm?
Đáng ghét!
Nàng xuất môn luôn cẩn trọng, trang phục của Bặc thiên cung cũng là lén tìm một nơi khác để thay đổi, hiện nay còn không có mấy người biết được nơi nàng ở, mà cho dù biết rõ, cũng nhất định không tùy tiện xông vào.
Người trước mắt này rốt cuộc làm ra chuyện gì?
Thật sự nghĩ rằng lấy được khăn tay trong phòng nàng là có thể qua cửa hay sao? Vọng tưởng!
"Sao vậy?" Nhiếp bất Phàm thấy vẻ mặt nàng cổ quái, khó hiểu hỏi, "Có gì không đúng sao? Chẳng lẽ đây lại không phải khăn tay của ngươi?"
"Đúng là của ta." Thập Cửu nghiến răng nói.
"Vậy thì tốt." Nhiếp Bất Phàm cười cười nói, "Nói như vậy, ta có thể nhận được thiệp mời rồi?"
Nằm mơ! Trong lòng Thập Cửu âm thầm gào thét, cười như không cười nói, "Thực có lỗi, ngươi không đạt."
"Tại sao?" Nhiếp Bất Phàm không hài lòng nói, "Khăn tay không phải đã tìm được cho ngươi rồi sao?"
"Hừ, ngươi tìm được ở đâu, trong lòng người tự biết, còn nhiều lời với ta làm gì?"
"Ta không hiểu lắm!" Nhiếp Bất Phàm không chút do dự phản bác, "Chỗ ngươi đánh rơi khăn chẳng lẽ người không thể đến được?"
"Ngươi đừng giả bộ hồ đồ!" Thập Cửu gạt bỏ hoàn toàn hình tượng thục nữ trước đó, phẫn nộ nói, "Cái khăn tay này căn bản chưa từng bị mất!"
Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng, "Cho nên, khăn tay của ngươi thực ra vẫn luôn ở phòng ngươi?"
"Nếu không ngươi cho rằng nó ở đâu?" Thập Cửu tức đến tím tái.
"Ta đây thật sự không biết, còn tưởng bị người khác nhặt đi rồi, ai biết đó chính là phòng ngươi?"
"Còn dám nói láo! Nếu không sớm biết nơi ta nghỉ chân, ngươi một chút đầu mối cũng không có, làm sao tìm được đồ nhanh như vậy?"
"Ngươi quá coi thường ta, ta chưa bao giờ nói láo!" Nhiếp Bất Phàm lẽ thẳng khí hùng trả lời.
Nói láo! Hai người Trương - Lý vốn vẫn luôn đứng ngoài cuộc đồng thời gào thét trong lòng.
"Biết người biết mặt không biết lòng, ngươi nói rằng mình không nói láo thì sẽ là không nói láo hay sao?"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Nhiếp Bất Phàm chính khí hừng hực nói, "Ta tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện vũ nhục nhân cách của ta."
Nhân cách của Nhiếp Bất Phàm rốt cuộc như thế nào? Hai người Trương - Lý lặng lẽ hỏi lòng.
Thập Cửu mặt mũi đỏ bừng, hung hăng nói, "Nếu muốn chứng minh trong sạch của ngươi, trừ phi gà của ngươi có thể nói chuyện! Nếu không ta tuyệt không giao thiệp mời cho ngươi."
"Ngươi chắc chắn? Muốn gà nói chuyện?" Nhiếp Bất Phàm xuất ra vẻ mặt thâm trầm.
"Đúng vậy!" Thập Cửu chỉ vào hai con gà đang đứng trên mặt đất nói, "Ngươi có bản lĩnh thì bảo chúng nó làm chứng cho ngươi đi."
Nhiếp Bất Phàm ôm lấy Anh Hùng, sầu muộn nói, "Chủ nhân của nhà người bị người ta nghi ngờ, ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?"
Anh Hùng đảo đảo tròng mắt, vẻ mặt như người vô tội không nắm được tình hình.
Thập Cửu cười nhạo nói, "Được rồi, đừng giả bộ đáng thương nữa, ta đã mất nhiều thời gian ở chỗ này quá rồi, hiện tại không thể phụng bồi."
Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị ly khai. Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm chói tai mà quái đản, "Cô nương, đi thong thả."
Thập Cửu thân thể cứng đờ, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy con gà ngũ sắc kia đang đứng trên thành ghế tựa, ngẩng cao đầu, mở miệng nói, "Ta là Anh Hùng, xin chào cô nương."
Thập Cửu cứng họng, chỉ vào Anh Hùng run rẩy nói, "Ngươi đang nói chuyện?"
Anh Hùng giang cánh, kêu khanh khách vài tiếng, lại nói, "Cô nương bình tĩnh, cô nương cần giúp đỡ gì không?"
Lúc này, không chỉ có Thập Cửu thừ người ra, mà ngay cả Trương Quân Thực và Lý Dực cũng giống như bị sét đánh, toàn thân cứng ngắc.
Một lát sau, Thập Cửu thần sắc hoảng loạn mà rời khỏi nhã gian, còn Nhiếp Bất Phàm thì lại vô cùng hưng phấn mở thiệp mời ra xem.
Trương Quân Thực và Lý Dực bốn mắt nhìn nhau, nhịn không được chỉ vào con gà biết nói mà hỏi hỏi.
Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ liếc nhìn bọn họ một cái, "Các ngươi ở tại Kê Oa thôn lâu như vậy, tại sao nhận thức về Kê Oa thôn vẫn nông cạn như thế?"
Hai người im lặng.
"Ở Kê Oa thôn, không có gì là bất ngờ, không có gì là không thể, tất thảy mọi chuyện đều có khả năng."
Quả thực, gà cũng nói được, thì còn có cái gì là không thể nữa?
Lúc này lại nghe Nhiếp Bất Phàm nói thầm một câu, "Nếu mang thiệp mời này ra bán đấu giá, không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
Hai người Trương Lý đột nhiên không hiểu vì sao trong lòng nảy sinh đồng cảm sâu sắc với Thập Cửu cô nương và chủ nhân của nàng...
Mà ở không xa, sau khi Thập Cửu trở lại phòng mình, phát hiện trong phòng một mảnh hỗn độn, y phục, khăn lụa vung vãi tứ tung, thỉnh thoảng còn lẫn vào mấy cọng lông gà, và vài dấu vết móng cào rõ nét. Càng làm cho người ta phát điên chính là, cái yếm của nàng, cái yếm, cái yếm!
Nhiếp Bất Phàm chết tiệt! Đừng để cho nàng gặp lại!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top