Chương 11: Cơ tình đêm trừ tịch

[Giới thiệu Tiểu Bất Phàm với nghệ thuật bẻ cong vô cùng Không Bất Phàm =))]

*****

Trương Quân Thực bị Nhiếp Bất Phàm sai đi mua đồ tết. Hắn vào thành, sau đó phân phó lại nhiệm vụ cho tiểu nhị.

Tiểu nhị đưa tới một phong thư, nói, "Công tử, đây là thư lão gia gửi tới."

Trương Quân Thực nhìn một hồi, thần sắc nguyên bản ôn hòa đột nhiên dần dần trở nên lãnh đạm. Nội dung trong thư ngoại trừ hỏi thăm tình hình chi nhánh cửa tiệm ở thành Khê Sơn, điều còn lại chính là muốn hắn nghênh đón Thiên nữ sắp đến, nhất thiết phải đạt được vị trí hàng đầu. Mấy trang thư đều là những thông tin liên quan đến Thiên nữ, ngay cả một câu quan tâm ân cần hỏi han sức khỏe cũng không có. Trương Quân Thực nhìn sơ sơ một lượt, cất thư vào trong rương.

Hắn lấy giấy bút, qua quýt hồi âm.

Phụ thân của Trương Quân Thực là một người rất nghiêm khắc, mặc dù là gia đình thương nhân, nhưng cũng có đủ loại phép tắc nghiêm ngặt. Hắn từ nhỏ đã học qua thi thư lễ nghĩa, chính là để tương lai có thể gia nhập quan trường, làm rạng rỡ gia môn. Thế nhưng Trương Quân Thực lại không thích làm quan, sau khi thi đỗ Tiến sĩ liền không chịu tiến thêm một bậc, ngược lại lại bắt tay vào tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, không những thế trên phương diện thương trường hắn còn tỏ ra có thiên phú vượt trội.

Trương phụ trong cơn tức giận đã vài lần đuổi hắn tới nơi hẻo lánh, để hắn tự sinh tự diệt, thế nhưng trước sau vẫn vô pháp vùi dập. Hắn giống như thần tài sinh ra là để kiếm tiền, cho dù trên người không xu dính túi, hắn cũng có thể tìm thấy thương cơ, dần dần từng bước khuếch trương sự nghiệp ngày một lớn mạnh. Chẳng hạn như chi nhánh ở thành Khê Sơn này, chính là kết quả một lần "lưu đày" của hắn.

Cuối cùng, Trương phụ đành thỏa hiệp, nhưng cũng không đề cao hay ghi nhận những thành công của Trương Quân Thực. Cho đến gần đây, tin tức Thiên nữ kén rể truyền đến, Trương phụ lại một lần nữa tính toán, quyết định dùng chính mạng già của mình uy hiếp bắt hắn nghĩ biện pháp thú Thiên nữ về.

Phải biết Thiên nữ tuy chỉ là một người dân thường nhưng lại được hoàng đế coi trọng, bất luận ai thú Thiên nữ đều có thể được phong tước. Đương nhiên, cái giá phải trả là một trong ba quẻ của Bặc thiên cung.

Trương Quân Thực bất đắc dĩ lắc đầu, gọi tiểu nhị mang theo đồ tết đi về Kê Oa thôn.

Đến cửa thôn, nhìn thấy mấy con gà quàng quạc chạy tới chào đón, tâm tình nặng nề ban đầu của hắn bỗng có chút chuyển biến tốt đẹp, liền lấy từ trong túi ra một nắm thóc ném vung ra xung quanh. Chúng gà trước tiên là gật đầu bảy tỏ lòng cảm kích, sau đó tác phong nhẹ nhàng cử chỉ lịch thiệp cúi xuống mổ thóc.

Hai tiểu nhị thần tình quỷ dị, còn Trương Quân Thực thập phần bình tĩnh.

"Ta đã về, Bất Phàm." Hắn gọi lớn một tiếng.

Nhiếp Bất Phàm từ trong cửa sổ ló đầu ra, vẫy vẫy tay gọi, "Nhanh tới đây, có chuyện tốt."

Trương Quân Thực tò mò đi vào bên trong.

Nhiếp Bất Phàm đưa cho hắn một đống giấy đỏ nói, "Viết câu đối Tết, ta muốn tất cả phòng ốc trong thôn đều dán một cái."

Trương Quân Thực ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lý Dực đứng bên cạnh bàn đang múa bút thành văn. Lý Dực liếc hắn một cái rồi đưa mắt sang bên cạnh mình, ý bảo vẫn chừa cho hắn một chỗ.

Trương Quân Thực dở khóc dở cười, trước hết lệnh cho hai tiểu nhị để đồ xuống, sau đó đuổi bọn họ trở về, chính mình đi đến cạnh Lý Dực, nhìn nét chữ của hắn mạnh mẽ hữu lực, rất có căn cốt, trong lòng cũng không khỏi dâng lên hứng thú, mở phiến giấy đỏ, nâng bút bắt đầu viết.

Chữ của Trương Quân Thực khác với chữ của Lý Dực, vừa phóng khoáng vừa linh động, tạo cho người đọc một cảm giác tao nhã ôn hòa.

Trương Quân Thực viết xong mấy chữ, tâm tình thoải mái đi ít nhiều, phiền não trước đó gần như đã biến mất vô tung. Hắn lơ đễnh nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm, chỉ thấy hắn cũng đang cầm bút mà khua khua múa múa, không khỏi tò mò bước tới gần, vừa nhìn thấy, nhất thời bật cười khanh khách.

"Ách, ngươi đây là đang vẽ cái gì?"

"Nhìn không hiểu sao?" Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói, "Đây là 'Niên niên hữu dư'." (*)

(*) Niên niên hữu dư – tức là năm nào cũng có nhiều tiền của tài lộc, là bức tranh vẽ cá chép, treo tranh cá chép trong nhà sẽ có tác dụng mang lại tài vận cho gia chủ.

Niên niên hữu dư? Trương Quân Thực nhìn rồi lại nhìn, chỉ thấy trên giấy đỏ vẽ một cây củ cải dài dài có đầy đủ mặt mũi và tay chân đang ôm một cây củ cải khác, vặn vẹo đến mức nhìn không ra hình hài.

Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Xem này, đây là một tiểu hài tử khả ái đang ôm một con cá lớn, không phải ngụ ý là năm nào cũng có cá sao?" (**)

(**) Cá chữ Hán là "ngư" , âm đọc là "Yu" đồng âm với "dư" (dư dả).

"..." Nguyên lai là một tiểu oa nhi lớn lên sẽ giống cây củ cải đang ôm một con cá lớn lên cũng giống cây củ cải.

"Ha ha, nhìn vẻ mặt ngươi đã biết là người thiếu hiểu biết." Nhiếp Bất Phàm khoát tay nói, "Cái này gọi là trường phái trừu tượng, bứt phá khỏi phong cách tả thực truyền thống, lấy trí tưởng tượng phong phú làm tiền đề mà sáng tạo, dựa trên thực tế mà lại vượt lên thực tế, đạt đến cảnh giới cao nhất của óc suy tưởng."

Ngay sau đó Trương Quân Thực liền có một cách nhìn khác đối với bản lĩnh vẽ tranh của Nhiếp Bất Phàm.

Lý Dực nghe hắn nói đến thần thông quảng đại, nhịn không được cũng đi tới thưởng thức, sau đó một khắc hắn liền bảo trì trầm mặc vốn dĩ của mình, bình tĩnh xoay người đi về chỗ tiếp tục viết chữ.

Nhiếp Bất Phàm không cho là đúng, tiếp tục hưng trí bừng bừng mà múa bút khua mực.

Sau khi viết xong, mấy người phân chia nhau đi dán câu đối.

Kê Oa thôn vốn dĩ vắng lặng, nay có thêm mấy câu đối cầu may trên giấy đỏ rực rỡ, nhất thời cũng tăng thêm vài phần nhân khí.

Trương Quân Thực và Lý Dực hài lòng thưởng thức kiệt tác của chính mình, nhưng là vừa nhìn đến bức "Tranh tết" dán trên cửa kia thì liền 囧. Bức họa theo trường phái trừu tượng kia, so với những câu đối tinh mỹ đẹp đẽ, thực sự là khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng bản thân Nhiếp Bất Phàm lại không có chút cảm giác gì. Người này vì sao lại không biết xấu hổ là gì như vậy?

Được rồi, kỳ thực bức tranh này dùng để trừ tà, hiệu quả hẳn là cũng không tồi đi.

Trương Quân Thực len lén cười trộm, khóe miệng Lý Dực cũng co rút lại.

Bữa cơm tất niên đặc biệt thịnh soạn, có thịt gà áp chảo, thịt gà viên, bánh chẻo thịt gà, thịt gà rút xương, thịt gà rang, canh cá xương gà, vân vân...

Trương Quân Thực hâm nóng vò rượu nhỏ, rót cho mỗi người một chén. Lý Dực không nhiều lời, nhưng có thể thấy được tâm tình rất tốt.

Nhiếp Bất Phàm vừa ăn vừa kể chuyện xưa cho hai người kia, dù chuyện không dọa người nhưng cũng đủ khiến người ta 囧. Tỷ như 'Thiện nữ u hồn' bị hắn kể thành, "Một nữ quỷ bởi vì phải lòng một đạo sĩ, kết quả khiến cho một thư sinh đố kị, đẩy nàng vào vòng luân hồi, đầu thai thành một con gà."

"Từ từ," Trương Quân Thực ngắt lời nói, "Thư sinh kia tại sao lại đố kị?"

"Ngu quá, bởi vì hắn yêu thích đạo sĩ kia."

Trương Quân Thực có chút hỗn loạn, "Ta nhớ không nhầm, đạo sĩ kia phải là nam nhân đúng không?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì?"

"Thư sinh kia và đạo sĩ là..."

"Cơ hữu, cơ hữu có hiểu không?"

"Cơ hữu... Cơ hữu chẳng lẽ chính là nói đến quan hệ thân thiết vượt mức bình thường giữa nam nhân và nam nhân?"

"Ngươi nói đúng rồi."

"..."

Trương Quân Thực cúi đầu, đột nhiên có chút không tập trung.

Lý Dực liếc mắt nhìn hai người một cái, im lặng tự mình ăn cơm.

Nhiếp Bất Phàm cũng không để ý tới sắc mặt của bọn họ, tiếp tục tán phét, "Ngày trước có một thư sinh, cũng không ham mê nữ sắc, có thể nói là một chính nhân quân tử. Một con hồ ly tinh không tin rằng trên đời này lại có nam nhân không háo sắc. Nàng dùng minh châu bổn mạng của mình đánh cược cùng cá chép tinh, khẳng định có thể vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của thư sinh kia. Nó biến thành một mỹ nữ, hàng đêm tới quyến rũ, nhưng trước sau vẫn không hề thành công, cuối cùng chỉ có thể nhận thua, đem minh châu bản mệnh của mình giao cho cá chép tinh. Cá chép tinh thắng cuộc, vô cùng cao hứng đi tới cảm tạ người thư sinh kia, kết quả, rốt cuộc bị thư sinh kia ăn mất."

"Ăn?" Hai người Trương Quân Thực và Lý Dực đồng thanh nói.

"Đúng vậy, cá chép tinh là một nam yêu tinh tuấn tú khôi ngô."

Bấy giờ Trương – Lý hai người mới thần kỳ hiểu ra, "Ăn" này vốn không phải là "ăn" kia.

Nhiếp Bất Phàm còn bổ sung, "Hồ ly tinh sau khi biết được, phun ra một búng máu rồi tắt thở. Nàng chết không nhắm mắt, oán niệm quá sâu, cuối cùng chuyển thế thành một con gà lòng đầy oán hận."

Trương Quân Thực, "..."

Lý Dực, "..."

Lạnh quá.

"Còn có một câu chuyện..."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Trường Quân Thực liều mạng gắp đồ ăn cho hắn.

"Ăn cơm, ăn cơm." Lý Dực cũng cật lực gắp đồ ăn cho hắn.

Một bữa cơm tất niên liền vì câu chuyện mắc ói của Nhiếp Bất Phàm mà kết thúc.

Sau khi thu dọn xong, mấy người bọn họ lại vây quanh lò sưởi uống trà. Ngay khi tiếng pháo hoa từ thành Khê Sơn truyền đến, Nhiếp Bất Phàm bất thình lình móc từ trong ngực áo ra hai bao lì xì phát cho Trương – Lý mỗi người một cái, cười cười nói, "Năm mới may mắn, nhận được nhiều hồng bao."

Trương Quân Thực và Lý Dực im lặng tiếp nhận.

"Lấy tư cách thôn trưởng Kê Oa thôn, tất nhiên phải phát hồng bao cho hậu bối, không cần khách khí, thoải mái mà nhận đi."

Hai người liếc nhau, đều là dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại có phần ấm áp, cho dù bên trong lì xì chỉ có một đồng...

Trương Quân Thực cũng sờ sờ ngực, lấy ra một khối ngọc bội xanh biếc trong veo, đưa cho hắn, nói, "Năm mới may mắn."

"Cho ta?" Nhiếp Bất Phàm nhận lấy, lật qua lật lại miếng ngọc bội ngắm nghía, nét cười rạng rỡ trên mặt hắn đủ để làm cho ánh lửa giữa bếp lò nhạt nhòa ảm đạm.

Lý Dực nhìn không ra tư vị gì, cũng tìm tìm trên người, kết qua cũng chỉ tìm thấy mấy tấm ngân phiếu kia, lại còn dính máu, lấy ra cũng là điềm không may, chỉ có thể yên lặng cất trở lại, thầm nghĩ về sau có cơ hội sẽ bổ khuyết thêm.

"Đêm nay ba người cô đơn chúng ta liền tâm sự suốt đêm đi." Nhiếp Bất Phàm đề nghị nói, "Có thể cùng ngủ trên giường của ta."

Lần trước tu sửa, Nhiết Phất Phàm đã đặc biệt sửa cho giường mình rộng ra, bốn năm người cùng nằm cũng không vấn đề gì.

"Chỉ cần ngươi đừng kể chuyện xưa là được." Trương Quân Thực nghĩ lại mà sợ.

"Được, không thành vấn đề, lúc đó đến phiên các ngươi kể." Nhiếp Bất Phàm bổ nhào lên giường của mình, lăn lăn vài cái, rồi vẫy tay nói, "Đến đây đi."

Không hiểu vì sao, nhìn bộ dáng Nhiếp Bất Phàm toàn thân lộn xộn ở trên giường, trong đầu Trương Quân Thực và Lý Dực đều nảy sinh một loại cảm giác là lạ, nhịn không được nghĩ tới mấy câu chuyện xưa kia, nam nam cơ tình gì đó...

Hai người một phải một trái nằm bên cạnh Nhiếp Bất Phàm, ba người nằm thành một hàng.

Nhiếp Bất Phàm u oán than vãn, "Đêm tất niên không được cùng người thân đón mừng, không cảm thấy tịch mịch sao?"

Trương - Lý hai người trầm mặc không đáp.

Nhiếp Bất Phàm lại nói, "Ta là do trên đời này không còn thân nhân, còn các ngươi là vì sao?"

Cả hai lại tiếp tục trầm mặc, đồng thời dường như an ủi nắm tấy tay Nhiếp Bất Phàm.

"Buồn tẻ quá, vẫn là kể chuyện xưa đi."

Hai người cùng lúc buông tay, trở mình xoay người nằm nghiêng sang một bên.

Trương Quân Thực nói, "Đột nhiên có chút mệt mỏi, ngủ đi."

Lý Dực dứt khoát bắt đầu ngáy khò khò.

Nhiếp Bất Phàm thở dài, bi thương mà ngâm nga, "Độc tại dị hương vi dị khách – Mỗi phùng giai tiết bội tư thân (1) – Cố hương kim dạ tư thiên lí – sương mấn minh triêu hựu nhất niên (2) – Vô đoan cánh độ Tang Càng thuỷ – Khước vọng Tinh Châu thị cố hương (3) – ..."

Trương Quân Thực xoay người lại, nghiêm túc nói, "Chúng ta vẫn là nên kể chuyện xưa đi."

Lý Dực cũng quay mặt sang, sâu sắc tán thành.

"Đây là các người nói a~"

Trương - Lý hai người khẳng định gật đầu.

"Tốt lắm, trước tiên nói về một câu chuyện bạch xà báo ân khiến cho người ta cảm động rơi lệ..."

...

Hai người đáng thương, chịu đựng thống khổ dày vò cả một đêm. Dư chứng lưu lại chính là, từ đó về sau nhân sinh quan cùng thế giới quan hoàn toàn đảo lộn.

Bọn họ nhận thức được, trên đời này có một loại tình cảm, được gọi là cơ tình, đó là kinh thế tuyệt luyến vượt trên thế tục, vượt trên giai cấp, vượt trên chủng tộc, vượt trên giới tính, vượt cả thời không.

Nhiếp Bất Phàm, ngươi là cơ thực hay cơ giả? Có biết bốn chữ "gieo gió gặp bão" viết như thế nào không đây?

Cầu Phật tổ phù hộ cho hắn.

———————————-

(1) Trích bài thơ "Mồng 9 tháng 9 nhớ anh em ở quê nhà Sơn Đông" – Vương Duy

Đơn độc một mình ta sống ở quê người làm người khách lạ

Mỗi lần gặp hội, tết vui vẻ lại càng nhớ đến người thân

(2) Trích bài thơ "Viết trong đêm giao thừa" – Cao Thích

Đêm nay nơi quê nhà cách xa ngàn dặm người thân chắc đang nhớ đến ta

Sáng mai lại là năm mới, mái tóc lại thêm bao sợi bạc rồi

(3) Trích bài thơ "Độ tang kiềng" – Giả Đảo

Tang càng xuôi ngược Hàm Dương

Tinh Châu , " à há ", quê hương!. Ngoảnh nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top