Chương 92: Đừng Rời Bỏ Anh Nữa
Đèn đầu giường trong phòng vẫn chưa tắt, họ đã hôn nhau rất lâu, An Niên hơi thở rất loạn, tim đập liên hồi, hơi nóng lan tỏa từ lòng bàn chân lên, cậu ngay cả mắt cũng không dám mở.
Chiếc kính trên sống mũi có chút vướng víu, cứ va vào, Kỷ Ương Nam liền tháo ra giúp cậu, khoảnh khắc tháo ra còn chưa quen lắm, cậu theo bản năng nheo mắt lại, thay vào đó là nụ hôn nhẹ rơi trên mí mắt, sau đó dần dần trở nên sâu sắc hơn.
Lúc tách ra môi còn vương tơ, An Niên da mặt mỏng, lông mi chớp loạn xạ, dứt khoát áp sát vào Kỷ Ương Nam không muốn cho anh thấy bộ dạng xấu hổ lúng túng của mình.
Tiểu Tước đang ngủ ở phía bên kia rèm, họ không làm được gì cả, lỡ như làm đứa trẻ thức giấc thì không hay chút nào.
Tay Kỷ Ương Nam luồn ra sau cổ cậu, trên tuyến thể vẫn còn dán một miếng băng keo, An Niên cắn môi tự mình xé ra, da bị xé rách, cậu rên hừ một tiếng, Kỷ Ương Nam liền hôn lên chóp mũi cậu.
"Sau này đừng dán nữa."
An Niên đáp lại một tiếng từ trong cổ họng, nói được.
Kỷ Ương Nam không dừng lại lâu quanh tuyến thể của cậu, những ngón tay thon dài di chuyển đến cằm và bên cổ của cậu, chưa đầy vài giây hai người lại hôn nhau, hơi thở ẩm ướt nơi đầu lưỡi luôn khiến An Niên không ngừng run rẩy, lúc lưỡi được Alpha ngậm trong miệng thì co vai rúc vào lòng đối phương, hai cánh tay quấn chặt, còn luôn quên đổi hơi thở, từ má đến cổ nín đến đỏ bừng, bị Alpha rất nhẹ nhàng kẹp cằm đẩy ra sau, nhưng bàn tay còn lại trên eo thì không hề động đậy.
"Sao đến cả hôn cũng không biết nữa vậy?" Kỷ Ương Nam cố tình hạ thấp giọng, gần như là phả hơi vào tai cậu.
An Niên sau khi tắm rửa chỉ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, bên trong là chiếc áo len mỏng, có hơi rộng thùng thình, cổ áo trống rỗng căn bản không che được gì, hai xương quai xanh thẳng tắp xinh đẹp, trên da còn dính hơi nước, không biết là do tắm rửa để lại hay là mồ hôi vừa mới rịn ra.
An Niên không trả lời anh, bác sĩ nói pheromone của cậu và Kỷ Ương Nam rất tương thích, cậu vẫn không hiểu ý nghĩa của sự tương thích này, là xứng đôi sao? Nhưng trước đây Kỷ Ương Nam từng nói pheromone của cậu không dễ ngửi, hơn nữa Alpha bây giờ cũng không ngửi được mùi của cậu, cậu càng không hiểu phải chữa bệnh cho Kỷ Ương Nam như thế nào.
"Là... cần pheromone sao?" Cậu ngẩng đôi mắt ướt át lên, khoảng cách gần như vậy dù không đeo kính cũng nhìn rất rõ, Kỷ Ương Nam gầy hơn trước, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng hơn, bây giờ đôi mắt vô cùng sâu thẳm, An Niên quàng tay qua cổ anh siết chặt vòng tay, "Em phải làm sao đây?"
Kỷ Ương Nam nhìn cậu chằm chằm rất lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, như trút giận mà cắn lên môi cậu.
"Bây giờ đi ngủ trước đã."
An Niên thất vọng thấy rõ, ánh sáng đèn bàn chỉ có một phần nhỏ ở đầu giường là sáng, cậu kéo tay Kỷ Ương Nam, đặt lên má mình, vết chai sần sùi trên đó khex cọ vào da, cậu hỏi: "Trước đây kỳ phát tình của em, không phải anh đã ở bên em 3 ngày sao? Sao lại nghiêm trọng đến vậy?"
Kỷ Ương Nam dùng đầu ngón tay cái miêu tả đôi môi cậu, ánh mắt u ám nói: "Em có phải không nói lý lẽ không, An Niên, em rời xa anh 5 năm, 3 ngày sao đủ?"
Trong giọng điệu của anh có sự oán trách, như thể đang tự trách mình, An Niên cụp mắt xuống, lồng ngực đập thình thịch, cậu đặt tay Alpha xuống, sau đó quay người lại trước mặt anh, giây tiếp theo kéo áo len của mình xuống một chút, bờ vai tiếp xúc với không khí lạnh nổi lên một lớp da gà, An Niên để lộ hoàn toàn chiếc cổ của mình về phía Kỷ Ương Nam đang ở sau lưng.
"Anh có thể cắn tuyến thể của em." Giọng cậu nhẹ đến mức gần như bay bổng.
Cắn rách tuyến thể, sẽ chảy máu, nồng độ pheromone trong máu là cao nhất.
Cổ của cậu rất xinh đẹp, là vẻ thon dài yếu ớt chỉ có ở Omega, Kỷ Ương Nam cũng biết chỗ đó của An Niên rất nhạy cảm, nhưng rất đáng tiếc, anh bây giờ không làm được những điều này.
An Niên cảm thấy Kỷ Ương Nam ôm lấy mình từ phía sau, đèn đầu giường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có bóng dáng chồng lên nhau của họ đang rung rinh, Alpha tựa cằm lên bờ vai trần của cậu, một tay có thể ôm trọn eo cậu.
Kỷ Ương Nam áp sát vào cậu hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đừng quyến rũ anh nữa, em tưởng anh rất muốn nhịn sao?"
An Niên dùng mũi chân giẫm lên cái bóng, "Không cần phải nhịn."
Kỷ Ương Nam căng quai hàm, dùng răng cắn dái tai mềm mại của cậu, "Anh bây giờ không thể đánh dấu em được, không chỉ không ngửi được pheromone của em, cũng không thể giải phóng pheromone của anh, cắn tuyến thể của em, em sẽ chỉ cảm thấy đau thôi."
An Niên khẽ nghiêng đầu, Kỷ Ương Nam trong ánh sáng mờ ảo trông rất yếu ớt, mái tóc trắng vừa chói mắt vừa mềm mại, An Niên áp sát vào anh: "Em không sợ đau."
Cậu nói: "Em muốn anh sớm rời khỏi đây."
Cậu không thích bệnh viện chút nào.
"Anh thử xem." Cậu kéo tay áo bệnh nhân của Kỷ Ương Nam, nhỏ giọng cầu xin.
Nụ hôn trên tuyến thể rất triền miên, An Niên tưởng Kỷ Ương Nam sẽ nghe lời mình, nhưng ngoài việc bị mút và liếm láp không quá dịu dàng ra, căn bản không có cảm giác đau nhói khi bị răng xé rách.
Nhiệt độ ẩm ướt từ tuyến thể di chuyển dần đến cằm cậu, cuối cùng là môi, họ lại hôn nhau rất lâu, lần này có phần mãnh liệt hơn, Kỷ Ương Nam luôn cắn cậu rất mạnh, nhưng lại biến thành nụ hôn liếm láp dịu dàng ngay trước khi sắp làm rách da.
"......Ưm......"
An Niên cố gắng không đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người Kỷ Ương Nam, lưỡi bị hôn đến tê dại, cả người cậu run rẩy, mắt cũng bắt đầu trở nên ướt át, run run rụt đầu lưỡi lại, có hơi tủi thân hỏi: "Sao không cắn..."
Tay Kỷ Ương Nam luồn vào từ vạt áo len xoa eo cậu, không ngứa, nhưng luồng khí lạnh thỉnh thoảng chui vào khiến đầu vú cậu cũng dựng đứng lên, Alpha dùng lòng bàn tay ấm nóng bao lấy bầu vú cậu, không theo quy luật nào mà véo nắn, làn da trắng nõn rất nhanh liền đỏ lên, An Niên rên rỉ như mèo kêu, âm thanh đều được Kỷ Ương Nam nuốt trọn vào miệng.
"Em ở lại Liên minh với anh vài ngày, đâu cũng không được đi, chúng ta về gác xép, được không?"
An Niên mặt áp mặt với anh, hơi thở quấn quýt, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Tiểu Tước thì sao?"
"Nó đương nhiên ở đó, anh sẽ sắp xếp người chăm sóc nó, chỉ vài ngày thôi, em ở bên cạnh anh."
Đầu vú bị đầu ngón tay cọ xát, An Niên hơi thở rối loạn: "...Được."
...
Những ngày ở bệnh viện Tiểu Tước cảm thấy rất nhàm chán, hơn nữa không biết tại sao Alpha cứ luôn bắt cậu đọc sách cùng, những cuốn sách đó rất khó hiểu cậu bé xem cũng không hiểu, thế mà kẻ xấu xa còn bắt cậu bé đọc ra thành tiếng.
"Cháu không muốn đọc, cháu không biết chữ này."
Kỷ Ương Nam mặc một chiếc áo len dệt kim bên ngoài bộ đồ bệnh nhân, anh bảo Tiểu Tước ngồi cạnh mình, sau đó lấy một cây bút, "Chú dạy cháu."
"Nhất định phải học sao?"
"Không thì sau này cháu đi học phải làm sao?"
"Đi học?" Tiểu Tước khó hiểu gãi đầu: "Cháu?"
"Không thì là chú?"
Tiểu Tước rõ ràng không có khái niệm gì về việc đi học, Kỷ Ương Nam dùng bút khoanh tròn những chữ mà Tiểu Tước không hiểu trong sách, nói: "Đi học rất vui, cháu chắc chắn không đi?"
Tiểu Tước nửa tin nửa ngờ nói: "Có gì vui?"
Kỷ Ương Nam dựa vào gối, liếc nhìn cậu bé một cái, nhếch môi nói: "Có rất nhiều đứa trẻ trạc tuổi cháu, có đồ ăn đồ uống, còn có thể thi đấu."
Tiểu Tước nghe vậy liền có hứng thú: "Thi đấu gì? Chú mau nói cho cháu nghe một chút đi."
Kỷ Ương Nam nhét cuốn sách vào lòng cậu bé, "Đọc một lần những chữ chú khoanh tròn đi."
"Cháu đọc một lần, chú sẽ nói cho cháu biết sao?"
Kỷ Ương Nam dùng đầu bút chấm vào mũi cậu bé, nói chuyện không gần gũi cho lắm: "Không được sai."
"Chú cái này..." Tiểu Tước phồng má hừ một tiếng: "Cháu tìm mẹ cháu."
"Mẹ cũng sẽ không nói cho cháu biết."
"Thật là." Tiểu Tước không phục nhảy xuống giường, "Cháu muốn ra ngoài chơi."
Kỷ Ương Nam hôm nay rất kiên nhẫn, "Được, đợi xuất viện."
Mắt Tiểu Tước sáng lên, "Chú khỏi bệnh rồi?"
"Vẫn chưa, nhưng cháu có thể chơi trước vài ngày, sẽ có người dẫn cháu đi."
Tiểu Tước kéo dài một tiếng "ồ", "Kỷ Tư Du cũng ở đó sao?"
Kỷ Ương Nam nhìn khuôn mặt trắng hồng của cậu bé nói: "Không ở đó."
"Thôi được, vậy cậu ấy đi đâu rồi? Cháu cứ thắc mắc sao mãi không thấy cậu ấy."
Kỷ Ương Nam nói: "Thằng bé tạm thời rời đi một thời gian, lát nữa sẽ về."
"Ồ."
Vào ngày thứ 5 ở bệnh viện, Kỷ Ương Nam đưa An Niên và Tiểu Tước về khu quân thuộc, nhiệt độ tăng trở lại, 8 giờ sáng đã có nắng, không chói mắt, là nhiệt độ rất dễ chịu.
Vườn hoa trước cửa đã sớm hoang phế, mọc đầy cỏ dại, ngôi nhà đã có người dọn dẹp trước, Tiểu Tước chưa từng thấy ngôi nhà nào lớn như vậy, khoảng sân trống trước cửa và sân sau rất lớn, cậu bé chạy đi chạy lại một vòng, buổi trưa có người mang cơm đến, là một Omega khoảng 30 tuổi, Kỷ Ương Nam nói cô sẽ ở đây chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho Tiểu Tước, An Niên biết ý của anh, tai nóng lên, không trả lời anh.
Tiểu Tước ăn xong tự mình chơi đất trong vườn hoa, nắng chiếu khiến cậu bé đổ mồ hôi, An Niên giúp cậu bé cởi áo khoác ra mới gọi cậu bé đi ngủ trưa.
Giường trong phòng ngủ trên lầu rất mềm, chăn cũng vậy, Tiểu Tước nằm trong lòng cậu, ngáp một cái hỏi cậu: "Mẹ, đây là đâu ạ? Chúng ta còn về nhà không?"
An Niên không nói cho cậu bé biết đây là nơi cậu đã sống từ nhỏ, giúp cậu bé sửa lại mái tóc rối bời trước trán nói: "Vài ngày nữa sẽ về."
"Thôi được, con còn muốn chơi."
"Biết, lát nữa sẽ dẫn con ra ngoài đi dạo."
Tiểu Tước lén lút trốn trong lòng cậu cười, rõ ràng rất hài lòng với sự sắp xếp này.
An Niên véo tai cậu bé: "Ngủ đi."
Mọi thứ trong phòng không có gì khác biệt so với 5 năm trước, kể cả cách bài trí đồ đạc cũng không hề thay đổi vị trí, chỉ là mọi thứ trông rất cũ kỹ, bóng cây ngoài cửa sổ lay động, ánh sáng xuyên qua kính chiếu lên rèm cửa trong nhà, sàn nhà trải một lớp vàng ấm áp, An Niên thở chậm và nhẹ nhàng, cậu rút cánh tay ra khỏi cổ Tiểu Tước đang ngủ, đắp chăn cho cậu bé.
An Niên đến 3 giờ chiều mới lên gác xép, Kỷ Ương Nam vẫn chưa thể tự đi lại một mình, từ bệnh viện về ngồi xe lăn, từ nhà đến Liên minh chống một cây gậy, cũng không biết khi nào sẽ về, ký ức của anh về nơi này tuyệt đối không nông cạn, ánh nắng bên ngoài len vào qua khe hở của song sắt cửa sổ chống trộm, bóng nắng trên sàn bị cắt thành từng mảng, An Niên rất nhẹ nhàng đẩy cửa gác xép.
Tim đập trong chốc lát trở nên rất nặng nề, tai cũng bắt đầu ù đi, gác xép chật hẹp vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Bàn học bên cửa sổ nhỏ, và cả chiếc giường đơn đó, tất cả mọi thứ đều trùng khớp với ký ức của cậu, không phải rất muốn khóc, nhưng vành mắt cứ nóng lên.
Cậu nhìn thấy rất nhiều thứ được thêm vào trong gác xép, phần lớn là những món đồ chơi nhỏ, cậu liếc mắt một cái đã thấy con búp bê được đặt ở đầu giường, vẫn mặc chiếc áo gi lê màu xanh lá cây mà cậu đã làm năm đó, cậu không nhịn được, đi tới cầm trong lòng bàn tay, vuốt ve những đường vân trên đó hết lần này đến lần khác.
Những lá thư trong ngăn kéo bàn học vẫn được bảo quản rất tốt, nhưng An Niên chỉ mở ra xem một cái liền đóng lại, không nói rõ được là cảm giác gì, lồng ngực chua xót mềm nhũn, cậu ôm búp bê nằm trên giường.
Rõ ràng không buồn ngủ, đầu óc cũng rất tỉnh táo, nhưng một lần nữa mở mắt ra đã nhìn thấy cây gậy màu đen dựng trước bàn, những đường vân điêu khắc trên đó rất sâu và rõ ràng, hình như là hoa, hoặc là cỏ, cái này cậu không nhìn ra.
Kỷ Ương Nam ôm lấy cậu từ phía sau, cậu thuận thế áp vào ngực Alpha, sau lưng rất ấm, còn mang theo sự rung động của trái tim.
"Về lúc nào vậy?"
Kỷ Ương Nam hôn lên tuyến thể mềm mại của cậu, "Không lâu, Tiểu Tước ra ngoài chơi rồi, anh cho tiền, bảo nó mua đồ chơi."
An Niên quay mặt lại, bên má bị đè lâu có một vết hằn màu đỏ nhạt, chiếc kính không tháo ra hơi lệch.
"Không cần cho nhiều tiền, nó không có khái niệm."
"Không sao."
Kỷ Ương Nam kéo mặt cậu chỉnh lại kính, chiếc giường vốn đã nhỏ khiến hai người áp sát vào nhau, An Niên ôm anh hỏi: "Mệt không?"
"Anh có gì mà mệt." Kỷ Ương Nam vừa hôn cậu vừa nói: "Tiểu Tước không biết anh là ai, nói anh muốn làm ba của nó."
Môi An Niên đau nhói, tựa người vào ngực Kỷ Ương Nam, thở hổn hển nói: "Em chưa, chưa nói với nó, đợi... đợi mấy hôm nữa, em sẽ..."
"An Niên."
Kỷ Ương Nam cởi quần cậu ra, chỉ chừa quần lót, Omega vốn dĩ trước khi ngủ đã cởi áo khoác, nửa người trên chỉ có một chiếc áo lót màu trắng, bây giờ hai chân thon dài trần trụi không thể không quấn lấy anh, anh ấn eo sau của An Niên, để bụng dưới cậu áp lên, nghe Omega kêu lên một tiếng ngắn.
"Nó nói đúng, anh muốn làm ba của nó."
An Niên ngơ ngác nhìn anh: "Anh vốn dĩ đã là......"
Kỷ Ương Nam lại hôn cậu thật sâu và nặng nề: "Cũng muốn làm Alpha của em."
Anh nói: "Đừng rời bỏ anh nữa."
Đã rất lâu rồi kể từ lần phát tình trước, khoảng thời gian phát tình đó đối với An Niên là mơ hồ, dù sao cảm giác lúc ý thức không rõ ràng và lúc tỉnh táo hoàn toàn khác nhau, màn dạo đầu của Kỷ Ương Nam kéo dài rất lâu, miệng và ngực cậu đều tê dại, toàn thân bị lột sạch, chiếc quần lót mỏng dính chút dịch cơ thể cậu chảy ra, tuột một bên chân, cuộn ở gốc đùi cậu, động tác của Kỷ Ương Nam không nhanh, ngón tay trong huyệt cậu chậm rãi rút ra cắm vào, cậu vẫn luôn chảy nước, tiếng "phụt phụt" không dứt, cậu xấu hổ đến đỏ bừng cả người.
"Đừng..."
Cậu không chịu nổi kiểu này, mỗi lần đầu ngón tay đều sẽ chọc vào điểm nhạy cảm bên trong, dương vật phía trước liền cứ muốn bắn.
Alpha nằm nghiêng hoàn toàn ôm cậu vào lòng, một chân cậu gác lên cánh tay đối phương, lòng chân tách ra rất rộng, mặc cho tay Kỷ Ương Nam ra vào bên trong cơ thể cậu.
"...Ưm... được rồi, đừng nghịch nữa, a..."
Cậu rất nhanh liền bắn một lần, bị Alpha dùng ngón tay làm cho lên đỉnh, toàn thân là mồ hôi run rẩy co giật, Kỷ Ương Nam rút tay ra, cậu ngửa cổ kéo dài tiếng rên, bất giác đòi hôn.
Cậu thích kiểu hôn ướt át kéo dài và tỉ mỉ này, đầu óc căng trướng, cũng rất thoải mái.
Lúc động tình pheromone bay khắp nơi, không biết Kỷ Ương Nam có ngửi thấy không, An Niên đã sắp bị mùi hương của chính mình làm cho chóng mặt, cậu từ từ đẩy Kỷ Ương Nam ra, sau đó vịn giường ngồi dậy, Kỷ Ương Nam cũng không khá hơn cậu là bao.
Quần áo hai người cởi ra vứt khắp nơi, cậu ngồi lên người Kỷ Ương Nam trong ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, dương vật thô dài cứng rắn của Alpha đâm vào huyệt khẩu ướt át của cậu, hai chân cậu kẹp lấy eo Kỷ Ương Nam, tay chống lên ngực đối phương, đã rất cố gắng ngồi xuống, nhưng chính là không ăn vào được.
Quá lớn quá dài, ăn vào rất khó khăn.
"Em..." An Niên căng thẳng gượng gạo, "Hơi... hơi đau..."
Kỷ Ương Nam siết lấy chiếc eo thấm đẫm mồ hôi của cậu, kìm nén ham muốn muốn cắm vào trong, an ủi: "Qua đây."
An Niên cúi người xuống hôn anh, giọng nói trong cổ họng Alpha pha lẫn dục vọng, rất khàn: "Chưa đủ mềm, anh dùng tay giúp em."
"Không cần." An Niên không biết lấy đâu ra tính bướng bỉnh, "Anh đừng động đậy."
Cậu lại ngồi dậy, hai tay chống ra sau lên đùi Kỷ Ương Nam, cắn môi cố gắng hết sức để mình thả lỏng, sau đó ngồi xuống từng tấc một, dương vật thô dài đẩy mở huyệt thịt khít khao ướt át của cậu, cả người cậu ngửa ra sau, cơ thể thon thả cong thành một vầng trăng khuyết, ngồi được một nửa cậu có hơi không chịu nổi muốn dừng một chút, nhưng bên trong quá trơn, chân cậu cũng mỏi, gốc đùi mềm nhũn trực tiếp không chịu lực mà thẳng tắp ngồi xuống đến tận cùng.
Hai người đồng thời rên lên.
"A—"
Cơ ngực của Kỷ Ương Nam rất cứng, trên đó toàn là mồ hôi, lúc An Niên chống lên luôn bị trượt, chiếc kính trên sống mũi cũng vậy, tuột xuống chóp mũi, nhưng chính là không rơi, cậu dùng tay còn lại đẩy lên, nhìn thấy Alpha dưới thân mình khó nhịn nhíu mày, yết hầu vẫn luôn nhanh chóng trượt lên xuống.
Thẻ vô sự của cậu được Kỷ Ương Nam đeo trên cổ, sợi dây đỏ mỏng đã sớm trở nên ướt sũng, dính vào chiếc cổ thon dài của Alpha, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra sờ một cái, bị Kỷ Ương Nam dùng 1 tay nắm lấy.
Ánh mắt hai người trong không khí dính nhớp nóng bỏng thẳng tắp đối diện nhau, An Niên có hơi hối hận, sớm biết nên gỡ kính ra, ít nhất mình không nhìn rõ thì sẽ không cảm thấy rất xấu hổ, càng sẽ không vì nhìn thấy khuôn mặt Kỷ Ương Nam vì tình dục mà trầm lặng mà cảm thấy gợi cảm.
"Cái này, trả lại em chứ?" An Niên hỏi.
"Không phải em nói không cần sao?"
An Niên mím môi im lặng, "Đây là của em."
Kỷ Ương Nam nói: "Sớm đã là của anh, An Niên, là em không cần."
Cậu cảm thấy Kỷ Ương Nam đang ăn vạ, nhưng cậu không tìm được bằng chứng.
"Nhấc lên một chút."
An Niên rất mông lung, như thể không nghe rõ, Kỷ Ương Nam dùng hai tay đỡ hông cậu nhấc lên, dương vật từ trong cơ thể Omega rút ra một chút, anh vẫn không có nhiều sức lực, làm một chút động tác như vậy tay đã bắt đầu cứng đờ, rất nhanh đã bị An Niên phát hiện, Omega liền tự mình quỳ gối nâng lên.
"Như thế này sao?" Cậu đáng thương và bối rối nhìn Kỷ Ương Nam, toàn thân đều đỏ bừng.
Thực ra đã không khó chịu nữa, nhưng An Niên vẫn không dám động đậy quá mạnh, tư thế cưỡi ngựa khiến cậu ăn vào rất sâu, quy đầu lướt qua thành thịt mềm mại, mấy lần đều có thể trực tiếp chạm đến khoang sinh sản của cậu, cậu không ở trong kỳ phát tình, không vào được, nhưng mỗi lần chọc đến phần thịt mềm ở cửa khoang cậu đều sẽ hít vào một hơi.
"A... không được..."
Cửa sổ nhỏ gác mái không có rèm, ánh sáng buổi chiều vàng sẫm, mang theo một tia nhiệt độ quyến rũ.
Bờ vai tròn trịa ướt đẫm mồ hôi của An Niên ánh lên ánh sáng lấp lánh, giọt mồ hôi từ cổ cậu nhỏ xuống đầu vú sưng đỏ, chỗ đó bị Kỷ Ương Nam véo rất lâu, vừa đau vừa tê, cậu không ngừng lên xuống nhấp nhô, sự rút ra cắm vào không theo quy luật luôn khiến cậu cách đỉnh cao một bước.
"Ưm..."
Kỷ Ương Nam không chịu nổi bộ dạng này của cậu, vịn đầu giường ngồi dậy, ôm lấy An Niên, hai người ngồi đối mặt nhau, mồ hôi trên cằm Omega rơi thẳng xuống gò má anh, anh ấn gáy An Niên bắt cậu cúi đầu xuống hôn sâu với mình, động tác và nhiệt độ quấn quýt nơi đầu lưỡi khiến An Niên một lần nữa rên rỉ.
Chiếc kính tuột xuống quá vướng víu, Kỷ Ương Nam vẫn quyết định gỡ nó ra.
"Không..."
Kỷ Ương Nam cúi đầu mút đầu vú đỏ đến như sắp nhỏ máu của An Niên, cả bộ ngực Omega đều rất mềm, hơi nhô lên, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, ra sức xoa nắn.
"Nhẹ thôi, đừng, đừng như vậy, nhẹ thôi... a..."
Kỷ Ương Nam không nhẹ không nặng mà cắm lên trên, lập tức chạm vào khoang sinh sản của cậu, nơi từng mang thai đứa trẻ đã rất trưởng thành, chỗ đó có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ của Alpha.
"Không..."
Khoái cảm như điện giật, An Niên kẹp lấy hông Kỷ Ương Nam, ôm chặt lấy đầu anh, hai bên đầu vú vừa cứng vừa nóng, cậu lên đỉnh đồng thời hậu huyệt phun ra một dòng dịch lỏng trong suốt, làm ướt đẫm chỗ nối của hai người.
Cơn cực khoái khiến đầu óc cậu cũng hỗn loạn lộn xộn, dính nhớp đòi hôn, dương vật bên trong cơ thể vẫn đang cứng rắn, dường như lại lớn thêm một vòng.
Đợi đến khi từ từ hoàn hồn trở lại, An Niên dùng mũi cọ cọ mặt Kỷ Ương Nam, nhắm mắt nói: "Sướng quá."
"An Niên."
Kỷ Ương Nam cắn cằm và cổ cậu, "Em nên gọi anh là gì?"
An Niên nhíu đôi mày mảnh, cơn nóng ran sắp thiêu đốt cậu, màu sắc của tình dục từ lồng ngực lan đến mang tai, Kỷ Ương Nam mải mê hôn cậu, dụ dỗ cậu: "Sao không nói gì?"
Khóe mắt An Niên vương lệ, ban đầu không chịu gọi, chậm rãi nhấc mông lên, sau đó lại ngồi xuống, giọng Kỷ Ương Nam khàn khàn trầm thấp, mang theo một vẻ lười biếng, anh véo thịt mông cậu, sau đó là eo, cuối cùng không cam lòng mà vỗ vào mông cậu hai cái.
"Đau."
Kỷ Ương Nam liền ôm cậu không nói gì, An Niên hôn đi giọt mồ hôi trên yết hầu anh, khe khẽ như tiếng muỗi kêu gọi: "Anh Ương Nam ơi..."
Hai chữ "anh ơi" hoàn toàn mơ hồ, đừng nói là Kỷ Ương Nam, chính An Niên cũng không nghe rõ lắm.
Đến tối, Kỷ Ương Nam chỉ bắn hai lần, vẫn luôn là tư thế cưỡi ngựa, An Niên quá nhạy cảm, hôm nay đủ chủ động, khoảnh khắc dương vật rút ra tinh dịch đều chảy xuống, không sót một giọt.
"Ướt sũng rồi." Kỷ Ương Nam cắn tai cậu.
An Niên cắn môi, nước mắt rơi dữ dội: "Có phải... sẽ có thai không?"
"Không đâu." Kỷ Ương Nam cẩn thận hôn cậu: "Không đâu, đừng sợ, em không phải kỳ phát tình, anh cũng không thể đánh dấu được, sẽ không có thai."
Trái tim lơ lửng của An Niên được đặt xuống.
Lần cuối cùng, hai người nằm nghiêng, Kỷ Ương Nam từ phía sau kéo chân trái của An Niên ra, để cậu quay lưng với mình, dương vật cắm vào cơ thể cậu, làm lâu như vậy sao cũng không đủ, tiếng kêu mềm mại của An Niên luôn kích thích anh, anh không ngừng liếm láp tuyến thể sau gáy Omega, chỗ đó bị anh ngậm đến ướt mềm.
"Ưm... sâu quá, chậm một chút..."
An Niên trông như không còn ý thức gì nữa, nhưng cái gì cũng nghe lời anh, tay vòng ra sau ôm lấy cổ anh, quay mặt lại đòi hôn.
Cơ thể bị chịch đến không ngừng co giật, tiếng kêu của An Niên đứt quãng, hai người cùng nhau lên đỉnh. Họ ở trên gác xép cho đến tối, An Niên mệt đến lơ mơ buồn ngủ,pheromone tràn ngập mọi ngóc ngách của gác xép, Kỷ Ương Nam trước khi bắn tinh rút ra, tinh dịch phun lên mông An Niên, anh nhắm mắt liếm tuyến thể Omega từng chút một, cuối cùng há miệng cắn rách tuyến thể của cậu, khoảnh khắc máu nở bung ra là vị tanh ngọt, An Niên kêu lên một tiếng cao vút đau đớn, ôm chặt lấy anh, pheromone lập tức tràn ngập khắp mọi ngóc ngách gác mái.
Máu bị Kỷ Ương Nam nuốt xuống, anh liếm môi, kéo mặt An Niên qua cùng anh chia sẻ vị ngọt từ tuyến thể.
_____________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Lại đến cầu xin một lượt sao biển (#^.^#)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top