Chương 87: Forgive (Tha Thứ)

An Niên không ngủ được, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đành phải dậy sớm, trời bên ngoài vừa mới hửng sáng, không biết mấy giờ, Tiểu Tước vẫn đang ngủ, chắc là đang có giấc mơ đẹp gì đó, không ngừng gọi "vẫn muốn ăn nữa." An Niên giúp cậu bé đắp lại chiếc chăn đã rơi mất một nửa, thấy cậu bé đáng yêu liền hôn nhẹ lên má.

Cậu bật đèn phòng khách lên, nấu một nồi cháo trong bếp, sau đó ngồi bên bàn dài làm đồ thủ công, cặp kính mà Kỷ Ương Nam tặng cậu quả thực rất hữu ích, ít nhất là lúc cậu làm những việc này, kim nhỏ sẽ không còn đâm vào đầu ngón tay nữa, Tô Diệp và Du Du ở trong nhà trọ nhỏ gần đó, tối hôm qua đã nói hôm nay sẽ đến tiếp, An Niên vẫn luôn mong đợi, đã nhiều năm không có được cảm giác này, kế đến cảm thấy mình như một đứa trẻ, ngại ngùng sờ sờ tai.

Cháo trong nồi đã nấu rất nhừ, An Niên tắt lửa, sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên khiến tim cậu không ngừng dâng lên, cậu nghĩ, nếu chị Tô Diệp và Du Du đến mà chưa ăn sáng, có phải cậu nên chuẩn bị thêm một chút không, nhưng đồ ăn ở đây của cậu hình như cũng không còn nhiều.

An Niên còn đang lo lắng về đồ ăn, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa, trong lòng cậu giật mình, vội vàng chạy ra mở cửa, sáng sớm mùa đông có một lớp sương mù dày đặc, không khí lạnh buốt làm trắng bệch mặt của An Niên, cậu đầu tiên là nhìn thấy sương đọng trên vai của người đến, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn rõ đối phương.

Dưới cặp kính trong suốt là con ngươi trong veo của An Niên, Kỷ Ương Nam có thể cảm nhận rất rõ ràng hàng mi dài rậm của cậu nhanh chóng lướt qua một cái, sau đó lại run rẩy cụp xuống.

"Thất vọng rồi?" Giọng Kỷ Ương Nam mang theo một luồng khí lạnh, "Là tôi."

An Niên hơi lùi lại, "Không có."

Kỷ Ương Nam một tay ôm một chiếc túi da bò, An Niên không ngăn cản anh vào nhà, mắt nhìn Alpha đặt thứ mang đến bên cạnh đồ thủ công mà cậu làm.

"Chị Tô Diệp..."

"Bây giờ còn chưa đến 7 giờ, họ nói hôm nay có người kết hôn, đi xem đám cưới của người khác dù sao cũng phải trang điểm một chút."

Dưới chân Kỷ Ương Nam có một ít tuyết, sau khi vào nhà đã tan thành nước lan ra bên cạnh chân, anh quay người nhìn về phía An Niên, nói với cậu: "Mấy hôm nay có chút việc, nên không đến."

An Niên lí nhí đáp, tim đập không ổn định, Alpha lấy ra một túi bánh mì nhỏ từ trong túi da bò mà anh mang đến, còn có một lọ mứt, cậu giẫm lên cái bóng mà Kỷ Ương Nam in trên mặt đất, phát hiện ra Alpha dường như đã gầy đi một chút, cũng có thể là ảo giác, An Niên không chắc.

"Ăn chưa?" Kỷ Ương Nam hỏi.

"Chưa."

Kỷ Ương Nam mở túi bánh mì ra, sau đó hỏi An Niên: "Ăn không?"

Không biết anh lấy bánh mì này từ đâu, một ổ rất lớn, An Niên nhận lấy mang vào bếp cắt thành lát, Kỷ Ương Nam tự mình tìm một chiếc thìa, nắp lọ mứt vặn rất chặt, Kỷ Ương Nam phải dùng chút sức mới mở được.

"Mứt dâu tây."

Trong ký ức của An Niên, chỉ có lúc ở nhà họ Kỷ mới ăn những thứ này, "Lấy ở đâu ra vậy?"

"Mua."

Không biết có phải là để hơi lâu không, màu của mứt dâu tây hơi sẫm, Kỷ Ương Nam trước khi phết lên lát bánh mì còn cố tình xem ngày, anh đưa cho An Niên, An Niên không nhận, liền đặt bánh mì bên môi Omega, mứt dâu chua ngọt thanh thanh kích thích chóp mũi của An Niên, cậu bắt đầu cảm thấy chua xót từ trong lồng ngực.

"Anh tìm được chị Tô Diệp lúc nào?"

Kỷ Ương Nam giơ bánh mì lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ của An Niên nói: "Cô ấy đi quá nhiều nơi, tìm cô ấy mất một chút thời gian, nhưng vẫn kịp."

Không hiểu "vẫn kịp" mà anh nói là có ý gì, An Niên nhận lấy lát bánh mì trong tay anh cắn một miếng, thực ra hơi cứng, nhưng mứt dâu tây phết đủ nhiều, cảm thấy hương vị rất ngon, lúc cậu chuẩn bị cắn miếng thứ hai, Kỷ Ương Nam đột nhiên đến gần cậu, mang theo một chút gió, cậu ngẩng mí mắt lên, vừa hay nhìn thấy Alpha cúi người xuống và đầu ghé sát vào đáy mắt cậu, há miệng cắn vào đầu còn lại của miếng bánh mì trong miệng cậu.

Cậu lập tức trở nên cứng đờ, gần như là khoảng cách sắp chạm vào chóp mũi, đồng thời gần thêm vài centimet nữa là sẽ chạm vào, cậu có hơi lúng túng nuốt nước bọt, lúc cơ thể lùi lại, eo bị người ta đưa tay ra từ phía sau giữ lại, cậu hoảng hốt đối diện với con ngươi sâu thẳm của Kỷ Ương Nam.

Một lát bánh mì bị hai người mỗi người cắn một bên, miếng ở giữa rơi xuống đất, An Niên vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, ôm trong tay, khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

"Lãng phí rồi."

"Còn mà." Kỷ Ương Nam định kéo cậu dậy, nhưng tay giằng co giữa không trung hồi lâu không có phản ứng và động tác tiếp theo, cho đến khi An Niên tự mình đứng dậy, anh mới rất chậm rãi thu tay về.

An Niên nhạy bén cảm nhận được sự không tự nhiên của anh, hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Ương Nam dựa vào mép bàn dài, anh vốn đã cao, đùi tựa vào góc bàn, liếc nhìn An Niên, hỏi cậu: "Tiểu Tước có thích ăn cái này không?"

An Niên sững sờ, không lập tức trả lời lời của Alpha, thực ra trong lòng cậu đã có kết quả, Kỷ Ương Nam chắc chắn đã biết thân phận của Tiểu Tước, nhưng cậu không muốn tự mình nhắc đến chuyện này, cậu không rõ nên đối mặt thế nào.

"Chắc là có, mứt dâu tây, nó chưa từng ăn."

Cậu đặt miếng bánh mì rơi trên mặt đất lên bàn, trông có vẻ cô đơn, Kỷ Ương Nam đứng một bên không hề cử động, cái bóng trên mặt đất cũng vậy, không khí xung quanh yên tĩnh, An Niên nhìn thấy quả táo trong túi da bò.

"Sao lại mua táo nữa?"

Kỷ Ương Nam: "Không thích ăn?"

"Đắt lắm." An Niên nhẹ giọng nói: "Hoa quả rất đắt."

Giọng của Kỷ Ương Nam như bay đến từ một nơi rất xa, "Không cần lo lắng những chuyện này."

Vẻ mặt của Omega trông không được tự nhiên lắm, cũng không biết đang nghĩ gì, mí mắt mỏng manh ửng lên một màu đỏ, như đã khóc.

"Không vui?" Kỷ Ương Nam hỏi.

An Niên lắc đầu, im lặng đỡ cặp kính rơi xuống chóp mũi.

Thực ra từ trước đến nay, Kỷ Ương Nam đôi khi cũng không đoán được tâm tư của Omega, dù vui hay buồn, anh dường như đều không đoán được, cũng không biết sau này còn có cơ hội không.

"Hôm nay ai kết hôn vậy?"

An Niên đến bên bàn, cất đồ thủ công đi, "Không biết, Sophia nói là nhà bên kia sông."

Sau thiên tai tuyết mùa đông năm nay, từ bờ biển của đảo thành đến chỗ họ ở một vùng tĩnh lặng, không có ai kết hôn vào ngày tuyết lớn, đây chắc là chuyện vui mừng nhất ở đây trong năm nay.

Sophia đã ra ngoài từ sớm, cô thay một chiếc váy mới mà ngày thường không nỡ mặc, đi cùng Giản đến bờ bên kia, trước khi đi còn cố tình dặn An Niên nói, cô dâu là một Omega rất xinh đẹp, Alpha của cô sẽ cõng cô từ bên quán rượu về nhà, bảo cậu và Tiểu Tước nhất định phải đi xem.

Nghe có vẻ cô dâu không phải là người ở đây, từ quán rượu đến con sông phía trước nhà cậu không xa, là một quãng đường rất dài.

Tô Diệp và Du Du gần 8 giờ mới đến, bên cạnh có Kỷ Tư Du, đứa trẻ hôm nay vẫn đội một chiếc mũ màu hồng trắng, được Tô Diệp dắt tay, cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy cậu đã rất lịch sự chào hỏi.

Có lẽ là vì lần trước có cùng nhau chơi, cho nên hôm nay Tiểu Tước liền kéo Kỷ Tư Du nóng lòng muốn đi xem người ta kết hôn, An Niên dặn dò cậu bé đừng chạy quá nhanh, Tiểu Tước không quay đầu lại mà hét: "Biết rồi ạ!"

Tô Diệp đi song song cùng cậu, Du Du ở phía sau, Kỷ Ương Nam đi ở cuối cùng.

"Đã lâu rồi chị không xem người ta kết hôn." Tô Diệp cảm thán: "Hy vọng sẽ mang đến may mắn."

An Niên cười cười: "Sẽ mà."

Tô Diệp đầy ẩn ý nhìn khuôn mặt nghiêng của An Niên, rất nhẹ nhàng thở dài, con sông đó chảy từ trên đỉnh núi phía sau nhà của An Niên xuống, vừa mảnh vừa dài, chính giữa có một cây cầu gỗ, Tiểu Tước và Kỷ Tư Du chạy qua trước, mọi người đều muốn được hưởng một chút may mắn, cho nên rất đông người, lúc Alpha kết hôn cõng người bạn đời trở về, gần như tất cả mọi người đều dọc theo con sông đó duỗi cổ ra xem, còn có rất nhiều trẻ con chuẩn bị đưa tay ra xin kẹo cưới.

"Lát nữa cậu cũng đi xin một ít đi." Tiểu Tước nói với Kỷ Tư Du: "Hai chúng ta chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều."

Kỷ Tư Du chớp chớp mắt hỏi: "Cậu có thích ăn kẹo không?"

"Ai lại không thích ăn chứ?"

"Vậy của tôi đều cho cậu."

Alpha và Omega kết hôn mặc rất bình thường, không khác gì trang phục mùa đông ngày thường, chỉ là trước ngực mỗi người đều cài một bông hoa màu đỏ, An Niên cảm thấy bông hoa đó có hơi quen thuộc, nhưng không nhớ ra được là loại gì.

Họ đi qua đám đông dài, lúc đi qua An Niên, người bên cạnh tay xách một chiếc giỏ rắc kẹo cưới ra xung quanh, An Niên nhận được mấy viên, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, bên tai ồn ào, còn có tiếng la hét của trẻ con, dưới mắt xuất hiện một bàn tay đeo găng tay da, trong lòng bàn tay màu đen có 4 viên kẹo giống hệt nhau.

An Niên không ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Anh cho, Tư Du ăn đi."

Kỷ Ương Nam áp sát vào vai cậu, hai người đứng rất gần, Tô Diệp vẫn đang ở bên cạnh nói chuyện với Du Du, An Niên nghe thấy cô khen Omega rất xinh đẹp, tim có một khoảnh khắc đập rất nhanh.

Alpha không trả lời cậu, chia hai viên kẹo trong lòng bàn tay cho cậu, hai viên còn lại cho vào trong túi của mình.

"Mỗi người hai viên."

Tiểu Tước từ phía trước chạy qua, kích động đến mức mặt đều đỏ bừng, nắm lấy tay An Niên lắc lư, "Mẹ ơi, họ về nhà rồi, Sophia cũng ở đó nữa, chúng ta có thể đi xem không?"

Kỷ Tư Du tay còn cầm viên kẹo vừa mới nhận được, chưa kịp cho Tiểu Tước.

Thông thường mà nói, nhận được lời mời mới có thể đến tham dự tiệc cưới của người khác, cho nên An Niên cho rằng họ nhiều nhất chỉ xem đến đây là được, nhưng Kỷ Ương Nam lại dẫn họ đi về phía trước.

"Cho một ít tiền mừng là được."

An Niên không hiểu, "Ý gì?"

Tô Diệp mím môi cười, "Ý của thiếu gia chắc là cho người mới một ít tiền mừng, sau đó để chúng ta đi ké một bữa cơm."

Tiểu Tước vui mừng nhảy cẫng lên, "Còn được ăn cơm nữa á?"

Du Du nói: "Cho tiền là được mà, cùng lắm không được thì đi thôi."

An Niên trong lòng không chắc chắn, nhưng quả nhiên không ai lại không thích tiền, Tô Diệp quen nói lời hay, "Đến gửi một lời chúc, lấy một chút may mắn."

Bàn rượu đặt trong sân, đâu đâu cũng chật kín người, trong nhà phía trước treo đầy đèn lồng, An Niên sợ Tiểu Tước chạy lung tung liền nắm lấy cậu bé, Kỷ Tư Du từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh Tô Diệp.

Sophia không biết từ đâu xuất hiện, xung quanh ồn ào, cô nói rất to, ghé sát vào tai An Niên nói: "Lát nữa cùng đi nhé, ở đây tôi có rất nhiều đồ ăn, cậu xem này."

Cô dùng vạt váy quấn thành một cái túi, bên trong toàn là thức ăn, rất nhanh đã bị Tiểu Tước nhìn thấy, cậu bé bám lên, "Oa! Sophia, cháu cũng muốn!"

Sophia cố tình trêu chọc cậu bé: "Không cho cháu đấy."

Tiểu Tước liền tức giận, "Không cho thì thôi."

Một cặp vợ chồng mới cưới, đầy khách khứa, họ trước mặt tất cả mọi người uống một ly rượu, sau đó lại ôm nhau, Tiểu Tước không hiểu họ đang làm gì, chỉ nhìn thấy Omega đó mặt đỏ bừng ghé sát vào mặt Alpha, sau đó dùng mũi chạm vào mũi đối phương, qua lại cọ cọ, cuối cùng lại dùng trán chạm vào cằm và cổ của Alpha, giống như hai con vật đang ôm nhau.

"Đây là có ý gì?" Tiểu Tước vẻ mặt nghi hoặc: "Không sợ hắt hơi à?"

Sophia giải thích với cậu bé: "Đây là phong tục, cặp đôi kết hôn đều sẽ làm như vậy, tượng trưng cho sự chung thủy với người bạn đời."

"Chung thủy? Chung thủy là gì?"

"Ngu chết đi được."

An Niên thì có nghe nói qua về nghi thức hôn này, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Tiểu Tước rất nhanh đã cảm thấy đói, Sophia thấy cậu bé đói đến bụng kêu ùng ục mới chia sẻ thức ăn cho cậu bé, trên đường trở về, Kỷ Tư Du đã đưa những viên kẹo trong túi cho Tiểu Tước.

"Cậu không ăn à?" Tiểu Tước hỏi.

Kỷ Tư Du lắc đầu, "Cho cậu ăn."

Tiểu Tước ngại ngùng không dám lấy hết, ra vẻ chọn hai viên, "Phần còn lại cậu cầm lấy đi."

"Ừm."

Trước khi về đến nhà, An Niên trông có vẻ tâm trạng không được cao hứng, Kỷ Ương Nam hỏi cậu: "Mệt rồi?"

An Niên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, có lẽ là vì sáng dậy quá sớm không ngủ ngon, cho nên bây giờ cậu đặc biệt muốn đi ngủ.

"Chị Tô Diệp, ngày mai còn ở đây không ạ?"

Sự mong đợi trong mắt quá rõ ràng, Kỷ Ương Nam không vui cho lắm, "Sao em không hỏi tôi?"

"Hỏi anh cái gì?"

Kỷ Ương Nam nhìn thẳng vào cậu nói: "Hỏi tôi có ở đây không, hỏi tôi có đến không?"

Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, An Niên ngây người nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của Kỷ Ương Nam, đột nhiên cảm thấy Alpha cũng là một kẻ lừa đảo.

"Tại sao anh lại lừa tôi?" Miệng nhanh hơn cả suy nghĩ, mắt của An Niên vì không được nghỉ ngơi đầy đủ mà cay cay, cậu đỡ kính rồi lại dụi mắt.

Kỷ Ương Nam hỏi cậu: "Tôi lừa em cái gì?"

"Anh đã nói dối." Cậu không nói rõ, nhưng Kỷ Ương Nam chắc sẽ biết.

Hai người đứng trước cửa, Tô Diệp và Du Du dẫn hai đứa trẻ lăn cầu tuyết, tuyết mấy hôm nay đã tan đi rất nhiều, căn bản không lăn được nữa, nhưng Tiểu Tước vẫn không biết mệt mỏi mà chạy đi chạy lại.

"Vẫn là tôi lợi hại nhất."

Tô Diệp liền khen cậu bé, khen đến mức đuôi vểnh lên, sau đó lăn thêm một cái nữa.

"An Niên."

Hơi thở của Kỷ Ương Nam rất nặng nề gọi tên cậu.

An Niên có hơi mờ mịt, ký ức đột nhiên như thủy triều, cậu rất nhanh đã nhớ lại, năm 10 tuổi cậu vào cửa nhà họ Kỷ, ngày Phùng Vận Tuyết bảo cậu và Kỷ Ương Nam xung hỉ kết hôn, bông hoa cài trước ngực cậu và Alpha cũng là màu đỏ.

Giống như cặp đôi mới cưới hôm nay.

Là hoa hồng sao?

Cây hoa hồng con mà cậu mua về rồi chết đi lúc trước, lúc nở hoa có phải sẽ như thế này không?

"An Niên." Kỷ Ương Nam lại gọi cậu, An Niên run rẩy hàng mi ngẩng mặt lên, trong lồng ngực như có thứ gì đó sắp nhảy ra.

"Tha thứ cho tôi đi." Kỷ Ương Nam nói.

Nếu lời nói dối khiến nỗi đau kéo dài, vậy thì kết thúc đi, thực ra dùng lời nói dối để đổi lấy lời nói dối một chút cũng không công bằng, trong 5 năm sau khi Bạch Du "chết", anh cảm thấy rất mệt mỏi, đến mức sắp ngạt thở, tuyến thể thoái hóa khiến anh cảm thấy chết sớm cũng không sao, nhưng lời nói dối nên cùng với nước mắt của An Niên biến mất khỏi cuộc đời sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top