Chương 64: Nước Mắt
Tiểu Tước thực sự rất uất ức, cũng rất tức giận, vì mẹ thế mà không tin cậu bé đã trả lại găng tay.
"Mẹ có chỗ nào không tin con chứ." An Niên kiên nhẫn giải thích với cậu bé, "Mẹ chỉ hỏi con một chút thôi mà."
Tiểu Tước khoanh hai tay lại, ngồi trên ghế bên cạnh bàn, quay lưng về phía An Niên, nhất quyết không chịu đối mặt với cậu, "Mẹ tin con thì sẽ không hỏi con."
An Niên thề với trời, cậu thực sự chỉ muốn xác nhận một chút thôi, huống hồ Sophia đã nói đối phương tìm đến tận cửa, cậu có thể không lo lắng sao, nhưng mà, trả lại là được rồi.
"Con không có mâu thuẫn gì với người ta chứ?" An Niên hỏi.
Nói đến chuyện này, Tiểu Tước lập tức quay người lại, "Có mâu thuẫn gì được, chẳng qua là ông chú đó tin lời của Đồng Nghiêu, con ném một quả cầu tuyết vào người ông chú đó thôi mà."
An Niên khẽ trợn to mắt, "Con ném người ta? Ném vào đâu?"
"Chỉ... chỉ vào người thôi."
Vẻ mặt An Niên rất nghiêm túc, khiến Tiểu Tước hơi chột dạ.
"Chỉ ném một cái thôi?"
Tiểu Tước thành thật nói: "Hai cái."
An Niên nhắm mắt lại, thở dài một hơi, hỏi thêm cậu bé: "Trả lại găng tay tại sao còn ném người ta bằng cầu tuyết?"
Câu hỏi này vừa hỏi ra, Tiểu Tước liền bắt đầu mách lẻo, cậu bé nói: "Con vốn dĩ là đi trả lại găng tay, nhưng Đồng Nghiêu hãm hại con, nó vu... vu..."
Cậu bé không nghĩ ra được từ này nên nói thế nào, dừng lại hồi lâu, An Niên nói thay cậu bé, "Là muốn nói vu oan sao?"
"Đúng! Chính là vu oan." Tiểu Tước căm phẫn: "Rõ ràng là Đồng Nghiêu lấy mà không muốn trả, nó thế mà nói là con, con đương nhiên không phục, con sẽ đánh nó."
Sao nói đi nói lại lại đến lượt Đồng Nghiêu?
An Niên đại khái đã hiểu ra, là Đồng Nghiêu nói dối, đối phương nhầm tưởng là Tiểu Tước đã lấy găng tay, cho nên Tiểu Tước tức giận mới ném quả cầu tuyết vào đối phương, tuy có thể thông cảm được, nhưng An Niên vẫn cho rằng làm như vậy không tốt lắm.
"Tại sao?" Tiểu Tước không hiểu, buồn bực nói: "Không thể nào bị người khác bắt nạt mà không làm gì được."
An Niên bao lấy hai bàn tay nhỏ của cậu bé vào lòng bàn tay, dịu dàng nói với cậu bé: "Không có nói là bị bắt nạt không thể đánh trả, chỉ là con không biết đối phương là người như thế nào, con đã giải thích với người ta chưa?"
Tiểu Tước suy nghĩ một chút, "Hình như không có, nhưng mà! Ông chú đó chính là xấu xa, trực tiếp nhấc con lên, ông chú đó cao như vậy, con xuống cũng không xuống được, như vậy không công bằng."
Từ miệng của Tiểu Tước, An Niên trực giác cảm thấy người đàn ông này rất thô lỗ, rất khó liên hệ với Alpha đẹp trai mà Sophia đã nói, nghĩ như vậy liền có hơi sợ hãi.
"Thôi được, lần sau gặp thì tránh xa ra một chút, đối phương là Alpha trưởng thành, nếu thật sự ra tay thì con phải làm sao?"
"Không được." Tiểu Tước thẳng lưng nói: "Con đã trả lại găng tay cho ông chú đó, phải để ông chú đó tự mình nói cảm ơn con chứ."
An Niên đôi khi bó tay với Tiểu Tước, ví dụ như chuyện luôn đánh nhau, đa số nhiều lúc cậu không biết rõ nên giáo dục thế nào là thích hợp nhất, sợ quá mềm mỏng Tiểu Tước bị bắt nạt sẽ không đánh trả, cũng sợ quá cứng rắn Tiểu Tước không biết nhượng bộ, tóm lại, cậu rất đau đầu.
An Niên nghĩ, nếu lần sau chủ nhân của găng tay lại tìm đến cửa, cậu phải thay Tiểu Tước giải thích một chút, chuyện lấy đồ của người khác bị hiểu lầm dù sao cũng không được.
Ban đêm cậu lại dạy Tiểu Tước viết chữ, hôm nay chép lại là "vu oan".
"Cái này khó viết quá mẹ ơi." Tiểu Tước đau đầu.
"Không khó, cứ viết theo mẹ là được."
Tư thế cầm bút của Tiểu Tước cũng không đúng, An Niên cầm tay dạy cậu bé, Tiểu Tước không bao lâu đã bắt đầu ngáp, cậu bé dùng tay còn lại dụi dụi mắt, hỏi An Niên: "Mẹ ơi, câu nói đó nói thế nào?"
"Cái nào?"
"Chó cắn cái hố... cắn cái hố gì?"
An Niên cười một tiếng, nói vào tai cậu bé: "Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt."
"Đúng!" Tiểu Tước kích động, "Chính là câu này!"
"Nếu con đã chủ động nhắc đến, vậy thì cùng nhau chép lại đi, 5 lần là được, như vậy sẽ không quên nữa."
Tiểu Tước vừa bực bội vừa hối hận, sớm biết đã không hỏi, câu này dài quá, cậu bé chép không hết được.
Ngay trong hôm nay, cậu bé không chỉ xác nhận mình ghét Alpha đó, mà còn ghét cả Lã Động Tân.
Lại có một đêm tuyết rơi, Kỷ Tư Du ban đêm bị sốt nhẹ, sáng dậy vẫn còn mơ màng, bữa sáng cũng không ăn được bao nhiêu, Kỷ Ương Nam không ép cậu bé ăn.
"Ngủ thêm một lát đi."
Kỷ Tư Du nằm trên giường lắc đầu, cậu bé nói mình không ngủ được, cũng không khó chịu, gò má ửng hồng và cơn ho đã bán đứng cậu bé, Kỷ Ương Nam dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán cậu bé, Kỷ Tư Du không hề cử động, nhưng hàng mi run rẩy dữ dội.
Cậu bé vẫn luôn rất sợ mình bị bệnh, vì như vậy có nghĩa là họ sẽ ở lại một nơi rất lâu, sẽ làm lỡ việc.
Tối hôm qua về nhà trọ, Kỷ Ương Nam đã nói với cậu bé không có gì bất ngờ thì sáng hôm nay họ sẽ đi.
Cậu bé không muốn mình trở thành bất ngờ này.
Kỷ Ương Nam không nói gì nhiều, cậu bé liền dậy mặc quần áo thắt khăn quàng cổ, Kỷ Ương Nam ở bên cạnh ghế sofa dọn dẹp ví tiền, tay phải cầm bức ảnh thường xem, Alpha quá cao, góc độ này của Kỷ Tư Du chỉ có thể nhìn thấy mặt sau của bức ảnh, nhưng cậu bé biết, trên bức ảnh đó là ai, biểu cảm gì, và bối cảnh gì, vào những đêm mà Alpha không biết, cậu bé cũng đã xem rất nhiều lần.
Sắp ra ngoài, Kỷ Ương Nam chậm chạp không động, Kỷ Tư Du liền đứng đợi anh, khuôn mặt im lặng của Alpha khiến Kỷ Tư Du nhớ tới người tuyết mà cậu bé đã đắp vào ngày đầu tiên đến đây, bóng dáng cao lớn ngoài hơi thở ra dường như không có bất kỳ hơi thở sống nào.
Không biết từ lúc nào, ba đã thường xuyên như vậy, như đang ngẩn người, nhưng đều không sao cả, chỉ cần đợi một lát là được.
Cậu bé chủ động nắm lấy tay của Alpha, trong vòng 5 phút cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cho đến khi lòng bàn tay được nắm chặt, Kỷ Tư Du cảm thấy tim mình mới khôi phục nhịp đập.
Kỷ Ương Nam không trả phòng nhà trọ, có lẽ còn sẽ quay về, Kỷ Tư Du không hỏi nhiều, chỉ có hơi áy náy.
Tuyết trên mặt đất dày đặc, Kỷ Tư Du đi rất khó khăn, Kỷ Ương Nam dứt khoát bế cậu bé đi, cậu bé đã lớn, sắp 6 tuổi tới nơi, có lúc cảm thấy được Alpha bế là một chuyện đáng xấu hổ, cậu bé cảm thấy mình không phải là trẻ con, chuyện nhỏ như đi bộ nên tự mình làm.
"Ba ơi, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?" Cậu bé hơi tò mò, "Là còn phải đi tìm em trai đó nữa ạ?"
Kỷ Ương Nam nhớ tới đứa trẻ tên Tiểu Tước đó, rõ ràng có một khuôn mặt giống Bạch Du như vậy, nhưng rất nổi loạn.
"Con nghĩ ba tìm nó có chuyện gì?" Kỷ Ương Nam hỏi.
Kỷ Tư Du suy nghĩ một chút nói: "Là vì găng tay?"
Đôi khi Kỷ Ương Nam cũng sẽ đùa với Kỷ Tư Du, ví dụ như bây giờ.
"Hôm qua không tìm thấy nó, trước khi đi phải dạy dỗ nó một chút, ném người ta bằng cầu tuyết, dù sao cũng phải trả giá một chút."
Kỷ Tư Du hơi lo lắng, Tiểu Tước có lẽ đã thực sự làm ba tức giận, cậu bé cảm thấy em trai nhỏ này không xấu, dù sao cũng đã trả lại găng tay cho cậu bé.
Quan trọng nhất là trông rất giống mẹ.
Nửa khuôn mặt của Kỷ Tư Du đều bị khăn quàng cổ che đi, cậu bé chậm rãi nhìn về phía Kỷ Ương Nam, lướt qua mái tóc bạc ở thái dương của Alpha nhìn thấy đôi mắt, con ngươi sâu thẳm trông như biển sâu.
Là nhớ nhung sao?
Vì quá giống mẹ, cho nên muốn nhìn lại lần nữa phải không?
Kỷ Tư Du nhỏ giọng nói: "Con cũng muốn xem."
"Xem gì?"
"Mẹ."
Kỷ Ương Nam lại bắt đầu im lặng, tóc bạc trên đầu một lần khiến Kỷ Tư Du tưởng lại có tuyết rơi, nhưng sự thật thì không phải.
"Thật sự rất giống?" Kỷ Ương Nam hỏi.
Kỷ Tư Du rất nghiêm túc nói: "Vâng, rất giống."
Họ đầu tiên là đến quán rượu, Kỷ Ương Nam đổ đầy thêm bình rượu trắng.
Dấu chân trong tuyết một sâu một nông, hơi thở của Kỷ Tư Du trở nên nặng nề, vất vả đi theo sau.
"Chiều hôm nay đi đảo thành, chúng ta nhiều nhất ở đảo thành 3 ngày sẽ về liên minh." Kỷ Ương Nam nói.
Vẻ mặt Kỷ Tư Du ngẩn ra, cậu bé tính toán, sắp đến ngày giỗ của mẹ.
"Vâng ạ." Cậu bé cong đuôi mắt đỏ hoe, "Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ?" Kỷ Ương Nam cong môi, "Tìm người tính sổ."
Kỷ Tư Du rất bất an, vì Kỷ Ương Nam chưa bao giờ đánh cậu bé, cậu bé cũng chưa từng thấy Alpha dạy dỗ trẻ con khác, tính sổ thì phải tính thế nào, cậu bé thực ra không hiểu lắm, nhưng vẫn hơi lo lắng cho Tiểu Tước, nếu ba thực sự định đánh trẻ con, vậy cậu bé có nên ngăn cản không?
Mấy cây số cuối cùng, vẫn là Kỷ Ương Nam bế cậu bé đi, Kỷ Tư Du cảm thấy cổ rất mỏi, liền dựa vào vai Kỷ Ương Nam, không khí trong lành, nhưng cậu bé không ngửi được mùi của Kỷ Ương Nam lắm, người của liên minh đều nói Kỷ Ương Nam là sĩ quan nổi tiếng, là Alpha mà mọi người đều kính ngưỡng, cậu bé cũng cảm thấy ba dường như không gì không thể, nhưng mái tóc bạc ngày càng nhiều khiến cậu bé cảm thấy Kỷ Ương Nam vô cùng mệt mỏi.
Cậu bé biết, ba chỉ có vào ngày giỗ của mẹ mỗi năm tâm trạng mới khá hơn một chút, anh sẽ mang một bó hoa hồng đến nghĩa trang, sau đó ở đó cả một ngày.
Tiểu Tước thực sự rất giống mẹ, ba cũng nhất định nghĩ như vậy.
"Uầy, lại là cháu à, honey?" Sophia ra ngoài đổ nước rửa mặt thì gặp phải hai cha con này, cô lúc này mặt mày hớn hở, "Lại đến tìm Tước sao?"
Kỷ Tư Du vẫn không quen với sự nhiệt tình đột ngột, nhưng vẫn rất lịch sự nói: "Chào dì ạ."
Vẻ mặt môi hồng răng trắng của Omega nhỏ khiến tim Sophia tan chảy, cô che ngực, "Cháu ngoan quá, honey."
Kỷ Ương Nam không nhiều lời, trực tiếp hỏi: "Người có ở nhà không?"
Sophia không trả lời anh ngay lập tức, mà nói: "Anh nói cho tôi biết trước, anh tìm nó làm gì?"
Kỷ Ương Nam cúi đầu nhìn Kỷ Tư Du, dưới hàng mi thon dài là con ngươi màu mực sâu thẳm, anh nói với Sophia: "Đến cảm ơn."
"Gì cơ?" Sophia có hơi không dám tin vào tai mình, cảm ơn? Là ý mà cô nghĩ sao? Cái thằng Tước này còn có thể làm chuyện tốt à?
Kỷ Tư Du cũng có hơi không đoán được suy nghĩ của ba, cái đầu vốn đã mơ hồ của cậu bé lúc này bị gió thổi càng thêm choáng váng, "Dì ơi, găng tay của cháu bị mất, là Tiểu Tước đã trả lại cho cháu."
Sophia "oh" một tiếng dài, "Nó thật sự làm chuyện tốt á?"
Kỷ Ương Nam: "Nó đâu?"
Sophia: "À, nó ở... thôi kệ nó đi, tôi có câu hỏi cho anh, anh có hứng thú quen biết người mới không..."
Cửa nhà bên cạnh đột ngột mở ra, Tiểu Tước từ trong cửa nhảy ra, cúc áo trên người còn cài lệch một cái, cậu bé ra sức dụi mũi nhưng vẫn hắt hơi một cái, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Định nói cảm ơn tôi phải không? Chú nói đi, tôi nghe."
Khuôn mặt giống hệt Bạch Du vừa kiêu vừa ngạo, "Xem ra chú không tin lời nói vớ vẩn của Đồng Nghiêu, vậy thì tôi sẽ đơn giản tha thứ cho chú một chút vậy."
Sophia suýt nữa bị bộ dạng này của cậu bé làm cho bật cười, "Cái thằng Tước này, bị đánh cũng đáng đời."
Kỷ Ương Nam mặt không biểu cảm nói: "Cậu nghe nhầm, tôi không nói là muốn cảm ơn."
"Hở? Vậy là gì?"
Kỷ Ương Nam: "Chắc là cậu nên xin lỗi tôi."
An Niên ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng không biết là có chuyện gì, chỉ cho là cậu bé lại đang cãi nhau với Sophia, cậu đặt bát cháo gạo nóng hổi lên bàn xong mới đi ra ngoài, không khí lạnh đột ngột thổi vào mặt cậu, cậu co vai nhắm mắt, "Tiểu Tước, đừng quậy nữa, về ăn cơm."
Tiểu Tước hoàn toàn không nghe thấy lời nói của An Niên sau lưng, tức đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi tuyết.
"Cái tên khốn này, đồ xấu xa, chú không có tai à, cũng không có mắt à, rõ ràng là tôi đã trả lại găng tay cho chú, nếu không có tôi, găng tay đó của chú đã sớm bị Đồng Nghiêu chiếm đoạt! Chú mới nên xin lỗi tôi, đồ xấu xa! Nghe thấy không, xin lỗi tôi đi!"
An Niên ngược gió mở mắt ra, trước cửa nhà có thêm hai bóng người, một lớn một nhỏ, cậu đầu tiên là nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp, sau đó mới quay đầu lại nhìn người lớn bên cạnh đứa trẻ.
Cái nhìn đầu tiên là mái tóc bạc trên đầu đối phương, An Niên nhớ đến Alpha đẹp trai mang theo một đứa trẻ mà Sophia đã nói với cậu hôm qua.
Vóc dáng cao lớn thẳng tắp khiến cậu ngây người đứng tại chỗ không tiến về phía trước nữa, cậu nhìn rõ khuôn mặt của Alpha, xa lạ mà quen thuộc, trong phút chốc trước mắt cậu có hơi choáng váng.
Cùng lúc đó, cơn gió lạnh buốt như những chiếc kim sắc nhọn kích thích màng nhĩ của Kỷ Ương Nam, rất lâu sau anh không nghe thấy gì cả.
Năm đầu tiên sau khi Bạch Du qua đời, anh chính là không có cách nào chấp nhận, thường xuyên sẽ xuất hiện ảo giác, anh không tin Bạch Du cứ thế mà chết, cứ thế mà rời bỏ anh, năm thứ hai, anh từ viện phúc lợi mang về đứa trẻ mà anh đã nhặt được trên chiến trường lúc trước, đặt tên là Kỷ Tư Du, trước đây anh quả thực không hiểu tại sao Phùng Vận Tuyết luôn nói trong nhà nên náo nhiệt hơn, có một đứa trẻ sẽ không còn lạnh lẽo nữa, sau này Kỷ Tư Du lớn lên trong nhà, nhất quyết đòi gọi anh là ba, anh mới từ từ hiểu ra, một mình canh giữ căn nhà trống rỗng không tính là nhà.
Đến bây giờ anh thực ra cũng không giỏi chăm sóc trẻ con lắm, lúc mới mang Kỷ Tư Du về nhà, anh thậm chí không biết nên giao tiếp với một đứa bé còn chưa biết nói thế nào, huống hồ là nấu cơm cho nó ăn, anh tưởng đứa trẻ 1, 2 tuổi không cần bú sữa cũng được, kết quả là sau khi cho ăn cơm, Kỷ Tư Du vì không tiêu hóa được mà phải nhập viện.
Y tá ở bệnh viện quân khu đã dạy anh cách nuôi dạy trẻ con, anh đã nuôi Kỷ Tư Du đến gần 6 tuổi.
Đứa con mà anh và Bạch Du không thể sinh ra được, nếu còn sống, đến năm nay chắc cũng đã gần 6 tuổi.
Kỷ Tư Du nói Tiểu Tước trông rất giống Bạch Du, anh thực ra cũng nghĩ vậy, anh sắp rời khỏi đây, cho nên cuối cùng đến xem đứa trẻ trông giống vợ mình một chút có vẻ cũng là chuyện đương nhiên.
Mà khuôn mặt mà mình ngày đêm mong nhớ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, máu trong người Kỷ Ương Nam chảy ngược, nhãn cầu gần như bắt đầu xung huyết, hai chữ Bạch Du trong giây tiếp theo sắp gào thét ra khỏi cổ họng, nhưng anh cứ như một cành cây bị tuyết dày đè cong trong mùa đông, hoàn toàn mất tiếng.
Phản ứng đầu tiên trong đầu anh vẫn là không tin, đến cuối cùng sự ngạc nhiên trong mắt biến thành kinh ngạc.
Là Sophia phát hiện ra điều bất thường trước, cô liếc mắt qua lại nhìn hai người, "Hai người..."
Giọng Kỷ Ương Nam khàn khàn, như bị thứ gì đó mài qua, gió tuyết làm đông cứng khuôn mặt và dây thanh quản của anh, anh có vô số lần muốn gọi ra tên Bạch Du, vô số lần, nhưng hai chữ đó như có độc, anh làm thế nào cũng không thể gọi ra được, cuối cùng chỉ khó khăn và khàn khàn nói: "Em không chết?"
Anh nói: "Em còn sống?"
Vẻ mặt của An Niên trông không khác gì ngày thường, cậu thậm chí còn cười với Kỷ Ương Nam: "Thưa ngài, ngài đến tìm Tiểu Tước sao? Tôi nghe đã Sophia nói, ngài hôm qua có đến, là vì đôi găng tay mà Tiểu Tước nhặt được hai hôm trước sao?"
Cậu nói giọng điệu bình thản và dịu dàng, khóe mắt đầu mày luôn xa lạ lạnh lùng.
"Ngài hiểu lầm rồi, Tiểu Tước không có lấy." Tầm mắt của cậu từ từ rơi trên đứa trẻ bên cạnh Alpha.
Đứa trẻ rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, rất hợp với đôi găng tay màu hồng treo trên cổ, An Niên chớp mắt hai lần, nói: "Nếu găng tay đã trả lại, trời lạnh thế này, ngài vẫn nên mang đứa trẻ về đi."
Cậu quay người định đi, Kỷ Ương Nam lại đi theo sau, giọng nói run rẩy, "Đợi đã."
Tiểu Tước xông lên chắn trước mặt An Niên, một tay đẩy Kỷ Ương Nam ra, "Chú không được vào! Đã nói là không lấy không lấy mà, sao chú không tin!"
Cậu bé càng nói càng tức, "Nếu chú còn dám tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ thật sự đánh chú đấy."
Tuy nói mình nhỏ bé như vậy đánh nhau với Alpha trưởng thành không có chút cơ hội nào, nhưng Tiểu Tước kiên quyết sẽ không để anh đến gần mẹ.
Kỷ Ương Nam không động đậy nữa, hai chân anh như đổ chì, không thể di chuyển thêm nửa bước, ngay sau đó cánh cửa trước mắt bị đóng lại, anh định một lần nữa tiến lên nhưng đầu gối hoàn toàn không dùng được sức, cứ thế quỳ thẳng xuống tuyết.
"Ba!"
Kỷ Tư Du sợ hãi, vội vàng qua định đỡ anh dậy, nhưng cậu bé sức lực quá nhỏ, Kỷ Ương Nam quá nặng, cả cánh tay của Alpha đều đang run rẩy với một tốc độ rất xa lạ thậm chí có thể nói là co giật, nước mắt Kỷ Tư Du tuôn ra.
Cậu bé khóc lóc hét lên: "Ba ơi, dậy đi, dậy đi..."
Sophia xách váy định qua giúp cậu bé, nhưng đã bị Kỷ Ương Nam thẳng thừng từ chối, cả cơ thể anh gần như quỳ bò trên tuyết, chỉ dựa vào nửa thân trên để chống đỡ, lồng ngực rung động như một con thú bị nhốt phá lồng, hơi thở gấp gáp thiếu oxy, hai mắt đỏ hoe, không biết từ lúc nào đã rơi một giọt nước mắt, sau đó tan chảy trong tuyết.
"Đừng chạm vào tôi."
Sophia: "Vậy thì anh cứ quỳ ở đây đi, thật là."
Tiểu Tước trong nhà lúc này mới thực sự cảm thấy mình đã gây họa.
"Xin lỗi mẹ."
Bả vai gầy gò của An Niên khẽ run lên, cậu không quay đầu lại, cũng không nhìn Tiểu Tước, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, "Tại sao lại nói như vậy?"
Cậu khẽ nắm lấy tay An Niên, "Mẹ khóc rồi."
Hồi lâu.
An Niên mới tìm về được giọng nói của mình, cậu dùng đầu ngón tay chạm vào mặt, sờ thấy một tay đầy nước mắt.
__________________________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
An Niên, tại sao lại khóc vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top