Chương 61: An Niên
"Ai đánh rơi găng tay ở đây vậy!"
Chiếc găng tay màu hồng trắng được đặt trên tuyết đã phủ một lớp tuyết mỏng, được người ta nhặt lên vung vẩy mạnh trong không khí, 3, 5 đứa trẻ tụ tập lại đều trạc tuổi nhau, lớn nhất cũng không quá 6 tuổi, đều là Alpha, chỉ có một Beta, chúng không chơi cùng Omega, ăn mặc đều rất giản dị đơn giản, chiếc áo bông cũ kỹ cồng kềnh quấn lên người như những con chim béo ú xám xịt trên tuyết, chúng chưa từng thấy ai đeo găng tay nhỏ như vậy, được móc bằng sợi len hồng non, nhỏ nhắn xinh xắn, xinh đẹp và đáng yêu, từng đứa một tò mò vây thành một vòng tròn, đầu dựa vào nhau xem.
"Đẹp quá."
"Để tôi sờ thử, cái này có ấm không?"
Đứa trẻ cầm găng tay không cho chạm vào, đụng vào bàn tay đang ghé vào, "Cậu đừng làm bẩn đấy."
"Có phải là của đứa nhóc vừa nãy, cái đứa... hỏi chúng ta có thể chơi cùng không, Omega để lại à? Chúng ta phải trả lại cho nó chứ."
"Trả cái gì mà trả, cậu không cho người ta chơi cùng, bây giờ còn nghĩ đến chuyện trả lại."
Một đám người ríu rít nói không ngớt, không biết ai từ phía sau ném một quả cầu tuyết không lớn không nhỏ, vững vàng đập vào cái đầu ở giữa vòng tròn, quả cầu tuyết lập tức vỡ tan, đứa trẻ đó hét lên một tiếng, ôm đầu quay lại, định tìm ra ai đang chơi khăm, nhìn quanh bốn phía cuối cùng trên bức tường đổ nát nhìn thấy một khuôn mặt đang cười không có ý tốt.
"Cậu..." Nó tức giận duỗi một ngón tay, "Lại là cậu! Tiểu Tước, sao cậu cứ đối đầu với tôi vậy!"
Đứa trẻ trên đỉnh tường nghe lời này không vui lắm, khuôn mặt nhỏ hơn cả lòng bàn tay đỏ bừng, hơi trừng mắt, cậu bé hừ một tiếng từ trong mũi, lời nói vừa kiêu ngạo vừa ra vẻ, "Tên cúng cơm của tôi là để cậu có thể gọi à?"
"Sao lại không? Tôi cứ gọi đấy." Đứa trẻ đó lớn hơn Tiểu Tước một tuổi, người cũng cao hơn một chút, không phục mà hét lên mấy lần "Tiểu Tước", khiêu khích: "Thế nào, cậu đến đánh tôi đi."
Tiểu Tước không mắc bẫy, tinh ranh nheo mắt cười cười, con ngươi đen láy như hai vầng trăng khuyết, cậu bé nói: "Cậu trộm găng tay của người ta còn không định trả, tôi sẽ đi mách."
"Ai?" Đứa trẻ đầu đàn mắt trợn tròn: "Ai trộm!" Nó ném găng tay xuống tuyết, định tiến lên kéo Tiểu Tước xuống lý luận cho ra nhẽ, "Đồ mất dạy!"
"Tôi nghe thấy hết rồi, có người bảo cậu trả lại, cậu nói, trả cái gì mà trả." Tiểu Tước nằm trên những viên gạch của bức tường đổ nát hơi lùi lại một chút, bắt chước giọng điệu của người ta nói từng chữ từng chữ một, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của một đứa trẻ khác, hỏi: "Phải không?"
"Hả?" Đứa trẻ đó rất ngây ngô, còn đang chảy nước mũi, đầu tiên là gật đầu bị người ta vỗ vào đầu một cách uy hiếp sau đó liền lắc đầu, "Không phải, cậu ấy... cậu ấy nói, không có không có, cậu ấy không nói."
"Ôi trời, cậu bị ngu à." Người khác chen vào nói.
"Đừng để ý đến cậu ta nữa." Có người bắt đầu khuyên giải, chúng vốn dĩ không thích chơi với Tiểu Tước, lười tính toán với cậu bé, vốn dĩ đã định đi, đứa trẻ lớn nhất lại nhặt lên chiếc găng tay màu hồng trắng trên mặt đất, sự ghét bỏ trong mắt không thể che giấu, nói một câu nhẹ bẫng: "Đồ không có cha, thảo nào mất dạy."
Ngay lúc nó quay người rời đi, Tiểu Tước từ trên bức tường đổ nát nhảy xuống, hai chân chìm trong tuyết, bước chân của chúng đều không nhanh, cậu bé trực tiếp đẩy ngã người đó từ phía sau, sau đó nhân lúc đối phương không đề phòng mà cưỡi lên người người đó, vung nắm đấm hung hăng đấm vào mặt nó.
"Xin lỗi tôi đi!"
Cậu bé tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một Alpha, mỗi cú đấm đều chính xác đánh vào mặt đối phương, hai chân kẹp chặt người ta ngăn không cho trốn thoát, người dưới thân đầu óc đều trống rỗng hoàn toàn không có sức lực phản kháng, mấy đứa trẻ bên cạnh không một đứa nào dám can ngăn, tất cả đều trốn đi rất xa.
"Tôi bảo cậu xin lỗi tôi!" Cậu bé đè người ta xuống tuyết, mắt đen kịt, mang theo vẻ hung tợn.
"Tôi không xin lỗi!"
Hai người đánh nhau một trận, đứa lớn hơn không đánh lại Tiểu Tước, cuối cùng thảm hại bỏ chạy trốn đi, vẫn không quên nói lời hăm dọa, "Cậu đợi đấy, có ngày tôi sẽ cho cậu biết tay."
Tiểu Tước đứng thẳng tắp trong tuyết, đám người đó càng lúc càng đi xa, tuyết trên đỉnh đầu bắt đầu lớn hơn, cậu bé dùng hai bàn tay lạnh cóng sắp cứng đờ xoa xoa mặt, cậu bé cũng phải đi rồi, giày giẫm phải một thứ mềm mềm, không phải là cảm giác của tuyết, cậu bé cúi đầu xuống nhìn thấy một đôi găng tay.
Màu rất hồng, phủ một lớp tuyết trắng, bị cậu bé giẫm đến bẩn thỉu, cậu bé cúi người nhặt lên, động đến chỗ bị đánh nhau.
"Ôi trời." Cậu bé dứt khoát nằm vật ra đất, chỗ cổ đó chắc là đỏ lên, đau rát, cậuu bé cứ thế áp vào tuyết để hạ nhiệt.
"Ưm..." Trên lông mi cũng phủ một lớp tuyết, cậu bé bắt đầu tự lẩm bẩm: "Đau chết mất."
Không mấy phút sau cậu bé đã bò dậy, phủi sạch tuyết trên người.
"Về nhà."
...
Tuyết lại rơi lớn hơn, xe của Kỷ Ương Nam vẫn không vào được, Kỷ Tư Du được anh bế đi đến nhà trọ.
Nhà trọ ở thị trấn vắng khách, chủ quán đều đang ngủ gật dưới lầu, họ thuê một căn phòng rất nhỏ, giường cũng hơi nhỏ, chừa cho Kỷ Tư Du ngủ, anh ngủ trên ghế sofa.
"Xin lỗi ba." Kỷ Tư Du mặc áo khoác dày cộp ngồi trên giường, tư thế ngồi rất ngoan, hai tay đặt trên đùi, "Con làm mất găng tay rồi."
Họ đi theo đường cũ quay lại tìm, không có dấu vết của găng tay, Kỷ Tư Du rất áy náy, mắt cũng ươn ướt.
"Xin lỗi."
Phòng nhỏ của nhà trọ không có bất kỳ thiết bị sưởi ấm nào, lạnh không chịu được, Kỷ Ương Nam đóng chặt cửa sổ, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, anh có hơi mất tự nhiên mà xoay cổ, đưa tay lên sờ chỗ tuyến thể, trên đó có một sợi chỉ đỏ, anh dùng đầu ngón tay rất nhẹ nhàng sờ sờ.
Nhiệt độ quá thấp thì cơ thể anh sẽ bắt đầu cứng đờ, anh ép mình quay mặt lại, nhìn về phía Kỷ Tư Du.
"Không sao, ngày mai lại đi tìm xem sao." Khuôn mặt anh trước giờ không có biểu cảm gì, lúc nào cũng lạnh như băng, ít nói, Kỷ Tư Du phát hiện, tóc bạc của ba năm nay lại nhiều hơn.
"Vâng." Cậu bé gật đầu lia lịa đáp.
Kỷ Ương Nam mang thức ăn đến cho cậu bé, cậu bé ăn rất sạch sẽ, sau đó dùng khăn tay lau miệng, tuyết bên ngoài ngày càng lớn, gió cũng vậy, như muốn đập vỡ cửa sổ, Kỷ Tư Du đã đi cùng Kỷ Ương Nam qua mấy thị trấn, ba nói phải khảo sát cho liên minh những nơi thích hợp để xây dựng nhà máy, những nơi trước đó đều không hợp, nếu ở đây cũng không được, không biết còn sẽ đi đến đâu nữa.
"Ba ơi, khi nào chúng ta về nhà ạ?"
Kỷ Tư Du cảm thấy mệt, cởi quần áo chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt trắng nõn hồng hào.
Kỷ Ương Nam dựa vào cửa sổ, ngón tay rủ bên chân khẽ động đậy, đây là ý muốn hút thuốc, nhưng anh chưa bao giờ hút trước mặt Kỷ Tư Du.
"Muốn về?" Kỷ Ương Nam mở bình rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm nói.
"Không ạ." Kỷ Tư Du nói: "Con đi theo ba, đi đâu cũng được."
Cậu bé thực sự rất mệt mỏi, nói chưa được mấy câu mắt đã nhắm lại, miệng còn lẩm bẩm, "Không về nhà, đi theo ba..."
Kỷ Ương Nam uống nửa bình rượu trắng, trong dạ dày có cảm giác nóng rát, anh cảm thấy mình như đã sống lại, mới quay người đi đến bên cạnh Kỷ Tư Du giúp cậu bé kéo chăn lên cao hơn một chút.
Anh cũng không biết sẽ ở đây bao lâu, ngôi nhà ở khu quân nhân của liên minh đã gần 3, 4 tháng không có người ở, năm nay anh đã dành hơn nửa thời gian để đưa Kỷ Tư Du ra ngoài, khuôn mặt của đứa trẻ vì ngủ say mà trở nên đỏ bừng, hơi thở đều đặn và trầm ổn, anh im lặng hồi lâu, bây giờ anh có lẽ phải xem xét lại chuyện sau này.
...
Tiểu Tước cầm găng tay về nhà trước còn đặc biệt ở cửa chỉnh lại quần áo, nhà cậu bé ở cách quán rượu 5 cây số về phía sau, bên này gần biển, dân cư đông, nhưng năm nay mùa đông ngư dân không ra khơi được, trẻ con cũng nhiều hơn trước đây, những ngôi nhà xếp chồng lên nhau lộn xộn, nhà cậu bé ở dưới chân núi nhỏ phía sau dòng suối, hôm nay lạnh quá, chân cậu bé sắp cóng cứng tới nơi.
Cửa còn chưa kịp mở, bên cạnh đã truyền đến tiếng cửa gỗ cũ kỹ, sau đó một chậu nước bẩn nóng hổi đổ ra bên cạnh chân cậu bé, tuyết lập tức tan chảy, như bị thứ gì đó thiêu đốt, tiếng "xèo xèo" chói tai.
"Này, dì không thấy cháu ở đây à?" Tiểu Tước tức giận chống nạnh, cả nền nhà của nhà bên cạnh đều được xây cao, cửa ra vào có hàng rào, người đổ nước đứng ở trên cao, vừa nhìn thấy cậu bé liền hả hê trêu chọc: "Tước, là cháu? Không thấy cháu, hôm nay lại đi đâu gây họa vậy?"
"Sopia!"
"Sửa lại sửa lại, là Sophia."
Người phụ nữ tên Sophia rất trẻ, là người nước ngoài vượt biên đến vào lúc chiến tranh 5 năm trước, tóc vàng mắt xanh, là một Beta, người cao hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, giọng nói cũng khàn, cô quanh năm đều mặc váy dài, vạt váy phồng lên, Tiểu Tước luôn nói trong váy của cô có thể nhét được mấy đứa trẻ.
Cô vẫn còn cười, vấn đề thói quen ngôn ngữ, cô thích gọi thẳng tên người ta, "Tước, sao cháu không nói gì nữa."
Tiếng Trung của cô không lưu loát lắm, nhưng giao tiếp không có vấn đề gì, Tiểu Tước sắp bị cô làm cho tức chết tới nơi, coi như không nghe thấy, quay đầu bỏ đi, ai ngờ Sophia lại hét lên từ phía sau: "Niên! Cậu về rồi à?"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, cả người Tiểu Tước cứng đờ, vội vàng quay đầu lại, nhưng nhìn quanh mấy vòng cũng không thấy người thứ 3, lúc này mới nhận ra là bị lừa.
"Ghét dì." Cậu nói: "Đồ lừa đảo Sopia."
"Là Sophia."
"Đồ lừa đảo Sophia!" Tiểu Tước vào nhà sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
"Niên, cậu đến thật à?" Sophia ngoài nhà vẫn đang lừa cậu, giọng nói cách cửa có vẻ hơi xa, cũng rất trầm, Tiểu Tước không quan tâm, dậm dậm tuyết dưới chân định đi rửa mặt.
Sophia tay vẫn còn cầm chậu rửa mặt bằng thép không gỉ, nói với Omega vừa mới về từ ngoài hàng rào: "Đi đâu vậy? Ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn." Omega gò má gầy gò, da rất trắng, mái tóc đen nhánh che đi đôi tai, đôi mắt sáng trong veo, trên hàng mi rậm phủ đầy những bông tuyết trắng xóa, nói chuyện mang theo một âm cuối dịu dàng, cậu đứng trong tuyết cười cười: "Ra ngoài mua chút đồ, vừa nãy là Tiểu Tước à?"
"Ừ." Sophia ghé nửa người trên vào định nói nhỏ với cậu, "Hình như lại đánh nhau, ở đây..." cô chỉ vào cổ, nói: "Đỏ."
Omega nhíu mày, nói với Sophia: "Tôi đi xem nó, cảm ơn."
Sophia nói một câu tiếng nước ngoài, Omega không hiểu, chỉ khẽ nhắc nhở cô: "Gọi là An Niên."
"Không quen, xa lạ quá." Sophia vẫy vẫy tay từ chối, "Thích gọi, Niên, hay hơn."
Sophia nói chuyện trước giờ luôn rất thẳng thắn, gò má An Niên khẽ ngại ngùng đỏ lên, phía sau Sophia trong nhà có một người đàn ông đang gọi cô, An Niên nhìn cô hất mái tóc vàng xoăn của mình quay trở vào nhà.
____________________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Tiểu Tước và Kỷ Tư Du chênh nhau gần 1 tuổi, Kỷ Tư Du gần 6 tuổi, Tiểu Tước tròn 6 tuổi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top