Chương 28: Cảm Ơn, Ngủ Ngon
Vào buổi tối, Bạch Du một mình ngồi trên gác xép ngắm sao hồi lâu, cậu muốn viết thư cho mẹ, nói vài lời tâm sự, nhưng vết sẹo trên cổ tay khiến cậu không thể cầm bút, đành phải từ bỏ.
Bầu trời đen kịt lấp lánh những vì sao, ngày mai chắc sẽ là một ngày đẹp trời, Bạch Du nằm sấp trên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ ngẩn người, trong lúc mơ màng buồn ngủ, tiếng động từ cánh cửa hẹp của gác xép khiến cậu lập tức tỉnh táo, mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi khiến cả người cậu căng cứng, vết sẹo trên cổ tay lại bắt đầu đau âm ỉ, cậu ngồi yên tại chỗ, ngay cả thở cũng quên mất, cho đến khi người đến ngồi trên chiếc bàn nhỏ của cậu, co đôi chân dài, cậu mới có chút phản ứng.
"Sao, sao vậy?" Bạch Du rút hai tay khỏi bàn, đặt lên đùi, lí nhí nói: "Anh chưa ngủ ạ?"
"Đưa tay đây." Kỷ Ương Nam nói.
Bạch Du ngây người "a" một tiếng, ngẩng mặt lên, không biết có phải là di chứng của việc khóc cả đêm qua không, mí mắt cậu sưng đỏ rõ rệt, nhãn cầu bị những tia máu đỏ bao phủ, hàng mi đen dài yếu ớt rũ xuống, như đám cỏ dại không có sức sống.
Kỷ Ương Nam không muốn lặp lại những lời vô nghĩa với cậu, khẽ cúi người xuống kéo lấy tay trái của Bạch Du, có lẽ đã chạm vào chỗ đau, Omega kìm nén rên lên một tiếng.
Da thịt dưới lòng bàn tay mang một cảm giác ẩm ướt dính dính, Kỷ Ương Nam dùng đầu ngón tay rất nhẹ nhàng cọ một cái, có cảm giác thô ráp của da thịt bong tróc, anh cúi đầu, trên cổ tay trắng nõn gầy gò của Omega có một vết hằn đỏ vô cùng chói mắt, giống như những thân cây quấn quanh gốc cây.
Vết thương bị chạm vào hơi đau, Bạch Du cắn môi định rút về, nhưng Kỷ Ương Nam lại nắm chặt lấy cậu.
"Hôm nay sao không chép giáo quy nữa?" Anh biết rõ còn cố hỏi.
Tay Bạch Du vô tình run rẩy, không giải thích với anh, chỉ thuận theo lời anh nói: "Ngày mai em chép ạ."
Kỷ Ương Nam ngồi trên chiếc bàn nhỏ cao hơn Bạch Du rất nhiều, anh nhìn xuống Omega thấp hơn mình một đoạn, trong lồng ngực như có thứ gì đó bị nhốt không thể thoát ra.
Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve qua lại vết hằn do thắt lưng trói trên tay Bạch Du, tối hôm qua làm quá mạnh tay, bây giờ nhìn có hơi kinh hãi.
Omega vẻ mặt nhẫn nhịn, những giọt mồ hôi nhỏ từ thái dương cậu nhỏ xuống, Kỷ Ương Nam buông cậu ra.
"Đau không?"
Toàn thân Bạch Du run rẩy, môi bị cắn đến trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng nói một câu: "Không đau đâu ạ."
Kỷ Ương Nam không nói gì, hơi thở của anh rất nặng, Bạch Du cũng không nói gì, hai người im lặng hồi lâu, đèn dầu trên bàn lắc lư mấy lần, tưởng chừng sắp tắt, nhưng bấc đèn lại bùng cháy sau khi ánh lửa yếu đi.
Pheromone trong không khí bay lượn tùy ý, cơ thể của Bạch Du từ tối hôm qua đã bị thấm đẫm, nhưng cậu vẫn có hơi không chịu nổi mùi hương này, lúc mở miệng, tay lại bị nắm lấy, lần này không đau, truyền đến là cảm giác lạnh lẽo ngoài dự đoán.
Kỷ Ương Nam tay cầm một chiếc hộp sắt hình tròn, nhỏ bé, Bạch Du không nhìn rõ lắm, chỉ thấy Alpha dùng ngón tay từ bên trong lấy ra một ít thứ gì đó, là dạng kem, sau đó bôi lên cổ tay bị thương của mình.
Đôi mắt đau nhức của Bạch Du lập tức trở nên mơ hồ, cậu hít một hơi, nói: "Thật sự không đau."
Kỷ Ương Nam không ngẩng đầu, "Vậy thì ban nãy cậu đừng kêu."
"Em không có." Cậu theo thói quen phản bác.
Ngón tay của Alpha mang theo vết chai do cầm súng nhiều năm, bọc lấy lớp thuốc mỡ mát lạnh dính dính thoa trên da cậu, nhưng Bạch Du thực sự không thấy đau, cậu đau là ở nơi mà Kỷ Ương Nam không nhìn thấy.
"Thiếu gia." Bạch Du khẽ gọi anh, ánh mắt rơi trên sống mũi cao thẳng bị ánh sáng và bóng tối che khuất của Alpha, "Hôm nay anh có ra ngoài không?"
"Có."
"Anh đi làm gì vậy?"
Kỷ Ương Nam nói: "Có việc."
Hàng mi của Bạch Du cụp xuống, chớp hai lần đôi mắt khô khốc, cuối cùng vẫn quyết định không hỏi những chuyện khiến mình buồn lòng.
"Em còn có thể đến nhà họ Kiều một chuyến nữa được không ạ?"
Kỷ Ương Nam dừng tay, ngọn lửa của đèn dầu cháy trong con ngươi đen kịt sâu thẳm của anh, anh hỏi: "Lý do."
"Em muốn, đi tìm Thời Xuân." Bạch Du nói: "Em đã hứa với cậu ấy, sẽ đi tìm cậu ấy, em đã lâu không gặp cậu ấy, cậu ấy là bạn của em, em có đồ muốn tặng cho cậu ấy."
"Cậu hứa với cậu ta? Rồi đến cầu xin tôi?"
Tay Bạch Du vẫn đang xòe ra trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay hkhex co lại, vâng một tiếng từ trong cổ họng, vẻ mặt cậu ngây thơ mang theo một chút mờ mịt, không cảm thấy có gì không đúng.
Kỷ Ương Nam: "Việc mà chính cậu không làm được tại sao lại hứa với người khác?"
Bạch Du hỏi: "Thiếu gia không thể giúp em ạ?"
Kỷ Ương Nam hỏi lại: "Nếu tôi không giúp thì sao, cậu ta là bạn của cậu, cũng không phải của tôi, tại sao tôi phải giúp?"
Lời này khiến Bạch Du không thể phản bác, cậu cảm thấy Kỷ Ương Nam hình như nói đúng, thiếu gia không có lý do gì để giúp cậu.
Vậy cậu phải làm sao đây? Cậu còn bảo Thời Xuân đợi cậu, lần này phải đợi bao lâu, cậu cũng không biết.
"Vâng ạ." Bạch Du cô đơn quay mặt đi: "Không sao đâu ạ."
Cậu chắc lại làm Kỷ Ương Nam không vui nữa.
"Đừng giận." Bạch Du nói.
"Tôi có gì đáng để giận."
Alpha từ trước mặt cậu đứng dậy, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất cậu, cậu như một con kiến bị nhốt không nơi nào để đi, va lung tung vào bức tường, cuối cùng chỉ có thể dừng lại tại chỗ.
Cậu không nói gì nữa, mà im lặng ngồi, nhìn chằm chằm vào lớp thuốc mỡ trong suốt vừa được bôi lên cổ tay, từ tối hôm qua, nước trong mắt dần dần lan xuống đáy lòng, gần như muốn nhấn chìm cậu.
Kỷ Ương Nam đứng bên cánh cửa hẹp của gác xép, anh cao hơn khung cửa, ra vào đều phải cúi người, lúc sắp biến mất trong bóng tối, anh nói: "Xuống lầu."
Bạch Du theo bản năng dụi mắt, nhưng thuốc mỡ bị dính vào, vừa lạnh vừa kích thích, khiến cậu hoàn toàn không mở được mắt.
"Em..." Cậu thực ra không muốn xuống lắm, tối nay cậu muốn ngủ ở gác xép.
Trong lòng rối bời, ngủ một giấc là sẽ khỏe.
Kỷ Ương Nam: "Ngày mai không muốn ra ngoài nữa?"
Bạch Du chậm chạp nghe ra sự uy hiếp trong giọng nói của anh, nhưng đầu óc vẫn không có phản ứng gì, câu hỏi cũng rất ngu ngốc, "Đi đâu ạ?"
"Cậu nói xem?" Kỷ Ương Nam đi ra ngoài, "Tùy cậu."
...
Từ gác xép đi xuống, tâm trạng của Kỷ Ương Nam không tốt, gặp phải Tô Diệp.
"Thiếu gia, còn chưa ngủ sao?"
Tô Diệp đã thay bộ đồ ngủ rộng rãi, tóc cũng xõa ra, tùy tiện buộc lại một chút, Kỷ Ương Nam vẻ mặt vô cảm đi qua trước mặt cô.
"Thiếu gia?" Tô Diệp nhìn bóng lưng của Kỷ Ương Nam tự lẩm bẩm: "Sao vậy nhỉ?"
Chuyện của chủ nhân cô cũng không dám hỏi nhiều, liền xuống lầu, vào bếp gọt một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ đặt vào đĩa, sau đó đến phòng của Du Du.
Phòng của con gái tuy nhỏ nhưng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, có hai cửa sổ kính trong suốt, ngày thường trời nắng đẹp, trong phòng ánh sáng rất đầy đủ.
Du Du đang ngồi trên giường đọc sách, đầu giường có bật một ngọn đèn ngủ, bím tóc trước ngực vẫn chưa tháo ra, nghe tiếng nhìn về phía người đến, sau đó lại cúi đầu lật sách.
Tô Diệp ngồi bên giường cô, nhẹ giọng hỏi: "Tối thế này, có nhìn rõ không?"
Du Du châm chọc cô: "Cần chị quản."
Tô Diệp cười cười, đưa đĩa trái cây cho cô: "Ăn không?"
"Không ăn."
Tô Diệp bất mãn nhíu mày, "Còn giận à, chuyện nhỏ như vậy."
Du Du nắm chặt góc sách ngẩng đầu lên, cô có một khuôn mặt xinh đẹp, da cũng trắng, một đôi mắt càng thông minh lanh lợi hơn.
"Chuyện nhỏ? Chị đương nhiên nói là chuyện nhỏ, lúc nào cũng bênh vực cậu ta, là có được lợi ích gì sao?"
Tô Diệp thở dài, biết cô bao nhiêu năm nay vì chuyện bị Bạch Du thay thế mà canh cánh trong lòng, lúc này cũng kiên nhẫn khuyên nhủ: "Dù em có nghĩ thế nào đi nữa, Tiểu Du đã là Omega của thiếu gia , em cứ đối đầu với em ấy, ngoài việc làm mình tức giận, còn có thể được gì nữa? Du Du, không đến mức đó đâu, chẳng lẽ em không nhìn thấy điểm tốt của em ấy sao?"
"Điểm tốt của cậu ta?" Đôi mắt hạnh của Du Du trợn tròn, "Trong mắt chị em là người xấu à."
"Chị có ý đó đâu?"
Du Du nói: "Là em không hiểu, lúc đầu là chị đưa em ra khỏi viện phúc lợi, chị nói sau này em không cần phải chịu khổ nữa, chị nói em sẽ làm con dâu nuôi từ bé cho thiếu gia nhà chị, cũng là chị nói em đã có nhà, nhưng đến cuối cùng, Bạch Du mới là người nhà của chị phải không, chị lúc nào cũng bênh vực cậu ta, cho rằng em bắt nạt cậu ta, em bắt nạt cậu ta cái gì? Em có đánh cậu ta hay mắng cậu ta đâu, rõ ràng... rõ ràng..."
Cô càng nói càng tủi thân, hốc mắt đỏ hoe: "Rõ ràng là chị đã lén lấy giấy thông hành của em đưa cho cậu ta, cậu ta một mình nửa đêm chạy đến bệnh viện, về bị ông chủ phát hiện, còn làm liên lụy đến em, chị ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói với em, bây giờ còn trách em không đủ tôn trọng cậu ta phải không?"
Tô Diệp cứng họng, đĩa trái cây trong tay bị Du Du đẩy ra.
"Du Du..."
"Chị đi đi, em không ăn."
Tô Diệp cố gắng mở miệng mấy lần, cô nên từ bỏ, nhưng cũng không muốn để Du Du có ý kiến lớn như vậy với Bạch Du, ngôi nhà này cũng không nên có mâu thuẫn.
"Tiểu Du cũng trạc tuổi em, trước khi em ấy được đưa về, chị cũng từng nghĩ em là Omega cuối cùng, quyết định này là do phu nhân đưa ra, chị cũng không có cách nào." Giọng cô uyển chuyển mà dịu dàng: "Bao nhiêu năm nay, ngôi nhà này vẫn luôn là 5 người chúng ta, chị biết em thông minh tỉ mỉ, cũng có suy nghĩ, nhưng thiếu gia khác với những Alpha khác, Tiểu Du là đến để xung hỉ, họ vốn dĩ là một đôi, cũng đúng là sau khi Tiểu Du đến, bệnh của thiếu gia mới dần dần khá hơn, ít nhất em không thể, cũng không nên đối với em ấy như vậy."
Du Du lặng lẽ dùng đầu ngón tay lau mặt, quật cường quay đầu đi, "Chị đi đi, em muốn ngủ."
"Chị để lại táo."
"Em không cần."
Tô Diệp thở dài, đĩa trái cây được cô đặt dưới đèn bàn của Du Du, cô quay người rời đi trước khi nói với Du Du: "Ngủ ngon."
Du Du không trả lời, cô ném sách lên giường, nhìn thấy đĩa trái cây bị để lại, nghiến răng, không động đến nó, nằm xuống dùng chăn quấn chặt lấy mình.
...
Kỷ Ương Nam ban đêm không ngủ được lắm, không biết có phải là ảo giác của anh không, trên giường dường như còn lưu lại pheromone của Bạch Du.
Nếu không nhớ nhầm thì không phải đã thay ga giường sao, sao vẫn còn mùi.
Cửa sổ phòng ngủ không đóng, gió lạnh thổi vào, rèm voan lay động dưới ánh trăng, ngoài cửa có tiếng động rất nhẹ, anh im lặng nằm nghiêng, không bao lâu, giường phía sau lõm xuống một mảng.
Mùi pheromone của Omega nồng nặc lên, trước đây anh luôn nói mùi này không dễ ngửi, rất giống mùi ẩm mốc, nhưng gần đây, anh phát hiện mình đã quen ngửi, đặc biệt là khi mùi hương này dính lên pheromone của mình, có một cảm giác an tâm thấm vào lòng người.
Vai bị hai bàn tay đặt lên, cơ thể mềm mại của Omega áp sát vào anh, mái tóc thơm tho cọ vào mang tai anh, cũng có thể là lông mi, anh có hơi không phân biệt được.
Cảm giác ẩm ướt nhanh chóng lan trên da anh, Kỷ Ương Nam mở mắt ra trong bóng đêm.
Không hiểu, người làm sai tại sao lại khóc.
Hồi lâu.
Bạch Du nằm sấp trên lưng anh, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Cậu nói tiếp: "Ngủ ngon."
Là vì mình đồng ý đưa cậu ta đến nhà họ Kiều nên mới chịu xuống? Kỷ Ương Nam đôi khi cũng không đoán được Bạch Du đang nghĩ gì, vừa không nghe lời cũng vừa rất cố chấp.
Anh thực sự rất ghét Omega không nghe lời, tại sao Bạch Du không thể nghe lời hơn một chút?
Nhưng phạt cũng đã phạt, ít nhất anh không muốn nhìn thấy Bạch Du rơi lệ nữa.
Anh quay người lại, đầu mũi chạm vào một nguồn nhiệt ấm áp mềm mại, trong lúc hơi thở giao hòa, Omega ôm chặt lấy cổ anh, anh thậm chí còn chưa kịp mở miệng, Bạch Du đã nhào tới, không nhẹ không nặng mà cắn môi và lưỡi anh.
"Làm gì?" Giọng anh khàn khàn hỏi.
Bạch Du nói chuyện mang theo giọng mũi dính dính, "Thiếu gia, trên người em không có mùi Alpha khác nữa, nhưng trên người thiếu gia lại có mùi Omega khác."
Cậu vẫn rất đau lòng.
Cậu sợ bị Kỷ Ương Nam bỏ rơi.
"Ngửi thấy ở đâu?"
Nước mắt Bạch Du chực trào, ngón tay điểm điểm lên cổ Alpha.
Khu vực xung quanh tuyến thể này đặc biệt dễ dính phải mùi hương của người khác giới.
Kỷ Ương Nam không có cảm giác gì lớn, anh nói thật: "Tôi đã gặp Kiều Phàm Ninh."
"Thiếu gia sẽ kết hôn với cậu ấy sao?"
Kỷ Ương Nam nhíu mày: "Ý gì?"
"Thiếu gia không kết hôn với cậu ấy có được không ạ?"
Bạch Du muốn nói cậu và anh Ương Nam mới là mối quan hệ đã kết hôn, cậu nhỏ như vậy đã làm con dâu nuôi từ bé cho Kỷ Ương Nam, nếu sau này Kỷ Ương Nam ở bên cạnh Omega khác, cậu hình như không có cách nào chấp nhận.
Cậu kháng cự việc Alpha của mình sở hữu người khác, nhưng giáo quy không viết như vậy, cậu nên tuân thủ giáo quy mới đúng.
Nhưng cậu phát hiện ra làm một Omega hoàn toàn thuận theo rất đau khổ, cậu không thể trở thành một Omega đạt chuẩn.
Kỷ Ương Nam véo lấy cổ cậu từ sau gáy cậu, hai người áp sát vào nhau.
"Cậu cho rằng tôi sẽ kết hôn với cậu ta? Ai nói cho cậu biết? Kỷ Đình Vọng?"
Bạch Du mím môi lắc đầu, cậu không trả lời, chỉ rất mạnh mẽ ôm chặt lấy Kỷ Ương Nam.
"Bạch Du."
"Vâng ạ."
Kỷ Ương Nam nói cho cậu biết: "Trước đây tôi đã nói với cậu, bất kể là kết hôn hay là con cái, đối với tôi đều không quan trọng, những thứ này chỉ trói buộc người ta thôi."
Giống như Phùng Vận Tuyết, hôn nhân đã trói buộc bà trong ngôi nhà này, mà bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Kỷ Đình Vọng, chỉ có thể ngày qua ngày ở đây tiêu hao hết tất cả tinh lực, làm cho mình suy sụp.
Anh bây giờ không có suy nghĩ gì khác, tiền tuyến của liên minh gần đây không yên ổn, sức khỏe của Phùng Vận Tuyết ngày càng kém, anh dự định năm sau giải ngũ rất có thể sẽ phải trì hoãn, Kỷ Đình Vọng là một quả bom hẹn giờ, anh chỉ cần Bạch Du yên tâm ở lại đây, đợi anh trở về là được.
Người trong lòng mềm mại một cục, Kỷ Ương Nam phát hiện cậu đã ngủ say từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top