Chương 6

Chương 6

Edit: Luna Tan

Bộ dáng kia của Tô Khiết không hề gây ảnh hưởng đến tâm trạng Lạc Nghị Sâm. Cậu thừa biết văn kiện kia không thể nào là giấy bán thân, bởi Công Tôn Cẩm có nói cậu chỉ là làm việc tạm thời ở đây thôi. Chớp chớp đôi mắt, phát hiện thì ra là mấy giấy tờ điều chuyển nội bộ.

Chuyện đến nước này tuy có đột ngột nhưng may mắn năng lực thích ứng của cậu vô cùng cường hãn, cho nên từ đầu chí cuối vẫn bình bình thản thản đọc hết các điều khoản bảo mật. Sau khi ký tên, cậu cũng không vội vã tìm Miêu An dẫn lên xem phòng hay tính toán trở về nhà, đơn giản nhìn Công Tôn Cẩm đang tủm tỉm cười, hỏi: "Tôi có thể xem trước các tư liệu về vụ án được không?".

"Dĩ nhiên. Cậu cứ về thu dọn đồ đạc rồi trở lại đây, Tưởng Binh sẽ đưa cho cậu"

"Không, tôi muốn xem luôn bây giờ". Lạc Nghị Sâm kiên trì nói: "Tôi sống một mình nên lúc nào về cũng được".

Công Tôn Cẩm trực tiếp hô một tiếng: "Tưởng Binh!", vị chuyên gia máy tính thích dùng ngôn ngữ uyên thâm trao đổi với người khác liền gác một chân lên ghế sô pha, đẩy mạnh trượt đến trước bàn làm việc. Một tay gõ như bay trên bàn phím, tay còn lại hướng về phía cậu móc móc.

Công Tôn Cẩm đứng lên, khoác vai cậu thì thầm: "Thả lỏng một chút".

Hửm? Nói vậy là có ý gì? Những thứ sắp nhìn thấy sẽ khiến mình khẩn trương sao? Cố gắng soi xét trên mặt Công Tôn Cẩm nhưng vẫn không thể phát hiện ra điều gì.

Thời gian quá ngắn cho việc nghi ngờ, Tưởng Binh bên kia đã sốt ruột tóm lấy cậu lôi qua.

Trên màn hình máy tính hiển thị ảnh chụp hiện trường quán bar, người chết chính là Đường Khang Lệ. Nói thế nào đây? Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi xem ảnh vẫn không sao tránh khỏi một chút khiếp sợ.

Giống như lời của Công Tôn Cẩm, cái chết của Đường Khang Lệ và Gia Lương rất giống nhau. Đều có người chứng kiến và đều xuất hiện luồng ánh sáng chói mắt. Nhưng nhân chứng lại không hề thấy gì, sau khi luồng sáng qua đi, nạn nhân đã bị cắt cổ nằm gục xuống bàn. Cuối cùng, chỉ có một vài nhân chứng nhìn thấy hình dáng cổ quái đọng lại nơi đáy mắt.

Ông chủ quán bar là một người rất nhạy bén, sau khi phát hiện thi thể liền lập tức cho chặn mọi lối vào, điều nhân viên phục vụ canh giữ các cửa sổ, thẳng cho tới khi cảnh sát đến cũng không có bất cứ ai ra vào được. Vị trí thi thể tựa vào quầy bar, dù là cửa trước hay cửa sau đều cách rất xa, cửa sổ thì lại càng không cần phải nói đến. Hơn nữa, theo như lời người bên cạnh nạn nhân khi đó, trước khi đèn điện vụt tắt, không có bất cứ một người khả nghi nào đến gần bọn họ. Phía điều tra viên cũng đã sử dụng Luminol để kiểm tra mọi người, kết quả, không phát hiện người nào có phản ứng với vết máu cả.

Qua nhiều lần thẩm vấn khách hàng và nhân viên quầy bar, mọi người đều khẳng định người bên cạnh mình trước và sau khi tắt đèn đều là một, hay nói cách khác, hung thủ có nhân chứng.

Hắn ta tựa như xuất hiện vô hình rồi tiêu tán trong hư vô.

So với án mạng của Gia Lương mà nói, vụ của Đường Khang Lệ dường như thiếu mất cái gì đó. Theo như các manh mối mà Tưởng Binh cung cấp, hẳn là trong ánh sáng còn phải có âm thanh. Vì sao mọi người trong quán bar lại không nghe thấy? Cái loại âm thanh đáng sợ khiến người khác hít thở không thông đó...

Vấn đề chính vẫn là, hình ảnh lưu lại nơi đáy mắt kia đến tột cùng là thứ gì?!

"Có phải trên võng mạc cũng lưu lại một hình dáng mơ hồ không?". Cậu hỏi.

"Chính xác!". Tưởng Binh tùy tiện kích đúp vào một file hình: "Cậu xem, đây là hình ảnh tôi đã dựa vào miêu tả của bọn họ mà mô phỏng lại".

Nháy mắt khi nhìn vào màn hình, Lạc Nghị Sâm tóc gáy phút chốc đều dựng ngược. Bức phác thảo này với hình ảnh chiếu lên võng mạc khi Gia Lương chết cũng phải giống đến bảy, tám phần. Công Tôn Cẩm cảm thấy cơ thể cậu có chút cứng nhắc liền nhẹ giọng hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?".

Lạc Nghị Sâm sửng sốt vạn phần, nhịn không được lên tiếng: "Tôi đã tìm đến mấy người nhưng đều không làm được. Anh... các anh như thế nào có thể phác thảo rõ ràng vậy?".

Lời còn chưa dứt, Tưởng Binh đã lập tức bĩu môi: "Một chút năng lực ấy cũng không có, tôi còn có thể trụ lại nhất khoa này sao? Quá trình thế nào tôi cũng không muốn giải thích, nhưng người kia lúc đầu cũng cảm thấy rất khó hiểu".

Cậu lau lau mồ hôi trên mặt, tự nhủ: "Tôi cũng không biết cái đó đến cùng là thứ gì, nhưng nhìn bức họa này...".

"Là khủng long sao?". Miêu An nói.

Mặc kệ khả năng Miêu An đưa ra có bao nhiêu phần trăm đúng, chỉ dựa vào mấy tuyến phác thảo của Tưởng Binh cũng không thể nào chỉ đơn giản là khủng long được. Ít nhất, cậu vẫn biết khủng long có hình dáng ra sao, nhưng thứ này, tuyệt đối không phải khủng long! Cậu khẳng định: "Đây không phải khủng long, cũng không phải mấy chủng loại tương tự nó. Mà là...".

Miêu An không đợi nổi nữa, vội vã liến thoắng hỏi. Lạc Nghị Sâm lúc đầu không muốn nói ra suy đoán của bản thân, bởi cậu nghĩ chuyện này thật sự không thể nào. Nhưng cuối cùng vẫn phải nói, cậu quay đầu nhìn Công Tôn Cẩm: "Đây chính là 'Rồng' trong truyền thuyết Trung Quốc".

Nhất thời, mọi người đều rơi vào trầm mặc. Công Tôn Cẩm là người đầu tiên phá vỡ không khí: "Cậu chắc chứ? Theo như phác họa của Tưởng Binh, có vẻ giống như hóa thạch khủng long hơn".

"Cũng không hẳn". Cậu nghi hoặc nhìn: "Vụ án này đã qua hơn nửa năm, chẳng lẽ các anh không đi tìm hiểu sao?".

Tiểu Miêu An khả ái bưng lấy một ly trà sữa, cười tủm tỉm: "Thứ nhất, nhân viên công tác bên ngoài của nhất khoa quá ít trong khi công việc lại quá bận rộn. Thứ hai, nửa năm trước ngoài vụ án này ra nhất khoa còn đang phải xử lý hai vụ án khác nữa". Vừa nói, Miêu An vừa nhìn Lạc Nghị Sâm nháy mắt đến vài cái: "Cho nên a, lão đại mới ngoại lệ để cậu tham gia điều tra vụ án đó. Thế nhưng đáng tiếc anh lại không cùng hợp tác với Tô tỷ, chị ấy ở phương diện này đích thực vô cùng am hiểu".

Tạm thời không muốn tìm tòi hai chữ "Am hiểu" trong miệng Miêu An rốt cuộc là có ý gì, Lạc Nghị Sâm đem toàn bộ sự chú ý dồn vào bức phác thảo.

"Rồng chính là loài đứng đầu trong tứ linh, chiếm một vị trí phi thường quan trọng trong thần thoại Trung Quốc"

"Tôi biết tôi biết". Miêu An hưng phấn nói: "Đó là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ nha".

Nghe vậy, Lạc Nghị Sâm không khỏi mỉm cười: "Còn biết đến cả Tứ đại Thần Thú, rất đáng khâm phục".

Miêu An nhướn mày dương dương tự đắc, kết quả lại bị Lạc Nghị Sâm sửa cho thành đúng: "Nhưng đáng tiếc, Tứ đại Thần Thú không phải Tứ linh. Tứ linh chính là: Long, Ly, Quy, Phụng. Trong đó, Rồng là loài đứng đầu, được tổ tiên phân làm bốn chủng: Có vẩy giáp gọi Giao Long, có cánh gọi Ứng Long, có sừng gọi Cầu Long, không sừng gọi Ly Long".

"Ngoài Tứ long này ra còn có Hỏa Long và Thanh Long. Tóm lại, từ cổ văn của chúng ta mà xây dựng lên hình ảnh Rồng quả thật là thiên hình vạn trạng. Rồng nguyên bản chỉ có ba vuốt, bắt đầu từ triều Minh mới lưu hành Tứ trảo long (rồng bốn vuốt), đến đời nhà Thanh có Ngũ trảo long (rồng năm vuốt) thịnh hành. Triều Chu có lệ 'Năm vuốt Thiên tử, bốn vuốt chư hầu, ba vuốt đại phu', còn dân gian thời Thanh lại cho rằng 'Năm vuốt là Rồng, bốn vuốt là Mãng'. Những thuyết pháp này đều được thể hiện rất rõ trên trang phục tiền triều như Hoàng đế mặc Long bào còn hoàng tộc chỉ mặc Mãng bào. Nhưng từ hình thức mà nói, dù là Long hay Mãng thì đều chung một đặc điểm là có bốn chân, không hề sai biệt"

Cả phòng đều nghe đến đần cả mặt. Đợi Lạc Nghị Sâm dừng lại, Miêu An mới thở dài một hơi, trong lòng cảm khái: "Ôi mẹ ơi, so với Tưởng Binh còn dong dài hơn gấp bội. Tiểu Sâm Sâm, nói nhiều như vậy đến cùng là muốn biểu đạt cái gì a?".

Lạc Nghị Sâm khóe miệng run rẩy hai phát, không có ý muốn cùng Miêu An tham khảo lại cách xưng hô. Cậu nhìn nhìn phía sau Công Tôn Cẩm, người kia tựa hồ đang kiên nhẫn chờ nghe nói tiếp.

"Khụ khụ...". Trong lòng không hiểu vì sao có chút khẩn trương: "Nếu như Tưởng Binh hoàn chỉnh lại bức phác thảo, con Rồng này có cánh nghĩa là Ứng Long, năm vuốt, có lẽ là hoa văn của thời nhà Chu".

"Tôi muốn hỏi". Miêu An ngoan ngoãn giơ tay lên: "Không phải anh vừa mới nói, triều nhà Thanh cũng là Ngũ trảo long chiếm đa số sao? Vì cái gì khẳng định đây là triều Chu".

"Bởi vì tạo hình giữa hai triều đại có sự khác biệt. Tạm thời bỏ qua hoa văn của triều nhà Thanh, tôi sẽ đi thẳng đến hoa văn hình Rồng của triều nhà Chu. Vào các đại lễ cúng vái đất trời, nhà Chu đã bắt đầu xuất hiện biểu tượng hình Phụng, Long văn cũng mang theo Phụng hình, bắt chước nhiều giống hình mũ phượng, cổ họng gấp khúc giương lên, dải bờm nhiều tua kết lại, miệng rồng há rộng, trên dưới uốn lượn mềm mại, phần đuôi đầy những cuốn tròn. Long văn triều Chu chủ yếu chia thành: Bò sát, Song thể, Quyển long cùng Quỳ long. Trong bức phác họa này chính là Quyển long, như vậy có thể xác định đây là thời kỳ nhà Chu"

Nói quá nhiều, miệng khô. Cậu cũng không khách khí trực tiếp đoạt lấy chén trà trong tay Công Tôn Cẩm uống một hơi cạn sạch! Anh nhìn nhìn cái chén trống không trở về, mỉm cười: "Còn uống nữa không?".

"Đợi lát nữa đi". Lạc Nghị Sâm không phát giác điều gì khác thường, thản nhiên nói tiếp: "Chúng ta có thể căn cứ vào manh mối này mà thay đổi phương hướng điều tra. Đầu tiên, hai vụ án mạng đều có người chứng kiến, thế nhưng nhân chứng lại không nhìn thấy được gì, chỉ có hình dáng lờ mờ lưu lại nơi đáy mắt, vậy có thể xác định hình dáng trên võng mạc có liên quan đến hung thủ hay không?"

Hung thủ vì sao lại chọn biểu tượng Ứng Long của thời nhà Chu? Sao không phải là Giao Long của Minh triều hay Ly Long của nhà Tống? Nạn nhân không có khả năng liên quan đến Ứng Long, ít nhất cậu có thể khẳng định Gia Lương tuyệt đối không có.

Đổi lại mà nói, rất có thể hung thủ có mối liên hệ nào đó với biểu tượng này. Đây cũng là manh mối duy nhất mà hắn đã để lại. Nói cách khác, Ứng Long chính là dấu hiệu của kẻ sát nhân.

Lạc Nghị Sâm nói đến khát khô cả cổ họng, nhìn thấy ly nước liền cầm lên uống cạn sạch sẽ, dùng mu bàn tay quẹt qua, lại tiếp tục: "Dấu hiệu đó chính là đặc thù của hắn, có giá trị không thể thay thế được. Chúng ta có thể hỏi thăm các bảo tàng hay những nơi buôn bán đồ cổ xem nửa năm trước có người nào chuyên tìm mua thứ đồ có hoa văn hình Ứng Long hay không?".

Trong lúc bất tri bất giác, cậu phân tích đến nhập thần, hoàn toàn không chú ý đến bộ dạng há mồm trợn mắt của Miêu An bên cạnh. Chờ cậu hồi phục tinh thần mới phát giác, biểu tình của Công Tôn Cẩm hình như có chút cổ quái?

Miêu An bỗng dưng hô lớn: "Đáng ghét! So với Tưởng Binh còn biết hơn rất nhiều, y như cảnh sát chuyên nghiệp vậy!".

Cậu bóp bóp trán: "Tôi chính là cảnh sát mà, phân tích vụ án cũng là nghiệp vụ thôi".

Công Tôn Cẩm đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn hai giờ sáng. Anh quay lại nhìn Lạc Nghị Sâm, nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó".

Thực sự ra... đúng là đang rất đói.

Nơi làm việc của nhất khoa được đặt tại vị trí ngoại ô sát vùng nội thành. Một tòa nhà bốn tầng rất bình thường được xây bằng gạch đỏ có hàng rào bao quanh. Ngoài cửa chỉ có một ông già tầm năm mươi tuổi canh giữ, nhìn qua tựa như rất yên bình, pha thêm chút lạnh lẽo cùng thê lương.

Khi đi qua cổng, Công Tôn Cẩm cố ý dừng lại giới thiệu cậu và ông lão vài câu xem như dùng miệng thay giấy thông hành, ông cũng liếc mắt khẽ nhìn coi như chào hỏi. Đối với người bảo vệ lạnh lùng, Lạc Nghị Sâm cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Bỗng nhiên nhớ tới, từ lúc mình tỉnh dậy cho tới bây giờ, Công Tôn Cẩm vẫn chưa hề hỏi xem đêm hôm đó cậu đã che giấu những gì. Chẳng lẽ anh ta đang chờ mình chủ động nói ra sao? Cậu khẽ quay đầu, Công Tôn Cẩm vẫn một bộ dạng tựa tiếu phi tiếu, bỗng dưng cảm khái, người này tâm ý quá sâu, trên người anh ta vĩnh viễn không thể tìm ra bất cứ tin tức gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top