Chương 16. Thực xin lỗi
Khi miệng vết thương khỏi hẳn cũng là lúc dì Lý đến thăm tôi, dì ấy mang theo cả quần áo, giấy tờ, tiền bạc tôi vẫn để ở trong nhà. Chồng của dì Lý làm việc ở công trường bị thương, không quá mức nghiêm trọng nhưng sinh hoạt bất tiện, dì phải đi qua chăm sóc ông, trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không về được. Dì Lý biết mẹ tôi đã được an táng tại nghĩa trang, dì ấy cũng đã đến viếng thăm.
"Nơi đó điều kiện rất tốt, cháu không cần lo lắng." Dì Lý ngồi cạnh giường giúp tôi gọt táo.
"Vâng, khi nào xuất viện cháu sẽ tới." Tôi nghe dì Lý nói vậy cũng thoáng yên lòng.
"Người kia là bạn của cháu sao? Có vẻ là người tốt." Dì Lý đưa táo cho tôi, đột nhiên hỏi. Tôi biết dì ấy đang nhắc tới Dịch Thiên, nhất thời yên lặng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu. Tôi không muốn tiếp tục nhiều lời, vội vàng chuyển chủ đề, "Sau này dịp lễ tết phiền dì đi thăm mẹ cháu, đốt cho bà ấy nén hương hoặc cùng bà ấy trò chuyện này nọ. Cháu cái gì cũng không có, trong thẻ còn dư một ít tiền, dì cầm đi, mật mã là..." Nói xong tôi liền đưa thẻ ngân hàng cho dì.
"Cháu làm cái gì vậy?" Dì Lý mãnh liệt đứng lên đẩy tay tôi lại, "Cháu bây giờ còn bệnh, về sau sinh hoạt cũng cần tiền, tự mình giữ lấy cho tốt."
"Mua đồ cũng cần tiền, về sau cháu không có khả năng làm việc này nữa. Trong này cũng không có nhiều tiền lắm, dì cứ nhận lấy đi." Tôi kiên trì đưa thẻ qua.
Dì Lý nhìn tôi, có chút nghi hoặc hỏi, "Tiểu Mục, sau này cháu có tính toán gì sao?"
"Cháu có thể sẽ không ở lại thành phố này." Tôi hướng dì ấy cười cười, "Đại khái là về sau sẽ không trở về nữa."
Dì Lý còn muốn khuyên nhủ tôi, nhìn đến vẻ mặt cái gì cũng không định nói, chỉ thở dài, "Nếu lúc trước không làm phẫu thuật, có lẽ... có lẽ..." Chưa nói xong đã nghẹn ngào, hốc mắt cũng đỏ.
Tôi biết trong lòng dì Lý vẫn có chút oán giận tôi, đến nay dì vẫn không biết vì sao tôi lại biến mất vài ngày, nếu không phải tôi vô duyên vô cớ mất tích, mẹ tôi cũng sẽ không gặp chuyện gì. Chính là nhìn thấy tôi bị thương nên dì ấy không đành lòng hỏi, tôi cũng không muốn giải thích nhiều, dù có nói thế nào người cũng không trở về được nữa.
Cuối cùng dì Lý vẫn không nhận lấy thẻ ngân hàng, chỉ dặn dò tôi dưỡng thương cẩn thận, sau đó liền vội vàng rời đi. Dì còn muốn bắt kịp giờ xe lửa, một vướng bận ở nơi thành phố khác còn đang canh cánh trong lòng dì ấy.
(Truyện chỉ được up duy nhất tại wattpad hactuonvywp)
Từ lần đó tôi không còn thấy Dịch Thiên, nhưng hai người phụ nữ đưa cơm ngày đó đi cùng anh vẫn luôn đúng giờ xuất hiện. Mang cơm đến, quét tước phòng, giúp tôi tắm rửa thay quần áo. Tôi biết những người này đều là do Dịch Thiên thuê, anh làm như vậy cũng không phải xuất phát từ quan tâm gì, có lẽ là hy vọng tôi bị thương sẽ không tiếp tục quấn lấyanh. So đo này nọ cũng không làm được gì, nói không chừng ngược lại còn khiến anh càng hiểu lầm hơn, cho nên tôi đơn giản không phản bác, chỉ thản nhiên tiếp nhận.
Ăn cơm tối xong được sự đồng ý của bác sĩ, tôi chậm rãi đi xuống dưới lầu tản bộ một chút trong vườn hoa bệnh viện. Nằm trên giường bệnh đã lâu khiến thân thể khó chịu, dường như chạm vào chỗ nào cũng đau, trong phòng bệnh mãi cũng buồn, ngốc lâu như vậy hay cảm thấy áp lực. Mọi người xung quanh vội tới vội lui, có người nhà bệnh nhân sắc mặt khó coi lo lắng, còn có bác sĩ mặc áo blu trắng trên tay cầm bệnh án vội vã đi qua, phía sau đều mang theo một trận gió.
Duy chỉ có mình tôi ngồi yên tĩnh, thậm chí còn có tâm tư quan sát người khác.
"Thỏ con ngoan ngoãn..." Một thanh âm non nớt vang lên ở bên cạnh, hấp dẫn sự chú ý của tôi, quay đầu nhìn mới phát hiện ở đầu dãy ghế bên kia có hai mẹ con đang ngồi, đứa nhỏ thoạt nhìn ba, bốn tuổi ngồi trong lòng mẹ khe khẽ hát.
Thấy tôi nhìn chằm chằm bé gái ngượng ngùng mà chôn mặt vào ngực mẹ, bà mẹ hơi giật mình quay đầu nhìn tôi, tôi khẽcười đáp lại cô ấy. Cô sửng sốt một chút cũng vội vàng gật đầu cười chào hỏi. Bé con lúc này lại lặng lẽ đem đầu lộ ra, mở to đôi mắt đen láy ngạc nhiên nhìn tôi, tôi hơi nghiêng người về phía bé, vẫn bảo trì khoảng cách, lịch sự nhưng vẫn đủ để hai người nghe được.
"Cháu hát rất dễ nghe, lại hát một đoạn nữa được không?" Tôi hơi cúi đầu nói chuyện với đứa bé, bé con nhanh chóng đỏ mặt lại vùi đầu vào người mẹ, lưu lại cho tôi một cái ót nhúc nhích đáng yêu.
"Chú khen con đó, con hát cho chú nghe một đoạn nào." Người mẹ nhẹ nhàng khuyên nhủ nhưng bé con vẫn không chịu ngẩng đầu, tay còn gắt gao bám lấy quần áo mẹ mình. Tôi cười cười, cũng không miễn cưỡng, nghe khẩu âm của bà mẹ, tôi đoán là người thành phố khác, bèn cùng cô ấy nói chuyện phiếm một chút.
Hóa ra bé con năm nay bốn tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ đều ở nông thôn, điều kiện trong nhà không tốt nên vẫn trì hoãn không thể phẫu thuật. Lần này hai vợ chồng đem toàn bộ nhà cửa ruộng đất đều bán hết, còn vay tiền của người thân lên thành phố chữa trị cho con, hiện tại bọn họ thuê tầng ngầm chỗ phụ cận bệnh viện để tiện chăm sóc đứa nhỏ. Bé con bình tĩnh nghe mẹ mình nói chuyện với tôi, ngẫu nhiên còn tinh nghịch cười đùa, không hề có chút biểu tình bi thương khổ sở nào.
Tôi có phần kinh ngạc, nói thật mục tin tức đã đưa tin nhiều, vẫn luôn cảm thấy người nhà quê rất coi trọng nối dõi tổ tông, hoặc ít nhiều đều trọng nam khinh nữ. Không nghĩ tới đôi vợ chồng này có thể dành tất cả mọi thứ cho con gái, ngay cả đường lui cũng không lưu lại cho mình.
Nghĩ đến đây lại thấy mình nông cạn, nhà giàu có đứa con quý giá, nhà nghèo đứa con cũng quan trọng, có chỗ nào khác nhau cơ chứ. Lại nói cha mẹ luôn yêu thương nhất là con mình, người ngoài sao có thể bình luận.
Bé con bĩu môi khẽ ngân nga một đoạn, tôi nắn nắn bàn tay nhỏ nhắn của bé, nhẹ giọng an ủi, "Khoa học hiện giờ rất phát triển, phẫu thuật dạng này cũng không có gì, đứa nhỏ nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh."
"Chỉ cần cháu khỏi được, không có nhà cũng không thành vấn đề, chỉ cần cháu khỏe là tốt rồi."
Tôi thoáng chút sững sờ.
Người phụ nữ nọ diện mạo phổ thông, mặc một chiếc áo len màu vàng, bên ngoài là áo khoác màu đen đã sờn cũ, ngón tay thô ráp to dày vừa nhìn đã biết là người thường làm lụng vất vả. Nhưng một người bình thường như vậy lại có thể nói một câu khiến hốc mắt tôi nóng lên, nháy mắt không biết phải đáp như thế nào.
Vừa vặn lúc này cha đứa nhỏ cũng tới, y đi mua cho vợ và con gái vài cái bánh bao thịt heo, còn nam nhân cường tráng cao lớn lại ngồi ở bên cạnh gặm bánh mì. Hai vợ chồng còn khách khí muốn mời tôi ăn bánh bao, tôi vội vàng cười cảm ơn, nói cho bọn họ biết tôi đã ăn cơm chiều rồi.
Bé con ăn bánh bao miệng bóng nhẫy thường nhìn lén tôi, có lẽ là thấy tôi nói chuyện với mẹ bé ngẫu nhiên cũng thẹn thùng hướng tôi cười, khóe miệng đáng yêu lộ ra hai má lúm đồng tiền. Người mẹ một bên giữ con, một bên bẻ phần thịt bên trong ra đưa cho chồng, còn mình chỉ ăn vỏ bánh bao. Tôi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn một nhà ba người họ, đột nhiên cảm thấy ấm áp đến muốn khóc.
Thế giới này cho tới bây giờ đều là như vậy. Những lúc tưởng như lòng người đã nguội lạnh, bị một tầng băng rắn chắc mạnh mẽ bao quanh, bản thân cũng đã muốn buông xuôi hết thảy, thì cuộc đời sẽ lại nhẹ nhàng vạch tấm màn lên, ban cho nhân sinh của ngươi những tình cảm ôn nhu cùng quý trọng.
Tôi đã từng đắm chìm trong thế giới âm u tiêu cực của mình, hai mắt bị che khuất không còn nhìn thấy gì khác; đã sớm quên đi yêu là bao dung nhẫn nại, là hứa hẹn bằng tất cả những từ ngữ tuyệt đẹp, yêu thương... Chứ không phải cường ép chiếm lấy bằng những thủ đoạn xấu xa ti tiện.
Tôi dường như đã lỡ vứt bỏ một thứ gì đó, lại là vĩnh viễn mất đi, không hề có "Nếu" hoặc "Kì tích". Bị trách cứ cũng không ít, trên lưng còn đeo theo rất nhiều tội danh khó nghe. Thế nhưng thống khổ nhất lại đến từ chính đáy lòng mình, có một giọng nói không ngừng lặp lại nói với tôi: Xem đi, đây chính là báo ứng.
Thực xin lỗi.
Phi thường phi thường xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top