Chương 30 + 31
Chương 30
—
Học tập đối với thiếu niên không tính là việc khó, ít nhất còn dễ hơn việc chuyển sự chú ý từ luyến ái sang học hành. Như thể đối với việc của mình cậu có thể bình tĩnh dễ dàng xử lý, nhưng hễ cứ liên quan đến đại mỹ nhân là không còn giữ được tâm bình khí hòa như vậy.
Vì vậy chỉ cần đem đại mỹ nhân vào việc học, biến mục đích kí hiệu anh thành đích đến, thiếu niên liền không thể không nghiêm túc liều mạng ôn luyện.
Phương pháp đơn giản mà hiệu quả đến bất ngờ.
Đại mỹ nhân luôn biết rằng thiếu niên rất thông minh, nhưng lại không ngờ tới cậu xuất chúng đến như vậy.
Lớp 12 mỗi cuối tuần đều có một bài thi thử, mà thiếu niên mỗi một lần thi lại đem thành tích cá nhân nâng lên với tốc độ chóng mặt. Sau một tháng trước khi bước vào kì thi cuối kỳ, thiếu niên trực tiếp từ đoạn giữa giữa nhảy vọt lên top hai mươi người đứng đầu.
Đại mỹ nhân nhìn bảng điểm của cậu, cả kinh đến mức hai mắt đều trợn tròn, vừa ôm bảo bối nhà mình vừa xem các bài kiểm tra. Nội dung bên trên do rời trường học đã lâu nên anh xem cũng không hiểu lắm, nhưng chỉ cần nhìn nét bút thiếu niên thanh tú mạnh mẽ, ngay ngắn gọn gàng giải đề cùng từng cột điểm thầy giáo chấm bên cạnh cũng đủ vui tai vui mắt, đẹp không sao tả xiết.
Đối với thành tích của mình thiếu niên cũng không biểu hiện quá vui mừng, ngược lại đại mỹ nhân bỏ bài thi xuống liền xông tới ôm hôn cậu một trận, không biết chán kêu to: "Tiểu Tầm là bảo bối thông minh nha! Tôi yêu em chết mất!!!"
Sau đó hớn hở lấy di động ra đặt chỗ ở nhà hàng bên ngoài, dẫn cậu đi ăn tiện thể chúc mừng. Tuổi tác của hai người phảng phất như bị tráo đổi, thiếu niên giống như người lớn thận trọng, còn đại mỹ nhân mới là trẻ con nhảy nhót ưa náo nhiệt.
Kết thúc học kì xong thiếu niên vẫn chưa được nghỉ, lớp 12 học bù mười ngày, qua Tết còn phải tranh thủ về trường, tiếp tục chuẩn bị cho cuộc chiến Thi-Đại-học.
Thiếu niên sắp xếp thời gian biểu thật cẩn thận, thời gian lên lớp, thời gian nghỉ, những hôm thi thử, sau đó ở giữa tỉ mỉ phân bố lộ trình ôn luyện của mình. Đại mỹ nhân đứng bên cạnh xem, liên tục tặc lưỡi, sau mỗi lần thi thử thiếu niên đều ghi thêm mức điểm và thứ hạng muốn đạt được.
Giai đoạn nửa học kì sau của lớp 12, thứ hạng kì vọng của cậu liền biến thành 1, không hề thay đổi.
Mục tiêu rõ ràng đến mức làm người ta khiếp sợ. (Tiểu Tầm ngầu quá :(( )
Đại mỹ nhân chớp chớp mắt, không muốn bạn nhỏ mất hứng nhưng là vẫn không nhịn được dò hỏi: "Có phải mục tiêu... cao quá hay không?"
Thiếu niên trả lời, "Em đã cân nhắc rồi, không phải không có khả năng."
Vừa nói cậu vừa lật bút kí sang trang trước, phía trên viết tên một nhóm người, điểm của mấy lần thi thử và thứ hạng đều ghi cụ thể, bên cạnh còn đủ loại đánh dấu. Đại mỹ nhân lao lực xem một hồi mới hiểu, thiếu niên đang so sánh thứ hạng của mình với mấy người này, thống kê rồi phân tích tính khả thi xem mình có vượt được họ không.
Thời còn đi học đại mỹ nhân không quá quan tâm đến thành tích, cho tới bây giờ cũng không nghĩ có thể làm như vậy. Anh vừa khiếp sợ, lại vừa cảm thấy kiêu ngạo.
Tiểu Tầm giống như một viên ngọc sáng, là anh đã đào viên ngọc này lên, lau đi bụi trần để cậu có thể tỏa ra ánh hào quang.
Mùa xuân năm nay đại mỹ nhân đặc biệt hưng phấn, hăng say mua sắm đồ Tết bày biện trong nhà, dán câu đối đỏ, treo đèn lồng, hoàn toàn phấn khởi học một thực đơn mới, ý muốn mở rộng tài nấu nướng của mình.
Đợi tới khi thiếu niên được nghỉ lễ, căn nhà đã rực rỡ như được thay một chiếc áo mới, mọi ngóc ngách đều tràn trề không khí tươi vui, ấm áp.
Thời điểm giao thừa, hai người cùng làm ổ trong phòng bếp. Thiếu niên làm trợ thủ, giúp đại mỹ nhân bày một bàn tiệc đêm giao thừa.
Món ngon phong phú được xếp đầy bàn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người thỏa mãn.
Đại mỹ nhân đắc ý chụp ảnh đăng trong vòng bạn bè, khoe khoang với đồng nghiệp của mình, sau đó chụp cho thiếu niên một bức anh, giục cậu, "Em cũng đăng, em cũng đăng đi!"
Cảm giác hạnh phúc tràn đầy đến mức chỉ muốn chia sẻ với những người khác.
Tài khoản của thiếu niên chưa bao giờ đăng cái gì, bạn tốt cũng không có mấy ai, nhóm chat lớp là miễn cưỡng thêm vào nhưng xưa nay đều không đăng tin.
Nghe tiếng cười của đại mỹ nhân, thiếu niên im lặng mở ra nhóm chat lớp. Bên trong bạn học cũng đang thảo luận sôi nổi, thiếu niên lần đầu tiên đăng lên tin của mình.
"Giao thừa vui vẻ."
Đánh ra bốn chữ này xong cậu liền tắt điện thoại, ngồi xuống bên cạnh đại mỹ nhân. Bọn họ cùng nhau trải qua đêm giao thừa đầu tiên, mùa xuân lần thứ nhất.
Chương 31
---
Sáng mùng 1, đại mỹ nhân sang nhà Trần tiên sinh đối diện đưa ba phần điểm tâm mình và thiếu niên làm để chúc Tết.
Tuy rằng ngày thường họ không gặp nhau nhiều, thiếu niên và Trần tiên sinh cũng chỉ giới hạn giao lưu bằng việc cung cấp tiền sinh hoạt mỗi tháng nhưng thời điểm năm mới, cùng người thân của mình chúc phúc đại mỹ nhân cảm thấy không phải việc gì xấu.
Dù sao giữa bọn họ cũng không phải có mâu thuẫn gì nghiêm trọng, Trần tiên sinh tuy không tính là xứng đáng với chức ba ruột nhưng y cũng đã giúp thiếu niên thoát khỏi mẹ, hiện tại vẫn chu cấp cho cậu đi học.
Thời gian mấy tháng này Trần tiên sinh tựa hồ cũng nhận thức hơn, không còn e sợ lánh mặt thiếu niên như trước đây nữa.
Thiếu niên cười với Trần tiên sinh, đại khái mấy năm qua đây là lần đầu tiên y nhìn thấy cậu cười, đầu tiên hơi kinh ngạc nhưng sau đó thụ sủng nhược kinh mà chà xát tay, vừa cười lại vừa nhét lì xì cho cậu, "Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới."
Trần tiên sinh hỏi qua việc học hành của cậu, thiếu niên từng câu từng câu trả lời. Bầu không khí giữa hai người bất ngờ hài hòa, một lát sau, bé con nhà Trần tiên sinh cũng nhô đầu ra, nhìn thấy đại mỹ nhân liền vui vẻ nhảy nhót chạy tới. Bé cũng biết thiếu niên nhưng không biết đây là con trai vợ trước của ba ba mình, vị "Anh hai" này so với "Đại ca ca" hàng xóm cũng không có gì khác biệt.
Bé con bi bô chúc Tết người lớn, sau đó liền vươn tay ra chờ lì xì hoặc đường quả. Cũng may đại mỹ nhân đã sớm chuẩn bị, phát bao lì xì cho bé, hai bên chào nhau trở về.
Mùng 2 Tết, đại mỹ nhân mang thiếu niên ra ngoại thành leo núi. Giữa sườn núi có một ngôi chùa cổ, du khách xa gần nghe tên đến đây cũng rất đông. Đại mỹ nhân không biết nghe được tin từ ai, nói nếu cầu nguyện ở chùa này sẽ rất linh, vì vậy hai người hòa vào dòng người đi lễ đón xuân, gian nan trèo lên núi.
Bọn họ nắm tay nhau, lúc đến được chùa cổ lòng bàn tay đều thấm ướt mồ hôi. Đại mỹ nhân đeo balo của mình, miệng liên tục kêu than vừa nóng vừa mệt. Thiếu niên muốn lấy giấy ướt trong túi lau cho anh, một tay không tiện nên định rút tay đang nắm ra, đại mỹ nhân giống như cố chấp gì đó mà gắt gao nắm chặt, nhất quyết không chịu thả.
"Đều đã nắm lâu như vậy rồi, hiện tại thả ra không phải rất thiệt thòi sao." Đại mỹ nhân phấn khởi nói, "Chúng ta cứ như vậy cúi chào đi, biết đâu còn có thể để Phật tổ nhìn tới tình cảm kiên cố của chúng ta."
Anh thỉnh thoảng lại nổi tính trẻ con như vậy, thiếu niên cũng mặc kệ thuận theo là được.
Nơi này đèn nhang nghi ngút, khói trắng lượn lờ trên không trung. Bọn họ nắm tay nhau xuyên qua đám người, đi ngang qua cụ già lưng còng cầm nhang, đi ngang qua đứa trẻ la hét ầm ĩ đòi ba mẹ, đi ngang qua cặp tình nhân cười đùa, một đường đi tới trước tượng phật. Tay đại mỹ nhân mềm mại nhưng thủy chung kiên cố vững chắc, chỉ sợ lúc bọn họ đi qua du khách đông đúc bị chen lấn xô đẩy, nửa điểm cũng không buông lỏng.
Đại mỹ nhân quỳ xuống tấm nệm, cầu khẩn nói: "Phật tổ phù hộ cho Tiểu Tầm cùng con thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Cảm giác vẫn chưa đủ lắm, liền bổ sung thêm: "Phù hộ Tiểu Tầm sau này đều gặp người người thích, mỗi ngày đều vui vẻ."
Thiếu niên hỏi: "Sao anh không cầu nguyện cho mình?"
Đại mỹ nhân không hiểu rõ lắm: "Tôi đã cầu rồi nha! Không phải câu thứ nhất sao?"
"Em nói câu sau cơ..." Thiếu niên trả lời, "Sao lại chỉ hi vọng cho em vui vẻ?"
Đại mỹ nhân cười rộ lên: "Bởi vì tôi hiện tại đã vui lắm rồi, chỉ cần được nhìn thấy em, tôi mỗi ngày đều vui vẻ." Anh sờ đầu thiếu niên, "Em trước đây gặp qua nhiều chuyện không tốt, sau này phải xin Phật tổ bù đắp cho em mới được. Cầu khẩn hai người có chút tham lam, coi như đem phần của anh đưa cho em đi."
Thiếu niên chớp mắt một cái, con ngươi đen láy sáng ngời chăm chú nhìn anh, chốc sau mới chuyển hướng nhìn sang tượng phật.
Đại mỹ nhân nhớ tới mình cũng chưa bái lạy, liền cúi đầu. Đúng lúc này nghe giọng thiếu niên ở bên cạnh vang lên: "Hi vọng sau này con có thể vĩnh viễn ở cùng Dung Xuất Vân."
Cậu quỳ xuống cúi người, cùng anh bái lạy bốn phía.
Hai người tiếp tục leo lên đỉnh núi, đại mỹ nhân không ngừng khen cậu thông minh, nguyện vọng này vừa vặn bổ sung cho nguyện vọng của anh. Bất quá đi được một lúc đại mỹ nhân vì nói quá nhiều mà hụt hơi, dựa vào hàng rào bên người vừa thở vừa nghỉ.
Thiếu niên lấy nước cho anh uống, giúp lau mồ hôi trên đầu, giống như tiểu đại nhân mà (mình không tìm được từ thay thế) chăm sóc anh.
Bên ngoài hàng rào có thể nhìn thấy rừng núi tươi tốt bạt ngàn, cầu thang dài ẩn hiện trong mây khói, Đại mỹ nhân nheo mắt nhìn, bỗng nhiên tiến sát lại gần thiếu niên, hôn lên trán cậu một cái.
Bọn họ khi ở bên ngoài hành động thân mật nhất mới chỉ là nắm tay, hôn môi đều chưa bao giờ.
"Vào lúc này mà không hôn em, cảm giác thật đáng tiếc." Đại mỹ nhân cười to, "Thế nhưng hôn môi thì chờ lên đỉnh núi đi, kinh hỉ lớn nhất muốn tặng em cũng dùng mất rồi, tiếc thật."
Thiếu niên đối với leo núi bỗng nhiên khó giải thích được cảm giác mong đợi, lần này đổi lại là cậu cầm tay anh dắt lên.
Từng bậc thang nối tiếp nhau loanh quanh, nấn ná bên sườn núi lại xuyên qua rừng rậm, hai người đi qua một thác nước nhỏ, qua một chiếc cầu bắc ngang suối, rốt cục cũng leo lên đến đỉnh.
Trên đỉnh núi có một bức tượng Quan âm, tay cầm cành dương liễu tay cầm bình. Những người khác cũng leo lên đỉnh đứng xung quanh chân tượng, châm lửa đèn nhang, cầu khẩn dâng hương.
Thiếu niên bỗng nhiên hỏi: "Bây giờ còn có thể ước nguyện không?"
Đại mỹ nhân nói: "Đương nhiên có thể!"
Đều là đức tin của bản thân, thay vì bắt phải cầu nguyện còn không bằng chính mình tình nguyện.
Đại mỹ nhân nhanh tay châm hai nén nhang, cùng thiếu niên cắm vào lư hương, hai tay chắp trước ngực, lẩm bẩm nói. Thiếu niên ngược lại một tiếng cũng không phát ra, nhắm hai mắt, cực kì yên tĩnh.
Nhìn mặt cậu, đại mỹ nhân khó giải thích được cảm giác nhìn thấu một phần thành kính.
"Em đã cầu gì vậy?" Anh hỏi.
Thiếu niên né tầm mắt anh, không được tự nhiên nói, "Hi vọng có thể đỗ được trường Đại học và chuyên ngành em mong muốn."
Nguyện vọng rất thực tế nha, đại mỹ nhân nở nụ cười.
"Em đã quyết định chọn trường nào chưa?"
"Xong rồi! Đại học B khoa nghiên cứu tin tức tố."
Quãng thời gian trước cậu đã mua không ít sách tham khảo, tỉ mỉ nghiên cứu một phen, cuối cùng quyết định chọn trường này.
Ánh mắt đại mỹ nhân nhu hòa, hướng mặt lại gần cậu, "Sớm muốn kí hiệu tôi như vậy?" Ngữ khí như đùa giỡn, lại như vui mừng, "Nỗ lực của mình còn chưa đủ, vẫn muốn thỉnh Quan Thế Âm phù hộ."
Thiếu niên chỉ đáp, "Ừm."
Thật ra cậu vốn mười phần chắc chắn, nhưng bởi quá mức kì vọng mà không khỏi sợ khả năng bất ngờ phát sinh.
Trong lòng đại mỹ nhân mềm nhũn, anh nhìn thiếu niên vẫn thấp hơn mình một chút, nói cho cậu nghe chuyện mình vẫn âm thầm suy tính bấy lâu.
"Vậy em phải cố gắng lên." Anh nói, "Nếu thật sự đỗ Đại học B, tôi sẽ đổi việc để đi cùng em, ở gần mà giám sát em học tập."
Đoạn hôn lên môi thiếu niên, "Dù sao tôi cũng rất muốn kí hiệu em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top