4: Điên lên thi thoảng cũng giết người!


Edit: Bún Bò.

Beta: nnminhchauu, Mika.

_____

Gió thu nhè nhẹ, hương hoa theo gió tràn vào khoang mũi, còn cuốn theo hơi lạnh thoang thoảng.

Tô Mạch hắt xì một cái.

"Vào thu rồi không lẽ Vương phi cảm lạnh?"

Nhạc Đồng ở bên cạnh choàng áo choàng đang cầm trên tay lên người Tô Mạch, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, thân thể ngài mới khỏe lại không được gặp gió".

Tô Mạch lắc đầu, cởi áo choàng: "Không sao, có lẽ hôm nay hoa hải đường thơm quá, nhưng mà ngươi nên sửa xưng hô lại, bây giờ nên gọi là Vương phi, Bắc Tấn nhiều lễ nghi, cẩn thận bị người khác nghe thấy".

Nhạc Đồng thu tay, hơi khom người: "Vương phi nói đúng, là tiểu nhân không hiểu quy củ, xin Vương phi trách phạt".

Tô Mạch gật đầu: "Không sao, lần sau chú ý là được".

Nhạc Đồng đứng dậy, kinh ngạc nhìn bóng dáng Tô Mạch, y cảm thấy... Từ sáng đến giờ Vương phi hơi lạ, giống như biến thành người khác, y mới chỉ rời đi vài canh giờ, mà Vương phi đã...

Nhớ đến gì đó, Nhạc Đồng không nhịn được mở to mắt.

Chẳng lẽ...

Hôm qua trên xe ngựa xóc nảy Vương phi đã bị thương ở đâu đó, giờ đã để lại di chứng?

Khi đó Vương phi đang hôn mê bất tỉnh, gọi hơn nửa ngày mới tỉnh, tưởng tượng đến đây, Nhạc Đồng không khỏi lo lắng nhìn bóng dáng Tô Mạch, xem ra y phải tìm cách để đại phu đến khám cho Vương phi.

Sau khi hạ kiệu, Tô Mạch theo cung nhân dẫn đường đi đến Dưỡng Tâm Điện.

Hiện tại Tô Mạch đã biết chuyến này sợ không dễ về, chuyện liên hôn vốn là hoàng đế muốn dùng để nhục mạ Úc Vương.

Hoa mỹ nói đây là ban hôn, chẳng qua là muốn người khắp thiên hạ thấy Úc Vương khó chịu bối rối mà thôi, chỉ tiếc Úc Vương là người ngốc căn bản không biết khó chịu bối rối là gì.

Tuy Úc Vương nghe không hiểu, nhưng tên điên là anh đây lại hiểu đấy, này chắc là muốn gọi anh tới để tìm cảm giác tồn tại chứ gì.

Sự thật chứng minh... anh đoán không sai.

Vừa vào Dưỡng Tâm Điện, Tô Mạch lập tức thấy cả phòng người, nam nữ già trẻ đều có.

Có người thậm chí còn mặc quan phục, nhìn là biết trước khi thượng triều thì sang đây luôn.

Đều đang chờ xem trò vui.

Tuy rằng cả phòng yên tĩnh, nhưng từng đôi mắt đều là khinh thường miệt thị.

Còn bày bộ dạng xem kịch vui, chắc sợ anh không thấy.

Tất nhiên là Tô Mạch biết bọn họ khinh thường cái gì, nhưng anh không phải Diệp Lan Quân, anh là Tô Mạch.

Chuyện nguyên chủ đã làm không liên quan gì đến anh, bởi vậy, đối mặt với ánh mắt khinh thường, tất nhiên anh cũng sẽ không sinh ra tí cảm xúc gì, nhưng vì duy trì thiết lập nguyên chủ, anh vẫn làm bộ không vui.

Nhưng gương mặt này lúc không vui lại mà một phong vị khác.

Trước mặt mọi người, Tô Mạch mặc một thân trường bào xanh lá, dải lụa thanh thuần như ngọc, trên đầu là kim quan có hoa văn tinh xảo, mặt như tượng khắc, mắt sáng tựa sao, bước đi nhẹ nhàng ưu nhã, phong thái toát lên vẻ trang trọng quý phái, dung nhan tuấn mỹ, đẹp đến điên đảo thần hồn, có phần nhu mì của nữ tử lại không mất đi sự mạnh mẽ của nam nhi.

Làm những người chờ chế giễu choáng váng chao đảo.

"Đã sớm nghe nói Tam hoàng tử Đại Lương mỹ mạo vô song, hôm nay vừa gặp quả đúng là danh bất hư truyền, xem ra nhị đệ nhặt được báu vật rồi".

Tô Mạch nhìn người đang nói chuyện, không trả lời, sáng nay đi vội, lễ nghi cũng quên mất một nửa, chẳng qua lễ nghi ở cổ đại phần lớn đều giống nhau, anh hồi tưởng lại cảnh tượng trong phim cổ trang, quỳ xuống hành lễ, nhưng vẫn gắng duy trì thiết lập, cũng như giữ được mạng mà nói: "Thần tham kiến bệ hạ!"

"Thần?"

"Một phi thiếp nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt bệ hạ xưng thần, chẳng lẽ đây là lễ nghi của Đại Lương các ngươi sao? Tất nhiên thân phận của Úc Vương phi ở Đại Lương hiển hách, nhưng đã tới Bắc Tấn ta, thì phải tuân thủ lễ nghi của Bắc Tấn ta bằng bất kì giá nào, Úc Vương phi đây đang dùng nghi lễ nước nào? Ta nhớ rõ ràng Đại Lương cũng có lễ nghi, chú trọng nhất là lễ nghi, hành vi của Úc Vương phi... Là không để Thánh Thượng, không để Bắc Tấn ta vào mắt sao?"

Tô Mạch vừa định mở miệng nói chuyện đã có người mở miệng trước anh, chỉ thấy người nọ từ ghế con đứng dậy, cầm quạt xếp trong tay, khoanh tay đứng nhìn, từng cử chỉ đều thoáng lộ ra một tia tà mị không kìm chế được.

"Ôi, ta nói Kỳ thượng thư, tật xấu cổ hủ của ngươi nên sửa lại, Úc Vương phi xa xôi vạn dặm có lẻ một mình đến Bắc Tấn, không biết lễ nghi Bắc Tấn cũng có thể mở lòng tha thứ, nay là ngày đại hỉ, Kỳ thượng thư cớ gì lại tích cực như thế?"

Kỳ thượng thư cũng không vừa: "Sóc Vương khí độ phi phàm, thần không khỏi hổ thẹn, nhưng lễ nghi này là tổ tiên hoàng thất trải qua mấy trăm năm truyền đến hiện tại, Sóc Vương nói một câu tha thứ là có thể tha thứ sao?"

Sóc Vương không để bụng, vỗ nhẹ quạt xếp trong tay, khóe miệng còn mang theo ý cười: "Kỳ thượng thư nói có lý, chỉ là Kỳ thượng thư nói vậy chắc hẳn cũng biết tình huống của Úc Vương, bốn năm trước hoàng huynh đã ban bố mệnh lệnh cho phép Úc Vương không cần thực hiện phồn văn lễ tiết, cũng không cần tham dự chuyện triều chính, Úc Vương không biết thì sao có thể dạy cho Úc Vương phi. Hơn nữa lễ nghi của nước Bắc Tấn ta, xưa nay chuẩn mực đều là lấy đức trị quốc, huống chi hoàng cung bây giờ đang có hỉ sự, Kỳ thượng thư sao không nhiễm chút không khí vui mừng, không biết chừng ngày mai còn tìm được mỹ nhân như Úc Vương phi đấy?"

Kỳ thượng thư hiện tại đã hơn năm mươi, huống hồ hắn xưa nay bảo thủ khắt khe, nghe xong lời nói thô bỉ kia lập tức gào lên: "Vô sỉ, ngươi rõ ràng..."

"Được rồi được rồi, trẫm đau đầu, Sóc vương nói rất đúng, ngày đại hỉ, Vương phi mới đến, về nghĩa có thể tha thứ, hôm nay quy củ xem như miễn, Kỳ ái khanh nói cũng không sai, thứ tổ tiên truyền xuống không thể bỏ, lát nữa Hoàng Hậu đến Thượng Cung Cực sắp xếp hai người đến Úc Vương phủ chỉ Vương phi lễ nghi Bắc Tấn".

Tô Mạch nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ngồi trên long ỷ là một người tầm hai bảy, hai tám tuổi, thoạt nhìn rất giống Úc Vương, trên người hắn mặc long bào huyền sắc, đầu đội kim quan khảm châu báu, mà bên cạnh hắn chắc là Hoàng Hậu trong truyền thuyết.

Nghe vậy, Hoàng Hậu từ ghế phượng đứng lên, hơi cúi người: "Bệ hạ yên tâm, thần thiếp sẽ làm việc này thỏa đáng".

Hoàng đế lúc này mới nói: "Người tới, ban ghế!"

Tô Mạch đứng dậy, thu tay lại: "Tạ ơn Bệ hạ ban ghế!"

Hoàng đế gật đầu, đầy mặt ý cười, nhưng Tô Mạch lại từ ý cười kia nhìn ra vài ý tứ không tốt.

Uống một ngụm trà xong, hoàng đế nhìn Tô Mạch: "Sao nhị đệ của trẫm không đến cùng em dâu? Đêm qua trẫm lo lắng cho nhị đệ một đêm ngủ không yên, cho nên phái người đến xem như an ủi, sáng nay trở về người ta nói Úc Vương đột nhiên ngã bệnh, tuy trẫm đã phái thái y đến chẩn bệnh cũng như chữa trị nhưng thái y chậm chạp không trở về, trẫm thật sự lo lắng, em dâu có biết lý do nhị đệ của trẫm đổ bệnh không?"

Úc Vương phủ quả nhiên có tai mắt của hoàng đế, may là anh đã có chuẩn bị, nếu không thể thỏa mãn tên hôn quân này, có khi anh sẽ càng thảm hại hơn.

Tô Mạch đứng lên, khom tay lại, hơi nghiêng người: "Bệ hạ không cần lo lắng, thân thể Vương gia vẫn tốt, chỉ là đêm qua mệt".

Quả nhiên, hoàng đế vừa nghe lời này, lo lắng vừa rồi tất cả đều bị chó ăn: "À? Mệt?"

"Ra là vậy, khó trách trẫm nghe người ta bẩm báo nhị đệ của trẫm nói... chơi trò chơi, mông đau, hóa ra là vậy, là trẫm xen vào chuyện người khác, nhưng sao em dâu không chọn cách chơi ôn nhu hơn, nhị đệ của trẫm cao quý, chịu không nổi lăn lộn, em dâu về sau phải chú ý, đổi cách thức nhẹ nhàng mới phải".

Nhìn xem, đường đường là vua một nước sao lại nói lời vô lí thế này!

Khó trách chết thê thảm.

Tô Mạch cắn răng, bọn họ không phải muốn nghe sao, vậy thì anh sẽ nói điều họ muốn nghe: "Bệ hạ nói phải, chỉ là Vương gia thật sự anh tuấn, thần chưa bao giờ gặp qua ai anh tuấn giống Vương gia, cho nên mới nhất thời không nhịn được..."

Anh nói tình ý chân thành, người nghe lại bất giác rùng mình.

Đã sớm nghe tam hoàng tử Đại Lương nam nữ không kỵ già trẻ đều ăn, nhưng không ngờ với tên ngốc thường xuyên bẩn thỉu y cũng không tha, còn nói ra những lời ghê tởm như vậy...

Quả nhiên là kẻ điên!

Lúc này không biết là ai đột nhiên âm dương quái khí nói một câu: "Ánh mắt Vương phi thật đúng là tốt nha!"

Hoàng đế nghe vậy thì phá lên cười, thoạt nhìn tâm tình không tệ: "Đúng là ánh mắt tốt, trẫm cũng cảm thấy em dâu và nhị đệ của trẫm là duyên phận trời định trời sinh một đôi".

Tô Mạch cười lạnh, kẻ điên cùng tên ngốc, không phải là trời sinh một đôi hay sao.

Tô Mạch cười khẽ: "Thần còn phải đa tạ Bệ hạ ban hôn, nếu không thần cũng sẽ không có một mối lương duyên như vậy".

Tìm cảm giác tồn tại trên người Tô Mạch xong, hoàng đế hình như còn chưa hết giận, lại đánh chủ ý lên Nhạc Đồng bên cạnh Tô Mạch.

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể xả giận, sao hắn có thể buông tha cơ hội này.

"Trẫm đã sớm nghe nói mỹ nhân Đại Lương đều đẹp như mây..." Hoàng đế nói xong thì nhìn Nhạc Đông bên cạnh Tô Mạch, trêu đùa: "Hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, đến tôi tớ cũng đẹp không gì sánh được, nhị đệ thật là thật có phúc."

Nghe coi, đây là tiếng người hả?!

Chỉnh xong người này lại đến người kia, làm hôn quân chưa đủ à?

May mà Nhạc Đồng là người thông minh, nghe nửa buổi cũng nghe ra không ít thì nhiều, cho nên Hoàng đế nói lời này, hắn vội đi đến chính giữa đại điện quỳ xuống hành đại lễ: "Bệ hạ, tiểu nhân chỉ là tôi tớ của Vương phi, tuyệt không dám có tâm tư khác."

Hoàng đế lại cười: "Phải không, tên ngươi là gì? Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem."

Nhạc Đồng vội vàng lạy: "Tiểu nhân chỉ là một nô bộc, sợ rằng sẽ xúc phạm đến mắt thánh của Bệ hạ, xin Bệ hạ thứ tội".

"Lớn mật, trẫm muốn ngươi ngẩng ngươi phải ngẩng, muốn ngươi nói ngươi phải nói!"

Bất đắc dĩ, Nhạc Đồng chỉ phải ngẩng đầu lên: "Tiểu nhân tên là Nhạc Đồng."

"Ừm, không tồi, tên hay, người cũng lớn lên thông minh, trẫm thấy ngươi cùng Úc Vương phi chủ tớ tình thâm, vừa vặn nhị đệ trẫm còn thiếu trắc phi, chuyện tốt thành đôi, trẫm hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm Úc Vương trắc phi không, nếu như ngươi nguyện ý, trẫm tức khắc hạ chỉ..."

Nhạc Đồng vội vàng dập đầu: "Hồi bẩm bệ hạ, tiểu nhân chỉ muốn ở cạnh Vương phi hầu hạ Vương phi thật tốt, không dám mơ ước cái khác".

Hoàng đế lập tức thay đổi sắc mặt, hừ lạnh nói: "Không dám mơ ước? Sao trẫm cảm thấy ngươi đang ngại nhị đệ trẫm là người ngốc mới không muốn? Người đâu, kéo tên nô bộc này xuống loạn côn đánh chết, răn đe cảnh cáo, xem ai về sau còn dám ghét bỏ nhị đệ trẫm".

Người nghe lời này giống như là bảo vệ Úc Vương, kỳ thật ẩn ý nói Úc Vương là tên ngốc, hoàng đế này tâm nhãn thật đúng là...

Hoàng đế cố ý làm khó dễ, Nhạc Đồng chỉ có thể dập đầu một cái: "Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân không có ý đó, Úc Vương người cao sang quyền quý, mà tiểu nhân chỉ là kẻ hèn, sao dám ghét bỏ Úc Vương, thật sự Úc Vương thân phận quý giá, nô tài không xứng, xin bệ hạ thứ tội!!!"

Náo loạn nửa ngày chẳng qua là hôn quân muốn vả vào mặt anh cùng Úc Vương, làm bọn họ xấu hổ, nhưng lại ngại lúc trước trước bản thân tiếp nhận ngôi vị hoàng đế không chính đáng, không thể trực tiếp làm gì Úc Vương, cho nên chỉ có thể sử dụng phương thức này tìm cảm giác.

Tô Mạch thở dài trong lòng, đứng lên, chậm rãi đi tới giữa đại điện, học Nhạc Đồng hành lễ: "Bẩm bệ hạ, Nhạc Đồng từ nhỏ đã chuộc thân theo ta, chẳng qua chỉ là kẻ hèn ti tiện sao có thể là trắc phi của Vương gia?"

Vừa nghe lời này, trong điện thoáng chốc ầm ĩ.

"Đường đường là Úc Vương phi, ngày ngày mang theo nam sủng bên người còn ra thể thống gì!"

"Quả thực không biết xấu hổ!!!"

Tô Mạch xoay người nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói, chậm rãi đi đến chỗ người nọ, vừa vặn dừng lại tại chỗ hai gã thị vệ bị hoàng đế gọi vào: "Mới vừa rồi... Là ngươi nói?"

Vừa nói vừa nhìn kiếm trong tay thị vệ.

Người nói chuyện là văn thần, Tam hoàng tử Đại Lương từ nhỏ đã điên loạn, điên lên là chém giết lung tung, ai mà không biết không hiểu, chỉ là vừa rồi lão ta nhất thời tức giận, hơn nữa Úc Vương phi thoạt nhìn không điên như vậy cho nên lão ta suýt chút nữa đã quên, kẻ điên chính là kẻ điên, ngươi vĩnh viễn không biết ngay sau đó y muốn làm gì.

Tựa như giờ phút này, Úc Vương phi nhìn chằm chằm kiếm kia là muốn cái gì?

Chẳng lẽ muốn ở trước điện giết lão ta?

"Sao, Úc Vương phi dám làm không dám..."

Tô Mạch cười khẽ, vẫn không nhìn lão ta mà là nhìn kiếm trong tay thị vệ nói: "Kiếm không tồi... Thoạt nhìn sắc bén hơn kiếm Đại Lương rất nhiều!"

Nghe vậy, thị vệ đều nhịn không được xê dịch, theo bản năng siết chặt kiếm trong tay.

Quan văn không có dũng khí nói tiếp, lùi nhanh về sau một bước: "Úc Vương phi ngươi thật to gan, đây chính là đại nội, chẳng lẽ ngươi còn muốn..."

Tô Mạch lại cười: "Đại nhân đừng sợ, bổn vương phi tuy rằng từ nhỏ đã điên loạn, điên lên tuy ngẫu nhiên cũng sẽ giết vài người, nhưng mười ngày có chín ngày... Vẫn là có một ngày là bình thường, trùng hợp hôm nay chính là mười ngày có chín ngày kia, khó có khi thanh tỉnh, cho nên vừa rồi nghe đại nhân nói, ta tự thấy hổ thẹn, tuy ta thường xuyên bảo bản thân cố gắng thanh tỉnh trong lúc bị bệnh, khắc chế chính mình đừng làm người vô tội bị thương nhưng tiếc là mỗi lần phát bệnh ta đều không khống chế được, giống như giờ phút này, ta cảm thấy hình như ta sắp phát bệnh rồi..."

Quan văn nghe xong cười gằn, vội vàng lui ra sau, đôi tay khom lại, nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ, Úc Vương thân mình không khoẻ lại ở vương phủ một mình có vẻ không ổn, Vương phi đã đi lâu chưa về, Úc Vương tìm không thấy Vương phi sẽ sốt ruột".

Thấy cũng đã tương đối rồi, hoàng đế vẫy vẫy tay: "Thôi, vẫn phải hầu hạ Úc Vương, Lý ái khanh nói rất đúng, em dâu ngươi đi lâu chưa về, nhị đệ trẫm tìm không thấy ngươi sẽ sốt ruột, ngươi về trước đi".

Tô Mạch cười khẽ, nhìn quan văn đã lui xuống, xoay người rồi hành lễ: "Vậy thần xin cáo lui, ngày khác chờ thân thể Vương gia tốt hơn một chút sẽ cùng thỉnh an Bệ hạ".

Hoàng đế gật đầu: "Được, đi đi".

"Người tới, đưa Úc Vương phi hồi phủ".

Đợi mọi người đi rồi, hoàng đế nhìn theo hướng Úc Vương phi rời đi, trong mắt tràn đầy khinh miệt: "Đẹp thì đẹp nhưng lại là nam tử, còn là kẻ điên".

Sóc Vương lại không để bụng, ngả ngớn tà mị cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Thú vị!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top