Chương 9:
Trong Võ Kỹ Viên, khu vực đông vui nhất chính là Họa Phẩm viên. Chỉ vì toàn bộ các đại thế lực như Toàn Đạo Minh, Trích Tinh Thập Tứ Tháp, Phong Tuyết Vân Tông và Tang Giản sơn trang đều tụ tập ở đây, tạo nên một khung cảnh không thể không gọi là "rực rỡ".
Trên võ đài, đao thương kiếm kích được thi triển mạnh mẽ, các cao thủ dồn hết sức mình để mong được ra mắt trước các đại lão, mong có cơ hội để lưu lại ấn tượng.
Bạch thượng thần vừa gặm hạt dẻ, vừa thưởng thức các trận đấu trên võ đài với vẻ thích thú. Mặc dù đều là những chiêu "hoa quyền tú cước" không có giá trị thực, nhưng xem như một màn tạp kỹ cũng tạm chấp nhận được.
Bạch Quy Hủ thì đang vuốt ve hồ ly nhỏ, không nhìn đi đâu khác, nhưng xung quanh vẫn có nhiều ánh mắt lén lút quan sát hắn.
"Trang chủ của Tang Giản sơn trang, ma đầu ác bá?"
"Một kẻ hiểm độc, nơi hắn đi qua không cỏ mọc, Diêm Vương sống ư?"
"Đùa chắc?"
Người đàn ông trước mắt, khuôn mặt như ngọc, là ai mà lịch lãm đến vậy?
"Thì ra là trang chủ của Tang Giản sơn trang?" Tào Trường Thanh tự nhủ, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Chương Kiêu bên cạnh thì âm thầm mừng rỡ vì lần gặp gỡ trong khách điếm vào đêm mưa hôm đó, bản thân không dám mạo hiểm thử thách.
Gia Cát Phàm Thanh lên võ đài, trong chớp mắt như sấm sét, chĩa kiếm về phía Loan Thường Tông của Trích Tinh Thập Tứ Tháp. Chàng thiếu niên đầy khí thế này không biết đã khuấy động lòng ai.
"Loan thiếu chủ, có muốn cùng ta đấu một trận không?"
Loan Thường Tông nhíu mày, dù không muốn nhưng trước bao ánh mắt đang dõi theo, hắn không thể từ chối, chỉ đành lẩm bẩm "nông nổi", rồi phi thân lên võ đài.
Cả Loan Thường Tông và Gia Cát Phàm Thanh đều là những kiếm thủ có tiếng trên giang hồ. Hai thanh kiếm giao nhau khiến Bạch Kỳ cũng không khỏi chú ý.
"Bạch trang chủ thật là tuấn tú, ngay cả con hồ ly của ngài cũng đáng yêu." Tháp chủ của Trích Tinh Thập Tứ Tháp là một người đàn ông tráng kiện, cười nói.
Nghe có người khen "Tiểu Hoa", Bạch Quy Hủ vui vẻ, nắm lấy tai của Bạch thượng thần, nửa thật nửa đùa nói: "May mà không phải người, nếu không đã làm khổ không biết bao nhiêu tiểu thư nhà lành rồi."
Bạch thượng thần liếc nhìn người nào đó, cười nhạt: "Bản thượng thần chân thân tuyệt diệu, đợi đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi lóa mắt mà không kịp."
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, tông chủ của Phong Tuyết Vân Tông lên tiếng với giọng điệu kỳ lạ: "Giang hồ đều biết Gia Cát minh chủ đã có một báu vật, không biết chúng ta có thể có dịp chiêm ngưỡng không?"
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im lặng một cách quái dị, không khí như hạ xuống điểm đóng băng.
Bạch Kỳ chỉ chăm chú xem "người phàm đánh nhau", hai tai hoàn toàn không nghe thấy những lời cãi vã xung quanh. Bạch Quy Hủ cũng giống như y, mỉm cười như thể đám người của Gia Cát Luật không tồn tại.
Loan Thường Tông và Gia Cát Phàm Thanh đấu với nhau gay gắt, Bạch thượng thần xem rất rõ, cả hai công phu ngang nhau, nhưng về tâm tính thì Loan Thường Tông lại hơn một bậc.
Hai thanh kiếm va chạm, hai người lướt qua nhau rồi cùng lúc tung kiếm đâm về phía đối phương. Tưởng chừng cả hai sẽ cùng bị thương, nhưng lưỡi kiếm của Loan Thường Tông lại hơi lệch đi.
"Xoẹt!"
Y phục ở bụng của Gia Cát Phàm Thanh bị rạch một đường.
Trong khi đó, trên vai trái của Loan Thường Tông cũng để lại một vết thương chảy máu. Gia Cát Phàm Thanh bỗng đứng ngây ra.
"Phàm Thanh!" Gia Cát Luật đang xoay quanh tông chủ của Phong Tuyết Vân Tông, bất ngờ đứng dậy quát lớn.
"Loan tháp chủ..." Gia Cát Luật nhìn về phía tháp chủ của Trích Tinh Thập Tứ Tháp với vẻ hối lỗi.
Loan Vô Trách mỉm cười nhẹ nhàng: "Trẻ con đánh nhau, không có vấn đề gì."
"Thương hoa tiếc ngọc, quả là quân tử." Bạch thượng thần chế nhạo.
Hắc Thất thì xụ mặt: "Lão già hư hỏng."
"Ngươi lại xem chăm chú quá rồi?" Bạch Quy Hủ nhẹ nhàng bật trán Bạch Kỳ, giọng nói dịu dàng nhưng ánh mắt thì lạnh lùng.
"Tiểu Hoa, khẩu vị của ngươi gần đây lại thích nhạt nhẽo hơn rồi."
"..." Bạch thượng thần.
"Đợi đến lúc bản thượng thần hóa thành người, nhất định sẽ khiến hắn phải quỳ xuống gọi ta là cha."
Cuộc thi trong Họa Phẩm Viên vẫn đang tiếp tục, Bạch Kỳ vừa "thoát khỏi" tay của một kẻ điên cuồng thì lao vào một khu vườn lạ.
Kể từ hôm Bạch Quy Hủ "dạy một người đe trăm người" đám người ở Phong Tuyết Vân Tông, giờ đây cả giang hồ đều biết Bạch hồ ly là "sủng vật" của trang chủ Tang Giản sơn trang, gặp nó ai nấy đều như gặp quỷ dữ.
Khi nhảy lên một tảng đá giả núi, Bạch thượng thần nhìn thấy một "người quen," là Loan Thường Tông của Trích Tinh Thập Tứ Tháp, bên cạnh hắn lại là Gia Cát Bội Trữ.
Hai người đứng đối diện nhau liếc mắt đưa tình, một cảnh tượng trai tài gái sắc hài hòa "chàng có tình thiếp có ý" vô cùng đẹp.
"Cứ nhìn chằm chằm vào người ta như thế à." Hắc Thất chế nhạo vị thượng thần nào đó.
"Hừ." Bạch Kỳ khinh thường.
Khi Bạch Quy Hủ với ánh mắt đầy tức giận "tóm" được một "kẻ kiêu ngạo" do được nuông chiều, thì Bạch thượng thần đang nằm trên tảng đá chợp mắt, dáng vẻ thư thái lập tức làm tan biến cơn giận của trang chủ, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ.
"Nếu có lần sau, ta sẽ nấu ngươi làm canh." Bạch Quy Hủ đe dọa bằng giọng nhẹ nhàng.
Bạch thượng thần lờ đi, lười biếng liếc mắt nhìn Bạch Quy Hủ.
Lần sau hay lần sau nữa, chắc chắn Bạch Quy Hủ cũng không biết mình đã nói bao nhiêu lần "lần sau".
Tối hôm đó.
Trong một căn phòng trong vườn, Đoạn Hỗ - tông chủ của Phong Tuyết Vân Tông, với khuôn mặt tức giận, nén giọng chửi rủa chủ tịch của Toàn Đạo Minh, Gia Cát Luật, là kẻ âm hiểm.
"Người của Tang Giản sơn trang cũng có mặt." Một đệ tử đi cùng e ngại hồi đáp.
"Chỉ là một tên tiểu bạch không biết võ công, ngay cả một thần luyện khí cũng chỉ là một tiểu bạch kiểm*." (*Tiểu bạch kiểm là kiểu người xinh đẹp nhưng vô dụng ấy)
Đoạn Hỗ vẻ mặt lạnh lùng, "Giang hồ vốn chỉ tôn kính kẻ mạnh, vậy thì Gia Cát Luật có tư cách gì làm người đứng đầu giang hồ? Lần này kẻ thắng người thua đều phải chịu, bản tông chủ toàn bộ đều nhận." (??? mình ko hiểu câu này lắm)
"Ký chủ, dạo này mí mắt ta liên tục nháy." Hắc Thất cau mày lên tiếng.
Trong chăn, Bạch thượng thần chuyển ánh mắt khỏi gương mặt đẹp đẽ của Bạch Quy Hủ, lạnh lùng liếc nhìn chiếc bướm ở đầu giường, "Một con côn trùng thì ngươi lấy đâu ra mắt?"
"...Cút đi."
Im lặng một lúc, Hắc Thất vẫn không yên lòng.
"Ba ơi, làm thần thì hãy thành thật một chút, có phải anh lại đang âm thầm hại tôi không?"
"Không." Bạch thượng thần đáp lại dứt khoát.
"..." Tin anh thì thật là đáng nghi.
Trên mái nhà của Toàn Đạo Minh.
Hai bóng người đuổi bắt nhau, một người cầm kiếm điên cuồng chém, một người hoảng hốt chạy trốn, khổ sở không nói ra được.
"Loan Thường Tông, ngươi là tên dâm đãng giả mạo, đêm vào vườn của ta định làm gì!?"
"Hiểu lầm." Loan Thường Tông hoảng hốt đáp.
"Hiểu lầm cái gì, ta sẽ chém chết ngươi!" Gia Cát Phàm Thanh dữ dằn.
Loan Thường Tông bị đuổi đánh, dù bình thường có hiền hòa đến đâu cũng phải nổi giận.
"Gia Cát Phàm Thanh, nếu ngươi còn không dừng lại, ta sẽ đánh lại đấy!"
"Càng tốt!"
Tiếng ngói trên mái nhà "rắc rắc" vang lên.
Trong nhà.
"..." Hắc Thất.
"Trẻ tuổi thật tốt." Bạch thượng thần.
Bạch Quy Hủ mở mắt, một tay nhẹ nhàng giúp Bạch Kỳ chải lại lông, "Bị đánh thức rồi sao?"
"Không phải ồn." Bạch Kỳ duỗi người, lười biếng cuộn tròn trong lòng Bạch Quy Hủ, nơi mà áo hắn mở ra.
"Trước mỹ sắc như vậy, không làm chuyện gì xấu hổ thì bản thượng thần thật khó ngủ."
"..." Hắc Thất.
Mặt dày quá!!
Thấy Bạch Kỳ nằm ủ rũ, Bạch Quy Hủ khẽ nhíu mày, "Trương Phan."
Ngoài cửa vang lên một tiếng động nhỏ.
"Đưa hai vị thiếu chủ ra khu Võ Kỹ Viên tiêu hao chút sức lực."
"Dạ."
Sau khi Trương Phan rời đi, Bạch Quy Hủ mỉm cười vuốt đầu Bạch thượng thần, "Ngủ đi."
"Tiểu Hắc Hoa thật chu đáo." Bạch Kỳ.
"Hừ hừ." Hắc Thất không thèm nhìn.
Đối với những người trong giang hồ, Luận Võ tại Lương Vẫn Thành là "mười lăm ngày cuông hoan," từ giờ Thìn bắt đầu đến giờ Tuất kết thúc. Trừ một số chỗ ngồi đặc biệt, yêu cầu đối với người vào cổng không quá khắt khe.
Bạch Quy Hủ không thích môi trường ồn ào, nhưng sợ "Tiểu Hoa" buồn chán, hằng ngày hắn đều đến khu Võ Kỹ Viên ở khoảng một canh giờ.
Toàn Đạo Minh.
Bạch Quy Hủ chăm chú điều chỉnh cơ quan bên trong và bên ngoài của Thiên Xù Linh Lung Hộp, trạng thái của hắn tựa như cả thế giới xung quanh không còn tồn tại, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì bên ngoài.
"Cạch."
Một tiếng kêu nhẹ vang lên, Bạch Quy Hủ lập tức dừng tay, Gia Cát Luật đột nhiên đứng dậy, mắt sáng rực.
Bạch Quy Hủ mở nắp hộp, bên trong chính là một cuộn tranh hoàn chỉnh — Tứ Trận Sơn Hà Bách Ký Đồ.
Tại Võ Kỹ Viên.
Bạch Kỳ "dắt" Trang Sùng lượn lờ trong đám đông, tận dụng triệt để "ưu thế" vóc dáng nhỏ nhắn của mình, khiến Trang Sùng mồ hôi nhễ nhại.
"Ký chủ, có người đang theo dõi anh."
"Ừm." Bạch Kỳ.
"Không phải là tên ngốc họ Trang kia đâu." Hắc Thất tức giận.
"Thất ngu, bản thượng thần không mù."
"..." Hắc Thất nghẹn họng.
Một góc vườn.
Ánh mắt của Tào Trường Thanh luôn dõi theo con cáo đỏ rực trong đám đông.
"Công tử, có người đang lén lút theo dõi nó." Chương Kiêu thì thầm.
Tào Trường Thanh do dự một chút, sau đó thu ánh mắt lại, "Đừng gây rắc rối."
"Dạ."
"Phịch."
Bạch thượng thần đang lao vội, không kịp phanh lại, đâm thẳng vào vòng tay của một người.
Bạch Quy Hủ đang khom người đứng dậy, liếc nhìn Trang Sùng đang vội vã đuổi theo, nụ cười không kìm được hiện lên, "Nghịch ngợm quá."
Đầu của Bạch hồ ly bị xoa nắn, y âm thầm đảo mắt đầy bất mãn.
Trang Sùng lúng túng, "Thuộc hạ thất trách."
"Về thôi." Bạch Quy Hủ.
Trên đường về, Bạch Kỳ ngước nhìn Bạch Quy Hủ, "Xong việc rồi?"
Như hiểu câu hỏi của Bạch Kỳ, Bạch Quy Hủ đáp, "Tối nay sẽ dẫn ngươi đi chơi."
"Bản thượng thần chẳng cần." Bạch thượng thần lạnh lùng.
Về đêm.
Bạch thượng thần thu mình trong lòng Bạch Quy Hủ, nhìn xung quanh, các cửa hàng buôn bán trên phố khiến hắn hoa cả mắt.
Bạch Quy Hủ mua một quả cầu hoa dệt bằng chỉ cho nó chơi. Nếu không sợ ngã vào mặt mình, Bạch Kỳ thật muốn dùng móng vuốt đập vào mặt hắn.
"Trang Miêu à."
Mai Kỳ Am từ trong đám đông lao ra, nhanh chóng trèo lên vai của Trang Sùng.
"Mai ổ chủ!" Trang Sùng cau mặt lại.
"Bạch Quy Hủ với con hồ ly ngươi nũng ta nịu, còn ngươi thì như thần giữ cửa bám theo suốt, thật là phá hỏng cảnh đẹp. Đi nào, bản ổ chủ sẽ dẫn ngươi đi tiêu dao."
"Mai Ô Chủ, ngài..."
Mai Kỳ Am là ổ chủ của Mai Lâm Cư, Trang Sùng không thể đánh, mắng thì... mắng cũng không lại, nên thường xuyên bị làm tức đến đau dạ dày.
Sau một hồi dây dưa, khi Trang Sùng quay đầu lại vội vã thì đã không còn thấy bóng dáng của Bạch Quy Hủ.
"Đi nào đi nào." Mai Kỳ Am chẳng quan tâm đến khuôn mặt tối sầm của Trang Sùng, cười đùa kéo hắn đi không chút sợ hãi.
Trước cây cầu đá, dưới một cây hợp hoan đã tàn.
Bạch Quy Hủ đón lấy một chiếc lá rụng trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng như thể có thể làm tan chảy lòng người.
"Ngươi thích cây hợp hoan sao?"
"Cũng tàm tạm." Bạch thượng thần trả lời không thành thật.
"Đợi khi về Tàng Giản, ta sẽ trồng cho ngươi mười dặm cây hợp hoan." Giọng nói khẽ khàng, như thể không biết đang nói với ai.
"Tang Giản không nói đến mười dặm, năm dặm cũng có rồi chứ?" Bạch Kỳ.
"Không đủ à? Vậy thì trăm dặm nhé." Bạch Quy Hủ.
Bạch Kỳ "..."
Nghe không hiểu lời người sao?
"Hừ hừ hừ." Hắc Thất cười nhếch mép không mấy chân thành.
Nghe hiểu tiếng người, nhưng không hiểu tiếng hồ ly.
"Phụt ——!"
Pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời đêm mênh mông.
Một chùm, hai chùm... từng chùm pháo hoa lần lượt bay lên, nối thành một mảng trong bóng đêm.
Bạch Quy Hủ mải mê ngắm nhìn, mắt của Bạch thượng thần cũng sáng lên vài phần.
Tiếng pháo hoa nổ át đi sự ồn ào náo nhiệt của đám đông, đồng thời cũng khiến người ta bỏ qua nguy hiểm.
"Vút ——!"
Ám khí xé gió lao đến, Bạch thượng thần theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, liếc mắt thấy tia sáng lạnh của lưỡi dao phản chiếu, đôi mắt hồ ly màu vàng sẫm chợt trở nên sắc bén.
"Tiểu Hắc Hoa!" (QT là tiểu bạch hoa nhưng mình nghĩ chỗ này gọi công nên hắc mới đúng)
"Nguy hiểm!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top