Chương 8:

Sau khi no bụng ở nhà hàng "Tứ Trùng Tiên", mấy người cùng nhau rời khỏi quán và đến một quán net gần đó, mở bốn máy tính.

Trong hai năm gần đây có một tựa game online rất hot tên là《 Phong Thành 》với nhiều loại nghề nghiệp và tính chủ của Game thủ cao.

Trong game có các giải đấu tổ đội trăm người, đấu đơn, đấu đôi, và đấu tự chọn nhiều người, mỗi năm cũng có giải đấu chuyên nghiệp chính quy.

Bạch Kỳ lướt qua một cách sơ lược các kỹ năng và dữ liệu của từng nghề nghiệp, nắm được những hiểu biết cơ bản.

"Tôi có một tài khoản phụ sát thủ max level, cậu dùng đi?" Địch Nhất Huy hỏi.

"Được thôi." Với y thì nghề nào cũng như nhau.

Lục Mão sợ y thua sẽ bị đả kích, liền nói trước, "Cứ từ từ mà theo, bọn anh sẽ dắt cậu đi 'bay'."

Bạch Kỳ nghe xong mỉm cười lịch thiệp, "Cảm phiền rồi."

Lục Mão và hai người còn lại: "..." Có chút lạnh lẽo.

Lục Mão ba người mở một trận đấu ghép đội 4 người, định dẫn Bạch Kỳ luyện tay, làm quen với cảm giác tay và kỹ năng của nghề sát thủ.

Vừa vào trận, ba người Lục Mão chiến đấu ở tiền tuyến, Bạch Kỳ điều khiển nhân vật ngồi trong bụi cỏ, mở hướng dẫn về sát thủ, thi thoảng chém vài nhát vào cọc gỗ để thử kỹ năng.

"... " Ba người Lục Mão.

Trận 3v4, thắng chật vật.

"Đừng sợ nhé, có bọn anh bảo vệ cậu rồi." Lương Khương kêu lên.

"Tôi không sợ." Bạch Thượng Thần đáp lại.

"... " Không sợ sao lại ngồi lì trong bụi cỏ?

Lục Mão mở lại trận 4v4 ghép đội.

Cuối cùng Bạch Kỳ cũng 'gom hết can đảm' ra khỏi bụi cỏ, nhưng chỉ lượn lờ giữa đội hình nhà mình để giết quái nhỏ.

"... " Ba người đang nghi ngờ về cuộc đời.

Khi Bạch Kỳ và mấy người còn đang chiến đấu hăng say trong quán net, một chiếc xe dừng trước cửa nhà hàng "Tứ Trùng Tiên", Lữ Cảnh Thù bước xuống xe một mình đi vào trong.

Sau khi vào quán, Lữ Cảnh Thù nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Bạch Kỳ.

"Mạnh Tử Duy đâu?" Lữ Cảnh Thù hỏi nhân viên phục vụ.

"Duy Duy đi chơi với bạn học rồi, cậu là —?" Vừa lúc cha Mạnh đi ngang qua trả lời.

Lữ Cảnh Thù đã điều tra thông tin về 'Mạnh Tử Duy', nên ngay lập tức nhận ra người đàn ông trung niên trước mặt là cha của Bạch Kỳ, người mà trong tương lai sẽ là "bố vợ" của hắn, khuôn mặt lạnh lùng lập tức nở nụ cười ấm áp, lịch sự.

"Cháu chào chú, cháu là bạn học của A Duy, cháu tên Lữ Cảnh Thù."

"..." Nhân viên phục vụ kinh ngạc khi chứng kiến kẻ thần bí này lập tức thay đổi sắc mặt.

Quán net.

"Đồ rác rưởi, ra chiến nào! Rác rưởi (giơ ngón giữa)."

Nhìn thấy lời khiêu khích ngạo mạn trên kênh thế giới, Lương Khương tức đến mức suýt đập chuột và bàn phím.

"Nhất Huy, Lục Mão, xử hắn đi!"

Bạch Thượng Thần gấp hướng dẫn lại, khó hiểu nhìn Lương Khương, "Còn tôi thì sao?"

"... " Lương Khương.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Thượng Thần, Lương Khương run rẩy tay kéo y vào đội, trong lòng đầy u sầu.

Trận 4v4 bắt đầu, bản đồ ngẫu nhiên là một khu rừng rậm rạp, rất thích hợp cho sát thủ mai phục, nhưng —

Ba người Lục Mão liếc nhìn Bạch Kỳ, đồng loạt đưa tay lên trán thở dài.

Trong khi hai đội đang đếm ngược vào trận, Bạch Kỳ bình tĩnh uống một ngụm nước, chậm rãi khởi động ngón tay.

Hắc Thất nhích người, vừa nhai hạt dưa 'rôm rốp', mắt dán vào màn hình máy tính, háo hức chờ đợi Bạch "rác rưởi" ra tay lật ngược tình thế.

Vừa vào bản đồ, ba người Lục Mão lập tức chui vào rừng ẩn nấp, còn Bạch Thượng Thần thì ung dung theo sau.

...

Tại nhà hàng Tứ Trùng Tiên, Lữ Cảnh Thù ngồi một mình nhúng rau vào nồi lẩu, mặc dù giá rẻ nhưng hắn lại ăn ra cảm giác như một bữa tiệc hạng sang.

Lữ Cảnh Thù vốn đã đẹp trai, hơn nữa hôm nay hắn cố tình thay bộ đồ tối màu thường ngày bằng một chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ và lạnh lùng, còn nổi bật hơn cả các ngôi sao trên tivi.

"Cứ ăn thoải mái, không đủ thì gọi thêm, chú mời." Cha Mạnh bưng một đĩa bò cuộn từ nhà bếp đi ra.

"Đủ rồi ạ." Thấy cha Mạnh đi ra, Lữ Cảnh Thù lập tức thay đổi biểu cảm lạnh lùng.

"Con trai tôi tính cách hơi cô lập, từ nhỏ không thích chơi với bạn đồng trang lứa, ngoài Lục Mão ra hầu như không có bạn, ở trường mong cháu chăm sóc nó nhiều hơn."

Trong kinh doanh, cha Mạnh luôn là người nóng tính, nói một là một, nhưng khi liên quan đến con trai, dù có uất ức đến đâu ông cũng cắn răng chịu đựng.

"Chú không cần khách sáo, chăm sóc A Duy là việc cháu nên làm." Đương nhiên người đàn ông của mình phải tự mình chăm sóc rồi.

(bản edit chỉ được đăng tại wattpad @monn5tuoi)

Quán net.

Sát thủ phe địch rất mạnh, ba người Lục Mão lập nhóm phục kích mới hạ được một người trong số họ, nhưng cả đội của họ lại bị sát thủ địch tiêu diệt hoàn toàn.

"Ra chiến nào ra chiến nào~"

"Rác rưởi (giơ ngón giữa)."

"Quỳ xuống liếm đi, cả đám rác rưởi!"

...

Kênh chat bị lời khiêu khích lấp đầy, ba người Lục Mão dù rất tức giận nhưng đành nằm gục xuống bàn giả vờ chết.

Bạch Thượng Thần: "..." Họ quên mình rồi sao?

Khi ba người địch đang kiêu ngạo khiêu khích, một cái bóng thoáng qua, mang theo một người chỉ còn nửa máu.

"!!" Phe địch.

"??" Ba người Lục Mão.

"Là chiêu cuối của sát thủ!" Mãi một lúc Địch Nhất Huy mới hét lên.

"Rác rưởi (giơ ngón giữa)." Bạch Thượng Thần trả đũa lại bằng chính chiêu thức của họ.

"Xử hắn!" Phe đối thủ tức tối.

1v2, Bạch Thượng Thần cảm thấy rất dễ dàng~~ Dù sao y cũng là dân chuyên nghiệp, từng được tôn xưng là thần, là vua, đánh đâu thắng đó trong giới chuyên nghiệp.

Bạch Kỳ như mèo vờn chuột, đùa giỡn với hai người còn lại, khả năng kiểm soát điêu luyện và di chuyển linh hoạt làm ba người Lục Mão ngồi kế bên nhìn đến đờ đẫn.

"Tử Duy, cậu hack rồi à?" Lục Mão ngơ ngác hỏi.

"Tài năng dị bẩm."

Nếu vừa rồi hợp tác tốt giữa bốn người, nghiền nát đối thủ là chuyện dễ dàng, nhưng ba người Lục Mão lại chẳng tin tưởng Bạch Kỳ, chỉ lo phối hợp với nhau, kết quả là cả ba đều bị hạ gục.

Bạch Thượng Thần sau khi vờn đối thủ đến mức chỉ còn một ít máu, liền vung một đao hạ gục hai người, chấm dứt màn "tra tấn" mèo vờn chuột.

Một khoảng lặng dài.

Ngay sau đó, trên kênh chat hiện lên tin nhắn từ sát thủ bên kia, "Cậu là người trong giới chuyên nghiệp à?"

"Người mới." Bạch Kỳ chỉ đáp hai chữ, việc đối phương có tin hay không không liên quan gì đến anh.

"Đấu lại lần nữa." Sát thủ gửi lời thách đấu.

"??" Ba người Lục Mão ngơ ngác.

"Có lẽ là sĩ diện của 'đại thần' trong giới chuyên nghiệp không chịu nổi nữa rồi." Bạch Kỳ nửa đùa nửa thật nói.

"Là người trong giới chuyên nghiệp!?" Lục Mão hét lên.

Bạch Kỳ không nói gì, chỉ nhấn vào nút chấp nhận thách đấu.

Trận này nối trận kia, sát thủ bên kia "liều mạng đấu tranh", nhưng đấu mười trận thua cả mười, đồng đội của hắn bị đánh đến nỗi chẳng còn tinh thần.

Sát thủ đúng là người trong giới chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một "lão làng", hôm nay nghỉ ngơi đồng ý đến giúp đỡ người thân, ai ngờ lại gặp phải một đối thủ "khó nhằn".

"Không đấu nữa." Bạch Kỳ từ chối lời thách đấu tiếp theo, trước khi thoát game còn không quên để lại một câu "Đồ yếu đuối."

Ba người Lục Mão nhìn Bạch Kỳ với biểu cảm kỳ lạ, "Cậu... thật sự chỉ là người mới sao? Chứ không phải là 'giả heo ăn thịt hổ'?"

Bạch Thượng Thần kiêu ngạo liếc ba người một cái, đứng dậy bước về phía quầy, "Trả máy!"

Lục Mão thấy vậy vội vàng đi theo.

"Tử Duy, cậu có thể thi đấu chuyên nghiệp, tương lai chắc chắn sẽ có tên cậu trong bảng xếp hạng đại thần eSports." Trạch Nhất Huy khuyến khích.

"Không." Bạch Thượng Thần thẳng thừng từ chối.

Kiếp trước y đã chơi eSports đến mức phát chán, bây giờ chỉ coi game online như một trò tiêu khiển, bước vào giới chuyên nghiệp làm việc thì thật sự y không chịu nổi.

Khoảng bốn giờ chiều, Bạch Kỳ tạm biệt ba người Lục Mão và trở lại "Tứ Trùng Tiên", nhưng thấy nhà hàng đông đúc khác thường, gần như không còn chỗ ngồi.

Bạch Kỳ còn đang thắc mắc, đi qua đám đông và nhìn theo ánh mắt của mọi người, cuối cùng thấy Lữ Cảnh Thù.

"??" Lữ Cảnh Thù?

"Con trai, con cuối cùng cũng về rồi, bạn học con chờ con cả buổi chiều." Cha Mạnh từ bếp sau bước ra.

Lữ Cảnh Thù ngồi yên tĩnh bên cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu lên người trông như một bức tranh tay vẽ mỹ nam, không lạ khi cửa hàng đông đúc như vậy, đa phần chắc là đến để "nhìn người đẹp mà ăn cơm".

"Về rồi à?" Thấy Bạch Kỳ bước tới, Lữ Cảnh Thù bình tĩnh lên tiếng hỏi.

Bạch Kỳ khó chịu hất mái tóc ngắn màu xám bạc ra sau trán, sau đó nắm cổ áo hắn kéo ra ngoài, "Ra đây."

"Duy Duy?" Cha Mạnh nghi ngờ.

"..." Duy Duy là cái quái gì đây??

Bạch Kỳ buông tay, lập tức thay đổi vẻ mặt, mỉm cười "dịu dàng" vuốt phẳng những nếp nhăn trên cổ áo của Lữ Cảnh Thù, "Con ra ngoài nói chuyện với bạn Lữ, trong quán đông quá."

"???" Cha Mạnh cảm thấy thái độ của con trai mình rất kỳ quái.

Bạch Thượng Thần thân thiện dẫn Lữ Cảnh Thù ra khỏi quán, đi vòng quanh hai lượt rồi chui vào một con hẻm nhỏ.

Khi không còn ai xung quanh, Bạch Kỳ mới nắm lấy cổ áo anh ta và đẩy mạnh vào tường.

"Đến quán gây rối? Cậu muốn chết à?" Bạch Kỳ lạnh lùng, ánh mắt đầy u ám.

Vừa nhìn thấy Lữ Cảnh Thù xuất hiện trong quán của cha Mạnh, cảm xúc còn sót lại của nguyên thân đột nhiên bùng phát, suýt nữa y bị ảnh hưởng và mất kiểm soát, định đấm Lữ Cảnh Thù một trận.

"Em đến đây là để tìm anh." Lữ Cảnh Thù nói.

"Tìm tôi làm gì? Muốn bị đánh nữa à?"

"Chuyện lần trước em đã xin lỗi rồi." Lữ Cảnh Thù thử nắm tay Bạch Kỳ, "Em không muốn anh ôm hận với em."

Bạch Thượng Thần: "..." Có bệnh không?

Bạch Kỳ rút tay lại, nhìn Lữ Cảnh Thù như nhìn một kẻ ngốc, đầu óc thằng nhóc này có vấn đề à?

"Có phải anh rất ghét em không?" Lữ Cảnh Thù hỏi.

Bạch Kỳ nheo mắt nhìn hắn rồi gật đầu, "Phải."

Đối với nguyên thân thì Lữ Cảnh Thù đúng là một cơn ác mộng, hận đến mức chỉ muốn xóa sạch cậu ta khỏi tầm mắt.

Bạch Kỳ lùi lại, đút tay vào túi, tựa vào bức tường đối diện, nhìn Lữ Cảnh Thù với nụ cười mỉa mai, trông như thể hắn vừa bị đả kích nghiêm trọng.

"Lữ Cảnh Thù, trước đây vì cậu mà tôi suýt mất mạng."

Giọng điệu của Bạch Kỳ rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Lữ Cảnh Thù cứng đờ người, hắn nhớ đến kiếp trước.

"Chắc cậu đã điều tra về tôi rồi, đúng không?" Bạch Kỳ tự hỏi.

"...Đúng."

Nghe câu trả lời xác nhận từ Lữ Cảnh Thù, Bạch Kỳ không tức giận, chỉ cười nhạt, "Vậy chắc cậu cũng biết không lâu trước đây tôi đã bị đâm một nhát ở quán bar."

"Không phải tôi làm." Lữ Cảnh Thù vội giải thích.

Bạch Kỳ khẽ mỉm cười, hòa nhã vẫy tay ra hiệu cho hắn tiến lại gần.

Lữ Cảnh Thù bước tới, Bạch Kỳ ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói, "Nhưng, bọn chúng lại hành động dưới danh nghĩa của cậu."

"!!" Lữ Cảnh Thù sững sờ.

"Lữ Cảnh Thù, cậu muốn giết tôi."

...

Kiếp trước —

"Y giúp ngươi giả chết, giúp ngươi ẩn danh bước vào quân ngũ, còn luôn bảo vệ ngươi trên mọi nẻo đường, gánh vác hết thảy mọi trách nhiệm, che chắn cho ngươi khỏi những tăm tối của thế gian, thế nhưng ngươi lại phụ y."

"Dù không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ hoàng thúc thật sự có chút tình cảm với ngươi, nhưng ngươi lại giẫm đạp lên tấm chân tình ấy."

"Ngươi phụ y, khiến y phải chết, ngươi chính là kẻ đã giết y!"

...

Không phải...

Hắn chỉ muốn trao cho y tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, chỉ để đổi lấy một nụ cười của y, sao có thể để y bị tổn thương dù chỉ một chút?

"Ký chủ, tôi có một suy đoán, không biết có nên nói ra không." Hắc Thất, người luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

"Nín đi." Bạch Thượng Thần đáp. =)))))

"..." Hắc Thất.

Note:

Xét theo tuổi TG1 thì HU kém tuổi VNT còn theo TG này thì 2 đứa bằng tuổi nhau, nhưng vì LCT đã biết thân phận của MTD là BK nên mình xưng "em-anh" nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top