Chương 5:
Sáng sớm, Bạch thượng thần vẫn còn đang nằm thoải mái trên giường thì cửa phòng trọ đã bị ai đó đập 'ầm ầm,' khiến cả căn nhà dường như rung chuyển.
Bạch Kỳ hé mắt một chút, ánh nhìn nặng nề khiến cả căn phòng giảm nhiệt độ vài độ vì sự bực tức khi bị đánh thức.
Sắp xếp lại suy nghĩ còn hỗn độn, Bạch Kỳ rời khỏi giường, gương mặt đầy u ám bước ra mở cửa.
Người đập cửa là Giang Hân Nam, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ phấn khích.
"Giang Hân Nam?" Bạch Kỳ nghi ngờ, "Không phải em xin nghỉ một tuần về quê sao?"
"Anh Thường, bất ngờ lớn đây, thời vận của anh đến rồi."
Giang Hân Nam giống như một con lươn chui vào nhà, vui vẻ quay vòng quanh phòng khách như con quay.
Bạch thượng thần suy nghĩ một chút.
Có lẽ là mình đã chiều chuộng con bé này quá đà, đến nỗi bây giờ nó dám trèo lên đầu mình rồi.
Bạch Kỳ đóng cửa, vào trong nhà, ngồi xuống ghế sô-pha, "Em trúng xổ số à?"
"Vui hơn cả trúng xổ số!" Giang Hân Nam nói.
"Anh còn nhớ bộ phim *Tiên Duyên* của đạo diễn Tề đang tuyển vai không?"
"Tiên Duyên"?
Bạch Kỳ nhớ ra, Giang Hân Nam đã không ít lần nhắc đến điều này bên tai anh, khiến anh từng tìm kiếm thông tin về bộ phim.
*Tiên Duyên* là một bộ phim truyền hình chuyển thể từ IP nổi tiếng, nằm trong top các bộ phim được mong đợi nhất.
Đạo diễn Tề, người có biệt danh là "Tề lão quỷ" là một đạo diễn tài năng. Mỗi tác phẩm của ông đều là đỉnh cao của nghệ thuật và luôn giành được vô số giải thưởng.
Thậm chí chỉ cần đóng một vai phụ trong phim của ông cũng có thể thu hút lượng lớn người hâm mộ và tạo dựng danh tiếng.
Những năm gần đây, đạo diễn Tề chỉ đạo phim điện ảnh và đã lâu không làm phim truyền hình. Lần này ông nhận chuyển thể *Tiên Duyên* khiến cả giới nghệ sĩ náo nức, nhiều người chen lấn để được thử vai.
Nhưng đạo diễn Tề luôn đích thân tuyển chọn, dù là vai chính hay vai phụ, hơn nữa không nhận tài trợ hay can thiệp.
"Việc tuyển vai *Tiên Duyên* có liên quan gì đến anh?" Bạch thượng thần không hề động lòng.
"Chiều qua, trợ lý của đạo diễn Tề liên lạc với em, muốn anh đi thử vai," mắt Giang Hân Nam lấp lánh, giọng nói run rẩy vì phấn khích.
"Hơn nữa là vai nam phụ thứ ba, Yêu hoàng Ngọc Ngô Ấp."
Khi vừa mới nghe tin, cô đã không tin nổi vào tai mình, sau khi xác nhận thông tin, lập tức đặt vé quay về ngay trong đêm.
So với sự phấn khích của Giang Hân Nam, Bạch Kỳ lại rất bình thản.
"Sao lại tìm đến anh?" Có điều gì bất thường ở đây.
"Vai Ngọc Ngô Ấp vốn đã được định cho Trần Nguyên Bác đóng," Giang Hân Nam giải thích.
Khi nhắc đến Trần Nguyên Bác, Giang Hân Nam nhìn Bạch Kỳ một cái, thấy anh không biểu lộ gì mới yên tâm.
"Nhưng không biết hắn đã đắc tội với ai, bị đánh ngay tại khu dân cư mình sống, phải nghỉ mấy tháng, vì vậy vai diễn này cần tìm diễn viên mới."
"..."
Quả là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
"Nhưng đáng ra cũng không đến lượt anh chứ."
Danh tiếng của anh không tốt, diễn xuất cũng không xuất sắc, chẳng lẽ đạo diễn Tề không nhìn thấy?
Giang Hân Nam cũng không biết tại sao, bản thân cô vẫn như đang nằm mơ.
"Dù sao cũng chỉ là thử vai, thành công hay không cũng phải thử một lần chứ?"
Giang Hân Nam cũng không biết nhiều thông tin, mà Bạch thượng thần cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cứ đợi nước đến đâu đắp đập đến đấy.
"Hôm nay thử vai?" Bạch Kỳ hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hân Nam gật đầu.
"Anh vào phòng thay đồ."
Bạch Kỳ chỉnh tề rồi xuống tầng mua một cái bánh tráng cuốn, mang theo Giang Hân Nam và Hắc Thất ra khỏi nhà.
Khi hai ngươi cùng chú chó đến địa điểm thử vai, đã có rất nhiều người đến thử vai rồi. Trong tòa nhà không được mang thú cưng vào nên Bạch Kỳ mua một ít đồ ăn vặt cho Hắc Thất chờ bên ngoài.
Địa điểm thử vai nằm ở tầng 14, hành lang chật kín người, toàn là trai xinh gái đẹp, rất thu hút.
Buổi thử vai của *Tiên Duyên* đã diễn ra được một tháng, các vai chính đều đã có, chỉ còn vai phụ. Nhưng sự cố của Trần Nguyên Bác khiến vai yêu hoàng trống chỗ, vì vậy hôm nay đa phần người đến đây đều nhắm đến vai Ngọc Cô Nghị.
Bạch Kỳ đến, ngồi im lặng ở một góc khuất.
Hôm nay anh vẫn mặc đồ giản dị, đội mũ, sạch sẽ và gọn gàng, vì vậy không ai nhận ra anh là 'Thường Hoa' lắm tai tiếng.
Khác với sự căng thẳng của mọi người xung quanh, Bạch Kỳ lại có vẻ quá đỗi bình tĩnh.
Bạch Kỳ không quá đam mê diễn xuất, chỉ có chút hứng thú với những điều mới, hơn nữa mục tiêu của anh vốn không phải là trở thành sao hạng A.
Trong phòng thử vai.
Người này ra, người kia vào, có người vui mừng, có người thất vọng, nhưng phần lớn đều căng thẳng.
Bạch Kỳ ngồi dựa tường, chợp mắt, đêm qua ngủ muộn, sáng nay lại bị Giang Hân Nam đánh thức sớm, bây giờ anh chỉ muốn trở về chiếc giường ấm áp ở nhà.
Ba tiếng sau.
Cửa phòng thử vai mở, một người gọi lớn, "Số 122, Thường Hoa."
"..."
Căn phòng vốn ồn ào bỗng nhiên im lặng.
Thường Hoa?
Thường Hoa nào?
Có phải là Thường Hoa nổi tiếng vì những tin đồn đồng tính trên mạng không?
Giữa ánh mắt của mọi người, Bạch Kỳ mở mắt, đứng dậy, bình thản bước vào phòng thử vai.
Trong phòng thử vai, đạo diễn Tề, phó đạo diễn và những người khác ngồi thành một hàng, nói chuyện với nhau, chỉ liếc mắt một cái khi Bạch Kỳ bước vào.
Bọn họ đã nghe về Bạch Kỳ, dù là không phải là những điều tốt đẹp.
Nhìn thanh niên ôn hòa bước vào, đạo diễn Tề khẽ nhíu mày.
Ban đầu, Trần Nguyên Bác đóng vai Yêu hoàng, ông không thích lắm nhưng cũng không phản đối, Trần Nguyên Bác thể hiện vai diễn này ở mức ổn định.
Sau khi Trần Nguyên Bác gặp sự cố, khi đang đau đầu tìm diễn viên thay thế, ông tình cờ thấy cháu gái mình xem video.
Trong video, chàng trai trẻ hạ gục một nhóm côn đồ, cười một cách bí hiểm và sắc sảo, lúc đó tim ông bỗng đập mạnh, trong đầu chỉ có một câu: "Ngọc Ngô Ấp sống dậy rồi."
Đạo diễn Tề thề thốt rằng mình thực sự không phải là kẻ biến thái, nhưng ông không thể kiềm chế nổi việc liên tục xem đi xem lại video, phân tích từng biểu cảm và ánh mắt của chàng trai, đôi mắt đầy phấn khích thậm chí còn ánh lên màu xanh lá.
Tối hôm đó, ông tìm hiểu thông tin về cậu thanh niên, nhưng như thể một chậu nước lạnh đổ ập lên đầu.
Ông đã ở trong giới giải trí mấy chục năm, và mặc dù hiểu rằng thị phi trong giới không thể chỉ dựa vào một câu nói mà giải thích được, nhưng ông vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Giống như nhặt được một viên ngọc quý, nhưng khi định bỏ vào túi lại phát hiện nó đầy vết bẩn không thể lau sạch.
Ông lại xem vài đoạn diễn xuất trước đây của cậu ta, càng xem lại càng thất vọng.
Đạo diễn Tề trằn trọc cả đêm không ngủ, cuối cùng vẫn quyết định cho chàng trai một cơ hội thử vai. Song khi thấy chàng trai trẻ lịch thiệp đứng trước mặt, ông lại bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định của mình có phải chỉ là tốn thời gian hay không.
"Mười phút," đạo diễn Tề không nói thêm lời thừa, đưa cho Bạch Kỳ một tờ giấy đã hơi nhăn, trên đó là một đoạn kịch bản.
Nội dung là cuộc đối đầu giữa Ngọc Ngô Ấp lẻn vào tiên môn học nghệ, sau đó bị nam 2 phát hiện bí mật rồi đánh nhau.
"Vai này khá hợp với anh, chẳng phải anh từng là yêu tu sao?" Bên ngoài tòa nhà, Hắc Thất đang nhấm nháp đồ ăn vặt, nói chuyện qua ý thức với Bạch Kỳ.
"Chỉ là kẻ hèn Yêu hoàng thôi mà." Bạch thượng thần khinh bỉ.
"Khi mà bản thượng thần còn giẫm đạp Yêu vương dưới chân, ngươi còn đang trên dây chuyền sản xuất cơ mà."
"... Ai mà chẳng biết khoác lác?" Hắc Thất không tin.
"Sao ta phải lừa ngươi chứ?"
Dù lời của Bạch Kỳ không sai, nhưng cũng có phần hơi cường điệu.
Ngày ấy, sau khi dục hỏa trùng sinh trở về, Bạch Kỳ đã đồ sát cả xà tộc, chọc giận cả yêu giới và bị truy sát khắp nơi. Khi đó, y còn chưa phi thăng, tu vi không cao như hiện tại. Cuối cùng, tuy y đã thắng cuộc chiến với Yêu vương, nhưng đó là một chiến thắng khó khăn, y cũng phải chịu mình đầy thương tích.
Sau khi đã nghiên cứu cốt truyện kỹ lưỡng, mười phút sau, Bạch Kỳ trả lại kịch bản, "Xong rồi."
Anh vẫn bình thản, đối lập hẳn với nét kiêu ngạo và bất trị của nam phụ trong kịch bản. Mọi người trong phòng đều thấy khí chất của anh phù hợp hơn với nam chính – người thanh tao, ôn hòa như ngọc.
"Cậu." Đạo diễn Tề chỉ vào trợ lý bên cạnh, "Đọc lời thoại với cậu ấy."
Lời của đạo diễn Tề khiến mọi người nhìn Bạch Kỳ với ánh mắt khác lạ. Họ không hiểu, một ngôi sao nhỏ bị công ty bỏ rơi có gì đáng để đạo diễn Tề đặc biệt quan tâm.
Trợ lý nghe lời tiến lên, anh diễn không giỏi, nhưng đọc lời thoại thì vẫn ổn.
Bạch thượng thần vận động một chút, rồi chậm rãi bước về phía trợ lý, quanh người dần tỏa ra một khí thế khác biệt.
Trợ lý mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, đã bị chàng trai bất ngờ túm lấy cổ áo, xoay tròn rồi ép xuống đất. Một "thanh kiếm" kề sát mặt anh ta, tiếng kiếm "vù vù" khiến màng nhĩ anh đau nhói.
Lời thoại của trợ lý nghẹn lại nơi cổ họng.
Sau một lúc, Bạch Kỳ cúi xuống gần "thiếu niên," khóe môi nhếch lên một nụ cười, ánh mắt đen tối, đầy hiểm ác khó đoán.
"Thiếu niên, ngươi có biết rằng chỉ có lời hứa của kẻ đã chết mới là đáng tin nhất."
Lưỡi "kiếm" nghiêng đi, để lại một vệt "máu" trên mặt "thiếu niên."
Bên ngoài có người gõ cửa.
Bạch Kỳ đứng dậy mở cửa, là "Đỗ Anh Nhi."
"Ta và Sâm sư huynh đang luyện kiếm cho cuộc thi ngày mai."
Chàng thanh niên cười rạng rỡ, như ánh nắng chiếu xuống, sự rực rỡ của anh dường như hơn cả ánh sáng mặt trời.
"Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên ra tay quá nặng khiến huynh ấy bị thương."
Bạch Kỳ đứng sau "thiếu nữ," nở nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ không biết lo âu, nhưng lại thì thầm không thành tiếng với người nằm dưới đất, khiến người kia lạnh toát cả người.
"Không nghe lời là ta giết ngươi đó."
"Đạo diễn, tôi xong rồi." Bạch Kỳ lập tức đổi sắc mặt, trở lại với nụ cười hiền hòa.
Trợ lý nằm trên đất một lúc lâu mới hoàn hồn, khi đứng dậy chân còn run rẩy, vừa rồi hắn thật sự tưởng mình sẽ bị giết.
Sống trong một xã hội hòa bình, trợ lý không biết rằng có một loại uy áp gọi là... sát khí.
"Không tệ." Đạo diễn Tề lên tiếng đầu tiên, biểu cảm vẫn điềm đạm.
Nhưng đôi chân dưới bàn không ngừng rung, nếu có ai hiểu ông ở đây, chắc chắn sẽ biết rằng ông đang rất phấn khích, phấn khích đến mức muốn đập bàn và hét lên: "Chính là cậu đấy, chàng trai trẻ!"
"Diễn xuất của cậu không tệ đấy, cậu chắc cũng vào nghề được một thời gian rồi nhỉ? Sao mãi vẫn không nổi tiếng?" Phó đạo diễn hỏi.
"Không nổi tiếng sao?" Bạch Kỳ ngạc nhiên, "Tôi ba ngày lại lên hot search một lần, chắc ít người không biết đến tôi lắm. Tôi tưởng mình cũng khá nổi đấy chứ?"
"..." Mọi người đều im lặng.
Ừ thì... nổi tiếng, nhưng là nổi tiếng kiểu "đen" thôi.
"Cậu cũng nhìn thoáng nhỉ," đạo diễn Tề nói.
"Tôi giữ tâm lý bình thường thôi. Dù sao họ cũng không làm gì được tôi, sống trong một xã hội pháp trị mà, mọi người đều là công dân tuân thủ pháp luật." Bạch thượng thần mỉm cười.
Mọi người lại không nói gì.
Hắc Thất cười khẩy, "Hừ, đúng là đồ diễn kịch!"
Đạo diễn Tề nhìn Bạch Kỳ, ông không rõ chàng trai trẻ này có đang diễn không.
Nếu đang diễn, thì kỹ năng diễn xuất thật sự ấn tượng.
Nếu không, thì tâm thái này... thật đáng bực mình.
"Về chờ thông báo nhé." Đạo diễn Tề nói và cho phép anh rời đi.
Bạch Kỳ bước ra khỏi phòng thử vai, và lập tức nhận được những ánh mắt dồn dập từ xung quanh.
Chế giễu, khinh thường, miệt thị, lạnh nhạt...
Tóm lại là chẳng có ai có thiện ý cả.
"Đen đến mức thành cặn bã rồi mà không tìm chỗ nào mà nấp, còn ra đây làm người ta ghê tởm," có người cười nhạo.
Bạch Kỳ dừng lại, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua từng người rồi khẽ nhếch môi cười.
"Không ra đây gây họa cho các người, lòng này thấy áy náy."
"..." Mọi người.
Quá kiêu ngạo!! Đúng là đáng ăn đòn! Không sợ bị đánh sao??
"Ba ơi, cứu con——"
Trong đầu vang lên tiếng kêu cứu của Hắc Thất.
Bạch Kỳ khựng lại, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, khí thế sắc bén bất ngờ khiến những kẻ định gây sự xung quanh phải im bặt.
Không thèm để ý đến mọi người nữa, Bạch Kỳ quay người rảo bước rời đi nhanh chóng.
"Ta xuống ngay đây, con đang ở đâu?"
"Dưới lầu."
"Ở yên đấy đợi bản thượng thần!!"
Kẻ nào dám động đến con trai của bản thượng thần!
Chán sống rồi hả!?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top