Chương 19:

Sau khi Bạch Kỳ vào kinh, y dùng số bạc còn lại để thuê một chỗ ở, ngày hôm sau dạo quanh một vòng trong thành phố, rồi tìm một công việc kể chuyện ở một trà lâu.

Vì dáng vẻ của Bạch thần thần vừa "nho nhã", vừa "yếu đuối như liễu trong gió", không làm nổi việc nặng, cũng chẳng giỏi võ công, chỉ có thể làm công việc liên quan đến văn chương.

Khác với những người kể chuyện bình thường, người khác kể về bát quái cổ kim, phong lưu giang hồ, còn Bạch thượng thần lại kể về ma quỷ, thần ma và con người Phật.

Dù nói rằng "Người không nói về quái lực loạn thần", nhưng mỗi lần Bạch thượng thần lên sân khấu đều thu hút được rất đông khán giả.

Lý do là vì những gì người khác kể đều là hư cấu, nhưng những câu chuyện mà y kể lại là thật.

Người kể chuyện khéo léo, tình tiết lên xuống hồi hộp, nhân vật sống động, tạo nên một cảm giác rất chân thực.

Rất nhanh, cả kinh thành đều biết đến trà lâu Khánh Nhã mới thuê một tiên sinh kể chuyện, không chỉ ngoại hình tuấn tú, mà còn kể những câu chuyện huyền bí vô cùng hấp dẫn.

Nói đến Thư Dự.

Ngay khi Bạch Kỳ vừa ở lại trà lâu, Thư Dự đã đến tìm, bịa ra một cái cớ vụng về để cùng Bạch thượng thần "thuê chung", ở lại kinh thành.

Mỗi lần Bạch Kỳ lên sân khấu, Thư Dự đều đến cổ vũ, hào phóng tặng thưởng, chỉ thiếu dán lên mặt ba chữ "Thần Tài".

"Diễn trò gì vậy? Không nhận nhau nữa à?" Mỗi ngày hai người họ diễn màn "huynh hữu đệ cung" khiến Hắc Thất không khỏi cảm thấy đau răng.

Bạch Kỳ mỉm cười, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa sự bao dung: "Cứ để hắn như vậy đi."

"??"

"Không quen biết thì hắn càng tự tại, nếu nhận nhau, lại làm hắn thấy bất an lo lắng."

Sự "dịu dàng" đặc biệt mà Bạch thượng thần dành cho Bàng Xu khiến Hắc Thất không khỏi ghen tị, "Vậy anh định diễn với hắn đến bao giờ?"

"Còn phải xem hắn kiên trì được bao lâu."

Lời nói vô tình của Bạch Kỳ và Hắc Thất không ngờ rằng, Thư Dự đã kiên trì suốt hơn hai năm.

Hai năm sau.

Vương triều Đại Nguỵ, thiên hạ thống nhất, vua sáng tôi trung, chính sự thông suốt, nhân dân ấm no, xã hội phồn thịnh.

Khoa cử chia thành văn cử và võ cử, ba năm một lần, chọn ra hiền thần và dũng tướng cho Đại Ngụy, là một sự kiện trọng đại.

Mỗi kỳ khoa cử, hoàng đế Đại Ngụy đều tự mình giám sát, kẻ nào gian lận, cả chín họ đều chịu tội, ba đời bị họa, lấy hình phạt nghiêm khắc để răn đe kẻ có ý đồ xấu.

Sau khi kết thúc kỳ thi đình, trạng nguyên mới mặc áo gấm đỏ, ngực đeo hoa đỏ, cưỡi ngựa trắng cùng bảng nhãn, thám hoa dạo quanh kinh thành.

Phía trước có người đánh trống khai đường, phía sau có quan binh hộ tống, dân chúng trong kinh thành tụ tập hai bên đường, truyền tai nhau về sự tích của trạng nguyên mới.

Tân trạng nguyên Chung Ngọc Hoàn, hai năm trước vào kinh, đến mùa thu năm sau đã đạt giải nguyên của kỳ thi hương.

Tháng ba năm sau, trong kỳ thi hội, một lần nữa đạt thủ khoa.

Tháng tư cùng năm, trong kỳ thi đình, yết kiến vua, Chung trạng nguyên khiến hoàng đế vui mừng, đỗ thủ khoa trạng nguyên.

Một thư sinh xuất thân từ nơi hẻo lánh, liên tiếp đỗ ba lần đầu, có thể nói là chưa từng có người nào trước đó, người ta đều nói rằng: Cá chép đã nhảy qua Long Môn, thoát xác phàm trần.

Trà lâu Khánh Nhã, nơi y từng làm việc cũng từ đó có một cái tên mới – Tam Nguyên Trạng Nguyên Lâu, danh tiếng vang xa, thu hút vô số văn nhân nhã sĩ đến tụ hội.

Trước cửa sổ của trà lâu, Bàng Xu ngắm nhìn chàng thanh niên khí phách hăng hái đang cưỡi ngựa trắng,, trong lòng như nuốt phải nửa cân hoàng liên.

Nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Bàng Xu, Bạch Kỳ ngước nhìn và mỉm cười với hắn.

Bàng Xu cũng muốn mỉm cười đáp lại, nhưng dù cố gắng nhếch môi, cũng không thể cười nổi.

Bạch Kỳ đã đỗ trạng nguyên, lại liên tiếp ba lần thủ khoa, tương lai vốn là vô hạn, nhưng y lại từ chối việc được hoàng đế giữ lại triều đình mà xin phép trở về huyện Thanh Quận.

Lý do là thôn Hòe Dương là quê hương nuôi dưỡng y, nay y đỗ đạt, muốn trở về làm quan phục vụ cho nhân dân huyện Thanh Quận.

Lời nói danh chính ngôn thuận này đã khiến hoàng đế cảm động vì lòng "hiếu và nhân" của y nên đã đồng ý, thậm chí còn ban bút đề bốn chữ "Trung Nghĩa Nhân Đức" tặng cho y.

Trước khi về quê, Bạch Kỳ trở về chỗ ở gặp Thư Dự.

"Thư Dự đại ca nếu không có nơi nào để đi, hay là đi cùng tiểu đệ về huyện Thanh Quận?" Bạch Kỳ hỏi.

"...Không đâu." Thư Dự buồn bã từ chối.

"Thư Dự đại ca định ở lại kinh thành sao?"

"Ta vốn là người giang hồ, con đường sau này đương nhiên cũng là giang hồ." Thư Dự nhìn sâu vào mắt Bạch Kỳ.

"Quan trường khác với dân thường, quy củ nhiều, trói buộc cũng nhiều, sau này đệ phải cẩn thận, tự bảo vệ mình."

Bạch Kỳ giả vờ như không hiểu tình cảm trong mắt Thư Dự, vẫn mang vẻ ngây thơ hỏi, "Nếu có một ngày đệ gặp nguy hiểm, Thư Dự đại ca có cứu đệ không?"

Thư Dự nhìn Bạch Kỳ thật lâu, đột nhiên ôm chầm lấy y.

"Nguyện dâng cả mạng sống của ta, chỉ mong bảo vệ Ngọc Hoàn cả đời bình an vô ưu."

(bản edit này chỉ được đăng tại wattpad @monn5tuoi)

Khi vào kinh, Bạch Kỳ chỉ có một cái hành lý, mặc quần áo thô sơ, vượt núi trèo đèo, ăn gió nằm sương, suốt đường đi không ai nhận ra.

Nhưng hai năm sau, trên đường trở về quê. Y mặc áo gấm, đầu đội mũ ngọc, trước sau có vệ sĩ bảo vệ, đi đến đâu có người dân, đều có người kéo đến xem Tam Nguyên trạng nguyên.

Chỉ mất một tháng để về quê, huyện Thanh Quận mở cổng lớn, dân làng xung quanh đều kéo đến, đứng bên đường muốn nhìn thấy dung mạo thật của trạng nguyên.

"Chung đại nhân." Đoạn Mẫn, tri huyện cũ của huyện Thanh Quận, ra đón tiếp.

Khi Bạch Kỳ xin phép trở về làm quan tại huyện Thanh Quận, đã nhắc đến Đoạn Mẫn với hoàng đế, nhờ đó Đoạn Mẫn được thăng hai cấp và điều chuyển đi nơi khác.

Đoạn Mẫn vô cùng cảm thán, ông ta không ngờ rằng, chàng trai trẻ mình từng coi thường hai năm trước, nay đã vượt qua Long Môn, trở thành Tam Nguyên trạng nguyên.

Nếu biết trước, năm xưa ông ta đã nợ y vài ân tình, hoặc gả con gái cho y thì Tố Ngôn đã không phải gả cho một kẻ thô bạo trong giang hồ.

Thời gian và số phận, ngàn vàng khó mua chữ biết trước.

Trên đường về huyện nha, Bạch Kỳ nhìn thấy một người quen, là thanh mai trúc mã của nguyên thân - Hứa Hương Hà.

Nàng cùng phu quân là Triệu Phụng đứng trong đám đông, trên tay bế đứa con tầm một tuổi, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt tuy vẫn còn chút vấn vương, nhưng đã không còn tình yêu năm xưa.

Bạch Kỳ nghỉ ngơi một ngày tại huyện nha, sau đó bắt đầu bàn giao công việc với Đoạn Mẫn.

Vì Đoạn Mẫn được điều chuyển đi, ông đã tặng nhà và một số nô bộc cho Bạch Kỳ, vừa là bán ân tình, vừa là để cảm ơn y đã nói tốt về mình trước hoàng đế.

Thực ra Đoạn Mẫn không hiểu nổi Bạch Kỳ, y là Tam Nguyên trạng nguyên, tương lai vô hạn, vậy mà không ở lại kinh thành mà lại trở về huyện Thanh Quận hẻo lánh, đúng là đầu óc có vấn đề.

"Huyện Thanh Quận là huyện vừa, dân số chưa tới ngàn hộ, công việc cũng không nhiều." Đoạn Mẫn nói.

"Tân quan nhậm chức thường gõ mấy tiếng chuông trấn dân để răn đe người dưới, Chung đại nhân cũng sẽ gõ một tiếng chứ?"

Bạch Kỳ đang lật xem hồ sơ, nghe vậy liền mỉm cười, "Đã là thông lệ, bản quan đương nhiên phải theo, thuận theo dòng."

"Vậy tiếng chuông trấn dân này, Chung đại nhân định gõ thế nào?" Đoạn Mẫn hỏi.

"Chát!" Bạch Kỳ đóng sập quyển hồ sơ lại, đôi mắt nheo lại dưới ánh sáng chói, che giấu tia sắc bén bên trong.

"Tiêu diệt bọn thổ phỉ!"

"!!" Đoạn Mẫn.

Nói là làm, Bạch thượng thần không để tâm đến mọi lời khuyên can của Đoạn Mẫn, một tuần sau đã dẫn quân lên núi, bao vây cổng trại của trại Bách Mục.

Đoạn Mẫn tuyệt vọng, đúng là tuổi trẻ không biết sợ hổ. Nếu việc tiêu diệt thổ phỉ dễ dàng như thế, ông đã không phải dây dưa với chúng lâu đến vậy mà vẫn chưa giải quyết được.

Chưa kể, y vốn là người "ăn cỏ", lại đi cắn khúc xương cứng nhất, trại Bách Mục chính là đầu não của đám sơn phỉ.

Không nỡ nhìn thấy cảnh thảm hại của Bạch Kỳ sau trận chiến, Đoạn Mẫn nhanh chóng thu dọn hành lý và rút lui dứt khoát.

Bên ngoài trại cướp, hai phe quân và cướp đang trong thế đối đầu căng thẳng.

Trước đây, đám thổ phỉ ở trại Bách Mục từng bắt cóc "Chung Ngọc Hoàn" lên núi và làm nhục y. Khi biết đã đỗ đầu và quay lại làm quan, chúng đã lường trước ngày này sẽ đến nên đã chuẩn bị từ lâu.

Khi trận chiến sắp bắt đầu, cổng trại mở ra, Bàng Xu xuất hiện.

Sau hơn một tháng không gặp, cảnh vật thay đổi, lòng người cũng thay đổi, trong lòng Bàng Xu nặng trĩu, cảm giác chua xót khó tả.

"Ngươi rút quân đi, ta sẽ tự nguyện đầu hàng." Bàng Xu nói.

Hắn không muốn đối đầu bằng gươm giáo với người ấy, nhưng cũng không muốn để các huynh đệ trong trại phải gánh chịu tai họa vô cớ này.

Thấy Bạch Kỳ im lặng, Bàng Xu lại nói thêm, "Ngươi chắc cũng hiểu, nếu thật sự đánh nhau, ngươi sẽ chẳng được lợi gì."

Đám thổ phỉ trong trại Bách Mục đều là những kẻ có võ công cao cường, quân lính của Bạch Kỳ không phải đối thủ của chúng.

"Được thôi." Bạch Kỳ "nghiêm túc" phân tích lợi hại rồi đồng ý rút quân.

"Xu ca!!" Đám cướp trong trại kêu lên hoảng hốt.

Nhưng Bàng Xu không quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạch Kỳ, từng bước từng bước tiến tới.

Vì người ấy, dù có bước vào địa ngục, hắn cũng cam lòng.

Bàng Xu tự nguyện đầu hàng, Bạch Kỳ cũng phối hợp rút quân khỏi núi Sào Tử, hai bên tạm thời giữ yên bình.

Trong đại lao của nha môn huyện Thanh Quận.

Bàng Xu bị giam giữ trên một giá gỗ, xung quanh bày đủ các loại dụng cụ tra tấn, nếu là kẻ nhát gan thì có lẽ đã sợ đến vỡ mật.

Bạch Kỳ bước vào, cho lui tất cả nha dịch xung quanh, chỉ còn lại y và Bàng Xu.

Bạch Kỳ đi dạo giữa các dụng cụ tra tấn, ung dung như thể đang dạo bước trong hoa viên nhà mình, trên gương mặt mang nụ cười đẹp nhưng đầy nguy hiểm.

Bàng Xu nhìn Bạch Kỳ bằng đôi mắt khao khát, "Ngươi có hận ta không?"

"Hửm?" Bạch Thượng thần không hiểu, nhìn Phùng Xu.

"Hận ta vì đã bắt ngươi lên núi, buộc ngươi phải chịu nhục dưới thân một gã đàn ông."

Bạch Kỳ mỉm cười nhạt, cầm lấy chiếc roi trên bàn, mắt đối mắt với Bàng Xu rồi vung roi xuống.

Khí thế có vẻ dữ dội, nhưng với lực mà Bạch thượng thần cố tình kiềm chế, có lẽ đến da cũng chẳng bị tổn thương.

"Ngươi nghĩ sao?" Bạch Kỳ tao nhã hỏi ngược lại.

"..." Bàng Xu im lặng, đôi mắt từ từ trở nên u ám.

Bạch Kỳ rút cây sắt nung từ chậu than ra, đi qua đi lại trước mặt Bàng Xu. Cây sắt đỏ rực khiến khuôn mặt Bàng Xu cảm thấy nóng rát.

"Ta rất giận." Bạch Kỳ lạnh lùng nói.

Bàng Xu nhắm mắt lại, hắn không sợ bị tra tấn, nhưng lại sợ nhìn thấy vẻ khinh bỉ và mỉa mai trên khuôn mặt của Bạch Kỳ.

Khi hắn đang chờ cây sắt nung giáng xuống, Bạch Kỳ lại ném bỏ dụng cụ tra tấn, một tay kéo cổ rồi cắn lên môi hắn.

"!!!" Bàng Xu bất ngờ mở mắt, cả người đờ đẫn nhìn Bạch Kỳ.

Sau nụ hôn, Bạch Kỳ nắm lấy cổ áo của Bàng Xu, mặt lạnh lùng chất vấn: "Bổn quan đã chờ ngươi bảy ngày, ngày nào cũng để cửa sổ mở, nhưng không thấy ngươi đến 'trộm hương cướp ngọc'. Ngươi không phải là thổ phỉ sao!?"

"..." Bản trại chủ hơi hoang mang, em để ta từ từ, để ta nghĩ kỹ lại.

"Nếu bổn quan không lên núi tiêu diệt thổ phỉ, ngươi định cả đời này không gặp lại ta sao?"

"Không đâu!! Sao ta nỡ được chứ?" Bàng Xu buột miệng nói.

Đầu óc Bàng Xu bắt đầu choáng váng, sự thay đổi bất ngờ này đã khiến hắn bị kích động.

"Ngọc Hoàn, em..... em có ý gì vậy?"

"Xì——" Cây sắt nung được Bạch Kỳ ấn xuống cây cột gỗ giữa hai chân Bàng Xu.

"!!" Bàng Xu.

Bạch Kỳ mỉm cười, vẻ nho nhã, phong độ của một quân tử: "Sau này nếu ngươi không hiểu được ý của bổn quan nữa, hừ hừ~"

Bàng Xu căng thẳng, nuốt nước bọt: "Em... em thích ta sao?"

Bạch Kỳ bóp cằm Bàng Xu, ngón tay chà sát mạnh lên môi hắn: "Ngươi cứ ở trong ngục mà suy ngẫm một thời gian đi."

Bạch Kỳ rời đi một cách thoải mái, để lại Bàng Xu cười ngớ ngẩn một mình.

Khi các nha dịch bước vào sau đó, thấy Bàng Xu cười như một kẻ ngốc, tất cả đều trố mắt nhìn.

"Ngài ấy đã khiến người ta phát điên rồi sao?"

"Ngầu thật đấy, đại nhân của ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top