Chương 27.2

  Tác giả : Đông Thi Nương

Edit : J

Phương Triều Chu bị ôm ngang,  nhìn qua Lê Châu có vẻ tuổi còn nhỏ, cơ thể cũng không cao nhưng sức lực lại rất lớn, lúc hắn bế Phương Triều Chu không nhìn ra chút cố sức nào.

Hắn ôm Phương Triều Chu xuống giường, lúc này trên mặt đất xuất hiện thêm một cái động lót thềm đá. Liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.

Lê Châu trực tiếp đi vào, hắn giơ tay ấn chỗ nào đó trên tường vài cái, cửa cơ quan đóng lại.

Con đường thiếu ánh sáng càng trở nên tối tăm, hai bên vách tường chỉ có dạ minh châu, mà xa xa mới khảm một viên.

“Ngươi mau nhắm mắt, không được trộm nhớ ám đạo của Ảm Hồn Môn.” ngữ khí Lê Châu nghiêm túc.

Phương Triều Chu nghe lời làm theo, nhưng rất nhanh không nhịn được trợn mắt, “Từ từ, đầu của ta!”

Y thật sự rất nghe lời nhưng ám đạo này vô cùng hẹp, cũng không cao, đi được một lúc, đầu liền đụng vào vách đá vài cái, đau đến mức hút khí lạnh.

Lê Châu nhìn Phương Triều Chu mở mắt ra, lớn tiếng: “Ngươi mau nhắm mắt lại, nếu không ta liền giết ngươi!”

Con đường này nối thẳng từ dưới chân núi đến tẩm cư của cha hắn, nếu bị người Thiên Thủy Tông phát hiện chẳng phải cha hắn bị giết thực dễ dàng? Sau đó hắn sẽ trở thành cô nhi ư? Cha mình tuy rằng chẳng ra gì, nhưng dù sao vẫn che chở bản thân, nếu cha hắn chết hắn sẽ vô cùng thảm.

Phương Triều Chu không muốn, “Lại nhắm mắt, đầu ta bị đâm rớt rồi, ngươi có thể chiếu cố cơ thể tương đối cao của ta một chút được không?”

Lê Châu lập tức phản bác: “Sao ngươi không dựa đầu vào ta? Ngươi duỗi đầu thẳng như vậy, xứng đáng bị đau. Phương Triều Chu, ngươi không nhắm mắt, ta động thủ thật đó, không cùng ngươi nói giỡn nữa, dù sao hiện tại ngươi đánh không lại ta.”

Phương Triều Chu nghe vậy, chỉ có thể im lặng thuận theo, y cao hơn Lê Châu rất nhiều, vậy mà phải cố sức dán vào ngực đối phương, thập phần nghẹn khuất.

Tại sao trong nguyên tác Lê Châu được coi là tình địch mạnh nhất vậy??

Chú lùn công có ưu điểm gì?

Đem đầu dựa vào vai Lê Châu, cuối cùng không bị cụng đầu nữa, y cũng không biết Lê Châu đi bao lâu, dọc đường đi, một tiếng thở dốc Lê Châu cũng chưa phát ra, hô hấp vững vàng không nói, Phương Triều Chu còn nghe thấy tiểu ma đầu hát nhỏ.

( Thật ra ở đây là ' hừ thành tiểu khúc ' nma tôy khum bíc miêu tả thews nào 😂)

Không biết là bài gì, hắn hát rất hăng say.

Có vẻ Tiểu ma đầu rất cao hứng khi có thể đến Thiên Thủy Tông.

Cũng đúng, gặp người trong lòng sao lại không vui cho được.

Cuối cùng y cũng thấy Lê Châu ngừng lại.

Tiếp theo có thứ gì được thong thả mở ra, âm thanh xuất hiện, còn cảm giác được gió lạnh thổi trên mặt.

“Hiện tại chưa được mở mắt, chưa có hoàn toàn đi ra ngoài đâu.” Phương Triều Chu nghe thấy Lê Châu nói như vậy, tất nhiên là phối hợp như cũ nhắm hai mắt.

Wattpad : 05Xxz

Lê Châu lại tiếp tục đi một đoạn đường, cuối cùng hắn cũng mở miệng.

“Mở mắt ra đi, chúng ta đến…… Cha?!”

Cơ thể Phương Triều Chu cứng đờ, y mở mắt chậm rãi quay đầu về phía trước liền thấy  Lê Nhất Diệp mặc một bộ đồ màu đen đứng đó. Lê Nhất Diệp cười như không cười mà nhìn bọn họ, thấy hai người đều ngốc lăng mới từ từ mở miệng.


“Đang chuẩn bị đi đâu?”

Lê Châu nhịn không được nuốt nước miếng, lần trước hắn bị cha xách cổ mang về Ảm Hồn Môn, còn bị ăn mấy roi.

“Cha, ta đưa y về nhà.” Lê Châu nhỏ giọng nói.

Lê Nhất Diệp Ah một tiếng, “Đưa y về nhà? Hiện tại y đã là người của Ảm Hồn Môn, ngươi còn đưa y đi đâu?”

Cặp mắt mèo của Lê Châu cặp xoay chuyển, đột nhiên bất an trong mắt biến mất, ngữ khí linh hoạt có khí phách, “Cha, kỳ thật ta có chuyện vẫn chưa nói cho ngươi.”

“Nói đi.” Lê Nhất Diệp nghe được lời này, ngữ khí hẵng còn ôn hòa.

“Kỳ thật ta cùng Triều Chu Nhi đã sớm lưỡng tình tương duyệt.” Lê Châu nói làm Phương Triều Chu phát nghẹn, nhưng Lê Châu mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Phương Triều Chu, miệng nhỏ nói một lèo, “Cha, nếu ngươi phải xuống tay với Triều Chu Nhi , chính là xuống tay với con dâu chính mình, trên đời nào có cha chồng như ngươi ?”

Lê Nhất Diệp nhướng mày, “Các ngươi lưỡng tình tương duyệt? Chuyện khi nào?”

Lê Châu dừng một chút, mắt mèo lại xoay chuyển, “Chính là…… Chính là lúc trước ta chuồn ra tham gia cái quỷ gì đại hội tu chân ở Tương Liên Thành, Triều Chu Nhi nhất kiến chung tình với ta, khi ta cự tuyệt còn lì lợm la liếm, tự nhận danh hiệu, một ngụm gọi ca ca tốt, uống rượu xong ta nhất thời cầm giữ không được, liền cầm côn……”

Câu nói kế tiếp bị chặt đứt.

Phương Triều Chu duỗi tay bịt kín môi Lê Châu, dùng hết sức lực toàn thân che đến gắt gao, “Câm miệng! Đừng nói nữa!”

Lê Châu trừng mắt nhìn Phương Triều Chu, vẻ mặt “ Sao ngươi có thể không biết tốt xấu như vậy”.

Lê Nhất Diệp phát ra một tiếng cười nhạo, “Hắn đối với ngươi lì lợm la liếm, còn tự giải la thường, thậm chí còn biết ngươi thích người khác vẫn kêu ca ca? Lê Châu, ta không bức ngươi, cũng không phạt ngươi, hôm nay ta cho ngươi tự mình chọn, Phương Triều Chu với Tiết Đan Dung, ngươi chỉ có thể chọn một,  hôm nay ngươi chọn ai, đến lúc đó ta làm gì với người còn lại ngươi không được nhúng tay.”

Lê Châu trầm mặc, lúc lâu sau, hắn tránh khỏi tay Phương Triều Chu đang che môi mình, bước đến bên cạnh Lê Nhất Diệp ngoan ngoãn cười, “Cha, ta chỉ  mang mẹ kế đi ngắm gió chút thôi mà.”

Hắn đem Phương Triều Chu đẩy qua.

Từ lúc Lê Nhất Diệp bắt đầu hỏi  vấn đề kia, Phưong Triều Chu liền đoán được lựa chọn của  Lê Châu, nhưng nghe đến từ “Mẹ kế” từ mồm hắn, khóe miệng không chịu nổi run rẩy.

Lê Nhất Diệp không nhịn được cười, hắn bế người vào lòng, trêu ghẹo mà nói: “Hài tử đều đã kêu ngươi là mẹ kế, có phải ngươi nên làm chút chuyện không?”

Phương Triều Chu nghẹn khí, “Bé ngoan, rất hiếu thuận, về sau mẹ kế sinh cho ngươi vài đệ đệ chơi.”

231021
Chà, xyn lổi các baby vì ra chương muộn như này ;()))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top