Chương 99

Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)

"Cái gì?!"

Lí chính nghe xong lời này đôi mắt trừng lớn!

Bà tử kia đứng run run rẩy rẩy trước mặt lí chính, lời nói cũng không rõ ràng."Sau núi, cục đá trên núi, làm Hứa gia, Hứa gia, bị, bị đè lên!"

Tức phụ nhi Ngụy lão nhị nghe tin tức này liền thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể đứng không vững, Ngụy bà tử ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn, trong lòng cũng hoảng loạn, kia chính là ba mạng người!

"Còn thất thần cái gì! Mau cùng ta đi cứu người! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác!" Sắc mặt lí chính khó coi đến cực điểm, chưa nói đến chuyện hắn quản trong thôn để mấy người thiệt mạng, chính là sát thần Lý Trường Phong kia trở về, còn không biết có thể làm ra chuyện gì đâu!

"Ta cũng phải đi!"

Tức phụ nhi Ngụy lão nhị đứng thẳng thân thể nói.

"Ngươi đi cái gì mà đi! Trong bụng ngươi còn có một hài tử đó! Ta đi! Ngươi đợi ở đây cho ta!"

Ngụy bà tử sắn lại ống quần, cầm dù liền đi theo phía sau đám người lí chính, Tạ thẩm không ở trong thôn, nếu Hứa Thanh xảy ra chuyện gì Ngụy bà tử cũng cảm thấy băn khoăn, tại sao lại không thường xuyên đến nhìn một chút đây!

"Hài tử kia mới bước qua tuổi thứ hai, liền như vậy..., aizz." Lão nhân lưu lại trong thôn thở dài.

"Không chỉ có vậy, còn có hài tử chưa sinh ra, tạo nghiệt a."

Bà tử đang ôm hài tử đã chết trong lòng nhất thời cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng, nhà hắn nghèo, ngày thường hay tới Hứa gia mua chút đồ ăn ngon về ăn cơm, Hứa Thanh luôn lấy cho hắn rất nhiều, người tốt như vậy tại sao lại đi.

Lí chính bọn họ còn chưa tới Hứa gia đã nhìn thấy cảnh tượng kia, sợ là lành ít dữ nhiều.

Chỉ thấy mấy tảng đá lớn đều đè ở phía trên phòng ốc Hứa gia, khiến cho phòng ốc bị đè sập xuống mặt đất, còn có mấy cây đại thụ cũng ngã trái ngã phải đè ở phía trên, nếu người còn sống... mới là lạ!

Mọi người đứng ở Hứa gia một mảnh hỗn độn, bên tai vang lên tiếng sấm lớn, tiếng nước mưa xối xả, có vài người lau mặt, cũng không biết là nước mưa hay là nước mắt.

"Uông ô, ô ô ô......."

Một con chó có bộ lông đen bị nước mưa và bùn đất làm cho dơ bẩn bất kham đứng ở đỉnh núi đối diện Hứa gia, nhìn về hướng Hứa gia phát ra tiếng kêu than khóc, ở phía sau cách nó không xa là một con lừa đang vươn đầu lưỡi liếm móng trước, chân trước của nó đã bị gãy.

Tiếc rằng tiếng mưa rơi quá lớn, âm thanh của Tiểu Bảo không truyền đến được trong tai những người đang tìm kiếm người ở Hứa gia.

"Lí chính, tảng đá này quá lớn, lại đè đúng vào gian phòng ở..."

Ngụy bà tử nhìn qua, phòng ở kia hắn biết, là phòng Hứa Thanh và Lý Trường Phong ngủ! Trong lúc nhất thời hắn rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc trong lòng mình liền bật khóc.

Lí chính xoa xoa đôi mắt, nhìn tảng đá lớn trước mắt thật lâu, "Trở về đi."

"Lí chính! Ngươi xem! Ngươi xem!"

Một thôn dân hoảng sợ chỉ vào núi đá phía sau thôn, dù núi đá cách xa nơi này như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút lung lay sắp đổ!

"Mau! Mau! Hồi thôn! Hồi thôn!"

Lí chính vừa nhìn, lập tức gọi mọi người trở lại trong thôn.

Đám người lí chính mới vừa chạy đi không lâu, một con chó đen và một con lừa đi bước đi tập tễnh liền đi vào Hứa gia, ngồi xổm xuống vị trí gian phòng ngủ của Hứa Thanh hiện giờ đang bị tảng đá lớn đè phía trên.

"Uông! Uông ô! Gâu gâu gâu!"

Tức phụ nhi Ngụy lão nhị lúc này đang chờ kết quả lí chính bọn họ mang về, kết quả chỉ thấy đoàn người lí chính vội vã quay trở lại.

Tức phụ nhi Ngụy lão nhị chỉ nhìn thấy đôi mắt Ngụy bà tử sưng đỏ, hơn nữa trong đám người không có bóng dáng Hứa Thanh bọn họ, còn có cái gì không hiểu.

"Mẹ...", tức phụ nhi Ngụy lão nhị run rẩy kêu lên.

"Không còn cách nào, tảng đá lớn kia đè lên gian phòng ngày thường A Thanh ở, sợ là...," Ngụy bà tử có chút không đành lòng nói tiếp, vành mắt lại bắt đầu đỏ.

"Mau! Thu thập đồ đạc! Mọi người đi theo ta! Núi đá phía sau thôn sợ là sắp sập xuống rồi! Mau! Nếu muốn mạng sống liền chạy nhanh! Đừng thất thần nữa!"

Lí chính triệu tập thôn dân lớn tiếng nói, "Lão tổ tông chúng ta đã từng tránh thoát lũ lụt! Nơi đó địa thế cao! Hài tử cõng, lão nhân đỡ! Mười lăm phút sau chúng ta lập tức xuất phát!"

"Trời ạ!"

"Đi mau! Mau trở về lấy đồ đạc!"

"Đừng mang nhiều như vậy, không vác được! Mau!"

Trong lúc nhất thời mọi người đều bắt đầu hoảng loạn chạy về nhà, hoảng loạn thu thập đồ đạc.

Sau khi mọi người thu thập đồ đạc xong, liền theo lí chính rời đi, tay cầm dù, tay đỡ lão nhân, hài tử cõng trên lưng, mọi người đều quay đầu nhìn lại ngôi nhà của mình ở phía sau.

"Đi thôi."

Đoàn người lí chính rời đi không lâu sau, Tạ thẩm cùng Ngô gia vội vàng đánh xe trở vể thôn lấy đồ đạc, liền thấy được một thôn làng trống không.

"Đừng hoảng hốt! Ngươi xem đây là dấu vết lí chính lưu lại!" Ngô bà tử giữ chặt Tạ thẩm đang hoảng loạn.

Tạ thẩm nhìn qua, quả nhiên, đây là dấu hiệu đánh dấu đã có từ nhiều đời nay của thôn bọn họ, dùng để nhắc nhở thôn dân.

"Có lẽ lí chính sợ trong thôn không an toàn, cho nên đi địa phương khác tị nạn, ngươi xem, chỗ này có dấu chân!"

Tạ thẩm nhìn nhìn, trong lòng vẫn có chút không yên lòng, "Ta đến sau núi tìm A Thanh."

Tạ thẩm nói xong mới vừa đi được hai bước, hai người liền nghe thấy âm thanh thứ gì đó bắt đầu chảy xuống.

Ngô bà tử nghe âm thanh này liền giật mình lôi kéo Tạ thẩm, "Đi mau! Ngọn núi sau thôn sợ là sắp sụp!"

Hai người liền bước nhanh chạy đến cuối thôn, Ngô bà tử đánh xe lừa, vội vàng chạy tới trấn trên.

"Ta vẫn chưa nhìn thấy A Thanh!" Tạ thẩm ngồi trên xe không ngừng quay đầu nhìn lại.

"Đừng lo lắng! Lí chính nhất định sẽ gọi A Thanh đi cùng, đừng quên trong bụng hắn có hài tử, còn mang theo một hài tử, nếu như quên mất hắn, Lý Trường Phong trở về không tìm hắn liều mạng mới là lạ!"

Nghe Ngô bà tử nói xong, Tạ thẩm cũng cảm thấy có lý, sau khi xe đi được một đoạn đường, phía sau truyền đến tiếng va chạm mạnh như sấm sét, ngọn núi nhỏ phía sau thôn kia đổ sụp đè xuống trong thôn.

Con lừa bị hoảng nhấc móng trước lên, hất Tạ thẩm và Ngô bà tử ngã xuống đất, kinh hoảng chạy đi.

"Quay lại! Quay lại!"

Ngô bà tử giãy giụa đứng dậy, một thân bùn đất lầy lội gào thét về hướng con lừa chạy đi, nhưng vẫn không ngăn được bước chân con lừa chạy trốn.

"Thôn... không còn."

Tạ thẩm đứng lên nhìn về phía sau, lẩm bẩm nói.

Ngô bà tử nhìn qua, nghĩ lại mà sợ, nếu như bọn họ còn ở lại thêm một chút, sợ là đã thành vong hồn.

-----------wattpad . com----------

Trong đống đổ nát của Hứa gia, Tiểu Bảo nơi này ngửi ngửi, nơi đó nhìn nhìn, con lừa uể oải ỉu xìu nằm tại chỗ, nó bị thương nên không có tinh thần.

Khi Tiểu Bảo vừa định trở lại chỗ cũ tiếp tục nằm sấp xuống, Hứa Thanh liền ôm Đoàn Đoàn xuất hiện, sắc mặt của cậu có chút tái nhợt, Đoàn Đoàn cũng đã tỉnh, mưa quá lớn, Hứa Thanh căng dù trong tay ra che mưa nhưng quần áo vẫn bị ướt.

Tiểu Bảo nhìn thấy Hứa Thanh lập tức vui mừng phe phẩy cái đuôi đi vòng vòng bên chân cậu, con lừa cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Thanh kêu một tiếng.

"Ngoan."

Hứa Thanh vươn tay xoa đầu Tiểu Bảo, cảm nhận được lông nó ướt át liền nhíu mày, trở tay một cái lấy ra một cái chai.

Ánh mắt Tiểu Bảo tỏa sáng nhìn Hứa Thanh, ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý Hứa Thanh đút cho nó uống linh tuyền.

Sau khi đút cho Tiểu Bảo uống xong, Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn đi đến bên cạnh con lừa, đem linh tuyền đổ một ít lên chỗ chân bị gãy của nó, lại cho nó uống một ít mới cất vào trong lồng ngực.

"Mẹ, nhà nhà!"

Đoàn Đoàn ghé vào trên vai Hứa Thanh nhìn nhà ở phía sau bị đè sập.

Hứa Thanh kìm nén choáng váng trong đầu, đứng lên nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoàn Đoàn.

"Không có việc gì, chỉ cần có ta và cha ngươi ở đây, chúng ta liền có nhà."

Đêm qua lúc cậu ôm Đoàn Đoàn, thân thể quá gấp gáp sợ là động thai khí, nhiệt độ trong không gian thấp, cậu đã lấy chăn bông lúc trước bỏ vào đắp kín cho mình và Đoàn Đoàn nhưng vẫn có chút khó chịu, mặc dù đã uống linh tuyền rồi nhưng vẫn không dễ chịu hơn.

Hứa Thanh nhìn ngôi nhà, nơi này không thể ở nữa, còn không biết phía sau núi sẽ rơi xuống những thứ gì, cậu định đi vào trong thôn, nhưng mà...

Hứa Thanh nhìn thôn làng cách đó không xa, khuôn mặt cả kinh, núi sau thôn bị sụp đổ! Này sợ là...!

Hứa Thanh vội vàng ôm Đoàn Đoàn đi tới trong thôn, nhưng vừa mới đi được hai bước, Hứa Thanh liền dừng lại, chỉ thấy trên núi đối diện lại rớt xuống một đống đất đá.

Hứa Thanh không thể mạo hiểm, cậu còn có Đoàn Đoàn cùng hài tử trong bụng cần phải bận tâm.

Ống quần dưới chân bị giật giật, Hứa Thanh cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Bảo đang cắn ống quần cậu, thấy Hứa Thanh cúi đầu nhìn nó, nó lập tức buông ra đi vài bước về phía rừng già rộng lớn sau núi, thấy Hứa Thanh không đuổi kịp lại trở về cắn cắn ống quần cậu.

Hứa Thanh thoáng nghĩ trong lòng liền đi theo Tiểu Bảo, con lừa cũng đi theo phía sau.

Sắc trời tối lại, mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, Hứa Thanh mang theo cái bụng to ôm Đoàn Đoàn leo núi có chút quá sức, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cậu dừng lại bước chân, lấy ra cái chai uống một ngụm rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

Cậu không thể ngừng lại ở dưới chân núi, nhiệt độ trong không gian so với bên ngoài thấp hơn, chưa nói đến thân thể cậu, ngay cả Đoàn Đoàn sợ là cũng sẽ khó chịu, chỉ có thể đi đến chỗ cao hơn lại tính tiếp.

Tiểu Bảo dẫn đường ở phía trước, đi thẳng một đường tới giữa núi mới ngừng lại, y phục trên người của Hứa Thanh đã bị nhánh cây trên đường làm ướt, nơi này có rất nhiều đại thụ che trời, một đường tiến vào cũng không nhìn thấy quá nhiều động vật.

Nơi Hứa Thanh ngừng lại chính là trước cửa một sơn động, bên trong tối đen như mực, Tiểu Bảo đi vào chuyển động một vòng lại chạy tới trước mặt Hứa Thanh kêu hai tiếng.

Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn đã ngủ vào sơn động, nhiệt độ trong sơn động tương đối ấm áp, Hứa Thanh ngửi ngửi, không có mùi động vật khác cư trú qua mới yên tâm lấy ra mồi lửa, cảnh tượng trong động cũng loáng thoáng có thể nhìn ra đại khái.

Hứa Thanh đang muốn buông Đoàn Đoàn xuống, Tiểu Bảo lại không dừng lại, tiếp tục đi vào sâu bên trong động, Hứa Thanh nghi hoặc nhưng vẫn đi theo nó.

Chỉ thấy tận cùng bên trong sơn động có một lối đi hẹp, bụng Hứa Thanh có chút lớn phải thật cẩn thận mới đi qua được, con lừa quá lớn không vào được liền nằm bò ở bên ngoài lối đi.

Phía sau lối đi hẹp là một cái sơn động lớn hơn, trong sơn động còn có một cái lỗ nhỏ, xem ra là có thể từ nơi đó đi ra ngoài, nhưng tại sao bên ngoài mưa lớn như vậy lại không có chút nước nào vào trong này? Hơn nữa cửa động kia lại rất khô ráo, Hứa Thanh có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.

Bởi vì cái cửa động kia có ánh sáng chiếu vào, Hứa Thanh liền dập tắt mồi lửa.

Tiểu Bảo nằm sấp xuống ở trong động, bắt đầu liếm láp bộ lông ướt trên người, Hứa Thanh lấy chăn bông trong không gian ra, tạm thời đặt Đoàn Đoàn lên, đắp chăn đàng hoàng cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top