Chương 97
Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)
Quả nhiên khi Lý Trường Phong trở về trên người đã ướt đẫm nước mưa, vừa cầm lấy quần áo Hứa Thanh chuẩn bị cho, vừa nói: "Sợ là cơn mưa này sẽ kéo dài mấy ngày."
"Hôm nay vừa nhìn thấy trời kéo cơn cũng đã biết không phải trận mưa nhỏ, nước nóng trong nồi, đi tắm nước nóng đi." Hứa Thanh đem quần áo bẩn Lý Trường Phong thay ra bỏ vào một cái thùng ở bên cạnh.
"Ta cũng muốn tắm! Cha!"
Đoàn Đoàn ôm chặt ống quần Lý Trường Phong, khát vọng nói.
"Được, cùng nhau tắm." Lý Trường Phong một tay ôm Đoàn Đoàn lên, đột nhiên bị nâng lên cao Đoàn Đoàn đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại cười khanh khách không ngừng.
"Cũng không biết đứa nhỏ này giống ai, luôn thích cười." Hứa Thanh cảm thấy cậu không thích cười, Lý Trường Phong càng là cái hũ nút.
"Vậy mới là hài tử, chúng ta đi tắm rửa, ngươi đừng bận rộn ở đây, chờ lát nữa ta tới làm." Lý Trường Phong cố ý dặn dò Hứa Thanh một tiếng.
Hứa Thanh cũng không nhàn rỗi, những việc có thể làm đều làm, hài tử trong bụng đặc biệt ngoan, một chút phản ứng trong thời gian mang thai Hứa Thanh cũng không có, trừ bỏ cảm giác có nhiều hơn một miếng thịt có "Sinh mệnh". Cậu cũng không cảm thấy hài tử của cậu bị làm sao, Lý Trường Phong thường nói, hài tử ngoan như vậy nhất định là một ca nhi.
Trận mưa này quả nhiên không phải chỉ mưa mấy ngày liền kết thúc, thấy bốn năm ngày đều mưa không ngừng, người trong thôn cũng bắt đầu lo lắng, cũng có người nói năm trước gặp hạn hoang, năm nay không phải lại gặp hồng hoang chứ?!
Người nói vô tình, người nghe có tâm, thiên tai hạn hoang tốt xấu gì còn có thể mua chút lương thực dự trữ, còn hồng hoang so với hạn hoang thì khốc liệt hơn nhiều! Nhà có phòng ốc không rắn chắc càng lo lắng, phòng ở được ghép lại bằng những tấm ván gỗ nát, không bị nước cuốn trôi mới là lạ!
Tường viện nhà Hứa Thanh tuy được xây bằng đá lớn, nhưng mưa là từ bầu trời rơi xuống, trong sân một khi bị ngập nước, chưa nói tới gia súc, người cũng sẽ bị uy hiếp.
Lí chính triệu tập mọi người trong thôn lại, hét lớn lệnh mọi nhà cần làm tốt vẹn toàn chi sách, một khi mưa lớn còn không dừng, cũng chỉ có thể đến chỗ cao hơn để tị nạn.
Sau khi tan họp, Lý Trường Phong cũng không còn bình tĩnh nữa, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới lời của lão nhân kia nói với Hứa Thanh, "Ấn đường biến thành màu đen, tánh mạng gặp nguy hiểm!" Nếu như thứ tai họa này thật sự đến, chẳng lẽ là Hứa Thanh sẽ ở ngay lúc này......!
Lý Trường Phong không dám suy nghĩ tiếp, hắn vội vàng chạy về nhà.
Vẻ mặt Hứa Thanh không cảm xúc nhìn mái hiên thẳng tắp in bóng dưới mặt nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đoàn Đoàn tuổi còn nhỏ, chỉ biết trời đang mưa nên không thể đi ra ngoài chơi, ở nhà lăn lộn nửa ngày, lúc này đã ngủ rồi.
Lý Trường Phong vội vàng đẩy cánh cổng bị nước mưa thấm ướt ra, đi vào chỗ mái hiên, gấp lại dù che mưa.
"Sao lại đứng ở ngoài này, mau vào trong đi."
Hứa Thanh thu ánh mắt lại, nhìn góc áo Lý Trường Phong bị nước mưa làm ướt một chút.
"Lí chính nói cái gì?"
Lý Trường Phong thở phảo nhẹ nhõm một hơi, "Nói chúng ta chú ý chút, chuẩn bị sẵn sàng, vào nhà đi."
Hứa Thanh lại nhìn mưa to tầm tã ngoài trời lần nữa, sắc mặt hơi động, đã đến lúc nên chuẩn bị tốt mọi thứ.
Ba ngày liên tục qua đi, mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ như cũ, mực nước sông không ngừng dâng lên trước ánh mắt lo lắng của thôn dân.
Lý Trường Phong lại đội mưa trở về.
"Hoàng gia thế nào?" Hứa Thanh hỏi.
Hoàng gia chỉ có một quả phu, buổi sáng hôm nay nhà ở bị xói lở cuốn trôi, nhà hắn làm bằng cỏ tranh đã nhiều năm, chịu không nổi trận mưa lớn như vậy.
"Người không có việc gì, đã đưa người đến từ đường ở rồi, vừa xảy ra chuyện này, người trong thôn càng thêm hoảng sợ." Lý Trường Phong tâm tình uống nước cũng không có, hiện tại hắn nhìn thấy nước liền phiền lòng.
"Ngươi còn đang mang thai ...,"
"Trường Phong!" Lý Trường Phong còn chưa kịp nói xong, Tạ thúc đã vội vội vàng vàng xuất hiện ngoài cổng.
"Trường Phong, đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn! Mau! Cùng ta đi từ đường!"
Tạ thúc vừa mới nói xong, Hứa Thanh và Lý Trường Phong liền nghe được một hồi tiếng chiêng từ trong thôn truyền đến, chỉ khi nào có tình huống vô cùng khẩn cấp, tiếng chiêng mới có thể vang lên.
"Đi mau! Trên đường ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi!" Tạ thúc nghe thấy tiếng chiêng trong thôn, liền lôi kéo Lý Trường Phong đội mưa đi vào trong thôn, bước chân vội vàng gấp gáp, Lý Trường Phong không hỏi cũng biết chuyện này không phải chuyện gì tốt.
"Tức phụ nhi, ở nhà cẩn thận!"
"Đi thôi!"
Tim Hứa Thanh đập thình thịch loạn xạ, trong lòng cậu luôn cảm thấy có việc sắp xảy ra.
"Con đê bảo vệ bên ngoài trấn kia bị nước lũ làm cho sạt lở, vừa rồi có một đám quan sai đi vào thôn chúng ta, nói là muốn hán tử mọi nhà, chỉ cần không phải quá mức lớn tuổi hoặc là quá nhỏ đều phải đi tu sửa con đê!"
Bước chân Tạ thúc rất nhanh, nhưng hiện tại tâm tình so với dưới chân còn vội vàng hơn rất nhiều!
Lý Trường Phong nghe xong trong lòng hung hăng nổ vang, nếu hắn phải đi tu đê, trong nhà liền chỉ còn lại Hứa Thanh và Đoàn Đoàn, Hứa Thanh lại có thai bảy tháng, nếu hắn không ở nhà, mưa lại lớn như vậy..., Lý Trường Phong nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Không thể dùng bạc sao?" Lý Trường Phong hỏi.
Tạ thúc trầm trọng lắc đầu, "Nếu có thể dùng bạc giải quyết, quan sai cũng sẽ không phí công như vậy, bọn họ thiếu là người, là cu li!"
-----------wattpad . com-----------
Khi Lý Trường Phong và Tạ thúc đến từ đường, từ đường đã tụ đầy thôn dân, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, đặc biệt là khi nhìn thấy vài vị quan sai ngồi ở phía trên từ đường, nội tâm người nông gia cũng phải phát run.
"Quan gia, đương gia trong nhà đều đã đến đông đủ."
Lí chính kiểm kê người đến xong liền đến trước mặt một vị quan sai trong đó nói.
Vị quan sai này lớn lên cao lớn thô kệch, tính tình thẳng thắn cương trực, hắn đứng lên, nhìn thôn dân trong từ đường.
"Ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa! Đã tới lúc cần mọi người đến trấn trên tu sửa đê rồi! Triều đình đã hạ lệnh quan viên khắp nơi gắng sức chống lại hồng thủy bảo vệ đồng ruộng! Cho nên, hán tử trong nhà từ mười lăm tới năm mươi tuổi, toàn bộ đều đi theo chúng ta!"
Lời này vừa ra, trong từ đường liền nhấc lên từng đợt âm thanh ồn ào.
"Nhà ta chỉ có ta và một lão bà ở cùng nhau, đôi mắt hắn đã không còn nhìn thấy, nếu ta đi rồi! Này làm sao có thể được!" Một hán tử gầy yếu hơn ba mươi tuổi lập tức mặt ủ mày ê nói.
"Còn không phải sao! Nhà ta cũng chỉ còn mấy hài tử!"
"Ta đi rồi, tức phụ nhi ta làm sao bây giờ?"
"Tức phụ nhi ta còn đang mang thai! Cũng sắp sinh rồi!"
......
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét ở từ đường không ngừng phập phồng, âm thanh càng lúc càng lớn.
Lý Trường Phong nắm chặt nắm tay, hắn không thể đi, nếu hắn đi, hắn không tin Hứa Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì!
"Không thể quyên bạc sao!"
Giọng nói trầm thấp mà hữu lực của Lý Trường Phong vang tới trong tai mọi người, những người trong nhà có dư chút tiền cũng đầy hy vọng nhìn về phía quan sai kia.
Quan sai nhìn Lý Trường Phong lên tiếng đầu tiên, người cũng không tồi, là người rất có sức lực.
"Không được."
Không phải không thể, là không được.
Lí chính nhìn các hương thân thôn Hạnh Phúc, trong lòng cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
"Các hương thân, đê điều bảo vệ sông đào không thể không tu sửa lại! Nếu như đê đập bị vỡ hoàn toàn, nhà cửa, đồng ruộng của chúng ta sẽ bị huỷ hoại, thậm chí tính mạng của mọi người trong nhà chúng ta cũng sẽ không còn!"
Lời nói của lí chính khiến cho từ đường bất chợt yên tĩnh lại.
Đang lúc quan sai kia chuẩn bị mở miệng, Lý Trường Phong lại lên tiếng.
"Nhưng chúng ta cũng không yên tâm để hài tử, tức phụ nhi và lão nhân trong nhà, một khi chúng ta đi rồi, vạn nhất trong thôn xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao đây! Ngươi dùng cái gì để bảo đảm khi chúng ta trở về, có thể nhìn thấy người nhà hoàn hảo không tổn hao gì!"
Lời của Lý Trường Phong đã nói ra suy nghĩ và nỗi bận tâm của thôn dân thôn Hạnh Phúc.
"Đúng vậy! Lí chính, lần này chúng ta đi còn không biết sống hay chết đâu!"
"Chúng ta không sợ chết! Nhưng lại sợ khi chúng ta trở về không nhìn thấy người nhà của chúng ta!"
"Phải!"
"Phải!"
Quan sai thấy Lý Trường Phong nói một câu liền đem các thôn dân vốn dĩ còn tương đối nghe theo an bài bắt đầu xao động lên, lập tức tức giận nói.
"Đây là triều đình hạ lệnh! Không phải các ngươi không muốn đi liền không đi! Cho các ngươi thời gian nửa ngày về nhà thu thập, chạng vạng hôm nay nếu người còn không đến đông đủ, hừ, hậu quả kia cũng không phải các ngươi có thể gánh nổi!"
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi cùng đám người phía sau, còn thôn An Nhạc chưa tới thông tri.
Sau khi đám quan sai đi rồi, lí chính nhìn mọi người hai mặt nhìn nhau thở dài một hơi, "Còn thất thần làm cái gì, trở về thu thập đi thôi."
Lí chính năm nay bốn mươi sáu tuổi, con hắn Hạ Phong cũng qua mười lăm tuổi rồi, cho dù hắn không muốn để Hạ Phong đi thì cũng không có cách nào, trong lòng hắn cũng rất sầu.
Ngụy lão nhị, Lý Trường Phong và Tạ thúc cùng nhau rời khỏi từ đường.
"Aizz, thật là không chừa cho người ta một con đường sống mà, cũng không biết có còn cơ hội nhìn thấy hài tử của ta được sinh ra hay không nữa."
Ngụy lão nhị ngữ khí chua xót nói.
"Nói lời chán nản làm gì, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cũng phải trở về nhìn người nhà chúng ta!" Tạ thúc không thích nghe lời chán nản nhất nói.
"Ta đi về trước." Lý Trường Phong mở dù che mưa, biến mất ở trong màn mưa.
Hứa Thanh đang mặc tiểu y phục cho Đoàn Đoàn vừa mới tỉnh dậy, tiếng mưa rơi bên ngoài rất lớn, Đoàn Đoàn không thích nghe liền đem đầu vùi vào trong lồng ngực Hứa Thanh.
"Ngoan, mặc xong rồi."
Hứa Thanh xoa xoa đầu nhỏ Đoàn Đoàn, đem hắn đặt ở trên mặt đất.
"Cha!"
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Lý Trường Phong bước vào phòng liền mềm mại kêu lên.
Lý Trường Phong bế Đoàn Đoàn lên, hung hăng hôn mấy cái, sau đó ôm Hứa Thanh đang nhìn hắn vào trong lòng.
"Ta phải đi tới bên ngoài trấn kiến đê..., cũng không biết khi nào mới trở về, ngươi cùng hài tử, nhất định phải chờ ta trở lại." Lý Trường Phong ngửi hương vị quen thuộc mà lại an tâm trên người Hứa Thanh, luyến tiếc buông tay ra.
Hứa Thanh cảm nhận được toàn thân Lý Trường Phong cứng ngắc, người nam nhân này đang sợ hãi.
"Đừng nghĩ nhiều, ngươi đã quên lão nhân kia cũng từng nói qua ta sẽ tự có biện pháp bảo vệ mình sao, sẽ không sao đâu."
Hứa Thanh ôm lại Lý Trường Phong, Đoàn Đoàn nhìn nhìn Hứa Thanh, lại nhìn nhìn Lý Trường Phong, miệng nhỏ nở nụ cười, vươn cái tay mập mạp cố sức ôm lấy đầu Lý Trường Phong và Hứa Thanh.
Người một nhà cho dù luyến tiếc tách ra, cho dù khó chịu, cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể thu thập đồ đạc chuẩn bị cho Lý Trường Phong rời đi.
"Không cần mang nhiều quần áo như vậy, đoán chừng cũng không được mặc tới." Lý Trường Phong mở tay nải Hứa Thanh chuẩn bị xong ra, đem quần áo thừa lấy ra, chỉ để lại hai kiện tắm rửa là đủ.
Hứa Thanh thấy thời gian không còn sớm, từ trong ngực lấy ra một cái chai nhỏ, đây là cái chai cậu đã đựng đầy nước linh tuyền, một chai này có thể dùng rất lâu.
"Ngươi đem cái này theo, nếu có bị cảm mạo gì đó liền uống một chút, ngàn vạn đừng uống nhiều quá, một chút là tốt rồi."
Lý Trường Phong nhận lấy cái chai, bỏ vào trong lồng ngực, cũng không hỏi là cái gì.
Hắn ngồi xổm xuống ghé tai vào trên bụng Hứa Thanh nghe động tĩnh bên trong, nhưng lại không có bất luận phản ứng gì, Lý Trường Phong mỉm cười, vươn tay xoa xoa.
"Ngươi ngoan như vậy, thật tốt, nhưng đừng lăn lộn mẹ ngươi trong mấy ngày cha đi ra ngoài này."
Sau đó đứng lên nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, "Ngươi nhất định phải bình an, nhất định phải."
Hứa Thanh cười nói: "Đương nhiên." Cậu sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top