Chương 95
Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)
Hạ Vũ vẫn luôn lưu luyến si mê Lâm Phương Lương, cho dù Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi đã thành thân thật lâu Hạ Vũ cũng không thể quên được, mà càng ngày càng tăng thêm nhớ thương khiến Hạ Vũ khó có thể chịu đựng. Đặc biệt là sau khi nghe nói Tạ ca nhi sinh cho Lâm Phương Lương hai hài tử, hắn càng cảm thấy đau lòng đến không thể chịu nổi, hán tử hắn yêu nhất lại có hài tử cùng người khác.
Hạ Vũ ở nhà thường xuyên không khống chế được cảm xúc, bị Hạ bà tử phát hiện một chút, Hạ Vũ sợ sự tình bại lộ nên những khi cảm thấy thương tâm liền đi ra ngoài dạo một chút, thời điểm Lý Trường Phong gặp hắn, cũng coi như là trạng thái thường xuyên của Hạ Vũ mà thôi.
Hạ Vũ muốn gặp Lâm Phương Lương, cái ý tưởng này đã bén rễ ở trong lòng hắn, hơn nữa cũng đã nảy mầm.
Bởi vì Hạ Phong - huynh trưởng của Hạ Vũ là người đọc sách, Hạ Vũ cũng được nghe từ Hạ Phong rất nhiều cái gọi là giang hồ chuyện xưa, biết có ca nhi ngụy trang thành hán tử, vì thế Hạ Vũ liền học theo, giả thành tiểu hán tử chạy nạn, vào quán trà trấn trên làm gã sai vặt, cũng chỉ vì muốn nhìn thấy Lâm Phương Lương đi ngang qua bên ngoài quán trà mỗi ngày.
Mỗi một lần nhìn thấy, Hạ Vũ liền càng cảm thấy khó có thể tự kềm chế, cho nên chậm chạp không chịu trở về nhà, cũng không thông tri với người trong nhà.
Tuy nhiên, Hạ Vũ vẫn phải quay trở về thôn.
Ngày thứ ba sau khi Lý tiểu ca nhi tới Hứa gia, Hứa Thanh liền được thôn dân thường xuyên tới nhà mua đồ nói cho biết Hạ Phong mang theo Hạ Vũ trở về, nhà lí chính chỉ nói là Hạ Vũ đi tới thăm nhà cữu cữu, liền không nói thêm gì, cũng tiêu án trong nha môn.
Mà khi Hứa Thanh mang thai được hai tháng, trước một ngày Đoàn Đoàn tròn một tuổi, Hạ Vũ liền xuất giá đến thôn An Nhạc, thôn dân ít nhiều có chút minh bạch nguyên do Hạ Vũ gả nhanh như vậy, nhưng cũng không bàn tán gì nhiều.
Hài tử tròn một tuổi, thời điểm náo nhiệt nhất đó là chọn đồ vật đoán tương lai.
Hứa Thanh kê một cái bàn lớn ở giữa sân, phía trên phủ một tầng vải đỏ, trên mặt vải đỏ theo thứ tự đặt con dấu, kinh thư của Nho giáo - Phật giáo - Đạo giáo, bút, mực, giấy, nghiên, bàn tính, tiền xu, sổ sách, trang sức, đóa hoa, phấn mặt, thức ăn, đồ chơi.
Nếu hài tử trước tiên bắt lấy con dấu nghĩa là về sau lớn lên sẽ được trời ban cho ân đức, đường làm quan hanh thông. Nếu bắt văn phong tứ phẩm nghĩa là về sau lớn lên sẽ hiếu học, tất sẽ có một bút cẩm tú văn chương, có thể thi đậu tam nguyên. Còn nếu như bắt lấy bàn tính, thì có nghĩa là tương lai lớn lên giỏi quản lý tiền bạc, nhất định sẽ tạo dựng được sự nghiệp.
Ngược lại, tiểu hài tử trước tiên bắt lấy thức ăn, món đồ chơi, cũng không thể bác bỏ mà mắng chỉ vì "Ăn ngon", "Ham chơi", mà cũng phải nói thành "Hài tử sau này lớn lên sẽ biết ăn biết nói, giỏi 'tận hưởng lạc thú trước mắt'."
Tóm lại, chọn đồ vật đoán tương lai cũng là các trưởng bối ký thác kỳ vọng đối với tiền đồ tiểu hài tử, nhân dịp sinh nhật một tuổi của tiểu hài tử hy vọng một phen mà thôi.
Đoàn Đoàn hiện tại đã có thể run run rẩy rẩy tự mình bước được vài bước, hôm nay mặc một thân phúc hỉ được Lý Trường Phong bế lên bàn lớn.
Phu phu Tạ ca nhi, phu phu Lý tiểu ca nhi, phu phu Tạ gia, thậm chí phu phu Lý lão đại, phu phu Lý lão cũng tới, vây quanh ở bàn lớn nhìn Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn đứng trong chốc lát liền nhấc chân ngắn nhỏ đi vài bước, hơi nhíu mày, sau đó nằm xuống mặt bàn trước mí mắt mọi người, còn không quên ngẩng đầu nhếch miệng cười với Hứa Thanh và Lý Trường Phong.
"Mau, Đoàn Đoàn, bò về phía trước."
Hứa Thanh chỉ chỉ đồ vật đặt trên bàn để Đoàn Đoàn đi về phía trước.
Đoàn Đoàn bĩu bĩu cái miệng nhỏ, mông nhỏ nâng lên bò tới những thứ trước mặt.
"Hoa! Hoa! Mẹ! Hoa hoa!"
Đoàn Đoàn nhìn thấy hoa trên bàn, lập tức quay đầu nói với Hứa Thanh bằng giọng sữa của mình, còn không quên dùng tay chỉ hoa, sợ Hứa Thanh không nhìn thấy.
"Đứa nhỏ này thật đáng yêu!"
"Còn không phải sao, còn rất hiếu thuận, A Thanh, ngày thường có phải ngươi rất thích hoa hay không nha?"
Nghe tiếng cười của bạn bè thân thích xung quanh, Hứa Thanh có chút xấu hổ, cũng không tức giận, mà ôn nhu nói với Đoàn Đoàn vẫn luôn nhìn cậu: "Ngoan, hiện tại ta không muốn hoa, ngươi chọn lựa một cái chính ngươi thích có được không?"
Đoàn Đoàn căn bản là nghe không hiểu mẹ mình đang nói cái gì, nhưng vẫn hiểu ý của Hứa Thanh là không muốn hoa, hắn quay đầu đi nhìn nhìn đồ vật trên bàn, trước ánh mắt chờ mong lại nhiệt tình của mọi người, tiểu béo đem bàn tay hướng về phía bàn tính bên cạnh nghiên mực!
"Tốt tốt tốt! Tiểu Đoàn Đoàn ngày sau rất đáng kinh ngạc, làm chưởng quầy!" Tạ thúc trầm trồ khen ngợi đầu tiên.
"Nhi tử rất giỏi!" Lâm Phương Lương cũng nói theo, chẳng qua hắn vừa mới nói xong, đã bị Lý Trường Phong liếc mắt nhìn qua một cái, Lâm Phương Lương lập tức sửa lời: "Nhi tử của cha nuôi rất giỏi!"
Sau khi mọi người xem Đoàn Đoàn chọn đồ vật đoán tương lai, ăn xong yến tiệc liền sôi nổi cáo lui. Lý tiểu ca nhi không muốn nhìn thấy Lý lão bà nhất, ăn cơm xong liền trực tiếp rời đi. Phu phu Lâm gia mang theo hai đứa nhỏ cùng Tạ thẩm bọn họ trở về Tạ gia. Trong nhà thu thập xong mọi thứ cũng chỉ còn lại phu phu Lý lão bà cùng phu phu Lý lão đại còn ở Hứa gia.
Phu phu Lý lão đại thật ra cũng muốn rời đi, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, nhưng vẻ mặt phu phu Lý lão biểu hiện "Ta có lời muốn nói", vậy nên muốn đi cũng không đi được.
Kể từ khi Trần Khải thành thân, Lý lão bà và Lý lão gia tử đợi lâu như vậy cũng không thấy Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh tự mình tới cửa nhận sai, vì thế liền nhân dịp Đoàn Đoàn một tuổi đi tới Hứa gia.
"Lão nhị, ngày mai các ngươi trở về một chuyến." Lý lão gia tử nhìn Lý Trường Phong liền trực tiếp mở miệng.
"Không trở về."
Ngữ khí Lý Trường Phong hơi cường ngạnh.
"Ta còn chưa có chết đâu! Ngươi phải trở về cho ta!" Lý lão gia tử giận dữ nói.
Lý Trường Phong nhướng nhướng mí mắt, nhìn Lý lão gia tử nổi trận lôi đình, "Trở về cũng vô dụng, ngược lại càng kích thích lão tam muốn phân gia, nếu không chúng ta thử xem."
"Ngươi! Ngươi!"
Lý lão bà lập tức giữ chặt Lý lão gia tử, "Hắn nói không sai, không chừng lão tam thấy hắn càng thêm tức giận! Trở về đi."
"Hừ!" Trong lòng Lý lão gia tử cân nhắc một trận, vẫn là nghe theo Lý lão bà, nổi giận đùng đùng rời đi.
"Lão nhị, nhị đệ phụ, chúng ta liền đi trước, các ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều." Lý lão đại khô khan nói mấy câu rồi rời đi.
Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng không đi ra ngoài tiễn bọn họ, cho đến khi bọn họ đều đi ra khỏi cổng, Lý Trường Phong mới đột nhiên mở miệng: "Tức phụ nhi, thực xin lỗi, cả Đoàn Đoàn nữa."
Hứa Thanh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lý Trường Phong, "Này có gì đâu, ngươi muốn là được, Đoàn Đoàn của chúng ta bắt bàn tính, vui vẻ lên."
Lý Trường Phong nhắm mắt lại, "Được."
Ngày hôm sau Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng không quay trở về Lý gia, cho đến khi ăn tết cũng không trở về.
-------------wattpad . com---------
Hứa Thanh mở mắt ra, nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, ngày hôm qua gác đêm, cậu muốn hoàn thành gác đêm, kết quả vẫn là ngủ quên mất.
Bên cạnh không có người, chỉ nghe được âm thanh của Đoàn Đoàn ở bên ngoài.
Hứa Thanh chống đỡ thân thể ba tháng, mặc áo bông xong mới xuống đất, lắc lắc cái đầu có chút choáng váng.
Đoàn Đoàn đang ăn banh bao nhân thịt nho nhỏ Lý Trường Phong cho hắn, trên cái miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ, quai hàm cũng không ngừng động, khuôn mặt vốn dĩ đã tròn hiện giờ càng tròn hơn.
"A, mẹ!"
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Hứa Thanh mới rời giường tóc còn lộn xộn liền bắt đầu kêu lên.
"Hài tử ngoan khi ăn sẽ không nói." Hứa Thanh xoa xoa cái đầu tròn của Đoàn Đoàn, nhẹ giọng nói.
"Ngao ô!"
Đoàn Đoàn một ngụm ăn miếng bánh bao nhân thịt Lý Trường Phong đút cho, đôi mắt tròn xoe nhìn Hứa Thanh.
Lý Trường Phong lau miệng cho Đoàn Đoàn, đưa canh đã hầm xong cho Hứa Thanh, "Vừa lúc có thể uống rồi, mau uống đi nếu không sẽ nguội mất."
"Chờ một lát, ta đi rửa mặt một chút." Hứa Thanh không nhận lấy, có chút buồn ngủ đi rửa mặt.
Vừa ra khỏi phòng, đập vào mắt là một mảnh trắng phau phau, tuyết rơi, hơn nữa còn không hề mỏng.
Hứa Thanh hít một hơi khí lạnh, hắt xì một cái, xoa xoa hai tay vào nhau rồi nhanh chóng rửa mặt liền trở về phòng đóng cửa lại.
"Hô hô! Mẹ, hô hô!" Đoàn Đoàn nhìn thấy bộ dáng Hứa Thanh sợ lạnh, lập tức nói.
"Không hô hô, trên người ta rất lạnh." Đoàn Đoàn nói hô hô ý tứ là hôn hôn.
Đoàn Đoàn nghe Hứa Thanh nói lạnh, liền không đòi hô hô nữa, mà ngoan ngoãn ở một bên chơi món đồ chơi nhỏ của hắn. Lúc trước Đoàn Đoàn không hiểu lạnh nghĩa là gì, vì thế Lý Trường Phong liền vươn bàn tay to lạnh lẽo nhào nặn ở trên mặt Đoàn Đoàn một hồi, để lại một bóng ma thật lớn trong lòng Đoàn Đoàn.
Hứa Thanh uống canh xong, lại ăn một chút cơm sáng Lý Trường Phong làm, ăn no tám phần liền dừng đũa, thời điểm ăn tết thì ăn cơm chỉ là thứ yếu, còn có rất nhiều đồ ăn khác để ăn.
Để chuẩn bị cho mấy ngày ăn tết, Lý Trường Phong cố ý mua về rất nhiều hàng hóa từ trấn trên. Không chỉ có người trong thôn, mà còn có những người của thôn khác, chỉ cần cảm thấy gần hơn so với đi tới trấn trên, đều nguyện ý lại đây mua đồ, cũng giúp cho Hứa Thanh và Lý Trường Phong kiếm lời một ít tiền.
"Đệ ca nhi nói thế nào?"
Hứa Thanh ngồi ở bên cạnh Đoàn Đoàn, hỏi Lý Trường Phong.
"Không trở về." Hôm qua Lý Trường Phong mới vừa đi tới trấn trên mua chút hàng tết đem về, đúng lúc gặp được Lý tiểu ca nhi liền hàn huyên vài câu, Lý tiểu ca nhi không muốn về nhà cũ, sợ là trước khi hắn hoài thai sẽ không nghĩ tới chuyện quay lại Lý gia.
"Chúng ta cũng không cần trở về, lão tam phỏng chừng còn muốn làm ầm ĩ, trở về khác nào tự tìm phiền toái. Hôm qua đại ca vừa lúc cũng đi mua đồ tết, ta cùng đệ ca nhi liền mua vài thứ đưa hắn mang về, coi như là chúc tết." Lý Trường Phong tuy không muốn dính líu đến Lý gia, nhưng những chuyện lễ nghĩa trên mặt vẫn phải qua lại.
"Vậy thì thật tốt, lại có thể ở nhà muốn làm gì thì làm."
Hứa Thanh đứng dậy định trở về phòng ngủ nướng, lại bị Lý Trường Phong ngăn lại, "Đừng ngủ, ngủ nhiều cũng không tốt, đi thôi, đi tới nhà Tạ thẩm chơi một chút."
"Phải, đi thôi."
Hứa Thanh cũng biết cái lý này, liền cầm hai cái dù cùng Lý Trường Phong ôm Đoàn Đoàn ra cửa.
Tuyết rơi có chút lớn, Lý Trường Phong ôm Đoàn Đoàn, Hứa Thanh tự bung dù cho mình còn cầm một cái che cho Lý Trường Phong. Lý Trường Phong thấy tuyết đọng nhiều trên mặt đất, liền lấy cái dù trên tay Hứa Thanh đang che cho hắn và Đoàn Đoàn, tự mình cầm rồi nói Hứa Thanh đặt tay lên trên cánh tay hắn để đề phòng bị ngã.
Hai hài tử của Tạ ca nhi đang ngủ, nhìn thấy Đoàn Đoàn tới Tạ ca nhi liền đón lấy bế lên trêu đùa.
"Hôm nay trời lạnh, sao lại không mặc quần áo nhiều thêm một chút?" Tạ ca nhi thấy Hứa Thanh mặc ít liền nói.
"Không lạnh, mặc nhiều quá ta lại không cử động thoải mái được." Hứa Thanh còn cố ý giật giật cánh tay để Tạ ca nhi nhìn thấy được sự linh hoạt của mình.
"Là ta sơ ý, lần sau sẽ không như vậy." Lý Trường Phong cũng cảm thấy Hứa Thanh mặc hơi ít, nhíu nhíu mày, vừa rồi ra ngoài có chút gấp, cũng không có chú ý tới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top