Chương 93
Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)
"Xảy ra chuyện gì?" Quan sai đầu lĩnh nhăn mày lại, Chúc Bình này ngày thường làm việc không chăm chỉ, nhưng bản lĩnh gây phiền toái thì lại rất giỏi.
Vì thế Tạ thẩm liền đem toàn bộ chuyện vừa rồi miêu tả lại một lần, cũng không cần thêm mắm thêm muối vào đó.
Một nhà lí chính đứng phía sau quan sai nghe được lời nói của Tạ thẩm cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp, ánh mắt nhìn về phía Chúc Bình cũng thay đổi một ít. Lí chính biết Chúc Bình này cùng cô gia ban đầu của Tạ gia là bà con, sợ là mượn việc này cố tình lăn lộn Tạ gia đi.
Nhưng Hạ bà tử hai mắt sưng đỏ phảng phất thấy được hy vọng kích động lao ra giữ chặt Tạ thúc.
"Lão Tạ, ngươi thật sự thấy qua Hạ Vũ nhà ta sao?"
Tạ thúc đột nhiên bị một trảo giữ chặt như vậy, hơn nữa còn là một ca nhi, phản ứng đầu tiên không phải trả lời Hạ bà tử, mà là theo phản xạ nhìn về phía Tạ thẩm bên cạnh, Tạ thẩm vừa thấy Tạ thúc nhìn lại lập tức tiến lên đem Hạ bà tử kéo ra.
"Thật sự không thấy, ta cùng lão Tạ nếu thật sự thấy sao có thể không nói lời nào với các ngươi, đều là người đã có nhi tử, dù thế nào cũng phải có lương tâm chứ!"
Lí chính hiểu rõ chuyện sâu xa giữa Chúc Bình và Tạ gia, sao có thể không rõ ràng công đạo trong chuyện này.
Hắn chắp tay cúi đầu với quan sai đầu lĩnh, "Thất lễ thất lễ, chớ trách người nhà ta quá sốt ruột mà không biết đúng mực." Nói xong liền kéo kéo ống tay áo Hạ bà tử, đem hắn kéo về lại chỗ cũ.
"Đừng có gấp, thanh tỉnh lại đi!"
Hạ bà tử ngước mắt nhìn lí chính một lúc lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu nhận sai với quan sai đầu lĩnh.
Quan sai đầu lĩnh xua xua tay, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vị hương thân này! Đây là do chúng ta quản giáo không nghiêm, kính mong thứ lỗi." Quan sai đầu lĩnh cũng là một người khôn khéo, vừa thấy bộ dáng chột dạ của Chúc Bình kia, còn có khẩu khí nói chuyện của người nhà này liền biết chuyện này có điều không ổn, vì thế chủ động cúi đầu bồi lỗi với Tạ gia, lại quay đầu nói với một nhà lí chính: "Về chuyện của lệnh tử, chúng ta nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng."
Nói xong liền mang theo thủ hạ mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Tạ thúc sờ sờ đầu, nhìn bóng dáng bọn họ, lẩm bẩm nói: "Người này nói chuyện sao lại văn vẻ như vậy."
Lí chính vừa lúc nghe thấy, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, "Nhà hắn cũng coi như là dòng dõi thư hương, nói chuyện tự nhiên so với mọi người chúng ta bất đồng."
"Thật sao, ha ha, thì ra là thế, may mắn tên Chúc tiểu tử kia thức thời, nếu hắn lại tiếp tục dây dưa, lão Tạ ta cũng sẽ không khách khí!"
"Đúng vậy! Không thể khách khí! Nông dân chúng ta cũng không phải là người hắn muốn gánh tội thay liền gánh tội thay!" Thôn dân bắt đầu lớn tiếng bàn tán, Tạ thúc đảo mắt liền đi vào.
Hứa Thanh và Lý Trường Phong thấy không có chuyện gì, cáo từ với Tạ thẩm rồi về nhà.
"Đúng là quan sai đầu lĩnh kia còn có chút tài năng." Biết lấy lui làm tiến, Hứa Thanh nghe lời nói quan sai đầu lĩnh liền biết chuyện này cứ như vậy liền giải quyết xong rồi, nếu không phát sinh chuyện gì, hai bên cũng không cần dây dưa quá nhiều.
"Ta thật không hiểu, vị quan này sao có thể nhận một người xấu tính như vậy!" Người Lý Trường Phong nói tới đương nhiên chính là Chúc Bình.
"Nếu ngươi có thể minh bạch, ngươi chính là quan rồi!" Hứa Thanh bế Đoàn Đoàn lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ cho hắn, bị Đoàn Đoàn bắt lấy ngón tay nhét vào trong miệng, Đoàn Đoàn hiện tại đang mọc răng nên thích cắn đồ vật.
Lý Trường Phong thấy hành động này của Đoàn Đoàn, vội vàng lấy ra đồ vật ngày thường đưa cho Đoàn Đoàn cắn, xem như giải cứu ngón tay Hứa Thanh, đừng thấy Đoàn Đoàn tuổi nhỏ nhưng cắn người cũng rất đau.
"Ta làm quan kiểu gì, chữ cũng không biết mấy chữ, thế nhưng ta không thể làm, Đoàn Đoàn lại có thể làm nha, đúng không Đoàn Đoàn." Đoàn Đoàn không phản ứng lại lời nói của Lý Trường Phong, cúi đầu gặm hăng say.
"Ta cũng không cầu hắn làm quan, chỉ cần hắn có thể làm một người chính trực là được." Hứa Thanh hôn Đoàn Đoàn mập mạp, giao hắn cho Lý Trường Phong, chuẩn bị đi cắt cỏ heo. Sắp bắt đầu mùa đông, trong khoảng thời gian này cũng không thể để heo đói gầy, nếu không đến lúc giết heo lại không đủ thịt.
"Ta cảm thấy Đoàn Đoàn một mình có chút cô đơn, ngươi nghĩ thế nào?" Lý Trường Phong ôm Đoàn Đoàn đột nhiên nói một câu.
Hứa Thanh nghe vậy cơ thể cứng đờ, xoay người lại, "Ngươi có ý gì?"
"Chính là ý tứ giống như ngươi nghĩ kia, ta cảm thấy thân thể của ngươi có chút không thích hợp."
Lý Trường Phong ôm Đoàn Đoàn đi đến bên cạnh Hứa Thanh, ý vị không rõ nói.
"Ta không rõ lắm...." Hứa Thanh cảm thấy có chút chột dạ.
"Vậy buổi chiều hôm nay chúng ta liền đi trấn trên nhìn xem." Lý Trường Phong không chịu buông tha Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn Đoàn Đoàn trong lồng ngực Lý Trường Phong, buồn bực đồng ý.
-----------wattpad . com----------
Sau khi đến trấn trên, Lâm Phương Lương bắt mạch nói "Chúc mừng Lý nhị ca! Nhị tẩu đây là có hỉ!"
Lý Trường Phong nhếch miệng cười. Hứa Thanh: Thật sự có thai, có thai lần thứ hai!
Vì để phòng vạn nhất, Lý Trường Phong lấy cho Hứa Thanh một ít thuốc dưỡng thai, lại giống như trước đây, mua một ít xương ống trở về, chuẩn bị hầm canh cho Hứa Thanh uống.
Thời điểm ở trên phố, Hứa Thanh cảm thấy có người theo dõi bọn họ, tính cảnh giác luyện được ở dị thế cũng không phải biến mất hoàn toàn, chỉ là bị cậu chôn sâu mà thôi.
Hứa Thanh cố ý để Lý Trường Phong đi vòng vòng theo cậu, sau khi khiến người phía sau trở nên hồ đồ liền lôi kéo Lý Trường Phong không rõ nguyên do trốn sang một bên, "Có người theo dõi chúng ta."
Lý Trường Phong sửng sốt, cẩn thận quay đầu xem xét một phen, quả nhiên thấy một người đội một cái mũ rơm lớn đang tìm kiếm tung tích bọn họ. Bản thân hắn còn chưa phát hiện chuyện này, tức phụ nhi nhà hắn lại đã sớm phát hiện ra, đáy mắt Lý Trường Phong lóe lên một mạt suy nghĩ sâu xa.
"Chính là hắn, người ngày đó ta nhìn thấy ở ngã rẽ chính là hắn, ngươi có cảm thấy người nọ có chút quen mắt hay không?" Hứa Thanh vừa nhìn thấy bóng dáng người đội mũ rơm kia liền nhớ lại.
Lý Trường Phong nghiêng đầu cẩn thận nhìn kỹ, "Nếu ta đoán không sai, chính là Khâu Đại!"
"Khâu Đại?!"
Khâu Đại chính là hán tử cùng La Kiều yêu đương vụng trộm, bị lí chính trục xuất khỏi thôn Hạnh Phúc, đã rất lâu rồi Hứa Thanh chưa từng nghe nhắc tới cái tên này nên gần như đã quên mất hắn.
"Nói không chừng Hạ Vũ mất tích có liên quan tới hắn!" Lí chính trục xuất Khâu Đại ra khỏi thôn Hạnh Phúc, khó đảm bảo Khâu Đại sẽ không ghi hận trong lòng, cố ý trói Hạ Vũ lại để trả thù lí chính.
Hứa Thanh nghĩ đến khả năng này, liền nghĩ tình cảnh hiện tại của Hạ Vũ có khả năng không được tốt lắm.
"Ta cảm thấy không đúng." Lý Trường Phong quay đầu nói: "Nếu thật là Khâu Đại làm, vậy hắn cũng không dám trắng trợn táo bạo tới theo dõi chúng ta như vậy! Này còn không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Huống hồ theo dõi chúng ta thì có ích lợi gì đâu?"
"Chuyện này...." Hứa Thanh nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do, sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng Khâu Đại ở bên ngoài liền cùng Lý Trường Phong đi ra, cũng may Đoàn Đoàn ngủ rồi, nếu không tiểu tử này kêu ra tiếng liền uổng phí sức lực.
"Về nhà trước đi, hiện tại ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, hài tử trong bụng chính là điều ngươi cần chú ý." Lý Trường Phong không muốn Hứa Thanh suy nghĩ quá nhiều, việc này cũng không liên quan nhiều tới bọn họ.
Vừa nhắc đến hài tử, Hứa Thanh xoa xoa bụng, hình như thời gian mang thai xác thật không thể suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà nếu cậu không biết rõ chân tướng sự tình, sẽ luôn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, làm thế nào cũng không thoải mái.
Tới ban đêm, Hứa Thanh vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được.
Lý Trường Phong rất là bất đắc dĩ, "Có phải ngươi cảm thấy trên người mình có pháp bảo hay không, ta không thể đụng vào ngươi, cho nên tinh lực tràn đầy?"
"Không có không có." Hứa Thanh vội vàng làm rõ, tên này chính là người có tâm địa đen tối, nếu thừa nhận như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trả thù ngược lại. "Ta chính là lo lắng Hạ Vũ có thể xảy ra chuyện hay không."
Nếu Hạ Vũ thật sự ở trong tay Khâu Đại, mà cậu có hoài nghi này lại không xuống tay hỗ trợ, còn không phải là làm hại người ta chịu khổ sao.
Lý Trường Phong ôm chặt Hứa Thanh đang rối rắm, "Lòng hiếu kỳ của ngươi quá nặng."
Lòng hiếu kỳ quá nặng...
Hứa Thanh nghe câu nói này, đồng tử co rụt lại thật sâu, đúng vậy, lòng hiếu kỳ quá nặng cũng không phải là chuyện tốt, mạt thế cấm kỵ nhất chính là lòng hiếu kỳ, nó có thể hại chết một người, một đội....
Cậu bị làm sao vậy, là do trôi qua ngày tháng an nhàn thoải mái quá lâu rồi, đem bản lĩnh sinh tồn học được đều quên hết sao?
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh trong ngực thật lâu không lên tiếng, còn tưởng rằng cậu hờn dỗi với mình, vội vàng xin tha, "Được được, chuyện này ta giúp ngươi nhìn chằm chằm, có tình huống gì phát sinh ta liền lập tức đi cứu người."
Một lúc lâu sau, trong ngực truyền đến tiếng nói của Hứa Thanh.
"Không cần, chúng ta cứ sống cuộc sống của chính mình đi."
Lý Trường Phong sửng sốt, lời này không giống như là lời tức phụ nhi mềm lòng của hắn sẽ nói ra, cúi đầu nhìn xuống, Hứa Thanh nhắm hai mắt giống như đã ngủ, biết cậu không muốn nhiều lời, Lý Trường Phong cũng không ép buộc, chỉ ôm Hứa Thanh càng chặt hơn.
Không phải Lý Trường Phong máu lạnh, hắn chỉ là không hy vọng người khác lỗ mãng phạm phải sai lầm, rồi để cho bọn họ phải chùi mông, là hắn ích kỷ.
Từ sau khi Hứa Thanh nói câu nói kia, Lý Trường Phong liền phát hiện tức phụ nhi nhà hắn có chút thay đổi.
Trên bàn có mấy món ngày trước Hứa Thanh không thích ăn lắm, hôm nay lại không kén chọn ăn hết, Lý Trường Phong đáng lẽ phải vui mừng, nhưng khi hắn nhìn thấy biểu tình của Hứa Thanh, liền không thể vui mừng được.
Hứa Thanh ăn đồ ăn mà cậu không thích, trên mặt là biểu tình quý trọng, đây đều là những loại rau xanh ở mạt thế muốn ăn cũng không có mà ăn! Cậu sao lại có thể không thích ăn đây! Quả nhiên là cậu đã thay đổi sao? Kiểm điểm! Kiểm điểm! Kiểm điểm thật sâu!
Lý Trường Phong:..., tức phụ nhi làm sao vậy.
Khi uống canh xương ống hầm, Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh uống từng ngụm từng ngụm, giống như sợ uống hết.
Hứa Thanh uống canh xương hầm trước đây đã uống đến chán ngán, kiểm điểm lỗi lầm, đây chính là canh xương hầm! Canh thịt! Sao cậu có thể cảm thấy mệt mỏi vì uống nhiều đây! Nếu ở mạt thế, cậu chỉ cần ngửi thấy mùi vị này đã có thể sôi trào hạnh phúc.
Lý Trường Phong:..., tức phụ nhi, còn cả một nồi to nữa, đừng uống cẩn thận chút một như vậy có được hay không.
Cứ như vậy qua một ngày, Hứa Thanh ăn cơm đều là bộ dáng ăn bữa đói bữa no, ăn bữa này lo bữa sau, Lý Trường Phong thật sự không nhịn được nữa liền hỏi.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Cái gì làm sao vậy?"
Hứa Thanh ăn bột băng trong chén như một thứ hiếm lạ, cậu là thật sự hiếm lạ, bởi vì mang thai, ngày thường cậu có thể ăn hai chén bột băng, hiện giờ chỉ có thể ăn nửa chén, sao cậu không cảm thấy hiếm lạ cho được.
"Ăn cái gì cũng cẩn thận như vậy, còn nói không có việc gì? Trước đây cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của ngươi, hay là còn hờn dỗi với ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top