Chương 91

Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)

"Vậy hôn sự này của Trần Khải, chúng ta?" Trần Khải là huynh đệ tốt của Lý Trường Phong, loại trừ những nguyên nhân khác, lúc này huynh đệ tốt tái hôn, cho dù là không tình nguyện, bọn họ nên đi hay là không đây?

"Đi, Ngụy nhị ca và Lâm Phương Lương đều đi, ta khẳng định cũng phải đi." Lý Trường Phong giải quyết dứt khoát vấn đề. Tới ngày thành thân Trần Khải, Lý Trường Phong và Hứa Thanh liền mang theo Đoàn Đoàn đi tới Trần gia đã ngồi đầy khách.

"Ngụy nhị ca! Lý nhị ca, nhị tẩu! Xem ra ta đã đi trước các ngươi một bước rồi." Lâm Phương Lương khép tay áo lại, cười nói với đám người Lý Trường Phong

"Tiểu tử ngươi! Hai tiểu oa kia nhà ngươi đâu? Sao lại không mang đến dính một chút không khí vui mừng!" Ngụy lão nhị lớn giọng nói, khiến cho các hương thân xung quanh liên tiếp nhìn qua, cách đó không xa hai lão phu phu Lý gia tự nhiên cũng thấy Lý Trường Phong.

Lâm Phương Lương nhìn những ánh mắt xung quanh có chút khác thường, liên tục đối với Ngụy lão nhị xin tha: "Ai da, nhị ca tốt của ta, ngươi không thể hạ giọng xuống chút sao! Đi đi đi, chúng ta đi qua bên kia xem bọn họ đang đấu tay! Ta đi tìm một vị trí!" (đấu tay chính là so cơ bắp cánh tay).

Hứa Thanh mang theo Đoàn Đoàn cũng không tiện đi lại nhiều, nhìn thấy có mấy bà tử trong thôn đang tụ lại tán gẫu liền qua đi, còn Lý Trường Phong thì đi tìm Trần Khải.

Trần Khải mặc một thân hỉ phục ngồi ở trong phòng, lại không giống như một tân lang, bộ râu trên mặt sợ là đã mấy ngày không cạo, đôi mắt to xanh đen, mặt không biểu tình.

Nhìn thấy Lý Trường Phong đi vào, da mặt Trần Khải run run, nhưng cũng không phát ra âm thanh.

Lý Trường Phong cũng không nhiều lời, lẳng lặng ngồi xuống ở đối diện Trần Khải, nhìn huynh đệ mới một thời gian ngắn không gặp giống như đã thay đổi thành một người khác.

Trong phòng trầm mặc một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên: "Ta không muốn thú tức phụ."

Giọng nói này khiến Lý Trường Phong nhíu mày, hắn thuận tay rót một chén nước trên bàn cho Trần Khải, đang muốn đưa cho hắn, lại phát hiện là nước lạnh, nghĩ tới giọng nói của đối phương, Lý Trường Phong dừng lại đặt chén nước xuống.

Trần Khải nhìn đến một loạt động tác của Lý Trường Phong, khẽ kéo khóe miệng, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình lại gục đầu xuống.

"Không thú, ngươi chính là bất hiếu, trong nhà vĩnh viễn không thể yên bình." Lý Trường Phong nói ra lý do Trần Khải không thể không thú.

"Đúng vậy, ta không có lựa chọn nào khác, nhưng mà,..." khuôn mặt Trần Khải dần dần có chút dữ tợn lên, "Ta vốn chính là mệnh không con! Ta không thể trì hoãn người trong lòng ta, còn người phí hết tâm tư muốn thú người vào cửa kia, ta xem hắn có thể như nguyện hay không! Bọn họ! Có thể như nguyện hay không!!"

Nói xong lời cuối cùng, Trần Khải phẫn nộ đứng lên.

Lý Trường Phong ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Trần Khải, chỉ thấy, Trần Khải này ngày trước luôn là bộ dáng không đứng đắn, luôn cợt nhả, khóe mắt đều là nước mắt...

Khi Hứa Thanh đang bóc vỏ đồ ăn vặt tương đối dễ tiêu hóa cho Đoàn Đoàn, đột nhiên ống tay áo bên phải bị bà tử ngồi bên cạnh kéo kéo, "A Thanh, bên kia."

Hứa Thanh theo chỉ dẫn liền nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Lý lão bà vẻ mặt không vui nhìn cậu, Hứa Thanh đem Đoàn Đoàn giao cho bà tử giao hảo trong thôn, đứng lên đi về phía Lý lão bà, cậu đã sớm biết hôm nay Lý lão bà khẳng định sẽ không bỏ qua cậu và Lý Trường Phong, chi bằng đi thẳng vào vấn đề.

Lý lão bà cũng là một người sĩ diện, ra hiệu cho Hứa Thanh đi theo hắn đến chỗ tương đối yên tĩnh, trầm khuôn mặt không vui nói: "Thế này là sao? Ngươi không biết trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện sao?! Cũng không thèm trở về nhìn một cái, hai lão già chúng ta còn chưa có chết đâu!"

Hứa Thanh kéo kéo cành cây bên cạnh, nghe Lý lão bà nói lời này cũng không chút hoang mang quay đầu lại, nghi hoặc nói: "Nhà ta không xảy ra việc gì cả." suy nghĩ thêm một chút, trên mặt lại mang theo biểu tình giống như đã nói sai bổ sung thêm một câu: "Không đúng, có xảy ra một ít chuyện!"

Lý lão bà nghe lời nói lúc đầu của Hứa Thanh vốn dĩ đã chuẩn bị phát tác, thấy Hứa Thanh giống như đã biết sai, liền áp xuống tức giận trong lòng, cố ý nói: "Coi như ngươi cũng hiểu biết một chút, vậy các ngươi tại sao lại không trở về nhà? Lần này lão tam gây náo loạn, các ngươi là sư huynh, sư tẩu cũng không biết về nhà để khuyên nhủ hắn."

"A? Mẹ, ngài nói cái gì vậy?" Hứa Thanh giống như vừa nghe được chuyện gì quá ghê gớm, vội vàng lên tiếng: "Ta nói nhà của chúng ta xác thật phát sinh một ít việc, tỷ như Đoàn Đoàn nhà ta biết gọi cha mẹ, biết vịn tường chậm rãi đi hai bước, đây đều là chuyện phát sinh gần đây ở nhà của chúng ta, còn tam đệ là có chuyện gì sao?"

Lý lão bà nghe Hứa Thanh nói bậy như vậy một hồi, khiến hỏa khí trong lòng muốn kìm cũng kìm không được nữa, quát lớn: "Ta nói chính là nhà của chúng ta! Nhà của chúng ta! Ngươi đừng nói qua chuyện khác!"

"Ha hả, mẹ, ngài cũng thật biết nói đùa, ngài nói đương nhiên là chuyện nhà ngài, ngài đừng quên, Trường Phong chính là đến Hứa gia ta ở rể, ta nói nhà ta, còn không phải là chuyện Hứa gia ta sao?" Nhìn sắc mặt Lý lão bà phảng phất giống như ăn phải đất, Hứa Thanh lại bổ sung thêm một câu, "Xem ra ngài tuổi thật sự đã lớn, có một số việc đều nhớ không rõ ràng lắm."

Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng vòng lấy bả vai Hứa Thanh, đại não Hứa Thanh còn không chưa kịp phản ứng lại thì thân thể đã theo phản xạ dán lên, là Lý Trường Phong.

"Lão nhị! Ngươi còn không quản tức phụ nhà ngươi! Nhìn xem hắn đang nói cái gì!!" Lý lão bà nhìn thấy Lý Trường Phong tức giận càng tuôn trào thêm.

Lý Trường Phong tùy ý Lý lão bà phát cuồng gầm rú, hương thân phía sau cách đó không xa nghe thấy tiếng động bên này cũng bắt đầu thường xuyên nhìn về phía bên này.

"Tức phụ nhi ta nói rất đúng, ngài đã quên, ta đã gả đi ra ngoài, cùng đệ ca nhi giống nhau, ngài nếu yêu thích lão tam như vậy, cũng là nhớ đến hắn nên nhất thời không nghĩ ra, ngài cứ giống như ngày xưa thiên vị hắn, lại nhân nhượng hắn thêm một chút là được rồi, hai ngài bảo trọng thân thể." Nói xong liền lôi kéo Hứa Thanh ánh mắt ngưỡng mộ bội phục rời khỏi góc tường, để lại Lý lão bà vẻ mặt không thể tin được.

"Đây là có ý gì?! Ta thiên vị, nhân nhượng lão tam? Hắn không phải người có tiền đồ nhất trong nhà chúng ta sao? Ta đối với hắn tốt hơn một chút thì làm sao! Thì làm sao!! Lão nhị, ngươi quay lại cho ta!"

Nghe được lời nói sau lưng truyền đến, Lý Trường Phong nắm thật chặt tay Hứa Thanh, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng, "Đi thôi, không ăn nữa."

Khi Lý Trường Phong rời đi, Trần Khải đã nói: "Lý Trường Phong, ngươi nếu thật sự coi ta là huynh đệ, tiệc rượu hôm nay ngươi đừng uống, đây là rượu ta hiến tế ..."

---------wattpad . com----------

Thời điểm Hứa Thanh đón Đoàn Đoàn đi không khỏi bị người có tâm tư hỏi thăm một phen, Hứa Thanh đều cười cho qua, cũng không giải thích gì nhiều liền mang Đoàn Đoàn đi theo Lý Trường Phong rời đi, mới vừa đi khỏi cổng Trần gia liền gặp phải Chu Văn và Trần Hồng phía đối diện vừa đến.

"Lý nhị ca, ngươi đây là?" Chu Văn nhìn tư thế hai người Lý Trường Phong và Hứa Thanh, không giống như bộ dáng chỉ ra ngoài hít thở không khí.

"Trong nhà có một số việc, liền cáo từ." Lý Trường Phong đối với Chu Văn và Trần Hồng cũng không có cảm xúc gì nhiều, liền bình tĩnh đáp lại một tiếng, nhưng thật ra Hứa Thanh và Trần Hồng lại yên lặng nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng.

"Đây là ca tẩu đi, thật là tuấn tú! Ồ, đứa nhỏ này thật đáng yêu, thật rắn chắc! Vừa nhìn liền biết chính là hài tử của Lý nhị ca." Chu Văn nhìn thấy Hứa Thanh cùng Đoàn Đoàn trong lồng ngực cậu khoẻ mạnh kháu khỉnh, cười tán dương.

Lý Trường Phong thích nhất người khác khen hài tử cùng tức phụ nhi của hắn, hiếm thấy lộ ra một mạt ý cười "Hòa ái" với Chu Văn.

"Quá khen."

Chu Văn thấy Hứa Thanh vẫn luôn nhìn Trần Hồng, lập tức cười nói: "Tức phụ nhi ta cũng có thai, thế nên đại ca thành thân chúng ta tới có chút muộn, cũng bởi vì hắn nôn ói có chút nghiêm trọng, không biết ca tẩu lúc trước có biện pháp gì làm giảm xuống hay không?"

Hứa Thanh còn chưa kịp mở miệng nói, Lý Trường Phong liền vẻ mặt kiêu ngạo đáp lại, "Không có, thân thể tức phụ nhi ta rất tốt, một chút bệnh trạng cũng không có!"

Hứa Thanh: ..., miệng chó không phun được ngà voi.

Chu Văn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải cười cười với Lý Trường Phong và Hứa Thanh, rồi dìu Trần Hồng từ đầu tới cuối cũng không nói một lời vào cổng.

Đi được nửa đường, Hứa Thanh nghĩ đến ánh mắt không cam lòng của Trần Hồng, lại nhìn Lý Trường Phong so với Chu Văn cao lớn cường tráng còn tuấn lãng hơn rất nhiều, "Ngươi và Trần Hồng lớn lên cùng nhau?"

"Cũng không hẳn là như vậy, ta và Trần Khải chơi cùng nhau đến lớn, Trần Hồng cũng giống như đệ ca nhi ta, chỉ là thời niên thiếu lúc nào cũng mang theo hắn cùng nhau chơi thôi." Nghe xong lời này của Lý Trường Phong, trong lòng Hứa Thanh xem như hiểu rõ, tình cảm của người ta là một đóa thanh mai chưa trưởng thành!

Nghĩ đến dáng vẻ cao gầy tuấn mỹ của Trần Hồng, Hứa Thanh lại trộm xem xét thân thể mình, tuy rằng cậu vẫn luôn uống linh tuyền, từ một mét sáu mấy khi vừa tới hiện tại đã cao khoảng một mét bảy, nhưng so với Trần Hồng vừa gặp, đặt ở hiện đại bọn họ quả thực khác biệt giống như là minh tinh và trợ lý!

Bất quá, Hứa Thanh lại nhìn Đoàn Đoàn đã ngủ thiếp đi, cậu đã cùng Lý Trường Phong sinh khỉ con, cái gì tiểu thanh mai kia gả cho người khác cũng đã hoài thai, Hứa Thanh vỗ đùi, lão tử liền bất tri bất giác thắng như vậy! Thật ngưu bức!

Lý Trường Phong nghe thấy tiếng vỗ đùi từ phía sau truyền đến, còn tưởng rằng Hứa Thanh và Đoàn Đoàn không cẩn thận bị đụng, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn đã ngủ say, vẻ mặt ngạo kiều đắc ý, cũng không giống bị đụng, bất quá, tâm tình tức phụ nhi vui vẻ liền tốt, Lý Trường Phong cảm thấy mỹ mãn nghĩ, đánh xe lừa chạy về nhà.

Chuyện phát sinh ở Trần gia, sau khi trở về nhà vài ngày Hứa Thanh và Lý Trường Phong đều quên mất, lại bắt đầu bận rộn việc trong ruộng. Khoai lang đỏ, khoai tây đều là thứ tốt trong mùa đông, thu hoạch xong cần bỏ vào hầm bảo quản tốt, đây chính là lương thực dự trữ cho mùa đông.

Chiều hôm nay, Hứa Thanh mới bận rộn ngoài ruộng xong, từ nhà Tạ thẩm đón Đoàn Đoàn trở về, hiện tại Tạ thẩm rất thỏa mãn, không phải chăm sóc hai ngoại tôn tử thì sẽ là hỗ trợ chăm sóc Đoàn Đoàn, năng lượng cả người giống như vô tận, dùng mãi cũng không hết. Ôm Đoàn Đoàn cáo biệt cùng Tạ thẩm xong, Hứa Thanh liền đi đến phía sau núi.

Nhưng khi đi đến ngã rẽ có mấy cái cây, Hứa Thanh thấy cách đó không xa có thân ảnh một người lén lén lút lút, tuy hiện tại đã là buổi chiều muộn, nhưng cũng không tối mịt như ban đêm mà sợ hãi rụt rè như vậy, không phải người làm điều xấu chột dạ thì cũng không phải thứ tốt lành gì!

"Ai?!"

Hứa Thanh mới vừa phát ra âm thanh, thân ảnh kia liền nghiêng ngả lảo đảo bước nhanh chạy đi, Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn không thể đuổi theo, nơi này nhiều cây, cũng chỉ có một lối rẽ, cậu ôm Đoàn Đoàn cũng chạy không kịp bóng người kia. Hứa Thanh bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ Đoàn Đoàn có chút chấn kinh liền bước nhanh về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top