Chương 89

Edit & Beta: Tiểu Mun (Mun1911)

Lý tiểu ca nhi uống xong chén thuốc chứa linh tuyền, không lâu sau liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Hứa Thanh cũng không tiện ở lại lâu, duỗi tay đắp lại chăn cho Lý tiểu ca nhi liền đóng cửa đi ra ngoài.

Khi Hứa Thanh đi vào nhà chính, Lý Trường Phong đang nói chuyện cùng Vương Lỗi, Hứa Thanh đi qua ngồi xuống bên cạnh Lý Trường Phong.

Vương Lỗi chào một tiếng với Hứa Thanh "Nhị tẩu." Sắc mặt của hắn cũng không được tốt lắm, rốt cuộc cũng vừa mới mất đi một hài tử, một khắc trước còn chìm đắm trong niềm vui sướng sắp trở thành cha, ngay sau đó lại phải tiễn biệt hài tử không có duyên phận với mình.

Hứa Thanh mỉm cười gật đầu, ngồi ở một bên nghe hai người đối thoại.

"Chuyện này chúng ta ai cũng không ngờ tới, kỳ thật, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn." Vương Lỗi liền đem tình cảnh ngay lúc đó nói một lần với Hứa Thanh và Lý Trường Phong.

Vụ mùa bội thu, Lý lão bà thật cao hứng, cho nên liền kêu Vương Lỗi cùng Lý tiểu ca nhi về nhà nếm thử gạo mới của năm nay. Vương Lỗi và Lý tiểu ca nhi nhận được tin liền sắp xếp trở về Lý gia.

Lý tiểu ca nhi vốn cho rằng Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng sẽ trở về, nhưng mãi cho đến thời điểm ăn cơm cũng không thấy hai người, Lý tiểu ca nhi tức khắc hiểu ra vấn đề, trong lòng có chút không thoải mái, liền nói vài câu với Vương Lỗi, vừa vặn Lý bà tử bên cạnh nghe thấy được.

Vì thế hai người liền tranh chấp vài câu, nào biết Lý Vương thị mang theo tiểu ca nhi của hắn đến bên cạnh đứng, thấy hai người tranh chấp kịch liệt, liền muốn giữ chặt Lý lão bà, để cho bọn họ có muột cuộc nói chuyện vui vẻ một chút, nào biết đâu Lý lão bà đang nổi nóng, cũng không quay đầu lại nhìn xem là ai lôi kéo hắn, liền hung hăng hất ra, vì thế, Lý Vương thị liền té ngã một cái, nhìn thấy Lý Vương thị sắp té ngã, Lý tiểu ca nhi vội vàng muốn giữ lại, ai biết chân lại vướng phải tiểu ca nhi đứng ở bên cạnh hắn, liền cùng nhau té ngã.

"Ta lại vừa vặn bị đại ca kêu đi hỗ trợ, mới vừa quay đi liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hét, sau đó, cũng đã không còn kịp rồi." Nghĩ đến chuyện này, Vương Lỗi liền muốn tát cho mình một cái, nếu lúc ấy hắn chú ý một chút cũng sẽ không phát sinh những việc này.

Lý Trường Phong và Hứa Thanh không nghĩ tới, chỉ vì một chuyện như vậy liền mất đi hai đứa nhỏ. Lý Trường Phong trầm ngâm một lúc lâu, "Việc này ai cũng không thể ngờ được, ngươi cũng đừng tự trách quá nhiều, cũng may hai ngươi đều còn trẻ, chỉ cần dưỡng thân thể thật tốt là tốt rồi."

"Ta cũng đã nói như vậy, cố tình trong lòng bọn họ vẫn còn cái gai, chính là một trở ngại." Vương bà tử ôm Đoàn Đoàn tiến vào thở dài nói.

Đoàn Đoàn mới vào tới liền nhìn thấy Hứa Thanh, liền vươn hai tay mập mạp về phía Hứa Thanh muốn Hứa Thanh ôm.

Vương bà tử thấy cảnh tượng như vậy, càng hiếm lạ.

"Đứa nhỏ này cũng thật thông minh!"

Nói xong liền thuận tay cẩn thận đưa Đoàn Đoàn cho Hứa Thanh ôm.

"Không thông minh cũng không được, cũng đã nửa tuổi rồi." Lý Trường Phong đáp lời duỗi tay trêu chọc Đoàn Đoàn.

Vương Lỗi ở một bên nhìn, trong mắt hiện lên yêu thích và hâm mộ.

Sau khi rời khỏi Vương gia, đi không được bao xa liền gặp phải một người mà bọn họ không ngờ tới.

Đó là Mã Phú Quý mặt mũi bầm dập, Mã Phú Quý cũng không nhận ra Lý Trường Phong và Hứa Thanh, chỉ thấy hắn vừa run rẩy đi vừa hùng hùng hổ hổ chửi: "Ca nhi béo đáng chết! Ngươi chờ đó cho ta, xem lão tử sau này phát đạt sẽ giáo huấn ngươi thế nào!"

Lý Trường Phong nghe thấy lời người này nói, trong lòng càng thêm chán ghét, ngay cả Hứa Thanh cũng cảm thán nói: "Lúc trước hắn thú được Tiểu Vũ ca, thật không biết đời trước hắn đốt hương gì."

Nhắc đến Tạ Vũ, Hứa Thanh đột nhiên lại nghĩ tới Tạ Vũ sắp sinh.

"Còn ba tháng nữa Lâm Phương Lương liền lên chức cha, thời gian trôi qua cũng thật nhanh nha."

Lý Trường Phong nghe Hứa Thanh cảm thán, nhìn Đoàn Đoàn trong lồng ngực, cười nói: "Không nhanh, không bao lâu nữa Đoàn Đoàn sẽ biết đi, biết chạy còn biết nói chuyện."

Lý Trường Phong nói lời này xong còn chưa tới một tháng! Hứa Thanh liền phát hiện Đoàn Đoàn phát ra âm thanh giống như nói chuyện.

"Nào! Nào! Đoàn Đoàn, gọi mẹ."

Hứa Thanh một tay cầm món đồ chơi Đoàn Đoàn yêu thích nhất, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Đoàn Đoàn dỗ dành hắn.

Đoàn Đoàn hưng phấn chảy nước miếng, đôi mắt thẳng tắp nhìn món đồ chơi trong tay mẹ hắn.

"A! A! A!"

Hứa Thanh vốn cho rằng Đoàn Đoàn sẽ kêu hoàn chỉnh, vẻ mặt chờ mong, nào biết đâu Đoàn Đoàn chỉ kêu một tiếng "A".

Lý Trường Phong ở bên cạnh làm gia cụ, nhìn thấy biểu tình thất vọng kia của Hứa Thanh, buồn cười lắc đầu.

"Ngươi thật sự cho rằng Đoàn Đoàn nhà ta là một thần đồng sao! Tạ thẩm cũng đã nói, hài tử đều giống nhau đến khoảng một tuổi mới biết nói, thậm chí có đứa biết nói muộn một chút còn hơn một tuổi mới nói được."

Hứa Thanh đặt món đồ chơi vào trong tay Đoàn Đoàn, ở một bên nhìn hắn đề phòng bị thương, "Ta sao có thể không biết, chẳng qua là muốn nhìn xem có kỳ tích xuất hiện hay không." Dù sao cậu cũng là một vị nhân sĩ xuyên qua, còn không phải là xem hài tử của cậu có thể giống cậu một chút hay không sao.

"Đúng rồi, nghe Lưu thẩm nói cửa hàng nhỏ kia của Từng bà tử đã đóng cửa." Hứa Thanh không có việc gì làm liền nói chuyện phiếm cùng Lý Trường Phong. Hiện tại hoa màu cũng đã thu hoạch, trong ruộng lại không trồng ngô giống ở hiện đại, công việc cũng nhẹ nhàng, hơn nữa cậu và Lý Trường Phong làm việc cũng nhanh, những mảnh đất đều đã được trồng đầy đủ các loại rau dưa theo mùa.

"Hắn thấy chúng ta bán giá thấp, không ai mua ở chỗ hắn liền cũng hạ thấp giá xuống, kết quả, lấy hàng hóa lại không có giá tốt như vậy, còn không phải nên đóng cửa sao." Lý Trường Phong hiện tại đang làm xe nôi cho thân thích của Lưu thợ đá.

Đúng là như vậy, Hứa Thanh cũng không nói quá nhiều, bởi vì trong nhà mở cửa hàng tạp vật nên quan hệ giữa nhà bọn họ cùng người dân trong thôn đã tốt lên không ít. Đối với người trong thôn vẫn là nên tới lui nhiều một chút mới tốt, tuy rằng không đến mức nói là thâm giao, nhưng tục ngữ đã nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, giao hảo so kết thù thì tốt hơn nhiều.

----------wattpad . com-----------

Tới chạng vạng, Hứa Thanh đang chuẩn bị bắt đầu làm cơm chiều, đột nhiên nhìn thấy mấy cái bình nhỏ đặt ở kia, Hứa Thanh ngồi xổm xuống mở nắp bình ra, tức khắc nghênh diện một trận hương rượu trái cây ập đến, nha, đây là rượu anh đào dại!

Hứa Thanh ôm một vò rượu đi ra ngoài, buổi tối cố ý làm một ít đồ ăn nhắm rượu.

"Đây là rượu anh đào dại lần trước ngươi cùng Đặng Tử đi hái?" Lý Trường Phong rót cho Hứa Thanh và mình một chén, cảm nhận được mùi hương kỳ lạ lại dễ ngửi phả vào mặt.

Lý Trường Phong bưng chén lên uống một ngụm, "Thế nào?" Hứa Thanh hỏi Lý Trường Phong.

"Ừm, uống rất ngon, nhưng mùi rượu không phải đặc biệt nồng, thích hợp ca nhi uống." Lý Trường Phong lại lần nữa uống thêm mấy ngụm, uống hết rượu trong chén cũng không rót thêm nữa. Khiến cho Hứa Thanh có chút kỳ quái, "Uống không ngon?"

Lý Trường Phong lắc đầu, "Ta cảm thấy thứ này ca nhi uống hẳn là sẽ thích, ngươi uống đi, nhưỡng cũng không nhiều lắm."

Hứa Thanh nghe vậy tuy rằng trong lòng rất thoải mái, nhưng cũng không muốn Lý Trường Phong làm điều vô ích, "Ngươi đã quên hiện tại không thiếu nhất chính là quả dại." Sau núi có rất nhiều quả dại đều đã chín.

Nghe nói như vậy Lý Trường Phong mới bằng lòng rót thêm một chén, đồ nhắm rượu ăn ngon miệng, uống rượu quả dại thơm nức mũi, lại nhìn tức phụ nhi cùng hài tử đối diện, Lý Trường Phong cảm thấy đời này xem như hắn nhặt được báu vật.

Vì muốn nhưỡng ra càng nhiều rượu trái cây, Lý Trường Phong và Hứa Thanh đem Đoàn Đoàn gửi cho Tạ thẩm chăm sóc, hai người liền đi lên núi hái quả dại. Hứa Thanh vốn cho rằng dù là quả dại, khi chín khẳng định sẽ có mùi vị khác, chính là, Hứa Thanh phun thứ chua chua chát chát trong miệng ra, lại nhìn trái cây vừa to vừa đỏ ở trên cây, tức khắc có một loại cảm giác bị lừa gạt.

Cứ tìm tới tìm lui như vậy, Hứa Thanh và Lý Trường Phong cũng không hái được quả dại nào ưng ý, rơi vào đường cùng, thấy hôm nay cũng sắp tối rồi, hai người đành phải cõng sọt không đi trở về, dọc đường thuận tiện xem xét mấy cái bẫy rập đào lúc sáng.

"Phải vậy chứ, ít nhất hôm nay cũng không uổng công một chuyến."

Hứa Thanh nắm lên một con gà rừng ở trong bẫy, cái đầu cũng coi như lớn, trong lòng cũng được an ủi một chút.

Nhưng mà đi ra ngoài núi, mấy cái bẫy rập lúc sau đều không phát hiện con mồi, khiến trong lòng Hứa Thanh lại có một chút buồn bực.

"Thời gian này động vật hoang dã đều bận việc sinh sôi nẩy nở, không có cũng là bình thường, đi thôi, chúng ta trở về, nói không chừng Đoàn Đoàn đang tìm hai ta rồi!" Lý Trường Phong cầm lấy gà rừng, đem hai cái sọt xếp chồng lên nhau, nắm tay Hứa Thanh đi xuống chân núi.

Dọc theo đường đi gặp phải không ít thôn dân ở rìa núi cắt cỏ heo và tiểu hài tử hái quả dại chơi.

"Ta đem con gà này làm thịt, lại lấy thịt heo hôm qua làm ra, ngươi đi vào trong thôn đón Đoàn Đoàn, thuận tiện kêu Tạ thẩm cùng Tạ thúc đến nhà chúng ta ăn cơm." Hứa Thanh nói xong liền xách gà rừng đi vào phòng bếp.

Lý Trường Phong đương nhiên đồng ý, rửa sạch sẽ tay xong liền đi vào trong thôn, vừa đi đến cuối thôn tình cờ đụng phải Hạ Vũ nhà lí chính hai mắt đỏ hoe, vừa nhìn liền biết là do vừa mới khóc.

Hạ Vũ nhìn thấy Lý Trường Phong liền có chút né tránh, nhanh chóng cúi đầu sợ Lý Trường Phong nhìn thấy bộ dáng này của hắn rồi hỏi hắn sao lại thế này, nào biết Lý Trường Phong lập tức liền đi qua trước mắt hắn, đừng nói hỏi, ngay cả nhìn một cái cũng không.

Cho đến khi Lý Trường Phong đi xa rồi, Hạ Vũ cũng không thể tin nổi, một người sống sờ sờ như vậy, thế nhưng cứ như vậy bị bỏ qua! Đôi mắt vốn dĩ đã đỏ hoe, hiện tại càng đỏ giống như mắt thỏ.

Lý Trường Phong sẽ không thương hoa tiếc ngọc, ở trong mắt hắn, trừ bỏ tức phụ nhi nhà hắn ra thì những người khác căn bản không có gì khác nhau.

Khi Lý Trường Phong đến Tạ gia, Tạ thẩm đang chuẩn bị làm cơm tối, may mắn hắn tới kịp lúc, kịp thời ngăn cản, vì thế Tạ thẩm liền ôm Đoàn Đoàn cùng Tạ thúc và Lý Trường Phong tới Hứa gia.

Còn may là sắc trời cũng không phải đã tối lắm, chờ đến khi Lý Trường Phong và Hứa Thanh làm xong cơm tối, cũng là lúc đại đa số người trong thôn bắt đầu ăn cơm. Hứa Thanh cũng thực hiện hứa hẹn của cậu, lấy ra một vò rượu trái cây cho Tạ thúc và Tạ thẩm nhấm nháp, kết quả vẫn là Tạ thẩm thích uống nhiều hơn một chút.

Vì thế, chờ tới lúc Tạ thẩm và Tạ thúc rời đi, Hứa Thanh liền đưa một vò để Tạ thẩm mang về.

Tuy rằng không tìm được trái cây thích hợp nhưỡng rượu, nhưng Hứa Thanh cũng không rối rắm nhiều lắm, trước mắt cậu rối rắm nhất chính là, bởi vì Lý Trường Phong cảm thấy uống rượu quả dại không quá nồng, liền cùng Tạ thúc uống hết hơn nửa phần rượu, lúc này đang gắt gao lôi kéo quần áo, nói là trên người hắn rất nóng, cần phải giải nhiệt ra.

Hứa Thanh: "..., đi rửa sạch một thân mùi hôi của ngươi đi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top