Chương 47
Edit & Beta: Tiểu Mun
"Ngươi đang làm gì?"
Bỗng xuất hiện âm thanh dò hỏi khiến La Kiều đang say sưa tưởng tượng giật mình khiếp sợ, bất ngờ này liền dọa hắn chấn kinh đến quên mất mình đang ở đây nghe lén, xoay người, đôi tay chống nạnh liền muốn rống to. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn mặt người đối diện, nháy mắt hắn thu hồi hai tay giống như không có chuyện gì xảy ra, cả người biến thành một người ôn nhu khả ái.
Sắc mặt Lâm Phương Lương không tốt, cho dù là ai, bị một đôi mắt nhìn chằm chằm giống như muốn lột hết quần áo trên người mình thì sắc mặt đều sẽ không tốt được, đương nhiên trừ bỏ một vài người có sở thích đặc biệt.
"Ngươi tìm người nhà này có chuyện gì sao?" Không có việc gì liền đi nhanh đi, đừng nhìn chằm chằm ta nữa! Xét thấy đây là trước cửa Hứa gia, lại sợ La Kiều là khách nhân của Hứa Thanh, cho nên tuy rằng tâm tình Lâm Phương Lương không tốt cũng không có mắng ra thành tiếng.
La Kiều cũng không so đo sắc mặt Lâm Phương Lương, cố ý di chuyển thân thể, chuyển thành dáng đứng tự nhận là đẹp nhất đứng trước mắt Lâm Phương Lương. "Ta đặt làm đồ vật ở Hứa gia, hôm nay rảnh rỗi đến xem trong nhà có người không."
Người này vừa nhìn liền biết không phải hán tử trong thôn, nếu hắn đoán không sai, người này chính là Lâm tiểu đại phu, người lúc trước trong thôn nhắc đến, nói hắn tới hỗ trợ cày bừa vụ xuân cho Tạ gia và Hứa gia, đây chính là một khối thịt mỡ! Không nghĩ tới hôm nay hắn lại gặp được.
Lâm Phương Lương lớn lên ở trấn trên, tầm mắt tự nhiên cũng hiểu biết rất nhiều, vừa thấy đức hạnh này của La Kiều, khinh thường trong mắt càng thêm dày đặc, nếu hắn nhìn không lầm thì ca nhi này đã xuyên lỗ tai, là đã thành thân rồi đi, vậy mà còn trắng trợn táo bạo bày ra dáng vẻ thông đồng người khác như vậy, thật là không biết liêm sỉ!
Lâm Phương Lương không để ý tới lời nói của La Kiều, trực tiếp nghiêng người bước qua hắn, chuẩn bị gõ cửa, nào biết tay mới vừa giơ lên còn chưa kịp gõ xuống, cánh cổng này liền mở ra, "Ngươi là?" Mở cửa chính là một vị ca nhi thanh tú tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, giữa mi tâm có một nốt ruồi son tươi đẹp đoạt người, càng làm tăng thêm một phần tuấn tú.
Lâm Phương Lương lui về phía sau vài bước, một lần nữa nghiêm túc nhìn bộ dáng phòng ốc, đúng mà, đúng là Hứa gia không sai mà, lần trước hắn chính là ở chỗ này ngây người mấy ngày, nhưng tại sao mở cửa lại là tiểu ca nhi lạ mặt như vậy đây.
"Nhị tẩu! Có người tìm!"
Lý tiểu ca nhi là nghe thấy ngoài cổng truyền đến âm thanh nói chuyện mới chạy ra mở cổng, hắn còn tưởng là nhị ca mình trở lại, kết quả là hai người không quen biết.
Lâm Phương Lương vừa nghe Lý tiểu ca nhi kêu Hứa Thanh là nhị tẩu, cũng liền rõ ràng thân phận người trước mắt, "Ngươi là tiểu đệ ca nhi của Lý nhị ca đi, ta kêu Lâm Phương Lương, là huynh đệ tốt của hắn."
Huynh đệ tốt của nhị ca? Lý tiểu ca nhi cũng chỉ biết một người là Trần Khải trong thôn có mối quan hệ khá tốt với nhị ca hắn.
"Nhị tẩu!" Lý tiểu ca nhi nghiêng người để Hứa Thanh đi ra.
Hứa Thanh trực tiếp xem nhẹ La Kiều đứng một bên sắc mặt đã cứng đờ, cười nhạt mời Lâm Phương Lương vào cửa trước, "Hắn nói không sai, cho nên ấn theo cách gọi, ngươi phải gọi một tiếng Lâm đại ca."
Lý tiểu ca nhi là người khôn khéo, không cần Hứa Thanh nhắc nhở thêm, lập tức liền từ những lời này hiểu rõ hai người ngoài cửa ai là người thật sự được hoan nghênh, ai là người không mời mà đến.
"Lâm đại ca vào đi, ta rót cho ngươi chén trà lạnh."
"Vậy phiền toái ngươi." Chờ Lý tiểu ca nhi bọn họ tiến vào nhà xong, Hứa Thanh mới dùng biểu tình 'Nguyên lai ngươi cũng ở chỗ này' nhìn La Kiều, "Thật là không chú ý kỹ, vừa rồi ánh mắt không nhìn rõ mọi thứ, làm sao lại không nhìn thấy còn có người ở đây nha!"
La Kiều tức giận đến muốn nổ tung phổi! Một đám người này đều coi hắn là không khí sao?! Hơn nữa hắn vạn lần không ngờ, Hứa Thanh thế nhưng là ở cùng một ca nhi!
"Không sao!"
Nghe La Kiều nghiến răng nghiến lợi nói, Hứa Thanh quả thật không quá vừa lòng, "Trường Phong không ở nhà, đồ vật của ngươi chúng ta làm xong sẽ đưa tới cửa cho ngươi, đến lúc đó có chỗ nào không hài lòng, chúng ta đều có thể sửa lại lần nữa."
La Kiều vài lần há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị lời nói liên tục của Hứa Thanh không ngừng đánh gãy. Điều này làm cho hắn nguyên bản đã bị tức đến thở không ra hơi, trong lòng lại bị Hứa Thanh hung hăng dội xuống một chậu nước nóng!
"Ngươi xem nhà ta có khách nhân, cũng không có thời gian tiếp đón ngươi, thật là ngượng ngùng, bất quá ngươi giống người tri kỷ như vậy, nhất định có thể hiểu được khó xử của ta! Lần sau nhất định ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt! Hẹn gặp lại!" Nói xong Hứa Thanh liền nhẹ nhàng đóng cổng lại trước mặt La Kiều đã tức giận đến trợn trắng mắt.
"Hứa Thanh! Chuyện này La Kiều ta sẽ nhớ kỹ!"
La Kiều hung hăng phun ra hai ngụm nước miếng trước cổng Hứa gia, vung tay áo nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Hứa Thanh dựa vào bên trong cánh cổng, nghe tiếng bước chân bên ngoài rời đi, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười đắc ý, cho ngươi thấy sự lợi hại của ta, đồ âm hồn bất tán!
-------------wattpad.com----------
Thân thể Tạ ca nhi đã hoàn toàn khỏe lại, hiện giờ chỉ cần là việc không quá nặng nhọc hắn đều có thể hỗ trợ. Hôm nay trong nhà không còn đồ ăn, hắn mới đi ra ruộng hái chút rau dại trở về, chuẩn bị làm cơm trưa.
La Kiều mang một bụng khí trở lại trong thôn, vừa lúc gặp phải Tạ ca nhi đi tìm đồ ăn trở về, nhìn vị này ngày xưa là ca nhi được hoan nghênh nhất trong thôn hiện tại lại bị hòa ly trở về, thật ra La Kiều cũng không có cảm giác gì lớn, với hắn mà nói, bản thân hưởng thụ lạc thú mới là quan trọng nhất.
"Đây là làm sao vậy, ai chọc ngươi sinh khí sao?"
Đều là người một thôn, hơn nữa Tạ ca nhi làm người xử sự thích đáng, không khiến cho người khác cảm thấy phản cảm khó chịu, ngay cả La Kiều đang tức giận muốn chết nghe được âm thanh ôn nhuận của Tạ ca nhi, cộng thêm khuôn mặt kia thật tuấn tú, hỏa khí bất tri bất giác cũng liền biến mất hơn phân nửa.
"Còn có thể là ai nữa, trừ bỏ người kia nhà ta không biết cố gắng thì còn ai có thể làm ta sinh khí đây." Người thật sự khiến ta sinh khí ta cũng sẽ không để hắn chiếm tiện nghi! Người trong thôn đều biết Hứa gia cùng Tạ gia gần gũi, cho nên La Kiều không ngu ngốc đem chuyện với Hứa Thanh nói trước mặt Tạ ca nhi, chuyện này nếu nói ra, còn không phải là nói thẳng cho Hứa Thanh nghe sao!
"Người một nhà cũng không nên tức giận nhau quá lâu, đi vào nhà ngồi một lát đi." Tạ ca nhi mở cổng ra, kêu La Kiều tiến vào, La Kiều lắc đầu "Hôm khác đi, ta có việc cần trở về, đi đây."
Tạ ca nhi nhìn bóng dáng La Kiều rời đi, cũng không để ý nhiều, đóng cánh cổng lại, hắn cũng không phát hiện có một đôi mắt tham lam lại tràn ngập dâm dục đang gắt gao nhìn chằm chằm từ đầu đến chân hắn.
Thời tiết chậm rãi nóng lên, ca nhi trong thôn có thời gian rảnh rỗi cũng không làm giày rơm nữa, mà bắt đầu làm y phục mùa hè, tự mình làm tuy rằng có chút phiền toái, nhưng đây cũng là một công việc được yêu thích để giết thời gian.
Lâm Phương Lương ở Hứa gia trong chốc lát liền đi tới sau núi, Lý Trường Phong không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có hai ca nhi, hắn có ngốc cũng hiểu được nếu ở lại có thể sẽ mang đến cho Hứa gia những lời đàm tiếu không hay, vì thế liền đi lên núi. Tuy nhiên, Hứa Thanh cũng dặn dò hắn, không có việc gì đừng đi vào quá sâu trong núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng là không đáng giá. Lâm Phương Lương cũng liền dùng thời gian này đi dạo thật tốt, lần trước thời gian quá mức vội vàng, hắn còn không có cơ hội lên núi đâu, về nhà còn bị Lâm lão đại phu quở trách thảm.
Mà lúc này Lý Trường Phong đang cùng cha mẹ Lý ngồi ở nhà chính nói chuyện.
Lý bà tử cau mày, trong mắt tất cả đều là tiếc nuối, "Nếu Mã gia thật sự có chuyện như vậy, việc kết thân này cũng không được, thôi, cũng là duyên phận tiểu ca nhi nhà chúng ta còn chưa tới, ngươi trở về kêu hắn mau trở lại, còn chưa tìm được người phù hợp đã chạy loạn khắp nơi!"
"Ta đã biết, cha mẹ, ta đi về trước." Lý Trường Phong thấy Lý bà tử nghe lọt được lời mình nói cũng không còn quá nhiều lo lắng, về việc hôn nhân của bọn nhỏ ở Lý gia, chỉ cần Lý bà tử mở miệng, mặc kệ có quen biết hay không, thái độ như thế này liền dễ nói chuyện.
Lý lão gia tử cầm thuốc lá sợi, nghe thấy Lý Trường Phong nói phải đi về, lập tức không cao hứng, "Gấp cái gì mà gấp! Ăn cơm trưa rồi đi!"
Lý bà tử cũng khuyên Lý Trường Phong, "Đúng thế, mới trở về không được bao lâu liền gấp gáp rời đi, cũng không định ở lại bồi hai phu phu già chúng ta ăn cơm, trò chuyện."
Rơi vào đường cùng, Lý Trường Phong đành ở lại Lý gia ăn cơm trưa xong mới rời đi.
Lý lão tam không về nhà, đã nhiều ngày hắn vẫn luôn ở nhà mấy hộ trong thôn làm khách. Tháng sau chính là thời điểm khảo tú tài, hắn đã có cái danh hào tú tài, cũng coi như là người đi trước, vì vậy, trong thôn có mấy nhà có hậu bối đã thi đậu đồng sinh, hiện giờ đang chuẩn bị khảo tú tài muốn tìm người đã thi đậu để chỉ điểm một chút kinh nghiệm.
Chu gia cũng có suy nghĩ giống như vậy, trong nhà trừ bỏ Chu Văn, hai phu phu Chu gia đang có ý này! Nhưng mà Chu Văn lại không muốn, "Khảo tú tài chỉ cần tuân thủ quy củ phu tử đã nói qua, không cần phiền toái đi mời người khác tới như vậy, trì hoãn thời gian của người ta."
Nguyên bản phu phu Chu gia kiên trì đi mời người cũng có chút động tâm, liền nói "Vậy nghe theo ngươi, chúng ta tự mình khảo."
Chu Văn vội vàng gật đầu, đây là biện pháp tốt nhất, dù sao những thứ cần biết hắn cũng đã học qua, hà tất lại làm phiền người khác đem mấy thứ này lặp lại lần nữa.
Khi Lý Trường Phong về đến nhà, đưa Lý tiểu ca nhi tới cuối thôn lên xe lừa trở về nhà bên kia, trời cũng đã chạng vạng, ánh chiều tà rơi xuống thôn trang, khung cảnh phá lệ mỹ lệ, hưu nhàn.
"Nói cách khác chuyện này chỉ cần mẹ tỏ thái độ liền sẽ không nhắc lại nữa phải không?" Hứa Thanh và Lý Trường Phong mỗi người đeo một cái sọt đi ra mảnh ruộng bên ngoài nhà, Lý Trường Phong là đi cắt cỏ heo, Hứa Thanh là đi tìm rau dại ăn.
Lý Trường Phong gật đầu, "Không sai, chuyện này xem như đã được giải quyết." Chính là một ngày Mã gia không tìm được người thành thân, trong lòng Lý Trường Phong càng không yên ổn, hắn cần phải nghĩ ra một biện pháp khiến Mã Phú Quý không thể lại gây thêm tai họa cho các ca nhi trong sạch chưa lập gia đình trong thôn.
Lý Trường Phong tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lát liền cắt đầy một sọt cỏ heo, thuận tiện còn nhìn tình huống cây non sinh trưởng. Hứa Thanh đã sớm hái xong rau liền trở về nhà nấu nước, hôm nay Lý Trường Phong đi ngoài đường lâu như vậy, nên chuẩn bị nước ấm để tắm, giải tỏa hết khó chịu trong lòng.
Lâm Phương Lương lại đi tới nhà Ngụy lão nhị nghỉ tạm, điều này cũng giúp Hứa Thanh bớt đi một đống chuyện, không cần chuẩn bị bữa ăn lớn, hai người tùy tiện ăn uống, liền lên giường nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top