Chương 45

Edit & Beta: Tiểu Mun

Sáng sớm là thời điểm không khí tươi mát nhất, nơi nơi đều là cảnh xuân tươi đẹp, một ngày mới lại bắt đầu, chậm rãi, các hộ nhà nông cũng bắt đầu náo nhiệt lên.

"Ba!"

Trần Hồng ngã trên mặt đất, che lại bên mặt bị đánh, không thể tin tưởng nhìn Trần bà tử.

"Mẹ ..."

Trần bà tử tức giận ngực không ngừng phập phồng, "Đừng gọi ta là mẹ, ta không có ca nhi không biết xấu hổ như ngươi!"

Sáng sớm Trần bà tử vào phòng gọi Trần Hồng mấy ngày nay đều không muốn ra ngoài ra ăn cơm sáng, lại bị Trần Hồng nói một câu, "Một ngày các ngươi  không đáp ứng ta, ta liền một ngày không ăn cơm cùng các ngươi!" Khí nóng xông lên đầu, Trần bà tử trực tiếp tiến lên giáng một bạt tai thật mạnh lên mặt Trần Hồng đang không hề phòng bị, đánh cho Trần Hồng vẻ mặt mộng bức cộng thêm khó có thể tin, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, trong nhà đã không có người động thủ đánh hắn!

"Vì cái gì?"

Trần Hồng che mặt bị đánh đau tới bỏng rát, đứng lên nhìn Trần bà tử.

"Vì cái gì? Ngươi còn hỏi ta vì cái gì?!" Trần bà tử quả thật cảm thấy buồn cười đến cực điểm, đối phương đều không rõ nguyên nhân mình đánh hắn, hắn còn có thể đủ dũng khí nói như vậy, cũng quá đủ rồi!

"Ngươi nói xem, ngươi từ nhỏ đến lớn, ta và cha ngươi, đại ca, đại tẩu ngươi có chỗ nào có lỗi với ngươi, bạc đãi ngươi? Là thiếu ngươi ăn? Hay là thiếu ngươi mặc? Ngươi vì một nam nhân nhân phẩm thấp hèn như vậy, cư nhiên không màng cảm thụ của người làm cha làm mẹ như chúng ta, khư khư cố chấp chỉ nghĩ cho chính mình. Ngươi! Ngươi! Chính ngươi tự ngẫm lại cho tốt đi!" Quả thật là quá vô pháp vô thiên! Trần bà tử trực tiếp đem cửa phòng Trần Hồng khóa lại.

"Ngươi làm gì vậy?! Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, sao còn khoá nhốt hài tử lại!" Vẫn luôn nghe động tĩnh trong phòng Trần Hồng, Trần lão gia tử nhìn Trần bà tử khóa cửa phòng Trần Hồng, vội vàng ngăn cản nói.

Trần bà tử một phen đẩy tay Trần lão gia tử muốn ngăn cản mình ra, lớn tiếng mắng: "Chính là bởi vì mấy năm nay chúng ta quá sủng hắn! Quá yêu thương nhân từ với hắn, mới có thể khiến hắn làm ra quyết định không quan tâm đến người khác như vậy! Ngươi đừng ngăn cản ta, ngươi nếu không có việc gì làm, thì đi thôn An Nhạc đón hai phu phu Trần Khải kia trở về, đi cũng đã vài ngày rồi, như thế nào còn không trở lại!"

Trần lão gia tử cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhìn Trần bà tử khóa kỹ cửa phòng liền đi ra ngoài, phu phu lão đại cũng không biết náo loạn cái gì, đã đi mấy ngày rồi, cũng chưa thấy trở về, "Tiểu Hồng, không có việc gì đâu, mẹ ngươi có chút nóng nảy, chờ hắn hết giận thì tốt rồi."

"Ta đã biết, cha đi làm chuyện của cha đi." Nghe ngữ điệu bình tĩnh của Trần Hồng giống như bình thường nói chuyện với mình, Trần lão gia tử lúc này mới yên tâm rời đi, lại không biết Trần Hồng trong phòng sớm đã rơi nước mắt đầy mặt, không ra hình người.

Sai rồi, hắn sai rồi, là hắn quá tham lam tự kiêu, thế nhưng còn vọng tưởng Lý Trường Phong có thể còn nhớ tới mình, hắn sai rồi, sai thái quá, sai không bận tâm cảm thụ của người nhà, làm cho bọn họ lo lắng, khổ sở.

Mấy ngày nay Lý Trường Phong đều bận rộn làm tủ quần áo cho Ngụy lão nhị, ngay cả buổi tối cũng làm khiến Hứa Thanh đau lòng, quầng thâm mắt đều đã xuất hiện, cũng là do Ngụy lão nhị đột nhiên báo tin, nói ngày lành đã định ra là ngày mười lăm tháng này, đây không phải vì làm gấp cho kịp thời gian sao! Không có biện pháp khác, chỉ có thể làm chút món ăn ngon, bồi bổ hán tử nhà mình làm việc vất vả.

Mưa xuân vừa đi qua không lâu, măng mùa xuân liền nối tiếp nhau nhô lên mặt đất, Hứa Thanh vừa thấy liền nhớ tới, măng mùa xuân chính là măng tươi ngon nhất trong năm. Giòn mà ngọt, lại rất non, bất kể là làm rau trộn, chiên xào hay là nấu canh đều tươi mới thơm ngát, cho nên nói, ăn măng mùa xuân phải ăn lúc mới nhú ra, chỉ sơ sẩy một chút nó liền già, hương vị cũng không được ngon giống như khi còn non nữa!

Sáng sớm Hứa Thanh đã đi đào măng, măng non xào thịt chính là một món ăn rất ngon! Vì món này, ngày hôm qua cậu đã cố ý đi tới chợ mua thịt.

"Trường Phong, mau ăn cơm trưa, cơm nước xong lại làm tiếp!" Hứa Thanh đem đồ ăn đã được làm nhuyễn bỏ vào chén nhỏ của Tiểu Bảo, nhìn bộ dáng Tiểu Bảo ăn thức ăn thơm nức, mới yên tâm trở lại trước bàn ăn cơm cùng Lý Trường Phong.

"Ăn nhiều một chút, nhìn ngươi mấy ngày nay bận rộn làm việc gầy giống như gốc rạ rồi!" Hứa Thanh không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén Lý Trường Phong, "Đây là măng mùa xuân ta cố ý đi đào, rất non mềm, ăn ngon không?"

"Ăn ngon, đừng cứ mãi gắp thức ăn cho ta, ngươi cũng ăn đi, tủ quần áo chỉ còn làm một chút là xong rồi, buổi chiều ta lại đi đào thêm măng về."

Hứa Thanh nghe được công việc sắp xong, cũng nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên làm mộc, làm xong sớm luôn là chuyện tốt, "Được, đến lúc đó ta lại làm hai bình măng chua, liền có thể làm nhiều món ăn ngon hơn." Có thể nấu với cá, có thể trực tiếp xào thịt ăn, làm món nào cũng đều ăn ngon!

Lý Trường Phong ăn đầy một miệng, nghe Hứa Thanh nói sẽ làm món ăn ngon, gật đầu đáp lời Hứa Thanh, tức phụ nhi nói ăn ngon, món kia làm ra nhất định chính là ăn rất ngon!

Cơm nước xong, không đợi bọn họ đi ra ngoài đào măng đã có người tìm tới cửa, hơn nữa còn là người Hứa Thanh tuy rằng không quen biết lại cảm thấy người này phảng phất giống như đã gặp qua ở đâu rồi.

La Kiều cười khanh khách nhìn Hứa Thanh và Lý Trường Phong đang làm mộc, "Ta tên gọi La Kiều, nhà ở thôn An Nhạc, phu lang ta họ Trương, lần này tới đây là nghe Ngụy thẩm nói nhà các ngươi cũng làm mộc, cho nên tới quấy rầy, ta nơi này vừa lúc muốn làm một cái bàn trang điểm, cũng không biết các ngươi có rảnh để làm hay không?"

Hứa Thanh càng nghe La Kiều nói chuyện, càng thêm cảm thấy giọng người này quen tai, nhưng vẫn nghĩ không ra rốt cuộc gặp qua người này ở đâu rồi, "Có rảnh, có rảnh, không biết ngươi muốn làm bộ dáng như thế nào, có yêu cầu gì? Đại khái khi nào muốn lấy?" Tốt xấu cũng là một khách nhân, không thể chậm trễ thời gian.

La Kiều lười biếng vẫy tay, "Không có yêu cầu gì, mặt trên khắc chút hoa văn là được, ta cũng không vội, các ngươi muốn khi nào làm xong cũng được."

Tuy nói chuyện với Hứa Thanh nhưng hai mắt tràn ngập xuân tình không ngừng nhìn Lý Trường Phong, người cao, có cơ bắp, cùng người như vậy làm nhất định là rất hưởng thụ, tưởng tượng như vậy, ánh mắt La Kiều nhìn Lý Trường Phong càng thêm lộ liễu lớn mật.

"Khụ! Vậy được, như vậy mời ngươi giao trước một chút tiền đặt cọc, quy củ đều là như thế này, chúng ta cũng không thể làm khác đi." Nam nhân lão tử, ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Không phải nói có phu lang rồi sao?!!!

La Kiều cũng sảng khoái đáp ứng, cho đến khi hắn rời đi, Hứa Thanh nhìn bạc trong tay, cũng không dám tin tưởng lần đầu tiên chính thức thu được sinh ý lại tới nhanh như vậy!

"Nhưng mà, ta cảm thấy người này rất quen mắt, rốt cuộc là ai đây!" Hứa Thanh không suy nghĩ được đáp án, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

"Chính là một trong hai người dã uyên ương mấy ngày hôm trước gặp ở sau núi!" Lý Trường Phong không muốn nhìn thấy bộ dáng Hứa Thanh cau mày, tốt bụng nhắc nhở cho cậu.

Hứa Thanh cả kinh, còn không phải là cái âm thanh kia! Hèn gì rõ ràng cậu thấy người này rất lạ mặt nhưng giọng nói lại thật quen tai.

"Chuyện chúng ta làm mộc, cũng chỉ có Ngụy nhị ca và Tạ thẩm bọn họ biết, La Kiều làm sao biết nhanh như vậy?" Ngay cả khi biết nhà bọn họ làm mộc, cũng sẽ không trực tiếp lại đây đặt làm. Trong thôn còn có Từng gia nhiều năm làm mộc, người bình thường không biết người mới làm có hiệu quả tốt hay không đều sẽ giống nhau lựa chọn người làm lâu năm, chứ không phải trực tiếp tới nhà người mới làm mộc giao tiền đặt cọc để làm luôn.

"Người này chắc là biết lúc ấy chúng ta ở đó đi?" Hứa Thanh nhạy bén cảm thấy La Kiều tới cửa không chỉ đơn giản là phải làm gia cụ như vậy. Nếu là đối phương biết lúc ấy bọn họ ở đó nên tới cửa thử, điều này còn được xem như hợp lý một chút.

Lý Trường Phong đem công việc cuối cùng trong tay làm xong, bắt đầu dọn dẹp tàn cục, "Biết thì biết, chuyện này vốn chính là hắn sốt ruột, chúng ta đụng phải thì như thế nào, hắn chỉ là muốn thử chúng ta rốt cuộc có phải người lắm miệng hay không." Đối phương tốt nhất thành thật một chút, bằng không hắn sẽ cho đối phương không được yên ổn!

"Đi thôi, không phải muốn đi đào măng sao?" Lý Trường Phong đeo sọt sau lưng, lôi kéo Hứa Thanh còn đang suy nghĩ sự tình. Hứa Thanh lấy lại tinh thần, nhìn Lý Trường Phong trước mắt càng thêm cường tráng anh tuấn, "Ngươi gần đây cũng thành thật chút cho ta!" Nhớ tới ánh mắt La Kiều nhìn Lý Trường Phong cậu liền khó chịu.

Lý Trường Phong tuy rằng không rõ ý tứ trong lời nói Hứa Thanh, nhưng vẫn nghe lời gật đầu, "Thành thật, thành thật, ta vẫn luôn là người thành thật không phải sao?"

"Phải, hy vọng về sau ngươi tiếp tục thành thật!" Ngươi liền tiếp tục giả heo ăn thịt hổ đi!

Lý tiểu ca nhi đang ở trong nhà trông giữ tiểu ca nhi của Lý lão tam thì ngoài cổng bị người gõ vang lên, "Tiểu hữu ở chỗ này ngoan ngoãn nha, ta đi ra ngoài mở cửa."

Tiểu hữu hít hít cái mũi nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu với Lý tiểu ca nhi, bộ dáng kia thật sự là chọc người yêu thương.

"Bà mối Hạ? Ngài đây là?"

Lý tiểu ca nhi mở cửa liền thấy bà mối Hạ vẻ mặt vui mừng niềm nở, bà mối Hạ nhìn Lý tiểu ca nhi mở cửa, ừm, không tồi, tuy rằng nhan sắc so ra kém vị ở Trần gia kia, nhưng dáng người cũng không tồi, nhất định là một người dễ sinh con dưỡng cái!

Lý tiểu ca nhi bị ánh mắt lộ liễu của bà mối Hạ nhìn có chút không được tự nhiên, "Bà mối Hạ? Ngài có chuyện gì sao?"

Bà mối Hạ vội vàng bày ra gương mặt tươi cười: "Xem ta này, không phải là nhìn tiểu ca nhi ngươi đây càng nhìn càng thấy đẹp sao? Cha mẹ ngươi ở nhà không? Lần này ta tới đây chính là mang theo tin vui tới!"

Lý tiểu ca nhi thật sự không thích bộ dáng kia của bà mối Hạ, tại sao lại khác hoàn toàn với bộ dáng trước kia đây! "Cha mẹ ta không ở nhà, ngài có chuyện gì thì muộn một chút lại quay trở lại, ta lúc này cũng bận rộn, không rảnh rỗi mời ngài tiến vào ngồi chơi, ngài xin cứ tự nhiên!" Nói xong cũng không chờ bà mối Hạ đáp lời liền đem cổng đóng lại.

Bà mối Hạ cảm thấy mặt già này của hắn đều cười đến cứng đờ, không nghĩ tới lại bị một vãn bối đóng sập cửa trước mặt! Không tức giận! Không tức giận! Việc này nếu thành công chính là một túi tiền đầy ắp. Sau khi cầu thân với Trần gia thất bại, nếu Lý gia cũng không thành, hắn cũng không bảo đảm có thể tìm một ca nhi chưa có hôn phối cho Mã gia.

Lý tiểu ca nhi này làm việc lanh lợi, cũng biết lựa lời nói chuyện, mấu chốt là tam ca người ta là tú tài, Mã gia Mã Phú Quý lại có bà con làm việc trong nha môn, đây còn không phải là trời ban lương duyên sao!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top