Chương 27

Edit & Beta: Tiểu Mun

Tạ ca nhi nghe cha mẹ mình nói vậy nhịn không được nở nụ cười nhưng trong mắt lại tràn đầy nước mắt, "Cảm ơn cha mẹ."

Tạ thẩm vội vàng móc khăn tay cẩn thận lau mắt cho Tạ ca nhi, "Nói cảm ơn cái gì, ngươi là con của chúng ta lại vì chút chuyện như vậy đã khóc?"

"Có phải Mã gia kia không bớt lo lại để ngươi chịu khổ hay không?! Sớm biết thế vừa rồi ta nên cho hắn nhiều thêm mấy quyền!" Tạ thúc phẫn nộ lớn giọng chọc đến người uống trà xung quanh liên tiếp nhìn qua nhưng hắn một chút cũng không phát hiện ra.

"Cha! Nhỏ giọng một chút!" Tạ ca nhi vừa mới cảm động đã bị cha mình đem tâm trạng phá hư một chút xíu cũng không còn, nhiều năm như vậy cha vẫn thiếu quan sát và tế nhị trong sinh hoạt......

"Đừng lên tiếng nữa!" Tạ thẩm quả thực không nghĩ sẽ sửa lại được tật xấu này của Tạ thúc, phương pháp tốt nhất chính là khiến hắn câm miệng! Tạ thúc bị hai người mình yêu thương nhất nói như vậy cũng không tức giận còn ngây ngô cười, bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, ca nhi nhà mình vừa mới cười nha!

"Đừng để ý tới hắn, Tiểu Vũ cứ từ từ uống, một lát nữa chúng ta lại ra ngoài đi dạo một chút, cũng thật lâu rồi chúng ta không đi dạo cùng nhau!" Nghỉ ngơi xong ba người lại ở trên phố đi dạo, thấy sắc trời có chút muộn mới trở lại Mã gia.

Phu phu Mã gia cùng Mã Phú Quý vẫn ở nhà chính, mặt khác còn có ba vị lão giả cũng ngồi ở đàng kia, nhưng là ngồi phía trên, điều này chứng minh ba vị này bối phận so với phu phu Mã gia lớn hơn.

"Tiểu Vũ, nhạc phụ, nhạc mẫu đã trở lại." Mã Phú Quý ngữ khí ngượng ngùng chào hỏi với ba người Tạ ca nhi, phu phu Mã gia lúc này lại rất an phận, Mã bà tử cũng chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tạ thúc vài lần, lại không có mở miệng nói cái gì.

"Ừm, cha mẹ, ba vị này là tộc thúc Mã gia." Tạ ca nhi để cha Tạ cùng mẹ Tạ ngồi xuống xong mới giới thiệu ba vị lão nhân ngồi ở phía trên sắc mặt nghiêm túc không lên tiếng với bọn họ.

Tạ thẩm bọn họ ngồi còn chưa nóng mông đã bị ba vị lão giả phía trên nói cho nhảy dựng lên!

"Cái gì?!!" Tạ thẩm không thể tin tưởng nhìn vị lão giả hơi mập ở giữa, hắn cảm thấy chính mình nghe lầm!

Lão giả lia mắt nhìn bộ dáng không thể tin được của Tạ thẩm cùng Tạ thúc, hắng giọng nói: "Nay, Tạ thị Tạ Vũ gả vào Mã gia suốt ba năm lại dưới gối không con, Mã gia gia tộc ta con cháu đơn bạc không thể mãi vẫn không có hậu nhân, tuy nhiên, Tạ thị tuy không sinh được con những mặt khác mọi người đều biết là một hài tử tốt, cho nên căn cứ theo yêu cầu của Mã Phú Quý cùng cha mẹ hắn, nay, Mã Phú Quý cùng Tạ Vũ hòa ly, ngày sau mỗi người sống cuộc đời riêng, ai cũng không trì hoãn ai!"

Mã bà tử lúc này ngạo kiều lên tiếng, "Vẫn là Phú Quý nhà chúng ta nhân nghĩa, bằng không chờ chúng ta yêu cầu thì chính là hưu thư!"

Tạ thẩm tức giận cả người phát run, "Năm đó là nhi tử nhà ngươi một hai phải cưới ca nhi nhà ta, còn nói ngoài hắn ra sẽ không cưới, như thế nào, hiện tại đổi ý?! Đem ca nhi nhà ta tra tấn thành như vậy! Các ngươi liền tưởng làm như vậy là không thiếu nợ?!"

Mã bà tử trợn trắng mắt, há miệng "Ta còn chưa trách ca nhi nhà ngươi làm hại ta mấy năm nay không có tôn tử ôm đâu! Không sinh được con cấp hưu thư cũng không quá đáng."

Tạ ca nhi từ khi nghe thấy lời nói này liền bắt đầu ngơ ngẩn nhìn Mã Phú Quý

"Ngươi muốn hòa ly?"

Lời này vừa hỏi ra Tạ thẩm liền ngừng tranh luận với Mã bà tử, Tạ thúc cũng buông Mã lão gia tử gắt gao nắm trong tay ra.

Trong lúc nhất thời trừ bỏ âm thanh ba vị lão giả uống nước trà, nhà chính cũng không ai lên tiếng.

Vạt áo phía sau Mã Phú Quý bị Mã bà tử kéo kéo, hắn không dám nhìn vào mắt Tạ ca nhi, ánh mắt chuyển động nhìn khắp nơi. "Ta, ta thấy ngươi để đơn thuốc ở phía dưới tủ quần áo!" Theo giọng nói biến mất, sắc mặt Tạ ca nhi cũng trở nên trắng bệch, "Nguyên lai là như thế này..."

Tạ thẩm cùng Tạ thúc nhìn sắc mặt ca nhi nhà mình liền biết chuyện này có vấn đề, Tạ thúc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tạ ca nhi muốn làm sắc mặt hắn tốt hơn một chút, Tạ thẩm thì truy hỏi: "Đơn thuốc?! Đơn thuốc gì?!" Nếu là đơn thuốc bình thường cũng sẽ không nháo đến nông nỗi phải hòa ly! Cũng sẽ không khiến Tạ ca nhi thay đổi sắc mặt!

"Đơn thuốc gì? Còn không phải là nói ca nhi nhà ngươi đời này muốn hài tử so với lên trời còn khó hơn!" Mã bà tử hung hăng phỉ nhổ với Tạ thẩm.

Tạ thúc đứng bất động, bởi vì lúc trước Tạ thẩm bọn họ nhéo hắn hắn cũng không quên! Tạ thẩm nói không ra lời, bởi vì ở trong mắt Tạ ca nhi tất cả đều là tuyệt vọng và thống khổ.

"Hài tử! Ô ô, hài tử của ta!" Tạ thẩm ôm chặt lấy Tạ ca nhi sắc mặt tái nhợt nhịn không được khóc rống lên, hắn đây là tạo cái nghiệt gì ông trời mới đối xử với hài tử mình như vậy!

Hứa Thanh không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, "Sau đó thế nào?"

Tạ thẩm dùng khăn tay lau nước mắt, "Sau đó Tạ thúc ngươi hung hăng đánh Mã Phú Quý một trận phải đưa đi hiệu thuốc, mẹ hắn đương nhiên liền dây dưa không dứt, mời tộc thúc Mã gia lại nói Tạ thúc ngươi vô cớ đả thương người, muốn đưa đến nha môn!"

Nghĩ lại chuyện này Tạ thẩm lại khống chế không được mà khóc thút thít, "Bởi vì vốn chính là chúng ta đả thương người, biểu huynh Mã Phú Quý lại làm việc ở trong nha môn, cho dù chúng ta không có sai cũng không tránh được bọn họ cố ý chơi xấu, ngươi cũng biết Tạ thúc ngươi chính là người thẳng thắn lại không suy nghĩ chu đáo, căn bản đấu không lại bọn họ, Tiểu Vũ ca ngươi vì để Tạ thúc ngươi không bị đưa vào nha môn liền đồng ý hòa ly, lúc này mới khiến người Mã gia buông tha, chúng ta ở trấn trên chờ đợi một đêm cũng là vì chuyện này!"

Khó trách Tạ thúc và Tạ thẩm đều tiều tụy như vậy, vừa nhìn thấy chính là không được nghỉ ngơi tốt.

"Tiểu Vũ ca đâu?" Hứa Thanh từ lúc vào cửa đến bây giờ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy Tạ ca nhi.

Tạ thẩm chỉ chỉ sương phòng, đó là căn phòng khi Tạ ca nhi chưa gả ở, "Ngày hôm qua lăn lộn quá lâu, hơn nữa thân thể không tốt uống thuốc xong đã ngủ rồi."

Tạ ca nhi trong lòng khổ sở hắn cũng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, Mã gia này thật không phải thứ tốt gì, chính mình lúc trước tại sao liền đáp ứng việc hôn nhân này đây!

Cảm xúc Hứa Thanh cũng có chút trùng xuống, một nhà Tạ thẩm có ân tình lớn với cậu như vậy, vào lúc trong nhà phát sinh chuyện cậu lại không giúp được gì.

"Không nói những chuyện đó nữa, đều đã qua, đều trở thành quá khứ! Ngươi lại đem cho Tạ thẩm món gì ăn ngon sao?"

Tạ thẩm nói ra lời trong lòng đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thấy tâm tình Hứa Thanh bị mình ảnh hưởng cũng hạ xuống lại có chút ngượng ngùng, vì thế nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Hứa Thanh vừa nghe, nhớ tới hai ngày này Tạ thẩm bọn họ khẳng định cũng không ăn được bao nhiêu, vội vàng đem cái bình nhỏ trên bàn mở ra, "Đây là đồ chua, hương vị giống rau ngâm, tuy nhiên cái này hương vị càng ngon hơn, Tạ thẩm các người nhất định không nên ăn quá nhiều, khi ăn cơm trực tiếp gắp ra chén ăn luôn, rất ngon miệng lại rất đưa cơm, Trường Phong ngày hôm qua ăn cái này cũng không còn muốn ăn cá!"

Tạ thẩm vừa nghe rất ngon miệng lại có thể đưa cơm có chút kích động, hai vợ chồng già bọn họ ăn không vô không có việc gì, nhưng ca nhi nhà mình thân thể vốn dĩ không dưỡng tốt, thứ này nếu có thể làm Tạ ca nhi ăn được cơm thật sự so với cái gì cũng tốt hơn.

"Đây thật sự là quá tốt, mấy bữa này Tiểu Vũ ca ngươi không ăn được bao nhiêu, ta vì việc này đang lo đây! Cảm ơn ngươi Thanh ca nhi."

"Cảm ơn cái gì, trong nhà thẩm có việc ta đều không giúp đỡ được gì, chuyện này nếu còn không giúp đỡ được trong lòng ta sẽ khó chịu, thẩm có thể hầm chút cháo cho Tiểu Vũ ca ăn cùng đồ chua, vừa tốt cho dạ dày lại ngon miệng!" Đồ chua có linh tuyền, đối với thân thể Tạ ca nhi có chỗ tốt.

"Được được được, đúng rồi! Aizz! Ngươi xem trí nhớ ta này! Mấy ngày nay quá vội đều đã quên gà con của ngươi, ta đi tìm cái sọt cho ngươi, ngươi cõng trở về!"

Từ trong nhà Tạ thẩm đi ra cũng đã gần đến buổi trưa, cõng trên lưng mười lăm con gà con lông xù xù non nớt kêu, Hứa Thanh mới ra tới cuối thôn liền gặp được Lý Trường Phong tới đón người.

"Ngươi tới đây làm gì?" Hứa Thanh khó hiểu nhìn Lý Trường Phong lại thấy hắn một thân mồ hôi, xuống ruộng làm việc thật mất sức đi, nhìn một thân mồ hôi này xem! Không biết tại sao cậu lại nghĩ tới tối hôm qua hai người cũng là mồ hôi đầm đìa như vậy dây dưa ở bên nhau...

"Ta về nhà uống nước nghỉ ngơi không thấy ngươi liền tới đây nhìn xem." Bàn tay to lấy sọt trên lưng Hứa Thanh xuống, trực tiếp đem hai dây đeo gộp lại cầm trong tay, bàn tay còn lại cầm lấy tay Hứa Thanh cùng đi trở về nhà.

Bàn tay Hứa Thanh được bàn tay to nóng hổi của Lý Trường Phong bao lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, "Ta cũng không phải không biết đường về."

Lý Trường Phong vội gật đầu khẳng định cậu có thể tự mình về nhà, "Nhưng ta ở nhà không nhìn thấy ngươi trong lòng liền không yên."

Không có Hứa Thanh ở nhà, một khắc Lý Trường Phong cũng không cảm thấy yên tâm.

Làm xong cơm trưa, Hứa Thanh không ăn được bao nhiêu liền dừng, cậu ngủ tới gần giữa trưa mới bò dậy hiện tại cũng không cảm thấy đói bụng, Lý Trường Phong cũng biết điều này nên không ép Hứa Thanh ăn thêm.

"Nói như vậy Tạ ca nhi đã trở về nhà?"

"Ngươi hỏi thế không phải phí lời sao! Aizz, ta hỏi ngươi, nếu như ta không sinh được hài tử, ngươi có phải cũng muốn hòa ly hay không?" Hứa Thanh còn chưa tiếp thu được chuyện mình có thể sinh hài tử, nếu không phải chuyện của Tạ ca nhi cậu cũng đã quên luôn rằng mình cũng sinh được hài tử rồi!

Lý Trường Phong uống một ngụm canh, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe được lời này vội vàng lắc đầu, chờ nuốt xuống xong mới nói: "Thế giới hai người ta càng thích!" Như vậy liền không có người cùng hắn đoạt tức phụ, thật tốt!

Hứa Thanh quăng cho Lý Trường Phong một ánh mắt trợn trừng, cái gì mà thích thế giới hai người, nói đến cùng còn không phải thích......cái kia! Quả nhiên nam nhân đều là động vật ba chân! Tuy rằng chính mình cũng...

Ăn cơm trưa rồi dọn dẹp chén đũa xong, Lý Trường Phong chuẩn bị làm một cái chuồng gà ở bên cạnh chuồng heo, bởi vì chỉ có gà con không có gà lớn cho nên Lý Trường Phong dùng hai tấm ván gỗ lớn đặt ở bên trên bốn tảng đá lớn hình vuông xung quanh làm thành một cái chuồng gà giản dị, sau đó lại dùng những miếng gỗ ngăn lại thành một vòng tròn xung quanh cách chuồng gà không xa, đây là để ban ngày gà con có chỗ để hoạt động, phía sau nhà Hứa Thanh còn để mầm giống, cũng không thể để đàn gà con này đến đó phá hư!

Chờ Lý Trường Phong bận việc xong, rửa sạch tay và mặt trở vào nhà chính lại không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, biết Hứa Thanh đang ở trong phòng, Lý Trường Phong dứt khoát quay ra ngoài đóng lại cổng và cửa nhà chính lại, tiến vào phòng chuẩn bị ngủ trưa cùng với Hứa Thanh!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top