Chương 107-Phiên ngoại hai: Trần Khải
Đầu mùa đông trời rất lạnh, gió thổi lạnh buốt đến tận xương. Trần Khải lại không hề cảm thấy lạnh dù chỉ là một chút.
Trời đã tối đen, hắn vẫn còn chậm rì rì đi trên đường, người nồng nặc mùi rượu.
Hắn lại uống rượu.
Trong tay cầm một bình rượu bằng trúc, bên trong là rượu buổi chiều hôm nay mua ở trấn trên, bây giờ cũng chỉ còn một nửa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, không có lấy một ánh sao, đúng vậy, hiện tại đã là mùa đông, lấy đâu ra ánh sao.
Khóe miệng Trần Khải nhếch lên tự giễu.
Bước chân loạng choạng, chậm rì rì đi về nhà.
"Lại chạy đi uống rượu!"
Trần Khải mới vừa tiến vào sân, đã bị cha Trần ngồi ở mái hiên giáo huấn, "Ngươi không có chút tiền đồ nào! Mất mặt không!"
Trần Khải lắc lắc cái đầu đã hơi choáng váng, nghe thấy giọng nói trong phòng bếp truyền ra.
"Tiểu Hồng mang theo hài tử trở về? Ta đi xem."
Nói xong liền men theo tường viện đi đến phòng bếp.
Cha Trần nhìn bộ dáng suy sụp dầu muối không ăn của hắn, thở dài.
"Cữu cữu!"
Trần Khải vừa vào cửa liền nghe thấy tiểu a ca đang đứng bên cạnh Trần Hồng gọi hắn.
"Mau tới đây, cữu cữu ôm một cái."
Trần Khải nhìn hài tử, trên mặt lộ ra tươi cười, ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay đem hài tử chạy tới ôm lên.
Trần bà tử liếc nhìn Trần Khải, "Thích hài tử như vậy, tại sao còn không an tâm cùng Tiểu Hoa sinh một đứa? Mỗi ngày chỉ biết uống rượu! Uống rượu!"
Trần Khải hôn hôn khuôn mặt hài tử, bị hài tử dùng tay đẩy ra, mùi rượu trên người hắn nồng nặc, huân hài tử khó chịu.
Nghe vậy Trần Khải nhìn Lưu Hoa đang rửa rau cùng Trần Hồng, cũng chính là ca nhi tự nguyện gả vào làm tiểu tức phụ kia.
"Hẳn là có đi, đúng không?"
Trần Khải ý vị không rõ nói lời này khiến tay Lưu Hoa run lên, suýt nữa ném chậu xuống đất.
"Cái gì?! Thật sao?"
Trần bà tử nghe vậy liền vội vàng buông việc trong tay xuống, chạy đến bên cạnh Lưu hoa lôi kéo không ngừng dò hỏi hắn, Trần Hồng cũng trở nên vui vẻ.
"Đi, cữu cữu mang ngươi đi phi phi!"
Trần Khải không muốn liếc nhìn người trong bếp lần thứ hai liền ôm tiểu hài tử chạy nhanh ra ngoài sân.
Bất quá cũng may hắn cũng biết đầu mùa đông trời rất lạnh, chơi đùa không được bao lâu liền đem hài tử giao cho Chu Văn mới lại đây ăn cơm.
Thời điểm ăn cơm, mặt Trần bà tử đầy ý cười, liên tiếp gắp đồ ăn cho Lưu hoa.
"Ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể, Trần Khải! Mau gắp đồ ăn cho tức phụ nhi ngươi!"
Trần Khải cũng không dừng lại, hắn vùi đầu ăn nhiệt tình, giống như không có nghe thấy, cũng không thèm để ý đến.
Hai mắt Lưu Hoa trống rỗng, tay cầm đũa khẽ run.
"Đây là?" Cha Trần khó hiểu nhìn Trần bà tử đang tươi cười rạng rỡ.
"Tức phụ nhi lão đại........."
"Ọeeee!"
Trần bà tử còn chưa nói xong, Lưu Hoa bởi vì ăn mà không biết mùi vị gì nên ăn trúng một món ăn mặn liền che miệng chạy đến dưới mái hiên nôn ra.
Đôi mắt Trần bà tử sáng lên, vội vàng đi ra vỗ nhẹ lưng cho Lưu Hoa, "Khá hơn chưa?"
Trần Hồng cũng bưng một chén nước trắng cho Lưu hoa, Lưu hoa mở hai mắt đẫm lệ run run rẩy rẩy tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn.
"Chúc mừng đại ca."
Chu Văn và cha Trần bây giờ cũng đã minh bạch mọi chuyện, cha Trần vui vẻ uống một ngụm rượu nhỏ, Chu Văn nói lời chúc mừng với Trần Khải đã ăn xong đang lau miệng.
"Chuyện này cũng không liên quan đến ta."
Trần Khải liên tục xua tay với Chu Văn, thái độ kia khiến mọi người khó hiểu.
"Ngươi nói gì vậy! Tiểu Hoa đang hoài thai hài tử của ngươi! Mau, lại đây đỡ một chút! Cũng đã làm cha rồi." Trần bà tử kéo Lưu Hoa trở lại bàn cơm, nghe Trần Khải nói như vậy, nhịn không được lại bắt đầu giáo huấn.
Không hề chú ý tới Lưu Hoa bên cạnh hắn trong mắt lộ ra hoảng sợ.
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha......"
Trần Khải nghe Trần bà tử nói xong liền đập tay xuống bàn cười lớn, tất cả mọi người ngồi trong bàn nhất thời sửng sốt.
"Đại ca........."
Trần Hồng lo lắng kêu lên.
"Ngươi phát cái gì điên?!" cha Trần không vui.
"Ta, ta chỉ là cảm thấy buồn cười, ha ha......"
Trần Khải cười quá nhiều đến đau sốc hông, đầu Lưu Hoa lại rũ xuống sắp đụng tới bụng rồi.
Trần Khải cười đủ rồi mới đứng lên lau nước mắt cười ra trên mặt, nói với Lưu Hoa rũ đầu đang không ngừng phát run: "Ngươi muốn thư hòa ly hay là hưu thư?"
Lưu Hoa ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nhìn Trần Khải.
"Ngươi đang nói bậy cái gì vậy!"
Cha Trần ném mạnh chén rượu trong tay, đứng dậy giáng cho Trần Khải một cái bạt tai thật mạnh.
"Cha!"
Trần Hồng và Chu Văn vội vàng đi lên kéo cha Trần còn muốn đánh Trần Khải ra.
Lưu Hoa nước mắt lưng tròng, cũng đứng lên nhìn Trần Khải.
Trên mặt nóng rát đau đớn, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi. Trần Khải nâng tay lên lau khóe miệng, nhìn cha Trần mẹ Trần đang trừng mắt nhìn hắn.
Đột nhiên hắn giơ tay hất văng cái bàn để đầy đồ ăn!
"A!"
Lưu Hoa bị nước canh nóng văng trúng người.
"Oa oa oa, mẹ!."
Tiểu hài tử bị dọa khóc, Trần Hồng vội vàng bế lên dỗ dành.
"Ngươi phát điên cái gì?! Phát điên cái gì?!" Trần bà tử đẩy Chu Văn ra, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Trần Khải, "Là bởi vì cái người không biết đẻ trứng kia, ngươi liền hận ta và cha ngươi như vậy?! Liền đối xử với tức phụ nhi ngươi cùng với cốt nhục máu mủ của ngươi như vậy?!"
"Ta không cho phép ngươi nói hắn như vậy!! Ta không cho phép!!"
Trần Khải đỏ mắt, giận dữ gầm lên với Trần bà tử.
"Ta cứ nói hắn như vậy đấy! Hắn chính là loại người không biết đẻ!" Trần bà tử không cam lòng yếu thế đáp lại.
"Là ta! Không thể sinh chính là ta! Là Trần Khải ta!!"
Trần Khải tuôn ra một tiếng rống giận khàn khàn đến tê tâm liệt phế, "Là ta không thể sinh! Tức phụ nhi ta vô tội!"
Trong lúc nhất thời mọi người ngây ngẩn cả người.
"Ngươi, ngươi nói gì vậy, Tiểu Hoa đang hoài thai chính là hài tử của ngươi, sao ngươi lại không thể sinh được! Đừng tìm cớ biện minh giúp hắn!" Trần bà tử nghe Trần Khải nói xong, đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
"Đại ca."
Trần Hồng cũng nhìn Trần Khải, lại nhìn Lưu Hoa đứng một bên mặt không biểu tình.
Trần Khải lau nước mắt trên mặt, nhìn chằm chằm vào mọi người.
Chỉ vào Lưu hoa nói: "Liền không nói đến chuyện ta có thể có hài tử hay không, ngươi, từ đầu tới cuối, ta đều không chạm qua ngươi, bởi vì đối với ngươi ta không ngạnh được! Bởi vì ngươi là bọn họ đưa cho ta! Nhìn ngươi ta liền nhớ tới tức phụ nhi ta đã phải chịu khổ sở biết bao nhiêu!"
"Điều này! Điều này!"
Trong lúc nhất thời mọi người bị lời nói nặng cân này đè ép tới choáng váng, đầu óc không kịp phản ứng.
Lưu Hoa nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống khuôn mặt, "Hưu thư, cho ta hưu thư đi."
Tới cuối cùng, Trần Khải vẫn chỉ cho hắn một phong thư hòa ly.
"Thực xin lỗi."
Lưu Hoa tiếp nhận thư hòa li, nhẹ nhàng nói với Trần Khải.
"Thực xin lỗi, ta muốn nói với ngươi điều này, đi tìm hắn đi, chuyện tình hài tử, bọn họ sẽ không nói ra ngoài." Trần Khải khó được một lần nghiêm túc nói với Lưu Hoa nhiều như vậy.
Lưu hoa nhìn hán tử quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt, hốc mắt có chút nóng lên, một lúc sau mới xoay người rời đi, "Ngươi cũng đi tìm hắn đi."
Trần Khải nhìn thân ảnh hắn rời đi, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Tìm cũng không trở lại."
Phu phu Trần gia bị chọc tức suýt nữa thì chết, nhưng cũng chỉ là suýt nữa, hiện tại Trần Khải ở trong nhà giống như người trong suốt, trước kia là hắn làm lơ phu phu Trần gia, hiện tại là phu phu Trần gia làm lơ hắn.
Nhưng mà điều này lại có gì khác nhau đâu.
Hai tháng sau, Trần Khải làm xong công việc ngoài ruộng, khi hắn về đến nhà, lại nhìn thấy khói bếp bốc lên từ trong bếp mà đã lâu rồi hắn không thấy nữa.
Hai tháng này phu phu Trần gia không đặt hắn vào mắt, ngay cả thời điểm về nhà nấu cơm cũng đều chọn thời gian khác nhau.
Trần Khải múc nước uống một ngụm, lại dùng nước lạnh rửa sạch sẽ mặt mới trở về phòng thay đổi quần áo, rồi mang theo bình rượu thường ngày hắn uống chuẩn bị ra ngoài.
"Ngươi không ăn cơm?"
Một giọng nói trầm thấp lúng túng sau lưng Trần Khải truyền đến.
Trần Khải quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Trần bà tử có chút xấu hổ, không lên tiếng.
"Cơm đã nấu xong rồi, cùng nhau ăn đi, cha ngươi cũng ở nhà." Rốt cuộc cũng là nhi tử của mình, lại mắc phải loại bệnh này, thời gian lâu như vậy tức giận của Trần bà tử cũng đã tiêu tán, chỉ còn lại đau lòng.
Trần Khải ngẩn người, sờ sờ bình rượu bên hông, cuối cùng cũng đi theo Trần bà tử vào nhà.
Đây là bữa cơm đầu tiên người một nhà cùng nhau ăn sau hai tháng.
Trên bàn chỉ có âm thanh thanh thúy của chén đũa đụng chạm phát ra, Trần bà tử muốn xoa dịu bớt bầu không khí, nhưng nhìn thấy sắc mặt kia của cha Trần và Trần Khải, lập tức nản lòng.
Một bữa cơm trầm mặc liền cứ như vậy kết thúc.
Bầu không khí trong nhà cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng đã ăn cơm cùng nhau, Trần Khải không còn đi ra ngoài nhiều như trước, ngoại trừ không náo nhiệt giống như trước khi Trần Hồng xuất giá thì không khác nhau nhiều.
Nhưng mà, rất quạnh quẽ.
Nửa đêm Trần Khải mở to mắt nhìn vị trí tức phụ nhi bên cạnh, khi hắn thành thân cùng Lưu Hoa đã nhất quyết không sử dụng căn phòng này, chính là muốn giữ lại niệm tưởng cuối cùng cho mình.
Đã ba năm trôi qua, Trần Khải đem bàn tay to đặt lên vị trí bên cạnh, nhớ nhung hắn dành cho tức phụ nhi chẳng những không phai nhạt, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
----------wattpad-c0m---------- Mun1911-----------
"Có người ở nhà không?"
Cả nhà Trần Khải đang ăn cơm, ngoài cổng liền truyền đến một đạo thanh âm.
"Ở nhà đây, cổng không khóa!" Này là ai mà lại tới vào giờ ăn cơm, Trần bà tử có chút không cao hứng.
"Ăn cơm sao? Ta tới cũng thật trùng hợp." Là tức phụ Lưu đồ tể Lưu bà tử.
Trần Khải nhìn thấy hắn liền nhớ tới hôn sự của Lý Trường Phong, nghe nói hôn sự tiểu tử Lý Trường Phong kia chính là Lưu bà tử dắt mối.
"Lưu thẩm, nào, tới ăn cơm cùng chúng ta."
Trần Khải lấy ra một bộ chén đũa cho Lưu bà tử.
"Không ăn, không ăn, ta ăn rồi mới tới."
Lưu bà tử cười xua xua tay, nhìn Trần Khải cười tủm tỉm, Trần Khải thấy vậy cả người tê dại.
Trần bà tử cùng Trần lão gia tử nhìn nhau, đoán không ra ý đồ tới đây của Lưu bà tử.
"Nào nào nào, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta đây không có việc gì thì không đi điện Tam Bảo." Lưu bà tử rút ánh mắt đặt ở trên người Trần Khải về, vừa lúc lại đối diện với phu phu Trần gia liền nói.
"Ngươi đây là?"
Trần bà tử khó hiểu.
Lưu bà tử cười nhẹ, lấy ra hai phong bao đỏ từ trong lồng ngực đưa cho Trần bà tử và Trần lão gia tử.
"Ta tới báo cho các ngươi một tin vui lớn! Có người tìm ta tới cửa cầu thân với Trần Khải nhà các ngươi."
Hai mắt phu phu Trần gia sáng lên, tuy không thể sinh hài tử, nhưng có thể cùng nhau trôi qua cả đời cũng tốt.
Ánh mắt Trần Khải tối sầm lại, đứng lên mở miệng nói trước: "Nhà của chúng ta sẽ không có hôn sự gì nữa." Cả đời đều sẽ không có.
"Ngươi thật sự không cần hôn sự này?"
Lưu bà tử cũng không tức giận, chỉ cười hỏi Trần Khải.
"Không cần! Cũng không nhọc ngài bận tâm." Trần Khải chém đinh chặt sắt nói.
Trần bà tử vừa định mở miệng, đã bị Trần lão gia tử ở bên cạnh kéo kéo, dùng ánh mắt ngăn lại.
"Aizzz, vậy được rồi, ta đây cũng đành phải đi từ chối Đặng gia kia, aizz, thật đáng tiếc, ca nhi kia đợi ba năm uổng phí rồi."
"Đợi đã! Đặng gia?! Đặng gia nào?!"
Trần Khải vội vàng ngăn Lưu bà tử lại, gấp gáp hỏi.
"Ngươi cho rằng còn có Đặng gia nào?" Lưu bà tử nhịn cười, thản nhiên đáp lại.
Trần Khải quá vui sướng mà bật khóc.
Đặng gia, là nhà mẹ đẻ của tức phụ nhi Trần Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top