~🍀Chương 17.2: Đóa hoa nở rộ trong giông bão🍀~
Tùy Dực thở dài, nhắm mắt.
Thiết lập nhân vật chó má gì thế này?
Thật ra sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, chỉ là không ngờ tới lại lộ nhanh như vậy!
Chỉ vì một trận mưa to hiếm thấy, chỉ vì cậu nhất thời sơ ý!
Tùy Dực bỗng cảm thấy thân thể có hơi nóng.
Ban đầu cậu tưởng rằng mình phát sốt, môi cũng trở nên hơi khô. Cậu trở mình, lại cảm thấy da dẻ càng mẫn cảm hơn so với trước kia.
Tựa như cơ thể đã cảnh giác trước nó sắp gặp phải tình cảnh mới mẻ gì.
Tùy Dực mò mẫm ngực, hung hăng nhéo một cái.
Tùy Dực tuy đã ngủ nhưng ba người khác của phòng ký túc bọn họ lại không buồn ngủ chút nào.
Khương Thừa Diệu ngồi một lúc rồi xuống giường.
Hắn phải tìm người nói chuyện một lúc mới được.
Cố Thanh Dương nằm ở đối diện, nhìn xuống hỏi: "Thời tiết này cậu còn ra ngoài?"
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Khương Thừa Diệu nhỏ giọng nói.
Hắn đẩy cửa ra ngoài, Cố Thanh Dương liếc nhìn giường số 4 một cái, Tùy Dực bọc mình trong chăn, hình như đã ngủ rồi.
Group lớp bọn họ cũng nổ tung tới nơi, toàn bộ đều đang xoay quanh cái nhìn thoáng qua của Tùy Dực trên livestream.
Anh nhìn hình ảnh Tùy Dực nhìn thẳng vào ống kính, tim đập thình thịch như trống bỏi.
Sao trên đời lại có người sở hữu đôi mắt vừa thanh thuần lại vừa mị hoặc đến thế, thật đẹp.
Cơ thể Tùy Dực cũng rất đẹp, vóc người thon gầy, lại có độ cong mông rất đẹp, cậu là một thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo tỏa sáng.
Lăng Tuyết Trúc ngồi dưới giường số 3, vẫn đang học bài.
Y đang đeo tai nghe, cầm bút trong tay phác họa gì đó, sau đó vuốt lại tóc tai, nằm nhoài lên bài.
Tiếng sấm bên ngoài ầm ầm vang vọng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng mưa sa gió rét. Khương Thừa Diệu đứng ngoài cửa, rút ra một điếu thuốc.
Thân thể hắn khẽ run lên, là lạnh, cũng là hưng phấn.
Rạng sáng hôm sau Tùy Dực thức dậy.
Lúc vừa thức dậy còn hơi mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng chuông báo thức, xoa xoa tóc một trận, mò mẫm lấy kính đeo lên.
Lăng Tuyết Trúc đã đánh răng xong, nhìn cậu qua lớp kính thủy tinh.
Tùy Dực xuống giường, nhìn thấy Cố Thanh Dương đang ngồi trên ghế mang giày.
"Chào buổi sáng." Cố Thanh Dương nhìn cậu.
"Chào buổi sáng."
Nhìn thấy Cố Thanh Dương, ký ức tối qua chợt ùa về, Tùy Dực bỗng nhớ ra.
Tối qua cậu nhất thời quên đeo kính, đã bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Cậu đi đến ban công rửa mặt, bên ngoài vẫn còn mưa dầm, chỉ một đêm qua đi mà cảnh tượng bên ngoài ký túc xá của bọn họ đã thay đổi, lá cây đã thưa thớt phân nửa, nhìn xuống từ ban công, cả thế giới như chìm vào sương mù, trên đất toàn bộ đều là lá cây, phủ kín con đường xi măng.
"Lạnh thật." Cậu nói.
Lăng Tuyết Trúc: "Cậu tốt nhất nên ăn mặc dày chút."
Tùy Dực gật gật đầu.
Lăng Tuyết Trúc rửa mặt xong Cố Thanh Dương cũng vào rửa mặt.
Lúc Cố Thanh Dương đánh răng vẫn luôn nhìn cậu qua gương, ánh mắt hai người giao nhau, Cố Thanh Dương liền mỉm cười.
Thì ra thật sự không phải mơ.
Lúc rửa mặt Tùy Dực tháo kính xuống để lộ ra gương mặt trắng thuần, lại vì đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia mà có một loại diễm lệ sạch sẽ.
Lăng Tuyết Trúc vẫn như cũ ngồi trên ghế đợi bọn họ.
Chốc lát sau Khương Thừa Diệu cũng xuống.
Nhìn thấy Khương Thừa Diệu, Tùy Dực thả lỏng hơn rất nhiều.
Vì ít nhất thì mặt ngoài Khương Thừa Diệu trông không khác gì trước cả.
Tóc hắn có hơi lộn xộn, cả người trông buồn ngủ uể oải, Tùy Dực nhường chỗ cho hắn, Khương Thừa Diệu liếc nhìn khăn mặt treo trên dây thừng, nói: "Khăn mặt vẫn còn ướt."
"Tớ có khăn mặt dùng một lần." Cố Thanh Dương chỉ chỉ nói, "Mọi người cứ tùy tiện dùng."
"Các cậu không cần đợi tôi, đi trước đi." Khương Thừa Diệu nói, "Tôi giặt đồ một chút rồi mới đi."
Cố Thanh Dương: "Hôm nay lạnh quá, rất nhiều bạn học có lẽ không mang theo đồng phục mùa đông, hẳn là sẽ không mặc đồng phục học sinh, mọi người giữ ấm thế nào thì ăn mặc thế ấy."
Ba người bọn họ ra khỏi ký túc xá, quả nhiên nhìn thấy phần lớn bạn học đều không mặc đồng phục.
Tùy Dực mặc áo hoodie, lúc xuống cầu thang xoắn ốc, bỗng thấy các bạn học đằng trước cậu đụng tôi tôi đụng cậu, quay đầu lén lút nhìn cậu.
Cậu liền trùm mũ lên.
Cậu trùm mũ đè lên tóc mái xõa tung, che khuất mặt mày mình, chỉ chừa lại nửa gương mặt trắng thuần khiết, như ẩn như hiện giữa dòng người qua lại.
Một đường này đều có người nhìn cậu.
Lúc xếp hàng mua bữa sáng, cậu quay đầu nhìn xung quanh một cái. Đây là tuần thứ hai cậu đến Thanh Lễ, thực tế thì mọi người quen biết cậu chưa tới một tuần.
Nhưng một trận thành danh lần này của cậu đã khiến cậu hoàn toàn hot lên.
Cố Thanh Dương nhìn Tùy Dực, thầm nghĩ, trên đời này quả nhiên không có ai có thể hoàn toàn cởi bỏ thành kiến để nhìn người khác.
Tùy Dực thực ra vẫn như xưa, chỉ khác là hôm nay cậu không mặc đồng phục học sinh thôi.
Thế nhưng anh nhìn Tùy Dực, lại cảm thấy Tùy Dực như đã biến thành một người khác.
Thân hình cậu dường như thẳng tắp hơn đôi chút, khí chất cũng thanh lãnh hơn đôi chút. Sau khi nhận ra đối phương là một mỹ thiếu niên, lại nhìn tay cậu, cổ tay lộ ra vừa mảnh khảnh vừa trắng trẻo, tựa như đều đã khác đi.
Thậm chí bao gồm cả mùi hoa sơn chi nhàn nhạt trên người cậu cũng trở nên tươi mới.
"Sao cậu ấy vẫn còn đeo kính thế?"
"Tuy đeo kính, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai."
"Hóa ra cậu ấy cao như vậy à?"
"1m78-1m8 nhỉ? Cậu nhìn chân cậu ấy xem, dài vãi."
"Người tình trong mộng của tớ đó!"
"Thật muốn nhìn dáng vẻ cậu ấy khi không đeo kính, người thật biết đâu đẹp hơn trên điện thoại thì sao? Trên đời này thật sự có một chàng trai sỡ hữu đôi mắt đẹp đến thế ư?"
Lăng Tuyết Trúc nhìn bọn cô một cái, mấy cô gái bèn kéo cánh tay nhau rời đi.
Ăn sáng xong bọn họ đi đến phòng học, tiếng đọc bài của lớp Một vẫn vang dội nhất.
Nhưng lúc cậu và bọn Lăng Tuyết Trúc cùng bước vào lớp thì tiếng đọc bài vang vọng cả lớp bỗng như tiếng ve ỉu xìu, chợt lắng xuống.
Bạn học cả lớp bất kể là đang học bài hay đã dừng lại toàn bộ đều nhìn Tùy Dực.
Ánh mắt Lăng Tuyết Trúc quét qua, lúc sắp ngồi xuống lại nhìn Tùy Dực một cái.
Nhưng chỉ thấy bóng lưng Tùy Dực cùng chiếc hoodie thanh thuần lạnh lẽo, hai vạch vàng phía sau tựa như đôi cánh sắp bay đi.
Tùy Dực không nhìn ai cả, tự mình ngồi vào chỗ.
Ánh mắt bạn cùng bàn Du Khoái tỏa sáng, mím môi, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Cậu ta sớm đã cảm thấy cậu bạn cùng bàn mới này không phải người thường! Trông cậu điềm tĩnh hơn người bình thường, quả nhiên người ta tự tin như vậy là có nguyên do.
Lăng Tuyết Trúc bày sách ra, nhưng không đọc, y ngồi một lúc, bỗng nằm nhoài lên bàn.
Bạn học chung quanh đều giật mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy học bá ngủ lúc đọc bài buổi sáng ó!
Chốc lát sau Khương Thừa Diệu chậm rì rì đến lớp.
Hắn đội mũ bóng chày, mặc một chiếc áo khoác bay.
Vừa đến liền bị lão Tiêu tóm được.
"Khương Thừa Diệu, sao lại đến trễ nữa?!"
"Báo cáo, dậy muộn ạ." Khương Thừa Diệu cười cười đáp.
"Bạn cùng phòng ký túc của em sao không đến muộn," Lão Tiêu nói, "Đứng dựa vào tường cho tôi!"
Khương Thừa Diệu liền đi đến bên cạnh cửa sổ, đứng dựa vào.
Tùy Dực ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, liền thấy Khương Thừa Diệu đút tay vào túi đứng tại nơi cậu có thể thấy được, nhìn thẳng về phía cậu.
Bên ngoài mưa phùn lất phất, hôm nay vẫn là một ngày mưa dầm.
Trên ban công phòng 408, ở một góc gần nhất, tại nơi mưa không thể tạt vào có treo một bộ đồng phục, mặt sau bộ đồng phục có một vết mực đen không thể giặt sạch. Cơn gió tháng 9 vừa thổi qua khiến nó khẽ lay động, tỏa ra hương chanh nhàn nhạt.
Tiếng chuông leng keng hết tiết đọc bài buổi sáng reo lên.
Cố Thanh Dương nằm bò ở dãy bàn cuối, lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Tùy Dực.
Ánh mắt anh đã không còn cách dời khỏi người Tùy Dực được nữa.
Khương Thừa Diệu vào từ cửa sau, Cố Thanh Dương quay đầu nhìn hắn một cái.
Hết thảy đều như trở về cái hôm khai giảng, liên tục có học sinh tụm năm tụm ba chạy đến cửa sổ lớp Một nhìn Tùy Dực.
Tùy Dực cách một lớp cửa sổ nghe thấy bọn họ nói: "Vẫn đeo kính à......"
Buổi trưa Chu Vi đến tìm cậu.
Cô tháo kính của cậu xuống, tỉ mỉ quan sát cậu hơn nửa ngày, trông rất kích động, sau đó dẫn cậu đi tạo hình.
Lúc trước không biết thì thôi đi, hiện tại biết rồi Chu Vi đương nhiên không thể buông tha cho cậu.
Tùy Dực biết giãy dụa cũng vô dụng, dứt khoát nằm im mặc kệ sự đời.
Chu Vi dẫn cậu đến một tiệm cắt tóc rất đắt, lúc muốn đổi kính cho cậu, mới phát hiện thật ra cậu cận nhẹ vô cùng, không đeo kính cũng được.
Trong lòng cô rất bùi ngùi.
Đứa trẻ đến từ địa phương nhỏ đôi khi có nhiều chênh lệch bề ngoài không thể nhìn thấy so với đám con nhà giàu ở thành phố lớn.
Ví như quan niệm tiêu xài, phong cách ăn mặc v.v.
Bọn Khương Thừa Diệu đều có phong cách ăn mặc riêng, một số chi tiết có vẻ tầm thường nhưng lại hợp với bọn họ nhất, tóc tai bọn họ có thể một tuần sẽ sửa một lần, sự tinh xảo của bọn họ là thói quen dưỡng thành hằng ngày bởi cuộc sống sinh hoạt đầy đủ sung túc.
Cho nên dung mạo khôi ngô của bọn họ đều là cực hạn có thể phô bày ra, bọn họ đều phô ra mặt tốt nhất của bản thân trước người khác.
Còn Tùy Dực là viên ngọc chưa được mài giũa, chỉ cần chỉnh đốn sơ qua một chút, nói không chừng có thể kinh diễm đến tất cả mọi người.
Ngay cả bản thân Tùy Dực cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ sau khi tỉ mỉ chải chuốt xong của mình, cậu lặng lẽ nhìn mình trong gương, Chu Vi cười: "Con người đều dựa vào ăn diện nhỉ?"
Trong lòng Tùy Dực lặng lẽ nghĩ, đây thật mẹ nó đúng là dáng vẻ thở ra sương mù cũng mang theo mỹ cảm nè.
Lúc nghỉ trưa, mọi người cơ bản đều đi ngủ, lúc sắp lên tiết cán bộ môn tới thu bài tập, lớp học mới sôi nổi lên. Lưu Tử Huy và bọn Trương Giang đang nháo nhào đùa giỡn cùng nhau, cậu ta đẩy Trương Giang đến hàng tủ sau lớp, đụng thẳng vào tủ vang lên tiếng đùng vang dội, có cô gái đỏ mặt mắng cậu ta, Lưu Tử Huy càng thêm hăng hái.
Trương Giang đẩy cậu ta trở lại bàn, hăng hăng nhéo cái mông múp míp của cậu ta: "Ông đây làm chết mày!"
Lưu Tử Huy nằm trên bàn, bỗng ngưng giãy dụa.
Trương Giang nhìn theo ánh mắt cậu ta, liền thấy một thiếu niên đi vào từ cửa trước.
Các bạn học của lớp Một đều ngây ra.
Lúc Tùy Dực còn chưa vào, Lăng Tuyết Trúc đang phát ngốc nhìn về phía ngoài cửa sổ đã nhìn thấy cậu rồi.
Cố Thanh Dương ngơ ngác ngồi thẳng dậy.
Khương Thừa Diệu đang nằm bò trên bàn nhìn về phía trước.
Mưa bão đã qua, sắc trời dần sáng sủa trở lại.
Tùy Dực mang theo vẻ đẹp thanh thuần sạch sẽ kinh diễm tất cả mọi người.
Lăng Tuyết Trúc vốn nghĩ, y không thích ở cạnh người mang theo hào quang chói mắt, vì như thế sẽ thu hút mọi ánh nhìn của người khác, khiến người đời càng dễ dàng nhìn rõ khuyết điểm của y.
Y thích Tùy Dực vì cảm thấy Tùy Dực là người rất giống mình.
Cho nên một đêm qua y ngủ không ngon.
Thế nhưng vào giờ phút này, tim y lại loạn nhịp.
Nét đẹp của Tùy Dực tuy thanh thuần nhưng cũng mang tính công kích mạnh mẽ, có thể tùy ý bẻ gãy cành khô, đứng trước vẻ đẹp đó, bất kỳ kháng cự nào đều biến thành hoài công.
Vì thế Tùy Dực đã kích động đến Cố Thanh Dương luôn tuân theo khuôn phép.
Mà Khương Thừa Diệu điên cuồng đã quen lại thu hồi khí thế nghênh ngang, lặng lẽ nằm trên bàn ngây ngốc, lần đầu tiên trong đời hắn mới biết yêu, đã học được cách khao khát ngước nhìn.
Trận mưa bão này quá mức mãnh liệt, trong trường học đâu đâu cũng là lá cây, lúc tan tiết buổi chiều, chủ nhiệm các lớp tổ chức học sinh cùng nhau quét lá.
Tuy là lao động nhưng mọi người đều rất hưng phấn, trong trường học vô cùng náo nhiệt.
Lớp 12 là lười biếng nhất, một nửa đàn anh đàn chị đều không ra khỏi lớp, những người ra khỏi lớp đều là ra ngoài hít thở không khí, cầm chổi tạo dáng.
Lớp 10 là chăm chỉ nhất, nam nữ phối hợp, dọn vệ sinh rất nghiêm túc.
Lớp 11 là đục nước béo cò nhất, có một nhóm chạy đến 12-1 ngắm trai đẹp.
Khương Thừa Diệu và đám Trương Giang cầm chổi đứng bên ngoài rừng cây nhỏ trò chuyện, nhân lúc này không có giáo viên, Lưu Tử Huy móc thuốc lá trong túi ra, đưa cho bọn họ.
"Tới làm điếu đi."
"Không hút đâu, vợ tao bảo không thích mùi thuốc lá, hút rồi lỡ ẻm không hôn tao nữa thì sao."
"Mày nói cho cổ biết, đây gọi là mùi vị đàn ông!"
"Hết cách rồi, bạn gái cũ của tao rất thích, nhưng bây giờ việc này không được, em người yêu mới đặc biệt mẫn cảm với mùi thuốc lá."
"Vì một cái hôn mà mày không cần thuốc lá nữa ư!"
"Trai tơ như mày thì hiểu cái rắm gì!"
"Mày đừng gọi tao là trai tơ này trai tơ nọ nhá, anh Diệu nghe sẽ nổi giận đấy."
"Thật nhảm nhí." Khương Thừa Diệu cười.
"Ai ai ai, Tùy Dực!" Có người vỗ cánh tay Lưu Tử Huy, còn hơi kích động.
Tùy Dực đi vệ sinh xong quay lại, đang đi về lớp. Cậu vẫn mặc hoodie, một đường đại sát tứ phương.
Mọi người đều đang nhìn cậu. Cậu lại không có biểu cảm gì, trông còn hơi cao ngạo lạnh lùng.
Lưu Tử Huy nhìn Tùy Dực, bỗng cảm thấy Tùy Dực rất tươm tất, rất ngoan ngoãn.
Lại nhìn nhìn Khương Thừa Diệu......
Sau đó cậu ta liền nhìn thấy Khương Thừa Diệu cắn cắn điếu thuốc trong miệng, lại lấy ra.
Con trai không mẫn cảm với mùi thuốc lá đâu nhỉ? Chúng ta mới mười mấy tuổi, răng lợi đều tốt, nhai kẹo cao su rồi cũng mất mùi thôi. Lưu Tử Huy đang định nói vậy.
Nhưng anh Diệu của bọn họ vì sao không hút nữa?
Anh ấy đang nghĩ gì vậy!
Tên lưu manh này! Không thể xuống tay với Tùy Dực!
Ánh mắt Khương Thừa Diệu đuổi theo Tùy Dực, điếu thuốc trong tay bị hắn bẻ làm hai ném vào thùng rác.
Chỉ là một ý nghĩ thoáng qua đã khiến cơ thể thiếu niên giữ vững trạng thái hơi hưng phấn cả một đêm. Tan tiết tự học buổi tối, bọn Lưu Tử Huy rủ Khương Thừa Diệu đi chơi bóng chung.
"Không đi."
"Anh bận gì à?"
"Chuẩn bị cho kỳ thi." Khương Thừa Diệu lười biếng đáp.
Chân dài không chỗ duỗi, dứt khoát gạt sang hai bên.
Lưu Tử Huy quay đầu về phía trước ôm lấy vai Trương Giang: "Đi thôi đi thôi, Diệu gia đã không còn là Diệu gia của chúng ta nữa đâu."
Là của Tùy Dực rồi!
Không biết xấu hổ, còn muốn hôn môi người ta!
Trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ nhìn thẳng vào ống kính của Tùy Dực, vừa thanh thuần lạnh lùng còn có chút mông lung mờ mịt.
Tùy Dực lớn lên thật thuần khiết.
Khương Thừa Diệu trước đây làm màu như thế, bây giờ cậu ta không nghi ngờ chút nào việc hắn muốn theo đuổi Tùy Dực, hắn thậm chí có thể không ra khỏi cửa cả ngày.
Ha, đàn ông!
--
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Thừa Diệu: Đoán chuẩn lắm!
--
Tui đang tập trung hoàn bộ kia nên bộ này có lẽ ra chương chậm xí, xong bộ kia tui sẽ tập trung hoàn bộ này
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top