Chương 72: Ba ngày răn dạy - ngày thứ nhất.


Một tháng, nói ngắn cũng không ngắn lắm, mà nói dài cũng không dài, Lục Khánh tuy rằng cùng anh trai y nói đến bình tĩnh không thèm để ý như vậy, nhưng khi rời khỏi sủng ái của người nhà, rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, một mình bước vào Chủ Trạch, đối mặt với người mà y phải gọi là chủ nhân kia, vẫn làm bản thân y có chút khẩn trương. Trước kia có anh trai che chở, Lục Khánh y không nói tới có thể hô mưa gọi gió, nhưng ít nhất là có thể ở đại đa số thời điểm hoành hành ngang ngược không cần cố kỵ. Nhưng vào nội trạch rồi, y liền phải tuân thủ gia quy, thậm chí còn có quy định càng hà khắc của nội trạch. Anh trai cho dù có che chở như thế nào, cũng không có khả năng dung túng y công nhiên vi phạm gia quy.

Tương lai y, không còn là tiểu thiếu gia Lục gia, mà là nô tài của Thẩm gia, là tài sản tư hữu của chủ nhân, mặc người dùng hay bỏ, sủng hay giết, thật sự không phải thân phận làm người thoải mái.

Buổi sáng, thời điểm Lục Khánh đánh răng, nói với bản thân trong gương, trước khi đại sự chưa thành, cần phải nhẫn, phải thu liễm bản tính.

Tư Nô tiến vào nội trạch, phải đi ba đạo lễ nghi: Đạo thứ nhất tên là "Biết mệnh", sửa thành nô tịch, nhận gia quy; đạo thứ hai tên là "Nỗi nhớ nhà", tức chịu Sở khiển trách răn dạy, đạo thứ ba mới là vì "Chính bản thân", được chủ nhân tự mình ban cho quy củ, từ đây thành Tư Nô của chủ nhân, tuân thủ quy củ, coi chủ nhân là trời.

Thật là buồn cười, Lục Khánh y tự biết bản thân là ai, tự y sẽ làm chủ cuộc đời y, chả phải tài sản của người nào hết.

----

"Tiểu Lục đại nhân," trước cửa Sở khiển trách, khuôn mặt Bùi Thập Nhất mang theo vẻ nịnh nọt chào đón: "Thật sự mong chờ ngài tới."

Lục Khánh bất động thanh sắc nói: "Cái địa phương này của anh, ta vẫn nên ít phải tới đây thì tốt hơn."

Bùi Thập Nhất ha hả cười nói: "Tiểu Lục đại nhân thật là hài hước, chủ tử cho ngài thiên đại vinh sủng, cái miếu nhỏ này của chúng nô tài nào dám thỉnh đại Phật ngài tới chứ."

Lục Khánh khinh thường bĩu môi, đây là gã Bùi Thập Nhất mà anh hai nói? Y thật sự có điểm chướng mắt gã đấy.

Bùi Thập Nhất vẫn luôn cong eo cúi chào, xác thật là không chú ý tới thần sắc biến hóa của Lục Khánh, hắn một bên nghênh đón Lục Khánh vào đại đường Sở khiển trách, một bên nói: "Trải qua ba ngày răn dạy này, ngài chính thức trở thành Tư Nô đại nhân, nô tài chúc mừng ngài trước."

"Cảm ơn." Lục Khánh thuận miệng ứng phó, cái danh Tư Nô đại nhân với y mà nói chính là một sỉ nhục, y sớm muộn gì vẫn sẽ trở lại làm Lục tiểu thiếu gia thôi.

Đại đường của Sở khiển trách có vài vị tiên sinh đang đứng chờ. Vương Phú không còn làm việc nữa, Bùi Thập Nhất căn bản là không phải người có thể quản sự, Tần tiên sinh bất đắc dĩ gánh chịu không ít chức trách, 3 ngày răn dạy này cũng đành do ông đứng ra chủ trì. Giờ phút này nhìn thấy Lục Khánh tiến vào, Tần tiên sinh đầu tiên là cúi người hành lễ, việc công xử theo phép công nói: "Tiểu Lục đại nhân, 3 ngày này thời gian rất gấp, những lời khách sáo nô tài sẽ không nói nhiều, ngài nếu tới, chúng ta liền bắt đầu đi."

"Được."

Tần tiên sinh liền dẫn Lục Khánh đi vào trung tâm đại đường, từ trong tay thị nô tiếp nhận một quyển sách, mở ra nói: "Tiểu Lục đại nhân, đây là điển sách nô tịch của chủ gia, theo nghị lễ thu nhận Tư Nô, đạo thứ nhất "Biết mệnh", vì sửa nô tịch, nhận gia quy. Thủ tục ngài nhập nô tịch sáng nay đã đưa đi Sở hộ tịch xử lý, bên kia không cần ngài nhọc lòng, chúng ta bên này, còn mời ngài lưu lại dấu vân tay trên điển sách nô tịch, ở đệ đơn Chủ Trạch."

Lục Khánh trước khi tới được người nói qua một lần các thể thức tương ứng, giờ phút này liền ấn chỉ điểm, dưới tên họ của mình ấn lưu lại dấu tay. Tuy rằng nói cho bản thân này bất quá chỉ là sân khấu buộc phải đi qua để làm nên chuyện trọng đại, nhưng lại vẫn cảm thấy không quá thoải mái, có loại cảm giác như bản thân đang ký giấy bán mình. Về sau y nhất định sẽ dùng một mồi lửa thiêu sạch quá khứ nhục nhã này.

"Tiểu Lục đại nhân," chờ Lục Khánh rửa sạch mực in trên tay, Tần tiên sinh liền tiếp tục nói: "Xin mời ngài nhận gia quy."

Lục Khánh rũ rũ đôi mắt kiểm, che lại khó thuần cùng phiền chán nơi đáy mắt, đi đến trước bàn thờ gia quy, quỳ trên đệm hương bồ ờ giữa, khấu đầu ba lần với gia pháp, nói: "Nô tài Lục Khánh, từ đây vâng theo quy củ của gia chủ, nếu có vi phạm, nguyện chịu gia quy trừng phạt."

Tần tiên sinh thấy vị tiểu Lục đại nhân này một chữ cũng không nói sai, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Đều nói vị đại nhân trước mặt đây bị sủng đến vô pháp vô thiên, ông buổi sáng còn lo lắng nghi thức hôm nay sẽ xảy ra sự cố, hiện tại xem ra, cũng vẫn là một người thức thời.

Lục Khánh bái lạy gia quy xong, liền tự mình đứng dậy, Tần tiên sinh liền nói: "Đạo thể thức thứ nhất này coi như đã xong rồi. Đạo thứ hai "Nỗi nhớ nhà", chủ tử ân thưởng, từ bảy ngày răn dạy sửa thành ba ngày răn dạy, ba ngày này, còn mong tiểu Lục đại nhân vất vả phối hợp."

"Không vất vả." Lục Khánh nói: "Chủ nhân cho phép Lục Khánh mang một thị nô thân cận trong nhà tiến vào nội trạch, ta có thể gọi cậu ta vào được chưa?"

Tần tiên sinh gật đầu: "Tất nhiên rồi đại nhân, ba ngày răn dạy này rất nhiều quy củ cũng là do thị nô học."

Hứa Tình Minh sáng nay đã đổi sang mặc trang phục thị nô đai hồng của Chủ Trạch, khiến cậu ngoài ý muốn chính là, trang phục trực tiếp là cấp thị nô tam đẳng, cậu ngay cả Trung tâm Huấn nô cũng chưa từng vào, Lục gia...... Thật đúng là lợi hại.

"Đại nhân." Vừa vào nội trạch, không được kêu thiếu gia, cũng không thể kêu là chủ tử, Hứa Tình Minh nhiều ít còn có chút chưa thích ứng được.

Lục Khánh nói với Tần tiên sinh: "Là người này."

Tần tiên sinh nhìn bảng tên trên áo Hứa Tình Minh, gật đầu: "Hứa Thất, cùng nhau đến đây đi."

"Vâng." Hứa Tình Minh đi theo phía sau Lục Khánh, cùng nhau theo xuống tầng hầm dưới lòng đất.

Sở khiển trách sở dĩ thiết lập ngầm dưới đất cũng là vì muốn mang tới áp lực tâm lý cho bọn nô tài lãnh phạt, để họ nhận ra được sai phạm bản thân đã phạm vào. Bởi vậy, trừ bỏ cá biệt phòng ở ngoài, ánh đèn đều tương đối tối tăm.

Hứa Tình Minh vừa mới tới liền bắt đầu khẩn trương, cậu biết tương lai Lục Khánh phạm sai lầm, tất cả trừng phạt sẽ đều do cậu thay đối phương thừa nhận, ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi. Quyển gia quy đưa đến Lục gia kia, Lục Khánh không liếc mắt lấy một cái, nhưng Hứa Tình Minh lại nghiêm túc lật xem, càng xem cậu càng kinh hãi. Lấy tính tình Lục Khánh, sao có thể chịu được nhiều quy củ như vậy? Cậu về sau, sợ là sống không có một ngày lành nào mất.

Một đường xuống dưới, Tần tiên sinh vẫn luôn quan sát đến thần sắc Lục Khánh, thấy tiểu thiếu gia này tuy rằng thời điểm mới vừa xuống dưới có chút giật mình, nhưng sắc mắt vẫn như thường, dường như không kinh sợ chút nào, không khỏi thở dài. Chủ tử cho y vinh sủng quá lớn, tiểu thiếu gia Lục Khánh đây sợ là không có chút kính sợ nào với Sở khiển trách đâu.

Phòng răn dạy chuẩn bị cho Lục Khánh ở đỉnh đầu khu Tư Nô, rộng mở sáng sủa hơn hẳn chỗ khác. Bên trong đồ vật cũng không nhiều lắm, nhưng giới cụ thường dùng lại giống nhau không ít.

Ấn thể thức, buổi sáng sẽ giảng giải trọng điểm của gia quy, cùng với giải đáp nghi vấn của người nhận sự răn dạy. Những trọng điểm này có thể nói là các tiên sinh của Sở khiển trách phải dùng suốt hai tuần, không ngừng cô đọng kiểm tra liên tục. Đã giảm bớt tới cực hạn rồi. Ngữ khí nói chuyện của Tần tiên sinh không nhanh, giảng rất rõ ràng. Chờ sau khi đều nói xong, liền hỏi Lục Khánh còn vấn đề gì chưa hiểu không.

Lục Khánh xác thật là có mấy vấn đề muốn hỏi, liền nói: "Tần tiên sinh, nội trạch này có quy định gác cổng, vậy trong thời gian cấm ra vào, không gian hoạt động của Tư Nô có bao nhiêu rộng?"

Tần tiên sinh trầm mặc: "Nói như vậy, chỉ cần không ra khỏi Chủ Trạch, trừ bỏ cấm địa, cũng không có chỗ nào hạn chế nữa. Nhưng Tòa Hành Chính là nơi Tư Nô không thể tùy ý tới, mặt khác còn có biên giới Chủ Trạch cũng không được tùy ý tiếp cận."

Lục Khánh gật đầu, lại hỏi: "Địa vị giữa những Tư Nô của chủ nhân, có phân cao thấp không?"

Tần tiên sinh nói: "Cũng không, trừ bỏ Diệp Lượng đại nhân hiện tại đang quản lý nội trạch, những Tư Nô khác đều giống nhau."

Lục Khánh nhướng mày: "Nói như thế, vị Diệp đại nhân kia có thể xử trí những Tư Nô khác?"

Tần tiên sinh nghĩ nghĩ nói: "Này còn phải xem là chuyện gì. Diệp Lượng đại nhân chỉ có thể ấn theo quy định của nội trạch mà làm việc. Chính là xử lý dựa trên việc chứ không dựa trên người."

Lục Khánh nói: "Bạn bè của ta nhiều, về sau nếu muốn gặp bạn, ta làm sao bây giờ?"

Tần tiên sinh vừa nghe liền biết, vị Lục tiểu thiếu gia này suốt một tháng qua hẳn là cái gì cũng không học, không tìm hiểu, ông âm thầm thở dài nói: "Tiểu Lục đại nhân, Tư Nô của chủ nhân, là không được phép tự mình tiếp xúc người ngoài. Ngài nếu muốn gặp ai, chỉ có thể thông qua hệ thống tiếp đón khách, gặp nhau ở Tòa tiếp khách. Mặt khác, Tư Nô mỗi tháng chỉ có một lần nộp đơn xin thăm người thân, khi ra về có tiên sinh của Sở khiển trách cùng bảo an của Bộ phận an ninh đi theo. Mặc dù là về nhà, cũng không thể tùy tiện cùng người ngoài tiếp xúc, trừ phi trước đó đã được chủ tử đồng ý, nhưng cũng vẫn phải bảo đảm là dưới trường hợp công khai mới được, người của Sở khiển trách sẽ cùng đi."

Lục Khánh nghe thế liền nhíu mày, sao lại phiền toái như thế!

Tần tiên sinh thấy Lục Khánh đờ người, liền hỏi: "Tiểu Lục đại nhân, ngài còn có vấn đề gì khác không?"

Lục Khánh lắc lắc đầu: "Ta không còn vấn đề khác nữa."

Tần tiên sinh ở trong lòng lại thở dài, tiểu Lục đại nhân này hỏi nơi nào là gia quy a........ Ông nhìn thời gian nói: "Không sai biệt lắm cũng nên dùng cơm rồi, ngài giữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sẽ giảng dạy cho ngài hầu hạ chủ tử như thế nào."

Lục Khánh nhíu nhíu mày, không nói chuyện. Hứa Tình Minh cúi đầu thật sâu, cậu có thể cảm giác được, Lục Khánh giờ phút này không cao hứng cho lắm.

Tần tiên sinh đứng dậy đi ra ngoài gọi người mang đồ ăn lên, trong phòng liền chỉ còn lại Lục Khánh cùng Hứa Tình Minh. Sau một lát yên lặng ngắn ngủi, Lục Khánh đột nhiên nhìn về phía Hứa Tình Minh, âm lãnh nói: "Trong lòng cậu, có phải đặc vui sướng khi ta gặp họa hay không? Hả?"

Hứa Tình Minh trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Thiếu gia, Tình Minh không có."

Bang!

Lục Khánh giương tay liền tát mạnh lên mặt Hứa Tình Minh: "Nói qua bao nhiêu lần, xưng hô phải sửa lại, cậu óc bã đậu à mà không nhớ?"

"Thực xin lỗi, đại nhân, là Hứa Thất sai rồi." Hứa Tình Minh không ngừng dập đầu: "Hứa Thất cũng không dám nữa."

"Đừng dập nữa." Lục Khánh cười lạnh: "Cậu chính là muốn dập đầu đến chảy máu, để cho người khác đều biết ta có bao nhiêu khắt khe với cậu sao?"

"Không có." Hứa Tình Minh không dám dập đầu nữa, chỉ cúi thấp người nói: "Hứa Thất chưa bao giờ nghĩ như thế."

"Ồ? Không nghĩ tới cái gì?" Một chân Lục Khánh đạp lên trên đầu Hứa Tình Minh, thấp giọng nói: "Ta chẳng lẽ chưa bao giờ khắt khe cậu sao?"

Giọng Hứa Tình Minh đã hơi chút run rẩy nói: "Không có, ngài đối với Hứa Thất rất tốt."

Lục Khánh ha ha cười, nâng chân lên, đã đá cánh tay Hứa Tình Minh: "Này cũng gọi là đối tốt với cậu sao?"

Hứa Thất kịch liệt run rẩy một chút, trả lời: "Đại nhân giáo huấn nô tài, là điều hiển nhiên." Cảm xúc Lục Khánh từ tối hôm qua liền bắt đầu cực kỳ không tốt, cầm một lưỡi dao cạo râu, chậm rãi ở trên cánh tay cậu cắt mở 7 miệng vết thương nhỏ vụn. 7 đao kia, mỗi một đao đều cắt cực kỳ chậm, cực cực kỳ chậm, nói là không muốn lưu lại cho cậu vết sẹo khó coi, cho nên, vết cắt cần phải thật nhỏ, phải thật trơn nhẵn, nhưng lưỡi dao sau khi tàn nhẫn cắt vào thịt rồi, Lục Khánh lại tàn nhẫn xoay lưỡi dao trái phải, đau đến cậu gần như hỏng mất.

Lục Khánh buông chân, nhàn nhạt nói: "Thứ đồ nghĩ một đằng nói một nẻo, chờ có thời gian rảnh rảnh, ta sẽ 'cẩn thân' dạy dỗ lại cái mồm cậu."

Hứa Thất trên mặt trắng bệch, giọng nói đã có chút run run: "Đại nhân, Hứa Thất không dám nói bậy, Hứa Thất có thể có thân phận thị nô tam đẳng này, đều là nhờ ân thường của đại nhân."

Ánh mắt Lục Khánh cực kỳ lạnh lùng, cười dữ tợn nói: "Ta vậy mà quên mất, cậu hiện tại là thị nô của chủ gia, không phải thị nô Lục gia, cậu có phải đã nghĩ tới tương lai có một ngày có thể rời đi từ bên người ta?"

"Không có, không có đại nhân, Hứa Thất đời này đều là người của đại nhân."

"Đừng có nói chắc như vậy." Lục Khánh cố kỵ sẽ có người tiến vào, không làm gì quá phận, chỉ dùng chân dẫm lên một ngón út của Hứa Thất, nghiền áp nói: "Sáng nay thưởng cậu uống nước tiểu cẩu, cậu không phải đều phun ra sao? Cậu cho rằng sáng nay ta không rảnh lăn lộn cậu đúng không? Còn nói cả đời này? Đừng có đánh rắm."

"Đại nhân, Hứa Thất không dám, đại nhân, Hứa Thất không dám, Hứa Thất không dám." Hứa Thất biết, cậu vô luận nói cái gì cũng không có tác dụng, nhưng Lục Khánh thật sự quá sợ hãi, cậu không dám không cầu xin.

Lục Khánh nhìn Hứa Tình Minh một bộ hèn mọn tuyệt vọng, trong lòng lúc này mới thoải mái hơn một ít. Lục Khánh biết bản thân không phải người tốt, y đầy một bụng ý xấu, bản chất thối tha từ trong xương cốt rồi. Nhưng y lại cố tình thích đắp nặn bản thân thành bộ dạng một thiếu niên dương quang.

Lục Khánh sẽ không tùy tiện ra tay với nô tài trong nhà, chỉ riêng có Hứa Tình Minh, bởi vì năm đó nhất thời hứng khởi, coi nô tài này thành nơi mình trút giận.

Món đồ chơi này y rất vừa ý, vì không muốn để người thân biết bản thân trải qua những ngày tháng như thế nào trong Lục gia, không muốn khiến vị Trình gia đại thiếu gia kia lo lắng, cho dù y tra tấn như thế nào, Hứa Tình Minh đều nhịn, thậm chí còn sẽ che giấu cho Lục Khánh. Tốt lắm, nếu nô tài này không muốn để cho người khác biết, vậy y liền săn sóc, dùng những phương thức sẽ không bị người ngoài phát hiện tra tấn cậu.

--------

p/s: Hoan nghênh mn vào chửi Lục Khánh ạ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top