Chương 72.5: Ba ngày răn dạy...


Lục Khánh nghiền nén ngón út Hứa Tình Minh một hồi, thấy nô tài kia không hé răng chịu đựng liền cảm thấy không có gì vui cả, lại vừa lúc thị nô đưa cơm gõ cửa, y liền thu chân, cho người mang đồ ăn vào.

Lục Khánh để thị nô bày biện đồ ăn xong, hỏi: "Buổi chiều mấy giờ bắt đầu?"

Thị nô nghe được Lục Khánh dò hỏi, khom người nói: "Nô tài không biết, chỉ nghe nói sau khi ăn xong nghỉ tạm nửa giờ."

Lục Khánh gật gật đầu, chờ thị nô kia đi ra ngoài, liền cười nói: "Đây là cũng chuẩn bị cho cậu một phần đồ ăn này, ăn không?"

Hứa Tình Minh do dự một chút, vẫn là gật gật đầu. Cậu không có khả năng ba ngày đều không ăn cơm, mặc kệ Lục Khánh chuẩn bị làm cái gì, cậu đều trốn không được.

Lục Khánh cười nói: "Vậy ăn đi."

Hứa Tình Minh không thể tin được bản thân có thể đơn giản như thế liền được ăn cơm, nhưng cậu cũng không có khả năng cự tuyệt, thật cẩn thận bưng khay phần ăn của mình lên, liếc sắc mặt sắp đen như đáy nồi của Lục Khánh, vội vàng đặt trên mặt đất quỳ ăn. Ăn hai miếng, thấy Lục Khánh tựa hồ thật sự không tính tra tấn gì cậu, liền yên tâm bắt đầu ăn.

Ai ngờ Hứa Tình Minh mới vừa ăn được hai miếng, liền nghe Lục Khánh chậm rì rì nói: "Sở khiển trách này thật ra rất có ý tứ, chủ tử cùng nô tài vậy mà có thể ăn đồ ăn giống nhau."

Hứa Tình Minh sửng sốt, bàn tay nắm đũa vô thức nắm thật chặt.

"Ăn nhanh lên, không nghe được chỉ có thời gian nửa giờ nghỉ ngơi sao?" Lục Khánh lột thịt cá xong, chỗ cùng xương cá cùng chút thịt dư lại đều đặt vào bát đưa cho Hứa Tình Minh: "Ba ngày tới cậu so với ta vất vả hơn, ăn nhiều một chút đi."

Hứa Tình Minh nhìn chằm chằm bát xương cá trong mâm đến phát ngốc, liền dùng chiếc đũa kẹp những xương cá đó lên, dè dặt cẩn thận nhai kỹ rồi nuốt xuống. Bữa cơm này, cậu chỉ ăn một đống xương cá, còn những đồ ăn khác trong mâm của mình, cậu một miếng cũng không dám đụng vào nữa.

Bài giảng buổi chiều chính là quy tắc về thỉnh an, đáp lời, cùng với quy củ hầu hạ. Lục Khánh nhẫn nại tính tình, đi theo tiên sinh dạy học luyện tập đứng lên quỳ xuống, dập đầu, lại lặp đi lặp lại những lời nói khách sáo, nói đến cổ họng y phát đau.

Hầu hạ chủ nhân là chuyện quan trọng nhất của Tư Nô, người Sở khiển trách tự nhiên là không dám đụng vào Tư Nô, nhưng lại có thể từ trên Sàng Nô tiến hành biểu diễn để làm mẫu. Lục Khánh nhìn Sàng Nô kia dưới mệnh lệnh của tiên sinh Sở Khiển Trách không chút cẩu thả lặp lại lặp lại quy củ khi Tư Nô thừa sủng, trong lòng bực bội gần như áp không được. Y trước cho rằng làm Tư Nô chính là lên giường làm tình mà thôi, lại không phải trinh tiết liệt nữ, lên giường liền lên giường, nhưng những quy củ này kia lại khiến y rùng mình, bản thân như sắp phải làm một việc tan xương nát thịt.

Chẳng lẽ y thật sự phải làm những việc này sao?!

Anh hai y có biết, Tư Nô thừa sủng là đê tiện như thế không?

Tên nô tài Hứa Tình Minh kia không rên một tiếng không biết suy nghĩ cái gì, là đang cười nhạo y sao?!

Lục Khánh giấu bàn tay run rẩy không ngừng của bản thân, trên mặt ửng đỏ không phải do ngượng ngùng, mà là nhục nhã.

Thật vất vả chịu đựng một buổi trưa, cơm chiều cũng ăn không vô, Lục Khánh sớm liền để Hứa Tình Minh hầu hạ y nghỉ ngơi. Ba ngày răn dạy, y không được phép ra khỏi phòng răn dạy này, ngược lại Hứa Tình Minh có thể tự do ra vào, thật đúng là châm chọc!

"Hứa Thất," Tần tiên sinh thấy Hứa Tình Minh bưng ly sữa bò, liền nói: "Buổi tối tiểu Lục đại nhân nếu có tinh thần, liền khuyên tiểu Lục đại nhân xem gia quy nhiều một chút. Thật sự khi vào nội trạch rồi, phạm vào sai lầm gì liền không tốt."

Hứa Tình Minh không có phản ứng gì gật đầu đáp ứng, cậu kỳ thật căn bản không quá nghe rõ vị Tần tiên sinh này nói cái gì, tâm tư của cậu tất cả đều ở trên khuôn mặt đầy lệ khí của Lục Khánh.

Lục Khánh ở nhà, chính là ngay cả trước mặt Lục lão gia tử cũng không cần quỳ, hôm nay lăn lộn cả một buổi chiều, Hứa Tình Minh vẫn luôn trong trạng thái kinh hồn táng đảm. Cậu có thể tưởng tượng ra, trong lòng Lục Khánh chênh lệch có bao nhiêu lớn, cũng càng biết, chính mình đêm nay sẽ có bao nhiêu xúi quẩy. Chỉ hy vọng Lục Khánh nhớ thương ngày mai còn có răn dạy, không cần tra tấn cậu quá mức.

Lục Khánh tắm xong, bọc khăn lên giường, Hứa Tình Minh quỳ gối bên mép giường, giúp người trước xoa bóp cơ bắp cùng đầu gối đau nhức. Cậu xoa rất nghiêm túc, chỉ hy vọng Lục Khánh thoải mái, có thể cứ như vậy trực tiếp ngủ.

Thời điểm Hứa Tình Minh cho rằng Lục Khánh thật sự muốn ngủ, cậu lại nghe được người kia nói: "Đứng lên, lộ eo ra."

Hứa Tình Minh kinh nghi bất định nhấc vạt áo lên, dùng tay giữ ở trước ngực.

"Đứng vững, đừng nhúc nhích." Lục Khánh nói xong, liền xoay người ngồi dậy, duỗi ra tay nắm lấy một miếng thịt ở sườn eo Hứa Tình Minh, dùng sức xoắn: "Cẩu nô tài, buổi chiều hôm nay xem đến vui vẻ lắm? Đúng không?"

"Không có, đại nhân" Hứa Tình Minh vì đau mà co rúm lại một chút, nhưng vẫn phải cưỡng bách bản thân đứng thẳng.

"Không có?" Lục Khánh ngoan độc nhéo khối thịt kia, âm lãnh nói: "Cậu rất ngóng trông ta quỳ xuống trước người khác, có phải hay không?"

"Không... Không có." Phần thịt bị xoắn nhéo đau liên tục không ngừng. Hứa Tình Minh đau đến mồ hôi lạnh đều chảy thành dòng dọc sống lưng, nhưng cậu không dám động đậy chút nào. May mắn miếng thịt kia bị xoắn thời gian dài, liền bắt đầu chết lặng, cậu phân ra một chút tinh thần nghĩ, nếu Lục Khánh chỉ nhéo một miếng thịt này, vậy cũng không tồi.

"Đừng cho là ta không biết, cậu rất chờ mong ta thừa sủng, ngóng trông ta bị người khác làm, đúng không?" Lục Khánh có lẽ nhìn ra được thống khổ trong mắt Hứa Thất hơi giảm, liền buông tay ra, lại nhéo một miếng thịt khác, trái phải dùng sức xoắn: "Hứa Tình Minh, ta thật mẹ nó hối hận thời điểm ở trong nhà, không tìm một cái gậy gộc nào đó thọc lỗ đít cậu." Lục Khánh lại ninh thịt mềm ở eo sườn Hứa Tình Minh, cười dữ tợn nói: "Bất quá cậu yên tâm, ta có rất nhiều biện pháp thu thập cậu đấy. Cậu tốt nhất đừng ngóng trông ta được thừa sủng. Ta nếu tâm tình không tốt, cậu một tên nô tài sẽ càng khổ sở."

"Đại nhân, Hứa Thất, Hứa Thất không có." Hứa Tình Minh đau đến có chút nhịn không được, cậu muốn tránh, muốn giấu hết những nơi yếu ớt trên người đi.

"Có hay không cũng không quan hệ." Lục Khánh dùng móng tay lại nhéo một miếng thịt khác: "Ta sẽ làm cho Hứa Thất cậu, đời này nghe được tên của ta liền phát run."

Hứa Tình Minh thống khổ nhắm mắt lại, cậu đã sợ Lục Khánh sợ đến chỉ ngẫm lại đều đã phát run, còn muốn cậu phải sợ như thế nào nữa?

"Hứa Tình Minh cậu nhớ kỹ cho ta, đừng nghĩ tới chuyện tự sát, nếu không, một nhà các cậu đều sẽ chôn cùng một chỗ đấy." Lục Khánh nhìn sắc mặt Hứa Tình Minh tái nhợt, tàn nhẫn bóp tắt biện pháp duy nhất để người này thoát ly sự khống chế của mình.

Cũng không biết Trình Vĩ sao lại nhìn trúng Hứa Tình Minh như vậy, chẳng sợ bị nhà hắn sung quân đến ngoại cảnh, vậy mà còn nhớ thương người này. Từ sau khi Lục Khánh nhìn thấy tin nhắn Trình Vĩ gửi cho Hứa Tình Minh, y liền biết, Hứa Tình Minh còn giá trị lợi dụng đối với Lục gia, không thể đùa chết được.

Nhéo loạn một hồi, Lục Khánh liền mệt mỏi, y buông lỏng tay, nằm lại trên giường, lạnh nhạt nói: "Ta mệt mỏi, tự cậu làm đi."

Hứa Tình Minh nuốt nước miếng, bùm quỳ xuống nói: "Đại nhân, ngày mai Hứa Thất còn phải học quy củ lãnh phạt, cũng phải thực hành."

Lục Khánh mở mắt ra nhìn Hứa Tình Minh một cái, cười dữ tợn nói: "Vậy cậu cố mà tìm một lý do thỏa đáng đi."

Hứa Tình Minh sắc mặt trắng nhợt, liền nghe Lục Khánh thấp giọng nói: "Sáng mai dậy, trên eo cậu nếu có một chỗ nào còn trắng trẻo, quay đầu lại liền nhét một cân thịt mỡ trong miệng cậu."

"...V-vâng, đại nhân." Hứa Tình Minh nghe đã cảm thấy ghê tởm, nhưng cậu không dám lộ ra một chút không vui, rũ mắt không dám lại trêu chọc Lục Khánh.

Cậu nhìn thấy Lục Khánh muốn ngủ, liền đi tới cửa tắt điện đi, sau đó, ra khỏi phòng răn dạy, sau khi rửa mặt xong, liền nằm xuống cái giường gấp được dựng tạm cho cậu ở cạnh cửa, bọc chăn kín người, bắt đầu ở trong chăn lần lượt tự nhéo thịt trên eo mình.

Như vậy, đã tốt lắm rồi, ít nhất, cậu không cần một bên chịu đựng thống khổ, một bên sợ hãi Lục Khánh sử dụng càng nhiều thủ đoạn tra tấn người.

Muốn nhéo da thịt đến xanh xanh tím tím, nơi nào dễ dàng như vậy, huống chi là xuống tay với mình. Hứa Tình Minh đã cảm thấy trên eo thịt đều đau đến chết lặng, nhưng đến phòng vệ sinh vừa thấy, lại chỉ mới hơi hơi đỏ lên.

Hứa Tình Minh muốn khóc, cậu rất muốn được phát tiết, lại sợ bị người khác nhìn ra cái gì, cậu thậm chí cũng không dám phát ra thanh âm quá lớn.

Tựa như những đêm khuya trong quá khứ, vô số lần cậu đã nghĩ tới cái chết, nhưng rồi vì gia đình mà lại vô số lần nhẫn nại xuống...



Phiên ngoại nhỏ: Uống nước tiểu cẩu (Warning: nếu ai thấy ghê thì có thể skip nhé)

Lục Khánh vốn là muốn cứa trên cánh tay Hứa Tình Minh 10 dao, tạo thành hình ngôi sao hoàn chỉnh. Nhưng tiểu tử kia thể chất quá yếu, mới tới dao thứ bảy liền đau đến ngất xỉu đi, làm hại y cứa dao cuối còn bị lệch, thật là không thú vị.

Vì chuyện không hoàn mỹ này, sáng sớm hôm sau, Lục Khánh sai người dắt chó săn y nuôi lại đây. Nhìn thấy bộ dáng Hứa Tình Minh run bần bật, gần như tuyệt vọng, Lục Khánh quả thực là phải vì Hứa Tình Minh vỗ tay. Tiểu tử này sẽ không cho rằng y muốn để sủng vật này của y làm gì cậu chắc? Ha ha, đã sáng bảnh mắt rồi, nào có thời gian kia chứ.

"Đi, hầu hạ cẩu thiếu gia đi tiểu đi." Lục Khánh đá chân Hứa Tình Minh: "Lấy chén hứng."

Hứa Tình Minh thật vất vả khắc chế kinh sợ nơi đáy lòng, cầm lấy chén plastic Lục Khánh ném cho, bò qua đó. Nhưng con chó này có tiểu hay không, cậu sao có thể khống chế, cầm chén, nhất thời cũng không biết nên làm sao bây giờ. Hứa Tình Minh thậm chí còn thổi thổi huýt sáo, chọc cho Hứa Tình Minh cười to vài tiếng.

"Thiếu gia, Tình Minh không biết nên làm sao bây giờ." Hứa Tình Minh sắc mặt xám trắng dập đầu, tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lục Khánh nói với thị nô thân tín bên người: "Dẫn nó đi ra ngoài dạo một vòng."

"Vâng."

Thị nô nắm dây xích cổ sủng vật của Lục Khánh đi ra ngoài, Lục Khánh thấy Hứa Tình Minh còn quỳ bất động liền cười lạnh nói: "Cẩu nô tài, cậu không cùng đi ra ngoài sao?"

Hứa Tình Minh run rẩy, nhưng thật ra cũng rõ rồi, lập tức khấu đầu, đi theo đi ra ngoài. Ở thời điểm chó săn kia nâng một chân sau lên, cậu quỳ gối bên cạnh, chịu đựng hương vị tanh tưởi, tiếp đầy một chén nước tiểu chó nóng hổi. Hứa Tình Minh căn bản không thể chú ý đến cái gì gọi là nhục nhã cùng nan kham, cậu chỉ biết Lục Khánh đã xem như nhân từ rồi, nếu cậu không thể cẩn thận nâng chén nước tiểu chó trở về, Lục Khánh sẽ còn có rất nhiều loại tra tấn càng khiến cậu thêm nan kham.

"Thiếu gia." Hứa Tình Minh nâng chén nước tiểu, quỳ gối rất xa ở cửa, cậu không dám để cho Lục Khánh ngửi phải hương vị tanh hôi kia.

Lục Khánh vừa mới ăn cơm xong, nhìn thoáng qua, liền ghét bỏ nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Khá tốt, uống hết đi."

Hứa Tình Minh sắc mặt trắng nhợt, cậu sớm liền phải nghĩ ra Lục Khánh muốn làm cái gì, chỉ là khi nghe thấy đối phương thật sự bắt cậu uống, cậu vẫn có một loại tuyệt vọng gần như hỏng mất. Hứa Tình Minh run run hạ tay xuống, đặt chén nước tiểu ở trước mắt, hô hấp thật chậm thật nông, cậu sợ lại ngửi được hương vị, dạ dày sẽ không chịu nổi mà ói hết ra.

"Nhanh lên, không có nhiều thời gian như vậy." Giọng Lục Khánh không nhanh không chậm, giống như chỉ đang thúc giục đối phương nhanh chóng uống cho xong một chén nước lọc bình thường.

Hứa Tình Minh nhắm mắt, cậu làm gì có quyền lựa chọn, làm gì có tư cách tuyệt vọng, bất quá là một chén nước tiểu mà thôi, cậu có thể giãy giụa nổi sao? Hứa Tình Minh nghẹn một hơi, cái gì cũng không dám suy nghĩ nữa, nhẫn tâm nhanh chóng uống chén nước trước mặt vào dạ dày.

Lục Khánh cong môi cười, còn chưa nói lời nói, Hứa Tình Minh đã nôn khan một tiếng, che miệng chạy vội ra ngoài. Ý cười nơi khóe miệng của Lục Khánh lập tức liền trầm xuống. Nếu không phải thời gian có chút vội.......

Nếu không phải hôm nay liền phải tiến vào nội trạch, vậy về sau bữa sáng của Hứa Tình Minh đều có thể đổi thành nước tiểu cẩu rồi.

Hừ. Lục Khánh nhìn chó săn đang duỗi đầu lưỡi thở dốc, trong lòng bỗng một trận bực bội, nói với thị nô bên cạnh: "Nếu về sau không thấy được súc sinh này nữa, vậy giết đi."

Thị nô kia nhanh chóng giấu đi kinh sợ nơi đáy mắt: "Vâng."

-------

p/s: ghét Lục Khánh rồi nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top