Chương 67: Chủ nhân, đau~~~~


Cùng Giang Hân nói chuyện xong không lâu, Khang Gia Gia đi lấy thuốc giảm đau đã trở lại, Phương Vấn uống thuốc, cũng lười đến hồi buổi yến hội đi ứng phó mấy người trong chính giới, liền đi theo Khang Gia Gia dẫn Giang Hân đến bờ sông ngắm cảnh. Đại khái là uống thuốc giảm đau ra mồ hôi, lại ở bờ sông hứng gió, chờ đến khi yến hội kết thúc, trên đường trở về lầu chính, Phương Vấn liền cảm thấy trên người có chút rét run, hoài nghi bản thân có phải phát sốt rồi không.

Khang Gia Gia cùng Diệp Lượng trở về Sở khiển trách tiếp tục chịu phạt, Trương Nhược Cốc được chủ nhân sai đi đưa Tề Nghiễm Nhiên cùng Giang Hân ra Chủ Trạch, hiện tại bên người y, cũng chỉ có một mình Trình Ngũ......

Phương Vấn phát sốt rồi, liền ngẫu nhiên tùy hứng một lần đi.

Xuống xe ở cửa lầu chính, Phương Vấn ngẩng đầu liền nhìn đến phòng ngủ chính lầu hai sáng đèn, y liền đẩy Trình Ngũ một chút: "Cậu đi về trước đi, ta đi Trung Cánh."

Trình Ngũ sửng sốt, vội la lên: "Vấn đại nhân, chủ tử đã trở lại, ngài hiện tại cũng không thể đi Trung Cánh được."

"Không có việc gì, ta là đi tạ phạt, lại không phải không có việc gì đi bộ, không tính là va chạm chủ nhân."

Trình Ngũ hoảng sợ, giọng có điểm lắp bắp sợ hãi: "Ngài hiện giờ một thân thương tích, muốn tạ phạt, cũng nên chờ ngày mai đi."

Phương Vấn bất đắc dĩ nói: "Ngốc chết ta rồi, ta không thừa dịp có thương tích giả bộ đáng thương, sao có thể làm chủ nhân lại chú ý tới ta?"

Trình Ngũ nghẹn lời, nhưng vẫn không quá nguyện ý: "Nhưng nô tài đã gọi bác sĩ đến rồi..."

"Vết thương của ta ta tự biết, cậu cho bác sĩ trở về đi."

Trình Ngũ bất đắc dĩ, lại cũng không ngăn cản Phương Vấn nữa. Vấn đại nhân xác thật đang nghĩ cách lấy lại sự tin yêu của chủ nhân, nhưng Vấn đại nhân làm như vậy, lại làm hắn cảm thấy có chút đáng thương, cũng cảm thấy chính mình quá vô dụng.

Thẩm Quy Hải mới vừa cùng quản gia bàn giao xong việc ngày mai đưa người Tề gia trở về, vừa ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Tạ Tam đang chờ.

Tạ Tam khom người nói: "Chủ tử, Vấn đại nhân tới tạ phạt, đang quỳ chờ ở sảnh chính."

"Cho em ấy đi lên đi."

"Vâng."

Thẩm Quy Hải lại cùng quản gia nói thêm vài câu, liền nhìn thấy Tạ Tam mang theo Phương Vấn lên đây. Thẩm Quy Hải nhíu nhíu mày, mặt nô lệ này sao lại hồng như vậy?

"Chủ nhân." Phương Vấn còn chưa kip cong đầu gối quỳ xuống, liền nghe Thẩm Quy Hải nói: "Đi trong phòng."

"Vâng."

Nhìn bước chân Phương Vấn tựa hồ có điểm hư không, Thẩm Quy Hải nói với quản gia: "Bác sĩ Đỗ hôm nay hẳn là đang ở Chủ Trạch, kêu ông ấy lại đây hầu." Lại lệnh cho Tạ Tam: "Đêm nay cậu trực đêm, những người khác đều cho nghỉ đi."

Quản gia: "Vâng."

Tạ Tam: "Vâng."

Sau khi đuổi hết người đi rồi, Thẩm Quy Hải liền vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Phương Vấn tuy rằng ngoan ngoãn quỳ, nhưng cả người lại có vẻ uể oải, gương mặt hồng cũng không quá bình thường. Hắn nhíu nhíu mày, duỗi tay ra sờ, quả nhiên phát sốt rồi.

Thẩm Quy Hải bận tâm thương tích trên người Phương Vấn, không dám loạn động, tức giận nói: "Phát sốt còn quỳ cái gì mà quỳ, lên giường."

"Vâng......" Phương Vấn cảm thấy mình không chỉ phát sốt, thuốc giảm đau kia sau khi hết dược hiệu, phía sau lưng bắt đầu đau lại, đầu cũng đau, cả người không thoải mái chút nào.

Phương Vấn bắt lấy tay Thẩm Quy Hải đứng lên, bắt đầu cởi quần áo, cởi quần trong, xoạt xoạt hai ba cái liền lột sạch bản thân.

Thẩm Quy Hải: "......"

Phương Vấn nói với Thẩm Quy Hải: "Có thương tích, ngài cũng không thể bắt em ra mồ hôi, sẽ cảm nhiễm."

Thẩm Quy Hải sửng sốt, bỗng nhớ tới tiểu tử này khi còn nhỏ phát sốt, vì để y nhanh ra mồ hôi hạ sốt, hắn đã cho y mặc ba tầng quần áo, còn bọc đứa nhỏ trong chăn không cho xuống giường. Chính mình hồi đó cũng còn nhỏ tuổi, chỉ biết phát sốt phải xuất được mồ hôi ra mới khỏi. Cuối cùng tiểu Phương Vấn sốt cũng khỏi, nhưng vì quá nóng mà ra nhiều mồ hôi không khác gì vớt từ trong nước ra, thiếu chút nữa dẫn tới mất nước. Tiểu tử này vậy mà nhớ đến bây giờ, xem ra là ấn tượng khắc sâu đây mà.

Chờ Phương Vấn bò lên trên giường, hắn không yên tâm nói: "Ta gọi bác sĩ Đỗ tới khám cho em một chút?"

Phương Vấn lắc đầu: "Không có việc gì, Trình Ngũ ở Trung tâm Huấn nô có học cách xử lý ngoại thương."

"Em sốt rồi." Thẩm Quy Hải kéo cái áo đơn lên đắp ngang bụng cho Phương Vấn, lại sờ sờ trán đối phương, giống như nóng hơn một chút so với vừa rồi.

"Có thể là ra bờ sông bị trúng gió, ra mồ hôi thì tốt rồi."

Thẩm Quy Hải nhìn nhìn đùi Phương Vấn không có vẻ vóc che đậy thoạt nhìn trơn bóng, đứng dậy đi tìm chăn đắp lên cho y: "Ta lấy nước ấm cho em uống, em đừng có lộn xộn đấy."

"Vângggg~~~" Phương Vấn nhắm mắt đáp ứng.

Chờ Thẩm Quy Hải bưng một ly nước ấm trở về, liền nhìn người nằm trên giường đã đạp hết chăn ra, ngay cả mông cũng lộ ngoài không khí...Này còn ra mồ hôi kiểu gì?

"Phương Vấn," Thẩm Quy Hải vỗ vỗ y: "Uống chút nước ấm rồi hẵng ngủ tiếp."

"Không cần...đau..."

"Dùng ống hút uống, không cần em ngồi dậy." Thẩm Quy Hải kề ống hút tới bên miệng Phương Vấn, tiểu tử kia không uống nước mà lại liếm liếm ngón tay hắn, rầm rì nói: "Chủ nhân, đau~~~~"

...... Thẩm Quy Hải duỗi tay sờ trán Phương Vấn, quả nhiên nóng đến bỏng tay. Hắn ra cửa, lệnh cho Tạ Tam gọi bác sĩ Đỗ tới, bản thân về phòng tìm một cái quần ngủ cho Phương Vấn.

Bác sĩ Đỗ chiều nay đã bị kêu tới chờ hầu ở Chủ Trạch, vừa rồi cũng nghe chuyện xảy ra ở buổi yến tiệc tối nay, vào nhà quả nhiên liền nhìn thấy Vấn đại nhân một thân băng vải ghé vào trên giường.

Thẩm Quy Hải đứng ở mép giường, không đợi bác sĩ Đõ thỉnh an liền nói: "Trên người là vết thương do hình tiên, em ấy buổi tối lại đi ra bờ sông, khả năng trúng gió, ông kiểm tra đi."

"Vâng." bác sĩ Đỗ quan sát thấy trên băng vải thượng có máu thấm ra, sợ là có vết thương nứt ra rồi, liền lấy kéo chậm rãi cắt mở lớp băng vải. Trong quá trình khó tránh khỏi đụng tới miệng vết thương, Phương Vấn bị đau đến tỉnh lại, phát hiện trong phòng nhiều thêm một người, biết là bác sĩ tới khám vết thương cho mình, tuy rằng vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng ý thức thật ra lại biến trở về Vấn đại nhân, không phát ra tiếng nhắm mắt chịu đựng.

Bác sĩ Đỗ mở băng vải ra, có mấy chỗ dính miệng vết thương, ông không dám mạnh mẽ bóc ra, cầm povidone chậm rãi làm ướt mấy chỗ đó. Vừa tháo băng vải bác sĩ Đỗ vừa thở dài, tính tình này của chủ tử thật đúng là, nếu lo lắng cho Vấn đại nhân như thế, sao còn phạt tàn nhẫn đến vậy.

Chờ băng vải đều mở ra rồi, bác sĩ Đỗ lại dùng povidone rửa sạch tất cả miệng vết thương một lần, nói: "Chủ tử, đêm nay đừng quấn băng, miệng vết thương thoáng khí sẽ nhanh lành hơn."

"Có thể."

Bác sĩ Đỗ lại trích máu Phương Vấn làm kiểm tra, cho vào thiết bị kiểm tra đo lường, trong thời gian chờ dụng cụ phân tích, ông lại cẩn thận quan sát miệng vết thương. Người vung roi rất có  kỹ xảo, từng miệng vết thương nhìn dọa người, nhưng đều là thương tổn trên da thịt thôi. Nếu như dưỡng tốt, mặc dù có một hai nơi sẽ lưu lại chút sẹo, nhưng phỏng chừng một năm cũng liền phai nhạt.

Sau 10 phút, dụng cụ tích tích vang lên in ra một bản báo cáo đơn. Bác sĩ Đỗ nhìn nhìn, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra nói: "Không có phản ứng viêm, phỏng chừng chỉ là trúng gió thôi, thân thể Vấn đại nhân có chút suy nhược, lúc này mới phát sốt. Uống chút nước gừng ngọt, xuất ra mồ hôi thì tốt rồi."

Thẩm Quy Hải nghe bác sĩ Đỗ nói như thế, cũng nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi, ông về đi."

"Vâng."

Sau khi Bác sĩ Đỗ rời đi, Thẩm Quy Hải cân nhắc lấy ống hút uống chỉ có thể là nước ấm, muốn ra mồ hôi, vẫn phải uống nước nóng mới được. Liền gọi Tạ Tam lấy bình giữ nhiệt đi pha nước gừng, cẩn thận kéo người đến mép giường, ngồi xổm xuống, nói với Phương Vấn: "Em đến uống chút nước ấm."

"Không cần..." bị bác sĩ Đỗ lăn lộn nửa ngày, thời điểm bóc băng gạc ra bị đau vài lần, Phương Vấn kỳ thật đã ra không ít mồ hôi, hiện tại cảm giác khá hơn nhiều, nhưng khó có dịp bản thân có thể được quang minh chính đại làm bậy, y không quá muốn "thanh tỉnh" lại đây: "...Không muốn ngồi dậy đâu~~"

Thẩm Quy Hải bất đắc dĩ: "Không cần ngồi dậy, em dò đầu ra bên ngoài giường uống."

Phương Vấn cũng cảm thấy có chút khát, liền ló đầu ra uống đúng một ngụm, lập tức lùi về .

Thẩm Quy Hải: "...... Lại uống ngụm nữa."

Phương Vấn nhìn về phía Thẩm Quy Hải: "Bác sĩ Đỗ nói là nước gừng ngọt." Ngài pha nước toàn gừng thôi, không có đường, khó uống muốn chết.

Thẩm Quy Hải: "......Tối muộn còn uống nhiều đường như vậy, sẽ hỏng răng."

Phương Vấn sửng sốt, đột nhiên một tay chống giường ngồi dậy: "A, đau đau, còn không có đánh răng đâu chủ nhân."

Thẩm Quy Hải: "....." Hắn nhìn sắc mặt Phương Vấn, hai gò má tựa hồ không còn đỏ hồng như vừa rồi nữa, liền muốn duỗi tay đi thử độ ấm của người này, không nghĩ tới tiểu tử kia lại quay đầu, chôn đầu ở gối đầu nói: "Chủ nhân, cùng em ngủ đi, mệt muốn chết."

"Không đánh răng?"

"Chắp vá một đêm đi," Phương Vấn chột dạ: "Đứng dậy đi không nổi, đau."

Thẩm Quy Hải ngồi xổm chân, nhẫn nại nói: "Em uống chút nước ấm, ta liền ngủ cùng em."

Phương Vấn không muốn uống thứ nước khó uống như vậy, tìm cớ nói: "Uống nhiều nước phải đi WC."

Thẩm Quy Hải nhìn cái gáy lộ ra của nô lệ, tổng cảm thấy đối phương hiện tại rất thanh tỉnh, liền đứng lên hoạt động chân một chút, nửa thật nửa giả nói: "Không có việc gì, sợ đi WC có thể cắm ống thông nước tiểu."

Phương Vấn: "......"

--------

p/s: )))) Vấn Vấn khi làm nũng đáng yêu thế aaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top